Phi Điển Hình Tính S
Chương 27: Sos 27
Per • Mortis trải qua một đêm một mình trên sườn núi bị tuyết trắng bao trùm, may mà thiếu niên trước khi đi cởi áo choàng trên người đắp cho hắn, bằng không hắn sẽ phải ‘trần như nhộng’ hứng gió lạnh cả đêm đông này rồi. Chỉ khoác có mỗi cái áo choàng thật không dễ chịu chút nào, cái gọi là ‘gió lạnh luồn tay áo, khí thế tựa cầu vồng’ nhìn thì oai phong lẫm liệt lắm đấy, nhưng có ai hiểu nỗi khổ sau bộ dạng làm bộ làm tịch này đâu. Per lạnh run hết cả ‘một số thứ’, chỉ có thể thu thập đống thịt nát đầy đất kia gom lại, xếp xung quanh thành một bình phong chắn gió nho nhỏ. Trên sườn núi vẫn còn có khá nhiều pha lê Dionysus để lại, lưng dựa vào tấm chắn bằng thịt, Per đốt pha lê nhóm lửa sưởi ấm.
Hỏa quang bập bùng soi trên khuôn mặt đặc biệt phiền muộn.
Đêm tối quả là một thời kỳ quá độ. Bên chính diện kia đang bận nghỉ ngơi sẽ không đến đây, còn bên tạp binh phản diện thì thấy chỗ này quá nhiều máu tanh cũng không dám mò tới. Boss Per giữ vững tinh thần, tiện tay nhặt được cái gậy nhỏ, bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất an tâm chọc chọc vẽ tranh đốt thời gian.
Cái gì? Dám bảo ta chỉ biết vẽ vòng tròn hình nấm thôi á? Đùa nhau hả? Gamer chân chính là người dám đối mặt với cuộc sống thê thảm, là dũng sĩ đích thực dám nhìn thẳng vào máu tươi chảy tràn trề, dù cho trị số rụng về zero, cũng sẽ bình tĩnh phân tích, yên lặng chờ cơ hội. Giữa đường thảm bại, cuối trận lại lật ngược thế cờ cũng không phải là không có.
Then chốt của bây giờ là giá trị quỷ súc, bảo vệ ‘hoa cúc’. Per đã không còn hy vọng gì vào giá trị mị lực nữa rồi. Trong mắt Dionysus, hắn đã hoàn toàn không còn có hình tượng mị lực nào đáng nói nữa. Sau khi đầu óc tỉnh táo, hồi tưởng lại việc mình trên cơ bản là chạy trần truồng những nửa tháng, hắn xấu hổ đến muốn chết, dù cho hình thái xúc tu có lộ hay không cũng chẳng có gì khác biệt, hắn cũng nhịn không được mà phải che mặt.
Lại còn lúc đối mặt Dionysus, mở miệng ngậm miệng toàn là ‘lão tử’, ‘cha ngươi’… toàn ngôn ngữ du côn, hoàn toàn không có phong độ, lịch sự gì hết… Haizz, dù sao thì mình nhếch nhác đến mức biến thành một đống thịt nát chờ chết cũng bị đối phương thấy rồi, còn có cái gì mà phải băn khoăn nữa, Per chỉ có thể an ủi mình như thế.
Cũng may bây giờ Dionysus đã có chốn về. Cho nên Per không cần phát sầu nếu sau này lại phải bán sắc bán thân thì nên làm thế nào cho phải. Chỉ mong công chúa điện hạ cố gắng, hắn sẽ hỗ trợ để bọn họ có được happy ending phiên bản Romeo và Juliet.
Lại nói, công chúa điện hạ… à? Trong trò chơi không có nói tới người này, cũng có thể hiểu được, dù sao đây là trò chơi của hủ chứ không phải trò chơi galgame, tìm nữ nhân cho nhân vật cũng tức là muốn ăn đòn, cái việc đặt ra nhân vật công chúa này… Đại khái là hệ thống tự động bổ sung rồi.
Nhưng mà, như thế thì tính ra nếu muốn ngược tên Dionysus này, chắc chỉ có thể theo khía cạnh bán đứng đồng bọn thôi.
Từ thái độ của Dionysus với Per, cùng với nhất cử nhất động của gã, gã coi Per như bạn ‘đồng bệnh tương liên’ rồi. Tuy rằng Per tự nhận là thực sự không phải cùng một dạng cấu tạo não như của Dionysus, thế nhưng đối phương lại không nghĩ như vậy. Dionysus thật sự cảm thấy chỉ có Per có thể hiểu được gã.
Tuy rằng Per thỉnh thoảng cũng có thể hiểu được. Ví dụ hôm nay nguyên nhân của việc Dionysus mang kiếm đòi chém hắn, hắn vô cùng rõ ràng. Nhưng hiểu không phải là tha thứ. Người này tuyệt đối tinh thần dị thường, giao thiệp lâu rất tổn hại sức khỏe.
Vì vậy Per hạ quyết tâm tận lực giảm thiểu tiếp xúc với Dionysus trước khi trị số của mình chưa lên lại. Lại nói, trị số của tên kia căn bản không cần nghiêng mắt nhìn, chắc như đinh đóng cột là cao hơn hắn. Không chỉ là Dionysus, hiện tại ngay cả giá trị quỷ súc của NPC cũng cao hơn hắn. Thế giới này thật sự là không thực tế. Hay là đi tìm tên trung khuyển kia trước, cũng không biết hiện tại y thế nào rồi.
Kinh nghiệm nói cho chúng ta biết đánh quái thì không thể quá tham lam, phải công lược từng cửa một.
Lập kế hoạch như vậy một đêm, Per • Mortis hài lòng nhìn bức tranh trừu tượng nhìn trên mặt đất, gật đầu nghĩ thầm ‘ừ, tốt.’
Trời đã sáng, người tới đón hắn vẫn là thiếu niên tóc đen. Một nhóm lớn thần quan đi theo phía sau thiếu niên, Dionysus không ở trong số đó. Per nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn hiện tại cảnh giác Dionysus tựa như thiếu nữ nhà lành cảnh giác lưu manh vậy. Nhưng mà, nhìn thiếu niên ở trước mắt… Ồ, tóc đen? Ngày hôm qua không chú ý.
Thua người không thua khí thế, huống hồ thực sự không được còn có giá trị vũ lực bù đắp. Dionysus còn có thể khiến hắn kiêng kỵ, chứ nhìn trị số của tên NPC này xem. Ngoài ý liệu, tên của NPC nhìn có chút quen mắt, Per phản ứng không nhạy bén, giờ mới phát hiện.
Khuôn mặt lạnh lùng, Per chậm rãi mở miệng: “Nhóc con, tên gì?”
“… Điện hạ.” Thiếu niên tóc đen cúi đầu, mái tóc dài màu đen được buộc cao chảy xuống trên vai, lộ ra cái cổ yếu đuối gần như bóp chặt cái là gãy. Sự kinh ngạc vui mừng khi vừa nhìn thấy Per lập tức trở nên có chút cứng ngắc sau khi Per lãnh đạm hỏi, sau đó bị sợi tóc rủ xuống che khuất.
“Tên của ta là Osi Nash • Ganad.”
