Phi Điển Hình Tính S
Chương 22: Sos22
“Điện hạ, đi cùng ta đi.”
Osi Nash quỳ trên mặt đất, khuôn mặt thiếu niên vẫn như vậy, nhìn không ra là đang vui hay đang buồn. Nghe y nói thế, hắn cũng không hề kinh ngạc hay là phẫn nộ. Bình thản như thế, thật sự không giống Per • Mortis, kẻ âm tình bất định, lật mặt còn nhanh hơn trở sách. Có lẽ đối phương đã sớm biết, nhưng đã biết mà còn không đi cũng không phải là tác phong của Per. Osi Nash trong lòng lại cảm thấy bất an, khó có thể nói rõ ràng, mấy ngày gần đây câu nói kia vẫn luôn tra tấn, dằn vặt y, nhưng sau khi nói ra y vẫn cảm thấy chưa trút được gánh nặng.
Trong lòng y cảm thấy áy náy. Chán ghét kiểu giả dối ngươi tới ta đi, Osi Nash thật sự muốn làm một người làm việc bất chấp hậu quả, không sợ bị trả thủ hay đền đáp. Bởi vì bất chấp hậu quả, cho nên không cần phải cẩn thận, không cần lưỡng lự, lo trước lo sau. Thật ra đồng chí trung khuyển phúc hắc luôn khát vọng được toàn tâm toàn ý vì một người thuần khiết. Cũng giống như mấy ông chú già biến thái vĩnh viễn chung tình với mấy em Loli, mấy anh bara thì yêu mấy em gái bé bé xinh xinh, mong manh dễ vỡ, những thứ tương phản luôn luôn hấp dẫn nhau. Trong lòng Osi Nash cũng áo ước sẽ có một người có thể bù lại sự đơn thuần đã mất của y.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Per • Mortis thật phù hợp với yêu cầu đơn thuần này của y. Mà sự thuần khiết này không phải là thuần khiết theo những gì người ta vẫn nghĩ. Đơn thuần cũng chia làm rất nhiều loại, một loại là đơn thuần trong sáng mà loại còn lại là đơn thuần đen tối. Người ở vế trước sẽ hãm hại bạn bè, còn người phía sau thì lại chém giết khắp nơi, nếu so sánh ra thì đại đa số mọi người sẽ thiên vị cho người đơn thuần trong sáng.
Nhưng nếu ngươi có khả năng nằm ngoài danh sách giết hại của người đơn thuần đen tối, hơn nữa còn luôn đi theo bên cạnh người đó, lựa chọn người đó làm tình nhân, ngươi sẽ là người hạnh phúc nhất. Trong mắt người đơn thuần đen tối, vĩnh viễn chỉ có hai loại người, một là người chết còn lại là người sống. Người như thế tuy tàn nhẫn, đơn độc nhưng rất cô đơn, khi cả thế giới của hắn chỉ còn có ngươi là người sống, ngươi chính là người đã công hạ được bản thân và cả hắn. Bởi vì kiểu người này vừa đen tối vừa cao ngạo nên rất ngạo kiều, ngươi hoàn toàn không cần chủ động yêu cầu, các hạng tài phú quyền lực sẽ tự động nằm trong tầm tay ngươi.
Có điều trong cái game này, Osi Nash được xây dựng là một đồng chí rất thành công, y cũng không cần tài phú hay quyền lực. Đầu năm nay vật chất và cuộc sống đều phong phú, mọi người chỉ thiếu nơi gửi gắm tình cảm thôi. Vì thế các loại như cầu người yêu, cầu ấm giường phổ biến khắp hang cùng ngõ hẻm. Dù là trò chơi thời thượng 3D cũng không tránh khỏi điều đó, thôi thì đành quyết đoán chơi trò ‘thần giao cách cảm’ với ‘đồng chí tốt’ vậy. Osi Nash chính là điển hình của việc này.
Osi Nash là trung khuyển, yêu cầu của y không nhiều lắm, một chủ nhân tốt là đủ rồi.
Osi Nash còn mơ hồ chờ mong. Y hy vọng chủ nhân của mình chính là người trước mắt này.
Nhưng ngay từ đầu, y lại bởi vì do dự mà phản bội chủ nhân mà mình muốn nhận định. Vì thế y bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.
Do dự còn có ý nghĩa là sẽ có đường lui, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ quanh co, đưa qua đưa lại thường sẽ tiến ngõ cụt, chết cũng ra không được. Osi Nash hiện tại muốn nhảy ra khỏi vòng lẩn quẩn này đi theo Per, lại không biết con đường này còn vì y mà rộng mở cánh cửa lớn đó ra hay không?
Per không biết Osi Nash nghĩ như thế nào nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt kiên nghị của trung khuyển, đột nhiên cảm thấy rằng, người này bị cái gọi là nguyên tắc hãm hại đến thật sự đáng thương.
Bởi vì đã khai phương thị giác nên Per đã thu hết tất cả những hành động của Osi Nash trong những ngày gần đây vào mắt.
Trong mấy ngày nay, chỉ cần Osi Nash đi trên đường, sẽ có ánh mắt tìm dừng trên người y. Trong ánh mắt đó lẫn lộn các loại tình tự không thể nói rõ từ bốn phương tám hướng truyền đến. Nhưng chỉ cần Osi Nash xoay người, ánh mắt này sẽ khẩn trương né tránh.
Khi đi trên đường, bầu không khí quỷ dị này làm cho người ta có chút bất an. Do đó, Per nhận thấy Osi Nash dần dần giảm bớt số lần tuần tra.
Không nói đâu xa, ngay cả Per quan sát màn hình phía bên này cũng cảm thấy chán ghét và khó chịu, không biết Osi Nash đối với loại theo dõi này có cảm tưởng gì. Nếu có người bị người ta xem như bình máu di động hoặc hình nhân mà có thể giữ được tính tình thoải mái, không phải Đường Tăng chính là thụ, ngẫm lại nhìn Đường Tăng phải nhận chín chín tám mươi mốt kiếp nạn là biết, mấy chuyện cẩu huyết chỉ thích rơi vào những người tính tình tốt thôi.
Mặc kệ là ông chủ bán thịt quen thuộc hay là hai mẹ con bán hoa, thậm chí là Abby, ánh mắt tất cả người quen hay không quen đều trở nên sâu xa khó đoán. Những thứ tình cảm tiềm tàng biến đổi liên tục trong đôi mắt của những người này mơ hồ làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Abby hẳn là đã biết Dion chính là Per • Mortis. Cô gái tuy rằng vẫn như bình thường chào hỏi với Osi Nashi, nhưng cũng không đề cập chuyện liên quan đến Per • Mortis. Người em trai lúc nào cũng đi theo Osi Nash giống như chưa bao giờ xuất hiện, bị mọi người cố ý lãng quên. Cũng giống như không ai đề cập đến chuyện ngày đó hơn hai mươi người ở bờ biển chặn lại sóng thần. Đây gọi là thời khắc mấu chốt để bán đội hữu.
Những tiền lệ án kinh điển đã nói cho chúng ta biết.
