Phi Điển Hình Tính S
Chương 32: Sos32
Ngày nghỉ ngơi và hồi phục thứ ba, bên ngoài thành Loma đã xảy ra đại sự.
Sau khi thủ thành của Giáo hội thay ca vào sáng sớm theo lệ tuần tra ngoài thành, phát hiện dân chạy nạn từ các nơi lưu vong đến trong một đêm toàn bộ biến mất không thấy .
Mấy tin tức này vốn cùng Per không có quan hệ gì, ít nhất cùng nhóm nhân vật phản diện không có bất cứ quan hệ nào. Nhưng sau đó không lâu, từ tổng bộ giáo hội truyền ra tin tức, không chỉ là xung quanh vùng Loma, Shiber Leon, Obeli và đại lục phía Tây đều xuất hiện tình huống tương tự. Loạn thế tất có yêu ma hoành hành, Per nhớ mang máng trong trò chơi còn có đủ loại nhiệm vụ tìm kiếm thực vật kỳ lạ.
Người của quốc gia nào thì có quân đội nước đó bảo hộ, nhưng dân chạy nạn chạy trốn tới dưới thánh thành cùng với thành trấn, thôn trang của thánh thành đều bị hại. Thánh thành là vùng đất trung lập, không ai vì quyền sở hữu mà đánh nhau với Giáo Hoàng, cho nên Giáo Đình cũng không có phái quân đội đóng ở nơi đây. Vùng đất tượng trưng cho an tường và hòa bình này bây giờ lại mang đến tai họa thật lớn.
Nhưng sự tình đến mức này vẫn không có quan hệ gì với Per. Mãi đến khi vị BOSS chính trực của Shiber Lion nói với Giáo Hoàng: Chúng ta nhàn rỗi đến mốc meo rồi, không bằng cùng yêu ma đánh dã chiến đi.
Nephele vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, đề nghị ngu xuẩn này dĩ nhiên không phải là y đưa ra. Cho đến khi Per vào đại sảnh thấy vẻ mặt chính khí của Alratio, hết thảy đều sáng tỏ. Kẻ đã gián tiếp giết chết đội hữu cùng phe mình này có phải cảm thấy rằng, nếu như có thể cứu vớt càng nhiều người, cái chết của huynh trưởng Sora sẽ trở nên bé nhỏ không đáng kể?
Naosica đối với đề nghị tuy rằng không đồng ý, nhưng cũng không mở miệng cự tuyệt hành động cứu vớt thôn dân. Ngoại trừ nhân vật phản diện, thử hỏi ai có thể cự tuyệt cứu viện của mọi người trong cảnh nước sôi lửa bỏng này chứ. Công Chúa Điện Hạ mấy ngày không thấy cũng bị gọi đến, gầy đi không ít, các loại áp lực bất ngờ làm cô mệt mỏi nhưng cô cũng không cự tuyệt.
Còn lại chính là Per và Dionysus cùng với một số pháp sư. Per cùng Dionysus không hề do dự, trăm miệng một lời trực tiếp cự tuyệt. Pháp sư lấy lý do thế lực yếu lại không bền vững để cự tuyệt đề nghị của A Nhĩ cập.
Dionysus cười híp mắt, lúc A Nhĩ cập dùng những lời chính nghĩa trách cứ bọn họ vô tình vô nghĩa vô đạo đức, gã bắt lấy cơ hội nhìn trộm Per, dùng khẩu hình miệng nói: Xem đi, chúng ta là những kẻ giống nhau.
Per nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn đến hành động cố chấp điên cuồng của Dionysus, ngược lại nhìn về phía bóng dáng trên bậc thang lớn phía sau rèm.
Kỳ thật bọn họ ở trong này dù la hét như thế nào cũng chả có giá trị, nắm tay ai lớn nhất người đó quyết định.
Kết quả Giáo Hoàng đại nhân đối với đề nghị này cực kỳ hứng thú, vì thế tuyên bố trận đấu thứ nhất xem ai cứu vớt được nhiều người nhất. Quyết định tùy tiện như vậy làm cho Per liên tưởng đến lúc hắn vừa tới thế giới này thần minh cũng nói với hắn bằng phong cách y chang, cả hai người trong lúc lơ đãng lại giống nhau đến mức này, thật làm người khác nghi ngờ. Nhưng Per không cách nào nghiệm chứng.
Có điều bất luận như thế nào, quyết định này với Giáo Hoàng mà nói rất tùy ý và đơn giản, nhưng đối với Per lại là phiền toái lớn. Trở lại hành cung của mình, Per nhìn thần quan mỹ nhân đang ngủ mà phát sầu. Mới nghe nói có dũng sĩ chém bụi gai diệt Ác Long hôn công chúa, nhưng chưa từng nghe có Ma vương ôm mỹ nhân chém bụi gai diệt Ác Long.
Nhưng tuyệt đối không thể cứ như vậy mà để người ở lại thành Loma, lúc trước người của Shiber Lion vẫn không ngừng quấy rầy, yêu cầu Per trả lại thần quan, sau khi Per cự tuyệt thì chuyển sang chơi trò lén lút, bền bỉ không hề chùn bước.
Còn có tên Dionysus kia, gã lại coi chuyện mang thần quan đi đánh nhau này là tình thú.
Không có biện pháp, Ma vương chỉ có cõng thần quan đi đánh Ác Long cứu thôn dân. Osi Nash ở lại trông coi Harula.
Harula sau khi biết rằng mình phải ở lại, bị Per nhốt trong phòng mấy ngày, lại bùng cháy. Trước khi đội ngũ xuất phát, chạy tới nơi tập trung làm ầm ĩ, mà Osi Nash cũng bị bắt ở lại không ngăn cản, bất quá, Per hoài nghi thật ra trong chuyện này có vài phần là do y cố ý không ngăn cản, trung khuyển quân mặc dù ngoài miệng không nói, trên mặt cung kính, nhưng Per có thể cảm giác rằng y đang bất mãn.
