Phi Điển Hình Tính S
Chương 53: Sos 53
Per còn chưa hoàn hồn lại, Dionysus đã nghiêng thân kề sát, tay nắm chặt vai của hắn mà làm một cái ôm nhiệt tình. Tuy rằng không quen, nhưng sau một hồi kinh sợ, nhìn thấy người thân thuộc, cảm giác luôn luôn là an tâm. Per không đẩy Dionysus ra, mà là dựa theo tư thế của gã, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng đối phương.
Naosica ở một bên nhìn, lẻ loi một mình, mà bên cạnh Per lại có người nhớ mong, không khỏi cảm thán, rốt cuộc ai nói người thuộc phe tà ác nhất định bạc tình bạc nghĩa? Có lẽ bọn họ chỉ là chưa gặp được người có thể tin cậy, thổ lộ tình cảm thôi.
Nội tâm Naosica đang chua xót, đột nhiên nghe một tiếng hô bao hàm kinh ngạc vui mừng và kích động.
“Điện hạ!”
Thần quan xuất hiện từ trong mảnh rừng Dionysus vừa đi ra, khi y vừa vén bụi cỏ sắc bén lên, liền nhìn thấy Naosica quen thuộc mà y luôn tin cậy, sao có thể không kích động.
“Thật tốt quá, Ngài không có việc gì.”
Naosica nghe thế cảm thán tự đáy lòng, cũng không khỏi mỉm cười. Gã ôn hòa nhìn về phía thần quan, nhưng lại trong phút chốc, nhớ lại đám thuộc hạ bị gã chém giết ở dưới kiếm kia, vì vậy nụ cười dần dần trở nên có chút miễn cưỡng. Sau khi sự kinh ngạc vui mừng qua đi, thần quan nhìn chung quanh không thấy hình bóng của đồng tộc chiến sĩ mình, không khỏi kỳ quái, nhưng thấy vẻ mặt của điện hạ lộ vẻ buồn rầu, y không hỏi ra được thành lời.
Lướt qua Naosica, thần quan thấy kiến trúc bằng đá trắng trước mặt bọn họ, há mồm đang muốn hỏi nơi này là chỗ nào, phía sau lại có một người tếp tục chui ra.
“Cái rừng quỷ quái này phải đi bao lâu nữa mới có thể tìm được ra– ” Harula vừa oán trách vừa chui ra từ tầng tầng lớp lớp của khu rừng, vừa thấy Per, y lập tức mừng đến mức vẻ bất mãn trên mặt lập tức biến mất, chạy ào về phía trước, muốn nhào tới, nhưng lại bị Dionysus ngăn cách đành đứng một bước ngắn ở bên cạnh.
Dionysus ngay từ đầu đã chú ý tới Naosica. Hiện tại ôm Per cũng ôm xong rồi, tâm trạng liền mãn nguyện, rốt cục rảnh rỗi đi để ý tới người khác. Gã cau mày đối mặt với Naosica, sau khi quan sát trái phải, mở miệng hỏi.
“Người của ngươi đâu?”
“Chết rồi.”
Naosica đáp ngắn gọn.
Dionysus nở nụ cười nhìn có chút hả hê không che dấu chút nào, ôm lấy cái cổ của Per, gã nhằm vào Naosica hất hất hàm: “Ồ, thất lễ quá, xem ra dù kẻ thắng không phải chúng ta, thì không thể nào là ngươi được.”
Naosica không để ý đến sự khiêu khích của đối phương. Dionysus cũng không tiếp tục sung sướng đấu võ mồm. Mở miệng châm biếm Naosica thuần túy là bởi vì song phương đều có chút ngứa mắt đối phương, không muốn cho đối phương được thoải mái. Hôm nay Naosica đáp lại khá là bình tĩnh, Dionysus tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không mở miệng tiếp tục bám lấy không tha. Dù sao gã cũng không phải cái loại đắc ý vênh váo quên mất bản thân là ai, đâm lén sau lưng. Nhìn sang đối phương, thấy Naosica im miệng không nói năng gì, gã liền không tiếp tục hứng thú nữa.
Tò mò quay đầu đối mặt với Per, Dionysus có rất nhiều việc muốn hỏi, ví dụ như vừa đi đâu, lại ví dụ như tại sao trong nháy mắt, bọn họ lại tới trước cánh rừng này, vân vân và mây mây.