Tai họa sẽ gợi ra bất an.
Bất an thì nảy sinh sợ hãi.
Sợ hãi lại phát triển thành dục vọng muốn sống, bước kế tiếp là trở nên liều lĩnh.
Chỉ đơn giản là hết thảy còn chưa phải lúc nên bất đắc dĩ phải làm vậy, cho nên mọi người dùng một thứ biểu hiện phù phiếm, giả dối để che giấu dục vọng. Tươi cười gượng gạo, ân cần thăm hỏi một cách giả dối, đem tất cả dục vọng muốn sống cùng với những ý niệm xấu xa đè nén xuống. Bọn họ đều là những kẻ khẩu Phật tâm xa, bày trí ra một bàn cờ làm cho người khác u mê, đồng thời giữ kín như bưng, bí hiểm, diễn một vở tuồng thật sự mệt mỏi, đầy áp lực.
Những thứ xấu xa, đen tối đang bị sự giả dối đè nén đến cực điểm đều chờ đợi thời cơ để bùng nỗ. Dân chúng không ngừng lo lắng, sợ hãi cùng chờ đợi thời cơ này. Mà ngay cả Osi Nash và tất cả các pháp sư bị giám thị, giam giữ cũng chờ đợi nó. Mọi người kiên nhẫn mà chờ cơ hội, chờ lấy danh nghĩa bất đắc dĩ, lấy giết chóc để phát tiết những phẫn nộ trong lòng.
Nhưng mà trong mắt Per, nếu BOSS thật sự muốn khiêu chiến với quy tắc, dĩ nhiên lúc đó hắn đã không để những thứ như trật tự hay quy củ vào mắt, muốn đi thì đi, ai có thể giữ hắn lại chứ?
Con người am hiểu nhất là mấy chuyện ngu xuẩn, không một ai lại tự vẽ ra một vòng ranh giới cho bản thân, sau đó quy định mình không được phép đi ra ngoài, cuối cùng ở bên trong cái ranh giới đó mà chờ chết đói, chết khát.
Súc sinh sẽ không ngu xuẩn như vậy, chỉ cần có một cơ hội nó sẽ bỏ chạy, trời đất bao la cũng không có gì quan trọng bằng mạng sống của mình.
Cho nên mới nói có khi con người còn không bằng súc sinh. Ít nhất súc sinh sống rất vui sướng, mà Osi Nash, một tướng quân nhưng hiện tại lại sống trong nghẹn khuất.
Trật tự mà Osi Nash tin tưởng là đại nghĩa, mà trung thành cũng là đại nghĩa, mà đại nghĩa này lại khoác trên người vẻ ngoài của trật tự và quy tắc, nói trắng ra là tự mình đặt ra một quy củ, rồi tự vây mình trong cái vòng luẩn quẩn.
Nhưng mà con người định ra quy củ cũng có điều kiện tiên quyết đi kèm, nếu vượt ra ngoài ích lợi chung của hai bên thì quy củ hay cái gì đó cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Thế nhưng đồng chí trung khuyển này hình như có vấn đề về não hay sao mà lại nhận định đó là cả đời. Nếu phải sửa đổi quy củ, y sẽ cảm thấy áy náy, cảm thấy mình có lỗi với nhân dân, có lỗi với quốc gia và có lỗi với thần minh.
Y sẽ không ngờ rằng người đặt ra quy củ từ đó cho tới giờ đều là đùa giỡn với quy củ chứ không phải là bảo vệ quy củ.
Quy củ chỉ dùng để chụp lên đầu kẻ yếu, không phải dùng để áp lên đầu mình.
Ngẫm lại từ xưa đến nay, lúc nào cũng hô hào quân tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, nhưng thử hỏi có mấy người thật sự thực thi cái công lý rách nát này?
Đòi chém đầu người có vị trí cao nhất, đó là ý muốn phản loạn, còn tru di cửu tộc hả, kẻ nào dám? Lấy những thứ đạo nghĩa lừa bịp nhân sinh kia làm tín điều, trung thành đến cố chấp tựa như con kiến đi vào sừng trâu, Osi Nash không phải bi ai thì gọi là cái gì. Per là cảm thấy người như vậy được sinh ra ở đây kỳ thật đúng là một loại mâu thuẫn. Ngươi trung thành quá, là có lỗi với bản thân mình, còn nếu ngươi bất trung, thị lại có lỗi với nhân dân.
Đây là Obeli đó, bên trong toàn là cường đạo, ác ôn, cặn bã, làm ơn có chút ý thức lưu manh được không? Sự trung thành tốt đẹp của Osi Nash thật sự đi ngược lại tôn chỉ của Obeli. Per thật khó hiểu, tại sao một người theo chủ nghĩa lý tưởng như vậy lại xuất hiện ở quốc gia theo chủ nghĩa hiện thực chứ. Thật là hắn không vào địa ngục thì còn ai vào nữa đây!
Nếu đạo nghĩa mà Osi Nash tin tưởng là đem sinh mệnh của mình đóng vào một cái vòng tuần hoàn chết tiệt, Per sẽ dễ dàng mà từng chút từng chút một phá vỡ mọi thứ cho y xem.
Thử hỏi, còn có cái gì so với phản bội có thể giẫm nát trái tim của một người.
Khi người khác lấy cái đạo nghĩa mà ngươi luôn tâm niệm ra để dồn ép ngươi, dù là trung khuyển cũng sẽ nổi giận. Cho nên lúc Per nhìn thấy kia đáy mắt tràn ngập hy vọng kia bùng lên một ngọn lửa giận, hắn nở nụ cười.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, còn có thể tức giận đồng nghĩa với việc ngược chưa đủ sâu sắc, chưa đủ đau và chưa đủ khắc cốt ghi tâm.
Vì thế Per chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu.
“Vì sao bây giờ ta phải đi?” Per túm lông con chim trĩ, chậm rãi hỏi.
Osi Nash có lý do lại nói không được, y muốn để Per có thể tín nhiệm người khác nhưng lại mang đến cho hắn một ví dụ phản diện. Y không thể mở miệng được, chỉ có thể lặp lại nói: “Điện hạ, mong ngài tin tưởng ta.”
Lời này Per nghe sao cũng cảm thấy châm chọc, bất tri bất giác nhịn không được nở nụ cười. Osi Nash nhìn thấy một cái áo choàng từ từ đi tới gần, mắt cá chân trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt dừng lại trước mặt y, áo choàng màu đen nhẹ nhàng lay động, phủ lên mắt cá chân, tất cả gần như là tối đen. Osi Nash cúi đầu thật thấp, bị Per từ trên cao nhìn xuống làm tâm tình bất an khó khăn lắm mới bình ổn lại, bỗng nhiên đánh úp tới.
“Câu hỏi của ta chính là tại sao ngay từ đầu ngươi không nói muốn cùng ta rời khỏi nơi này?”
