Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 108: Bị người đáng ghét liên tục hôn hai lần
Chẳng qua chỉ là động tác đơn giản lại được hắn suy diễn phong tình vạn chủng,yêu mị thấu xương.
Mấy nữ tử đứng xem nãy giờ không ngừng thét chói tai,có còn người ngất xỉu,nhất thời xung quanh đều hỗn loạn chỉ có nàng cùng hắn đang nhìn nhau đứng im bất động, ánh trăng ngoài cửa sổ yên tĩnh dịu dàng chiếu vào thân người.
Bị người đáng ghét liên tục hôn hai lần…
Tra Tiểu Tân tức giận đến toàn thân phát run,ánh mắt trong suốt phát sáng bỗng nhiên liền mơ hồ đứng lên, nàng vì chuyện Lâu Lan mà đau lòng, lúc này, lại bị đệ đệ hắn khi dễ! ! ! Nàng đứng dậy dùng sức đập bàn rống to: “Là vương gia thì rất giỏi sao? Là vương gia thì có thể tùy tiện nhục nhã người ta sao? ! Là vương gia có thể bám chặt ta không tha sao? !” Một câu nói chứa hết nỗi oan ức của nàng ,chẳng qua nước mắt vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
Đang vuốt ve môi mình động tác của hắn ngừng lại,Mộc Xuân Phong nhìn nữ tử trước mắt đang cắn chặt môi đè nén cảm xúc bi phẫn, ngày xưa đôi mắt đen vui vẻ giờ phút này nhìn lại thấy phiền muộn hơn , ánh trăng ấn ra lệ quang,như sao lóe ra ánh sáng,nàng nhỏ nhắn đáng thương như vậy. Không biết tại sao hắn lại có chút không đành lòng,giọng nói cũng thay đổi giống như dỗ tiểu hài tử dịu dàng nói : “Ta chính là thích ngươi, không có ý gì khác.” Hắn quả thực không dám thừa nhận bản thân đối với nàng từ bỏ kế hoạch ôn nhu kế,còn có tình cảm khác…
“Chúng ta thi uống rượu!Nếu ngươi thua!Về sau đừng bám lấy ta!” Nàng đối với người dịu dạng thường không có kế họach, hôm nay nàng chỉ muốn cùng hắn chấm dứt! Nói xong không đợi hắn đồng ý nhấc một bầu rượu uống từng ngụm từng ngụm, rượu nóng bừng như lửa tràn vào yết hầu nàng,cả ngực và bụng như bị thiêu đốt ,nàng nhíu mày cắn răng dùng sức nhấc rượu lên cao uống hết.
Mộc Xuân Phong giật mình nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng liền đứng lên.
Tra Tiểu Tân nhìn hắn dương dương tự đắc trong tay cầm bầu rượu trống không, khiêu khích nói: “Ta đã uống xong rồi! Ngươi uống nhanh!”
Nữ nhi hồng là loại rượu nồng nhất,nam tử uống mộ bầu chắc chắn ngất,tửu lượng tốt nhất cũng không quá ba bầu rượu,nàng lại một ngụm uống cạn một bầu, thật là nữ nhân quật cường làm cho người ta đau lòng.Mộc Xuân Phong cười cười,tay lấy đại một bầu nhìn cũng không nhìn uống vào,trong nháy mắt một bầu rượu đã bị hắn uống hết,sắc mặt không hề đổi sắc,giống như đang uống nước vậy vẫn tao nhã như trước.
“Ngươi…” Nàng cho rằng hắn chỉ là công tử phong lưu căn bản không biết uống rượu,ai ngờ lại là người thâm tàng bất lộ, Tra Tiểu Tân buồn bã uống thêm một bầu rượu,sau khi uống hồng mặt đã thoáng hồng,ánh mắt mê mang đứng lên miệng nói gì không rõ : “Đến phiên ngươi… Ngươi …”
Mộc Xuân Phong ánh mắt nghiền ngẫm càng sâu , lần hai uống một hơi cạn sạch.
Cứ như vậy, một bầu, hai bầu, ba bầu…….