Per từng thử cùng y phân tích làm như vậy là cần thiết. Nhưng trung khuyển quân lại cung kính cúi đầu, không mặn không nhạt nói: “An bài của điện hạ không cần giải thích với ta.”
Rốt cuộc ngươi đang giận dỗi cái gì chứ? Per trăm tư không được giải bày.
“Vì sao không cho ta đi theo ngươi?” Trước mặt nhiều người như vậy, nhân vật phản diện có, chính phái cũng có, Harula lớn tiếng chất vấn.
Tại sao ngươi lại đòi theo hử? Cũng không phải ăn cơm dã ngoại! Có thể đừng lộ ra bộ mặt: ngươi định ra ngoài tìm bồ nhí phải không. Per kéo dây cương của Chung Điêu, ngồi trên lưng Đại Điểu, đón lấy những ánh mắt xung quanh, chỉ có thể bày ra mặt than trên cao nhìn xuống, cười rất chi là dâm đãng nói: “Bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm, ngươi đi theo làm được cái gì?”
Per chỉ là bình thản trần thuật một câu chuyện có thật thôi, công thụ cùng đi chung, đảm bảo sẽ có n cái hố đợi thụ lọt vào, lúc đó dĩ nhiên công phải xả thân làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu để thụ ở lại một mình, thế nào cũng có chuyện bị bắt rồi mang ra uy hiếp các kiểu.
Ngươi còn đòi dẫn theo nữa à, Per mang thần quan cấp tốc đi là vì bất đắc dĩ, hơn nữa hệ số nguy hiểm của Harula và Osi Nash không phải 100% thì cũng là 99.99999%. Vì thế Harula phải lưu lại, vì cam đoan không có tình tiết máu chó như bắt người uy hiếp, thế nên Osi Nash cũng phải ở lại coi chừng Harula.
Vừa trả lời vừa phân tích như thế cực kỳ hợp lý, cố tình Harula lại không chịu nghe. Y buồn bã cúi đầu, thần sắc ảm đạm, thanh âm chua chát nói: “Thì ra là bởi vì ta quá yếu sao? Cho tới giờ vẫn là ngươi phân tâm tới chiếu cố ta, ta nghĩ ít nhất…” Harula há mồm muốn tiếp tục nói thêm, nhưng sau khi suy tư chợt phát hiện mình thế nhưng không thể vì Per mà làm chuyện gì. Lần này là y năn nỉ thần quan dẫn y cùng đi, nhưng mà sau khi chân chính gặp lại Per, y lại lần nữa trở thành trói buộc của hắn. Harula đột nhiên có chút cam chịu nói: “Vậy ngươi đem hắn đi, ta không cần người bảo vệ.”
“Hắn” mà Harula chỉ dĩ nhiên là Osi Nash.
Osi Nash nghe vậy, ánh mắt sáng lên. Per nhíu mày, thấp giọng quát: “Hồ đồ, ngươi nghĩ rằng ta sắp xếp như vậy là vì ai?”
Osi Nash sắc mặt đen lại, đầu cúi thấp xuống, Harula bị Per quát càng uất ức, rõ ràng không nói gì, nhưng lại không chịu rời đi.
Per chịu đựng đủ loại ánh mắt, liếc nhìn giá trị quỷ súc nửa vừa mới trở lại năm mươi kia một lần, nhìn Harula thở dài thật sâu, nghĩ thầm rằng gặp gỡ các ngươi quả thực là do kiếp trước ta đốt chùa, đốt miếu, đốt nhà thờ chưa kể còn cưỡng bức gái nhà lành.
Cả đám người ai cũng nhìn chằm chằm vào Per chờ hắn xoay người bỏ mặc hai tiểu thụ của mình.
Đưa tay đặt lên đầu Harula vốn đang ủ rũ, Per cúi đầu kề sát vào trán đối phương, dùng âm thanh dịu dàng trước nay chưa có, nói: “Ở nơi này chờ ta.” Quay đầu nói với Osi Nash đang nhìn mình bằng ánh mắt cún con nói “Osi Nash cũng thế, Harula đành nhờ ngươi.”
Osi Nash cong miệng, phản bác “Lần trước, điện hạ cũng nói như vậy, nếu ta không tìm được ngài, ngài định về sau cũng không trở về.”
Harula vốn thoáng bình tĩnh một chút nghe Osi Nash nói vậy lại càng bất an, y nhớ tới cảnh tượng Per người toàn là máu, rơi xuống từ không trung sau đó là biến mất, tay nắm chặt lấy cổ tay Per. Per cắn răng, nhịn, hắn kéo tay Harula, gọi Osi Nash qua đây, nhìn hai người, dùng ngữ khí cực kỳ thành khẩn mà hứa hẹn: “Thật xin lỗi, không có lần sau, cho nên ở chỗ này chờ ta, được không?”
Cho tới nay, Per chưa bao giờ trực tiếp đối với Harula biểu lộ sự quan tâm, hoặc là hứa hẹn cái gì. Cho dù Per vì y làm rất nhiều chuyện, loại chuyện dường như không nên xuất phát từ một kẻ lãnh huyết, nhưng Harula vẫn không cách nào từ những việc đó mà cảm thấy yên tâm, ngược lại y cảm thấy rất bất an.
Vì sao có người vì bảo vệ tình yêu chuyện gì cũng dám làm, còn để ý đến một câu ta yêu ngươi?
