Phép Biện Chứng Phong Thủy
Chương 24: Tình hình của anh trai nhỏ
Đường Cửu lọt thỏm trong bộ quần áo của Dung Dư Dương nên cô dứt khoát chỉ mặc áo ra ngoài, mang kéo vào toilet cắt quần, tìm sợi dây buộc ngang eo, mặc theo kiểu freestyle.
Anh Lâm nói: “Anh đã gọi ít đồ ăn ngoài, lát nữa em nhớ ăn.”
Đường Cửu đáp một tiếng, ngồi vào ghế tựa bên giường Dung Dư Dương, tay cô nhẹ nhàng cầm tay anh. Thân nhiệt của anh vốn thấp hơn người bình thường, bây giờ nắm tay lại càng thấy lạnh: “Anh Lâm nghỉ ngơi trước đi.”
Anh Lâm cũng không ngủ được: “Anh trông Dung tiên sinh, em ăn cơm rồi ngủ đi một giấc.”
Cô đáp: “Không sao, trên đường em chợp mắt rồi.”
Anh Lâm thở dài trong lòng, sợ rằng trước khi Dung tiên sinh tỉnh lại, Đường Cửu tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi. Anh Lâm không khuyên nữa mà chờ đồ ăn giao tới, dọn cho cô ăn.
Đường Cửu gọi anh Lâm cùng ăn, sợ phòng bệnh ám mùi, anh Lâm chỉ đặt cháo loãng và bánh bao. Hai người ăn xong, Đường Cửu bảo anh Lâm đi nghỉ trước.
Anh Lâm sang phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi, gian phòng này thông với phòng phòng bệnh, bên trong chỉ kê một giường đơn, chuyên dùng cho người trông nom.
Đường Cửu đặt tay mình vào lòng bàn tay Dung Dư Dương, nói khẽ: “Sư phụ, em vẫn đang chờ anh này.”
Trạng thái bây giờ của Dung Dư Dương rất kỳ quái, giống như bị nhốt trong một chiếc bình thủy tinh. Anh có ý thức, cũng cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, ấy vậy mà nói chuyện không được, nhúc nhích chẳng xong.
Trước đó, cơm nước xong xuôi, Dung Dư Dương về phòng nghiên cứu miếng ngọc bội. Tuy không thể nhìn nhưng khi cầm trên tay anh cũng cảm thấy ngọc bội này là đồ tốt, chẳng qua tỉ mỉ cảm nhận thì có cảm giác không thoải mái.
Rõ ràng là ngọc bội rồng, bên trong ẩn chứa long khí nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo bao quanh. Vì phát hiện này, Dung Dư Dương không vội hấp thu long khí mà nghĩ cách loại bỏ âm khí trước.
Kỳ lạ thay, đúng lúc Dung Dư Dương định bỏ ngọc bội xuống, âm khí theo long khí cùng tràn vào cơ thể anh khiến anh hôn mê.
Anh cảm thấy cơ thể mình rất nặng, cũng rất lạnh, Cái lạnh thấu xương này hệt như con rắn băng trườn qua trườn lại trong xương cốt anh.
Sợ không?
Dung Dư Dương sợ chứ.
Trước kia, anh cảm thấy chết là có thể giải thoát, nhưng bây giờ anh không muốn chết cũng không chấp nhận cái chết, vì anh không nỡ.
Thậm chí, Dung Dư Dương biết anh Lâm gọi điện thoại cho Đường Cửu, khi ấy trong lòng anh hơi áy náy, sợ Đường Cửu vội vàng rời đi, không kịp ăn món ngon anh đặc biệt nhờ người gửi qua.
Đường Cửu tới rất nhanh, nhanh hơn dự tính của Dung Dư Dương, ngoại trừ áy náy, anh càng thêm đau lòng. Cảm giác tay mình bị nắm lấy, trái tim anh đập nhanh vài nhịp, dường như cái lạnh cũng tan đi nhiều.