Ý cười trong câu nói của Per lúc này đối với Osi Nash chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Cuối cùng thì hắn đã biết, trong lòng y cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người Osi Nash đều run rẩy: “Điện hạ…”
“Vì sao phải chờ tới lúc này mới đến nói muốn cùng ta rời khỏi nơi này.” Nhìn thấy trung khuyển lộ ra vẻ mặt thống khổ, Per cười lớn, tiếng cứng ngắc lượn lờ, quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn như một sợi dây thừng siết chặt cổ Osi Nash, từng chút siết chặt lại, chặt đến mức Osi Nash thở không nổi. Tàn nhẫn gằn từng tiếng như có một thanh đao khoét sâu trong lòng Osi Nash, nhưng y không có cách nào phản bác.
“Ta y theo ước định tín nhiệm ngươi, ta vẫn một mực chờ, chờ ngươi đến nói cho ta biết ‘Không thể ngây ngốc ở nơi này được nữa’ hoặc là ‘Điện hạ nhanh chóng rời khỏi đi.’ hoặc những lời đại loại như vậy” bỗng nhiên lại dùng khẩu khí như kể chuyện đó làm người ta cảm thấy kinh hãi, đó là một loại im lặng đáng sợ trước khi bão táp diễn ra.
“Cho dù đã biết tất cả mọi chuyện, ta vẫn không đi, vì ta nghĩ, có thể hay không lúc ta quay người lại, ngươi sẽ đến nói cho ta biết. Có thể hay không chỉ cần ta đi sẽ vừa lúc bỏ lỡ ngươi. Vì không muốn hối hận, cho nên ta mới lưu lại.” Per mở to mắt không áp lực nói dối. Osi Nash lại thực sự kích động, y ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Per thì liều mạng lắc đầu phủ nhận.
“Không phải như thế…”
“Vậy vì sao ngay từ đầu không đến?”
Một mực cắn chết cũng không buông là mấu chốt để giành được chiến thắng, Osi Nash hết đường chối cãi.
Ở Obeli, quan hệ vốn là thứ không bền chắc, rất dễ dàng bị sụp đổ. Nhưng cố tình Osi Nash lại khát vọng đạt được một loại quan hệ không thể nào phá vỡ. Y đối với mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều rất chân thành, mà bởi vì chân thành nên mới không bỏ xuống được. Cho dù đã sớm phát hiện đủ loại dấu hiệu, y cũng lựa chọn như là không thấy.
Osi Nash ngay từ đầu đã không lựa chọn vứt bỏ chiến hữu của y, vứt bỏ cho người coi như là cha của y. Có thể nói, ngay từ đầu, lựa chọn của y đã là phản bội Per.
Cho nên y mới cảm thấy áy náy, bất an. Người mà có thân nhân bất hòa, phải lựa chọn giữa thân hữu và người quan trọng với y, từ trước đến nay đã định sẵn là một vở kịch bị ép đến đường cùng.
Cũng chỉ có khi bị đặt mình ở vị trí của Per, Osi Nash mới có thể lý giải cái loại tâm tình chua xót và không cam lòng này, mới có thể giống Per lưu luyến loại tình cảm kia.
Ở trong lòng Osi Nash, nỗi thống khổ của y gần như đã chạm đến cực hạn. Mà Per – người vốn đang ở địa vị cao như vậy, trước đó không lâu còn cố hết sức anh dũng cứu lấy Obeli hẳn so với y càng đau khổ hơn rất nhiều lần. Hơn nữa, Per sở dĩ phải chịu đau đớn như vậy, cũng có một phần nguyên nhân là do y, vì thế y càng thêm áy náy, cũng càng cảm thấy thương xót cho Per.
“Không hứa, không hẹn nên không thực hiện được cũng chẳng phải lỗi của ta.”
“Mà tất cả những gì đã nói, ta đều làm được, vậy vì sao các ngươi lại không để ta nhìn thấy một chút hy vọng nào cả.” Per khô cằn mà lặp lại những lời thoại đã sớm chuẩn bị sẵn.
Câu nói không hề có chút tình cảm nào làm Osi Nash cảm thấy kinh hãi. Sau đó, Per lại yêu nghiệt cúi đầu xuống, nâng cằm y lên, cười nhạo thành tiếng: “Ngươi nói xem, nếu người đã phụ ta, ta nên làm cái gì bây giờ nhỉ?”
Osi Nash nghe thấy âm thanh quyến rũ như chứa ma lực ấy ma sát trong không khí truyền vào tai mình làm y không cách nào phản ứng, mãi đến khi ảnh ngược trong mắt y là thanh kiếm bạc của Per, y mới hồi phục tinh thần lại, khó khăn né tránh một kiếm của Per, kiếm khí cắm xuống đất khoảng ba phần, làm mặt đất làm từ bạch ngọc cứng rắn nứt ra một cái cái khe. Osi Nash nhìn thấy Per chậm rãi rút thân kiếm từ khe hở ấy ra lại nghe hắn thì thào nói: “Một người đã như vậy, mà hai người cũng như thế, một hay hai người quả thực tựa như một trò đùa khôi hài sứt sẹo, thật là nhàm chán, nói thử xem ta nên làm gì bây giờ.”
Per rút kiếm, lập tức lách người trong chớp mắt đã đến bên cạnh Osi Nash vốn đang giật mình, thất thần nhìn về phía hắn, chém mạnh tới, động tác cực kỳ tàn nhẫn.
“Điện hạ, hiện tại, chúng ta đi còn kịp.” Osi Nash không có rút kiếm, cũng không sử dụng vũ khí, y chỉ có thể không ngừng né tránh. Áy náy làm cho y không thể chỉa kiếm về phía Per.
“Hiện tại, ngươi nói cái gì cũng không còn kịp nữa rồi!”
Chiêu thứ nhất trong bí kiếp ‘Làm sao để ngược tiểu thụ’: chết không tha thứ, áy náy đi, run rẩy đi, phàm nhân!
Phát ra ma áp làm kinh động trời đất, lần này Per đùa thật lớn.
Mặt đất không ngừng rung động, không trung dường như sập xuống, hoàng hôn đột nhiên biến chuyển, phong vân nổi lên. Osi Nash lần đầu tiên nhìn thấy một lực lượng khủng khiếp như thế. Nóc nhà được chau chuốt bằng ngọc thạch bị mở ra. Ngoài tẩm điện đã sớm được bố trí cung thủ. Trước mặt là vạn tiễn đã lên dây, phía sau thì chiêu chiêu đoạt mệnh, Osi Nash nếu không rút đao ra sẽ không chống đỡ nổi.
Nhanh tay chém gãy cơn mưa tên đang ùn ùn kéo đến, Osi Nash phát hiện trong hàng ngũ cung thủ đó, rõ ràng có những bộ hạ, chiến hữu cũ của y, những người từng cùng y vào sinh ra tử. Lúc y định đánh những mũi tên kia trở lại, trong phút chốc y lại phân vân, cuối cùng lại ném những mũi tên đó xuống đất. Osi Nash lại thiếu chút nữa bởi vì một lần do dự này mà bị bắn thành tổ ong.
