Phỉ Hoạn
Chương 2
《Bình Châu chí》ghi lại rằng, vào Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám, tân nhậm đốc quân Bình Châu từng tại núi Long Ngâm tiêu diệt thổ phỉ: “Diệt hơn trăm tên cướp, thu phục toàn bộ, một lần công thành. Khi thu lại tàn quân, nhân lúc kẻ địch lộ ra kẽ hở, tiêu diệt từng bộ phận. Nạn trộm cướp tại Bình Châu cũng từ đây chấm dứt….”
Nếu đổi thành lời của Yến đại đương gia thì đó là: “Lão tử đã sớm biết, mấy tên rùa rụt cổ ở Yên Vân trại mỗi ngày đều ngóng trông lão tử gặp chuyện, vừa nghe nói Khiếu Nhiên trại ta sắp đổ… chậc chậc… nhìn dáng vẻ bọn chúng hưng phấn kìa, cứ như ruồi bọ nhìn thấy cục phân mới, nhất định phải đến xem náo nhiệt. Tưởng có thể đục nước béo cò, còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta nhổ vào! Lúc gia gia ta học 《Binh pháp Tôn Tử》, gã Lã Tam đó còn không biết đang nghịch bùn ở chỗ nào đâu.”
Tóm lại, đây là một hồi âm mưu. Yến Khiếu cùng Lạc Vân Phóng liên thủ, cơ hồ gài bẫy lừa hơn một nửa lục lâm thảo khấu ở Bình Châu vào tròng. Chúng đại đương gia sơn trại nghe tin lập tức hành động mà không biết rằng, khi các hào cường dốc toàn bộ lực lượng tính toán muốn lăm le chiếm núi Long Ngâm, hàng rào trống rỗng nhà mình lại dễ dàng thu sạch đám người bên ngoài vào túi. Trong lúc Yến đại đương gia trên cổng trại biến đổi đủ dạng mắng chửi, vài vị đương gia Khiếu Nhiên trại khác đều không hề nhàn rỗi….
Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, thật là khó nói nha khó nói nha.
Phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại được xây dựng rất rộng rãi, thẳng tắp phóng khoáng, đậm chất cường đạo. Giữa phòng là một bàn đá màu xanh nước, phân ra hai bên trái phải với hai hàng ghế có tay vịn cao màu đen. Đối diện với cửa sảnh, chỗ sâu nhất là bức tường có một chữ “Nghĩa” rồng bay phượng múa uốn lượn thật to, dưới chữ “Nghĩa” là một cái ghế dựa cao, hình dáng hoa văn giống với hai hàng ghế hai bên, chỉ là kích cỡ lớn hơn một chút. Toàn bộ phòng được bố trí rất đơn giản, mấy thứ da hổ tay gấu mà những phỉ trại khác thường bài trí lại hoàn toàn không có. Đừng nói là những thứ quý giá như kim ngọc gì đó, trong trong ngoài ngoài, ngoại trừ mấy cái ghế dựa cùng mấy giá đặt đầy binh khí thì không còn gì khác.
Trà cụ đãi khách của thổ phỉ cũng quá mức độc đáo, tách trà mang sắc vũ quá thiên thanh(1) phối với chung trà nhiều màu sặc sỡ, được để trên một chiếc đĩa gốm sứ màu trắng, bên trên còn thấy rõ một vết nứt rất dễ làm đứt tay.
Yến đại đương gia đắc ý dạt dào mà khoe khoang: “Đây là bảo vật của Khiếu Nhiên trại ta, khắp thiên hạ chỉ có một bộ. Không phải người nhà, ta đều luyến tiếc lấy ra dùng.”
Lạc đốc quân thản nhiên liếc mắt một cái, mím chặt môi không nói nhưng bốn chữ “Nghèo kiết hủ lậu” thật to chói lọi đã hiện rõ trên mặt.
“Ta nói, nếu chính sự đã xong, bây giờ nên tính làm sao phân chia, cũng phải có một giải pháp.” Lão đạo ngồi trên ghế thứ nhất bên trái khàn khàn yết hầu mở miệng nói.
Lạc đốc quân ngồi ở ghế bên phải đối diện lão nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Ánh mắt giao nhau, thuốc cao trên thái dương tiểu lão đạo run run nhảy dựng. Lão hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, sau đó, rất có cốt khí mà quay đầu về phía thủ hạ của Lạc đốc quân nói: “Ngài nói đi, ách…. Chung đại nhân?”
