Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 173: Tên xuyên thấu …
Tất cả đều rối loạn.
Tra Tiểu Tân vốn đang vung cờ rất tốt nhưng đột nhiên tất cả mọi người hướng về phía thành lâu, nàng hoang mang khó hiểu, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt thất thường của Lâu Lan liều lĩnh xông về phía mình, trong lòng dường như minh bạch cái gì, không kịp sợ hãi liền nhìn tên phóng thẳng về phía mình, nhanh đến tàn nhẫn, muốn trốn cũng không thể trốn.
“Vèo” một tiếng, nhẹ mà chìm. Khoảnh khắc trời đất quay cuồng.
Tất cả mọi người dừng lại bất động, Lâu Lan thở hổn hển một đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên màu đỏ, nóng nảy kích động, mà phía sau Gia Luật Hằng nheo lại con ngươi, nắm chặt dây cương xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ biến thành màu trắng, thật giống như tùy thời có thể nứt.
Gió gào thét,khói tràn ngập, một mảnh xơ xác tiêu điều bị đè nén.
Tra Tiểu Tân từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cả người run rẩy, gương mặt vì chấn kinh quá độ trở nên tái nhợt trong suốt, môi không thể hợp lại, nàng trừng mắt nhìn nam tử trước mắt, tim kinh hoàng thiếu chút nửa theo ngực bay ra.
“Thật tốt, nhìn thấy nàng, thật tốt…” Mộc Xuân Phong cười nhẹ, khuôn mặt dịu dàng giống như sương khói Giang Nam, con ngươi đen trong trẻo ảnh ngược hai má thất sắc của nàng, mà trong lòng lại cắm một mũi tên,máu chảy không thôi.
“…” Tra Tiểu Tân há mồm kêu tên hắn, lại phát không ra tiếng, yết hầu như là bị cái gì nghẹn lại, ánh mắt không ngừng ướt át cũng không dám đến rơi xuống, ngay khi tên vừa mới phóng tới một khắc đó nàng bị lực cấp tốc kéo vào một vòng ôm.Mộc Xuân Phong ôm chặt nàng tiếp nhận mũi tên kia.Không lâu trước đó, hắn cũng giống như hiện thời liều lĩnh vì nàng đở một nhát kiếm.
Huyết sắc trên mặt của Mộc Xuân Phong rút đi, đồng thời càng ngày càng sáng, chăm chú nhìn nàng trong mắt nụ cười như nước mắt tràn ngập: “Tiểu Tân…” Nhỏ đến nỗi dường như không thấy hai chữ, nói ra tức bị cuồng phong gào thét thổi trúng.
Cảm nhận được đôi tay ôm bên hông nàng dần dần nới ra,tim của Tra Tiểu Tân tâm như là phát ra địa chấn sụp đổ xuống,bắt không được chống cự cũng không xong, nàng không ngừng lắc đầu, cắn chặt môi phát ra tiếng nức nở đè nén, nước mắt mãnh liệt.
Liên tục mấy ngày nay thân thể nặng nề giờ khắc này trở nên rất nhẹ,Mộc Xuân Phong vẫn nhàn nhạt cười, hô hấp càng ngày càng suy yếu, chỉ thấy hắn như một con bươm bướm mất đi cánh rơi xuống, rơi xuống là lúc hắn mỉm cười nói một câu với nàng: “Tạm biệt.”Vẻ mặt dịu dàng,trong nháy mắt có cứng ngắc, trắng bệch.
Tim của Tra tiểu tân ầm ầm sụp đổ, đi tới góc tường vươn tay, tim như bị giày xéo khóc hô lên: “Không!”
Hắn chậm rãi gục xuống, áo lam nháy mắt triển khai thành một bức tranh phong nhã, bàn tay trắng nhỏ vẫn duy trì hướng phía trước thân, mỉm cười chăm chú nhìn nàng,đôi môi tái nhợt một chút tràn ra máu tươi, nhè nhẹ chảy xuống,con ngươi cười yếu ớt rốt cục nhắm lại.
