Phi Điển Hình Tính S
Chương 35: Sos 35
Đêm khuya, dập tắt lửa, Per và Dionysus trải lên trên mặt đất nóng hừng hực một lớp lá chuối tây thật to, đám người chuẩn bị nghỉ tạm tại đây. Chuẩn bị xong, Dionysus nằm xuống cạnh Per. Per từ từ nhắm hai mắt, nghe được tiếng vang của kim loại nhẹ va vào mặt đất, có cái gì đặt ở phía bên phải hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn, ở giữa hắn và Dionysus được đặt một thanh trường kiếm. Trên vỏ kiếm mộc mạc không hoa văn trang sức dư thừa, ký hiệu màu đen từ mũi kiếm quấn đến chuôi kiếm, mảnh vải chống trơn trượt lem luốc bọc lấy trên chuôi kiếm. Là thanh kiếm giắt lưng bất ly thân của Dionysus.
Per liếc mắt nhìn thanh trường kiếm không hoa lệ chút nào này một cái, không lên tiếng, sau đó lại ngửa mặt ‘đếm cừu’.
Thần quan ngồi ở bên cạnh, âm thầm không để lại dấu vết mà nhìn kỹ nhất cử nhất động của Per và Dionysus. Bởi vì lo lắng có thể xảy ra đánh lén vào buổi tối, thần quan chủ động đảm đương chức vụ gác đêm. Hai tên tiểu quỷ tựa sát vào nhau, vẫn ngồi ở tại chỗ, nhìn chung quanh. Thấy hai đại thần kia không có để ý đến bọn nó, chúng không biết như thế nào cho phải.
Rừng rậm ban đêm khoác lên ánh trăng cực mỏng, nhìn khắp bốn phía, sự yên tĩnh hắc ám khiến lòng người bất an, lo sợ.
Đứa bé trai mắt nhìn thần quan đại nhân mặc bào phục màu trắng, ánh mắt bồi hồi lướt qua một lượt trên người Dionysus và Per dù không làm gì cũng cả người sát khí. Chưa được bao lâu, nó rốt cục lấy dũng khí kéo tay của em gái rồi chen vào giữa thần quan và Per.
Động tĩnh lớn như vậy, Per không thể không có phản ứng. Hắn mở mắt, lập tức liền thấy ánh mắt đang cẩn thận từng li từng tí mà lưu ý hắn.
Đứa bé trai thấy thế vội vã giãn ra một nụ cười lấy lòng, căng thẳng chờ quyết định của người trước mắt. Per yên lặng nhìn đứa bé trai vài giây, chấp nhận loại hành vi tìm kiếm che chở này, nhắm mắt nghiêng người. Vẻ mặt tươi cười của đứa bé cứng đờ trên mặt. Per chẳng thèm để ý, hắn ngầm thừa nhận không có nghĩa là hắn phải đáp lại hành vi lấy lòng của đối phương. Hình tượng của ‘anh trai dịu dàng’ làm người ta phải nổi da gà, con đường ma vương mới là chốn về của hắn. Per xoay người coi như không nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé trai, lại phát hiện mình đè lên trên một vật thể dài mảnh, cưng cứng, cồm cộm thật đau người.
Mở mắt vừa nhìn, chính thị là cái kiếm khỉ gió kia của Dionysus. Đẩy về phía sau, Per xoa nắn cái cằm bị đau đến khó chịu. Thanh kiếm này vừa rộng vừa dài vừa chiếm diện tích, mẹ kiếp, cứng chết đi được. Hắn vươn tay muốn đẩy kiếm ra. Ai biết ngay khi đầu ngón tay chạm được vào thân kiếm, một bàn tay khác đặt trên tay của Per cực kỳ nhanh.
Cái tay kia năm ngón thon dài, đầu ngón tay mượt mà, da trắng nõn nà, vừa nhìn vẻ bề ngoài như vậy, thì biết ngay chủ nhân của bàn tay này là cái tên chết tiệt giàu nứt đố đổ vách. Per giương mắt, đối mặt với ánh mắt của Dionysus.
Tay của Dionysus vững vàng ấn lấy tay Per, độ mạnh không lớn không nhỏ, vừa hay ngừng động tác tay trái Per lại. Đôi mắt màu hổ phách phủ lên một lớp mỏng u quang dưới ánh trăng, trong nháy mắt, Per cho là mình nhìn thấy một con ác thú đang nhe răng trợn mắt. Nhưng chỉ sau một giây như vậy, Dionysus khôi phục bộ dạng bình thường, toét miệng cười: “Không được đâu. Nếu như Per muốn đụng vào bảo bối của ta, thì cũng phải đổi bảo bối của mình cho ta chứ.”
Per nhìn chằm chằm vào hàm răng trắng xóa đến chói mắt của đối phương, thốt ra một chữ từ trong kẽ răng “Cút!”, sau đó trên cổ tay dùng sức, vỗ một tiếng, hất ra cái ‘móng heo’ trên tay mình. Xoay người, đưa lưng về phía Dionysus.
Trong không khí, những đốm bạc dần ngưng tụ, từng mảnh vụn như sao bay xuống phía sau Per, biến thành trường tiên màu bạc.
Con rắn dài màu bạc quay qua Dionysus, lắc đầu gật cổ hai cái, sau đó giãn người ra, kề sát sau lưng Per không nhúc nhích.
Dionysus đối mặt với lưng của Per, bàn tay bị Per vỗ một cái một lần nữa đặt lên trường kiếm, không nói gì. Dionysus ngửa mặt nằm, tay gã khẽ vuốt qua lại trên vỏ kiếm băng lãnh, như xác định sự tồn tại của kiếm, an tâm hai mắt nhắm lại.
Hiếm thấy không nghe thấy Dionysus lảm nhảm, Per cũng lười quay đầu lại kiểm tra xem chuyện gì xảy ra. Hắn cảm giác vừa rồi mình bị uy hiếp không đầu không đuôi. Cái loại cảm giác không cách nào làm rõ này khiến hắn hết sức không thoải mái. Per hối hận vừa rồi không vỗ sưng cái ‘móng heo’ của Dionysus.
Xoay người đối mặt với hai tên tiểu quỷ mới vừa nằm xong.
Đứa bé trai nằm xuống còn chưa kịp nhắm mắt, liếc mắt xác nhận người bên cạnh lần cuối cùng để an tâm, lại đối mặt một loại tròng mắt đỏ tựa như ác quỷ trong bóng tối. Nó sợ đến giật mình run rẩy. Per hằn học: “Các ngươi cũng vậy, cút xa ra!”
Đứa bé uốn người, kinh sợ lui về phía sau tránh né, đứa em gái mới vừa nhắm mắt ngủ mơ màng bị chen chúc như thế, tỉnh lại, bĩu môi xê dịch vị trí. Per giật giật cánh tay, xác định có đầy đủ không gian, sẽ không bị bó tay bó chân, mới hài lòng nhắm mắt lại. Hắn chẳng thích thú gì việc bị nhét chung một chỗ, chân không có chỗ để, tay cũng không có chỗ đặt.