Mọi người bình thường vẫn cảm thấy nói suông bằng miệng chẳng qua cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi, vĩnh viễn vẫn không có ý nghĩa bằng giấy trắng mực đen viết hết ra. Nhưng mà hữu hình chỉ có thể đổi lấy bằng hữu hình, vô hình cũng chỉ có thể dùng vô hình mà ràng buộc. Chưa từng nghe nói hiệp định trên giấy có thể bảo trụ tình yêu, thế nhưng vẫn có các loại giấy tờ hôn nhân xuất hiện. Mà sự quyến rũ của ngôn ngữ thể hiện ở chỗ nó có thể giải bày tâm ý.
Một câu yêu là giao ra chân tâm, một câu xin lỗi là biểu hiện nghi ngờ.
Đây mới là điều Harula muốn.
Điều mà y cần nhất lúc này chính là xác định xem trong lòng đối phương mình có ý nghĩa gì?
Hắn để ý ta, cũng không cảm thấy ta vướng chân vướng tay. Một luồng nhiệt nhanh chóng đẩy lùi sự đa nghi lan ra tứ chi, thân thể vốn đang bất an mà không ngừng lạnh lẽo, run rẩy bắt đầu ấm lại.
Harula buông tay đang giữ chặt lấy Per ra, vuốt những nếp nhăn trên mặt hắn, nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Đột nhiên sự tình được giải quyết , có một số việc trong lúc Osi Nash không để ý đã phát sinh rất nhanh, mau đến mức y không giữ được một chút hư ảnh. Osi Nash bỗng nhiên cũng muốn qua giữ chặt lấy tay Per, muốn dùng cảm giác chân thật nhất để xác định tình cảm của hắn với mình, nhưng trước khi Per cưỡi Chung Điêu đi, hắn nắm dây cương lại, nhìn y nói: “Harula đành nhờ ngươi, thuộc hạ trung thành của ta.” Osi Nash tạm dừng một giây, gật đầu: “Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, điện hạ.”
Vừa mới xong, cửa thành đã được mở ra, phỏng chừng người giữ cửa thành cũng chờ đến mất kiên nhẫn. Bên ngoài là một khung cảnh trắng xoá, sương mù càng lúc càng nhiều. Lúc đội ngũ đang từ từ đi tới, Per phát hiện vị công chúa chưa bao giờ có chuyện trao đổi với hắn đang nhìn hắn chằm chằm.
Mặc dù có ảo diệu, nhưng lúc Per cùng đội ngũ đến bên người cô, hắn đã hiểu được nguyên do. Hắn nghe được cô xin lỗi nói: “Ta nghĩ rằng các ngươi là loại người giống nhau… chưa bao giờ để ý đến người khác.”
Per nghe thế nở nụ cười, phải trả lời như thế nào cho phải đây?
“Cũng bởi vì nghe đồn rằng chúng ta bạo ngược tàn nhẫn ích kỷ?”
Câu trả lời này có vẻ phù hợp với phong cách của nhân vật phản diện, tóm lại vẫn là lãnh khốc, vậy mà mấy em gái lại mê tít vẻ cool ngầu đó.
Công Chúa Điện Hạ lập tức nghẹn lời.
Per nhìn quầng thâm trên mắt đối phương, đứng ở trước cửa thành, nhìn cảnh sắc trắng xóa đó, nói: “Có lẽ chúng ta thật sự tàn nhẫn ích kỷ, nhưng chúng ta là người, cũng có thứ gì đó muốn theo đuổi, mà những thứ chúng ta theo đuổi so với các ngươi cũng không có khác biệt lắm, chẳng qua phương thức bất đồng mà thôi. Nếu như là bởi vì phương thức không giống nhau mà ruồng bỏ nó, như vậy ta chỉ có thể nói ngươi sẽ bỏ qua rất nhiều.”
Khó được có cơ hội, Per chớp lấy thời cơ để lại cho công chúa một chút ấn tượng tàn bạo của nhân vật phản diện, vì Dionysus tìm kiếm một chút hi vọng gương vỡ lại lành ít ỏi.
Họ nói không nhiều lắm, đến một mốc nào đó dừng là được rồi. Hắn cùng công chúa cũng không có quen thuộc đến trình độ có thể nắm cả cánh tay tâm sự. Per nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Công Chúa Điện Hạ, không khó đoán ra gần đây cô chịu áp lực không hề nhỏ. Mặc dù dốc lòng cho cái gọi là chính nghĩa, nhưng không có nghĩa cô là kẻ ngốc. Cô tự nhiên hiểu rõ những người vội vàng đưa cô lên có chủ ý riêng. Người thắng trong trò chơi là một quốc gia. Mà thần minh mới sẽ sinh ra ở quốc gia này, đem đến cho quốc thổ phù hộ và lời chúc phúc của thần minh. Trận đấu suy tính là địa vị của quốc gia mà không phải vua. Vua lại phải đại biểu quốc gia dự thi, gánh vác mức độ tổn thương lớn nhất.
Quy tắc trò chơi như vậy làm cho người Obeli hiểu rõ dù sức mạnh của Per cao nhất trong tất cả các pháp sư, nhưng họ vẫn phải chọn ra pháp sư khác, bởi vì bọn họ biết Per cho dù trở thành thần cũng sẽ không có khả năng phù hộ gì cho Obeli – nơi đã từng phản bội hắn. Mà người ở giáo hội biết họ cho pháp sư thay thế cũng lập tức đồng ý, họ không phản đối, cũng xuất phát từ nguyên nhân trên. Cùng lắm chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cùng lợi dụng lẫn nhay mà thôi.
Ở trong mắt BOSS, chính nghĩa cùng với chuyện vinh quang quốc gia hay hạnh phúc của dân chúng bằng với giao dịch một cách công khai làm bọn hắn chán ghét. Xem ra, nếu người như vậy trở thành thần minh, thế giới sẽ bị dẫn sang một hướng mà bọn họ không muốn nhìn tới. Nhưng ở một số chuyện nhất định thì mục đích và hiệu quả thường không đi chung với nhau, Công Chúa Điện Hạ dù có chán ghét nhưng không có thể cự tuyệt trở thành vật thay thế cho huynh trưởng. Từ nhỏ trên đầu của cô đã đi theo lý tưởng vì đại nghĩa, đây là gông xiềng của cô. Bất quá, cô cũng không giống như trước kia kiên trì đi theo cái gọi là đại nghĩa. Có cái gì đó lén lút biến chất.