Nghe được câu trả lời, vẻ mặt của Per • Mortis thiếu chút nữa nứt ra rồi. Dậy… dậy thì ngược? Đùa nhau à, tên kia?
Hiện tại bộ dáng này của Osi Nash khoảng chừng mười hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn còn thụ hơn cả Harula. Hắn còn đang thấy kỳ quái vì sao Obeli phái đứa bé đến. Nhìn Osi Nash tay chân mảnh mai này, Per bụm mặt. Nhóc con à, Shiber Leon đã làm gì ngươi vậy?
Chợt nhớ ra ngày hôm qua, đối phương đưa cho hắn nuốt vào một vật, trong đầu Per nghĩ tới một việc. Chần chờ một chút, hắn hỏi: “Ngươi… Ngày hôm qua cho ta ăn cái gì?”
Osi Nash cúi đầu trầm mặc, Per phiền nhất bộ dạng trầm mặc như vậy, giơ tay ra bóp chặt yết hầu đối phương, ép buộc Osi Nash ngẩng đầu. Xin lỗi nha, loại động tác trêu chọc phụ nữ đàng hoàng như kiểu nâng cằm đối phương thì hắn làm không được, hung ác tàn nhẫn vẫn tốt hơn.
Osi Nash bị ép ngẩng đầu, đôi mắt to bởi vì thành trẻ con mà lấp lánh bị ép đối diện Per. Song phương quan sát nhau tỉ mỉ, Osi Nash lộ ra một vẻ cười còn khó coi hơn cả khóc, nỗi khổ giữa lông mày và chua xót bên trong nụ cười xen lẫn cùng nhau, phức tạp khó hiểu.
“Chỉ cần… Điện hạ không có việc gì thì tốt rồi.” Giọng nói của Osi Nash không có chút biểu cảm.
Tay của y đặt lên trên tay Per bị gió thổi phát lạnh. Y thả lỏng cổ ra, đầu tựa ở trên tay Per, dùng giọng điệu mỉm cười, thành kính nói: “Như bây giờ, ta cũng giống Điện hạ.”
Per nhớ ra rồi. Hắn đã từng nói với Osi Nash rằng, có một loại phương pháp có thể khiến ma lực tăng khác thường. Nhưng tương ứng, người làm như vậy có thể sẽ chết rất thê thảm. Sinh trưởng ngược không phải là việc tốt, không phải ai cũng chịu được việc sống cũng như chết.
Hắn thì chẳng sao cả, chỉ cần hoàn thành công lược trước khi thân thể này bị hủy diệt, hắn có thể dứt áo ra đi. Nhưng Osi Nash thì khác, y là người của thế giới này, ngoại trừ sinh trưởng ngược sau đó chết đi một cách khổ sở, y không có lựa chọn nào khác.
Tay nắm yết hầu của Osi Nash run lên nhè nhẹ, Per mở miệng, lời nói thoát ra khỏi miệng trở nên vạn phần gian nan: “Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?”
Osi Nash giật mình, thuận lời đáp: “Mười ba tuổi, thưa Điện hạ.”
Chỉ có mười ba tuổi sao… Per trầm mặc, gõ gõ gọi Thần vẫn yên tĩnh xem hài kịch kia, gằn giọng: 【Này, ngươi hài lòng rồi chứ?】
Thần lười biếng ứng hai tiếng, cuối cùng không tình nguyện mà đáp:【À, y đã hy sinh cả thân mình như thế rồi, ta còn có thể có cái gì bất mãn. Nhưng mà…】 Âm thanh của Thần bỗng nhiên trở nên có chút cười cợt:【Tựa hồ tâm trạng ngươi không tốt lắm thì phải? Thế nào? Động lòng rồi à?】
【Cút!】 Trong lòng Per hơi nổi lên cảm giác khinh ghét, không muốn quan tâm đến Thần nữa.
Hít sâu một hơi, Per buông tay đang nắm chặt cổ của Osi Nash ra, hai tay vịn vào hai vai của đối phương, ngưng mắt nhìn thật sâu… Giá trị hạnh phúc bên cạnh đối phương.
Osi Nash chỉ là một trong những nhân vật phải công lược. Việc Per cần phải làm là khiến cho bọn họ thấy hy vọng ở trong tuyệt vọng, ban tặng bọn họ hạnh phúc ở trong S. Khi ngươi hiến thân cho ta, ta vì ngươi mà cảm động tận đáy lòng, có ánh mặt trời sáng sớm làm bối cảnh, ngọt ngào lãng mạn như mật, bây giờ ôm một cái thể hiện niềm mong nhớ xa cách đã lâu. Tất cả vì hạnh phúc. Đúng, tất cả chỉ vì hạnh phúc.
Nhưng mà, ngay khi khóe mắt Per rủ xuống, thâm tình nổi lên, lời kịch cẩu huyết đã được chuẩn bị hoàn tất, thì lại có một tên dở người phá mood chạy đến.
“Chào buổi sáng.” Dionysus ống tay áo tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống đất, cười chào hỏi hai người, một chút cũng không phát hiện ra rằng mình tới không phải lúc.
Bầu không khí khi mà bị phá hủy, sẽ rất khó ghép lại như cũ. Per buông tay đang vịn Osi Nash ra, nhìn tên thần kinh ngày hôm qua còn muốn chém hắn, ngày hôm nay lại như không có chuyện gì xảy ra này, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cảm giác không phải là chuyện tốt, nhưng vẫn muốn hỏi.
“Xe đã chuẩn bị xong rồi, xuất phát đi thành Loma thôi.” Dionysus nói xong với Per, cười hì hì quay đầu nhìn Osi Nash: “Ngươi chính là cái tên trung khuyển làm hại chủ nhân thiếu chút nữa mất mạng hả? Ừ, vẻ ngoài cũng không đến nỗi. Nhưng loại mặt hàng tằng tằng như ngươi thế này thì đầy ra, có cái gì tốt?”
Dionysus nói vô cùng chói tai, gương mặt tươi cười hết sức không có ý tốt lành gì. Khuôn mặt non nớt của trung khuyển biến thành đen xì, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Per xem hắn có lộ ra vẻ không vui hay đăm chiêu gì không.
Mà khiến Osi Nash yên tâm là Per chỉ liếc mắt quét Dionysus một cái, sau đó mở miệng hỏi y: “Ngươi kém cỏi lắm à?”
Osi Nash vội vàng lắc đầu.
Per cất bước, cũng không quay đầu lại mà đi xuống chân núi: “Nếu không kém cỏi, lại trung khuyển, vậy thì có gì tệ?” Một câu nói phiêu tán ở trong gió sớm, cuốn đi mọi sự lo lắng. Osi Nash nghe xong cười rạng rỡ, hấp tấp đi theo. Ánh mắt của Dionysus dõi theo hai người. Dừng lại tại chỗ vài giây, gã bỗng nhiên vọt một cái bám theo Per.
“Cần ta hợp tác với ngươi, đoạt lại thứ ngươi mất đi không? Hiện tại chỉ có một con cún này đi theo thì cũng bất tiện lắm đấy.” Dionysus thoải mái mà đuổi kịp cước trình của Per, bắt đầu dụ dỗ. Per chỉ còn thiếu nước không ngửa mặt lên trời hú lên thôi. Hiện tại ta trốn ngươi còn không kịp, ngươi đừng bám lấy ta có được không hả? Thế nhưng không thể cứ nói ra khỏi miệng như vậy. Per suy nghĩ một chút, buông bàn tay đang kéo cổ áo ra. Bàn tay vừa buông, áo choàng ‘soạt’ một tiếng đón gió lộng căng lên, giống như cự long dang rộng cánh, mang theo tiếng gió gầm lên.
