Phì Bà Hoàng Hậu
Chương 32: Đánh trận
Nam Cung Hạo Thiên chăm chú nhìn Nhu Phi, mắt không chớp lấy một cái, trong lòng hắn vô cùng đau xót, nhẹ nhàng xoa đầu Nhu Phi, thâm tình nói :
- Nhu Nhi, nàng đừng dọa Trẫm, sao nàng vẫn chưa tỉnh? Văn thái y nói nàng không sao mà?
Nhu Phi dần dần mở mắt, dịu dàng nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt:
- Hoàng thượng, thần thiếp đã đỡ hơn nhiều rồi, Hoàng Thương vẫn luôn bên cạnh chăm sóc thần thiếp sao?
Trong lòng Nhu Phi vẫn không ngừng nhớ tới nụ hôn của Nam Cung Hạo Thiên, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên.
- Trẫm chăm sóc nàng là chuyện nên làm, Nhu Nhi đỏ mặt thật đáng yêu!
Nam Cung Tàn Nguyệt khẽ vuốt ve khuôn mặt Nhu Phi, mỗi lần thấy Nhu Nhi vì mấy lời của hắn mà thẹn thùng đỏ mặt, hắn càng cảm thấy yêu Nhu Phi nhiều hơn bởi hắn nghĩ, chỉ có nữ tử đỏ mặt với ngươi mới thật sự có tình cảm với ngươi.
Nhu Phi cười e lệ :
- Đáng ghét!
Rồi nàng ta kéo lấy chăn che lên quá đầu.
Hành động này của Nhu Phi khiến Nam Cung Tàn Nguyệt như si mê, hắn yêu thảm rồi, kích động mà ôm lấy cả người cả chăn vào lòng :
- Nhu Nhi của Trẫm vẫn cứ hay xấu hổ như vậy, ngoan, để Trẫm ngắm nàng nào!
Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng kéo chăn xuống, mặt Nhu Phi lúc này còn đỏ hơn, tim hắn đập điên cuồng trong lồng ngực, không kiềm được, hắn cúi đầu hôn sâu lấy cái miệng nhỏ của Nhu Phi.
Đúng lúc hai người đang tình cảm mãnh liệt...
- Khụ khụ! Hoàng thượng, vi thần có chuyện khẩn cấp cần bàn bạc với Hoàng thượng!
Tuyết Liệt Hàn lạnh lùng nhìn Hoàng thượng và Nhu Phi, hắn thầm tức giận thay cho Tiêu Thanh Nhã. Hoàng hậu nương nương nàng ngất xỉu, Hoàng thượng người không đi thăm nàng thì thôi đi, còn có tâm trạng ở đây ân ái với ả Nhu Phi chỉ thích làm bộ làm tịch kia.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng hắn là người ngoài cuộc, nhìn rất rõ ràng. Nhu Phi yêu Nam Cung Hạo Thiên, căn bản không yêu Hoàng thượng. Nhu Phi là một nữ nhân có lòng tham, ham vinh hoa phú quý, nhưng ả cũng là người thông minh, nếu không sao có thể khiến Vương gia đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ tình cảm với ả?
Hơn thế nữa, ả còn khiến Hoàng thượng say mê mình, ả vừa cần tình yêu, vừa muốn có được quyền lực cao nhất, trong lòng chắc luôn có cảm giác không an toàn.
- Là nguyên soái!
Nhu Phi đưa đôi mắt đẹp nhìn ra cửa, thấy Tuyết Liệt Hàn liền vội vàng vùi đầu vào lòng Nam Cung Tàn Nguyệt, không dám ló ra ngoài, tuy vậy miệng vẫn cong lên cười giảo hoạt. Không biết tại sao, ả cảm thấy Tuyết Liệt Hàn như nhìn thấu tâm can ả. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt coi thường và khinh bỉ của Tuyết Liệt Hàn, ả luôn cảm thấy sợ hãi, ả đang nghĩ, có nên tìm cơ hội dùng cơ thể xinh đẹp này đi dụ dỗ Tuyết Liệt Hàn không? Đến lúc đó ả có thể kê cao gối mà ngủ, ghế phượng của Hoàng hậu cũng sẽ không phải chờ lâu nữa!