Bé gái mở mắt nhìn một chút. Trẻ con là như vậy, hoặc ngủ là ngủ say như chết, hoặc dư thừa sức lực đến mức làm ầm ĩ đến nửa đêm vẫn không chịu ngủ. Đứa bé gái ngủ không được, bắt đầu nghiêng đầu, mắt mở to láo liên quan sát bốn phía. Bị đám người vây vào giữa, dòng khí ấm liên tục không ngừng phả ra làm ấm cô bé. Có người bên cạnh, bé gái này cũng không sợ đêm đen nữa. Cô bé tựa ở trên cánh tay của anh trai, thì thào nói cùng anh trai: “Anh trai, anh trai, hiện tại giống ở nhà không này. Em dựa vào anh, anh dựa vào ba, mẹ lại ôm em. Người một nhà chúng ta ngủ chung một chỗ.” Cô bé ôm cánh tay của anh cả, nháy mắt hỏi.
Sau lưng bé gái là thần quan, bên kia là đứa bé trai, rồi đến Per. Thần quan rất phối hợp mà nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của bé gái. Per nằm im như chết rồi trên mặt đất, hắn không muốn nghe thấy cái gì cả (T__T).
Ban đêm im ắng, đứa bé trai không trả lời. Bé gái tiếp tục nói thầm một mình: “Anh trai, chúng ta sẽ gặp lại ba sao?” Vấn đề lần này hỏi nhẹ vô cùng, như là sợ những người khác giật mình tỉnh giấc: “Chỉ cần chúng ta có thể gặp lại ba, thì có thể ở cùng nhau giống như trước, đúng không?”
“Đúng… Nhất định như vậy.” Lần này đứa bé trai mở miệng, giọng nói rất mềm mại, cũng rất kiên định, thậm chí có sự tự tin không biết từ đâu tới: “Chỉ cần chúng ta có thể đến tới nơi có phụ thân, người một nhà chúng ta có thể lại sống cùng nhau, sau đó vĩnh viễn không xa rời nhau nữa.”
Trong lời nói của đứa bé trai, ước mơ và sự tin tưởng vô cùng có sức cuốn hút, ngay tiếp theo giọng điệu của bé gái cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Bé cố sức gật đầu, nắm chặt cánh tay của anh trai: “Ừ.”
Qua một lát, dường như sắp ngủ yên, cô bé lại do dự hỏi một vấn đề khác: “Anh trai… Bọn họ là người xấu sao?”
Bọn họ chỉ tất nhiên là Per và Dionysus, Per đối với câu hỏi này không chút nghi ngờ.
Không có tiếng trả lời.
Per không cần suy đoán đáp án của đứa bé trai, bởi vì bé gái lại mở miệng: “… Nhưng bọn họ đã cứu chúng ta, còn nguyện ý mang theo chúng ta cùng đi.”
‘A, bé ngoan, có gan đấy.’ Per nhắm mắt cảm thán.
Đứa bé trai tựa hồ cũng lo lắng lời này bị người khác nghe được. Trong bóng tối, âm thanh nghèn nghẹn của bé gái nói một câu: “Anh trai, anh bịt miệng của em làm cái gì? Em nói sai sao?”
Trẻ con phán đoán một người tốt hay xấu kỳ thực cũng không có nguyên tắc quá rõ ràng, chỉ cần người này đối với mình tốt, đó là người tốt, đối với mình xấu liền là người xấu. Tiêu chuẩn như vậy có lẽ có chút ích kỷ, nhưng Per cảm thấy so với chính nghĩa giả mạo đường hoàng kia thì còn tốt hơn nhiều.
Chính nghĩa của mọi người có tiêu chuẩn của mọi người. Bất kỳ tiêu chuẩn, bất kỳ thị phi nào, không đến cuối cùng cũng không thể thành định luận. Bởi vì chánh nghĩa của ngươi vi phạm quan điểm của ta cũng có thể phát tác thành chiến tranh, huống chi đem ý chí cá nhân áp đặt lên người khác mà hành hung bạo ngược. Sự hung ác mang nặng chất cá nhân lại là khẩu hiệu hô hào tốt nhất. Chính nghĩa như vậy, ngang ngược thô bạo, thế nhưng chiến tranh đó lại một mực chiếm chữ ‘lí’. Naosica của Shiber Leon, ở một mặt nào đó, chính là một Dionysus khoác lên tấm da cừu, hoặc Per ‘trước kia’. Gã không cho phép có sự tồn tại của bất kỳ thứ gì trái lại chân lý mà gã thờ phụng, cho nên gã tiêu diệt tất cả những thứ gì gã cho là không phải. Người này đặt tại hiện thực, chắc chắn sẽ là một tên phát xít. Mà quan điểm của đứa bé, chí ít ở tiêu chuẩn của lợi ích trên, mọi người đều như nhau.
Ngươi tốt với ta, ta liền đối tốt với ngươi. Ngươi tốt với ta, vậy thì với ta mà nói, ngươi là người tốt. Đơn giản lại rõ ràng, có thể dùng trình độ thấp nhất mà phân rõ lợi hại, duy trì một cự ly không làm hại lẫn nhau. Loại tư tưởng ích kỷ này cũng chính là cách nhìn nhận về giá trị của Obeli và Aeolus. Vì thế mới nói, Per và Dionysus không ghét loại quan điểm này, bọn họ thậm chí có thể vui vẻ chấp nhận.
Nhưng đứa bé trai lại căng thẳng, nó thấp giọng trách cứ: “Nói bậy bạ gì đó! Bọn họ là người của Obeli và Aeolus, sao em có thể có loại nghĩ gì này?” Nói xong, đứa bé trai hạ giọng: “Không nên bởi vì đối phương nhất thời bố thí mà quên mất phụ thân nói cho chúng ta biết những gì… Người của Obeli và Aeolus bản tính tà ác, giỏi mê hoặc lòng người, ngang ngược, kiêu ngạo phóng túng.”
Per lưng nằm trên đất, mặt hướng lên trời, ở trong lòng niệm ‘đau khổ của nhân vật phản diện ngươi không biết. Người không biết thì không có tội’.
Bỗng, có người cười ha ha. Per cảm thấy đứa bé trai bên cạnh chợt kinh hãi đến mức cả người cứng ngắc. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng chỉ có tính chất đặc biệt của Dionysus mới có thể đem ý cười ngu ngốc kia diễn đạt vô cùng nhuần nhuyễn đến thế. Per nghe được Dionysus nói: “Bé con à, anh trai ngươi nói không sai đâu. Không nên bởi vì thấy chúng ta nhất thời thật là tốt đã đem chúng ta tính vào phạm trù của người tốt. Đợi đến khi tương lai phát hiện chúng ta không tốt như ngươi nghĩ, ngươi sẽ rất thất vọng.”