“Như thế nào, lại do dự ?” Per thoáng chốc hiện ra sau lưng Osi Nash, dễ dàng đâm chọc người khác mà không hề nương tay: “Người không dứt khoát, thống khổ là xứng đáng.”
Osi Nash cười khổ một chút, băng bó thắt lưng đã bị thương do ngăn trở mũi tên, nỗ lực quay đầu lại, nhìn Per nói: “Điện hạ lúc đó chẳng phải cũng vậy sao.”
Per lúc này chuẩn bị diễn tuồng thẹn quá hóa giận cho người ta xem, lại nghe thấy tiếng thở dài của Osi Nash, y còn dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc cười nói: “Nhưng chính là điện hạ như vậy mới làm cho người ta không bỏ xuống được.”
Per nghe thấy câu trêu ghẹo đó, tay run lên, không nghĩ qua là lại dùng sức quá mạnh, một roi bay vút tới đánh gãy xương tay của Osi Nash.
Mặc dù đúng lúc đem kiếm đổi đến tay kia nhưng y vẫn khó có thể khống chế làm độ linh hoạt giảm xuống, đầu gối của Osi Nash đồng thời cũng trúng tên.
Nhưng chính là trong tình thế khó khăn như vậy, Osi Nash vẫn mạnh mẽ chống đỡ mà đứng lên, một đao đi xuống tước bỏ hơn phân nửa cung tiễn thủ. Y đột nhiên tàn nhẫn như vậy làm không ít bộ hạ cũ phải bất ngờ.
Máu tươi văng khắp nơi, huyết vụ tràn ngập, nhiễm đỏ tầm mắt của mọi người. Osi Nash nhìn thấy từng bộ hạ cũ lộ ra biểu tình oán hận, bỗng nhiên thoải mái mà nở nụ cười. Y quay đầu lại, dùng một biểu tình có thể nói là nhu hòa nói với Per: “Điện hạ có lẽ thật chán ghét ta, nhưng mà ta cực kỳ thích điện hạ, mặc kệ là điện hạ có ngang ngược, lúc nào cũng thích làm theo ý mình, ta đều vô cùng thích người.”
Thanh âm của Osi Nash có vẻ vô cùng mệt mỏi, hơi thở không đều đặn, nhưng y vẫn kiên quyết lặp đi lặp lại những lời khó hiểu: “Đối với ngài, có lẽ chán ghét một thứ gì đó thì sẽ vẫn mãi chán ghét, còn thích một thứ gì đó sẽ vẫn luôn thích, vĩnh viễn không thay đổi. Thật đáng tiếc, ta lại biến thành thứ mà ngài chán ghét… Thế nhưng, ta vẫn không hy vọng nhìn thấy điện hạ phải chết ở chỗ này, cho nên điện hạ… cầu ngươi, rời khỏi nơi này đi. Nơi này, đã không có chỗ cho người dung thân.”
Nơi này cũng đã không có chỗ cho y dung thân. Bị quốc gia vứt bỏ, bị quốc dân vứt bỏ, rõ ràng không có làm sai gì cả, tại sao lại phải đeo trên lưng trách nhiệm không phải của mình.
Osi Nash dồn hất sức lực cuối cùng vào thanh đao trên tay, cố gắng phá vỡ thế vây công của binh sĩ. Dù sao cũng phải chết, chết nơi nào cũng vậy thôi. Có lẽ toàn tâm toàn ý chết vì một người cũng không sao. Mà cho dù, người đó có một lòng một dạ hận mình cũng tốt.
Hiện tại, Osi Nash có thể lý giải một chút hành vi của Harula.
Tuy rằng thái độ làm người không được tốt lắm, nhưng mà mắt nhìn người của sủng vật này ngoài ý muốn thật là tốt.
Osi Nash xoay lưng qua, đem phía sau lưng hoàn toàn giao cho Per. Mặc kệ cái nhận lại là tín nhiệm, hay là một kích trí mạng, y đều nguyện ý .
Chỉ cần là người này, cái gì cũng là có thể. Sau khi trung khuyển nhận chủ sẽ rất trung tâm với người đó.
Dũng khí nguyện làm một tử sĩ Per không có, mà hắn cũng không thể lý giải điều này.
Nhưng không hiểu sao lại có chút cảm động, bên trong mỗi con người dù có mạnh mẽ đến thế nào nhưng vẫn tồn tại một mặt yếu đuối. Per bỗng nhiên cảm thấy mình không thể nào diễn tiếp vở kịch này nữa. Thần minh đại nhân lại còn ở bên tai hắn léo nha léo nhéo cái gì đó.
【 Mức độ ngược tâm đã hoàn thành nhưng mức độ ngược thân vẫn chưa đủ. 】
Thật sự phải chặt bỏ sao? Tuy rằng thời điểm biết mình bị phản bội, hắn thật muốn tra tấn y, nhưng đến khi nhìn thấy bộ dáng trung khuyển cắn răng hộ chủ, thanh kiếm trên tay Per thật sự không chém xuống được.
Giống như Osi Nash đã nói “Điện hạ lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao.” Nói rất đúng.
Người không dứt khoát, xứng đáng chịu thống khổ.
Per tùy tay chém rớt hết những mũi tên bay tới trước mặt. Một khi đã như vậy thì nhanh chóng giết hết tất cả vậy, chỉ cần không tổn hại đến tính mạng của mình, cũng không gây trở ngại đến quá trình công phá mấy tiểu thụ thì thỉnh thoảng kéo tất cả chết chung cũng được.
Bóp nát một tinh thạch, nhanh chóng vung roi, tinh thạch nhanh chóng hóa thành từng hạt bụi phấn bay theo gió tựa như những phiến lông vũ mềm mại mang theo khí lạnh dày đặc đánh vào hàng ngũ vây công trước mặt, chỉ cần đụng tới người nào thì làn da người đó bắt đầu kết băng.
Giữa một loạt tiếng gào thét, Per bình tĩnh đứng phía sau Osi Nash, một tay đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ kia, cười lạnh nói: “Muốn ta đi, không phải là do luyến tiếc tính mạng của đám kiến này chứ. Đáng tiếc, ta cố tình lại không thích để cho người đã phản bội ta thoải mái mà sống sót đâu.”
Osi Nash dựa vào lồng ngực của thiếu niên, bên tai là tiếng tim đập bình thản mà mạnh mẽ. Hơi thở ấm áp như vậy cách một lớp áo choàng mỏng truyền đến, tuyệt nhiên không hề giống vẻ ngoài lạnh lùng, đáng sợ, cấm người ngoài tiếp cận của hắn.
“Điện hạ… “
“Chuyện của ngươi, ta sẽ tính sổ sau.” Per nghe thấy thanh âm yếu ớt bên tai, đau lòng mà cắn răng nói.
“Vâng.” Trung khuyển gác đầu trên vai Per, ngoan ngoãn mà cười đáp lời.
“Như vậy, kế tiếp đến phiên các ngươi.”
Dưới ánh lửa, ánh mắt đỏ thẫm khát máu của ma vương lộ ra một chút âm u như có thể cắn nuốt tất cả, mũi kiếm khẽ lay động.