“Không dám, Điền sư gia gọi tại hạ Chung Việt được rồi.” Người nọ chắp tay ôm quyền, âm điệu cử chỉ đều là kính cẩn. Dừng một chút, chờ Lạc Vân Phóng gật đầu mới cao giọng trả lời: “Hai nhà chúng ta trước đã ước hẹn, một khi sự thành, sau này tất cả đỉnh núi Khiếu Nhiên trại chư vị tùy ý đi lại, tất cả tài vật thì đưa vào phủ Bình Châu.” Giọng điệu trầm ổn, từng câu từng chữ dừng ở trong tai mọi người, tiếng vọng giống như vàng ngọc vang lên.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, ung dung tiến lùi, cái này mới gọi là phong phạm đại gia a. Một tùy tùng thôi đã có khí độ như vậy, nói chi đến chủ nhân. Đám người có mặt tại đây đều bộc lộ vẻ tán thưởng. Ánh mắt lại chuyển đến chủ vị trống trơn ở giữa, rồi lại rơi xuống người đang ở bên cạnh Lạc Vân Phóng…. Chúng đương gia của Khiếu Nhiên trại đồng loạt che mặt đỡ trán.
Từ lúc mới bước vào phòng, Yến Đại đương gia liền nhiệt tình theo sát Lạc đốc quân, bưng trà rót nước, nhàn thoại việc nhà, còn kém không có bóp chân đấm vai nữa thôi, mỹ kỳ danh viết là “Khoản đãi khách quý”.
Rụt rè đâu? Kiêu ngạo đâu? Còn cái gì mà “Người trẻ tuổi thẳng thắn không sợ trời không sợ đất đứng đầu Tây Bắc” đâu?
Hóa bỉ hóa đắc nhưng, nhân bỉ nhân đắc tử.() Lời cổ nhân thật là không gạt chúng ta.…
() Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(人比人得死, 货比货得扔): người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném – ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.
Điền sư gia dùng cổ tay áo chấm chấm khoé mắt ẩm ướt, không rõ nguyên cớ mà ít đi ba phần sức lực nói: “Trước đây đúng là nói như vậy….”
Yến Đại đương gia vô tư tới mức vô tâm không hề phát giác, lôi kéo Lạc Vân Phóng cao giọng nói: “Thì ra hắn chính là Chung Việt, là Chung Việt từ nhỏ đi theo ngươi?”
Đưa mắt quét nhìn Chung Việt một cái, sau đó hắn lại cười như không cười chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lạc Vân Phóng: “Lớn lên thật đẹp. Khó trách người ta nói người Lạc gia đều là mỹ nhân.”
Lạc đốc quân lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, quay đầu đi, tình nguyện nhìn bộ chung trà phối màu cổ quái trên bàn.
Lớn không để ý tới hắn, vậy thì chuyển sang đứa nhỏ vậy. Mặc một thân cẩm y màu xanh trúc, thiếu niên lớn lên có bảy tám phần giống Lạc Vân Phóng, bộ dáng chỉ mới khoảng sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, trắng mịn trong suốt. Một khuôn mặt tròn tròn trắng trắng nhỏ nhắn, một đôi mắt to ướt nước, ngoan ngoãn đứng ở bên Lạc đốc quân lạnh lùng nghiêm khắc, tựa như một nắm cơm thơm ngon đã lăn qua bột đường.
Yến Khiếu thuận tay ở trên mặt nó nhéo một cái: “Vân Lan, vừa rồi đứng trên cổng trại xem đánh nhau thật vui ha?”
“Dạ.”
Không nhéo thì không biết, nhéo rồi mới thấy quả thật kì diệu. Nắm cơm này sờ vào xúc cảm thật tốt. Yến Khiếu tay vừa nhấc, lại nhéo thêm hai cái: “Há há…. Hôm nay nếu không có đệ, thật đúng là khó nói.”
“Huynh có ý gì?” Lạc Vân Lan khó hiểu, lắc mình lui về phía sau tránh né tay của hắn, xoay mặt nhìn về phía Lạc Vân Phóng.
Lạc đốc quân mặt trầm như nước, khẽ cau mày.
Yến Đại đương gia rất tốt bụng thay y trả lời Lạc Vân Lan: “Ca ca của đệ da mặt mỏng, ngại ngùng nói cho đệ biết.”
Lạc Vân Lan là đệ đệ của Lạc Vân Phóng, tuy rằng không cùng một mẹ sinh ra, nhưng huynh đệ cùng cha nên cũng chẳng mấy khác biệt. Người Lạc gia đều có một đặc điểm, là gà mẹ bảo vệ gà con, đối với người nhà đặc biệt rất tốt. Trong mắt người Lạc gia, núi vàng núi bạc đều không bằng tính mạng quý giá của người nhà. Yến Khiếu nghĩ, tính cách Lạc Vân Phóng từ khi mất cha sau lại mất mẹ đã đặc biệt như vậy, sau đó cùng với đệ đệ duy nhất sống nương tựa lẫn nhau, ước chừng lập tức biến thành ngươi có thể lấy mạng của ta, nhưng nếu dám đụng đến một đầu ngón tay của đệ đệ ta, lão tử sẽ giết cả nhà của ngươi.