Uống xong bầu rượu thứ năm Tra Tiểu Tân ngây ngốc cười rộ lên,toàn bộ mặt đều đỏ,say đến nỗi mắt lờ đờ mông lung nhìn hắn cười hì hì: “Uống… Uống xong rồi…” Vừa nói xong, cả người liền ngã thẳng xuống phát ra một tiếng “Oành” thân hình thành chữ đại .
“A,nữ nhân ngốc!” Hắn cười thật to tiến đến kéo nàng lên .
Tra Tiểu Tân cau mày,tay xoa đầu giống tiểu hài tử không ngừng hô đau : “Đầu đau quá… Đau quá…” vừa ngã xuống đất đầu vừa khéo chạm đất , đau đến chóng mặt .Mộc Xuân Phong đỡ lấy cả thân mình mềm nhũn của nàng,đôi tay nàng trên mặt hắn loạn trảo còn không ngừng rên rỉ, giọng nói khóc nức nở: “… Đau chết ta … Đau…”
Mộc Xuân Phong lòng mềm nhũn, tính tình thay đổi tay nhẹ nhàng xoa cái ót của nàng,động tác mềm mại hỏi: “Còn đau không?”
Tra Tiểu Tân lúc đầu nhíu nhíu mày,say đến nổi thấy phía trước toàn sương mù,sau đó lắc đầu: “Đau…”
Mộc Xuân Phong cảm thấy buồn cười, xem ra nàng say rồi,nghĩ vậy hắn đỡ nàng đi về phía hữu cầu tất ứng, dọc theo đường đi Tra Tiểu Tân vừa hát vừa nói, cảm xúc phấn khởi, phấn khởi đến nỗi người đỡ nàng lúc này là ai nàng cũng biết,tay nắm chặt cánh tay hắn.
“Mộc Xuân Phong,tên khốn này!Dám chuốc say bổn cô nương, ngươi chết sẽ không tử tế được!” Tra Tiểu Tân mắng hắn nhấn mạnh từng chữ không rõ ràng, chân còn đá lung tung về phía trước giống như có người nào đó đứng trước mặt cho nàng đá.
Mộc Xuân Phong nghe được nàng trách móc mình không giận ngược lại trong mắt tràn đầy ý cười,tay ôm lấy eo nhỏ thon thon của nàng,chế nhạo nói: “Ngươi nha ? Ngươi bây giờ ước gì hắn chết sao ?”
Tra Tiểu Tân mơ màng nghe thấy có người nói,nhất thời phản ứng lại lớn tiếng nói: “Ta muốn khoét mắt hắn!” Vừa nói xong nàng đứng thẳng nhưng thân mình lại mềm nhũn ngả vào lòng hắn .
“Hả ? Vì sao?” Tuy trong lòng có chút không vui hắn vẫn cười hỏi nàng nhưng vào lúc này Tra Tiểu Tân lại lảo đảo đi tới phía trước đá lung tung,tay hắn dùng sức ôm chặt sau lưng nàng,lập tức cả người nàng ngả nhào vào lòng hắn , miệng dín chặt trên cổ hắn, nhất thời toàn thân hắn máu đều sôi trào. Mộc Xuân Phong ánh mắt thâm thúy cúi đầu nhìn đôi mắt đen trong lòng mình.
“Bởi vì… Bởi vì…” Tra Tiểu Tân miệng dán trên cổ hắn lúc mở lúc khép, cánh môi mềm mại vô tình chuyển động phun hơi nóng .
Mộc Xuân Phong hô hấp có chút khó khăn nhưng vẫn giữ bình tĩnh, khẽ mỉm cười tiếp nhận lời nàng: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì ánh mắt hắn rất hư… Bởi vì hắn luôn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn ta… Bởi vì, bởi vì hắn luôn cố ý chọc ta… Hắn là trứng thối…” Tra Tiểu Tân vừa nói, tay mềm mại vô lực đánh mạnh vào ngực hắn.
Cổ ngưa ngứa cảm giác như sóng biển ập tới, trên người nàng chỉ có duy nhất mùi sữa nhàn nhạt nhưng lại lay động tâm tư hắn vì tránh xuất hiện thêm nhiều cảm giác khác thường hắn đem nàng ngã lên vai hắn,sau đó tiếp tục đỡ nàng đi về phía trước, khóe miệng gợi lên một chút: ” A!Hắn rất hư? Vậy ngươi có thích hắn hay không?”