Nhưng một câu nói của Per khiến Dionysus mở miệng lại không nói được gì nữa. Nhìn bốn phía, Per cũng không thấy được bóng một người nào, nhịn không được mở miệng hỏi: “Osi Nash đâu rồi?”
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của Per từ trên mặt Dionysus chuyển qua trên mặt Harula, tiếp tục di động đến chỗ thần quan. Dionysus buông ra tay đang nắm lấy Per ra, trên mặt không chút cảm xúc. Gã đứng ở trước mặt Per, đột nhiên cười đến vui sướng: “Ta đem hắn lưu lại điểm thời gian kia rồi.”
Nghe nói như thế, ánh mắt của hai người còn lại nhìn về phía gã, sau đó Harula cúi đầu, thần quan muốn nói lại thôi.
Dionysus chỉ nhìn Per, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng mắt Per, không chút dao động.
Gã nói rất kiên định: “Chỉ có làm như vậy mới là chính xác.”
Hai người mặt đối mặt đứng thẳng khá lâu, lâu đến nỗi thần quan nhịn không được dự định mở miệng khuyên bảo. Cuối cùng, ánh mắt Per hòa hoãn lại trước tiên, ngoảnh đầu qua một bên.
“Ngươi đã làm đúng…”
Được câu khẳng định của Per, Dionysus lại cao hứng không nổi, nhưng sự thực không cho phép bọn họ lựa chọn có cao hứng hay không, cũng không tiếp tục thảo luận được nữa. Lúc này có người đi tới hướng phía này. Không phải phương hướng mà cả bọn Dionysus đi tới. Có thể làm cho người khác nghe được động tĩnh dù bên tai là tiếng thác nước đang chảy ầm ầm, cũng là bởi vì những người đó gầm rống đinh tai.
“Nè, lão đại, ở đây vẫn chưa có ai đâu! Nói không chừng chúng ta là đầu tiên đó!”
Chỗ đứng của bọn Per tương đối gần rừng rậm, cành lá rậm rạp che khuất thân hình của bọn họ.
Khi tới gần, bị Dionysus vung một đao vung ra, đối phương mới ý thức được rằng nơi này có người.
“Ai?!”
Đỡ thi thể của đồng bạn ngã xuống, máu phun ra xối xả đầy đất, người bên kia nhất thời rống lên một tiếng tức giận xông tới. Bọn họ vốn có sáu người, trừ một tên tù, còn lại năm người thì bốn người Per đã từng gặp. Nhất là người dẫn đầu kia, Per nhận ngay ra được.
Một loại tóc đỏ như lửa cháy, màu da mật ong, ánh mắt có chút sắc bén lại tiềm tàng sát khí.
Người nọ là Hill • Hastu.
Nhìn thấy ông ta, Per cảm thấy chao đảo như say xe, một đoạn nhân quả của thời không liên quan chằng chịt này, hắn còn đang rối nhằng nhịt, nay lại càng loạn.
Hiện tại càng làm hắn nghi hoặc hơn chính là, hiện tại tất cả giá trị hạnh phúc của mọi người đã đầy ô vuông, nhưng hắn vẫn ở chỗ này như cũ. Per chỉ có thể tự an ủi mình, đó là bởi vì hắn chưa từng ngược Naosica, nói cách khác, hắn phải thỏa mãn giá trị hạnh phúc của Hill • Hastu mới được rời đi?
Nhưng nhìn trái nhìn phải, Per cũng không nhìn thấy bảng giá trị nào của Hastu và mấy người bên cạnh.
Nói cách khác, Hill • Hastu không phải mục tiêu của hắn.
Như vậy, cuối cùng Per • Mortis phải công lược ở đâu?
Lẽ nào bắt hắn chết trong kiến trúc màu trắng này thật?
Per trong lòng mơ hồ có chút bất an, hắn có thể cảm giác được sự không bình thường, lại nói không nên lời là lạ ở chỗ nào.
Dionysus căn bản là không có ý định trả lời vấn đề của đối phương, xách đao lên chuẩn bị đánh nhau. Naosica kéo gã lại. Dionysus trừng mắt, nhưng dù sao cũng không chém rớt tay Naosica. Bên đối diện kia hiển nhiên cũng không hiểu ra làm sao, nhưng cũng không lập tức tiến lên công kích. Naosica buông tay ra, giải thích: “Không có năm người là không vào được. Nói cách khác ngươi chỉ cần giết thêm một người là đủ rồi.”