Khi đại quân của Lạc đốc quân còn chưa lên núi Long Ngâm, Yến Khiếu đã sai người mang tiểu thiếu gia Lạc gia lên núi.
“May mắn có đệ a….” Nhéo một chút, lại ngắt hai cái, lại nhéo một chút, lại chơi đùa khuôn mặt trắng mịn tròn tròn của tiểu thiếu gia Lạc gia một phen, Yến Đại đương gia tự đáy lòng cảm khái. Sau khi Lạc đốc quân cao ngạo lạnh lùng giục ngựa vào thành, nhìn thấy đệ đệ nhà mình trên cổng cao đang kéo góc áo sơn phỉ Khiếu Nhiên trại, hưng phấn đến hoa tay múa chân, nháy mắt mặt y biến đổi đến sinh động rực rỡ…. Yến Khiếu cảm thấy, gương mặt kia của y có thể làm cho hắn cười hết cả đời.
Mặt Lạc Vân Lan trắng như tuyết chỉ chốc lát sau đã bị nhéo đến xuất hiện vài vết đỏ hồng, trong trắng lộ hồng, càng làm người thích. Yến Khiếu chơi đến vui vẻ, duỗi thẳng ngón tay, chọt vào lúm đồng tiền hai bên má của nó: “Đệ vì sao cũng cùng ca ca của đệ đến Bình Châu? Nhớ nhà không?”
Tiểu thiếu gia Lạc gia nghiêm trang chững chạc đáp: “Bình Châu chính là nhà của đệ.”
“Hắc, tiểu hài nhi thật thẳng thắn. Là ca ca của đệ dạy đệ?” Nhìn xem hài tử nhà người ta, chơi đùa thật tốt. Véo mặt một chút, chọt bụng một cái, lại xoa xoa đầu, đôi mắt liền đỏ, giống như chú chó nhỏ. Yến Khiếu chơi đến càng vui vẻ, nhấc tay một cái, đem Lạc Vân Lan kẹp dưới cánh tay, “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo này, trời sinh liền như vậy hử? Ca ca của đệ khi còn bé cũng trắng nõn giống như đệ….”
“Yến đương gia.” Nhìn thấy đệ đệ xinh đẹp sạch sẽ nhà mình bị người ta xoa nắn biến thành búp bê bị phá hỏng, chính chủ rốt cuộc không chịu nổi nữa, trầm giọng mở miệng.
“Ai.” Yến Khiếu ngửa đầu, thỏa mãn mà nhe hàm răng trắng, ánh mắt trong suốt rải đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh, “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với thảo dân rồi sao? Không giận nữa?”
Cả sảnh đường lặng im, từng ánh mắt rào rạt đồng loạt quét tới, lại rất có ăn ý mà lặng lẽ tránh đi. Chúng đương gia Khiếu Nhiên trại hoặc là cúi đầu hoặc là nhìn trời, đỡ trán che mặt.
Dọa người a, mất hứng a, quả thực không mặt mũi gặp người mà. Lão Đại, cái ghế lớn như vậy ngươi không ngồi, ngươi nhất định phải kề sát bên người người ta. Kề sát vào người người ta thì thôi đi, ngươi còn ngồi xổm như vầy thì nhìn ra cái gì? Ngươi lớn lên nhìn khỏe mạnh như vậy, sao không chịu đem đầu tóc chải cho ngay ngắn sạch sẽ, lại ngồi xổm bên chân người ta hệt như con chó lông xù vừa cao vừa lớn ba ngày chưa ăn cơm. Cười, ngươi còn cười! Lại còn vểnh cái đuôi lên trời lắc lắc! Ngươi nhìn xem mặt người ta, thân phận của người ta, rồi ngẫm lại mặt của ngươi, quần áo của ngươi đi… Dù thế nào ta cũng không muốn thấy Lạc đốc quân biến ngươi thành như vậy!
Lặng im, yên tĩnh, tẻ nhạt.
Ánh mắt Lạc đốc quân dừng trên khuôn mặt đang tươi cười xán lạn như ánh nắng mùa hè của Yến Đại đương gia chỉ trong chớp mắt, như chuồn chuồn lướt nước, như gió nhẹ phất qua, như…. làm ngơ không thấy.
“Vậy bây giờ… Chúng ta tiếp tục nói chính sự.” Ho khan một tiếng, Điền sư gia quyết đoán thu hồi tầm mắt, cười chuyển hướng nhìn đến Chung Việt.