Đi chân trần đứng ở trong tuyết, mái tóc dài của Per bay loạn trong gió, hắn quay đầu lại: “Bất tiện?”
Nụ cười nhàn nhạt tựa như gió lạnh thấu xương, sắc lẻm cắt từng miếng thịt người: “Obeli bất quá chỉ là rác rưởi mà ta vứt bỏ, ngươi muốn ta đi nhặt rác rưởi sao? Nhặt lên thì thế nào? Vì cái gọi là ‘bất tiện’ sao?” Ngẩng lên đường cong tuyệt đẹp của cằm, âm thanh của Per tản ra trong gió lạnh, hắn khinh bỉ mà rằng: “Thứ ta thấy ‘tiện lợi’, cho tới bây giờ cũng không phải từ tiền tài hay quyền lợi, mà là từ sự hùng mạnh của ta. Hơn mười năm trước, không có sức mạnh, ta đây có thể sống sót từ Hoàng Diệp sơn lâm. Vậy thì hơn mười năm sau, có sức mạnh này, ta đây bất quá là ngủ một giấc ngắn ở đây thôi.” Cái lịch sử phấn đấu đau khổ này khi phát biểu luôn luôn phấn khởi tự hào ngoài ý liệu.
Thiếu niên nheo mắt lại, tròng mắt đỏ rực đón mặt trời, ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên ở đáy mắt, hắn gằn từng từ một: “Per • Mortis chưa bao giờ là phế vật dựa vào sự đồng tình thương hại để sống sót.”
“Vẫn còn nhớ cái tên ta từng thuận miệng mà đặt sao? Chẳng qua lúc đó tâm tình ta không tốt thôi mà.” Dionysus nhún vai bày tỏ xin lỗi, trên mặt lại cười vô cùng hài lòng. Bộ dáng kia nhìn qua vô tâm vô tính khác thường. Per vì lần dõng dạc diễn thuyết tựa hồ không tạo được tác dụng dự đoán này mà có chút buồn bực, nhưng đảo mắt lại thấy Dionysus đi tới bên cạnh hắn, sánh vai cùng hắn nhìn núi cao sơn xuyên đại địa.
Ánh mắt Dionysus dịu dàng nhìn đô thành đắm chìm trong ánh dương quang, như nhìn đứa trẻ mới sinh đang yên giấc trong lồng ngực mẫu thân, nhưng miệng gã lại nói ra lời lạnh lùng hà khắc nhất.
“Quả thực, Vua không cần sự thương hại để sống sót. Cũng như vậy, Vua cũng không phải bất kỳ con kiến hôi hèn mọn nào cũng có thể tùy ý sắp đặt.” Âm thanh của Dionysus ẩn chứa sự cao ngạo bất khả xâm phạm, gã quay về phía mặt trời mới mọc phát thệ: “Ngày hôm nay, tất cả những lăng nhục mà chúng ta nhận được, một ngày nào đó, chúng ta sẽ trả lại gấp bội.”
Per không khỏi cảm thấy buồn cười, thông thường thì nhân vật phản diện bị người ta đánh phải bỏ chạy đều ném lại một câu ‘Ta sẽ trở lại’. Hiện tại, Dionysus đang có vẻ như vậy. Nhưng mà tất cả những nhân vật từng nói những lời này chưa từng lật ngược thế cờ được ván nào. Ở trong kết cục trò chơi, đến cuối cùng Dionysus cũng không thể trở lại quê hương nơi gã vừa yêu vừa hận này.
Vì thế mới nói, có thù oán thông thường nên báo tại chỗ, đỡ phải ghi ở trong lòng khiến tính cách vặn vẹo, đến cuối cùng lại lưu tiếc nuối. Tuyển thủ tốt cũng không bao giờ nói những lời ủ rũ để phát tiết bị tức giận, thông thường tâm tình không tốt thường chơi nick ảo để đồ sát người ta thôi.
Lại chả phải thế sao, tuyển thủ Per không có danh hiệu vua của Obeli thì bây giờ có thể đội lốt cừu rồi.
Đây thật ra là chuyện không có cách nào khác, bên người Per hiện tại chỉ có hai người.
Một là Osi Nash, một là nữ bộc do Dionysus tặng. Dionysus dẫn theo cả một đại đội pháp sư, thần quan. Tuy nói ăn mặc chi phí đều dùng của Dionysus, nhưng người thì không thể dùng chung. Lại nói dù là chân tiểu tốt cũng gắn mác ‘người của Aeolus’, Per không thể tùy tiện hô người đến, gọi người đi. Nhưng có ai từng thấy Boss cuối mà phải tận tay làm mọi việc không? Như vậy quá thấp kém rồi. Vì vậy Per chọn làm chuyện thất đức là bắt người khỏe mạnh để phục vụ.
Bởi vì Aeolus thường xuyên có bão tuyết, công cụ phi hành trên bầu trời trên cơ bản là không dùng được, mọi người an vị trên xe ngựa bị xóc nảy suốt cả đường đi. Tai hoạ có ảnh hưởng rất lớn đối với các quốc gia, rất nhiều chỗ, mọi người bắt đầu rõ ràng cảm thấy ngày càng khó sống. Không có biện pháp nào khác, có người bắt đầu đánh cướp xe cộ trên đường. Mà Per chính là muốn bắt những tên tội phạm này.
Trên đường đi, trước sau Per bắt được không dưới trăm người, tốt xấu lẫn lộn, nam nữ già trẻ các quốc gia các nơi đều có.
Nhưng làm sao trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng được một đội ngũ tố chất tương đối cao?
Đáp án dĩ nhiên là phải dạy mỗi thứ một chút, để những người mạnh trong số này trở nên càng mạnh, sau đó loại hết đi những người yếu, những người còn sót lại không là cường giả thì là người thông minh.
Trải qua đủ loại huyết tẩy, tai kiếp liên tiếp không ngừng, chỉ có hai mươi mấy người sống sót. Per bóp nát pha lê thành rất nhiều mảnh nhỏ nhét trong thân thể những người này. Đây là thông qua cuộc nói chuyện giữa Dionysus và lời nhắc nhởcủa thần quan, trên đời này không hề có mị lực khiến người ta nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng, mà chỉ có năng lực bức người lên núi đao xuống vạc dầu mà thôi. Hắn và Dionysus đều là kẻ mạnh như vậy còn bị một viên pha lê hãm hại khóc không ra nước mắt, cho nên, con người à, chịu khổ cùng ta đi.
Hai mươi người sống sót sau khi biết người bắt bọn hắn làm cu li là ai, liền từ bỏ chạy trốn. Biết được điểm đến của Per là Loma, hai mắt họ bắt đầu tỏa sáng. Loma là thành thị của giáo hoàng, là địa phương được thần trực tiếp phù hộ, là giải đất tuyệt đối hòa bình không được đi vào khi chưa cho phép, cũng là thiên đường của nhân gian trong truyền thuyết. Có thể đến đó thì tính mệnh có thể bảo chứng không cần lo lắng. Mọi người bắt đầu ngoan ngoãn theo sát Per.