Nam Cung Hạo Thiên đương nhiên là không vui rồi, nhưng không nói ra. Sau khi nhẹ nhàng đỡ Nhu Phi nằm yên lên gối, đắp lại chăn cho nàng ta, hắn mới đứng dậy đi ra phía cửa :
- Sao không có người thông báo?
Trong lời nói của Hoàng thượng mang ý trách cứ rõ ràng, vắt hai tay ra sau lưng, hắn bước ra khỏi bậc cửa.
Tuyết Liệt Hàn theo phía sau, khuôn mặt không chút sợ hãi, hắn cũng không phải là người bảo thủ, mấy quy tắc không cần thiết đó hắn cũng lười tuân thủ :
- Sự việc vô cùng cấp bách, vi thần không có thời gian tìm người thông báo!
Nam Cung Hạo Thiên đứng lại, xoay người nhìn Tuyết Liệt Hàn :
- Vậy sao?
Lông mày khẽ nhếch, trong lòng bắt đầu khẩn trương :
- Tướng quân mời theo Trẫm đến thư phòng!
Hai thân ảnh cao lớn, rắn rỏi chầm chậm biến mất phía sau hậu cung.
Nhu Phi cũng đang bận, ả đang bận làm thế nào để câu dẫn được Tuyết Liệt Hàn. Khuôn mặt ả hiện đầy vẻ gian tà, khóe miệng nhếch lên, miệng nhỏ khẽ nói :
- Đối với nam nhân đầu gỗ này, chỉ có trực tiếp quấn lấy, y mới chịu phục tùng!
- Tuyết tướng quân, khanh mau nói xem chuyện cấp bách là chuyện gì?
Vừa bước chân tới ngự thư phòng, Nam Cung Tàn Nguyệt đã đi đến long ỷ ngồi xuống, hai tay đặt lên tay vịn. Hoàng thượng thân khoác hoàng bào, mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu, mày kiếm anh tuấn, đầu đội kim quan rực rỡ, uy nghiêm. Mái tóc đen dài búi một nửa trong kim quan, nửa còn lại buông xuống trên vai hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng vô cùng tuấn mỹ.
Tuyết Liệt Hàn đi đến trước mặt Hoàng thượng, đưa một tay lên đỡ trán, biểu tình trầm trọng, rồi hắn quỳ xuống, hai tay nắm thành quyền, nói :
- Hoàng thượng, biên quan báo nguy, Nam Dương đã chiếm Phạn Thành rồi!
- Cái gì?
Nam Cung Tàn Nguyệt đập mạnh lên tay vịn long ỷ, đứng bật dậy, mắt mở lớn không dám tin, thân thể dường như không đứng vững :
- Phạn Thành bị chiếm rồi?
- Đúng vậy, Hoàng thượng, hơn nữa bọn chúng đang chuẩn bị tiến công đánh chiếm thành trì tiếp theo của ta! Bây giờ Phong Minh đang dẫn theo bảy vạn đại quân thề chết giữ cho được Vân thành. Thần xin Hoàng thượng điều binh, cho phép vi thần được đi viện cứu, nếu chậm trễ, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Tuyết Liệt Hàn đứng dậy nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt, nghiêm túc nói.
- Tuyết Liệt Hàn nghe lệnh!
Nam Cung Tàn Nguyệt vung tay áo, ngồi lại lên long ỷ, uy nghiêm ra lệnh!
Tuyết Liệt Hàn quỳ xuống, chờ nghe lệnh.
- Dẫn năm mươi vạn đại quân đi cứu viện Vân thành, nhất định phải lấy lại cho được Phạn thành. Phạn thành giống như thành trì bảo hộ xung quanh Hoàng cung, tuyệt đối không được để mất!
Âm thanh sắc lạnh, giọng nói quyết liệt, khó chối từ.
- Vi thần lĩnh mệnh! Có điều Hoàng thượng, nếu người phái đi năm mươi vạn quân, e là Tây Tề quốc sẽ nhân dịp này đánh tới, quốc ta sẽ nguy mất!
Tuyết Liệt Hàn do dự, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.
- Lấy lại Phạn thành đã rồi tính sau, Dạ Lâm Song tên tiểu nhân bỉ ổi này, y sao biết được ta phái tướng sĩ Phạn thành đi tu sửa kênh mương? Chẳng lẽ có gian tế?