Osi Nash quỳ trên mặt đất, khuôn mặt thiếu niên vẫn như vậy, nhìn không ra là đang vui hay đang buồn. Nghe y nói thế, hắn cũng không hề kinh ngạc hay là phẫn nộ. Bình thản như thế, thật sự không giống Per • Mortis, kẻ âm tình bất định, lật mặt còn nhanh hơn trở sách. Có lẽ đối phương đã sớm biết, nhưng đã biết mà còn không đi cũng không phải là tác phong của Per. Osi Nash trong lòng lại cảm thấy bất an, khó có thể nói rõ ràng, mấy ngày gần đây câu nói kia vẫn luôn tra tấn, dằn vặt y, nhưng sau khi nói ra y vẫn cảm thấy chưa trút được gánh nặng.
Trong lòng y cảm thấy áy náy. Chán ghét kiểu giả dối ngươi tới ta đi, Osi Nash thật sự muốn làm một người làm việc bất chấp hậu quả, không sợ bị trả thủ hay đền đáp. Bởi vì bất chấp hậu quả, cho nên không cần phải cẩn thận, không cần lưỡng lự, lo trước lo sau. Thật ra đồng chí trung khuyển phúc hắc luôn khát vọng được toàn tâm toàn ý vì một người thuần khiết. Cũng giống như mấy ông chú già biến thái vĩnh viễn chung tình với mấy em Loli, mấy anh bara thì yêu mấy em gái bé bé xinh xinh, mong manh dễ vỡ, những thứ tương phản luôn luôn hấp dẫn nhau. Trong lòng Osi Nash cũng áo ước sẽ có một người có thể bù lại sự đơn thuần đã mất của y.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Per • Mortis thật phù hợp với yêu cầu đơn thuần này của y. Mà sự thuần khiết này không phải là thuần khiết theo những gì người ta vẫn nghĩ. Đơn thuần cũng chia làm rất nhiều loại, một loại là đơn thuần trong sáng mà loại còn lại là đơn thuần đen tối. Người ở vế trước sẽ hãm hại bạn bè, còn người phía sau thì lại chém giết khắp nơi, nếu so sánh ra thì đại đa số mọi người sẽ thiên vị cho người đơn thuần trong sáng.
Nhưng nếu ngươi có khả năng nằm ngoài danh sách giết hại của người đơn thuần đen tối, hơn nữa còn luôn đi theo bên cạnh người đó, lựa chọn người đó làm tình nhân, ngươi sẽ là người hạnh phúc nhất. Trong mắt người đơn thuần đen tối, vĩnh viễn chỉ có hai loại người, một là người chết còn lại là người sống. Người như thế tuy tàn nhẫn, đơn độc nhưng rất cô đơn, khi cả thế giới của hắn chỉ còn có ngươi là người sống, ngươi chính là người đã công hạ được bản thân và cả hắn. Bởi vì kiểu người này vừa đen tối vừa cao ngạo nên rất ngạo kiều, ngươi hoàn toàn không cần chủ động yêu cầu, các hạng tài phú quyền lực sẽ tự động nằm trong tầm tay ngươi.
Có điều trong cái game này, Osi Nash được xây dựng là một đồng chí rất thành công, y cũng không cần tài phú hay quyền lực. Đầu năm nay vật chất và cuộc sống đều phong phú, mọi người chỉ thiếu nơi gửi gắm tình cảm thôi. Vì thế các loại như cầu người yêu, cầu ấm giường phổ biến khắp hang cùng ngõ hẻm. Dù là trò chơi thời thượng 3D cũng không tránh khỏi điều đó, thôi thì đành quyết đoán chơi trò ‘thần giao cách cảm’ với ‘đồng chí tốt’ vậy. Osi Nash chính là điển hình của việc này.
Osi Nash là trung khuyển, yêu cầu của y không nhiều lắm, một chủ nhân tốt là đủ rồi.
Osi Nash còn mơ hồ chờ mong. Y hy vọng chủ nhân của mình chính là người trước mắt này.
Nhưng ngay từ đầu, y lại bởi vì do dự mà phản bội chủ nhân mà mình muốn nhận định. Vì thế y bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.
Do dự còn có ý nghĩa là sẽ có đường lui, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ quanh co, đưa qua đưa lại thường sẽ tiến ngõ cụt, chết cũng ra không được. Osi Nash hiện tại muốn nhảy ra khỏi vòng lẩn quẩn này đi theo Per, lại không biết con đường này còn vì y mà rộng mở cánh cửa lớn đó ra hay không?
Per không biết Osi Nash nghĩ như thế nào nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt kiên nghị của trung khuyển, đột nhiên cảm thấy rằng, người này bị cái gọi là nguyên tắc hãm hại đến thật sự đáng thương.
Bởi vì đã khai phương thị giác nên Per đã thu hết tất cả những hành động của Osi Nash trong những ngày gần đây vào mắt.
Trong mấy ngày nay, chỉ cần Osi Nash đi trên đường, sẽ có ánh mắt tìm dừng trên người y. Trong ánh mắt đó lẫn lộn các loại tình tự không thể nói rõ từ bốn phương tám hướng truyền đến. Nhưng chỉ cần Osi Nash xoay người, ánh mắt này sẽ khẩn trương né tránh.
Khi đi trên đường, bầu không khí quỷ dị này làm cho người ta có chút bất an. Do đó, Per nhận thấy Osi Nash dần dần giảm bớt số lần tuần tra.
Không nói đâu xa, ngay cả Per quan sát màn hình phía bên này cũng cảm thấy chán ghét và khó chịu, không biết Osi Nash đối với loại theo dõi này có cảm tưởng gì. Nếu có người bị người ta xem như bình máu di động hoặc hình nhân mà có thể giữ được tính tình thoải mái, không phải Đường Tăng chính là thụ, ngẫm lại nhìn Đường Tăng phải nhận chín chín tám mươi mốt kiếp nạn là biết, mấy chuyện cẩu huyết chỉ thích rơi vào những người tính tình tốt thôi.
Mặc kệ là ông chủ bán thịt quen thuộc hay là hai mẹ con bán hoa, thậm chí là Abby, ánh mắt tất cả người quen hay không quen đều trở nên sâu xa khó đoán. Những thứ tình cảm tiềm tàng biến đổi liên tục trong đôi mắt của những người này mơ hồ làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Abby hẳn là đã biết Dion chính là Per • Mortis. Cô gái tuy rằng vẫn như bình thường chào hỏi với Osi Nashi, nhưng cũng không đề cập chuyện liên quan đến Per • Mortis. Người em trai lúc nào cũng đi theo Osi Nash giống như chưa bao giờ xuất hiện, bị mọi người cố ý lãng quên. Cũng giống như không ai đề cập đến chuyện ngày đó hơn hai mươi người ở bờ biển chặn lại sóng thần. Đây gọi là thời khắc mấu chốt để bán đội hữu.
Những tiền lệ án kinh điển đã nói cho chúng ta biết.
Tai họa sẽ gợi ra bất an.