“Tuy rằng trước đây quả thật có ước định như vậy, nhưng Chung đại nhân à, trước khác nay khác nha.” Tiểu lão đạo sớm đã có chuẩn bị, từ trong tay áo lấy ra một cái bàn tính, cầm tẩu thuốc hút một hơi rồi nhả một ngụm khói bay lượn lờ trong không trung, “Ngài nhìn những huynh đệ ở bên ngoài xem, ôi chao, từ cửa ngã xuống bị thương vài người, đây đều là người sống, trên có mẹ già dưới có thê nhi, thế nào cũng phải cho tiền thuốc trị thương đi? Còn có cửa trại của chúng ta, tu sửa lần này thế nào cũng phải đến trăm lượng bạc. Tuy nói trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhưng các ngươi cũng quá độc ác rồi, nào có diễn trò lại thật muốn làm chết người? Huống hồ, giả như lúc thỉnh tấu triều đình, Lạc đốc quân cai quản đắc lực, có công tiêu diệt loạn phỉ, tự nhiên sẽ có phong thưởng hậu đãi. Thanh danh này Khiếu Nhiên trại chúng ta đều không có được nửa phần. Ai nha… Tính như thế nào cũng là chúng ta chịu thiệt.”
Chung Việt không lạnh không nóng mà tiếp chiêu: “Ý của Điền sư gia là?”
Điền sư gia gõ gõ tẩu thuốc, nheo mắt lại chậm rãi mà phun ra một vòng khói. Khi khói thuốc bay lượn lờ giữa không trung, mới chậm rãi dựng thẳng lên ba ngón tay: “Thanh danh chúng ta không cần, thảo dân phúc mỏng, sợ hưởng không nổi cái phúc đó. Tiểu lão đạo cùng Chung đại nhân nhất kiến như cố, nể mặt Chung đại nhân, tự nhiên cũng phải lui một bước. Lần này tài vật thu hoạch được, Khiếu Nhiên trại chúng ta lấy ba phần đi.”
Giọng điệu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thế này, lòng dạ lấy đại cục làm trọng thế này, nhân tình tha thiết sâu nặng thế này….
“Cái này…..” Nội tâm nghiêm túc trấn định của Chung đại nhân đột nhiên không giữ được nữa.
Tuy trước đó đã đoán biết việc này sẽ không dễ dàng, lại không nghĩ rằng những người này có thể có công phu sư tử ngoạm đến mức độ như vậy. Thế nhưng còn dám mặc cả với quan phủ? Vừa rồi chỉ kém chút nữa Khiếu Nhiên trại các ngươi đã bị tiêu diệt đi? Các ngươi lấy ở đâu tự tin cùng can đảm như vậy? Có tin quay đầu một cái đại nhân nhà ta lập tức đao thật thương thật chém các người mỗi kẻ một nhát hay không?
Chung Việt nhịn không được giương mắt tỉ mỉ nhìn người đối diện. Lão đạo một thân nghèo túng ăn diện như sư gia, ánh mắt khôn khéo, tươi cười đáng khinh. Nhị đương gia là một thanh niên trẻ tuổi, mày rậm mắt to, bộ dạng không tồi, nghe nói võ nghệ cũng rất tốt. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều cùng nha hoàn bưng trà đùa giỡn, còn muốn sờ tay người ta, dáng vẻ không đứng đắn này cùng Đại đương gia nhà hắn thật sự là cùng một loại, nói hắn cùng Yến Khiếu là huynh đệ, Chung Việt cũng tin…. Người đang ngồi ở đây không nhiều lắm, đều là tâm phúc của gia chủ. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Tam đương gia ăn mặc giống văn sĩ kia là đáng tin một chút.
Như phát hiện suy nghĩ trong lòng Chung Việt, Tam đương gia văn nhã nghiêng mặt nhìn qua, hướng hắn hơi hơi gật đầu, ánh sáng trong con ngươi lay động, ẩn ẩn một chút thương hại.
Vũ quá thiên thanh (màu xanh như bầu trời sau cơn mưa): Sài diêu là một lò sứ danh tiếng lớn thời Ngũ Đại. Trong văn hiến cổ thấy so sánh Sài diêu ngang với 5 đại danh diêu đời Tống: Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định. Tương truyền Sài diêu là ngự diêu của vua Thế Tông đời hậu Châu (954 – 959) tên Sài Vinh nên gọi tên lò là Sài diêu. Người đời xưng tụng màu men sứ xanh của Sài diêu là “Vũ quá thiên thanh” (màu xanh từ trời sau cơn mưa).
Theo sách Đào thuyết của Chu Đồng Xuyên ghi: “…Tương truyền màu men sứ xanh do Thế Tông Sài Vinh phê bằng hai câu thơ:
Vũ quá thiên thanh vân phá xứ,
Giả ban nhan sắc tác tương lai.