Nghe giọng Đường Cửu, Dung Dư Dương rất muốn động đậy ngón tay nói với cô rằng anh không sao, anh linh cảm nhiều nhất hai ngày nữa sẽ tỉnh, song anh chẳng thể làm gì, sau đó lại đi mất tri giác.
Đường Cửu nắm tay Dung Dư Dương, cân nhắc toàn bộ sự việc rồi gọi điện cho giáo sư Trình hỏi thăm kỹ lưỡng, trong lòng đã hiểu ra. Chính vì thế, sắc mặt cô cô càng khó coi, nói không chừng có người cố ý sắp đặt hết thảy.
Mà cô, sợ rằng cũng bị người ta lợi dụng.
Đường Cửu hít sâu, cầm tay Dung Dư Dương áp vào má mình, nghiêng mặt hôn lòng bàn tay anh: “Xin lỗi sư phụ.”
Nếu cô không nóng lòng muốn Dung Dư Dương tốt hơn thì sẽ không mắc bẫy.
Đường Cửu quyến luyến chà xát lòng bàn tay anh, cô nên biết trên đời nào có chuyện tốt như vậy, làm gì có ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Có điều, Đường Cửu không trách vận khí mình xui xẻo, cho dù bắt cô dùng vận khí cả đời đổi lấy việc quen anh, cô cũng bằng lòng.
Cô chỉ giận bản thân bị mê hoặc bởi niềm hạnh phúc trong khoảng thời gian này.
“Sư phụ.” Đường Cửu nhắm chặt mắt: “Có em ở đây, em sẽ không để anh xảy ra chuyện.”
Hiện tại, nhà họ Kim cũng rất hoảng loạn. Cha Kim hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc kia, mẹ Kim bên cạnh hỏi: “Làm sao đây? Chỗ Dung tiên sinh làm sao bây giờ? Dung tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?”
Con thứ Kim Hâm hơi mất kiên nhẫn: “Không phải chỉ là một nhà phong thủy thôi sao? Anh ta làm việc cho chúng ta, chúng ta cũng đã trả thù lao, anh ta gặp chuyện liên quan gì đến chúng ta?”
Mẹ Kim nghe vậy, ngớ ra nói: “Lão Kim, con nói rất đúng, người ta đâu gặp chuyện không may ở nhà chúng ta.”
Kim Hâm đang lêu lổng bên ngoài thì bị gọi về, tâm trạng dĩ nhiên là không tốt.
“Không đúng.” Người lên tiếng không phải cha Kim mà là con cả Kim Thịnh: “Cha, mẹ, rốt cuộc là ai chỉ hai người đi mời Dung tiên sinh?”
Mẹ Kim né tránh ánh mắt anh ta.
Kim Thịnh nhíu mày, hỏi: “Là người từng nói với cha mẹ đây là mảnh đất may mắn?”
Mẹ Kim khẽ gật đầu.
Kim Thịnh hít hơi: “Chẳng phải con đã dặn cha mẹ không tiếp xúc với anh ta nữa sao?”
Cha Kim dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi châm một điếu khác: “Sự cũng đã rồi, trước tiên nghĩ xem nên giải quyết kiểu gì.”
Kim Thịnh cũng bó tay: “Cha mẹ liên lạc với Dung tiên sinh bằng cách nào? Có thể nhờ người trung gian hòa giải không? Nhà chúng ta liên lụy cũng không nhiều.”
Cha Kim không hé răng, mẹ Kim khó xử đáp: “Là tìm chú Trình của con, khi ấy đồ đệ Dung tiên sinh được chú Trình mời đi hỗ trợ, nên… Cha mẹ liên lạc với chú Trình, dùng miếng ngọc bội trao đổi để mời Dung tiên sinh.”
Kim Thịnh hơi sa sầm mặt: “Chú Trình biết có người giật dây cha mẹ tìm Dung tiên sinh không?”
Cha mẹ Kim đều không đáp.