Bất an thì nảy sinh sợ hãi.
Sợ hãi lại phát triển thành dục vọng muốn sống, bước kế tiếp là trở nên liều lĩnh.
Chỉ đơn giản là hết thảy còn chưa phải lúc nên bất đắc dĩ phải làm vậy, cho nên mọi người dùng một thứ biểu hiện phù phiếm, giả dối để che giấu dục vọng. Tươi cười gượng gạo, ân cần thăm hỏi một cách giả dối, đem tất cả dục vọng muốn sống cùng với những ý niệm xấu xa đè nén xuống. Bọn họ đều là những kẻ khẩu Phật tâm xa, bày trí ra một bàn cờ làm cho người khác u mê, đồng thời giữ kín như bưng, bí hiểm, diễn một vở tuồng thật sự mệt mỏi, đầy áp lực.
Những thứ xấu xa, đen tối đang bị sự giả dối đè nén đến cực điểm đều chờ đợi thời cơ để bùng nỗ. Dân chúng không ngừng lo lắng, sợ hãi cùng chờ đợi thời cơ này. Mà ngay cả Osi Nash và tất cả các pháp sư bị giám thị, giam giữ cũng chờ đợi nó. Mọi người kiên nhẫn mà chờ cơ hội, chờ lấy danh nghĩa bất đắc dĩ, lấy giết chóc để phát tiết những phẫn nộ trong lòng.
Nhưng mà trong mắt Per, nếu BOSS thật sự muốn khiêu chiến với quy tắc, dĩ nhiên lúc đó hắn đã không để những thứ như trật tự hay quy củ vào mắt, muốn đi thì đi, ai có thể giữ hắn lại chứ?
Con người am hiểu nhất là mấy chuyện ngu xuẩn, không một ai lại tự vẽ ra một vòng ranh giới cho bản thân, sau đó quy định mình không được phép đi ra ngoài, cuối cùng ở bên trong cái ranh giới đó mà chờ chết đói, chết khát.
Súc sinh sẽ không ngu xuẩn như vậy, chỉ cần có một cơ hội nó sẽ bỏ chạy, trời đất bao la cũng không có gì quan trọng bằng mạng sống của mình.
Cho nên mới nói có khi con người còn không bằng súc sinh. Ít nhất súc sinh sống rất vui sướng, mà Osi Nash, một tướng quân nhưng hiện tại lại sống trong nghẹn khuất.
Trật tự mà Osi Nash tin tưởng là đại nghĩa, mà trung thành cũng là đại nghĩa, mà đại nghĩa này lại khoác trên người vẻ ngoài của trật tự và quy tắc, nói trắng ra là tự mình đặt ra một quy củ, rồi tự vây mình trong cái vòng luẩn quẩn.
Nhưng mà con người định ra quy củ cũng có điều kiện tiên quyết đi kèm, nếu vượt ra ngoài ích lợi chung của hai bên thì quy củ hay cái gì đó cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Thế nhưng đồng chí trung khuyển này hình như có vấn đề về não hay sao mà lại nhận định đó là cả đời. Nếu phải sửa đổi quy củ, y sẽ cảm thấy áy náy, cảm thấy mình có lỗi với nhân dân, có lỗi với quốc gia và có lỗi với thần minh.
Y sẽ không ngờ rằng người đặt ra quy củ từ đó cho tới giờ đều là đùa giỡn với quy củ chứ không phải là bảo vệ quy củ.
Quy củ chỉ dùng để chụp lên đầu kẻ yếu, không phải dùng để áp lên đầu mình.
Ngẫm lại từ xưa đến nay, lúc nào cũng hô hào quân tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, nhưng thử hỏi có mấy người thật sự thực thi cái công lý rách nát này?
Đòi chém đầu người có vị trí cao nhất, đó là ý muốn phản loạn, còn tru di cửu tộc hả, kẻ nào dám? Lấy những thứ đạo nghĩa lừa bịp nhân sinh kia làm tín điều, trung thành đến cố chấp tựa như con kiến đi vào sừng trâu, Osi Nash không phải bi ai thì gọi là cái gì. Per là cảm thấy người như vậy được sinh ra ở đây kỳ thật đúng là một loại mâu thuẫn. Ngươi trung thành quá, là có lỗi với bản thân mình, còn nếu ngươi bất trung, thị lại có lỗi với nhân dân.
Đây là Obeli đó, bên trong toàn là cường đạo, ác ôn, cặn bã, làm ơn có chút ý thức lưu manh được không? Sự trung thành tốt đẹp của Osi Nash thật sự đi ngược lại tôn chỉ của Obeli. Per thật khó hiểu, tại sao một người theo chủ nghĩa lý tưởng như vậy lại xuất hiện ở quốc gia theo chủ nghĩa hiện thực chứ. Thật là hắn không vào địa ngục thì còn ai vào nữa đây!
Nếu đạo nghĩa mà Osi Nash tin tưởng là đem sinh mệnh của mình đóng vào một cái vòng tuần hoàn chết tiệt, Per sẽ dễ dàng mà từng chút từng chút một phá vỡ mọi thứ cho y xem.
Thử hỏi, còn có cái gì so với phản bội có thể giẫm nát trái tim của một người.
Khi người khác lấy cái đạo nghĩa mà ngươi luôn tâm niệm ra để dồn ép ngươi, dù là trung khuyển cũng sẽ nổi giận. Cho nên lúc Per nhìn thấy kia đáy mắt tràn ngập hy vọng kia bùng lên một ngọn lửa giận, hắn nở nụ cười.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, còn có thể tức giận đồng nghĩa với việc ngược chưa đủ sâu sắc, chưa đủ đau và chưa đủ khắc cốt ghi tâm.
Vì thế Per chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu.
“Vì sao bây giờ ta phải đi?” Per túm lông con chim trĩ, chậm rãi hỏi.
Osi Nash có lý do lại nói không được, y muốn để Per có thể tín nhiệm người khác nhưng lại mang đến cho hắn một ví dụ phản diện. Y không thể mở miệng được, chỉ có thể lặp lại nói: “Điện hạ, mong ngài tin tưởng ta.”
Lời này Per nghe sao cũng cảm thấy châm chọc, bất tri bất giác nhịn không được nở nụ cười. Osi Nash nhìn thấy một cái áo choàng từ từ đi tới gần, mắt cá chân trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt dừng lại trước mặt y, áo choàng màu đen nhẹ nhàng lay động, phủ lên mắt cá chân, tất cả gần như là tối đen. Osi Nash cúi đầu thật thấp, bị Per từ trên cao nhìn xuống làm tâm tình bất an khó khăn lắm mới bình ổn lại, bỗng nhiên đánh úp tới.
“Câu hỏi của ta chính là tại sao ngay từ đầu ngươi không nói muốn cùng ta rời khỏi nơi này?”