Bốn bề không ai tiếp lời, hai đứa bé phỏng chừng sợ đến mất cả hồn vía rồi.
Ngay khi Per cho rằng xung quanh một lần nữa yên tĩnh ngủ say, thần quan đại nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp, ôn hòa lấn át bóng đêm dày đặc: “Nhu nhược lớn nhất của con người, ở chỗ không dám đảm đương một trái tim của thánh nhân. Kỳ thực chúng ta cũng không phải là người như chúng ta thường nghĩ.”
Dionysus hừ hừ hai tiếng, coi khinh cực độ, lời của gã tựa như con nhím xù lông lên, từ đầu tới đuôi đều là kim châm, mỗi chữ mỗi câu đều bắn ra bên ngoài: “Ta còn tưởng rằng ở trong mắt người Shiber Leon, chúng ta là một đám quái vật lỗ mãng theo đuổi bản năng sinh tồn, giống quái vật nguy hiểm như chúng ta khiến người khác khinh ghét, nên bị nghiêm phạt, bị giết chết chứ.”
Âm thanh nho nhỏ của đứa bé gái đột nhiên chen vào, không xác định mà nói: “Các ngươi đã cứu mạng của chúng ta… Cho nên… Cho nên các ngươi không cần bị nghiêm phạt, cũng không nên bị giết chết, ngươi… À… Có thể được tha thứ?”
Nói xong lời cuối cùng, bé gái cũng không chắc chắn cho lắm.
“Số người ta từng giết bằng mấy nghìn thậm chí mấy vạn so với hai cái nhân mạng của các ngươi, như vậy ta đây cũng có thể được tha thứ?” Câu nói bằng bằng không lên không xuống nghe không ra ý đồ của người hỏi.
Bé gái bị Dionysus phản bác như thế cũng không biết nên nói như thế nào, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía thần quan đại nhân ngồi gác đêm ở một bên, hi vọng y có thể trả lời.
Trên đời này chỉ có Thần có thể định tội người phàm, mà thần quan lại là người phát ngôn của Thần ở cái thế giới này.
“Không thể tha thứ sao? Thần quan đại nhân.”
Thần quan đại nhân trầm ngâm một lát, tay khẽ vuốt lên đầu của cô bé, chầm chậm lắc đầu, mềm nhẹ giải thích: “Đứa bé hư thì phụ mẫu luôn luôn phải lo lắng. Cho nên đối với chúng sinh nghiệp càng thâm nặng, chúng ta càng phải đặc biệt khoan thứ họ, thương hại họ, mà không nên rời xa họ, bỏ rơi họ.”
Thần quan vừa dứt lời, Dionysus liền cười như điên. Thần quan và hai đứa bé nhất tề nhìn về phía gã.
Per nằm im trên mặt đất một lúc lâu, cuối cùng nằm ngay đơ mãi cũng không được, đành từ mặt đất bò lên. Hắn xoa thái dương, ngón tay chỉ Dionysus đang cười như phát dại kia.
“Ngươi, câm miệng! Cảm thấy mình đáng chết thì mổ bụng tự sát đi! Kiếm ở tay ngươi, tự mình động thủ cơm no áo ấm.”
Sau đó, Per quay đầu đối mặt với thần quan, mặt không chút cảm xúc: “Ngươi cũng câm miệng! Ở trên đời này, chẳng lòng thương hại của ai cứu được ai hết. Đường của chúng ta đi bây giờ là kết quả của lựa chọn trước kia, ngươi có thể thấy ‘quả’ hôm nay phản ánh ‘nhân’ của ngày hôm qua, nhưng không cách nào tiên đoán ‘nhân’ của hôm nay sẽ dẫn đến ‘quả’ gì của ngày mai. Ngươi không cần tranh cãi thị phi đúng sai với ta. Nhân quả cũng không lầm người. Trên đời này, ngoại trừ cái vị có thể nhìn thấy tất cả ‘quả’, thì không ai có thể tiên đoán chúng ta sau này sẽ đi về đâu, hơn nữa bất kể kết cục cuối cùng thế nào, đó đều là lựa chọn của chúng ta.” Per hít một hơi thật dài, phun ra một tràng tựa súng máy. Nói trắng ra là ‘chúng ta chết thế nào liên quan méo gì đến ngươi’?! Dở hơi không biết bơi à!
“Về phần các ngươi. ” Per đối mặt với hai tiểu bằng hữu đang run rẩy: “Yên tĩnh ngủ ngay cho ta! Ngày mai nếu như theo không kịp cước trình, chẳng ai dừng lại chờ các ngươi.”
Rốt cục khi đoạn đối thoại này kết thúc, cả thế giới cũng an tĩnh được một giây. Per nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt. Một đêm yên tĩnh, một đêm không mộng mị. Kết quả ngày thứ hai khởi hành, thực sự như Per nói vậy, hai anh em kia đi đường xiên xiên vẹo vẹo. Bé gái lầm bầm một câu tối hôm qua sợ đến không ngủ được, bé trai thì lại oán giận đường không dễ đi.
Per nhàn nhã bình tĩnh đứng lại tại chỗ, đợi hai đứa trẻ đuổi kịp. Khi hai nhóc con đi tới bên cạnh, Per đầu cũng không cúi thấp, chỉ rũ mắt xuống khinh bỉ đứa con trai: “Không phải đường không dễ đi, mà là ngươi quá yếu.”
“Bọn chúng chỉ là trẻ con.” Thần quan đại nhân thương xót, ẩn dụ khiển trách Per bất cận nhân tình. Một con bọ kỳ quái nhúc nhích trên cành cây tới gần, Per tiện tay một roi đem nó chia làm hai nửa, vứt qua một bên, tạo một khung cảnh thật yên ổn để nói chuyện.
“Khi Per • Mortis lớn bằng bọn chúng, đã bị người ta vứt bỏ tại bên ngoài năm năm. Mà bây giờ hắn bằng vào sức mạnh của chính mình đứng ở trước mắt ngươi.”
Những lời này là nguyên tác của lời kịch, bởi vì khí phách ngút trời mà bị Per khắc trong tâm khảm. Thần quan nhìn Per thật sâu, không có phản bác gì nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Per nhếch lên, chỉ cười mỉm mà không nói câu gì, vì mượn cớ hợp lý để bắt nạt kẻ yếu mà hài lòng.
Đứa bé trai ở bên cạnh nghe xong cũng không xù lông.
Trên thực tế nó đã mệt mỏi đến mức không còn khí lực xù lông rồi. Nó hiện tại lo lắng đối phương vì một phút mất hứng mà bỏ hai huynh muội bọn nó lại, rời đi một mình.
