Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 192: Thu Dung đâu, nàng thế nào ?
Lâu phủ, Liêm Tâm Các, một mảnh tĩnh lặng.
Tra Tiểu Tân nằm ở trên giường y phục nới lỏng lộn xộn, một khuôn mặt trắng nõn trên đó có vài phần quyến rũ vài phần ngây thơ, sáng sớm rời giường lông mày tràn đầy thỏa mãn, nhưng dáng vẻ thùy mị vô ý lại làm động lòng người.
Một đại phu ngồi ở bên giường nghiêm cẩn bắt mạch cho nàng,cổ tay đưa ra khỏi màn lụa trắng.
Lâu Lan ngồi yên lặng ở bên giường,khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc, giống như đang chờ đợi cái gì.
“Chúc mừng vương gia.” Sau đó đại phu nhìn Lâu Lan cúi đầu.
Mặc dù trong lòng thật kích động nhưng Lâu Lan vẫn giữ vững bình tĩnh, chẳng qua là đuôi lông mày không thể che dấu được sắc mặt vui mừng, thản nhiên nói: “Chuyện vui?” Ngay cả Tra Tiểu Tân cũng quay đầu nhìn đại phu kia, buổi sáng nàng chẳng qua không khỏe có chút nôn mửa, hắn liền vội vàng triệu thái y đến, nghĩ vậy trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Phu nhân có thai ba tháng.” Đại phu chúc mừng không ngừng.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Lan mặt nhất thời tràn ra một đóa hoa đào, hai mắt trán quang, nhìn sang Tra Tiểu Tân, mà Tra Tiểu Tân ngơ ngác giống như là đang nỗ lực tiêu hóa chuyện này. Đại phu thức thời rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Ông ấy vừa mới nói cái gì nha? !” Tra Tiểu Tân khẩn trương giữ chặt tay áo của Lâu Lan truy vấn, một đôi con ngươi đen đầy tò mò.
Ánh mắt Lâu Lan dịu dàng, nằm nghiêng ở bên người nàng đưa tay lên trên lưng mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa nắn, cười đến phong tình vạn chủng: “Ông ấy nói nàng có thai ba tháng.” Tuy rằng hắn đã biết trước, nhưng lúc nghe đại phu tuyên bố trong lòng vẫn lại kích động, nàng mang cốt nhục bản thân, hắn phải làm cha .
Trong đầu của Tra Tiểu Tân vang lên, nàng mang thai ? ! Nàng làm mẹ ? ! Trong lúc nhất thời vẻ mặt của nàng thiên biến vạn hóa, cuối cùng kích động ôm lấy hắn lớn tiếng ồn ào: “A a a! Em muốn làm mẹ ! ! !”
Nhìn nàng trong lòng hoa chân múa tay vui sướng,Lâu Lan sủng nịch vuốt ve mái tóc của nàng đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi, gằn từng tiếng: “Nàng có cốt nhục của chúng ta.”
Ánh mắt hắn thâm tình dường như giống nước làm nàng chết chìm, hạnh phúc đến quá nhanh, nàng kích động không biết làm như thế nào cho phải, nhất thời khóc nhất thời cười, cuối cùng vẫn là ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Lâu,em có con của chúng ta.” Giọng nói nũng nịu giống như một tiểu hài tử mười tuổi.
“Ừm.” Hắn đáp lời, ngón tay đặt lên bụng nàng nhẹ nhàng âu yếm, ánh mắt dịu dàng.
“Chàng về sau phải đối với thiếp tốt hơn một chút, bởi vì thiếp không còn một mình mà là hai người, rời nhà trốn đi cũng là hai người, không vui cũng là hai người, khóc cũng là hai người, cười cũng là hai người…” Vừa nói nàng vừa rơi lệ, trước kia đủ loại gập ghềnh chỉ vì hạnh phúc ngày hôm nay.
Trong lòng Lâu Lan theo lời của nàng càng thu càng chặt, không tiếng động ôm nhặt nàng, giọng nói dịu dàng: “Ta biết.” Nói xong liền nắm giữ tay nàng đặt ở bên môi không ngừng hôn lên,đưa mắt nhìn nàng giống như nhìn cả đời cũng nhìn không đủ.