Per thúc giục Chung Điêu bay ra, lưu lại công chúa ở tại chỗ, quay đầu tự ngẫm vấn đề triết học nhân sinh. Mà Per thì đi đến phía trước đội ngũ, dẫn đầu đi vào trong sương mù. Bởi vì bọn họ sợ nhân vật phản diện vốn không có tiết tháo sẽ giở mấy trò nho nhỏ, cho nên trận đầu tiên cho nhóm BOSS chơi trước. Dionysus thừa dịp phía sau tầm mắt mơ hồ rốt cục tìm được cơ hội tới gần Per, gã nhìn về phía thùng xe mà hắn điều khiển nói với Per: “Nếu ngươi cùng ta hợp tác, ta có thể phái người đến ở trong thành Loma trông coi y.”
Hừ, giao cho ngươi, ta càng không yên lòng.
Per mỉm cười, nói rõ ràng: “Không được, cám ơn, ngươi không đáng tin.”
Dionysus nghe xong cũng không tức giận, cũng mỉm cười, gã tiến đến bên cạnh Per, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: “Ngươi biết không? Ta đối với ngươi cũng cho là như thế.” Tiếng thì thầm cùng với sương mù lạnh lẽo chui vào trong lỗ tai: “Cơ hồ mỗi người đều bị sự dịu dàng vừa rồi của ngươi lừa. Biểu tình mọi người giống như muốn nói, ‘Ồ, thì ra Per • Mortis tàn bạo còn có một mặt dịu dàng như thế, xem ra hắn không phải không còn tính người.’ Nhưng ta biết, ngươi căn bản không cần thiếu niên kia.”
Thanh âm Dionysus giống như một thứ vật phẩm giòn tan rơi trên mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, vừa mỏng lại bén nhọn.
Gã bình tĩnh cười vạch trần: “Bởi vì ánh mắt ngươi nhìn người nọ tuy rằng tràn đầy tình cảm, nhưng duy nhất không hề có yêu.”
Bỗng nhiên, Dionysus lui về phía sau một bước, tránh khỏi roi dài quét ngang. Nhìn Per tức giận, gã nhịn không được cười ha ha.
Thanh âm roi cắt qua không khí thật sắc bén. Đội ngũ phía sau không thấy rõ tình huống phía trước, nghe được thanh âm, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Dionysus dùng ánh mắt cảnh cáo người của mình đứng gần đó, sau đó cười, hô lớn về phái sau.
“Không có chuyện gì, Per • Mortis điện hạ vì phải cáo biệt với người tình bé nhỏ mà hờn dỗi thôi.”
Phía sau im lặng một chút, sau đó vang lên tiếng nói chuyện xì xà xì xào.
Per một tay nắm roi, một tay giữ chặt dây cương, mắt lạnh nhìn Dionysus. Dionysus khoát tay: “Đừng nóng giận, ta cũng không định vạch trần ngươi, ít nhất hiện tại không có ý định đó.”
Đồng tử màu vàng của Dionysus ánh lên thứ ánh sáng như kim khí, khi gã nhìn chằm chằm vào người khác sẽ làm người ta cảm giác như cả người bị rơi vào trong hầm băng mà đông cứng. Gã cười nhìn về phía Per,
“Ta không biết mục đích khi ngươi làm như vậy, nhưng mà ta vẫn cảm thấy hứng thú, càng ngoài dự kiến chính là chúng ta có rất nhiều điểm chung.”
“Ngươi làm bộ ngươi còn có thể yêu thương một người, ta lại thử đi yêu một người. Chúng ta đều thực ngu xuẩn không phải sao? Vốn ta tưởng rằng chúng ta đã rất giống nhau rồi, cùng một địa vị, cùng một cảnh ngộ. Nhưng khi nhìn ngươi cố gắng moi hết tâm tư thể hiện cái thứ tình yêu không tồn tại kia cho người khác cảm nhận, ta mới phát hiện ra trái tim ta không thể khống chế mà rung động. Ta quả thực hận không thể moi trái tim trống rỗng giống ta kia ra, giữ trên mặt nhẹ nhàng âu yếm.” Thanh âm Dionysus mang theo ý cười run rẩy.
Cách đánh ghen này hơi bị ghê tởm, Per biết thất tình có thể làm cho một người sinh ra xúc động trả thù, thí dụ như tạt axit hay rạch mặt và vân vân, nhưng mà ghen đến nỗi muốn lấy trái tim kiểu này, thật là khẩu vị nặng quá rồi. Bất quá, trước khi Per mở miệng đuổi đi, Dionysus tự động lui ra. Người đàn ông này dùng nụ cười đúng chuẩn phong cách ác không thể tả, cười chờ mong nói:
“Ta thật muốn biết cuối cùng ngươi sẽ nhận được cái kết cục gì, nhất định rất phấn khích.”
Tay Per nắm dây cương đến nổi gân xanh, cố gắng khắc chế xúc động muốn rút kiếm chém chết tên đang nói nhảm kia, miệng mặc niệm nhân sinh luôn có vài thằng tưng tưng như vậy, là đội hữu không thể vứt bỏ, sau đó giật dây cương, phá tan lớp sương mù dày đặc bay về phía không trung. Dù sao đội ngũ lớn như vậy cần phải có người để chiếu sáng phương hướng cho họ. Per hít lấy luồng gió lạnh nghĩ thầm rằng, ít nhất như vậy hắn có thể nhất thời hồi thanh tịnh.