(Mây tan mưa tạnh trời xanh ngát, Màu ấy về sau cứ vậy làm)…”
Nếu đổi thành lời của Yến đại đương gia thì đó là: “Lão tử đã sớm biết, mấy tên rùa rụt cổ ở Yên Vân trại mỗi ngày đều ngóng trông lão tử gặp chuyện, vừa nghe nói Khiếu Nhiên trại ta sắp đổ… chậc chậc… nhìn dáng vẻ bọn chúng hưng phấn kìa, cứ như ruồi bọ nhìn thấy cục phân mới, nhất định phải đến xem náo nhiệt. Tưởng có thể đục nước béo cò, còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta nhổ vào! Lúc gia gia ta học 《Binh pháp Tôn Tử》, gã Lã Tam đó còn không biết đang nghịch bùn ở chỗ nào đâu.”
Tóm lại, đây là một hồi âm mưu. Yến Khiếu cùng Lạc Vân Phóng liên thủ, cơ hồ gài bẫy lừa hơn một nửa lục lâm thảo khấu ở Bình Châu vào tròng. Chúng đại đương gia sơn trại nghe tin lập tức hành động mà không biết rằng, khi các hào cường dốc toàn bộ lực lượng tính toán muốn lăm le chiếm núi Long Ngâm, hàng rào trống rỗng nhà mình lại dễ dàng thu sạch đám người bên ngoài vào túi. Trong lúc Yến đại đương gia trên cổng trại biến đổi đủ dạng mắng chửi, vài vị đương gia Khiếu Nhiên trại khác đều không hề nhàn rỗi….
Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, thật là khó nói nha khó nói nha.
Phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại được xây dựng rất rộng rãi, thẳng tắp phóng khoáng, đậm chất cường đạo. Giữa phòng là một bàn đá màu xanh nước, phân ra hai bên trái phải với hai hàng ghế có tay vịn cao màu đen. Đối diện với cửa sảnh, chỗ sâu nhất là bức tường có một chữ “Nghĩa” rồng bay phượng múa uốn lượn thật to, dưới chữ “Nghĩa” là một cái ghế dựa cao, hình dáng hoa văn giống với hai hàng ghế hai bên, chỉ là kích cỡ lớn hơn một chút. Toàn bộ phòng được bố trí rất đơn giản, mấy thứ da hổ tay gấu mà những phỉ trại khác thường bài trí lại hoàn toàn không có. Đừng nói là những thứ quý giá như kim ngọc gì đó, trong trong ngoài ngoài, ngoại trừ mấy cái ghế dựa cùng mấy giá đặt đầy binh khí thì không còn gì khác.
Trà cụ đãi khách của thổ phỉ cũng quá mức độc đáo, tách trà mang sắc vũ quá thiên thanh(1) phối với chung trà nhiều màu sặc sỡ, được để trên một chiếc đĩa gốm sứ màu trắng, bên trên còn thấy rõ một vết nứt rất dễ làm đứt tay.
Yến đại đương gia đắc ý dạt dào mà khoe khoang: “Đây là bảo vật của Khiếu Nhiên trại ta, khắp thiên hạ chỉ có một bộ. Không phải người nhà, ta đều luyến tiếc lấy ra dùng.”
Lạc đốc quân thản nhiên liếc mắt một cái, mím chặt môi không nói nhưng bốn chữ “Nghèo kiết hủ lậu” thật to chói lọi đã hiện rõ trên mặt.
“Ta nói, nếu chính sự đã xong, bây giờ nên tính làm sao phân chia, cũng phải có một giải pháp.” Lão đạo ngồi trên ghế thứ nhất bên trái khàn khàn yết hầu mở miệng nói.
Lạc đốc quân ngồi ở ghế bên phải đối diện lão nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Ánh mắt giao nhau, thuốc cao trên thái dương tiểu lão đạo run run nhảy dựng. Lão hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, sau đó, rất có cốt khí mà quay đầu về phía thủ hạ của Lạc đốc quân nói: “Ngài nói đi, ách…. Chung đại nhân?”