Tra Tiểu Tân hạnh phúc lệ nóng doanh tròng, ngay sau đó dường như nhớ tới cái gì rồi nhìn hắn dị thường nghiêm cẩn nói: “Đã có cục cưng, về sau chàng không thể ăn nãi nãi,cả người đều bị chàng ăn sau này cục cưng ăn cái gì? !”
“Không được.” Lâu Lan cự tuyệt như đinh đóng cột,hơn nữa còn trừng phạt tính nắm cằm nàng cắn một cái.
Tra Tiểu Tân ủy khuất hai tròng mắt phiếm lệ rất là động lòng người, quyết miệng nói: “Người đều bị cắn sưng lên!” Hiện tại động một chút nơi đó rất đau nha, đêm qua sau khi trở về chuyện thứ nhất hắn làm chính là đem nàng áp trên giường, chuyện thứ hai chính là ăn nãi nãi, khiến cho nơi đó hiện tại sưng hồng thành quả đào.
Lời của nàng làm hắn liên tưởng nơi đó đỏ bừng ,miệng lưỡi có chút khô, mắt phượng hiện lên một tia sắc: “Phải không? Sưng lên? Để ta kiểm tra.” Nói xong lại áp đảo nàng rồi đưa tay kéo cái yếm của nàng ra.
“A! Không được!” Bởi vì buổi sáng mới dậy cho nên chỉ mặc nội sam bây giờ lập tức bị hắn vạch trần, mắt thấy cái yếm đáng thương muốn bị hắn xé ra khi đó ngoài cửa truyền đến giọng nói.
“Vương gia, Ninh tướng gia đang chờ ngài ở bên ngoài,nói có việc nghị luận.”
Diêu Định đáng chết! Lâu Lan từ trên người của Tra Tiểu Tân đứng lên trong lòng thầm mắng, nhưng nhìn đến dáng vẻ của Tra Tiểu Tân vui sướng khi người gặp họa khóe môi hắn lại gợi lên một tia cười tà ác: “Được, nói với bọn họ nói bổn vương lập tức đến.” Nói xong lại đè ép xuống.
Hạ khắc, người nào đó phát ra một tiếng đau hô, tiếng kêu hóa thành một loại sinh ngâm.
Sau nửa canh giờ…
Tra Tiểu Tân rưng rưng nhìn thân ảnh tao nhã người nào đó đắc ý rời đi, một người còn lại núp ở trên giường kiểm tra ngực bị cắn sưng đỏ, đau đến thở ra hơi,người này là quỷ đói đầu thai sao? ! Đau muốn chết a! Bất quá hồi tưởng dáng vẻ hắn đưa vào và động tình mặt không khỏi nóng lên, yêu nghiệt! Hắn quả là yêu nghiệt đầu thai a.
“Tiểu Tân, tỷ có thể vào không?”Giọng nói của Hoa nguyệt ngoài cửa vang lên, không nhẹ không nặng, nghe xong làm cho người ta thoải mái.
“A, có thể có thể.” Tra Tiểu Tân nhanh chóng thu hồi suy nghĩ lung tung, đem y phục mặc vào nằm nghiêng ở trên giường chờ nàng đi vào, chỉ thấy cửa vừa mở ra,Hoa Nguyệt nở nụ cười đi đến, vừa vào liền đi đến bên giường nàng ngồi xuống.
“Nghe đại phu nói muội mang thai , chúc mừng.”
Dù sao Tra Tiểu Tân cũng là lần đầu gặp chuyện này, nhất thời ngượng ngùng: “A, chúc mừng lẫn nhau .” Nhưng vừa nói xong mới phát hiện bản thân nói không đúng lắm,Lâu Lan từ khi cưới tỷ ấy về không có sủng hạnh qua tỷ ấy,tỷ ấy làm sao có thể mang thai? ! Vì thế khẩn trương ngẩng đầu muốn giải thích.
Vẻ mặt của Hoa Nguyệt chỉ cứng một chút lại khôi phục bình thường, cười nhẹ ý bảo nàng không cần giải thích: “Tỳ cũng đã quen , chỉ cần có thể ở lại bên người vương gia chăm sóc vương gia là tốt rồi, nhưng thật ra muội vừa mới mang thai nên khẩu vị hơi kém, nhớ là muốn ăn cái gì thì nói với người trong bếp, ngàn vạn không nên giấu trong lòng.”