Sau khi thủ thành của Giáo hội thay ca vào sáng sớm theo lệ tuần tra ngoài thành, phát hiện dân chạy nạn từ các nơi lưu vong đến trong một đêm toàn bộ biến mất không thấy .
Mấy tin tức này vốn cùng Per không có quan hệ gì, ít nhất cùng nhóm nhân vật phản diện không có bất cứ quan hệ nào. Nhưng sau đó không lâu, từ tổng bộ giáo hội truyền ra tin tức, không chỉ là xung quanh vùng Loma, Shiber Leon, Obeli và đại lục phía Tây đều xuất hiện tình huống tương tự. Loạn thế tất có yêu ma hoành hành, Per nhớ mang máng trong trò chơi còn có đủ loại nhiệm vụ tìm kiếm thực vật kỳ lạ.
Người của quốc gia nào thì có quân đội nước đó bảo hộ, nhưng dân chạy nạn chạy trốn tới dưới thánh thành cùng với thành trấn, thôn trang của thánh thành đều bị hại. Thánh thành là vùng đất trung lập, không ai vì quyền sở hữu mà đánh nhau với Giáo Hoàng, cho nên Giáo Đình cũng không có phái quân đội đóng ở nơi đây. Vùng đất tượng trưng cho an tường và hòa bình này bây giờ lại mang đến tai họa thật lớn.
Nhưng sự tình đến mức này vẫn không có quan hệ gì với Per. Mãi đến khi vị BOSS chính trực của Shiber Lion nói với Giáo Hoàng: Chúng ta nhàn rỗi đến mốc meo rồi, không bằng cùng yêu ma đánh dã chiến đi.
Nephele vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, đề nghị ngu xuẩn này dĩ nhiên không phải là y đưa ra. Cho đến khi Per vào đại sảnh thấy vẻ mặt chính khí của Alratio, hết thảy đều sáng tỏ. Kẻ đã gián tiếp giết chết đội hữu cùng phe mình này có phải cảm thấy rằng, nếu như có thể cứu vớt càng nhiều người, cái chết của huynh trưởng Sora sẽ trở nên bé nhỏ không đáng kể?
Naosica đối với đề nghị tuy rằng không đồng ý, nhưng cũng không mở miệng cự tuyệt hành động cứu vớt thôn dân. Ngoại trừ nhân vật phản diện, thử hỏi ai có thể cự tuyệt cứu viện của mọi người trong cảnh nước sôi lửa bỏng này chứ. Công Chúa Điện Hạ mấy ngày không thấy cũng bị gọi đến, gầy đi không ít, các loại áp lực bất ngờ làm cô mệt mỏi nhưng cô cũng không cự tuyệt.
Còn lại chính là Per và Dionysus cùng với một số pháp sư. Per cùng Dionysus không hề do dự, trăm miệng một lời trực tiếp cự tuyệt. Pháp sư lấy lý do thế lực yếu lại không bền vững để cự tuyệt đề nghị của A Nhĩ cập.
Dionysus cười híp mắt, lúc A Nhĩ cập dùng những lời chính nghĩa trách cứ bọn họ vô tình vô nghĩa vô đạo đức, gã bắt lấy cơ hội nhìn trộm Per, dùng khẩu hình miệng nói: Xem đi, chúng ta là những kẻ giống nhau.
Per nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn đến hành động cố chấp điên cuồng của Dionysus, ngược lại nhìn về phía bóng dáng trên bậc thang lớn phía sau rèm.
Kỳ thật bọn họ ở trong này dù la hét như thế nào cũng chả có giá trị, nắm tay ai lớn nhất người đó quyết định.
Kết quả Giáo Hoàng đại nhân đối với đề nghị này cực kỳ hứng thú, vì thế tuyên bố trận đấu thứ nhất xem ai cứu vớt được nhiều người nhất. Quyết định tùy tiện như vậy làm cho Per liên tưởng đến lúc hắn vừa tới thế giới này thần minh cũng nói với hắn bằng phong cách y chang, cả hai người trong lúc lơ đãng lại giống nhau đến mức này, thật làm người khác nghi ngờ. Nhưng Per không cách nào nghiệm chứng.
Có điều bất luận như thế nào, quyết định này với Giáo Hoàng mà nói rất tùy ý và đơn giản, nhưng đối với Per lại là phiền toái lớn. Trở lại hành cung của mình, Per nhìn thần quan mỹ nhân đang ngủ mà phát sầu. Mới nghe nói có dũng sĩ chém bụi gai diệt Ác Long hôn công chúa, nhưng chưa từng nghe có Ma vương ôm mỹ nhân chém bụi gai diệt Ác Long.
Nhưng tuyệt đối không thể cứ như vậy mà để người ở lại thành Loma, lúc trước người của Shiber Lion vẫn không ngừng quấy rầy, yêu cầu Per trả lại thần quan, sau khi Per cự tuyệt thì chuyển sang chơi trò lén lút, bền bỉ không hề chùn bước.
Còn có tên Dionysus kia, gã lại coi chuyện mang thần quan đi đánh nhau này là tình thú.
Không có biện pháp, Ma vương chỉ có cõng thần quan đi đánh Ác Long cứu thôn dân. Osi Nash ở lại trông coi Harula.
Harula sau khi biết rằng mình phải ở lại, bị Per nhốt trong phòng mấy ngày, lại bùng cháy. Trước khi đội ngũ xuất phát, chạy tới nơi tập trung làm ầm ĩ, mà Osi Nash cũng bị bắt ở lại không ngăn cản, bất quá, Per hoài nghi thật ra trong chuyện này có vài phần là do y cố ý không ngăn cản, trung khuyển quân mặc dù ngoài miệng không nói, trên mặt cung kính, nhưng Per có thể cảm giác rằng y đang bất mãn.