Kim Thịnh hiểu ra, sợ rằng không chỉ chú Trình không biết, ngay cả phía Dung tiên sinh cũng không biết.
Kim Hâm thờ ơ: “Chuyện cỏn con thôi, đến lúc ấy nói một lượt không được chắc?”
Cha Kim: “Đồ đệ Dung tiên sinh bảo chúng ta sáng mai tới bệnh viện.”
Kim Hâm hầm hừ: “Cô ta là cái thá gì? Nói đi là chúng ta phải đi? Chẳng phải hôm qua cha mẹ đi thăm bị chặn ngoài cửa à?”
Kim Thịnh thở dài: “Để con gọi điện báo cho chú Trình, nhân tiện hỏi thăm tính cách đồ đệ Dung tiên sinh.”
Đang nói, di động của cha Kim đổ chuông, ông ta thấy giáo sư Trình gọi, do dự một chút mới nhận máy.
Giáo sư Trình không đợi cha Kim lên tiếng đã hỏi: “Kim Toàn, ông gạt tôi điều gì khi nhờ vả Dung tiên sinh đúng không?”
Cha Kim đáp: “Chỉ là chút việc nhỏ, không mấy ảnh hưởng.”
Giáo sư Trình hết sức giận dữ, nghiến răng: “Kim Toàn, bây giờ ông vẫn không chịu nói thật với tôi ư? Nếu không phải vấn đề chỗ ông thì là vấn đề ở đâu?”
Cha Kim chuyển di động sang Kim Thịnh.
Kim Thịnh nhận di động mà còn nghe giáo sư Trình to tiếng, chờ ông nói xong mới trả lời: “Chú Trình à, việc này là do cha cháu không đúng, vô cùng xin lỗi chú.”
Nghe giọng Kim Thịnh, giáo sư Trình hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, ông hỏi thẳng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thực tế, khi nhận được cuộc gọi từ Đường Cửu, giáo sư Trình mới ý thức được chuyện không may. Cô chưa nói xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi thăm về mảnh đất may mắn và một số chuyện nhà họ Kim. Cúp điện thoại, ông càng nghĩ càng thấy sai, lập tức gọi cho nhà họ Kim. Ai ngờ đến lúc này Kim Toàn vẫn muốn lừa ông.
Giáo sư Trình trầm giọng: “Bất luận là Dung tiên sinh hay Đường Cửu đều có bản lĩnh, nhà ông tốt nhất ăn ngay nói thật, họ không phải người không phân rõ phải trái.”
Kim Thịnh nói: “Chú ơi, Dung tiên sinh đang hôn mê bất tỉnh. Chủ ý lấy ngọc bội làm điều kiện trao đổi là người khác nói với cha mẹ cháu, ngay cả xin Dung tiên sinh giúp đỡ cũng do người khác chỉ.”
Giáo sư Trình chỉ thấy suýt tắc thở: “Các ông, các ông hãm hại Dung tiên sinh? Dung tiên sinh hiện tại thế nào rồi?”
Kim Thịnh nói: “Cháu không biết, vệ sĩ Dung tiên sinh không cho gia đình cháu tới gần, nhưng mà đồ đệ Dung tiên sinh bảo ngày mai muốn gặp chúng cháu.”
Sắc mặt giáo sư Trình tệ vô cùng, im lặng rất lâu mới nói: “Việc này chú cũng có trách nhiệm. Cháu nói với Kim Toàn, chú và ông ấy là bạn tốt đã nhiều năm, không ngờ đến già ông ấy lại lừa gạt chú, biến chú thành kẻ hai mặt, thậm chí tận giờ phút này ông ấy cũng không dám lộ mặt. Chú khinh thường ông ấy, về sau có chuyện gì đừng tới tìm chú.”
Kim Thịnh duỗi thẳng lưng, anh ta nhận ra giáo sư Trình nghiêm túc: “Chú Trình, cha cháu không cố ý lừa chú, ông chỉ cảm thấy không gì to tát.”