Tiếp sau đó, đám người kia nhìn thấy giá trị vũ lực biến thái của Per liền thần phục sát đất bá khí của hắn.
Trong loạn thế, chung quy vẫn là cường giả được ưa chuộng, tất cả mọi người liều mạng cũng chỉ để tranh thủ cơ hội sống sót. Tuy rằng những lời này dường như mâu thuẫn, nhưng lại là hiện thực.
Bọn tội phạm bị bắt về này lại mang theo rất nhiều xe ngựa, pha lê, nồi niêu xoong chảo… Per giao hết thảy cho Osi Nash thu xếp, những người đó cũng do Osi Nash trông coi.
Per và Osi Nash hai người ở chung một phòng, cũng không vì giá trị quỷ súc giảm xuống mà dẫn đến thuộc tính công thụ nghịch chuyển. Lúc vừa mới bắt đầu, Per còn cảnh giác, Osi Nash lại vì điện hạ nhà mình cẩn thận từng li từng tí mà thương tâm một hồi. Sau đó, Per thấy không phát sinh cái gì cả, ngẫm lại liền thoải mái hơn.
Osi Nash là trung khuyển chứ không phải lưu manh, nào có đạo lý vừa thấy người ta thì liền xông lên đè ra. Thực sự là lo sợ không đâu.
Từ ngày có chân loong toong giúp việc, cuộc sống của Per bắt đầu trở nên dễ chịu hơn hẳn. Dionysus ở một bên nhìn đội ngũ của Per không ngừng lớn mạnh, nhìn người bên cạnh Per từ không thể không khuất phục trở thành kính phục mơ ước hắn. Trên suốt chặng đường này, Dionysus nhìn vở diễn quân chủ nghèo túng trỗi dậy này mà cảm thấy vô cùng thú vị.
Thỉnh thoảng trong đội ngũ của Per cũng thêm vào những người mới. Những người mới này lúc đầu vào cũng xích mích những chuyện không lớn không nhỏ, mọi người cũng không để bụng. Nhưng lần này, mũi giáo lại hướng về Osi Nash.
Nguyên nhân của sự tình có liên quan đến Per, hai người luôn luôn sống chung một chỗ, thêm nữa Osi Nash hiện tại mặt mũi trắng trẻo và được đãi ngộ hậu đãi, lại bởi vì mấy ngày liên tiếp hết sức vội vội vàng vàng, Osi Nash cũng chưa kịp bộc lộ tài năng ở trước mặt mọi người. Thế nên sau khi phải hối hả sau xe ngựa ba ngày, một người mới rốt cục không thể nhịn được nữa thừa lúc nghỉ tạm tìm Per nói lý.
Ban đêm, bên đống lửa trong rừng cây, một đại hán râu ria xồm xoàm chống nạnh đứng ở trước mặt Per tức giận rống lên. Ban đêm vốn yên lặng, mọi người cũng mệt mỏi rồi, không ai nói chuyện, giọng nói vang dội liền bị tất cả mọi người nghe vô cùng rõ ràng.
“Dựa vào cái gì? Có người đánh cướp thì chúng ta phải gánh vác, có việc chúng ta phải xông lên trước, thằng nhóc mặt trắng này chỉ xinh đẹp hơn chút thôi, ông đây mệt muốn chết không phải vì cái mạng sống của lũ sủng vật này.”
Nhân số đội ngũ càng ngày càng ít, do áp lực công việc, tâm trạng của mọi người cũng không tốt, nhất là do Dionysus dềnh dàng, dọc đường đã chết không ít thần quan, thứ kiếm ăn được cũng càng ngày càng ít.
Per nghe vậy, buông bát bên mép xuống, Osi Nash thấy thế vội vã tiếp lấy, đặt vào cái nồi để hâm nóng. Xem cái cảnh này, quả thực như là chủ nhân và sủng nô, cũng khó trách người mới vào hiểu lầm. Người bên cạnh vây xung quanh nhòm ngó, có người nhìn có chút hả hê, có người bo bo giữ mình, không ai tiến lên kéo gã kia lại. Kỳ thực chỉ cần nghe ngóng một chút liền có thể biết Osi Nash là ai. Nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, xem ra người nọ bị bài xích rồi. Per mặc niệm ba phút đồng hồ, quyết định lấy gã giết gà dọa khỉ.
Dưới ánh mắt của đám người, thái độ Per khác thường, vẻ mặt ôn hoà mà hỏi: “Thế nào, mệt mỏi lắm à?”
Người mới thấy Boss thái độ ôn hòa, có chút cứng lên: “Đương nhiên rồi! Nhân thủ vốn ít lại còn có tên chỉ ăn mà không làm như vậy, có thể không mệt mỏi sao?”
Per không để bụng, chỉ chỉ lửa trại, nữ bộc lập tức nhanh nhẹn rút một khối gỗ thêm vào. Sau khi ném vào củi vào, ánh lửa khẽ động, ‘phập’ một tiếng, người mới vừa lớn tiếng kia liền ngã sấp xuống, máu ở dưới thi thể tràn ra đầy mặt đất.
Những người mới đang quây lại xem kịch vui lại càng hoảng sợ, ánh lửa ánh trên mặt Per, nụ cười khóe miệng hắn có chút u ám, đám người nghe được người đáng sợ này nói: “Biết mệt là tốt rồi, bởi vì, sự thoải mái chỉ dành cho người chết thôi.”
Mọi người run lên, vùi đầu, nên làm gì lại tiếp tục làm. Per không vì thiếu người nghe mà dừng lại câu chuyện, hắn biết tất cả mọi người vẫn đang vểnh tai nghe.
“Vĩnh viễn không được hoài nghi quyết định của ta. Ở trước mặt kẻ yếu, kẻ mạnh đúng là đúng, sai cũng là đúng.” Tuyên ngôn cứng rắn như thế xem như là cảnh cáo.
Giọng nói không lớn không nhỏ rõ ràng vô cùng trong bóng đêm, truyền đến đáy lòng người. Mọi người đến bây giờ đã có nhận biết hoàn toàn mới đối với nhân vật suốt dọc đường khoác lên dáng dấp vương giả này. Lúc mới biết, mọi người chỉ cảm thấy người này lợi hại, nhưng cũng không sợ hãi bao nhiêu. Nguời làm bọn họ sợ là vị Vua Aeolus thần kinh miệng đầy ngụy biện kia.
Nhưng hiện tại mọi người phát hiện, hai người này về bản chất là như nhau, chỉ bất quá một ẩn giấu, một phô bày. Ở bên trong bầu sát khí này, mọi người chỉ có nỗ lực ẩn đi trong bóng tối sao cho mình càng nhỏ lại, cố gắng làm lu mờ đi sự hiện hữu của mình.
Dionysus cách đó không xa xem màn thị uy này. Gần đây người càng ngày càng ít, hối hả lên đường, tai hoạ không ngừng, ở trong lòng tất cả mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn. Đe dọa thích hợp có thể làm cho một ít người không an phận phải nhu thuận. Về phần giết người… Thế thì làm sao? Giá trị đạo đức của Aeolus nếu so với Obeli chỉ có bết bát hơn, không có bết bát nhất.
