Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 80-3
Đương Nhiên, Bách Lý Thần Hi cũng không phải người ngốc, không có khả năng lúc này đến tính sổ với Tư Đồ Mộng Liên, rốt cuộc năng lực bây giờ của nàng còn chưa bằng, chỉ là nữ nhân trên tay Tư Đồ Mộng Liên lại không có vận may như vậy.
“Ngôn Kỳ, không biết Lộ Dao đã đắc tội với Thần Quý phi chỗ nào, mà các ngươi lại hạ sát thủ như vậy?” Tư Đồ Mộng Liên ngước mắt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, có chút thương tâm hỏi: “Vì ả, người nào ngươi cũng có thể hạ thủ sao? Lộ Dao là thập trưởng lão của điện Quang Minh đó.”
“Thì sao? Là người của điện Quang Minh nên đi ngang không xem ai ra gì, rồi tùy ý gϊếŧ người à?” Bách Lý Thần Hi nhướng mày nhìn Tư Đồ Mộng Liên, lạnh lùng hỏi lại.
“Lộ Dao, sao lại như vậy?” Mặc dù chỉ nhìn thấy một mặt của Bách Lý Thần Hi, nhưng Tư Đồ Mộng Liên liền cảm thấy nữ nhân này thực không bình thường, nếu giao thủ với nàng, cũng thật khó nói là ai thắng ai thua, bị nàng chất vấn như vậy, mặc dù nguyện ý bảo vệ Lộ Dao, giúp ả cầu xin Nạp Lan Ngôn Kỳ, thì cũng chỉ có thể trầm giọng hỏi Lộ Dao.
“Đại Sư Tế, chuyện là như này…” Lộ Dao tự thuật một cách rõ ràng không chút sơ hở, đương nhiên, có không ít chuyện không hợp với thực tế.
Chỉ là những chuyện đó đều không quan trọng, suy cho cùng Tư Đồ Mộng Liên không chỉ muốn giữ lại Lộ Dao, mà còn muốn tiêu diệt Bách Lý Thần Hi.
“Ngôn Kỳ, ngươi cũng nghe rồi đó, việc này không thể trách Lộ Dao, nàng cũng chỉ muốn giữ các tù nhân này lại mà thôi.” Tư Đồ Mộng Liên nói: “Nếu người bán thú này đi ra ngoài, chỉ biết nhấc lên phong ba…”
“Nói như thế, vậy là lỗi của ta rồi?” Không đợi Tư Đồ Mộng Liên nói xong, Bách Lý Thần Hi đã đánh gãy lời này, nàng vuốt đầu Ngực Thanh, không chút để ý hỏi lại: “Vậy thì xin hỏi Đại tế tư ngươi muốn thế nào?”
“Tự tiện xông vào thiên lao, thả trọng phạm ra, dù tính ngươi là Quý phi cũng không hợp lý chút nào đâu?” Tư Đồ Mộng Liên bình tĩnh hỏi.
“Là trẫm để nàng tới, những người này, cũng là trẫm cho nàng thả.” Khi Bách Lý Thần Hi vừa định mở miệng, cũng là lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm nàng vào lòng, tay bên hông nắm thật chặt, rất bình tĩnh mà nói ra một sự thật như vậy.
Ngay lập tức sắc mặt Lộ Dao thay đổi, Tư Đồ Mộng Liên cũng có chút xấu hổ: “Ngôn Kỳ, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, Lộ Dao cũng không biết thân thế Thần Quý phi, cũng không biết ngươi cho phép nàng…”
“Ý của Đại tế tư là thù bổn cung bị thương cùng với thù suýt chút nữa mất mạng của ta, cứ bỏ đi như vậy?” Bách Lý Thần Hi ngước mắt nhìn Tư Đồ Mộng Liên, con ngươi màu tím xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, nàng nói: “Lòng dạ bổn cung không đủ rộng lượng, người nào đã sát hại bổn cung, thì một người bổn cung cũng không bỏ qua được.”
Lời này, một câu hai nghĩa, Bách Lý Thần Hi chính là cố ý nói cho Tư Đồ Mộng Liên nghe, nàng hơi hơi nheo mắt phượng lại, con ngươi màu tím chứa đựng một tầng sương lạnh, toàn thân đều tỏa ra khí thế sát khí mạnh mẽ, làm cho người ta không bất giác run rẩy.
Ánh mắt Tư Đồ Mộng Liên thoáng đổi, ngay lập tức trở lại bình thường, ả nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Ngôn Kỳ…”
Ngay cả mày Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không thèm nhích: “Dám can đảm động đến nữ nhân của trẫm, tất nhiên là phải một cái giá đắt rồi.”