Giáo sư Trình không muốn nghe thêm: “Chung quy cha cháu đã lợi dụng tình cảm bao năm giữa chúng tôi, nhiều năm như vậy… Thôi, chú chỉ nhắc nhở cháu một câu, Đường Cửu tuy không giỏi bằng Dung tiên sinh nhưng cô ấy coi nhẹ giá trị đạo đức hơn Dung tiên sinh nhiều. Nếu Dung tiên sinh thực sự gặp chuyện không may… nhà cháu nên sớm chuẩn bị tâm lý đi.”
Dứt lời, giáo sư Trình dập máy, Kim Thịnh biến sắc rõ rệt. Gọi lại lần nữa, đường dây bên kia luôn bận, không biết giáo sư Trình chặn số hay ông đang gọi điện cho người khác.
Kim Toàn hỏi: ” Chú Trình của con bảo gì?”
Kim Thịnh mấp máy môi, lặp lại lời giáo sư Trình, Kim Toàn trông hết sức khó coi.
Kim Hâm cười lạnh: “Con không tin một cô gái có thể làm gì, dù sao việc nhà mình đã xong, nếu cô ta dám gây sự, con sẽ tìm người giải quyết cô ta? Mọi người lo cái gì?”
Kim Thịnh chưa mở miệng, Kim Toàn đã cả giận nói: “Câm miệng, giới phong thuỷ xưa nay luôn đoàn kết, hôm nay con dám ra tay với nhà phong thủy, ngày mai chưa biết cả nhà mình sẽ chết thế nào đâu.”
Kim Thịnh thở dài: “Ăn ngay nói thật đi, hơn nữa chúng ta chỉ cần khai ra nhà phong thủy vẽ đường cho mình, còn chuyện của giới phong thuỷ cứ để họ tự giải quyết.”
Kim Toàn gật đầu: “Cắt hình ảnh người kia từ camera theo dõi, chúng ta không tìm thấy người thì cũng có chứng cứ giao cho đồ đệ Dung tiên sinh, đây là lục đục trong giới phong thủy bọn họ, chúng ta chỉ bị liên lụy thôi.”
Anh Lâm nói: “Anh đã gọi ít đồ ăn ngoài, lát nữa em nhớ ăn.”
Đường Cửu đáp một tiếng, ngồi vào ghế tựa bên giường Dung Dư Dương, tay cô nhẹ nhàng cầm tay anh. Thân nhiệt của anh vốn thấp hơn người bình thường, bây giờ nắm tay lại càng thấy lạnh: “Anh Lâm nghỉ ngơi trước đi.”
Anh Lâm cũng không ngủ được: “Anh trông Dung tiên sinh, em ăn cơm rồi ngủ đi một giấc.”
Cô đáp: “Không sao, trên đường em chợp mắt rồi.”
Anh Lâm thở dài trong lòng, sợ rằng trước khi Dung tiên sinh tỉnh lại, Đường Cửu tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi. Anh Lâm không khuyên nữa mà chờ đồ ăn giao tới, dọn cho cô ăn.
Đường Cửu gọi anh Lâm cùng ăn, sợ phòng bệnh ám mùi, anh Lâm chỉ đặt cháo loãng và bánh bao. Hai người ăn xong, Đường Cửu bảo anh Lâm đi nghỉ trước.
Anh Lâm sang phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi, gian phòng này thông với phòng phòng bệnh, bên trong chỉ kê một giường đơn, chuyên dùng cho người trông nom.
Đường Cửu đặt tay mình vào lòng bàn tay Dung Dư Dương, nói khẽ: “Sư phụ, em vẫn đang chờ anh này.”
Trạng thái bây giờ của Dung Dư Dương rất kỳ quái, giống như bị nhốt trong một chiếc bình thủy tinh. Anh có ý thức, cũng cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, ấy vậy mà nói chuyện không được, nhúc nhích chẳng xong.