Ngồi xổm ở bên cạnh Per, đứa bé trai chống đầu gối miễn cưỡng thở dốc, ngẩng đầu liền Sức mạnh tuyệt đối, hùng mạnh tuyệt đối.
Đứa bé trai lần đầu tiên phát hiện hoá ra sức mạnh có thể chênh lệch to lớn như thế, cũng là lần đầu cảm thấy phẫn nộ vì mình nhỏ yếu. Nó hiểu rõ Per nói không sai, nếu như nó có bản lãnh, nó không cần phải lo lắng bị người này người kia vứt bỏ, cũng không cần lo lắng cho tính mạng lúc nào cũng như bị treo ngược ở một sợi dây nhỏ, chìm nổi trong dòng nước xiết.
Thở dốc, nghiêng mặt lập tức liền có thể thấy thi thể của côn trùng bị người đó vứt ở bên cạnh nhẹ nhàng như không. Đứa bé trai nhìn chằm chằm thi thể vỡ vụn kia, nó muốn trở nên mạnh mẽ. Nó muốn… Có thể cứng cỏi tự lập hành tẩu trên mảnh đất này, không còn sợ hãi.
Per nhìn kỹ đứa bé trai, bỗng nhiên cười nói với thần quan: “Ngươi biết không? Cái kia, mới là ánh mắt nên có một của người đang sống.” Tựa như ánh mắt của Per • Mortis được người người tán thưởng mà hắn đã nhìn thấy lúc ngồi trước màn hình 2D.
Dionysus đứng ở nơi không xa không gần, thấy Per cười như vậy, gã đột nhiên muốn vươn tay ôm lấy vai của Per như thường lệ, sau đó bọn họ lại thành một bộ dạng anh em tốt.
Song, vừa vươn tay ra, lại rơi vào khoảng không.
Hầu như là chuyển vị trí chỉ trong một giây, Per đứng ở nơi Dionysus không với tới được, dùng nụ cười mỉm cũng như đã đối đãi thần quan, nhìn Dionysus. Per nói với Dionysus: “Ngươi biết không? Đó cũng là chỗ ta và ngươi không giống nhau. Ta và ngươi, cho tới bây giờ vẫn không giống nhau chút nào.”
Dionysus nhìn cánh tay. Đúng vậy, kỳ thực dưới bất kỳ tình huống, chỉ cần không phải bản thân Per nguyện ý, gã không thể đơn giản mà đụng tới được Per. Gã luôn biết điều đó. Dionysus chợt nhớ tới đêm qua động tác đè lại tay Per. Tuy rằng ngoài miệng chúng ta như nhau, nhưng gã kỳ thực chẳng bao giờ buông lỏng cảnh giác với Per.
Mặc dù như thế, lúc này, ngoài miệng Dionysus vẫn càn quấy như cũ: “Ngươi đang tức giận.”
“Ta không tức giận, tại sao ta phải tức giận? ” Per thấy kỳ lạ.
“Ngươi đang tức giận. ” Dionysus kiên trì nói như vậy. Per bất đắc dĩ nhún vai, cũng không có biện pháp khác. Tục ngữ nói, bướng bỉnh thì sợ bất chấp, bất chấp lại sợ kẻ điên. Trên một ý nghĩa nào đó, Dionysus chính là người điên không sai. Per cúi đầu, nói với đứa bé trai còn đang trừng mắt với hắn: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Đủ rồi thì tiếp tục đi.”
“Đợi, chờ một chút —— ” Đứa bé gái lảo đảo kéo tay của anh trai, bỗng nhiên kêu lên. Per cau mày: “Lại còn gì —— ”
Lần này hắn cũng nghe thấy. Vừa rồi mở miệng dạy đời cho đã, khiến hắn lơ là tiếng kêu cứu vọng từ xa đến.
Đứa bé gái tỉ mỉ nghe, sau đó sắc mặt trắng nhợt: “Đúng là giọng của phụ thân rồi!”
Per liếc đứa bé. Bé à, nghe tốt đấy. Xa như vậy ngươi cũng nghe được, lại còn phát hiện trước hết. Lẽ nào đây là tâm điện cảm ứng giữa người nhà trong truyền thuyết?
Kỳ thực, Per càng muốn tin rằng đây đều là nguyên tắc quán tính của kịch bản cẩu huyết.
Per kéo thần quan qua, nhấc bổng hai đứa bé lên, khinh khi ném cho Dionysus. Tụ lực dưới chân, quăng lại câu: “Trông kỹ bọn chúng. Ta đi một lát rồi về.”
Bước một bước dài chạy đi mấy chục thước, song mới đi chưa được vài bước, Per đột nhiên cảm thấy luồng gió không tự nhiên. Nhìn lại, chỉ thấy Dionysus ôm hai đứa nhãi con đuổi theo. Đến Per cũng muốn quất chết gã cho xong.
“Ngươi tới làm cái gì?” Kinh nghiệm nói cho hắn biết lúc này bất động ở nguyên tại chỗ an toàn hơn nhiều.
“Bọn chúng nói lo lắng, muốn cùng đến xem.” Dionysus cắp hai đứa nhỏ trong lòng, nói dối trơn tru không thèm chớp mắt, xong lại ôn hòa dị thường cúi đầu hỏi một câu: “Ta nói đúng không?”
Đứa bé gái lưỡng lự gật gật đầu, tuy rằng bọn họ không có mở miệng, nhưng người xấu chắc chắn nhìn thấu tâm tư của bọn họ, vì vậy mới mang họ mà đuổi theo. Kỳ thực người xấu cũng không phải vô cùng xấu. Bé lặng lẽ phát một tấm thẻ người tốt trong lòng cho Dionysus.
Đứa bé trai thì trong tầm mắt ép sát của Dionysus, đành bi thảm gật đầu, đồng thời trong lòng khóc thành dòng. Nó chịu đủ những ngày bị người ta hiếp bức thế này rồi, nó muốn biến thành mạnh mẽ, nó muốn phản kháng, nó muốn một ngày kia trở thành kẻ mạnh như hai người trước mắt.
Per nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dionysus nửa giây, sau cùng bỏ qua đoạn đối thoại không có chút ý nghĩa nào này. Hai người một trước một sau cảm nhận được địa điểm gặp chuyện không may. Dừng lại cạnh một hố to, đám người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt. Dionysus không buông hai đứa nhóc bên mình ra, mà nhìn chằm chằm vào vật to lớn trong hầm, nói một câu: “Phắc diu.”
Không phải bởi vì Dionysus đột nhiên bi phẫn đến mức đã đánh mất cả lễ nghĩa.
Mà là vật khổng lồ trước mắt này, đúng là một loại sinh vật thủy sinh sinh tồn ở trong hải vực Obeli, tên là Phắc.