Một khắc kia,nàng có nhớ tới ngày cùng hắn xưng huynh gọi đệ hay không, hai người ngoài uống say không còn biết gì,đỡ lẫn nhau về nhà.
Một khắc kia,nàng có nhớ tới ngày ngày cùng hắn hi hi ha ha hay không, hắn luôn chọc cho nàng mặt đỏ tim đập, bản thân lại tao nhã diêu phiến.
Một khắc kia,nàng có nhớ tới nàng lên tiếng khóc rống, hắn đem nàng gắt gao ôm trong ngực nói một tiếng nàng so với lợn thông minh hơn một chút.
Một khắc Kia, nàng có nhớ tới nàng đó đến nôn ra nước chua mà vẫn quật cường không ăn, là hắn dụ dỗ nàng ăn một miếng lại một miếng điểm tâm.
Một khắc kia, nàng có nhớ tới nàng say rượu khóc lớn là hắn ở bên cạnh nàng an ủi, lần lượt nói cho nàng biết một nam tử khác yêu nàng bao nhiêu, mà bản thân lại ảm đạm rời đi.
Một khắc kia, nàng có nhớ tới nàng bị ám sát đêm hôm đó hắn liều lĩnh ngăn cản một kiếm đó cho nàng, khi tỉnh lại lời nói đầu tiên cũng là kêu tên nàng.
Chuyện cũ như dòng chảy mạnh xuất hiện trong óc, hắn tao nhã, hắn đơn giản, hắn săn sóc, hắn tất cả tất,Tra Tiểu Tân gục trên tường thành khóc rống: “Mộc Xuân Phong!”
“Đã nói với nàng bao nhiêu lần, muốn nàng gọi công tử là Thập Tam Vương gia!” Trong trí nhớ hắn nghe được nàng kêu tên của bản thân, vẫn tao nhã diêu phiến, còn lên tiếng sửa đúng,con ngươi đen như mực lại tràn đầy nụ cười thanh nhã.
Chẳng qua là giờ phút này, hắn đã ở sẽ không đáp lại nàng .
“Rầm” một tiếng trọng vật rơi xuống,Lâu Lan nahnh tay lẹ mắt nhanh chóng tiến lên ôm lấy thân thể hắn trùng trùng rơi xuống đất,dường như có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ ra, mà hắn lại cố nén khóc rống nhìn đám binh lính sửng sốt điên cuồng hét lên: “Mau truyền ngự y! ! !”
Vốn đang chạy về phía trước Ninh Thanh bỗng nhiên dừng lại bước chân, trong mắt cảm xúc vạn biến, thẳng đến nhìn đến quần áo lam của hắn mình không sai biệt lắm nhuộm thành màu đỏ,mới khóc rống: “Xuân Phong! ! !”
Tất cả mọi người nhìn thấy nữ tử kia như mất hồn phách chao đảo chạy tới ôm lấy nam tử đang hôn mê bất tỉnh kia, khóc tê tâm liệt phế, trên cổ, trên trán, gân xanh hiện ra dữ dội, giống như mạch máu trong người bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
“Xuân Phong!Chàng tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh lại a! ! !” Ôm lấy cánh tay hắn mười ngón dùng sức khảm nhập thịt hắn,Ninh Thanh khóc khàn cả giọng, thanh âm buồn bã bi tuyệt giống như bản nhạc buồn trên chiến trường, mọi người đều trầm mặc.
Khuôn mặt của nam tử trong long trắng bệch lại bình thản, khóe môi nhếch lên,giống như nhớ lại khoảnh khắc tốt đẹp, mà tên trên ngực vẻn vẹn chỉ còn một nửa, hơi thở Ninh Thanh càng ngày càng ồ ồ, hỗn loạn, nhẹ tay sờ phía sau lưng hắn nhưng lại đụng đến tên tiêm, xuyên thấu qua người.Một khắc kia, nàng đụng đến không phải là mũi tên lạnh như băng, mà là dấu ấn nóng như lửa.