Trước đó, cơm nước xong xuôi, Dung Dư Dương về phòng nghiên cứu miếng ngọc bội. Tuy không thể nhìn nhưng khi cầm trên tay anh cũng cảm thấy ngọc bội này là đồ tốt, chẳng qua tỉ mỉ cảm nhận thì có cảm giác không thoải mái.
Rõ ràng là ngọc bội rồng, bên trong ẩn chứa long khí nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo bao quanh. Vì phát hiện này, Dung Dư Dương không vội hấp thu long khí mà nghĩ cách loại bỏ âm khí trước.
Kỳ lạ thay, đúng lúc Dung Dư Dương định bỏ ngọc bội xuống, âm khí theo long khí cùng tràn vào cơ thể anh khiến anh hôn mê.
Anh cảm thấy cơ thể mình rất nặng, cũng rất lạnh, Cái lạnh thấu xương này hệt như con rắn băng trườn qua trườn lại trong xương cốt anh.
Sợ không?
Dung Dư Dương sợ chứ.
Trước kia, anh cảm thấy chết là có thể giải thoát, nhưng bây giờ anh không muốn chết cũng không chấp nhận cái chết, vì anh không nỡ.
Thậm chí, Dung Dư Dương biết anh Lâm gọi điện thoại cho Đường Cửu, khi ấy trong lòng anh hơi áy náy, sợ Đường Cửu vội vàng rời đi, không kịp ăn món ngon anh đặc biệt nhờ người gửi qua.
Đường Cửu tới rất nhanh, nhanh hơn dự tính của Dung Dư Dương, ngoại trừ áy náy, anh càng thêm đau lòng. Cảm giác tay mình bị nắm lấy, trái tim anh đập nhanh vài nhịp, dường như cái lạnh cũng tan đi nhiều.
Nghe giọng Đường Cửu, Dung Dư Dương rất muốn động đậy ngón tay nói với cô rằng anh không sao, anh linh cảm nhiều nhất hai ngày nữa sẽ tỉnh, song anh chẳng thể làm gì, sau đó lại đi mất tri giác.
Đường Cửu nắm tay Dung Dư Dương, cân nhắc toàn bộ sự việc rồi gọi điện cho giáo sư Trình hỏi thăm kỹ lưỡng, trong lòng đã hiểu ra. Chính vì thế, sắc mặt cô cô càng khó coi, nói không chừng có người cố ý sắp đặt hết thảy.
Mà cô, sợ rằng cũng bị người ta lợi dụng.
Đường Cửu hít sâu, cầm tay Dung Dư Dương áp vào má mình, nghiêng mặt hôn lòng bàn tay anh: “Xin lỗi sư phụ.”
Nếu cô không nóng lòng muốn Dung Dư Dương tốt hơn thì sẽ không mắc bẫy.
Đường Cửu quyến luyến chà xát lòng bàn tay anh, cô nên biết trên đời nào có chuyện tốt như vậy, làm gì có ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Có điều, Đường Cửu không trách vận khí mình xui xẻo, cho dù bắt cô dùng vận khí cả đời đổi lấy việc quen anh, cô cũng bằng lòng.
Cô chỉ giận bản thân bị mê hoặc bởi niềm hạnh phúc trong khoảng thời gian này.
“Sư phụ.” Đường Cửu nhắm chặt mắt: “Có em ở đây, em sẽ không để anh xảy ra chuyện.”
Hiện tại, nhà họ Kim cũng rất hoảng loạn. Cha Kim hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc kia, mẹ Kim bên cạnh hỏi: “Làm sao đây? Chỗ Dung tiên sinh làm sao bây giờ? Dung tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?”
Con thứ Kim Hâm hơi mất kiên nhẫn: “Không phải chỉ là một nhà phong thủy thôi sao? Anh ta làm việc cho chúng ta, chúng ta cũng đã trả thù lao, anh ta gặp chuyện liên quan gì đến chúng ta?”