Con vật này có tám tứ chi, trên có giác hút, cho tới bây giờ chỉ có vào chứ không có ra, cái miệng dường như như lỗ đen càng có từng vòng răng nhọn, chỉ cần khẽ nhúc nhích là có thể nghiền nát tất cả sinh vật đến miệng, hung mãnh không gì sánh được.
Mà lúc này Per nhìn thấy con vật này thuộc loại biến dị. Đối mặt với con vật to lớn như vậy, sau khi hoàn hồn Per cũng chỉ có thể phát ra cảm khái: “Quả là một con Phắc thật to!”
Per liếc mắt nhìn thanh trường kiếm không hoa lệ chút nào này một cái, không lên tiếng, sau đó lại ngửa mặt ‘đếm cừu’.
Thần quan ngồi ở bên cạnh, âm thầm không để lại dấu vết mà nhìn kỹ nhất cử nhất động của Per và Dionysus. Bởi vì lo lắng có thể xảy ra đánh lén vào buổi tối, thần quan chủ động đảm đương chức vụ gác đêm. Hai tên tiểu quỷ tựa sát vào nhau, vẫn ngồi ở tại chỗ, nhìn chung quanh. Thấy hai đại thần kia không có để ý đến bọn nó, chúng không biết như thế nào cho phải.
Rừng rậm ban đêm khoác lên ánh trăng cực mỏng, nhìn khắp bốn phía, sự yên tĩnh hắc ám khiến lòng người bất an, lo sợ.
Đứa bé trai mắt nhìn thần quan đại nhân mặc bào phục màu trắng, ánh mắt bồi hồi lướt qua một lượt trên người Dionysus và Per dù không làm gì cũng cả người sát khí. Chưa được bao lâu, nó rốt cục lấy dũng khí kéo tay của em gái rồi chen vào giữa thần quan và Per.
Động tĩnh lớn như vậy, Per không thể không có phản ứng. Hắn mở mắt, lập tức liền thấy ánh mắt đang cẩn thận từng li từng tí mà lưu ý hắn.
Đứa bé trai thấy thế vội vã giãn ra một nụ cười lấy lòng, căng thẳng chờ quyết định của người trước mắt. Per yên lặng nhìn đứa bé trai vài giây, chấp nhận loại hành vi tìm kiếm che chở này, nhắm mắt nghiêng người. Vẻ mặt tươi cười của đứa bé cứng đờ trên mặt. Per chẳng thèm để ý, hắn ngầm thừa nhận không có nghĩa là hắn phải đáp lại hành vi lấy lòng của đối phương. Hình tượng của ‘anh trai dịu dàng’ làm người ta phải nổi da gà, con đường ma vương mới là chốn về của hắn. Per xoay người coi như không nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé trai, lại phát hiện mình đè lên trên một vật thể dài mảnh, cưng cứng, cồm cộm thật đau người.
Mở mắt vừa nhìn, chính thị là cái kiếm khỉ gió kia của Dionysus. Đẩy về phía sau, Per xoa nắn cái cằm bị đau đến khó chịu. Thanh kiếm này vừa rộng vừa dài vừa chiếm diện tích, mẹ kiếp, cứng chết đi được. Hắn vươn tay muốn đẩy kiếm ra. Ai biết ngay khi đầu ngón tay chạm được vào thân kiếm, một bàn tay khác đặt trên tay của Per cực kỳ nhanh.
Cái tay kia năm ngón thon dài, đầu ngón tay mượt mà, da trắng nõn nà, vừa nhìn vẻ bề ngoài như vậy, thì biết ngay chủ nhân của bàn tay này là cái tên chết tiệt giàu nứt đố đổ vách. Per giương mắt, đối mặt với ánh mắt của Dionysus.
Tay của Dionysus vững vàng ấn lấy tay Per, độ mạnh không lớn không nhỏ, vừa hay ngừng động tác tay trái Per lại. Đôi mắt màu hổ phách phủ lên một lớp mỏng u quang dưới ánh trăng, trong nháy mắt, Per cho là mình nhìn thấy một con ác thú đang nhe răng trợn mắt. Nhưng chỉ sau một giây như vậy, Dionysus khôi phục bộ dạng bình thường, toét miệng cười: “Không được đâu. Nếu như Per muốn đụng vào bảo bối của ta, thì cũng phải đổi bảo bối của mình cho ta chứ.”
Per nhìn chằm chằm vào hàm răng trắng xóa đến chói mắt của đối phương, thốt ra một chữ từ trong kẽ răng “Cút!”, sau đó trên cổ tay dùng sức, vỗ một tiếng, hất ra cái ‘móng heo’ trên tay mình. Xoay người, đưa lưng về phía Dionysus.
Trong không khí, những đốm bạc dần ngưng tụ, từng mảnh vụn như sao bay xuống phía sau Per, biến thành trường tiên màu bạc.
Con rắn dài màu bạc quay qua Dionysus, lắc đầu gật cổ hai cái, sau đó giãn người ra, kề sát sau lưng Per không nhúc nhích.
Dionysus đối mặt với lưng của Per, bàn tay bị Per vỗ một cái một lần nữa đặt lên trường kiếm, không nói gì. Dionysus ngửa mặt nằm, tay gã khẽ vuốt qua lại trên vỏ kiếm băng lãnh, như xác định sự tồn tại của kiếm, an tâm hai mắt nhắm lại.
Hiếm thấy không nghe thấy Dionysus lảm nhảm, Per cũng lười quay đầu lại kiểm tra xem chuyện gì xảy ra. Hắn cảm giác vừa rồi mình bị uy hiếp không đầu không đuôi. Cái loại cảm giác không cách nào làm rõ này khiến hắn hết sức không thoải mái. Per hối hận vừa rồi không vỗ sưng cái ‘móng heo’ của Dionysus.
Xoay người đối mặt với hai tên tiểu quỷ mới vừa nằm xong.
Đứa bé trai nằm xuống còn chưa kịp nhắm mắt, liếc mắt xác nhận người bên cạnh lần cuối cùng để an tâm, lại đối mặt một loại tròng mắt đỏ tựa như ác quỷ trong bóng tối. Nó sợ đến giật mình run rẩy. Per hằn học: “Các ngươi cũng vậy, cút xa ra!”
Đứa bé uốn người, kinh sợ lui về phía sau tránh né, đứa em gái mới vừa nhắm mắt ngủ mơ màng bị chen chúc như thế, tỉnh lại, bĩu môi xê dịch vị trí. Per giật giật cánh tay, xác định có đầy đủ không gian, sẽ không bị bó tay bó chân, mới hài lòng nhắm mắt lại. Hắn chẳng thích thú gì việc bị nhét chung một chỗ, chân không có chỗ để, tay cũng không có chỗ đặt.