Nam Cung Tàn Nguyệt nhàn nhạt nói, mắt phượng đầy căm hận.
- Hoàng thượng, vi thần xin đi chuẩn bị. Nhưng Hoàng thượng, người có thể đáp ứng một thỉnh cầu của vi thần được không?
Khuôn mặt anh tuấn cương nghị nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt, lời nói nghiêm túc, cứng rắn :
- Vi thần hi vọng Hoàng thượng sẽ không làm khó Hoàng hậu nương nương nữa. Từ xưa đến nay, kẻ có được lòng dân là có được cả thiên hạ. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương là nữ thần trong lòng bách tính, thậm chí nhiều nơi còn khắc tượng nương nương, lấy tên 'Nữ thần nương nương', còn chuẩn bị xây dựng miếu thờ, cúng bái nương nương. Hoàng thượng người có được Hoàng hậu nương nương, người nên cảm thấy may mắn mới phải!
- Trẫm đồng ý với khanh, sẽ không động vào nàng ta. Trẫm thật không hiểu nàng ta có điểm nào đáng để Binh mã Đại nguyên soái khanh nói giúp cho. Khanh mau đi đi, nhớ chú ý an toàn, Trẫm tin khanh!
Nam Cung Tàn Nguyệt bước xuống, tin tưởng vỗ vỗ vai Tuyết Liệt Hàn khích lệ.
- Vi thần cáo lui!
Tuyết Liệt Hàn khẽ thở dài, hắn nói giúp cho Tiêu Thanh Nhã hoàn toàn là vì bài hát của nàng, bài hát đó là bài hát nàng tặng các tướng sĩ. Trước nay đâu có ai hát vì các tướng sĩ, hắn cũng là tướng sĩ, cho nên mới cảm động, cảm tạ nàng. Nhưng nghĩ tới khuôn mặt tròn như cái bánh bao của nàng, hắn thấy cũng đâu có xấu lắm! Hơn nữa, chuyện nàng đánh Vương gia, Hoàng thượng, khóe miệng hắn khẽ giương lên thành nụ cười, từ xa xưa, Hoàng đế bị Hoàng hậu đánh, chắc chỉ có nàng.
- Nhu Nhi, nàng đừng dọa Trẫm, sao nàng vẫn chưa tỉnh? Văn thái y nói nàng không sao mà?
Nhu Phi dần dần mở mắt, dịu dàng nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt:
- Hoàng thượng, thần thiếp đã đỡ hơn nhiều rồi, Hoàng Thương vẫn luôn bên cạnh chăm sóc thần thiếp sao?
Trong lòng Nhu Phi vẫn không ngừng nhớ tới nụ hôn của Nam Cung Hạo Thiên, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên.
- Trẫm chăm sóc nàng là chuyện nên làm, Nhu Nhi đỏ mặt thật đáng yêu!
Nam Cung Tàn Nguyệt khẽ vuốt ve khuôn mặt Nhu Phi, mỗi lần thấy Nhu Nhi vì mấy lời của hắn mà thẹn thùng đỏ mặt, hắn càng cảm thấy yêu Nhu Phi nhiều hơn bởi hắn nghĩ, chỉ có nữ tử đỏ mặt với ngươi mới thật sự có tình cảm với ngươi.
Nhu Phi cười e lệ :
- Đáng ghét!
Rồi nàng ta kéo lấy chăn che lên quá đầu.
Hành động này của Nhu Phi khiến Nam Cung Tàn Nguyệt như si mê, hắn yêu thảm rồi, kích động mà ôm lấy cả người cả chăn vào lòng :
- Nhu Nhi của Trẫm vẫn cứ hay xấu hổ như vậy, ngoan, để Trẫm ngắm nàng nào!
Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng kéo chăn xuống, mặt Nhu Phi lúc này còn đỏ hơn, tim hắn đập điên cuồng trong lồng ngực, không kiềm được, hắn cúi đầu hôn sâu lấy cái miệng nhỏ của Nhu Phi.
Đúng lúc hai người đang tình cảm mãnh liệt...
- Khụ khụ! Hoàng thượng, vi thần có chuyện khẩn cấp cần bàn bạc với Hoàng thượng!