Dionysus mắt nhìn Naosica từ trên xuống dưới, dường như đang hỏi làm sao ngươi biết, nhưng lời ra đến đầu lưỡi, biến thành: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta?”
Nói xong, gã liếc mắt đánh giá Naosica, tựa hồ có chút không tin tưởng lắm.
Người đối diện đưa mắt nhìn nhau, xách tù phạm tàn tạ hấp hối trong tay. Bọn họ mang người này theo vì có người trúng độc mà người hạ độc uy hiếp bọn họ nhất định phải mang người sống sót này rời đi, bằng không mọi người cùng chết. Hành động vốn bất đắc dĩ, hiện tại xem ra lại cứu bọn hắn một mạng. Bên kia nhất thời cũng không thèm quan tâm xem tù phạm có nguyện ý hay không, nhấc hắn chạy về phía kiến trúc màu trắng.
Dionysus cười cười thu hồi đao: “Ồ, vậy ngươi tổ đội với không khí đi. Ta cùng Per không muốn ở lại.”
Per và Dionysus đều từng nói không có hứng thú đối với việc thành thần.
Cho nên khi mọi người nhất tề trở lại quá khứ, Dionysus cũng không cảm thấy có cái gì là tồi tệ. Tương phản, thiếu gông cùm xiềng xích, còn có thể tự do hành tẩu thiên hạ cùng tri kỷ, Dionysus cảm thấy, cuộc đời của gã nếu như có thể cứ tiếp tục thế này, cũng coi như viên mãn rồi.
Mới vừa rồi ra tay, chẳng qua là phản xạ có điều kiện của thân thể.
Hiện tại biết được không gom đủ bốn người thì không cách nào tiến vào trong khu kiến trúc, Dionysus cho rằng, bọn họ cũng chẳng cần phải đi tiếp nữa. Bọn họ thua rất ‘quang minh chính đại’. Sau khi trở về, bất quá cũng chỉ phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của mọi người mà thôi. Thần minh gì gì đó, chỉ cần có thật, đồng thời có thể duy trì sự tồn tại của thế giới, chứ có phải kẻ thù không đội trời chung của bọn hắn đâu, còn lại thực không ai quan tâm cả.
“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao? ” Naosica nhìn phía Per, tìm kiếm đáp án.
Per vẻ mặt không biết phải xử lý thế nào nhìn hai người trước mắt, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của Dionysus, nói chậm rãi.
“Ta… muốn đi vào bên trong.”
Naosica ở một bên nhìn, lẻ loi một mình, mà bên cạnh Per lại có người nhớ mong, không khỏi cảm thán, rốt cuộc ai nói người thuộc phe tà ác nhất định bạc tình bạc nghĩa? Có lẽ bọn họ chỉ là chưa gặp được người có thể tin cậy, thổ lộ tình cảm thôi.
Nội tâm Naosica đang chua xót, đột nhiên nghe một tiếng hô bao hàm kinh ngạc vui mừng và kích động.
“Điện hạ!”
Thần quan xuất hiện từ trong mảnh rừng Dionysus vừa đi ra, khi y vừa vén bụi cỏ sắc bén lên, liền nhìn thấy Naosica quen thuộc mà y luôn tin cậy, sao có thể không kích động.
“Thật tốt quá, Ngài không có việc gì.”
Naosica nghe thế cảm thán tự đáy lòng, cũng không khỏi mỉm cười. Gã ôn hòa nhìn về phía thần quan, nhưng lại trong phút chốc, nhớ lại đám thuộc hạ bị gã chém giết ở dưới kiếm kia, vì vậy nụ cười dần dần trở nên có chút miễn cưỡng. Sau khi sự kinh ngạc vui mừng qua đi, thần quan nhìn chung quanh không thấy hình bóng của đồng tộc chiến sĩ mình, không khỏi kỳ quái, nhưng thấy vẻ mặt của điện hạ lộ vẻ buồn rầu, y không hỏi ra được thành lời.
Lướt qua Naosica, thần quan thấy kiến trúc bằng đá trắng trước mặt bọn họ, há mồm đang muốn hỏi nơi này là chỗ nào, phía sau lại có một người tếp tục chui ra.
“Cái rừng quỷ quái này phải đi bao lâu nữa mới có thể tìm được ra– ” Harula vừa oán trách vừa chui ra từ tầng tầng lớp lớp của khu rừng, vừa thấy Per, y lập tức mừng đến mức vẻ bất mãn trên mặt lập tức biến mất, chạy ào về phía trước, muốn nhào tới, nhưng lại bị Dionysus ngăn cách đành đứng một bước ngắn ở bên cạnh.