Bé gái mở mắt nhìn một chút. Trẻ con là như vậy, hoặc ngủ là ngủ say như chết, hoặc dư thừa sức lực đến mức làm ầm ĩ đến nửa đêm vẫn không chịu ngủ. Đứa bé gái ngủ không được, bắt đầu nghiêng đầu, mắt mở to láo liên quan sát bốn phía. Bị đám người vây vào giữa, dòng khí ấm liên tục không ngừng phả ra làm ấm cô bé. Có người bên cạnh, bé gái này cũng không sợ đêm đen nữa. Cô bé tựa ở trên cánh tay của anh trai, thì thào nói cùng anh trai: “Anh trai, anh trai, hiện tại giống ở nhà không này. Em dựa vào anh, anh dựa vào ba, mẹ lại ôm em. Người một nhà chúng ta ngủ chung một chỗ.” Cô bé ôm cánh tay của anh cả, nháy mắt hỏi.
Sau lưng bé gái là thần quan, bên kia là đứa bé trai, rồi đến Per. Thần quan rất phối hợp mà nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của bé gái. Per nằm im như chết rồi trên mặt đất, hắn không muốn nghe thấy cái gì cả (T__T).
Ban đêm im ắng, đứa bé trai không trả lời. Bé gái tiếp tục nói thầm một mình: “Anh trai, chúng ta sẽ gặp lại ba sao?” Vấn đề lần này hỏi nhẹ vô cùng, như là sợ những người khác giật mình tỉnh giấc: “Chỉ cần chúng ta có thể gặp lại ba, thì có thể ở cùng nhau giống như trước, đúng không?”
“Đúng… Nhất định như vậy.” Lần này đứa bé trai mở miệng, giọng nói rất mềm mại, cũng rất kiên định, thậm chí có sự tự tin không biết từ đâu tới: “Chỉ cần chúng ta có thể đến tới nơi có phụ thân, người một nhà chúng ta có thể lại sống cùng nhau, sau đó vĩnh viễn không xa rời nhau nữa.”
Trong lời nói của đứa bé trai, ước mơ và sự tin tưởng vô cùng có sức cuốn hút, ngay tiếp theo giọng điệu của bé gái cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Bé cố sức gật đầu, nắm chặt cánh tay của anh trai: “Ừ.”
Qua một lát, dường như sắp ngủ yên, cô bé lại do dự hỏi một vấn đề khác: “Anh trai… Bọn họ là người xấu sao?”
Bọn họ chỉ tất nhiên là Per và Dionysus, Per đối với câu hỏi này không chút nghi ngờ.
Không có tiếng trả lời.
Per không cần suy đoán đáp án của đứa bé trai, bởi vì bé gái lại mở miệng: “… Nhưng bọn họ đã cứu chúng ta, còn nguyện ý mang theo chúng ta cùng đi.”
‘A, bé ngoan, có gan đấy.’ Per nhắm mắt cảm thán.
Đứa bé trai tựa hồ cũng lo lắng lời này bị người khác nghe được. Trong bóng tối, âm thanh nghèn nghẹn của bé gái nói một câu: “Anh trai, anh bịt miệng của em làm cái gì? Em nói sai sao?”
Trẻ con phán đoán một người tốt hay xấu kỳ thực cũng không có nguyên tắc quá rõ ràng, chỉ cần người này đối với mình tốt, đó là người tốt, đối với mình xấu liền là người xấu. Tiêu chuẩn như vậy có lẽ có chút ích kỷ, nhưng Per cảm thấy so với chính nghĩa giả mạo đường hoàng kia thì còn tốt hơn nhiều.
Chính nghĩa của mọi người có tiêu chuẩn của mọi người. Bất kỳ tiêu chuẩn, bất kỳ thị phi nào, không đến cuối cùng cũng không thể thành định luận. Bởi vì chánh nghĩa của ngươi vi phạm quan điểm của ta cũng có thể phát tác thành chiến tranh, huống chi đem ý chí cá nhân áp đặt lên người khác mà hành hung bạo ngược. Sự hung ác mang nặng chất cá nhân lại là khẩu hiệu hô hào tốt nhất. Chính nghĩa như vậy, ngang ngược thô bạo, thế nhưng chiến tranh đó lại một mực chiếm chữ ‘lí’. Naosica của Shiber Leon, ở một mặt nào đó, chính là một Dionysus khoác lên tấm da cừu, hoặc Per ‘trước kia’. Gã không cho phép có sự tồn tại của bất kỳ thứ gì trái lại chân lý mà gã thờ phụng, cho nên gã tiêu diệt tất cả những thứ gì gã cho là không phải. Người này đặt tại hiện thực, chắc chắn sẽ là một tên phát xít. Mà quan điểm của đứa bé, chí ít ở tiêu chuẩn của lợi ích trên, mọi người đều như nhau.
Ngươi tốt với ta, ta liền đối tốt với ngươi. Ngươi tốt với ta, vậy thì với ta mà nói, ngươi là người tốt. Đơn giản lại rõ ràng, có thể dùng trình độ thấp nhất mà phân rõ lợi hại, duy trì một cự ly không làm hại lẫn nhau. Loại tư tưởng ích kỷ này cũng chính là cách nhìn nhận về giá trị của Obeli và Aeolus. Vì thế mới nói, Per và Dionysus không ghét loại quan điểm này, bọn họ thậm chí có thể vui vẻ chấp nhận.
Nhưng đứa bé trai lại căng thẳng, nó thấp giọng trách cứ: “Nói bậy bạ gì đó! Bọn họ là người của Obeli và Aeolus, sao em có thể có loại nghĩ gì này?” Nói xong, đứa bé trai hạ giọng: “Không nên bởi vì đối phương nhất thời bố thí mà quên mất phụ thân nói cho chúng ta biết những gì… Người của Obeli và Aeolus bản tính tà ác, giỏi mê hoặc lòng người, ngang ngược, kiêu ngạo phóng túng.”
Per lưng nằm trên đất, mặt hướng lên trời, ở trong lòng niệm ‘đau khổ của nhân vật phản diện ngươi không biết. Người không biết thì không có tội’.
Bỗng, có người cười ha ha. Per cảm thấy đứa bé trai bên cạnh chợt kinh hãi đến mức cả người cứng ngắc. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng chỉ có tính chất đặc biệt của Dionysus mới có thể đem ý cười ngu ngốc kia diễn đạt vô cùng nhuần nhuyễn đến thế. Per nghe được Dionysus nói: “Bé con à, anh trai ngươi nói không sai đâu. Không nên bởi vì thấy chúng ta nhất thời thật là tốt đã đem chúng ta tính vào phạm trù của người tốt. Đợi đến khi tương lai phát hiện chúng ta không tốt như ngươi nghĩ, ngươi sẽ rất thất vọng.”
Bốn bề không ai tiếp lời, hai đứa bé phỏng chừng sợ đến mất cả hồn vía rồi.