Mẹ Kim nghe vậy, ngớ ra nói: “Lão Kim, con nói rất đúng, người ta đâu gặp chuyện không may ở nhà chúng ta.”
Kim Hâm đang lêu lổng bên ngoài thì bị gọi về, tâm trạng dĩ nhiên là không tốt.
“Không đúng.” Người lên tiếng không phải cha Kim mà là con cả Kim Thịnh: “Cha, mẹ, rốt cuộc là ai chỉ hai người đi mời Dung tiên sinh?”
Mẹ Kim né tránh ánh mắt anh ta.
Kim Thịnh nhíu mày, hỏi: “Là người từng nói với cha mẹ đây là mảnh đất may mắn?”
Mẹ Kim khẽ gật đầu.
Kim Thịnh hít hơi: “Chẳng phải con đã dặn cha mẹ không tiếp xúc với anh ta nữa sao?”
Cha Kim dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi châm một điếu khác: “Sự cũng đã rồi, trước tiên nghĩ xem nên giải quyết kiểu gì.”
Kim Thịnh cũng bó tay: “Cha mẹ liên lạc với Dung tiên sinh bằng cách nào? Có thể nhờ người trung gian hòa giải không? Nhà chúng ta liên lụy cũng không nhiều.”
Cha Kim không hé răng, mẹ Kim khó xử đáp: “Là tìm chú Trình của con, khi ấy đồ đệ Dung tiên sinh được chú Trình mời đi hỗ trợ, nên… Cha mẹ liên lạc với chú Trình, dùng miếng ngọc bội trao đổi để mời Dung tiên sinh.”
Kim Thịnh hơi sa sầm mặt: “Chú Trình biết có người giật dây cha mẹ tìm Dung tiên sinh không?”
Cha mẹ Kim đều không đáp.
Kim Thịnh hiểu ra, sợ rằng không chỉ chú Trình không biết, ngay cả phía Dung tiên sinh cũng không biết.
Kim Hâm thờ ơ: “Chuyện cỏn con thôi, đến lúc ấy nói một lượt không được chắc?”
Cha Kim: “Đồ đệ Dung tiên sinh bảo chúng ta sáng mai tới bệnh viện.”
Kim Hâm hầm hừ: “Cô ta là cái thá gì? Nói đi là chúng ta phải đi? Chẳng phải hôm qua cha mẹ đi thăm bị chặn ngoài cửa à?”
Kim Thịnh thở dài: “Để con gọi điện báo cho chú Trình, nhân tiện hỏi thăm tính cách đồ đệ Dung tiên sinh.”
Đang nói, di động của cha Kim đổ chuông, ông ta thấy giáo sư Trình gọi, do dự một chút mới nhận máy.
Giáo sư Trình không đợi cha Kim lên tiếng đã hỏi: “Kim Toàn, ông gạt tôi điều gì khi nhờ vả Dung tiên sinh đúng không?”
Cha Kim đáp: “Chỉ là chút việc nhỏ, không mấy ảnh hưởng.”
Giáo sư Trình hết sức giận dữ, nghiến răng: “Kim Toàn, bây giờ ông vẫn không chịu nói thật với tôi ư? Nếu không phải vấn đề chỗ ông thì là vấn đề ở đâu?”
Cha Kim chuyển di động sang Kim Thịnh.
Kim Thịnh nhận di động mà còn nghe giáo sư Trình to tiếng, chờ ông nói xong mới trả lời: “Chú Trình à, việc này là do cha cháu không đúng, vô cùng xin lỗi chú.”
Nghe giọng Kim Thịnh, giáo sư Trình hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, ông hỏi thẳng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thực tế, khi nhận được cuộc gọi từ Đường Cửu, giáo sư Trình mới ý thức được chuyện không may. Cô chưa nói xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi thăm về mảnh đất may mắn và một số chuyện nhà họ Kim. Cúp điện thoại, ông càng nghĩ càng thấy sai, lập tức gọi cho nhà họ Kim. Ai ngờ đến lúc này Kim Toàn vẫn muốn lừa ông.