“ỪM!” Nhất thời vô cùng cảm động, cũng không biết dùng lời gì để cảm ơn tỷ ấy. Nhưng là trong nháy mắt nhớ tới một việc khác vì thế hỏi: “Thu Dung đâu, nàng thế nào ? !” Từ lần trước gặp mặt cho tới hôm nay cũng hơn hai tháng , cũng không biết tỷ ấy vẫn điên điên khùng khùng như trước không, dù sao cũng quen biết từ trước cho nên không đành lòng .
Nhắc tới Thu Dung trên mặt Hoa Nguyệt hiện lên một tia không đành lòng, lắc đầu nói: “Vẫn giống như lúc trước.” Việc này cũng làm nàng rất là đau đầu, dù sao trong vương phủ chỉ có nàng và Thu Dung, ngay cả người có thể nói chuyện cũng không có.
“Muội muốn đi thăm nàng.” Tra Tiểu Tân nghiêm cẩn nói, Hoa Nguyệt sửng sốt một chút sau đó mỉm cười gật đầu.
Viên cảnh thanh tú, dòng chảy tu trúc.
Vòng quá hành lang dài không khỏi cảm thán cảnh sắc Lâu phủ này thật đẹp, xuân hạ thu đông đều đặt vào đáy mắt. Đi đến Thu Các tâm tình của Tra Tiểu Tân trở nên ưu thương, cửa sổ đều đóng lại tối như mực,thấy ánh mắt cổ vũ của Hoa Nguyệt nhìn,nàng hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra, cửa mở thời khắc đó, ánh sáng chiếu vào bên trong.
Trang trí thanh nhã, đơn giản mộc mạc.
Tất cả đều giống như trước đây, không giống nhất chính là nữ tử mất hồn mất vía ngồi ở bên giường, xinh đẹp tuyệt trần đoan chính thanh nhã, mặc y phục màu vàng, vẫn là bộ dáng làm rung động long người, chẳng qua là ánh mắt không có thần, thật trống rỗng.
Tra Tiểu Tân nằm ở trên giường y phục nới lỏng lộn xộn, một khuôn mặt trắng nõn trên đó có vài phần quyến rũ vài phần ngây thơ, sáng sớm rời giường lông mày tràn đầy thỏa mãn, nhưng dáng vẻ thùy mị vô ý lại làm động lòng người.
Một đại phu ngồi ở bên giường nghiêm cẩn bắt mạch cho nàng,cổ tay đưa ra khỏi màn lụa trắng.
Lâu Lan ngồi yên lặng ở bên giường,khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc, giống như đang chờ đợi cái gì.
“Chúc mừng vương gia.” Sau đó đại phu nhìn Lâu Lan cúi đầu.
Mặc dù trong lòng thật kích động nhưng Lâu Lan vẫn giữ vững bình tĩnh, chẳng qua là đuôi lông mày không thể che dấu được sắc mặt vui mừng, thản nhiên nói: “Chuyện vui?” Ngay cả Tra Tiểu Tân cũng quay đầu nhìn đại phu kia, buổi sáng nàng chẳng qua không khỏe có chút nôn mửa, hắn liền vội vàng triệu thái y đến, nghĩ vậy trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Phu nhân có thai ba tháng.” Đại phu chúc mừng không ngừng.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Lan mặt nhất thời tràn ra một đóa hoa đào, hai mắt trán quang, nhìn sang Tra Tiểu Tân, mà Tra Tiểu Tân ngơ ngác giống như là đang nỗ lực tiêu hóa chuyện này. Đại phu thức thời rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Ông ấy vừa mới nói cái gì nha? !” Tra Tiểu Tân khẩn trương giữ chặt tay áo của Lâu Lan truy vấn, một đôi con ngươi đen đầy tò mò.
Ánh mắt Lâu Lan dịu dàng, nằm nghiêng ở bên người nàng đưa tay lên trên lưng mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa nắn, cười đến phong tình vạn chủng: “Ông ấy nói nàng có thai ba tháng.” Tuy rằng hắn đã biết trước, nhưng lúc nghe đại phu tuyên bố trong lòng vẫn lại kích động, nàng mang cốt nhục bản thân, hắn phải làm cha .