Về phần Osi Nash, trung khuyển chỉ mải ngẩng đầu nhìn chăm chú chủ nhân đang vì y mà sát khí đằng đằng, bận rộn mà nhu thuận đưa bát súp rồi lại đưa thìa, y không rảnh.
Nhưng, cái bát súp này Per đúng là vẫn còn chưa thể uống.
Bởi vì, trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu cứu không lớn không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hỏa quang bập bùng soi trên khuôn mặt đặc biệt phiền muộn.
Đêm tối quả là một thời kỳ quá độ. Bên chính diện kia đang bận nghỉ ngơi sẽ không đến đây, còn bên tạp binh phản diện thì thấy chỗ này quá nhiều máu tanh cũng không dám mò tới. Boss Per giữ vững tinh thần, tiện tay nhặt được cái gậy nhỏ, bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất an tâm chọc chọc vẽ tranh đốt thời gian.
Cái gì? Dám bảo ta chỉ biết vẽ vòng tròn hình nấm thôi á? Đùa nhau hả? Gamer chân chính là người dám đối mặt với cuộc sống thê thảm, là dũng sĩ đích thực dám nhìn thẳng vào máu tươi chảy tràn trề, dù cho trị số rụng về zero, cũng sẽ bình tĩnh phân tích, yên lặng chờ cơ hội. Giữa đường thảm bại, cuối trận lại lật ngược thế cờ cũng không phải là không có.
Then chốt của bây giờ là giá trị quỷ súc, bảo vệ ‘hoa cúc’. Per đã không còn hy vọng gì vào giá trị mị lực nữa rồi. Trong mắt Dionysus, hắn đã hoàn toàn không còn có hình tượng mị lực nào đáng nói nữa. Sau khi đầu óc tỉnh táo, hồi tưởng lại việc mình trên cơ bản là chạy trần truồng những nửa tháng, hắn xấu hổ đến muốn chết, dù cho hình thái xúc tu có lộ hay không cũng chẳng có gì khác biệt, hắn cũng nhịn không được mà phải che mặt.
Lại còn lúc đối mặt Dionysus, mở miệng ngậm miệng toàn là ‘lão tử’, ‘cha ngươi’… toàn ngôn ngữ du côn, hoàn toàn không có phong độ, lịch sự gì hết… Haizz, dù sao thì mình nhếch nhác đến mức biến thành một đống thịt nát chờ chết cũng bị đối phương thấy rồi, còn có cái gì mà phải băn khoăn nữa, Per chỉ có thể an ủi mình như thế.
Cũng may bây giờ Dionysus đã có chốn về. Cho nên Per không cần phát sầu nếu sau này lại phải bán sắc bán thân thì nên làm thế nào cho phải. Chỉ mong công chúa điện hạ cố gắng, hắn sẽ hỗ trợ để bọn họ có được happy ending phiên bản Romeo và Juliet.
Lại nói, công chúa điện hạ… à? Trong trò chơi không có nói tới người này, cũng có thể hiểu được, dù sao đây là trò chơi của hủ chứ không phải trò chơi galgame, tìm nữ nhân cho nhân vật cũng tức là muốn ăn đòn, cái việc đặt ra nhân vật công chúa này… Đại khái là hệ thống tự động bổ sung rồi.
Nhưng mà, như thế thì tính ra nếu muốn ngược tên Dionysus này, chắc chỉ có thể theo khía cạnh bán đứng đồng bọn thôi.
Từ thái độ của Dionysus với Per, cùng với nhất cử nhất động của gã, gã coi Per như bạn ‘đồng bệnh tương liên’ rồi. Tuy rằng Per tự nhận là thực sự không phải cùng một dạng cấu tạo não như của Dionysus, thế nhưng đối phương lại không nghĩ như vậy. Dionysus thật sự cảm thấy chỉ có Per có thể hiểu được gã.
Tuy rằng Per thỉnh thoảng cũng có thể hiểu được. Ví dụ hôm nay nguyên nhân của việc Dionysus mang kiếm đòi chém hắn, hắn vô cùng rõ ràng. Nhưng hiểu không phải là tha thứ. Người này tuyệt đối tinh thần dị thường, giao thiệp lâu rất tổn hại sức khỏe.
Vì vậy Per hạ quyết tâm tận lực giảm thiểu tiếp xúc với Dionysus trước khi trị số của mình chưa lên lại. Lại nói, trị số của tên kia căn bản không cần nghiêng mắt nhìn, chắc như đinh đóng cột là cao hơn hắn. Không chỉ là Dionysus, hiện tại ngay cả giá trị quỷ súc của NPC cũng cao hơn hắn. Thế giới này thật sự là không thực tế. Hay là đi tìm tên trung khuyển kia trước, cũng không biết hiện tại y thế nào rồi.
Kinh nghiệm nói cho chúng ta biết đánh quái thì không thể quá tham lam, phải công lược từng cửa một.
Lập kế hoạch như vậy một đêm, Per • Mortis hài lòng nhìn bức tranh trừu tượng nhìn trên mặt đất, gật đầu nghĩ thầm ‘ừ, tốt.’
Trời đã sáng, người tới đón hắn vẫn là thiếu niên tóc đen. Một nhóm lớn thần quan đi theo phía sau thiếu niên, Dionysus không ở trong số đó. Per nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn hiện tại cảnh giác Dionysus tựa như thiếu nữ nhà lành cảnh giác lưu manh vậy. Nhưng mà, nhìn thiếu niên ở trước mắt… Ồ, tóc đen? Ngày hôm qua không chú ý.
Thua người không thua khí thế, huống hồ thực sự không được còn có giá trị vũ lực bù đắp. Dionysus còn có thể khiến hắn kiêng kỵ, chứ nhìn trị số của tên NPC này xem. Ngoài ý liệu, tên của NPC nhìn có chút quen mắt, Per phản ứng không nhạy bén, giờ mới phát hiện.
Khuôn mặt lạnh lùng, Per chậm rãi mở miệng: “Nhóc con, tên gì?”
“… Điện hạ.” Thiếu niên tóc đen cúi đầu, mái tóc dài màu đen được buộc cao chảy xuống trên vai, lộ ra cái cổ yếu đuối gần như bóp chặt cái là gãy. Sự kinh ngạc vui mừng khi vừa nhìn thấy Per lập tức trở nên có chút cứng ngắc sau khi Per lãnh đạm hỏi, sau đó bị sợi tóc rủ xuống che khuất.
“Tên của ta là Osi Nash • Ganad.”
Nghe được câu trả lời, vẻ mặt của Per • Mortis thiếu chút nữa nứt ra rồi. Dậy… dậy thì ngược? Đùa nhau à, tên kia?
Hiện tại bộ dáng này của Osi Nash khoảng chừng mười hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn còn thụ hơn cả Harula. Hắn còn đang thấy kỳ quái vì sao Obeli phái đứa bé đến. Nhìn Osi Nash tay chân mảnh mai này, Per bụm mặt. Nhóc con à, Shiber Leon đã làm gì ngươi vậy?