Ngay khi Per cho rằng xung quanh một lần nữa yên tĩnh ngủ say, thần quan đại nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp, ôn hòa lấn át bóng đêm dày đặc: “Nhu nhược lớn nhất của con người, ở chỗ không dám đảm đương một trái tim của thánh nhân. Kỳ thực chúng ta cũng không phải là người như chúng ta thường nghĩ.”
Dionysus hừ hừ hai tiếng, coi khinh cực độ, lời của gã tựa như con nhím xù lông lên, từ đầu tới đuôi đều là kim châm, mỗi chữ mỗi câu đều bắn ra bên ngoài: “Ta còn tưởng rằng ở trong mắt người Shiber Leon, chúng ta là một đám quái vật lỗ mãng theo đuổi bản năng sinh tồn, giống quái vật nguy hiểm như chúng ta khiến người khác khinh ghét, nên bị nghiêm phạt, bị giết chết chứ.”
Âm thanh nho nhỏ của đứa bé gái đột nhiên chen vào, không xác định mà nói: “Các ngươi đã cứu mạng của chúng ta… Cho nên… Cho nên các ngươi không cần bị nghiêm phạt, cũng không nên bị giết chết, ngươi… À… Có thể được tha thứ?”
Nói xong lời cuối cùng, bé gái cũng không chắc chắn cho lắm.
“Số người ta từng giết bằng mấy nghìn thậm chí mấy vạn so với hai cái nhân mạng của các ngươi, như vậy ta đây cũng có thể được tha thứ?” Câu nói bằng bằng không lên không xuống nghe không ra ý đồ của người hỏi.
Bé gái bị Dionysus phản bác như thế cũng không biết nên nói như thế nào, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía thần quan đại nhân ngồi gác đêm ở một bên, hi vọng y có thể trả lời.
Trên đời này chỉ có Thần có thể định tội người phàm, mà thần quan lại là người phát ngôn của Thần ở cái thế giới này.
“Không thể tha thứ sao? Thần quan đại nhân.”
Thần quan đại nhân trầm ngâm một lát, tay khẽ vuốt lên đầu của cô bé, chầm chậm lắc đầu, mềm nhẹ giải thích: “Đứa bé hư thì phụ mẫu luôn luôn phải lo lắng. Cho nên đối với chúng sinh nghiệp càng thâm nặng, chúng ta càng phải đặc biệt khoan thứ họ, thương hại họ, mà không nên rời xa họ, bỏ rơi họ.”
Thần quan vừa dứt lời, Dionysus liền cười như điên. Thần quan và hai đứa bé nhất tề nhìn về phía gã.
Per nằm im trên mặt đất một lúc lâu, cuối cùng nằm ngay đơ mãi cũng không được, đành từ mặt đất bò lên. Hắn xoa thái dương, ngón tay chỉ Dionysus đang cười như phát dại kia.
“Ngươi, câm miệng! Cảm thấy mình đáng chết thì mổ bụng tự sát đi! Kiếm ở tay ngươi, tự mình động thủ cơm no áo ấm.”
Sau đó, Per quay đầu đối mặt với thần quan, mặt không chút cảm xúc: “Ngươi cũng câm miệng! Ở trên đời này, chẳng lòng thương hại của ai cứu được ai hết. Đường của chúng ta đi bây giờ là kết quả của lựa chọn trước kia, ngươi có thể thấy ‘quả’ hôm nay phản ánh ‘nhân’ của ngày hôm qua, nhưng không cách nào tiên đoán ‘nhân’ của hôm nay sẽ dẫn đến ‘quả’ gì của ngày mai. Ngươi không cần tranh cãi thị phi đúng sai với ta. Nhân quả cũng không lầm người. Trên đời này, ngoại trừ cái vị có thể nhìn thấy tất cả ‘quả’, thì không ai có thể tiên đoán chúng ta sau này sẽ đi về đâu, hơn nữa bất kể kết cục cuối cùng thế nào, đó đều là lựa chọn của chúng ta.” Per hít một hơi thật dài, phun ra một tràng tựa súng máy. Nói trắng ra là ‘chúng ta chết thế nào liên quan méo gì đến ngươi’?! Dở hơi không biết bơi à!
“Về phần các ngươi. ” Per đối mặt với hai tiểu bằng hữu đang run rẩy: “Yên tĩnh ngủ ngay cho ta! Ngày mai nếu như theo không kịp cước trình, chẳng ai dừng lại chờ các ngươi.”
Rốt cục khi đoạn đối thoại này kết thúc, cả thế giới cũng an tĩnh được một giây. Per nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt. Một đêm yên tĩnh, một đêm không mộng mị. Kết quả ngày thứ hai khởi hành, thực sự như Per nói vậy, hai anh em kia đi đường xiên xiên vẹo vẹo. Bé gái lầm bầm một câu tối hôm qua sợ đến không ngủ được, bé trai thì lại oán giận đường không dễ đi.
Per nhàn nhã bình tĩnh đứng lại tại chỗ, đợi hai đứa trẻ đuổi kịp. Khi hai nhóc con đi tới bên cạnh, Per đầu cũng không cúi thấp, chỉ rũ mắt xuống khinh bỉ đứa con trai: “Không phải đường không dễ đi, mà là ngươi quá yếu.”
“Bọn chúng chỉ là trẻ con.” Thần quan đại nhân thương xót, ẩn dụ khiển trách Per bất cận nhân tình. Một con bọ kỳ quái nhúc nhích trên cành cây tới gần, Per tiện tay một roi đem nó chia làm hai nửa, vứt qua một bên, tạo một khung cảnh thật yên ổn để nói chuyện.
“Khi Per • Mortis lớn bằng bọn chúng, đã bị người ta vứt bỏ tại bên ngoài năm năm. Mà bây giờ hắn bằng vào sức mạnh của chính mình đứng ở trước mắt ngươi.”
Những lời này là nguyên tác của lời kịch, bởi vì khí phách ngút trời mà bị Per khắc trong tâm khảm. Thần quan nhìn Per thật sâu, không có phản bác gì nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Per nhếch lên, chỉ cười mỉm mà không nói câu gì, vì mượn cớ hợp lý để bắt nạt kẻ yếu mà hài lòng.
Đứa bé trai ở bên cạnh nghe xong cũng không xù lông.
Trên thực tế nó đã mệt mỏi đến mức không còn khí lực xù lông rồi. Nó hiện tại lo lắng đối phương vì một phút mất hứng mà bỏ hai huynh muội bọn nó lại, rời đi một mình.
Ngồi xổm ở bên cạnh Per, đứa bé trai chống đầu gối miễn cưỡng thở dốc, ngẩng đầu liền Sức mạnh tuyệt đối, hùng mạnh tuyệt đối.
Đứa bé trai lần đầu tiên phát hiện hoá ra sức mạnh có thể chênh lệch to lớn như thế, cũng là lần đầu cảm thấy phẫn nộ vì mình nhỏ yếu. Nó hiểu rõ Per nói không sai, nếu như nó có bản lãnh, nó không cần phải lo lắng bị người này người kia vứt bỏ, cũng không cần lo lắng cho tính mạng lúc nào cũng như bị treo ngược ở một sợi dây nhỏ, chìm nổi trong dòng nước xiết.