Trong đầu của Tra Tiểu Tân vang lên, nàng mang thai ? ! Nàng làm mẹ ? ! Trong lúc nhất thời vẻ mặt của nàng thiên biến vạn hóa, cuối cùng kích động ôm lấy hắn lớn tiếng ồn ào: “A a a! Em muốn làm mẹ ! ! !”
Nhìn nàng trong lòng hoa chân múa tay vui sướng,Lâu Lan sủng nịch vuốt ve mái tóc của nàng đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi, gằn từng tiếng: “Nàng có cốt nhục của chúng ta.”
Ánh mắt hắn thâm tình dường như giống nước làm nàng chết chìm, hạnh phúc đến quá nhanh, nàng kích động không biết làm như thế nào cho phải, nhất thời khóc nhất thời cười, cuối cùng vẫn là ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Lâu,em có con của chúng ta.” Giọng nói nũng nịu giống như một tiểu hài tử mười tuổi.
“Ừm.” Hắn đáp lời, ngón tay đặt lên bụng nàng nhẹ nhàng âu yếm, ánh mắt dịu dàng.
“Chàng về sau phải đối với thiếp tốt hơn một chút, bởi vì thiếp không còn một mình mà là hai người, rời nhà trốn đi cũng là hai người, không vui cũng là hai người, khóc cũng là hai người, cười cũng là hai người…” Vừa nói nàng vừa rơi lệ, trước kia đủ loại gập ghềnh chỉ vì hạnh phúc ngày hôm nay.
Trong lòng Lâu Lan theo lời của nàng càng thu càng chặt, không tiếng động ôm nhặt nàng, giọng nói dịu dàng: “Ta biết.” Nói xong liền nắm giữ tay nàng đặt ở bên môi không ngừng hôn lên,đưa mắt nhìn nàng giống như nhìn cả đời cũng nhìn không đủ.
Tra Tiểu Tân hạnh phúc lệ nóng doanh tròng, ngay sau đó dường như nhớ tới cái gì rồi nhìn hắn dị thường nghiêm cẩn nói: “Đã có cục cưng, về sau chàng không thể ăn nãi nãi,cả người đều bị chàng ăn sau này cục cưng ăn cái gì? !”
“Không được.” Lâu Lan cự tuyệt như đinh đóng cột,hơn nữa còn trừng phạt tính nắm cằm nàng cắn một cái.
Tra Tiểu Tân ủy khuất hai tròng mắt phiếm lệ rất là động lòng người, quyết miệng nói: “Người đều bị cắn sưng lên!” Hiện tại động một chút nơi đó rất đau nha, đêm qua sau khi trở về chuyện thứ nhất hắn làm chính là đem nàng áp trên giường, chuyện thứ hai chính là ăn nãi nãi, khiến cho nơi đó hiện tại sưng hồng thành quả đào.
Lời của nàng làm hắn liên tưởng nơi đó đỏ bừng ,miệng lưỡi có chút khô, mắt phượng hiện lên một tia sắc: “Phải không? Sưng lên? Để ta kiểm tra.” Nói xong lại áp đảo nàng rồi đưa tay kéo cái yếm của nàng ra.
“A! Không được!” Bởi vì buổi sáng mới dậy cho nên chỉ mặc nội sam bây giờ lập tức bị hắn vạch trần, mắt thấy cái yếm đáng thương muốn bị hắn xé ra khi đó ngoài cửa truyền đến giọng nói.
“Vương gia, Ninh tướng gia đang chờ ngài ở bên ngoài,nói có việc nghị luận.”
Diêu Định đáng chết! Lâu Lan từ trên người của Tra Tiểu Tân đứng lên trong lòng thầm mắng, nhưng nhìn đến dáng vẻ của Tra Tiểu Tân vui sướng khi người gặp họa khóe môi hắn lại gợi lên một tia cười tà ác: “Được, nói với bọn họ nói bổn vương lập tức đến.” Nói xong lại đè ép xuống.
Hạ khắc, người nào đó phát ra một tiếng đau hô, tiếng kêu hóa thành một loại sinh ngâm.