Dionysus ngay từ đầu đã chú ý tới Naosica. Hiện tại ôm Per cũng ôm xong rồi, tâm trạng liền mãn nguyện, rốt cục rảnh rỗi đi để ý tới người khác. Gã cau mày đối mặt với Naosica, sau khi quan sát trái phải, mở miệng hỏi.
“Người của ngươi đâu?”
“Chết rồi.”
Naosica đáp ngắn gọn.
Dionysus nở nụ cười nhìn có chút hả hê không che dấu chút nào, ôm lấy cái cổ của Per, gã nhằm vào Naosica hất hất hàm: “Ồ, thất lễ quá, xem ra dù kẻ thắng không phải chúng ta, thì không thể nào là ngươi được.”
Naosica không để ý đến sự khiêu khích của đối phương. Dionysus cũng không tiếp tục sung sướng đấu võ mồm. Mở miệng châm biếm Naosica thuần túy là bởi vì song phương đều có chút ngứa mắt đối phương, không muốn cho đối phương được thoải mái. Hôm nay Naosica đáp lại khá là bình tĩnh, Dionysus tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không mở miệng tiếp tục bám lấy không tha. Dù sao gã cũng không phải cái loại đắc ý vênh váo quên mất bản thân là ai, đâm lén sau lưng. Nhìn sang đối phương, thấy Naosica im miệng không nói năng gì, gã liền không tiếp tục hứng thú nữa.
Tò mò quay đầu đối mặt với Per, Dionysus có rất nhiều việc muốn hỏi, ví dụ như vừa đi đâu, lại ví dụ như tại sao trong nháy mắt, bọn họ lại tới trước cánh rừng này, vân vân và mây mây.
Nhưng một câu nói của Per khiến Dionysus mở miệng lại không nói được gì nữa. Nhìn bốn phía, Per cũng không thấy được bóng một người nào, nhịn không được mở miệng hỏi: “Osi Nash đâu rồi?”
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của Per từ trên mặt Dionysus chuyển qua trên mặt Harula, tiếp tục di động đến chỗ thần quan. Dionysus buông ra tay đang nắm lấy Per ra, trên mặt không chút cảm xúc. Gã đứng ở trước mặt Per, đột nhiên cười đến vui sướng: “Ta đem hắn lưu lại điểm thời gian kia rồi.”
Nghe nói như thế, ánh mắt của hai người còn lại nhìn về phía gã, sau đó Harula cúi đầu, thần quan muốn nói lại thôi.
Dionysus chỉ nhìn Per, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng mắt Per, không chút dao động.
Gã nói rất kiên định: “Chỉ có làm như vậy mới là chính xác.”
Hai người mặt đối mặt đứng thẳng khá lâu, lâu đến nỗi thần quan nhịn không được dự định mở miệng khuyên bảo. Cuối cùng, ánh mắt Per hòa hoãn lại trước tiên, ngoảnh đầu qua một bên.
“Ngươi đã làm đúng…”
Được câu khẳng định của Per, Dionysus lại cao hứng không nổi, nhưng sự thực không cho phép bọn họ lựa chọn có cao hứng hay không, cũng không tiếp tục thảo luận được nữa. Lúc này có người đi tới hướng phía này. Không phải phương hướng mà cả bọn Dionysus đi tới. Có thể làm cho người khác nghe được động tĩnh dù bên tai là tiếng thác nước đang chảy ầm ầm, cũng là bởi vì những người đó gầm rống đinh tai.
“Nè, lão đại, ở đây vẫn chưa có ai đâu! Nói không chừng chúng ta là đầu tiên đó!”
Chỗ đứng của bọn Per tương đối gần rừng rậm, cành lá rậm rạp che khuất thân hình của bọn họ.
Khi tới gần, bị Dionysus vung một đao vung ra, đối phương mới ý thức được rằng nơi này có người.
“Ai?!”
Đỡ thi thể của đồng bạn ngã xuống, máu phun ra xối xả đầy đất, người bên kia nhất thời rống lên một tiếng tức giận xông tới. Bọn họ vốn có sáu người, trừ một tên tù, còn lại năm người thì bốn người Per đã từng gặp. Nhất là người dẫn đầu kia, Per nhận ngay ra được.