Thở dốc, nghiêng mặt lập tức liền có thể thấy thi thể của côn trùng bị người đó vứt ở bên cạnh nhẹ nhàng như không. Đứa bé trai nhìn chằm chằm thi thể vỡ vụn kia, nó muốn trở nên mạnh mẽ. Nó muốn… Có thể cứng cỏi tự lập hành tẩu trên mảnh đất này, không còn sợ hãi.
Per nhìn kỹ đứa bé trai, bỗng nhiên cười nói với thần quan: “Ngươi biết không? Cái kia, mới là ánh mắt nên có một của người đang sống.” Tựa như ánh mắt của Per • Mortis được người người tán thưởng mà hắn đã nhìn thấy lúc ngồi trước màn hình 2D.
Dionysus đứng ở nơi không xa không gần, thấy Per cười như vậy, gã đột nhiên muốn vươn tay ôm lấy vai của Per như thường lệ, sau đó bọn họ lại thành một bộ dạng anh em tốt.
Song, vừa vươn tay ra, lại rơi vào khoảng không.
Hầu như là chuyển vị trí chỉ trong một giây, Per đứng ở nơi Dionysus không với tới được, dùng nụ cười mỉm cũng như đã đối đãi thần quan, nhìn Dionysus. Per nói với Dionysus: “Ngươi biết không? Đó cũng là chỗ ta và ngươi không giống nhau. Ta và ngươi, cho tới bây giờ vẫn không giống nhau chút nào.”
Dionysus nhìn cánh tay. Đúng vậy, kỳ thực dưới bất kỳ tình huống, chỉ cần không phải bản thân Per nguyện ý, gã không thể đơn giản mà đụng tới được Per. Gã luôn biết điều đó. Dionysus chợt nhớ tới đêm qua động tác đè lại tay Per. Tuy rằng ngoài miệng chúng ta như nhau, nhưng gã kỳ thực chẳng bao giờ buông lỏng cảnh giác với Per.
Mặc dù như thế, lúc này, ngoài miệng Dionysus vẫn càn quấy như cũ: “Ngươi đang tức giận.”
“Ta không tức giận, tại sao ta phải tức giận? ” Per thấy kỳ lạ.
“Ngươi đang tức giận. ” Dionysus kiên trì nói như vậy. Per bất đắc dĩ nhún vai, cũng không có biện pháp khác. Tục ngữ nói, bướng bỉnh thì sợ bất chấp, bất chấp lại sợ kẻ điên. Trên một ý nghĩa nào đó, Dionysus chính là người điên không sai. Per cúi đầu, nói với đứa bé trai còn đang trừng mắt với hắn: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Đủ rồi thì tiếp tục đi.”
“Đợi, chờ một chút —— ” Đứa bé gái lảo đảo kéo tay của anh trai, bỗng nhiên kêu lên. Per cau mày: “Lại còn gì —— ”
Lần này hắn cũng nghe thấy. Vừa rồi mở miệng dạy đời cho đã, khiến hắn lơ là tiếng kêu cứu vọng từ xa đến.
Đứa bé gái tỉ mỉ nghe, sau đó sắc mặt trắng nhợt: “Đúng là giọng của phụ thân rồi!”
Per liếc đứa bé. Bé à, nghe tốt đấy. Xa như vậy ngươi cũng nghe được, lại còn phát hiện trước hết. Lẽ nào đây là tâm điện cảm ứng giữa người nhà trong truyền thuyết?
Kỳ thực, Per càng muốn tin rằng đây đều là nguyên tắc quán tính của kịch bản cẩu huyết.
Per kéo thần quan qua, nhấc bổng hai đứa bé lên, khinh khi ném cho Dionysus. Tụ lực dưới chân, quăng lại câu: “Trông kỹ bọn chúng. Ta đi một lát rồi về.”
Bước một bước dài chạy đi mấy chục thước, song mới đi chưa được vài bước, Per đột nhiên cảm thấy luồng gió không tự nhiên. Nhìn lại, chỉ thấy Dionysus ôm hai đứa nhãi con đuổi theo. Đến Per cũng muốn quất chết gã cho xong.
“Ngươi tới làm cái gì?” Kinh nghiệm nói cho hắn biết lúc này bất động ở nguyên tại chỗ an toàn hơn nhiều.
“Bọn chúng nói lo lắng, muốn cùng đến xem.” Dionysus cắp hai đứa nhỏ trong lòng, nói dối trơn tru không thèm chớp mắt, xong lại ôn hòa dị thường cúi đầu hỏi một câu: “Ta nói đúng không?”
Đứa bé gái lưỡng lự gật gật đầu, tuy rằng bọn họ không có mở miệng, nhưng người xấu chắc chắn nhìn thấu tâm tư của bọn họ, vì vậy mới mang họ mà đuổi theo. Kỳ thực người xấu cũng không phải vô cùng xấu. Bé lặng lẽ phát một tấm thẻ người tốt trong lòng cho Dionysus.
Đứa bé trai thì trong tầm mắt ép sát của Dionysus, đành bi thảm gật đầu, đồng thời trong lòng khóc thành dòng. Nó chịu đủ những ngày bị người ta hiếp bức thế này rồi, nó muốn biến thành mạnh mẽ, nó muốn phản kháng, nó muốn một ngày kia trở thành kẻ mạnh như hai người trước mắt.
Per nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dionysus nửa giây, sau cùng bỏ qua đoạn đối thoại không có chút ý nghĩa nào này. Hai người một trước một sau cảm nhận được địa điểm gặp chuyện không may. Dừng lại cạnh một hố to, đám người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt. Dionysus không buông hai đứa nhóc bên mình ra, mà nhìn chằm chằm vào vật to lớn trong hầm, nói một câu: “Phắc diu.”
Không phải bởi vì Dionysus đột nhiên bi phẫn đến mức đã đánh mất cả lễ nghĩa.
Mà là vật khổng lồ trước mắt này, đúng là một loại sinh vật thủy sinh sinh tồn ở trong hải vực Obeli, tên là Phắc.
Con vật này có tám tứ chi, trên có giác hút, cho tới bây giờ chỉ có vào chứ không có ra, cái miệng dường như như lỗ đen càng có từng vòng răng nhọn, chỉ cần khẽ nhúc nhích là có thể nghiền nát tất cả sinh vật đến miệng, hung mãnh không gì sánh được.
Mà lúc này Per nhìn thấy con vật này thuộc loại biến dị. Đối mặt với con vật to lớn như vậy, sau khi hoàn hồn Per cũng chỉ có thể phát ra cảm khái: “Quả là một con Phắc thật to!”
Tác giả :
Thanh Du