“… Xuân Phong” bỗng dưng tiếng khóc từ cao chuyển thấp, nàng gắt gao ôm lấy thân hình lạnh như băng của hắn, khóc đến cả người run rẩy, mỗi một chút run rẩy đều giống có người cầm búa trùng trùng bổ tới trái tim của nàng, đem gò má nhẹ ướt át nhàng chôn ở nơi chảy ra máu,đau khổ tuyệt vọng.
Xuân Phong, ta cũng sẽ không thể cho chàng cô đơn, sẽ không thể.
Gia Luật Hằng thấy tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, thật thay đổi bất ngờ, hắn thật không ngờ ngay tại thời điểm mấu chốt lại có một nam tử khác xuất hiện thay nàng đỡ một tên chí mạng, đồng thời trong lòng hắn cũng may mắn, hoàn hảo, hoàn hảo nàng không có việc gì.
“Gia Luật vương tử, chúng ta đi nhanh!” Một tướng quân ở bên nhắc nhở.
Gia Luật Hằng nhìn thật sâu một nữ tử ở trên tường thành khóc đến chết đi sống lại,con ngươi tối đen hiện lên một đạo ánh sáng, giục ngựa rời đi.
Nếu nói từ trước hắn không hiểu lời nói này,nhưng một khắc kia hắn đã hiểu.
Nữ nhân này đáng giá.
Đêm mặc dù sâu,người lại không bình tĩnh.
Thần sắc của bọn lính nghiêm túc khẩn trương đưa Mộc Xuân Phong bị trọng thương vào trong phòng, thái y theo sau hoang mang rối loạn khẩn trương đi vào, chỉ thấy không ngừng có binh lính bưng chậu máu loãng đi ra, mùi tanh xông vào mũi. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng kêu đau đớn và tiếng khóc.
“Đến, đem lưỡi dao đốt nóng.” Thái y thần sắc nghiêm túc, đâu vào đấy đem y dược đưa cho binh lính dặn dò thật kỹ.
Binh lính đem lưỡi dao đi: “Dạ!” Nói xong liền cầm đèn cày đốt.
“Cồn.” Thái y xoa xoa mồ hôi trên trán, vẻ mặt càng ngày càng chăm chú.
“Dạ!” Có người đưa tới.
Tra Tiểu Tân vốn đang vung cờ rất tốt nhưng đột nhiên tất cả mọi người hướng về phía thành lâu, nàng hoang mang khó hiểu, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt thất thường của Lâu Lan liều lĩnh xông về phía mình, trong lòng dường như minh bạch cái gì, không kịp sợ hãi liền nhìn tên phóng thẳng về phía mình, nhanh đến tàn nhẫn, muốn trốn cũng không thể trốn.
“Vèo” một tiếng, nhẹ mà chìm. Khoảnh khắc trời đất quay cuồng.
Tất cả mọi người dừng lại bất động, Lâu Lan thở hổn hển một đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên màu đỏ, nóng nảy kích động, mà phía sau Gia Luật Hằng nheo lại con ngươi, nắm chặt dây cương xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ biến thành màu trắng, thật giống như tùy thời có thể nứt.
Gió gào thét,khói tràn ngập, một mảnh xơ xác tiêu điều bị đè nén.
Tra Tiểu Tân từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cả người run rẩy, gương mặt vì chấn kinh quá độ trở nên tái nhợt trong suốt, môi không thể hợp lại, nàng trừng mắt nhìn nam tử trước mắt, tim kinh hoàng thiếu chút nửa theo ngực bay ra.
“Thật tốt, nhìn thấy nàng, thật tốt…” Mộc Xuân Phong cười nhẹ, khuôn mặt dịu dàng giống như sương khói Giang Nam, con ngươi đen trong trẻo ảnh ngược hai má thất sắc của nàng, mà trong lòng lại cắm một mũi tên,máu chảy không thôi.
“…” Tra Tiểu Tân há mồm kêu tên hắn, lại phát không ra tiếng, yết hầu như là bị cái gì nghẹn lại, ánh mắt không ngừng ướt át cũng không dám đến rơi xuống, ngay khi tên vừa mới phóng tới một khắc đó nàng bị lực cấp tốc kéo vào một vòng ôm.Mộc Xuân Phong ôm chặt nàng tiếp nhận mũi tên kia.Không lâu trước đó, hắn cũng giống như hiện thời liều lĩnh vì nàng đở một nhát kiếm.