Chợt nhớ ra ngày hôm qua, đối phương đưa cho hắn nuốt vào một vật, trong đầu Per nghĩ tới một việc. Chần chờ một chút, hắn hỏi: “Ngươi… Ngày hôm qua cho ta ăn cái gì?”
Osi Nash cúi đầu trầm mặc, Per phiền nhất bộ dạng trầm mặc như vậy, giơ tay ra bóp chặt yết hầu đối phương, ép buộc Osi Nash ngẩng đầu. Xin lỗi nha, loại động tác trêu chọc phụ nữ đàng hoàng như kiểu nâng cằm đối phương thì hắn làm không được, hung ác tàn nhẫn vẫn tốt hơn.
Osi Nash bị ép ngẩng đầu, đôi mắt to bởi vì thành trẻ con mà lấp lánh bị ép đối diện Per. Song phương quan sát nhau tỉ mỉ, Osi Nash lộ ra một vẻ cười còn khó coi hơn cả khóc, nỗi khổ giữa lông mày và chua xót bên trong nụ cười xen lẫn cùng nhau, phức tạp khó hiểu.
“Chỉ cần… Điện hạ không có việc gì thì tốt rồi.” Giọng nói của Osi Nash không có chút biểu cảm.
Tay của y đặt lên trên tay Per bị gió thổi phát lạnh. Y thả lỏng cổ ra, đầu tựa ở trên tay Per, dùng giọng điệu mỉm cười, thành kính nói: “Như bây giờ, ta cũng giống Điện hạ.”
Per nhớ ra rồi. Hắn đã từng nói với Osi Nash rằng, có một loại phương pháp có thể khiến ma lực tăng khác thường. Nhưng tương ứng, người làm như vậy có thể sẽ chết rất thê thảm. Sinh trưởng ngược không phải là việc tốt, không phải ai cũng chịu được việc sống cũng như chết.
Hắn thì chẳng sao cả, chỉ cần hoàn thành công lược trước khi thân thể này bị hủy diệt, hắn có thể dứt áo ra đi. Nhưng Osi Nash thì khác, y là người của thế giới này, ngoại trừ sinh trưởng ngược sau đó chết đi một cách khổ sở, y không có lựa chọn nào khác.
Tay nắm yết hầu của Osi Nash run lên nhè nhẹ, Per mở miệng, lời nói thoát ra khỏi miệng trở nên vạn phần gian nan: “Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?”
Osi Nash giật mình, thuận lời đáp: “Mười ba tuổi, thưa Điện hạ.”
Chỉ có mười ba tuổi sao… Per trầm mặc, gõ gõ gọi Thần vẫn yên tĩnh xem hài kịch kia, gằn giọng: 【Này, ngươi hài lòng rồi chứ?】
Thần lười biếng ứng hai tiếng, cuối cùng không tình nguyện mà đáp:【À, y đã hy sinh cả thân mình như thế rồi, ta còn có thể có cái gì bất mãn. Nhưng mà…】 Âm thanh của Thần bỗng nhiên trở nên có chút cười cợt:【Tựa hồ tâm trạng ngươi không tốt lắm thì phải? Thế nào? Động lòng rồi à?】
【Cút!】 Trong lòng Per hơi nổi lên cảm giác khinh ghét, không muốn quan tâm đến Thần nữa.
Hít sâu một hơi, Per buông tay đang nắm chặt cổ của Osi Nash ra, hai tay vịn vào hai vai của đối phương, ngưng mắt nhìn thật sâu… Giá trị hạnh phúc bên cạnh đối phương.
Osi Nash chỉ là một trong những nhân vật phải công lược. Việc Per cần phải làm là khiến cho bọn họ thấy hy vọng ở trong tuyệt vọng, ban tặng bọn họ hạnh phúc ở trong S. Khi ngươi hiến thân cho ta, ta vì ngươi mà cảm động tận đáy lòng, có ánh mặt trời sáng sớm làm bối cảnh, ngọt ngào lãng mạn như mật, bây giờ ôm một cái thể hiện niềm mong nhớ xa cách đã lâu. Tất cả vì hạnh phúc. Đúng, tất cả chỉ vì hạnh phúc.
Nhưng mà, ngay khi khóe mắt Per rủ xuống, thâm tình nổi lên, lời kịch cẩu huyết đã được chuẩn bị hoàn tất, thì lại có một tên dở người phá mood chạy đến.
“Chào buổi sáng.” Dionysus ống tay áo tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống đất, cười chào hỏi hai người, một chút cũng không phát hiện ra rằng mình tới không phải lúc.
Bầu không khí khi mà bị phá hủy, sẽ rất khó ghép lại như cũ. Per buông tay đang vịn Osi Nash ra, nhìn tên thần kinh ngày hôm qua còn muốn chém hắn, ngày hôm nay lại như không có chuyện gì xảy ra này, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cảm giác không phải là chuyện tốt, nhưng vẫn muốn hỏi.
“Xe đã chuẩn bị xong rồi, xuất phát đi thành Loma thôi.” Dionysus nói xong với Per, cười hì hì quay đầu nhìn Osi Nash: “Ngươi chính là cái tên trung khuyển làm hại chủ nhân thiếu chút nữa mất mạng hả? Ừ, vẻ ngoài cũng không đến nỗi. Nhưng loại mặt hàng tằng tằng như ngươi thế này thì đầy ra, có cái gì tốt?”
Dionysus nói vô cùng chói tai, gương mặt tươi cười hết sức không có ý tốt lành gì. Khuôn mặt non nớt của trung khuyển biến thành đen xì, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Per xem hắn có lộ ra vẻ không vui hay đăm chiêu gì không.
Mà khiến Osi Nash yên tâm là Per chỉ liếc mắt quét Dionysus một cái, sau đó mở miệng hỏi y: “Ngươi kém cỏi lắm à?”
Osi Nash vội vàng lắc đầu.
Per cất bước, cũng không quay đầu lại mà đi xuống chân núi: “Nếu không kém cỏi, lại trung khuyển, vậy thì có gì tệ?” Một câu nói phiêu tán ở trong gió sớm, cuốn đi mọi sự lo lắng. Osi Nash nghe xong cười rạng rỡ, hấp tấp đi theo. Ánh mắt của Dionysus dõi theo hai người. Dừng lại tại chỗ vài giây, gã bỗng nhiên vọt một cái bám theo Per.
“Cần ta hợp tác với ngươi, đoạt lại thứ ngươi mất đi không? Hiện tại chỉ có một con cún này đi theo thì cũng bất tiện lắm đấy.” Dionysus thoải mái mà đuổi kịp cước trình của Per, bắt đầu dụ dỗ. Per chỉ còn thiếu nước không ngửa mặt lên trời hú lên thôi. Hiện tại ta trốn ngươi còn không kịp, ngươi đừng bám lấy ta có được không hả? Thế nhưng không thể cứ nói ra khỏi miệng như vậy. Per suy nghĩ một chút, buông bàn tay đang kéo cổ áo ra. Bàn tay vừa buông, áo choàng ‘soạt’ một tiếng đón gió lộng căng lên, giống như cự long dang rộng cánh, mang theo tiếng gió gầm lên.
Đi chân trần đứng ở trong tuyết, mái tóc dài của Per bay loạn trong gió, hắn quay đầu lại: “Bất tiện?”