“Không dám, Điền sư gia gọi tại hạ Chung Việt được rồi.” Người nọ chắp tay ôm quyền, âm điệu cử chỉ đều là kính cẩn. Dừng một chút, chờ Lạc Vân Phóng gật đầu mới cao giọng trả lời: “Hai nhà chúng ta trước đã ước hẹn, một khi sự thành, sau này tất cả đỉnh núi Khiếu Nhiên trại chư vị tùy ý đi lại, tất cả tài vật thì đưa vào phủ Bình Châu.” Giọng điệu trầm ổn, từng câu từng chữ dừng ở trong tai mọi người, tiếng vọng giống như vàng ngọc vang lên.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, ung dung tiến lùi, cái này mới gọi là phong phạm đại gia a. Một tùy tùng thôi đã có khí độ như vậy, nói chi đến chủ nhân. Đám người có mặt tại đây đều bộc lộ vẻ tán thưởng. Ánh mắt lại chuyển đến chủ vị trống trơn ở giữa, rồi lại rơi xuống người đang ở bên cạnh Lạc Vân Phóng…. Chúng đương gia của Khiếu Nhiên trại đồng loạt che mặt đỡ trán.
Từ lúc mới bước vào phòng, Yến Đại đương gia liền nhiệt tình theo sát Lạc đốc quân, bưng trà rót nước, nhàn thoại việc nhà, còn kém không có bóp chân đấm vai nữa thôi, mỹ kỳ danh viết là “Khoản đãi khách quý”.
Rụt rè đâu? Kiêu ngạo đâu? Còn cái gì mà “Người trẻ tuổi thẳng thắn không sợ trời không sợ đất đứng đầu Tây Bắc” đâu?
Hóa bỉ hóa đắc nhưng, nhân bỉ nhân đắc tử.() Lời cổ nhân thật là không gạt chúng ta.…
() Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(人比人得死, 货比货得扔): người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném – ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.
Điền sư gia dùng cổ tay áo chấm chấm khoé mắt ẩm ướt, không rõ nguyên cớ mà ít đi ba phần sức lực nói: “Trước đây đúng là nói như vậy….”
Yến Đại đương gia vô tư tới mức vô tâm không hề phát giác, lôi kéo Lạc Vân Phóng cao giọng nói: “Thì ra hắn chính là Chung Việt, là Chung Việt từ nhỏ đi theo ngươi?”
Đưa mắt quét nhìn Chung Việt một cái, sau đó hắn lại cười như không cười chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lạc Vân Phóng: “Lớn lên thật đẹp. Khó trách người ta nói người Lạc gia đều là mỹ nhân.”
Lạc đốc quân lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, quay đầu đi, tình nguyện nhìn bộ chung trà phối màu cổ quái trên bàn.
Lớn không để ý tới hắn, vậy thì chuyển sang đứa nhỏ vậy. Mặc một thân cẩm y màu xanh trúc, thiếu niên lớn lên có bảy tám phần giống Lạc Vân Phóng, bộ dáng chỉ mới khoảng sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, trắng mịn trong suốt. Một khuôn mặt tròn tròn trắng trắng nhỏ nhắn, một đôi mắt to ướt nước, ngoan ngoãn đứng ở bên Lạc đốc quân lạnh lùng nghiêm khắc, tựa như một nắm cơm thơm ngon đã lăn qua bột đường.
Yến Khiếu thuận tay ở trên mặt nó nhéo một cái: “Vân Lan, vừa rồi đứng trên cổng trại xem đánh nhau thật vui ha?”
“Dạ.”
Không nhéo thì không biết, nhéo rồi mới thấy quả thật kì diệu. Nắm cơm này sờ vào xúc cảm thật tốt. Yến Khiếu tay vừa nhấc, lại nhéo thêm hai cái: “Há há…. Hôm nay nếu không có đệ, thật đúng là khó nói.”
“Huynh có ý gì?” Lạc Vân Lan khó hiểu, lắc mình lui về phía sau tránh né tay của hắn, xoay mặt nhìn về phía Lạc Vân Phóng.
Lạc đốc quân mặt trầm như nước, khẽ cau mày.
Yến Đại đương gia rất tốt bụng thay y trả lời Lạc Vân Lan: “Ca ca của đệ da mặt mỏng, ngại ngùng nói cho đệ biết.”
Lạc Vân Lan là đệ đệ của Lạc Vân Phóng, tuy rằng không cùng một mẹ sinh ra, nhưng huynh đệ cùng cha nên cũng chẳng mấy khác biệt. Người Lạc gia đều có một đặc điểm, là gà mẹ bảo vệ gà con, đối với người nhà đặc biệt rất tốt. Trong mắt người Lạc gia, núi vàng núi bạc đều không bằng tính mạng quý giá của người nhà. Yến Khiếu nghĩ, tính cách Lạc Vân Phóng từ khi mất cha sau lại mất mẹ đã đặc biệt như vậy, sau đó cùng với đệ đệ duy nhất sống nương tựa lẫn nhau, ước chừng lập tức biến thành ngươi có thể lấy mạng của ta, nhưng nếu dám đụng đến một đầu ngón tay của đệ đệ ta, lão tử sẽ giết cả nhà của ngươi.