“Ngươi đã đánh nàng bị thương như vậy…” Tư Đồ Mộng Liên nói ra sự thật, nhưng ả còn chưa nói xong, đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ đánh gãy: “Ngươi quyết sẽ bảo vệ nàng ta đến cùng à?”
“Nàng là người của điện Quang Minh, cho dù có trừng phạt, cũng nên do ta tự mình trừng phạt.” Tư Đồ Mộng Liên lấy cái này làm cái cớ, mặt ngoài là thật sự muốn che chở cho Lộ Dao, nhưng chỉ có mình ả trong lòng rõ ràng, ả chỉ là muốn nhìn xem địa vị của Bách Lý Thần Hi trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ đã đến mức nào rồi.
“Thế nào? Đại tế tư là muốn mang người đi?” Bách Lý Thần Hi lạnh nhạt nói: “E rằng không được.”
“Thần Quý phi muốn thế nào?” Tư Đồ Mộng Liên hỏi lại.
“Rất đơn giản, để mạng của nàng ta lại.” Ngay cả mày Bách Lý Thần Hi cũng không thèm nâng, phảng phất cưỡi mây đạp đó như người nói muốn mạng người khác không phải là nàng.
“Bách Lý Thần Hi, ngươi chỉ là một đứa phế vật mà thôi, đứng đằng sau nam nhân, thì sao tính là có bản lĩnh? Có bản lĩnh thì đơn độc so tài với ta.” Lộ Dao vừa nghe những lời này của Bách Lý Thần Hi, lửa giận vốn có ngay lập tức bùng lên, làm sao còn quản ai đang ở chỗ này nữa?
“Muốn đánh nhau à? Lão nương đánh với ngươi.” Đông Phương Thanh Thanh trực tiếp nhảy ra ngoài, lạnh lùng Ma Lâm Lộ Dao.
“Sao vậy? Thần Quý phi dám gϊếŧ nhiều người như vậy, cũng không dám đơn đả độc đấu* với bổn trưởng lão à?” Lộ Dao lạnh lùng hừ một tiếng: “Một đứa phế vật, dựa vào cái gì mà muốn mạng của bổn trưởng lão?”
*Đơn đả độc đấu: Kiểu một chọi một.
“Câm miệng! Ngươi có tin trẫm lập tức gϊếŧ ngươi không?” Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ trầm xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra khắp cả người hắn.
Tư Đồ Mộng Liên thấy vậy, trong lòng hụt hẫng vạn phần, rồi lại không thể không banh mặt mũi răn dạy Lộ Dao: “Thập trưởng lão, còn không mau xin lỗi Thần Quý phi? Cho dù Thần Quý phi không có võ kỹ, không có ma pháp, nhưng chung quy nàng cũng là Quý phi, lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Hoàng Thượng vui lòng, có lẽ nào lại để ngươi vô lễ?”
Bách Lý Thần Hi không phải đồ ngốc, câu này là chỉ cây dâu mắng cây hòe*, sao nàng lại có thể nghe không hiểu? Tư Đồ Mộng Liên muốn lăng mạ nàng, làm nàng tổn thương cả mặt mũi lẫn bên trong lòng, Bách Lý Thần Hi nàng sao có thể làm quả hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp được?
*Chỉ cây dâu mắng cây hòe: mắng chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác.
“Nếu ngươi thua thì sao?” Bách Lý Thần Hi nhướng mày nhìn về phía Lộ Dao, Lộ Dao nói: “Mặc ngươi xâu xé.”
“Sau khi trở về lập một quân lệnh trạng* đi!” Bách Lý Thần Hi nói: “Một tháng sau, vết thương của ngươi hẳn cũng đã lành, chúng ta liền định độc đấu vào một tháng sau đi.”
*Quân lệnh trạng: Ngày xưa, (trong những tác phẩm điện ảnh Trung Quốc) chúng ta thường bắt gặp một số tình huống: các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.
Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi cũng không quay đầu lại mà rời khỏi thiên lao, Nạp Lan Ngôn Kỳ bỏ xuống thêm một câu nữa: “Tự giải quyết cho tốt.” Sau đó đuổi theo nàng ngay, những người khác cũng theo sát sau đó.
