Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 8
Phủ Tướng Quân nằm ở phía Tây, trên con đường phồn hoa nhất của Hoàng Đô Liệt Diễm Quốc. Gia tộc Bách Lý là một trong bốn gia tộc lớn của Liệt Diễm Quốc nên vốn đã được mọi người để ý, hơn nữa trong nhà lại có một đích nữ vô dụng tuyệt sắc nên càng không thể thiếu các loại ánh mắt của người đời. Vừa có chút gió thổi cỏ lay, nhất định toàn thành đều sẽ biết.
Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đưa Bách Lý Thần Hi vô cùng chật vật đang lâm vào hôn mê trở lại phủ Tướng Quân, ngự y đã đợi sẵn trong phủ. Bách Lý Ứng Phong ôm Bách Lý Thần Hi về phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt nàng lên giường, lúc này mới để cho ngự y vào chẩn bệnh cho nàng.
Hà Vân Trân đứng bên cạnh lặng lẽ gạt lệ, sắc mặt của Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi thì tái nhợt giống như bọn họ đã đoán được bản thân sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc như thế nào. Bách Lý phu nhân - Triển Ngọc Cầm cũng bị bộ dạng của Bách Lý Thần Hi dọa sợ không nhẹ.
Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đều đặt toàn tâm toàn ý trên người Bách Lý Thần Hi, tạm thời bọn họ vẫn chưa có thời gian đi trách phạt huynh muội Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi. Mãi đến khi ngự y sử dụng thuật chữa trị của Ma pháp hệ quang để chữa trị ngoại thương cho Bách Lý Thần Hi, tuyên bố nàng chỉ là mất quá nhiều máu, cơ thể mệt mỏi kiệt sức nên mới hôn mê, không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiễn ngự y rời đi, Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi. Bách Lý Ứng Phong giơ tay lên muốn đánh Bách Lý Minh Tùng nhưng Bách Lý Minh Tùng lập tức bỏ chạy. Thấy vậy, Bách Lý Ứng Phong càng tức giận đuổi theo đánh hắn.
Lúc Bách Lý Thần Hi tỉnh lại, Bách Lý Ứng Phong vẫn còn đang đuổi đánh Bách Lý Minh Tùng, vừa chạy vừa nói: “Nghịch tử, lão tử không làm thịt ngươi là không được.”
“Cha, vì một đứa phế vật mà người đối xử với con như vậy sao? Lẽ nào đứa con trai duy nhất là ta cũng không so được với đứa vô dụng kia à?” Bách Lý Minh Tùng vừa chạy vừa bất mãn phản kháng.
“Ngươi thật sự phản rồi.” Bách Lý Ứng Phong tức giận giơ tay lên muốn sử dụng võ kỹ cấp Địa, Triển Ngọc Cầm nhìn thấy không đúng lập tức tiến lên ôm lấy Bách Lý Ứng Phong, ấm ức nói: “Tướng Quân, Minh Tùng là đứa con trai duy nhất của ngài, ngài thực sự xuống tay được sao?”
“Tỷ tỷ ruột của nó mà nó còn có thể xuống tay được, đúng là thiếu dạy dỗ.” Bách Lý Vân Thiên trầm giọng nói. Ông ấy thương yêu đứa cháu gái này nhất nhưng nàng lại có thể xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt ông ấy, sao trong lòng ông ấy có thể dễ chịu được?
Ấn đường của Bách Lý Thần Hi hơi nhướng lén, khóe miệng khẽ mấp máy, nửa ngày mới nói: “Gia gia, cha...”
Bách Lý Ứng Phong vốn còn đang đen mặt vì bị chọc giận và Bách Lý Vân Thiên vừa mới nghe thấy giọng nói này đã lập tức thay đổi vẻ mặt chạy vội tới trước mặt Bách Lý Thần Hi, quan tâm hỏi han: “Thần Hi, có khó chịu ở chỗ nào hay không?”
“Con không sao.” Bách Lý Thần Hi lắc đầu, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác được quan tâm cũng không tệ lắm.
“Đều tại gia gia/ cha không bảo vệ tốt cho con.” Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong trăm miệng một lời nói. Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng lỡ như Bách Lý Thần Hi xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ ra sao nữa.
Bách Lý Thần Hi cười một tiếng rồi nói: “Gia gia, cha, Thần Hi không sao thật mà.” Nàng dừng một chút lại nói: “Con muốn bế quan một tháng, không ai được đến quấy rầy, có được không ạ?”
“Con muốn làm gì?” Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên lập tức trở nên khẩn trương, rất sợ nàng sẽ nghĩ quẩn. Bách Lý Thần Hi bất giác hơi buồn cười, nhìn thấy họ khẩn trương như vậy, cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ xuất phát từ nội tâm, nàng âm thầm hạ quyết tâm: Sau này Bách Lý Thần Hi nàng sẽ bảo vệ bọn họ, ai cũng đừng hòng gây tổn thương cho bọn họ.
Bách Lý Thần Hi nói: “Con sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến bản thân, con chỉ muốn trở nên mạnh mẽ mà thôi.”
“Ai dám nói gì con nửa câu thì lão tử sẽ gϊếŧ hắn.” Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên cho rằng Bách Lý Thần Hi như thế là vì có người nói nàng là phế vật nên nàng cảm thấy tổn thương. Bọn họ đều biết tình trạng cơ thể Bách Lý Thần Hi, từ nhỏ bọn họ đã không hề bắt nàng phải như thế này như thế kia, bọn họ chỉ hy vọng nàng luôn vui vẻ hạnh phúc.