Tuyết Liệt Hàn lạnh lùng nhìn Hoàng thượng và Nhu Phi, hắn thầm tức giận thay cho Tiêu Thanh Nhã. Hoàng hậu nương nương nàng ngất xỉu, Hoàng thượng người không đi thăm nàng thì thôi đi, còn có tâm trạng ở đây ân ái với ả Nhu Phi chỉ thích làm bộ làm tịch kia.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng hắn là người ngoài cuộc, nhìn rất rõ ràng. Nhu Phi yêu Nam Cung Hạo Thiên, căn bản không yêu Hoàng thượng. Nhu Phi là một nữ nhân có lòng tham, ham vinh hoa phú quý, nhưng ả cũng là người thông minh, nếu không sao có thể khiến Vương gia đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ tình cảm với ả?
Hơn thế nữa, ả còn khiến Hoàng thượng say mê mình, ả vừa cần tình yêu, vừa muốn có được quyền lực cao nhất, trong lòng chắc luôn có cảm giác không an toàn.
- Là nguyên soái!
Nhu Phi đưa đôi mắt đẹp nhìn ra cửa, thấy Tuyết Liệt Hàn liền vội vàng vùi đầu vào lòng Nam Cung Tàn Nguyệt, không dám ló ra ngoài, tuy vậy miệng vẫn cong lên cười giảo hoạt. Không biết tại sao, ả cảm thấy Tuyết Liệt Hàn như nhìn thấu tâm can ả. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt coi thường và khinh bỉ của Tuyết Liệt Hàn, ả luôn cảm thấy sợ hãi, ả đang nghĩ, có nên tìm cơ hội dùng cơ thể xinh đẹp này đi dụ dỗ Tuyết Liệt Hàn không? Đến lúc đó ả có thể kê cao gối mà ngủ, ghế phượng của Hoàng hậu cũng sẽ không phải chờ lâu nữa!
Nam Cung Hạo Thiên đương nhiên là không vui rồi, nhưng không nói ra. Sau khi nhẹ nhàng đỡ Nhu Phi nằm yên lên gối, đắp lại chăn cho nàng ta, hắn mới đứng dậy đi ra phía cửa :
- Sao không có người thông báo?
Trong lời nói của Hoàng thượng mang ý trách cứ rõ ràng, vắt hai tay ra sau lưng, hắn bước ra khỏi bậc cửa.
Tuyết Liệt Hàn theo phía sau, khuôn mặt không chút sợ hãi, hắn cũng không phải là người bảo thủ, mấy quy tắc không cần thiết đó hắn cũng lười tuân thủ :
- Sự việc vô cùng cấp bách, vi thần không có thời gian tìm người thông báo!
Nam Cung Hạo Thiên đứng lại, xoay người nhìn Tuyết Liệt Hàn :
- Vậy sao?
Lông mày khẽ nhếch, trong lòng bắt đầu khẩn trương :
- Tướng quân mời theo Trẫm đến thư phòng!
Hai thân ảnh cao lớn, rắn rỏi chầm chậm biến mất phía sau hậu cung.
Nhu Phi cũng đang bận, ả đang bận làm thế nào để câu dẫn được Tuyết Liệt Hàn. Khuôn mặt ả hiện đầy vẻ gian tà, khóe miệng nhếch lên, miệng nhỏ khẽ nói :
- Đối với nam nhân đầu gỗ này, chỉ có trực tiếp quấn lấy, y mới chịu phục tùng!
- Tuyết tướng quân, khanh mau nói xem chuyện cấp bách là chuyện gì?
Vừa bước chân tới ngự thư phòng, Nam Cung Tàn Nguyệt đã đi đến long ỷ ngồi xuống, hai tay đặt lên tay vịn. Hoàng thượng thân khoác hoàng bào, mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu, mày kiếm anh tuấn, đầu đội kim quan rực rỡ, uy nghiêm. Mái tóc đen dài búi một nửa trong kim quan, nửa còn lại buông xuống trên vai hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng vô cùng tuấn mỹ.
Tuyết Liệt Hàn đi đến trước mặt Hoàng thượng, đưa một tay lên đỡ trán, biểu tình trầm trọng, rồi hắn quỳ xuống, hai tay nắm thành quyền, nói :
- Hoàng thượng, biên quan báo nguy, Nam Dương đã chiếm Phạn Thành rồi!