Một loại tóc đỏ như lửa cháy, màu da mật ong, ánh mắt có chút sắc bén lại tiềm tàng sát khí.
Người nọ là Hill • Hastu.
Nhìn thấy ông ta, Per cảm thấy chao đảo như say xe, một đoạn nhân quả của thời không liên quan chằng chịt này, hắn còn đang rối nhằng nhịt, nay lại càng loạn.
Hiện tại càng làm hắn nghi hoặc hơn chính là, hiện tại tất cả giá trị hạnh phúc của mọi người đã đầy ô vuông, nhưng hắn vẫn ở chỗ này như cũ. Per chỉ có thể tự an ủi mình, đó là bởi vì hắn chưa từng ngược Naosica, nói cách khác, hắn phải thỏa mãn giá trị hạnh phúc của Hill • Hastu mới được rời đi?
Nhưng nhìn trái nhìn phải, Per cũng không nhìn thấy bảng giá trị nào của Hastu và mấy người bên cạnh.
Nói cách khác, Hill • Hastu không phải mục tiêu của hắn.
Như vậy, cuối cùng Per • Mortis phải công lược ở đâu?
Lẽ nào bắt hắn chết trong kiến trúc màu trắng này thật?
Per trong lòng mơ hồ có chút bất an, hắn có thể cảm giác được sự không bình thường, lại nói không nên lời là lạ ở chỗ nào.
Dionysus căn bản là không có ý định trả lời vấn đề của đối phương, xách đao lên chuẩn bị đánh nhau. Naosica kéo gã lại. Dionysus trừng mắt, nhưng dù sao cũng không chém rớt tay Naosica. Bên đối diện kia hiển nhiên cũng không hiểu ra làm sao, nhưng cũng không lập tức tiến lên công kích. Naosica buông tay ra, giải thích: “Không có năm người là không vào được. Nói cách khác ngươi chỉ cần giết thêm một người là đủ rồi.”
Dionysus mắt nhìn Naosica từ trên xuống dưới, dường như đang hỏi làm sao ngươi biết, nhưng lời ra đến đầu lưỡi, biến thành: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta?”
Nói xong, gã liếc mắt đánh giá Naosica, tựa hồ có chút không tin tưởng lắm.
Người đối diện đưa mắt nhìn nhau, xách tù phạm tàn tạ hấp hối trong tay. Bọn họ mang người này theo vì có người trúng độc mà người hạ độc uy hiếp bọn họ nhất định phải mang người sống sót này rời đi, bằng không mọi người cùng chết. Hành động vốn bất đắc dĩ, hiện tại xem ra lại cứu bọn hắn một mạng. Bên kia nhất thời cũng không thèm quan tâm xem tù phạm có nguyện ý hay không, nhấc hắn chạy về phía kiến trúc màu trắng.
Dionysus cười cười thu hồi đao: “Ồ, vậy ngươi tổ đội với không khí đi. Ta cùng Per không muốn ở lại.”
Per và Dionysus đều từng nói không có hứng thú đối với việc thành thần.
Cho nên khi mọi người nhất tề trở lại quá khứ, Dionysus cũng không cảm thấy có cái gì là tồi tệ. Tương phản, thiếu gông cùm xiềng xích, còn có thể tự do hành tẩu thiên hạ cùng tri kỷ, Dionysus cảm thấy, cuộc đời của gã nếu như có thể cứ tiếp tục thế này, cũng coi như viên mãn rồi.
Mới vừa rồi ra tay, chẳng qua là phản xạ có điều kiện của thân thể.
Hiện tại biết được không gom đủ bốn người thì không cách nào tiến vào trong khu kiến trúc, Dionysus cho rằng, bọn họ cũng chẳng cần phải đi tiếp nữa. Bọn họ thua rất ‘quang minh chính đại’. Sau khi trở về, bất quá cũng chỉ phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của mọi người mà thôi. Thần minh gì gì đó, chỉ cần có thật, đồng thời có thể duy trì sự tồn tại của thế giới, chứ có phải kẻ thù không đội trời chung của bọn hắn đâu, còn lại thực không ai quan tâm cả.
“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao? ” Naosica nhìn phía Per, tìm kiếm đáp án.
Per vẻ mặt không biết phải xử lý thế nào nhìn hai người trước mắt, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của Dionysus, nói chậm rãi.
“Ta… muốn đi vào bên trong.”
Tác giả :
Thanh Du