Sau nửa canh giờ…
Tra Tiểu Tân rưng rưng nhìn thân ảnh tao nhã người nào đó đắc ý rời đi, một người còn lại núp ở trên giường kiểm tra ngực bị cắn sưng đỏ, đau đến thở ra hơi,người này là quỷ đói đầu thai sao? ! Đau muốn chết a! Bất quá hồi tưởng dáng vẻ hắn đưa vào và động tình mặt không khỏi nóng lên, yêu nghiệt! Hắn quả là yêu nghiệt đầu thai a.
“Tiểu Tân, tỷ có thể vào không?”Giọng nói của Hoa nguyệt ngoài cửa vang lên, không nhẹ không nặng, nghe xong làm cho người ta thoải mái.
“A, có thể có thể.” Tra Tiểu Tân nhanh chóng thu hồi suy nghĩ lung tung, đem y phục mặc vào nằm nghiêng ở trên giường chờ nàng đi vào, chỉ thấy cửa vừa mở ra,Hoa Nguyệt nở nụ cười đi đến, vừa vào liền đi đến bên giường nàng ngồi xuống.
“Nghe đại phu nói muội mang thai , chúc mừng.”
Dù sao Tra Tiểu Tân cũng là lần đầu gặp chuyện này, nhất thời ngượng ngùng: “A, chúc mừng lẫn nhau .” Nhưng vừa nói xong mới phát hiện bản thân nói không đúng lắm,Lâu Lan từ khi cưới tỷ ấy về không có sủng hạnh qua tỷ ấy,tỷ ấy làm sao có thể mang thai? ! Vì thế khẩn trương ngẩng đầu muốn giải thích.
Vẻ mặt của Hoa Nguyệt chỉ cứng một chút lại khôi phục bình thường, cười nhẹ ý bảo nàng không cần giải thích: “Tỳ cũng đã quen , chỉ cần có thể ở lại bên người vương gia chăm sóc vương gia là tốt rồi, nhưng thật ra muội vừa mới mang thai nên khẩu vị hơi kém, nhớ là muốn ăn cái gì thì nói với người trong bếp, ngàn vạn không nên giấu trong lòng.”
“ỪM!” Nhất thời vô cùng cảm động, cũng không biết dùng lời gì để cảm ơn tỷ ấy. Nhưng là trong nháy mắt nhớ tới một việc khác vì thế hỏi: “Thu Dung đâu, nàng thế nào ? !” Từ lần trước gặp mặt cho tới hôm nay cũng hơn hai tháng , cũng không biết tỷ ấy vẫn điên điên khùng khùng như trước không, dù sao cũng quen biết từ trước cho nên không đành lòng .
Nhắc tới Thu Dung trên mặt Hoa Nguyệt hiện lên một tia không đành lòng, lắc đầu nói: “Vẫn giống như lúc trước.” Việc này cũng làm nàng rất là đau đầu, dù sao trong vương phủ chỉ có nàng và Thu Dung, ngay cả người có thể nói chuyện cũng không có.
“Muội muốn đi thăm nàng.” Tra Tiểu Tân nghiêm cẩn nói, Hoa Nguyệt sửng sốt một chút sau đó mỉm cười gật đầu.
Viên cảnh thanh tú, dòng chảy tu trúc.
Vòng quá hành lang dài không khỏi cảm thán cảnh sắc Lâu phủ này thật đẹp, xuân hạ thu đông đều đặt vào đáy mắt. Đi đến Thu Các tâm tình của Tra Tiểu Tân trở nên ưu thương, cửa sổ đều đóng lại tối như mực,thấy ánh mắt cổ vũ của Hoa Nguyệt nhìn,nàng hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra, cửa mở thời khắc đó, ánh sáng chiếu vào bên trong.
Trang trí thanh nhã, đơn giản mộc mạc.
Tất cả đều giống như trước đây, không giống nhất chính là nữ tử mất hồn mất vía ngồi ở bên giường, xinh đẹp tuyệt trần đoan chính thanh nhã, mặc y phục màu vàng, vẫn là bộ dáng làm rung động long người, chẳng qua là ánh mắt không có thần, thật trống rỗng.
Tác giả :
Phù Dung Gia