Giáo sư Trình trầm giọng: “Bất luận là Dung tiên sinh hay Đường Cửu đều có bản lĩnh, nhà ông tốt nhất ăn ngay nói thật, họ không phải người không phân rõ phải trái.”
Kim Thịnh nói: “Chú ơi, Dung tiên sinh đang hôn mê bất tỉnh. Chủ ý lấy ngọc bội làm điều kiện trao đổi là người khác nói với cha mẹ cháu, ngay cả xin Dung tiên sinh giúp đỡ cũng do người khác chỉ.”
Giáo sư Trình chỉ thấy suýt tắc thở: “Các ông, các ông hãm hại Dung tiên sinh? Dung tiên sinh hiện tại thế nào rồi?”
Kim Thịnh nói: “Cháu không biết, vệ sĩ Dung tiên sinh không cho gia đình cháu tới gần, nhưng mà đồ đệ Dung tiên sinh bảo ngày mai muốn gặp chúng cháu.”
Sắc mặt giáo sư Trình tệ vô cùng, im lặng rất lâu mới nói: “Việc này chú cũng có trách nhiệm. Cháu nói với Kim Toàn, chú và ông ấy là bạn tốt đã nhiều năm, không ngờ đến già ông ấy lại lừa gạt chú, biến chú thành kẻ hai mặt, thậm chí tận giờ phút này ông ấy cũng không dám lộ mặt. Chú khinh thường ông ấy, về sau có chuyện gì đừng tới tìm chú.”
Kim Thịnh duỗi thẳng lưng, anh ta nhận ra giáo sư Trình nghiêm túc: “Chú Trình, cha cháu không cố ý lừa chú, ông chỉ cảm thấy không gì to tát.”
Giáo sư Trình không muốn nghe thêm: “Chung quy cha cháu đã lợi dụng tình cảm bao năm giữa chúng tôi, nhiều năm như vậy… Thôi, chú chỉ nhắc nhở cháu một câu, Đường Cửu tuy không giỏi bằng Dung tiên sinh nhưng cô ấy coi nhẹ giá trị đạo đức hơn Dung tiên sinh nhiều. Nếu Dung tiên sinh thực sự gặp chuyện không may… nhà cháu nên sớm chuẩn bị tâm lý đi.”
Dứt lời, giáo sư Trình dập máy, Kim Thịnh biến sắc rõ rệt. Gọi lại lần nữa, đường dây bên kia luôn bận, không biết giáo sư Trình chặn số hay ông đang gọi điện cho người khác.
Kim Toàn hỏi: ” Chú Trình của con bảo gì?”
Kim Thịnh mấp máy môi, lặp lại lời giáo sư Trình, Kim Toàn trông hết sức khó coi.
Kim Hâm cười lạnh: “Con không tin một cô gái có thể làm gì, dù sao việc nhà mình đã xong, nếu cô ta dám gây sự, con sẽ tìm người giải quyết cô ta? Mọi người lo cái gì?”
Kim Thịnh chưa mở miệng, Kim Toàn đã cả giận nói: “Câm miệng, giới phong thuỷ xưa nay luôn đoàn kết, hôm nay con dám ra tay với nhà phong thủy, ngày mai chưa biết cả nhà mình sẽ chết thế nào đâu.”
Kim Thịnh thở dài: “Ăn ngay nói thật đi, hơn nữa chúng ta chỉ cần khai ra nhà phong thủy vẽ đường cho mình, còn chuyện của giới phong thuỷ cứ để họ tự giải quyết.”
Kim Toàn gật đầu: “Cắt hình ảnh người kia từ camera theo dõi, chúng ta không tìm thấy người thì cũng có chứng cứ giao cho đồ đệ Dung tiên sinh, đây là lục đục trong giới phong thủy bọn họ, chúng ta chỉ bị liên lụy thôi.”
Tác giả :
Yên Ba Giang Nam