- Cái gì?
Nam Cung Tàn Nguyệt đập mạnh lên tay vịn long ỷ, đứng bật dậy, mắt mở lớn không dám tin, thân thể dường như không đứng vững :
- Phạn Thành bị chiếm rồi?
- Đúng vậy, Hoàng thượng, hơn nữa bọn chúng đang chuẩn bị tiến công đánh chiếm thành trì tiếp theo của ta! Bây giờ Phong Minh đang dẫn theo bảy vạn đại quân thề chết giữ cho được Vân thành. Thần xin Hoàng thượng điều binh, cho phép vi thần được đi viện cứu, nếu chậm trễ, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Tuyết Liệt Hàn đứng dậy nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt, nghiêm túc nói.
- Tuyết Liệt Hàn nghe lệnh!
Nam Cung Tàn Nguyệt vung tay áo, ngồi lại lên long ỷ, uy nghiêm ra lệnh!
Tuyết Liệt Hàn quỳ xuống, chờ nghe lệnh.
- Dẫn năm mươi vạn đại quân đi cứu viện Vân thành, nhất định phải lấy lại cho được Phạn thành. Phạn thành giống như thành trì bảo hộ xung quanh Hoàng cung, tuyệt đối không được để mất!
Âm thanh sắc lạnh, giọng nói quyết liệt, khó chối từ.
- Vi thần lĩnh mệnh! Có điều Hoàng thượng, nếu người phái đi năm mươi vạn quân, e là Tây Tề quốc sẽ nhân dịp này đánh tới, quốc ta sẽ nguy mất!
Tuyết Liệt Hàn do dự, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.
- Lấy lại Phạn thành đã rồi tính sau, Dạ Lâm Song tên tiểu nhân bỉ ổi này, y sao biết được ta phái tướng sĩ Phạn thành đi tu sửa kênh mương? Chẳng lẽ có gian tế?
Nam Cung Tàn Nguyệt nhàn nhạt nói, mắt phượng đầy căm hận.
- Hoàng thượng, vi thần xin đi chuẩn bị. Nhưng Hoàng thượng, người có thể đáp ứng một thỉnh cầu của vi thần được không?
Khuôn mặt anh tuấn cương nghị nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt, lời nói nghiêm túc, cứng rắn :
- Vi thần hi vọng Hoàng thượng sẽ không làm khó Hoàng hậu nương nương nữa. Từ xưa đến nay, kẻ có được lòng dân là có được cả thiên hạ. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương là nữ thần trong lòng bách tính, thậm chí nhiều nơi còn khắc tượng nương nương, lấy tên 'Nữ thần nương nương', còn chuẩn bị xây dựng miếu thờ, cúng bái nương nương. Hoàng thượng người có được Hoàng hậu nương nương, người nên cảm thấy may mắn mới phải!
- Trẫm đồng ý với khanh, sẽ không động vào nàng ta. Trẫm thật không hiểu nàng ta có điểm nào đáng để Binh mã Đại nguyên soái khanh nói giúp cho. Khanh mau đi đi, nhớ chú ý an toàn, Trẫm tin khanh!
Nam Cung Tàn Nguyệt bước xuống, tin tưởng vỗ vỗ vai Tuyết Liệt Hàn khích lệ.
- Vi thần cáo lui!
Tuyết Liệt Hàn khẽ thở dài, hắn nói giúp cho Tiêu Thanh Nhã hoàn toàn là vì bài hát của nàng, bài hát đó là bài hát nàng tặng các tướng sĩ. Trước nay đâu có ai hát vì các tướng sĩ, hắn cũng là tướng sĩ, cho nên mới cảm động, cảm tạ nàng. Nhưng nghĩ tới khuôn mặt tròn như cái bánh bao của nàng, hắn thấy cũng đâu có xấu lắm! Hơn nữa, chuyện nàng đánh Vương gia, Hoàng thượng, khóe miệng hắn khẽ giương lên thành nụ cười, từ xa xưa, Hoàng đế bị Hoàng hậu đánh, chắc chỉ có nàng.
Tác giả :
Tống Hỷ