Đầu nàng cuối xuống một chút,Tra Tiểu Tân ý thức hỗn loạn lẩm bẩm nói: “Thích…”
Mặc dù không thích nàng nhưng nghe những lời đó bước chân liền dừng lại , tay đặt bên hông nàng bất giác ôm chặt, chặt đến nỗi Tra Tiểu Tân không thoải mái rên thành tiếng,ánh mắt hắn nhìn gò má nàng đến đôi mắt đen nhánh kia, nửa cười giỡn nửa chân thành nói: “Ngươi…”
“Lâu Lan,chàng có biết ta thích chàng bao nhiêu không , Lâu Lan… Lâu Lan…” Nàng cắt đứt lời nói của hắn , không ngừng nói lời vô nghĩa.Gương mặt đỏ hiện lên ưu thương,một tay nắm lấy cánh tay hắn thật giống như Lâu Lan , thật gống…..hắn .
Máu ngưng động bắt đầu hồi phục bình tĩnh hắn hít sâu một hơi sau đó tiếp tục đi đến phía trước,đường phố tối đen không có ánh sáng chỉ có ánh trăng mê ly chiếu trên nền đá xanh.
“Ta trước tiên lấy mắt hắn sau đó may cái miệng hắn lại, hắn lại dám hôn ta… Đáng ghét !”
“…” Sau đó, Sau đó còn muốn chặt tay hắn,về sau để hắn không có cách nào sờ ta… Đụng đến mặt ta …”
Tiếp theo,bất luận Tra Tiểu Tân nói cái gì hắn cũng không mở miệng,trầm mặc về phía trước,đi thẳng đến trước cửa hữu cầu tất ứng .Lúc này Tra Tiểu Tân mơ màng chìm vào giấc ngủ .
Mộc xuân phong chăm chú nhìn nàng đang ngủt,tay hắn chậm rãi xoa lên môi nàng giọng nói nhẹ nhàng: “Nhớ kỹ,hôm nay ngươi không uống qua ta,ngày mai chúng ta sẽ là bạn bè.”
Mấy nữ tử đứng xem nãy giờ không ngừng thét chói tai,có còn người ngất xỉu,nhất thời xung quanh đều hỗn loạn chỉ có nàng cùng hắn đang nhìn nhau đứng im bất động, ánh trăng ngoài cửa sổ yên tĩnh dịu dàng chiếu vào thân người.
Bị người đáng ghét liên tục hôn hai lần…
Tra Tiểu Tân tức giận đến toàn thân phát run,ánh mắt trong suốt phát sáng bỗng nhiên liền mơ hồ đứng lên, nàng vì chuyện Lâu Lan mà đau lòng, lúc này, lại bị đệ đệ hắn khi dễ! ! ! Nàng đứng dậy dùng sức đập bàn rống to: “Là vương gia thì rất giỏi sao? Là vương gia thì có thể tùy tiện nhục nhã người ta sao? ! Là vương gia có thể bám chặt ta không tha sao? !” Một câu nói chứa hết nỗi oan ức của nàng ,chẳng qua nước mắt vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
Đang vuốt ve môi mình động tác của hắn ngừng lại,Mộc Xuân Phong nhìn nữ tử trước mắt đang cắn chặt môi đè nén cảm xúc bi phẫn, ngày xưa đôi mắt đen vui vẻ giờ phút này nhìn lại thấy phiền muộn hơn , ánh trăng ấn ra lệ quang,như sao lóe ra ánh sáng,nàng nhỏ nhắn đáng thương như vậy. Không biết tại sao hắn lại có chút không đành lòng,giọng nói cũng thay đổi giống như dỗ tiểu hài tử dịu dàng nói : “Ta chính là thích ngươi, không có ý gì khác.” Hắn quả thực không dám thừa nhận bản thân đối với nàng từ bỏ kế hoạch ôn nhu kế,còn có tình cảm khác…
“Chúng ta thi uống rượu!Nếu ngươi thua!Về sau đừng bám lấy ta!” Nàng đối với người dịu dạng thường không có kế họach, hôm nay nàng chỉ muốn cùng hắn chấm dứt! Nói xong không đợi hắn đồng ý nhấc một bầu rượu uống từng ngụm từng ngụm, rượu nóng bừng như lửa tràn vào yết hầu nàng,cả ngực và bụng như bị thiêu đốt ,nàng nhíu mày cắn răng dùng sức nhấc rượu lên cao uống hết.