Sau khi trở lại Tê Phượng Cung, Bách Lý Thần Hi ra lệnh người dưới sắp xếp chỗ ở cho đám người Mẫn Gia, lúc này mới kéo cơ thể mệt mỏi của mình vào phòng ngủ. Nước ấm đã chuẩn bị xong, nàng cũng không do dự rút quần áo đi xuống bể tắm, chân vừa chạm đến đã khiến nàng choáng váng, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có một đôi con ngươi u ám đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
“Ngôn Kỳ, không biết Lộ Dao đã đắc tội với Thần Quý phi chỗ nào, mà các ngươi lại hạ sát thủ như vậy?” Tư Đồ Mộng Liên ngước mắt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, có chút thương tâm hỏi: “Vì ả, người nào ngươi cũng có thể hạ thủ sao? Lộ Dao là thập trưởng lão của điện Quang Minh đó.”
“Thì sao? Là người của điện Quang Minh nên đi ngang không xem ai ra gì, rồi tùy ý gϊếŧ người à?” Bách Lý Thần Hi nhướng mày nhìn Tư Đồ Mộng Liên, lạnh lùng hỏi lại.
“Lộ Dao, sao lại như vậy?” Mặc dù chỉ nhìn thấy một mặt của Bách Lý Thần Hi, nhưng Tư Đồ Mộng Liên liền cảm thấy nữ nhân này thực không bình thường, nếu giao thủ với nàng, cũng thật khó nói là ai thắng ai thua, bị nàng chất vấn như vậy, mặc dù nguyện ý bảo vệ Lộ Dao, giúp ả cầu xin Nạp Lan Ngôn Kỳ, thì cũng chỉ có thể trầm giọng hỏi Lộ Dao.
“Đại Sư Tế, chuyện là như này…” Lộ Dao tự thuật một cách rõ ràng không chút sơ hở, đương nhiên, có không ít chuyện không hợp với thực tế.
Chỉ là những chuyện đó đều không quan trọng, suy cho cùng Tư Đồ Mộng Liên không chỉ muốn giữ lại Lộ Dao, mà còn muốn tiêu diệt Bách Lý Thần Hi.
“Ngôn Kỳ, ngươi cũng nghe rồi đó, việc này không thể trách Lộ Dao, nàng cũng chỉ muốn giữ các tù nhân này lại mà thôi.” Tư Đồ Mộng Liên nói: “Nếu người bán thú này đi ra ngoài, chỉ biết nhấc lên phong ba…”
“Nói như thế, vậy là lỗi của ta rồi?” Không đợi Tư Đồ Mộng Liên nói xong, Bách Lý Thần Hi đã đánh gãy lời này, nàng vuốt đầu Ngực Thanh, không chút để ý hỏi lại: “Vậy thì xin hỏi Đại tế tư ngươi muốn thế nào?”
“Tự tiện xông vào thiên lao, thả trọng phạm ra, dù tính ngươi là Quý phi cũng không hợp lý chút nào đâu?” Tư Đồ Mộng Liên bình tĩnh hỏi.
“Là trẫm để nàng tới, những người này, cũng là trẫm cho nàng thả.” Khi Bách Lý Thần Hi vừa định mở miệng, cũng là lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm nàng vào lòng, tay bên hông nắm thật chặt, rất bình tĩnh mà nói ra một sự thật như vậy.
Ngay lập tức sắc mặt Lộ Dao thay đổi, Tư Đồ Mộng Liên cũng có chút xấu hổ: “Ngôn Kỳ, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, Lộ Dao cũng không biết thân thế Thần Quý phi, cũng không biết ngươi cho phép nàng…”
“Ý của Đại tế tư là thù bổn cung bị thương cùng với thù suýt chút nữa mất mạng của ta, cứ bỏ đi như vậy?” Bách Lý Thần Hi ngước mắt nhìn Tư Đồ Mộng Liên, con ngươi màu tím xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, nàng nói: “Lòng dạ bổn cung không đủ rộng lượng, người nào đã sát hại bổn cung, thì một người bổn cung cũng không bỏ qua được.”
Lời này, một câu hai nghĩa, Bách Lý Thần Hi chính là cố ý nói cho Tư Đồ Mộng Liên nghe, nàng hơi hơi nheo mắt phượng lại, con ngươi màu tím chứa đựng một tầng sương lạnh, toàn thân đều tỏa ra khí thế sát khí mạnh mẽ, làm cho người ta không bất giác run rẩy.
Ánh mắt Tư Đồ Mộng Liên thoáng đổi, ngay lập tức trở lại bình thường, ả nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Ngôn Kỳ…”
Ngay cả mày Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không thèm nhích: “Dám can đảm động đến nữ nhân của trẫm, tất nhiên là phải một cái giá đắt rồi.”