Per từng thử cùng y phân tích làm như vậy là cần thiết. Nhưng trung khuyển quân lại cung kính cúi đầu, không mặn không nhạt nói: “An bài của điện hạ không cần giải thích với ta.”
Rốt cuộc ngươi đang giận dỗi cái gì chứ? Per trăm tư không được giải bày.
“Vì sao không cho ta đi theo ngươi?” Trước mặt nhiều người như vậy, nhân vật phản diện có, chính phái cũng có, Harula lớn tiếng chất vấn.
Tại sao ngươi lại đòi theo hử? Cũng không phải ăn cơm dã ngoại! Có thể đừng lộ ra bộ mặt: ngươi định ra ngoài tìm bồ nhí phải không. Per kéo dây cương của Chung Điêu, ngồi trên lưng Đại Điểu, đón lấy những ánh mắt xung quanh, chỉ có thể bày ra mặt than trên cao nhìn xuống, cười rất chi là dâm đãng nói: “Bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm, ngươi đi theo làm được cái gì?”
Per chỉ là bình thản trần thuật một câu chuyện có thật thôi, công thụ cùng đi chung, đảm bảo sẽ có n cái hố đợi thụ lọt vào, lúc đó dĩ nhiên công phải xả thân làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu để thụ ở lại một mình, thế nào cũng có chuyện bị bắt rồi mang ra uy hiếp các kiểu.
Ngươi còn đòi dẫn theo nữa à, Per mang thần quan cấp tốc đi là vì bất đắc dĩ, hơn nữa hệ số nguy hiểm của Harula và Osi Nash không phải 100% thì cũng là 99.99999%. Vì thế Harula phải lưu lại, vì cam đoan không có tình tiết máu chó như bắt người uy hiếp, thế nên Osi Nash cũng phải ở lại coi chừng Harula.
Vừa trả lời vừa phân tích như thế cực kỳ hợp lý, cố tình Harula lại không chịu nghe. Y buồn bã cúi đầu, thần sắc ảm đạm, thanh âm chua chát nói: “Thì ra là bởi vì ta quá yếu sao? Cho tới giờ vẫn là ngươi phân tâm tới chiếu cố ta, ta nghĩ ít nhất…” Harula há mồm muốn tiếp tục nói thêm, nhưng sau khi suy tư chợt phát hiện mình thế nhưng không thể vì Per mà làm chuyện gì. Lần này là y năn nỉ thần quan dẫn y cùng đi, nhưng mà sau khi chân chính gặp lại Per, y lại lần nữa trở thành trói buộc của hắn. Harula đột nhiên có chút cam chịu nói: “Vậy ngươi đem hắn đi, ta không cần người bảo vệ.”
“Hắn” mà Harula chỉ dĩ nhiên là Osi Nash.
Osi Nash nghe vậy, ánh mắt sáng lên. Per nhíu mày, thấp giọng quát: “Hồ đồ, ngươi nghĩ rằng ta sắp xếp như vậy là vì ai?”
Osi Nash sắc mặt đen lại, đầu cúi thấp xuống, Harula bị Per quát càng uất ức, rõ ràng không nói gì, nhưng lại không chịu rời đi.
Per chịu đựng đủ loại ánh mắt, liếc nhìn giá trị quỷ súc nửa vừa mới trở lại năm mươi kia một lần, nhìn Harula thở dài thật sâu, nghĩ thầm rằng gặp gỡ các ngươi quả thực là do kiếp trước ta đốt chùa, đốt miếu, đốt nhà thờ chưa kể còn cưỡng bức gái nhà lành.
Cả đám người ai cũng nhìn chằm chằm vào Per chờ hắn xoay người bỏ mặc hai tiểu thụ của mình.
Đưa tay đặt lên đầu Harula vốn đang ủ rũ, Per cúi đầu kề sát vào trán đối phương, dùng âm thanh dịu dàng trước nay chưa có, nói: “Ở nơi này chờ ta.” Quay đầu nói với Osi Nash đang nhìn mình bằng ánh mắt cún con nói “Osi Nash cũng thế, Harula đành nhờ ngươi.”
Osi Nash cong miệng, phản bác “Lần trước, điện hạ cũng nói như vậy, nếu ta không tìm được ngài, ngài định về sau cũng không trở về.”
Harula vốn thoáng bình tĩnh một chút nghe Osi Nash nói vậy lại càng bất an, y nhớ tới cảnh tượng Per người toàn là máu, rơi xuống từ không trung sau đó là biến mất, tay nắm chặt lấy cổ tay Per. Per cắn răng, nhịn, hắn kéo tay Harula, gọi Osi Nash qua đây, nhìn hai người, dùng ngữ khí cực kỳ thành khẩn mà hứa hẹn: “Thật xin lỗi, không có lần sau, cho nên ở chỗ này chờ ta, được không?”
Cho tới nay, Per chưa bao giờ trực tiếp đối với Harula biểu lộ sự quan tâm, hoặc là hứa hẹn cái gì. Cho dù Per vì y làm rất nhiều chuyện, loại chuyện dường như không nên xuất phát từ một kẻ lãnh huyết, nhưng Harula vẫn không cách nào từ những việc đó mà cảm thấy yên tâm, ngược lại y cảm thấy rất bất an.
Vì sao có người vì bảo vệ tình yêu chuyện gì cũng dám làm, còn để ý đến một câu ta yêu ngươi?
Mọi người bình thường vẫn cảm thấy nói suông bằng miệng chẳng qua cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi, vĩnh viễn vẫn không có ý nghĩa bằng giấy trắng mực đen viết hết ra. Nhưng mà hữu hình chỉ có thể đổi lấy bằng hữu hình, vô hình cũng chỉ có thể dùng vô hình mà ràng buộc. Chưa từng nghe nói hiệp định trên giấy có thể bảo trụ tình yêu, thế nhưng vẫn có các loại giấy tờ hôn nhân xuất hiện. Mà sự quyến rũ của ngôn ngữ thể hiện ở chỗ nó có thể giải bày tâm ý.