Mộc Xuân Phong giật mình nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng liền đứng lên.
Tra Tiểu Tân nhìn hắn dương dương tự đắc trong tay cầm bầu rượu trống không, khiêu khích nói: “Ta đã uống xong rồi! Ngươi uống nhanh!”
Nữ nhi hồng là loại rượu nồng nhất,nam tử uống mộ bầu chắc chắn ngất,tửu lượng tốt nhất cũng không quá ba bầu rượu,nàng lại một ngụm uống cạn một bầu, thật là nữ nhân quật cường làm cho người ta đau lòng.Mộc Xuân Phong cười cười,tay lấy đại một bầu nhìn cũng không nhìn uống vào,trong nháy mắt một bầu rượu đã bị hắn uống hết,sắc mặt không hề đổi sắc,giống như đang uống nước vậy vẫn tao nhã như trước.
“Ngươi…” Nàng cho rằng hắn chỉ là công tử phong lưu căn bản không biết uống rượu,ai ngờ lại là người thâm tàng bất lộ, Tra Tiểu Tân buồn bã uống thêm một bầu rượu,sau khi uống hồng mặt đã thoáng hồng,ánh mắt mê mang đứng lên miệng nói gì không rõ : “Đến phiên ngươi… Ngươi …”
Mộc Xuân Phong ánh mắt nghiền ngẫm càng sâu , lần hai uống một hơi cạn sạch.
Cứ như vậy, một bầu, hai bầu, ba bầu…….
Uống xong bầu rượu thứ năm Tra Tiểu Tân ngây ngốc cười rộ lên,toàn bộ mặt đều đỏ,say đến nỗi mắt lờ đờ mông lung nhìn hắn cười hì hì: “Uống… Uống xong rồi…” Vừa nói xong, cả người liền ngã thẳng xuống phát ra một tiếng “Oành” thân hình thành chữ đại .
“A,nữ nhân ngốc!” Hắn cười thật to tiến đến kéo nàng lên .
Tra Tiểu Tân cau mày,tay xoa đầu giống tiểu hài tử không ngừng hô đau : “Đầu đau quá… Đau quá…” vừa ngã xuống đất đầu vừa khéo chạm đất , đau đến chóng mặt .Mộc Xuân Phong đỡ lấy cả thân mình mềm nhũn của nàng,đôi tay nàng trên mặt hắn loạn trảo còn không ngừng rên rỉ, giọng nói khóc nức nở: “… Đau chết ta … Đau…”
Mộc Xuân Phong lòng mềm nhũn, tính tình thay đổi tay nhẹ nhàng xoa cái ót của nàng,động tác mềm mại hỏi: “Còn đau không?”
Tra Tiểu Tân lúc đầu nhíu nhíu mày,say đến nổi thấy phía trước toàn sương mù,sau đó lắc đầu: “Đau…”
Mộc Xuân Phong cảm thấy buồn cười, xem ra nàng say rồi,nghĩ vậy hắn đỡ nàng đi về phía hữu cầu tất ứng, dọc theo đường đi Tra Tiểu Tân vừa hát vừa nói, cảm xúc phấn khởi, phấn khởi đến nỗi người đỡ nàng lúc này là ai nàng cũng biết,tay nắm chặt cánh tay hắn.
“Mộc Xuân Phong,tên khốn này!Dám chuốc say bổn cô nương, ngươi chết sẽ không tử tế được!” Tra Tiểu Tân mắng hắn nhấn mạnh từng chữ không rõ ràng, chân còn đá lung tung về phía trước giống như có người nào đó đứng trước mặt cho nàng đá.
Mộc Xuân Phong nghe được nàng trách móc mình không giận ngược lại trong mắt tràn đầy ý cười,tay ôm lấy eo nhỏ thon thon của nàng,chế nhạo nói: “Ngươi nha ? Ngươi bây giờ ước gì hắn chết sao ?”