“Ngươi đã đánh nàng bị thương như vậy…” Tư Đồ Mộng Liên nói ra sự thật, nhưng ả còn chưa nói xong, đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ đánh gãy: “Ngươi quyết sẽ bảo vệ nàng ta đến cùng à?”
“Nàng là người của điện Quang Minh, cho dù có trừng phạt, cũng nên do ta tự mình trừng phạt.” Tư Đồ Mộng Liên lấy cái này làm cái cớ, mặt ngoài là thật sự muốn che chở cho Lộ Dao, nhưng chỉ có mình ả trong lòng rõ ràng, ả chỉ là muốn nhìn xem địa vị của Bách Lý Thần Hi trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ đã đến mức nào rồi.
“Thế nào? Đại tế tư là muốn mang người đi?” Bách Lý Thần Hi lạnh nhạt nói: “E rằng không được.”
“Thần Quý phi muốn thế nào?” Tư Đồ Mộng Liên hỏi lại.
“Rất đơn giản, để mạng của nàng ta lại.” Ngay cả mày Bách Lý Thần Hi cũng không thèm nâng, phảng phất cưỡi mây đạp đó như người nói muốn mạng người khác không phải là nàng.
“Bách Lý Thần Hi, ngươi chỉ là một đứa phế vật mà thôi, đứng đằng sau nam nhân, thì sao tính là có bản lĩnh? Có bản lĩnh thì đơn độc so tài với ta.” Lộ Dao vừa nghe những lời này của Bách Lý Thần Hi, lửa giận vốn có ngay lập tức bùng lên, làm sao còn quản ai đang ở chỗ này nữa?
“Muốn đánh nhau à? Lão nương đánh với ngươi.” Đông Phương Thanh Thanh trực tiếp nhảy ra ngoài, lạnh lùng Ma Lâm Lộ Dao.
“Sao vậy? Thần Quý phi dám gϊếŧ nhiều người như vậy, cũng không dám đơn đả độc đấu* với bổn trưởng lão à?” Lộ Dao lạnh lùng hừ một tiếng: “Một đứa phế vật, dựa vào cái gì mà muốn mạng của bổn trưởng lão?”
*Đơn đả độc đấu: Kiểu một chọi một.
“Câm miệng! Ngươi có tin trẫm lập tức gϊếŧ ngươi không?” Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ trầm xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra khắp cả người hắn.
Tư Đồ Mộng Liên thấy vậy, trong lòng hụt hẫng vạn phần, rồi lại không thể không banh mặt mũi răn dạy Lộ Dao: “Thập trưởng lão, còn không mau xin lỗi Thần Quý phi? Cho dù Thần Quý phi không có võ kỹ, không có ma pháp, nhưng chung quy nàng cũng là Quý phi, lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Hoàng Thượng vui lòng, có lẽ nào lại để ngươi vô lễ?”
Bách Lý Thần Hi không phải đồ ngốc, câu này là chỉ cây dâu mắng cây hòe*, sao nàng lại có thể nghe không hiểu? Tư Đồ Mộng Liên muốn lăng mạ nàng, làm nàng tổn thương cả mặt mũi lẫn bên trong lòng, Bách Lý Thần Hi nàng sao có thể làm quả hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp được?
*Chỉ cây dâu mắng cây hòe: mắng chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác.
“Nếu ngươi thua thì sao?” Bách Lý Thần Hi nhướng mày nhìn về phía Lộ Dao, Lộ Dao nói: “Mặc ngươi xâu xé.”
“Sau khi trở về lập một quân lệnh trạng* đi!” Bách Lý Thần Hi nói: “Một tháng sau, vết thương của ngươi hẳn cũng đã lành, chúng ta liền định độc đấu vào một tháng sau đi.”
*Quân lệnh trạng: Ngày xưa, (trong những tác phẩm điện ảnh Trung Quốc) chúng ta thường bắt gặp một số tình huống: các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.
Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi cũng không quay đầu lại mà rời khỏi thiên lao, Nạp Lan Ngôn Kỳ bỏ xuống thêm một câu nữa: “Tự giải quyết cho tốt.” Sau đó đuổi theo nàng ngay, những người khác cũng theo sát sau đó.
Sau khi trở lại Tê Phượng Cung, Bách Lý Thần Hi ra lệnh người dưới sắp xếp chỗ ở cho đám người Mẫn Gia, lúc này mới kéo cơ thể mệt mỏi của mình vào phòng ngủ. Nước ấm đã chuẩn bị xong, nàng cũng không do dự rút quần áo đi xuống bể tắm, chân vừa chạm đến đã khiến nàng choáng váng, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có một đôi con ngươi u ám đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Tác giả :
Cửu Nguyệt