Bách Lý Thần Hi lắc đầu, kiên định nói: “Đó là suy nghĩ của người khác, con không quan tâm. Con chỉ đơn thuần muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, như thế thì con mới có thể bảo vệ được người mà con quan tâm.”
Mãi đến lúc này, Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên mới phát hiện ra Bách Lý Thần Hi không còn giống lúc trước nữa...
Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đưa Bách Lý Thần Hi vô cùng chật vật đang lâm vào hôn mê trở lại phủ Tướng Quân, ngự y đã đợi sẵn trong phủ. Bách Lý Ứng Phong ôm Bách Lý Thần Hi về phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt nàng lên giường, lúc này mới để cho ngự y vào chẩn bệnh cho nàng.
Hà Vân Trân đứng bên cạnh lặng lẽ gạt lệ, sắc mặt của Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi thì tái nhợt giống như bọn họ đã đoán được bản thân sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc như thế nào. Bách Lý phu nhân - Triển Ngọc Cầm cũng bị bộ dạng của Bách Lý Thần Hi dọa sợ không nhẹ.
Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đều đặt toàn tâm toàn ý trên người Bách Lý Thần Hi, tạm thời bọn họ vẫn chưa có thời gian đi trách phạt huynh muội Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi. Mãi đến khi ngự y sử dụng thuật chữa trị của Ma pháp hệ quang để chữa trị ngoại thương cho Bách Lý Thần Hi, tuyên bố nàng chỉ là mất quá nhiều máu, cơ thể mệt mỏi kiệt sức nên mới hôn mê, không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiễn ngự y rời đi, Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi. Bách Lý Ứng Phong giơ tay lên muốn đánh Bách Lý Minh Tùng nhưng Bách Lý Minh Tùng lập tức bỏ chạy. Thấy vậy, Bách Lý Ứng Phong càng tức giận đuổi theo đánh hắn.
Lúc Bách Lý Thần Hi tỉnh lại, Bách Lý Ứng Phong vẫn còn đang đuổi đánh Bách Lý Minh Tùng, vừa chạy vừa nói: “Nghịch tử, lão tử không làm thịt ngươi là không được.”
“Cha, vì một đứa phế vật mà người đối xử với con như vậy sao? Lẽ nào đứa con trai duy nhất là ta cũng không so được với đứa vô dụng kia à?” Bách Lý Minh Tùng vừa chạy vừa bất mãn phản kháng.
“Ngươi thật sự phản rồi.” Bách Lý Ứng Phong tức giận giơ tay lên muốn sử dụng võ kỹ cấp Địa, Triển Ngọc Cầm nhìn thấy không đúng lập tức tiến lên ôm lấy Bách Lý Ứng Phong, ấm ức nói: “Tướng Quân, Minh Tùng là đứa con trai duy nhất của ngài, ngài thực sự xuống tay được sao?”
“Tỷ tỷ ruột của nó mà nó còn có thể xuống tay được, đúng là thiếu dạy dỗ.” Bách Lý Vân Thiên trầm giọng nói. Ông ấy thương yêu đứa cháu gái này nhất nhưng nàng lại có thể xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt ông ấy, sao trong lòng ông ấy có thể dễ chịu được?
Ấn đường của Bách Lý Thần Hi hơi nhướng lén, khóe miệng khẽ mấp máy, nửa ngày mới nói: “Gia gia, cha...”
Bách Lý Ứng Phong vốn còn đang đen mặt vì bị chọc giận và Bách Lý Vân Thiên vừa mới nghe thấy giọng nói này đã lập tức thay đổi vẻ mặt chạy vội tới trước mặt Bách Lý Thần Hi, quan tâm hỏi han: “Thần Hi, có khó chịu ở chỗ nào hay không?”
“Con không sao.” Bách Lý Thần Hi lắc đầu, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác được quan tâm cũng không tệ lắm.
“Đều tại gia gia/ cha không bảo vệ tốt cho con.” Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong trăm miệng một lời nói. Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng lỡ như Bách Lý Thần Hi xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ ra sao nữa.
Bách Lý Thần Hi cười một tiếng rồi nói: “Gia gia, cha, Thần Hi không sao thật mà.” Nàng dừng một chút lại nói: “Con muốn bế quan một tháng, không ai được đến quấy rầy, có được không ạ?”
“Con muốn làm gì?” Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên lập tức trở nên khẩn trương, rất sợ nàng sẽ nghĩ quẩn. Bách Lý Thần Hi bất giác hơi buồn cười, nhìn thấy họ khẩn trương như vậy, cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ xuất phát từ nội tâm, nàng âm thầm hạ quyết tâm: Sau này Bách Lý Thần Hi nàng sẽ bảo vệ bọn họ, ai cũng đừng hòng gây tổn thương cho bọn họ.
Bách Lý Thần Hi nói: “Con sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến bản thân, con chỉ muốn trở nên mạnh mẽ mà thôi.”
“Ai dám nói gì con nửa câu thì lão tử sẽ gϊếŧ hắn.” Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên cho rằng Bách Lý Thần Hi như thế là vì có người nói nàng là phế vật nên nàng cảm thấy tổn thương. Bọn họ đều biết tình trạng cơ thể Bách Lý Thần Hi, từ nhỏ bọn họ đã không hề bắt nàng phải như thế này như thế kia, bọn họ chỉ hy vọng nàng luôn vui vẻ hạnh phúc.
Bách Lý Thần Hi lắc đầu, kiên định nói: “Đó là suy nghĩ của người khác, con không quan tâm. Con chỉ đơn thuần muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, như thế thì con mới có thể bảo vệ được người mà con quan tâm.”
Mãi đến lúc này, Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên mới phát hiện ra Bách Lý Thần Hi không còn giống lúc trước nữa...
Tác giả :
Cửu Nguyệt