Nụ cười nhàn nhạt tựa như gió lạnh thấu xương, sắc lẻm cắt từng miếng thịt người: “Obeli bất quá chỉ là rác rưởi mà ta vứt bỏ, ngươi muốn ta đi nhặt rác rưởi sao? Nhặt lên thì thế nào? Vì cái gọi là ‘bất tiện’ sao?” Ngẩng lên đường cong tuyệt đẹp của cằm, âm thanh của Per tản ra trong gió lạnh, hắn khinh bỉ mà rằng: “Thứ ta thấy ‘tiện lợi’, cho tới bây giờ cũng không phải từ tiền tài hay quyền lợi, mà là từ sự hùng mạnh của ta. Hơn mười năm trước, không có sức mạnh, ta đây có thể sống sót từ Hoàng Diệp sơn lâm. Vậy thì hơn mười năm sau, có sức mạnh này, ta đây bất quá là ngủ một giấc ngắn ở đây thôi.” Cái lịch sử phấn đấu đau khổ này khi phát biểu luôn luôn phấn khởi tự hào ngoài ý liệu.
Thiếu niên nheo mắt lại, tròng mắt đỏ rực đón mặt trời, ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên ở đáy mắt, hắn gằn từng từ một: “Per • Mortis chưa bao giờ là phế vật dựa vào sự đồng tình thương hại để sống sót.”
“Vẫn còn nhớ cái tên ta từng thuận miệng mà đặt sao? Chẳng qua lúc đó tâm tình ta không tốt thôi mà.” Dionysus nhún vai bày tỏ xin lỗi, trên mặt lại cười vô cùng hài lòng. Bộ dáng kia nhìn qua vô tâm vô tính khác thường. Per vì lần dõng dạc diễn thuyết tựa hồ không tạo được tác dụng dự đoán này mà có chút buồn bực, nhưng đảo mắt lại thấy Dionysus đi tới bên cạnh hắn, sánh vai cùng hắn nhìn núi cao sơn xuyên đại địa.
Ánh mắt Dionysus dịu dàng nhìn đô thành đắm chìm trong ánh dương quang, như nhìn đứa trẻ mới sinh đang yên giấc trong lồng ngực mẫu thân, nhưng miệng gã lại nói ra lời lạnh lùng hà khắc nhất.
“Quả thực, Vua không cần sự thương hại để sống sót. Cũng như vậy, Vua cũng không phải bất kỳ con kiến hôi hèn mọn nào cũng có thể tùy ý sắp đặt.” Âm thanh của Dionysus ẩn chứa sự cao ngạo bất khả xâm phạm, gã quay về phía mặt trời mới mọc phát thệ: “Ngày hôm nay, tất cả những lăng nhục mà chúng ta nhận được, một ngày nào đó, chúng ta sẽ trả lại gấp bội.”
Per không khỏi cảm thấy buồn cười, thông thường thì nhân vật phản diện bị người ta đánh phải bỏ chạy đều ném lại một câu ‘Ta sẽ trở lại’. Hiện tại, Dionysus đang có vẻ như vậy. Nhưng mà tất cả những nhân vật từng nói những lời này chưa từng lật ngược thế cờ được ván nào. Ở trong kết cục trò chơi, đến cuối cùng Dionysus cũng không thể trở lại quê hương nơi gã vừa yêu vừa hận này.
Vì thế mới nói, có thù oán thông thường nên báo tại chỗ, đỡ phải ghi ở trong lòng khiến tính cách vặn vẹo, đến cuối cùng lại lưu tiếc nuối. Tuyển thủ tốt cũng không bao giờ nói những lời ủ rũ để phát tiết bị tức giận, thông thường tâm tình không tốt thường chơi nick ảo để đồ sát người ta thôi.
Lại chả phải thế sao, tuyển thủ Per không có danh hiệu vua của Obeli thì bây giờ có thể đội lốt cừu rồi.
Đây thật ra là chuyện không có cách nào khác, bên người Per hiện tại chỉ có hai người.
Một là Osi Nash, một là nữ bộc do Dionysus tặng. Dionysus dẫn theo cả một đại đội pháp sư, thần quan. Tuy nói ăn mặc chi phí đều dùng của Dionysus, nhưng người thì không thể dùng chung. Lại nói dù là chân tiểu tốt cũng gắn mác ‘người của Aeolus’, Per không thể tùy tiện hô người đến, gọi người đi. Nhưng có ai từng thấy Boss cuối mà phải tận tay làm mọi việc không? Như vậy quá thấp kém rồi. Vì vậy Per chọn làm chuyện thất đức là bắt người khỏe mạnh để phục vụ.
Bởi vì Aeolus thường xuyên có bão tuyết, công cụ phi hành trên bầu trời trên cơ bản là không dùng được, mọi người an vị trên xe ngựa bị xóc nảy suốt cả đường đi. Tai hoạ có ảnh hưởng rất lớn đối với các quốc gia, rất nhiều chỗ, mọi người bắt đầu rõ ràng cảm thấy ngày càng khó sống. Không có biện pháp nào khác, có người bắt đầu đánh cướp xe cộ trên đường. Mà Per chính là muốn bắt những tên tội phạm này.
Trên đường đi, trước sau Per bắt được không dưới trăm người, tốt xấu lẫn lộn, nam nữ già trẻ các quốc gia các nơi đều có.
Nhưng làm sao trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng được một đội ngũ tố chất tương đối cao?
Đáp án dĩ nhiên là phải dạy mỗi thứ một chút, để những người mạnh trong số này trở nên càng mạnh, sau đó loại hết đi những người yếu, những người còn sót lại không là cường giả thì là người thông minh.
Trải qua đủ loại huyết tẩy, tai kiếp liên tiếp không ngừng, chỉ có hai mươi mấy người sống sót. Per bóp nát pha lê thành rất nhiều mảnh nhỏ nhét trong thân thể những người này. Đây là thông qua cuộc nói chuyện giữa Dionysus và lời nhắc nhởcủa thần quan, trên đời này không hề có mị lực khiến người ta nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng, mà chỉ có năng lực bức người lên núi đao xuống vạc dầu mà thôi. Hắn và Dionysus đều là kẻ mạnh như vậy còn bị một viên pha lê hãm hại khóc không ra nước mắt, cho nên, con người à, chịu khổ cùng ta đi.
Hai mươi người sống sót sau khi biết người bắt bọn hắn làm cu li là ai, liền từ bỏ chạy trốn. Biết được điểm đến của Per là Loma, hai mắt họ bắt đầu tỏa sáng. Loma là thành thị của giáo hoàng, là địa phương được thần trực tiếp phù hộ, là giải đất tuyệt đối hòa bình không được đi vào khi chưa cho phép, cũng là thiên đường của nhân gian trong truyền thuyết. Có thể đến đó thì tính mệnh có thể bảo chứng không cần lo lắng. Mọi người bắt đầu ngoan ngoãn theo sát Per.
Tiếp sau đó, đám người kia nhìn thấy giá trị vũ lực biến thái của Per liền thần phục sát đất bá khí của hắn.
Trong loạn thế, chung quy vẫn là cường giả được ưa chuộng, tất cả mọi người liều mạng cũng chỉ để tranh thủ cơ hội sống sót. Tuy rằng những lời này dường như mâu thuẫn, nhưng lại là hiện thực.