Huyết sắc trên mặt của Mộc Xuân Phong rút đi, đồng thời càng ngày càng sáng, chăm chú nhìn nàng trong mắt nụ cười như nước mắt tràn ngập: “Tiểu Tân…” Nhỏ đến nỗi dường như không thấy hai chữ, nói ra tức bị cuồng phong gào thét thổi trúng.
Cảm nhận được đôi tay ôm bên hông nàng dần dần nới ra,tim của Tra Tiểu Tân tâm như là phát ra địa chấn sụp đổ xuống,bắt không được chống cự cũng không xong, nàng không ngừng lắc đầu, cắn chặt môi phát ra tiếng nức nở đè nén, nước mắt mãnh liệt.
Liên tục mấy ngày nay thân thể nặng nề giờ khắc này trở nên rất nhẹ,Mộc Xuân Phong vẫn nhàn nhạt cười, hô hấp càng ngày càng suy yếu, chỉ thấy hắn như một con bươm bướm mất đi cánh rơi xuống, rơi xuống là lúc hắn mỉm cười nói một câu với nàng: “Tạm biệt.”Vẻ mặt dịu dàng,trong nháy mắt có cứng ngắc, trắng bệch.
Tim của Tra tiểu tân ầm ầm sụp đổ, đi tới góc tường vươn tay, tim như bị giày xéo khóc hô lên: “Không!”
Hắn chậm rãi gục xuống, áo lam nháy mắt triển khai thành một bức tranh phong nhã, bàn tay trắng nhỏ vẫn duy trì hướng phía trước thân, mỉm cười chăm chú nhìn nàng,đôi môi tái nhợt một chút tràn ra máu tươi, nhè nhẹ chảy xuống,con ngươi cười yếu ớt rốt cục nhắm lại.
Một khắc kia,nàng có nhớ tới ngày cùng hắn xưng huynh gọi đệ hay không, hai người ngoài uống say không còn biết gì,đỡ lẫn nhau về nhà.
Một khắc kia,nàng có nhớ tới ngày ngày cùng hắn hi hi ha ha hay không, hắn luôn chọc cho nàng mặt đỏ tim đập, bản thân lại tao nhã diêu phiến.
Một khắc kia,nàng có nhớ tới nàng lên tiếng khóc rống, hắn đem nàng gắt gao ôm trong ngực nói một tiếng nàng so với lợn thông minh hơn một chút.
Một khắc Kia, nàng có nhớ tới nàng đó đến nôn ra nước chua mà vẫn quật cường không ăn, là hắn dụ dỗ nàng ăn một miếng lại một miếng điểm tâm.
Một khắc kia, nàng có nhớ tới nàng say rượu khóc lớn là hắn ở bên cạnh nàng an ủi, lần lượt nói cho nàng biết một nam tử khác yêu nàng bao nhiêu, mà bản thân lại ảm đạm rời đi.
Một khắc kia, nàng có nhớ tới nàng bị ám sát đêm hôm đó hắn liều lĩnh ngăn cản một kiếm đó cho nàng, khi tỉnh lại lời nói đầu tiên cũng là kêu tên nàng.
Chuyện cũ như dòng chảy mạnh xuất hiện trong óc, hắn tao nhã, hắn đơn giản, hắn săn sóc, hắn tất cả tất,Tra Tiểu Tân gục trên tường thành khóc rống: “Mộc Xuân Phong!”
“Đã nói với nàng bao nhiêu lần, muốn nàng gọi công tử là Thập Tam Vương gia!” Trong trí nhớ hắn nghe được nàng kêu tên của bản thân, vẫn tao nhã diêu phiến, còn lên tiếng sửa đúng,con ngươi đen như mực lại tràn đầy nụ cười thanh nhã.
Chẳng qua là giờ phút này, hắn đã ở sẽ không đáp lại nàng .