Ý cười trong câu nói của Per lúc này đối với Osi Nash chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Cuối cùng thì hắn đã biết, trong lòng y cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người Osi Nash đều run rẩy: “Điện hạ…”
“Vì sao phải chờ tới lúc này mới đến nói muốn cùng ta rời khỏi nơi này.” Nhìn thấy trung khuyển lộ ra vẻ mặt thống khổ, Per cười lớn, tiếng cứng ngắc lượn lờ, quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn như một sợi dây thừng siết chặt cổ Osi Nash, từng chút siết chặt lại, chặt đến mức Osi Nash thở không nổi. Tàn nhẫn gằn từng tiếng như có một thanh đao khoét sâu trong lòng Osi Nash, nhưng y không có cách nào phản bác.
“Ta y theo ước định tín nhiệm ngươi, ta vẫn một mực chờ, chờ ngươi đến nói cho ta biết ‘Không thể ngây ngốc ở nơi này được nữa’ hoặc là ‘Điện hạ nhanh chóng rời khỏi đi.’ hoặc những lời đại loại như vậy” bỗng nhiên lại dùng khẩu khí như kể chuyện đó làm người ta cảm thấy kinh hãi, đó là một loại im lặng đáng sợ trước khi bão táp diễn ra.
“Cho dù đã biết tất cả mọi chuyện, ta vẫn không đi, vì ta nghĩ, có thể hay không lúc ta quay người lại, ngươi sẽ đến nói cho ta biết. Có thể hay không chỉ cần ta đi sẽ vừa lúc bỏ lỡ ngươi. Vì không muốn hối hận, cho nên ta mới lưu lại.” Per mở to mắt không áp lực nói dối. Osi Nash lại thực sự kích động, y ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Per thì liều mạng lắc đầu phủ nhận.
“Không phải như thế…”
“Vậy vì sao ngay từ đầu không đến?”
Một mực cắn chết cũng không buông là mấu chốt để giành được chiến thắng, Osi Nash hết đường chối cãi.
Ở Obeli, quan hệ vốn là thứ không bền chắc, rất dễ dàng bị sụp đổ. Nhưng cố tình Osi Nash lại khát vọng đạt được một loại quan hệ không thể nào phá vỡ. Y đối với mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều rất chân thành, mà bởi vì chân thành nên mới không bỏ xuống được. Cho dù đã sớm phát hiện đủ loại dấu hiệu, y cũng lựa chọn như là không thấy.
Osi Nash ngay từ đầu đã không lựa chọn vứt bỏ chiến hữu của y, vứt bỏ cho người coi như là cha của y. Có thể nói, ngay từ đầu, lựa chọn của y đã là phản bội Per.
Cho nên y mới cảm thấy áy náy, bất an. Người mà có thân nhân bất hòa, phải lựa chọn giữa thân hữu và người quan trọng với y, từ trước đến nay đã định sẵn là một vở kịch bị ép đến đường cùng.
Cũng chỉ có khi bị đặt mình ở vị trí của Per, Osi Nash mới có thể lý giải cái loại tâm tình chua xót và không cam lòng này, mới có thể giống Per lưu luyến loại tình cảm kia.
Ở trong lòng Osi Nash, nỗi thống khổ của y gần như đã chạm đến cực hạn. Mà Per – người vốn đang ở địa vị cao như vậy, trước đó không lâu còn cố hết sức anh dũng cứu lấy Obeli hẳn so với y càng đau khổ hơn rất nhiều lần. Hơn nữa, Per sở dĩ phải chịu đau đớn như vậy, cũng có một phần nguyên nhân là do y, vì thế y càng thêm áy náy, cũng càng cảm thấy thương xót cho Per.
“Không hứa, không hẹn nên không thực hiện được cũng chẳng phải lỗi của ta.”
“Mà tất cả những gì đã nói, ta đều làm được, vậy vì sao các ngươi lại không để ta nhìn thấy một chút hy vọng nào cả.” Per khô cằn mà lặp lại những lời thoại đã sớm chuẩn bị sẵn.
Câu nói không hề có chút tình cảm nào làm Osi Nash cảm thấy kinh hãi. Sau đó, Per lại yêu nghiệt cúi đầu xuống, nâng cằm y lên, cười nhạo thành tiếng: “Ngươi nói xem, nếu người đã phụ ta, ta nên làm cái gì bây giờ nhỉ?”
Osi Nash nghe thấy âm thanh quyến rũ như chứa ma lực ấy ma sát trong không khí truyền vào tai mình làm y không cách nào phản ứng, mãi đến khi ảnh ngược trong mắt y là thanh kiếm bạc của Per, y mới hồi phục tinh thần lại, khó khăn né tránh một kiếm của Per, kiếm khí cắm xuống đất khoảng ba phần, làm mặt đất làm từ bạch ngọc cứng rắn nứt ra một cái cái khe. Osi Nash nhìn thấy Per chậm rãi rút thân kiếm từ khe hở ấy ra lại nghe hắn thì thào nói: “Một người đã như vậy, mà hai người cũng như thế, một hay hai người quả thực tựa như một trò đùa khôi hài sứt sẹo, thật là nhàm chán, nói thử xem ta nên làm gì bây giờ.”
Per rút kiếm, lập tức lách người trong chớp mắt đã đến bên cạnh Osi Nash vốn đang giật mình, thất thần nhìn về phía hắn, chém mạnh tới, động tác cực kỳ tàn nhẫn.
“Điện hạ, hiện tại, chúng ta đi còn kịp.” Osi Nash không có rút kiếm, cũng không sử dụng vũ khí, y chỉ có thể không ngừng né tránh. Áy náy làm cho y không thể chỉa kiếm về phía Per.
“Hiện tại, ngươi nói cái gì cũng không còn kịp nữa rồi!”
Chiêu thứ nhất trong bí kiếp ‘Làm sao để ngược tiểu thụ’: chết không tha thứ, áy náy đi, run rẩy đi, phàm nhân!
Phát ra ma áp làm kinh động trời đất, lần này Per đùa thật lớn.
Mặt đất không ngừng rung động, không trung dường như sập xuống, hoàng hôn đột nhiên biến chuyển, phong vân nổi lên. Osi Nash lần đầu tiên nhìn thấy một lực lượng khủng khiếp như thế. Nóc nhà được chau chuốt bằng ngọc thạch bị mở ra. Ngoài tẩm điện đã sớm được bố trí cung thủ. Trước mặt là vạn tiễn đã lên dây, phía sau thì chiêu chiêu đoạt mệnh, Osi Nash nếu không rút đao ra sẽ không chống đỡ nổi.
Nhanh tay chém gãy cơn mưa tên đang ùn ùn kéo đến, Osi Nash phát hiện trong hàng ngũ cung thủ đó, rõ ràng có những bộ hạ, chiến hữu cũ của y, những người từng cùng y vào sinh ra tử. Lúc y định đánh những mũi tên kia trở lại, trong phút chốc y lại phân vân, cuối cùng lại ném những mũi tên đó xuống đất. Osi Nash lại thiếu chút nữa bởi vì một lần do dự này mà bị bắn thành tổ ong.
“Như thế nào, lại do dự ?” Per thoáng chốc hiện ra sau lưng Osi Nash, dễ dàng đâm chọc người khác mà không hề nương tay: “Người không dứt khoát, thống khổ là xứng đáng.”