Bọn tội phạm bị bắt về này lại mang theo rất nhiều xe ngựa, pha lê, nồi niêu xoong chảo… Per giao hết thảy cho Osi Nash thu xếp, những người đó cũng do Osi Nash trông coi.
Per và Osi Nash hai người ở chung một phòng, cũng không vì giá trị quỷ súc giảm xuống mà dẫn đến thuộc tính công thụ nghịch chuyển. Lúc vừa mới bắt đầu, Per còn cảnh giác, Osi Nash lại vì điện hạ nhà mình cẩn thận từng li từng tí mà thương tâm một hồi. Sau đó, Per thấy không phát sinh cái gì cả, ngẫm lại liền thoải mái hơn.
Osi Nash là trung khuyển chứ không phải lưu manh, nào có đạo lý vừa thấy người ta thì liền xông lên đè ra. Thực sự là lo sợ không đâu.
Từ ngày có chân loong toong giúp việc, cuộc sống của Per bắt đầu trở nên dễ chịu hơn hẳn. Dionysus ở một bên nhìn đội ngũ của Per không ngừng lớn mạnh, nhìn người bên cạnh Per từ không thể không khuất phục trở thành kính phục mơ ước hắn. Trên suốt chặng đường này, Dionysus nhìn vở diễn quân chủ nghèo túng trỗi dậy này mà cảm thấy vô cùng thú vị.
Thỉnh thoảng trong đội ngũ của Per cũng thêm vào những người mới. Những người mới này lúc đầu vào cũng xích mích những chuyện không lớn không nhỏ, mọi người cũng không để bụng. Nhưng lần này, mũi giáo lại hướng về Osi Nash.
Nguyên nhân của sự tình có liên quan đến Per, hai người luôn luôn sống chung một chỗ, thêm nữa Osi Nash hiện tại mặt mũi trắng trẻo và được đãi ngộ hậu đãi, lại bởi vì mấy ngày liên tiếp hết sức vội vội vàng vàng, Osi Nash cũng chưa kịp bộc lộ tài năng ở trước mặt mọi người. Thế nên sau khi phải hối hả sau xe ngựa ba ngày, một người mới rốt cục không thể nhịn được nữa thừa lúc nghỉ tạm tìm Per nói lý.
Ban đêm, bên đống lửa trong rừng cây, một đại hán râu ria xồm xoàm chống nạnh đứng ở trước mặt Per tức giận rống lên. Ban đêm vốn yên lặng, mọi người cũng mệt mỏi rồi, không ai nói chuyện, giọng nói vang dội liền bị tất cả mọi người nghe vô cùng rõ ràng.
“Dựa vào cái gì? Có người đánh cướp thì chúng ta phải gánh vác, có việc chúng ta phải xông lên trước, thằng nhóc mặt trắng này chỉ xinh đẹp hơn chút thôi, ông đây mệt muốn chết không phải vì cái mạng sống của lũ sủng vật này.”
Nhân số đội ngũ càng ngày càng ít, do áp lực công việc, tâm trạng của mọi người cũng không tốt, nhất là do Dionysus dềnh dàng, dọc đường đã chết không ít thần quan, thứ kiếm ăn được cũng càng ngày càng ít.
Per nghe vậy, buông bát bên mép xuống, Osi Nash thấy thế vội vã tiếp lấy, đặt vào cái nồi để hâm nóng. Xem cái cảnh này, quả thực như là chủ nhân và sủng nô, cũng khó trách người mới vào hiểu lầm. Người bên cạnh vây xung quanh nhòm ngó, có người nhìn có chút hả hê, có người bo bo giữ mình, không ai tiến lên kéo gã kia lại. Kỳ thực chỉ cần nghe ngóng một chút liền có thể biết Osi Nash là ai. Nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, xem ra người nọ bị bài xích rồi. Per mặc niệm ba phút đồng hồ, quyết định lấy gã giết gà dọa khỉ.
Dưới ánh mắt của đám người, thái độ Per khác thường, vẻ mặt ôn hoà mà hỏi: “Thế nào, mệt mỏi lắm à?”
Người mới thấy Boss thái độ ôn hòa, có chút cứng lên: “Đương nhiên rồi! Nhân thủ vốn ít lại còn có tên chỉ ăn mà không làm như vậy, có thể không mệt mỏi sao?”
Per không để bụng, chỉ chỉ lửa trại, nữ bộc lập tức nhanh nhẹn rút một khối gỗ thêm vào. Sau khi ném vào củi vào, ánh lửa khẽ động, ‘phập’ một tiếng, người mới vừa lớn tiếng kia liền ngã sấp xuống, máu ở dưới thi thể tràn ra đầy mặt đất.
Những người mới đang quây lại xem kịch vui lại càng hoảng sợ, ánh lửa ánh trên mặt Per, nụ cười khóe miệng hắn có chút u ám, đám người nghe được người đáng sợ này nói: “Biết mệt là tốt rồi, bởi vì, sự thoải mái chỉ dành cho người chết thôi.”
Mọi người run lên, vùi đầu, nên làm gì lại tiếp tục làm. Per không vì thiếu người nghe mà dừng lại câu chuyện, hắn biết tất cả mọi người vẫn đang vểnh tai nghe.
“Vĩnh viễn không được hoài nghi quyết định của ta. Ở trước mặt kẻ yếu, kẻ mạnh đúng là đúng, sai cũng là đúng.” Tuyên ngôn cứng rắn như thế xem như là cảnh cáo.
Giọng nói không lớn không nhỏ rõ ràng vô cùng trong bóng đêm, truyền đến đáy lòng người. Mọi người đến bây giờ đã có nhận biết hoàn toàn mới đối với nhân vật suốt dọc đường khoác lên dáng dấp vương giả này. Lúc mới biết, mọi người chỉ cảm thấy người này lợi hại, nhưng cũng không sợ hãi bao nhiêu. Nguời làm bọn họ sợ là vị Vua Aeolus thần kinh miệng đầy ngụy biện kia.
Nhưng hiện tại mọi người phát hiện, hai người này về bản chất là như nhau, chỉ bất quá một ẩn giấu, một phô bày. Ở bên trong bầu sát khí này, mọi người chỉ có nỗ lực ẩn đi trong bóng tối sao cho mình càng nhỏ lại, cố gắng làm lu mờ đi sự hiện hữu của mình.
Dionysus cách đó không xa xem màn thị uy này. Gần đây người càng ngày càng ít, hối hả lên đường, tai hoạ không ngừng, ở trong lòng tất cả mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn. Đe dọa thích hợp có thể làm cho một ít người không an phận phải nhu thuận. Về phần giết người… Thế thì làm sao? Giá trị đạo đức của Aeolus nếu so với Obeli chỉ có bết bát hơn, không có bết bát nhất.
Về phần Osi Nash, trung khuyển chỉ mải ngẩng đầu nhìn chăm chú chủ nhân đang vì y mà sát khí đằng đằng, bận rộn mà nhu thuận đưa bát súp rồi lại đưa thìa, y không rảnh.
Nhưng, cái bát súp này Per đúng là vẫn còn chưa thể uống.
Bởi vì, trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu cứu không lớn không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tác giả :
Thanh Du