Một câu yêu là giao ra chân tâm, một câu xin lỗi là biểu hiện nghi ngờ.
Đây mới là điều Harula muốn.
Điều mà y cần nhất lúc này chính là xác định xem trong lòng đối phương mình có ý nghĩa gì?
Hắn để ý ta, cũng không cảm thấy ta vướng chân vướng tay. Một luồng nhiệt nhanh chóng đẩy lùi sự đa nghi lan ra tứ chi, thân thể vốn đang bất an mà không ngừng lạnh lẽo, run rẩy bắt đầu ấm lại.
Harula buông tay đang giữ chặt lấy Per ra, vuốt những nếp nhăn trên mặt hắn, nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Đột nhiên sự tình được giải quyết , có một số việc trong lúc Osi Nash không để ý đã phát sinh rất nhanh, mau đến mức y không giữ được một chút hư ảnh. Osi Nash bỗng nhiên cũng muốn qua giữ chặt lấy tay Per, muốn dùng cảm giác chân thật nhất để xác định tình cảm của hắn với mình, nhưng trước khi Per cưỡi Chung Điêu đi, hắn nắm dây cương lại, nhìn y nói: “Harula đành nhờ ngươi, thuộc hạ trung thành của ta.” Osi Nash tạm dừng một giây, gật đầu: “Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, điện hạ.”
Vừa mới xong, cửa thành đã được mở ra, phỏng chừng người giữ cửa thành cũng chờ đến mất kiên nhẫn. Bên ngoài là một khung cảnh trắng xoá, sương mù càng lúc càng nhiều. Lúc đội ngũ đang từ từ đi tới, Per phát hiện vị công chúa chưa bao giờ có chuyện trao đổi với hắn đang nhìn hắn chằm chằm.
Mặc dù có ảo diệu, nhưng lúc Per cùng đội ngũ đến bên người cô, hắn đã hiểu được nguyên do. Hắn nghe được cô xin lỗi nói: “Ta nghĩ rằng các ngươi là loại người giống nhau… chưa bao giờ để ý đến người khác.”
Per nghe thế nở nụ cười, phải trả lời như thế nào cho phải đây?
“Cũng bởi vì nghe đồn rằng chúng ta bạo ngược tàn nhẫn ích kỷ?”
Câu trả lời này có vẻ phù hợp với phong cách của nhân vật phản diện, tóm lại vẫn là lãnh khốc, vậy mà mấy em gái lại mê tít vẻ cool ngầu đó.
Công Chúa Điện Hạ lập tức nghẹn lời.
Per nhìn quầng thâm trên mắt đối phương, đứng ở trước cửa thành, nhìn cảnh sắc trắng xóa đó, nói: “Có lẽ chúng ta thật sự tàn nhẫn ích kỷ, nhưng chúng ta là người, cũng có thứ gì đó muốn theo đuổi, mà những thứ chúng ta theo đuổi so với các ngươi cũng không có khác biệt lắm, chẳng qua phương thức bất đồng mà thôi. Nếu như là bởi vì phương thức không giống nhau mà ruồng bỏ nó, như vậy ta chỉ có thể nói ngươi sẽ bỏ qua rất nhiều.”
Khó được có cơ hội, Per chớp lấy thời cơ để lại cho công chúa một chút ấn tượng tàn bạo của nhân vật phản diện, vì Dionysus tìm kiếm một chút hi vọng gương vỡ lại lành ít ỏi.
Họ nói không nhiều lắm, đến một mốc nào đó dừng là được rồi. Hắn cùng công chúa cũng không có quen thuộc đến trình độ có thể nắm cả cánh tay tâm sự. Per nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Công Chúa Điện Hạ, không khó đoán ra gần đây cô chịu áp lực không hề nhỏ. Mặc dù dốc lòng cho cái gọi là chính nghĩa, nhưng không có nghĩa cô là kẻ ngốc. Cô tự nhiên hiểu rõ những người vội vàng đưa cô lên có chủ ý riêng. Người thắng trong trò chơi là một quốc gia. Mà thần minh mới sẽ sinh ra ở quốc gia này, đem đến cho quốc thổ phù hộ và lời chúc phúc của thần minh. Trận đấu suy tính là địa vị của quốc gia mà không phải vua. Vua lại phải đại biểu quốc gia dự thi, gánh vác mức độ tổn thương lớn nhất.
Quy tắc trò chơi như vậy làm cho người Obeli hiểu rõ dù sức mạnh của Per cao nhất trong tất cả các pháp sư, nhưng họ vẫn phải chọn ra pháp sư khác, bởi vì bọn họ biết Per cho dù trở thành thần cũng sẽ không có khả năng phù hộ gì cho Obeli – nơi đã từng phản bội hắn. Mà người ở giáo hội biết họ cho pháp sư thay thế cũng lập tức đồng ý, họ không phản đối, cũng xuất phát từ nguyên nhân trên. Cùng lắm chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cùng lợi dụng lẫn nhay mà thôi.
Ở trong mắt BOSS, chính nghĩa cùng với chuyện vinh quang quốc gia hay hạnh phúc của dân chúng bằng với giao dịch một cách công khai làm bọn hắn chán ghét. Xem ra, nếu người như vậy trở thành thần minh, thế giới sẽ bị dẫn sang một hướng mà bọn họ không muốn nhìn tới. Nhưng ở một số chuyện nhất định thì mục đích và hiệu quả thường không đi chung với nhau, Công Chúa Điện Hạ dù có chán ghét nhưng không có thể cự tuyệt trở thành vật thay thế cho huynh trưởng. Từ nhỏ trên đầu của cô đã đi theo lý tưởng vì đại nghĩa, đây là gông xiềng của cô. Bất quá, cô cũng không giống như trước kia kiên trì đi theo cái gọi là đại nghĩa. Có cái gì đó lén lút biến chất.