Tra Tiểu Tân mơ màng nghe thấy có người nói,nhất thời phản ứng lại lớn tiếng nói: “Ta muốn khoét mắt hắn!” Vừa nói xong nàng đứng thẳng nhưng thân mình lại mềm nhũn ngả vào lòng hắn .
“Hả ? Vì sao?” Tuy trong lòng có chút không vui hắn vẫn cười hỏi nàng nhưng vào lúc này Tra Tiểu Tân lại lảo đảo đi tới phía trước đá lung tung,tay hắn dùng sức ôm chặt sau lưng nàng,lập tức cả người nàng ngả nhào vào lòng hắn , miệng dín chặt trên cổ hắn, nhất thời toàn thân hắn máu đều sôi trào. Mộc Xuân Phong ánh mắt thâm thúy cúi đầu nhìn đôi mắt đen trong lòng mình.
“Bởi vì… Bởi vì…” Tra Tiểu Tân miệng dán trên cổ hắn lúc mở lúc khép, cánh môi mềm mại vô tình chuyển động phun hơi nóng .
Mộc Xuân Phong hô hấp có chút khó khăn nhưng vẫn giữ bình tĩnh, khẽ mỉm cười tiếp nhận lời nàng: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì ánh mắt hắn rất hư… Bởi vì hắn luôn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn ta… Bởi vì, bởi vì hắn luôn cố ý chọc ta… Hắn là trứng thối…” Tra Tiểu Tân vừa nói, tay mềm mại vô lực đánh mạnh vào ngực hắn.
Cổ ngưa ngứa cảm giác như sóng biển ập tới, trên người nàng chỉ có duy nhất mùi sữa nhàn nhạt nhưng lại lay động tâm tư hắn vì tránh xuất hiện thêm nhiều cảm giác khác thường hắn đem nàng ngã lên vai hắn,sau đó tiếp tục đỡ nàng đi về phía trước, khóe miệng gợi lên một chút: ” A!Hắn rất hư? Vậy ngươi có thích hắn hay không?”
Đầu nàng cuối xuống một chút,Tra Tiểu Tân ý thức hỗn loạn lẩm bẩm nói: “Thích…”
Mặc dù không thích nàng nhưng nghe những lời đó bước chân liền dừng lại , tay đặt bên hông nàng bất giác ôm chặt, chặt đến nỗi Tra Tiểu Tân không thoải mái rên thành tiếng,ánh mắt hắn nhìn gò má nàng đến đôi mắt đen nhánh kia, nửa cười giỡn nửa chân thành nói: “Ngươi…”
“Lâu Lan,chàng có biết ta thích chàng bao nhiêu không , Lâu Lan… Lâu Lan…” Nàng cắt đứt lời nói của hắn , không ngừng nói lời vô nghĩa.Gương mặt đỏ hiện lên ưu thương,một tay nắm lấy cánh tay hắn thật giống như Lâu Lan , thật gống…..hắn .
Máu ngưng động bắt đầu hồi phục bình tĩnh hắn hít sâu một hơi sau đó tiếp tục đi đến phía trước,đường phố tối đen không có ánh sáng chỉ có ánh trăng mê ly chiếu trên nền đá xanh.
“Ta trước tiên lấy mắt hắn sau đó may cái miệng hắn lại, hắn lại dám hôn ta… Đáng ghét !”
“…” Sau đó, Sau đó còn muốn chặt tay hắn,về sau để hắn không có cách nào sờ ta… Đụng đến mặt ta …”
Tiếp theo,bất luận Tra Tiểu Tân nói cái gì hắn cũng không mở miệng,trầm mặc về phía trước,đi thẳng đến trước cửa hữu cầu tất ứng .Lúc này Tra Tiểu Tân mơ màng chìm vào giấc ngủ .
Mộc xuân phong chăm chú nhìn nàng đang ngủt,tay hắn chậm rãi xoa lên môi nàng giọng nói nhẹ nhàng: “Nhớ kỹ,hôm nay ngươi không uống qua ta,ngày mai chúng ta sẽ là bạn bè.”
Tác giả :
Phù Dung Gia