Khi đại quân của Lạc đốc quân còn chưa lên núi Long Ngâm, Yến Khiếu đã sai người mang tiểu thiếu gia Lạc gia lên núi.
“May mắn có đệ a….” Nhéo một chút, lại ngắt hai cái, lại nhéo một chút, lại chơi đùa khuôn mặt trắng mịn tròn tròn của tiểu thiếu gia Lạc gia một phen, Yến Đại đương gia tự đáy lòng cảm khái. Sau khi Lạc đốc quân cao ngạo lạnh lùng giục ngựa vào thành, nhìn thấy đệ đệ nhà mình trên cổng cao đang kéo góc áo sơn phỉ Khiếu Nhiên trại, hưng phấn đến hoa tay múa chân, nháy mắt mặt y biến đổi đến sinh động rực rỡ…. Yến Khiếu cảm thấy, gương mặt kia của y có thể làm cho hắn cười hết cả đời.
Mặt Lạc Vân Lan trắng như tuyết chỉ chốc lát sau đã bị nhéo đến xuất hiện vài vết đỏ hồng, trong trắng lộ hồng, càng làm người thích. Yến Khiếu chơi đến vui vẻ, duỗi thẳng ngón tay, chọt vào lúm đồng tiền hai bên má của nó: “Đệ vì sao cũng cùng ca ca của đệ đến Bình Châu? Nhớ nhà không?”
Tiểu thiếu gia Lạc gia nghiêm trang chững chạc đáp: “Bình Châu chính là nhà của đệ.”
“Hắc, tiểu hài nhi thật thẳng thắn. Là ca ca của đệ dạy đệ?” Nhìn xem hài tử nhà người ta, chơi đùa thật tốt. Véo mặt một chút, chọt bụng một cái, lại xoa xoa đầu, đôi mắt liền đỏ, giống như chú chó nhỏ. Yến Khiếu chơi đến càng vui vẻ, nhấc tay một cái, đem Lạc Vân Lan kẹp dưới cánh tay, “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo này, trời sinh liền như vậy hử? Ca ca của đệ khi còn bé cũng trắng nõn giống như đệ….”
“Yến đương gia.” Nhìn thấy đệ đệ xinh đẹp sạch sẽ nhà mình bị người ta xoa nắn biến thành búp bê bị phá hỏng, chính chủ rốt cuộc không chịu nổi nữa, trầm giọng mở miệng.
“Ai.” Yến Khiếu ngửa đầu, thỏa mãn mà nhe hàm răng trắng, ánh mắt trong suốt rải đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh, “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với thảo dân rồi sao? Không giận nữa?”
Cả sảnh đường lặng im, từng ánh mắt rào rạt đồng loạt quét tới, lại rất có ăn ý mà lặng lẽ tránh đi. Chúng đương gia Khiếu Nhiên trại hoặc là cúi đầu hoặc là nhìn trời, đỡ trán che mặt.
Dọa người a, mất hứng a, quả thực không mặt mũi gặp người mà. Lão Đại, cái ghế lớn như vậy ngươi không ngồi, ngươi nhất định phải kề sát bên người người ta. Kề sát vào người người ta thì thôi đi, ngươi còn ngồi xổm như vầy thì nhìn ra cái gì? Ngươi lớn lên nhìn khỏe mạnh như vậy, sao không chịu đem đầu tóc chải cho ngay ngắn sạch sẽ, lại ngồi xổm bên chân người ta hệt như con chó lông xù vừa cao vừa lớn ba ngày chưa ăn cơm. Cười, ngươi còn cười! Lại còn vểnh cái đuôi lên trời lắc lắc! Ngươi nhìn xem mặt người ta, thân phận của người ta, rồi ngẫm lại mặt của ngươi, quần áo của ngươi đi… Dù thế nào ta cũng không muốn thấy Lạc đốc quân biến ngươi thành như vậy!
Lặng im, yên tĩnh, tẻ nhạt.
Ánh mắt Lạc đốc quân dừng trên khuôn mặt đang tươi cười xán lạn như ánh nắng mùa hè của Yến Đại đương gia chỉ trong chớp mắt, như chuồn chuồn lướt nước, như gió nhẹ phất qua, như…. làm ngơ không thấy.
“Vậy bây giờ… Chúng ta tiếp tục nói chính sự.” Ho khan một tiếng, Điền sư gia quyết đoán thu hồi tầm mắt, cười chuyển hướng nhìn đến Chung Việt.