Per thúc giục Chung Điêu bay ra, lưu lại công chúa ở tại chỗ, quay đầu tự ngẫm vấn đề triết học nhân sinh. Mà Per thì đi đến phía trước đội ngũ, dẫn đầu đi vào trong sương mù. Bởi vì bọn họ sợ nhân vật phản diện vốn không có tiết tháo sẽ giở mấy trò nho nhỏ, cho nên trận đầu tiên cho nhóm BOSS chơi trước. Dionysus thừa dịp phía sau tầm mắt mơ hồ rốt cục tìm được cơ hội tới gần Per, gã nhìn về phía thùng xe mà hắn điều khiển nói với Per: “Nếu ngươi cùng ta hợp tác, ta có thể phái người đến ở trong thành Loma trông coi y.”
Hừ, giao cho ngươi, ta càng không yên lòng.
Per mỉm cười, nói rõ ràng: “Không được, cám ơn, ngươi không đáng tin.”
Dionysus nghe xong cũng không tức giận, cũng mỉm cười, gã tiến đến bên cạnh Per, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: “Ngươi biết không? Ta đối với ngươi cũng cho là như thế.” Tiếng thì thầm cùng với sương mù lạnh lẽo chui vào trong lỗ tai: “Cơ hồ mỗi người đều bị sự dịu dàng vừa rồi của ngươi lừa. Biểu tình mọi người giống như muốn nói, ‘Ồ, thì ra Per • Mortis tàn bạo còn có một mặt dịu dàng như thế, xem ra hắn không phải không còn tính người.’ Nhưng ta biết, ngươi căn bản không cần thiếu niên kia.”
Thanh âm Dionysus giống như một thứ vật phẩm giòn tan rơi trên mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, vừa mỏng lại bén nhọn.
Gã bình tĩnh cười vạch trần: “Bởi vì ánh mắt ngươi nhìn người nọ tuy rằng tràn đầy tình cảm, nhưng duy nhất không hề có yêu.”
Bỗng nhiên, Dionysus lui về phía sau một bước, tránh khỏi roi dài quét ngang. Nhìn Per tức giận, gã nhịn không được cười ha ha.
Thanh âm roi cắt qua không khí thật sắc bén. Đội ngũ phía sau không thấy rõ tình huống phía trước, nghe được thanh âm, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Dionysus dùng ánh mắt cảnh cáo người của mình đứng gần đó, sau đó cười, hô lớn về phái sau.
“Không có chuyện gì, Per • Mortis điện hạ vì phải cáo biệt với người tình bé nhỏ mà hờn dỗi thôi.”
Phía sau im lặng một chút, sau đó vang lên tiếng nói chuyện xì xà xì xào.
Per một tay nắm roi, một tay giữ chặt dây cương, mắt lạnh nhìn Dionysus. Dionysus khoát tay: “Đừng nóng giận, ta cũng không định vạch trần ngươi, ít nhất hiện tại không có ý định đó.”
Đồng tử màu vàng của Dionysus ánh lên thứ ánh sáng như kim khí, khi gã nhìn chằm chằm vào người khác sẽ làm người ta cảm giác như cả người bị rơi vào trong hầm băng mà đông cứng. Gã cười nhìn về phía Per,
“Ta không biết mục đích khi ngươi làm như vậy, nhưng mà ta vẫn cảm thấy hứng thú, càng ngoài dự kiến chính là chúng ta có rất nhiều điểm chung.”
“Ngươi làm bộ ngươi còn có thể yêu thương một người, ta lại thử đi yêu một người. Chúng ta đều thực ngu xuẩn không phải sao? Vốn ta tưởng rằng chúng ta đã rất giống nhau rồi, cùng một địa vị, cùng một cảnh ngộ. Nhưng khi nhìn ngươi cố gắng moi hết tâm tư thể hiện cái thứ tình yêu không tồn tại kia cho người khác cảm nhận, ta mới phát hiện ra trái tim ta không thể khống chế mà rung động. Ta quả thực hận không thể moi trái tim trống rỗng giống ta kia ra, giữ trên mặt nhẹ nhàng âu yếm.” Thanh âm Dionysus mang theo ý cười run rẩy.
Cách đánh ghen này hơi bị ghê tởm, Per biết thất tình có thể làm cho một người sinh ra xúc động trả thù, thí dụ như tạt axit hay rạch mặt và vân vân, nhưng mà ghen đến nỗi muốn lấy trái tim kiểu này, thật là khẩu vị nặng quá rồi. Bất quá, trước khi Per mở miệng đuổi đi, Dionysus tự động lui ra. Người đàn ông này dùng nụ cười đúng chuẩn phong cách ác không thể tả, cười chờ mong nói:
“Ta thật muốn biết cuối cùng ngươi sẽ nhận được cái kết cục gì, nhất định rất phấn khích.”
Tay Per nắm dây cương đến nổi gân xanh, cố gắng khắc chế xúc động muốn rút kiếm chém chết tên đang nói nhảm kia, miệng mặc niệm nhân sinh luôn có vài thằng tưng tưng như vậy, là đội hữu không thể vứt bỏ, sau đó giật dây cương, phá tan lớp sương mù dày đặc bay về phía không trung. Dù sao đội ngũ lớn như vậy cần phải có người để chiếu sáng phương hướng cho họ. Per hít lấy luồng gió lạnh nghĩ thầm rằng, ít nhất như vậy hắn có thể nhất thời hồi thanh tịnh.
Tác giả :
Thanh Du