“Rầm” một tiếng trọng vật rơi xuống,Lâu Lan nahnh tay lẹ mắt nhanh chóng tiến lên ôm lấy thân thể hắn trùng trùng rơi xuống đất,dường như có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ ra, mà hắn lại cố nén khóc rống nhìn đám binh lính sửng sốt điên cuồng hét lên: “Mau truyền ngự y! ! !”
Vốn đang chạy về phía trước Ninh Thanh bỗng nhiên dừng lại bước chân, trong mắt cảm xúc vạn biến, thẳng đến nhìn đến quần áo lam của hắn mình không sai biệt lắm nhuộm thành màu đỏ,mới khóc rống: “Xuân Phong! ! !”
Tất cả mọi người nhìn thấy nữ tử kia như mất hồn phách chao đảo chạy tới ôm lấy nam tử đang hôn mê bất tỉnh kia, khóc tê tâm liệt phế, trên cổ, trên trán, gân xanh hiện ra dữ dội, giống như mạch máu trong người bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
“Xuân Phong!Chàng tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh lại a! ! !” Ôm lấy cánh tay hắn mười ngón dùng sức khảm nhập thịt hắn,Ninh Thanh khóc khàn cả giọng, thanh âm buồn bã bi tuyệt giống như bản nhạc buồn trên chiến trường, mọi người đều trầm mặc.
Khuôn mặt của nam tử trong long trắng bệch lại bình thản, khóe môi nhếch lên,giống như nhớ lại khoảnh khắc tốt đẹp, mà tên trên ngực vẻn vẹn chỉ còn một nửa, hơi thở Ninh Thanh càng ngày càng ồ ồ, hỗn loạn, nhẹ tay sờ phía sau lưng hắn nhưng lại đụng đến tên tiêm, xuyên thấu qua người.Một khắc kia, nàng đụng đến không phải là mũi tên lạnh như băng, mà là dấu ấn nóng như lửa.
“… Xuân Phong” bỗng dưng tiếng khóc từ cao chuyển thấp, nàng gắt gao ôm lấy thân hình lạnh như băng của hắn, khóc đến cả người run rẩy, mỗi một chút run rẩy đều giống có người cầm búa trùng trùng bổ tới trái tim của nàng, đem gò má nhẹ ướt át nhàng chôn ở nơi chảy ra máu,đau khổ tuyệt vọng.
Xuân Phong, ta cũng sẽ không thể cho chàng cô đơn, sẽ không thể.
Gia Luật Hằng thấy tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, thật thay đổi bất ngờ, hắn thật không ngờ ngay tại thời điểm mấu chốt lại có một nam tử khác xuất hiện thay nàng đỡ một tên chí mạng, đồng thời trong lòng hắn cũng may mắn, hoàn hảo, hoàn hảo nàng không có việc gì.
“Gia Luật vương tử, chúng ta đi nhanh!” Một tướng quân ở bên nhắc nhở.
Gia Luật Hằng nhìn thật sâu một nữ tử ở trên tường thành khóc đến chết đi sống lại,con ngươi tối đen hiện lên một đạo ánh sáng, giục ngựa rời đi.
Nếu nói từ trước hắn không hiểu lời nói này,nhưng một khắc kia hắn đã hiểu.
Nữ nhân này đáng giá.
Đêm mặc dù sâu,người lại không bình tĩnh.
Thần sắc của bọn lính nghiêm túc khẩn trương đưa Mộc Xuân Phong bị trọng thương vào trong phòng, thái y theo sau hoang mang rối loạn khẩn trương đi vào, chỉ thấy không ngừng có binh lính bưng chậu máu loãng đi ra, mùi tanh xông vào mũi. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng kêu đau đớn và tiếng khóc.
“Đến, đem lưỡi dao đốt nóng.” Thái y thần sắc nghiêm túc, đâu vào đấy đem y dược đưa cho binh lính dặn dò thật kỹ.
Binh lính đem lưỡi dao đi: “Dạ!” Nói xong liền cầm đèn cày đốt.
“Cồn.” Thái y xoa xoa mồ hôi trên trán, vẻ mặt càng ngày càng chăm chú.
“Dạ!” Có người đưa tới.
Tác giả :
Phù Dung Gia