“Tuy rằng trước đây quả thật có ước định như vậy, nhưng Chung đại nhân à, trước khác nay khác nha.” Tiểu lão đạo sớm đã có chuẩn bị, từ trong tay áo lấy ra một cái bàn tính, cầm tẩu thuốc hút một hơi rồi nhả một ngụm khói bay lượn lờ trong không trung, “Ngài nhìn những huynh đệ ở bên ngoài xem, ôi chao, từ cửa ngã xuống bị thương vài người, đây đều là người sống, trên có mẹ già dưới có thê nhi, thế nào cũng phải cho tiền thuốc trị thương đi? Còn có cửa trại của chúng ta, tu sửa lần này thế nào cũng phải đến trăm lượng bạc. Tuy nói trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhưng các ngươi cũng quá độc ác rồi, nào có diễn trò lại thật muốn làm chết người? Huống hồ, giả như lúc thỉnh tấu triều đình, Lạc đốc quân cai quản đắc lực, có công tiêu diệt loạn phỉ, tự nhiên sẽ có phong thưởng hậu đãi. Thanh danh này Khiếu Nhiên trại chúng ta đều không có được nửa phần. Ai nha… Tính như thế nào cũng là chúng ta chịu thiệt.”
Chung Việt không lạnh không nóng mà tiếp chiêu: “Ý của Điền sư gia là?”
Điền sư gia gõ gõ tẩu thuốc, nheo mắt lại chậm rãi mà phun ra một vòng khói. Khi khói thuốc bay lượn lờ giữa không trung, mới chậm rãi dựng thẳng lên ba ngón tay: “Thanh danh chúng ta không cần, thảo dân phúc mỏng, sợ hưởng không nổi cái phúc đó. Tiểu lão đạo cùng Chung đại nhân nhất kiến như cố, nể mặt Chung đại nhân, tự nhiên cũng phải lui một bước. Lần này tài vật thu hoạch được, Khiếu Nhiên trại chúng ta lấy ba phần đi.”
Giọng điệu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thế này, lòng dạ lấy đại cục làm trọng thế này, nhân tình tha thiết sâu nặng thế này….
“Cái này…..” Nội tâm nghiêm túc trấn định của Chung đại nhân đột nhiên không giữ được nữa.
Tuy trước đó đã đoán biết việc này sẽ không dễ dàng, lại không nghĩ rằng những người này có thể có công phu sư tử ngoạm đến mức độ như vậy. Thế nhưng còn dám mặc cả với quan phủ? Vừa rồi chỉ kém chút nữa Khiếu Nhiên trại các ngươi đã bị tiêu diệt đi? Các ngươi lấy ở đâu tự tin cùng can đảm như vậy? Có tin quay đầu một cái đại nhân nhà ta lập tức đao thật thương thật chém các người mỗi kẻ một nhát hay không?
Chung Việt nhịn không được giương mắt tỉ mỉ nhìn người đối diện. Lão đạo một thân nghèo túng ăn diện như sư gia, ánh mắt khôn khéo, tươi cười đáng khinh. Nhị đương gia là một thanh niên trẻ tuổi, mày rậm mắt to, bộ dạng không tồi, nghe nói võ nghệ cũng rất tốt. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều cùng nha hoàn bưng trà đùa giỡn, còn muốn sờ tay người ta, dáng vẻ không đứng đắn này cùng Đại đương gia nhà hắn thật sự là cùng một loại, nói hắn cùng Yến Khiếu là huynh đệ, Chung Việt cũng tin…. Người đang ngồi ở đây không nhiều lắm, đều là tâm phúc của gia chủ. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Tam đương gia ăn mặc giống văn sĩ kia là đáng tin một chút.
Như phát hiện suy nghĩ trong lòng Chung Việt, Tam đương gia văn nhã nghiêng mặt nhìn qua, hướng hắn hơi hơi gật đầu, ánh sáng trong con ngươi lay động, ẩn ẩn một chút thương hại.
Vũ quá thiên thanh (màu xanh như bầu trời sau cơn mưa): Sài diêu là một lò sứ danh tiếng lớn thời Ngũ Đại. Trong văn hiến cổ thấy so sánh Sài diêu ngang với 5 đại danh diêu đời Tống: Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định. Tương truyền Sài diêu là ngự diêu của vua Thế Tông đời hậu Châu (954 – 959) tên Sài Vinh nên gọi tên lò là Sài diêu. Người đời xưng tụng màu men sứ xanh của Sài diêu là “Vũ quá thiên thanh” (màu xanh từ trời sau cơn mưa).
Theo sách Đào thuyết của Chu Đồng Xuyên ghi: “…Tương truyền màu men sứ xanh do Thế Tông Sài Vinh phê bằng hai câu thơ:
Vũ quá thiên thanh vân phá xứ,
Giả ban nhan sắc tác tương lai.
(Mây tan mưa tạnh trời xanh ngát, Màu ấy về sau cứ vậy làm)…”
Tác giả :
Công Tử Hoan Hỉ