Osi Nash cười khổ một chút, băng bó thắt lưng đã bị thương do ngăn trở mũi tên, nỗ lực quay đầu lại, nhìn Per nói: “Điện hạ lúc đó chẳng phải cũng vậy sao.”
Per lúc này chuẩn bị diễn tuồng thẹn quá hóa giận cho người ta xem, lại nghe thấy tiếng thở dài của Osi Nash, y còn dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc cười nói: “Nhưng chính là điện hạ như vậy mới làm cho người ta không bỏ xuống được.”
Per nghe thấy câu trêu ghẹo đó, tay run lên, không nghĩ qua là lại dùng sức quá mạnh, một roi bay vút tới đánh gãy xương tay của Osi Nash.
Mặc dù đúng lúc đem kiếm đổi đến tay kia nhưng y vẫn khó có thể khống chế làm độ linh hoạt giảm xuống, đầu gối của Osi Nash đồng thời cũng trúng tên.
Nhưng chính là trong tình thế khó khăn như vậy, Osi Nash vẫn mạnh mẽ chống đỡ mà đứng lên, một đao đi xuống tước bỏ hơn phân nửa cung tiễn thủ. Y đột nhiên tàn nhẫn như vậy làm không ít bộ hạ cũ phải bất ngờ.
Máu tươi văng khắp nơi, huyết vụ tràn ngập, nhiễm đỏ tầm mắt của mọi người. Osi Nash nhìn thấy từng bộ hạ cũ lộ ra biểu tình oán hận, bỗng nhiên thoải mái mà nở nụ cười. Y quay đầu lại, dùng một biểu tình có thể nói là nhu hòa nói với Per: “Điện hạ có lẽ thật chán ghét ta, nhưng mà ta cực kỳ thích điện hạ, mặc kệ là điện hạ có ngang ngược, lúc nào cũng thích làm theo ý mình, ta đều vô cùng thích người.”
Thanh âm của Osi Nash có vẻ vô cùng mệt mỏi, hơi thở không đều đặn, nhưng y vẫn kiên quyết lặp đi lặp lại những lời khó hiểu: “Đối với ngài, có lẽ chán ghét một thứ gì đó thì sẽ vẫn mãi chán ghét, còn thích một thứ gì đó sẽ vẫn luôn thích, vĩnh viễn không thay đổi. Thật đáng tiếc, ta lại biến thành thứ mà ngài chán ghét… Thế nhưng, ta vẫn không hy vọng nhìn thấy điện hạ phải chết ở chỗ này, cho nên điện hạ… cầu ngươi, rời khỏi nơi này đi. Nơi này, đã không có chỗ cho người dung thân.”
Nơi này cũng đã không có chỗ cho y dung thân. Bị quốc gia vứt bỏ, bị quốc dân vứt bỏ, rõ ràng không có làm sai gì cả, tại sao lại phải đeo trên lưng trách nhiệm không phải của mình.
Osi Nash dồn hất sức lực cuối cùng vào thanh đao trên tay, cố gắng phá vỡ thế vây công của binh sĩ. Dù sao cũng phải chết, chết nơi nào cũng vậy thôi. Có lẽ toàn tâm toàn ý chết vì một người cũng không sao. Mà cho dù, người đó có một lòng một dạ hận mình cũng tốt.
Hiện tại, Osi Nash có thể lý giải một chút hành vi của Harula.
Tuy rằng thái độ làm người không được tốt lắm, nhưng mà mắt nhìn người của sủng vật này ngoài ý muốn thật là tốt.
Osi Nash xoay lưng qua, đem phía sau lưng hoàn toàn giao cho Per. Mặc kệ cái nhận lại là tín nhiệm, hay là một kích trí mạng, y đều nguyện ý .
Chỉ cần là người này, cái gì cũng là có thể. Sau khi trung khuyển nhận chủ sẽ rất trung tâm với người đó.
Dũng khí nguyện làm một tử sĩ Per không có, mà hắn cũng không thể lý giải điều này.
Nhưng không hiểu sao lại có chút cảm động, bên trong mỗi con người dù có mạnh mẽ đến thế nào nhưng vẫn tồn tại một mặt yếu đuối. Per bỗng nhiên cảm thấy mình không thể nào diễn tiếp vở kịch này nữa. Thần minh đại nhân lại còn ở bên tai hắn léo nha léo nhéo cái gì đó.
【 Mức độ ngược tâm đã hoàn thành nhưng mức độ ngược thân vẫn chưa đủ. 】
Thật sự phải chặt bỏ sao? Tuy rằng thời điểm biết mình bị phản bội, hắn thật muốn tra tấn y, nhưng đến khi nhìn thấy bộ dáng trung khuyển cắn răng hộ chủ, thanh kiếm trên tay Per thật sự không chém xuống được.
Giống như Osi Nash đã nói “Điện hạ lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao.” Nói rất đúng.
Người không dứt khoát, xứng đáng chịu thống khổ.
Per tùy tay chém rớt hết những mũi tên bay tới trước mặt. Một khi đã như vậy thì nhanh chóng giết hết tất cả vậy, chỉ cần không tổn hại đến tính mạng của mình, cũng không gây trở ngại đến quá trình công phá mấy tiểu thụ thì thỉnh thoảng kéo tất cả chết chung cũng được.
Bóp nát một tinh thạch, nhanh chóng vung roi, tinh thạch nhanh chóng hóa thành từng hạt bụi phấn bay theo gió tựa như những phiến lông vũ mềm mại mang theo khí lạnh dày đặc đánh vào hàng ngũ vây công trước mặt, chỉ cần đụng tới người nào thì làn da người đó bắt đầu kết băng.
Giữa một loạt tiếng gào thét, Per bình tĩnh đứng phía sau Osi Nash, một tay đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ kia, cười lạnh nói: “Muốn ta đi, không phải là do luyến tiếc tính mạng của đám kiến này chứ. Đáng tiếc, ta cố tình lại không thích để cho người đã phản bội ta thoải mái mà sống sót đâu.”
Osi Nash dựa vào lồng ngực của thiếu niên, bên tai là tiếng tim đập bình thản mà mạnh mẽ. Hơi thở ấm áp như vậy cách một lớp áo choàng mỏng truyền đến, tuyệt nhiên không hề giống vẻ ngoài lạnh lùng, đáng sợ, cấm người ngoài tiếp cận của hắn.
“Điện hạ… “
“Chuyện của ngươi, ta sẽ tính sổ sau.” Per nghe thấy thanh âm yếu ớt bên tai, đau lòng mà cắn răng nói.
“Vâng.” Trung khuyển gác đầu trên vai Per, ngoan ngoãn mà cười đáp lời.
“Như vậy, kế tiếp đến phiên các ngươi.”
Dưới ánh lửa, ánh mắt đỏ thẫm khát máu của ma vương lộ ra một chút âm u như có thể cắn nuốt tất cả, mũi kiếm khẽ lay động.
Tác giả :
Thanh Du