Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 5
Nạp Lan Ngôn Kỳ thân là võ giả cấp Thiên, Bách Lý Thần Hi của bay giờ có thể so sánh được với phản ứng và tốc độ của hắn sao? Ngay khi Bách Lý Thần Hi ra tay, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã buông Bách Lý Thần Hi ra, nhảy lùi lại, nghiền ngẫm nói: “Ta đã từng nói phản ứng của ngươi không tồi nhưng bản lĩnh còn kém xa lắm.”
“Vậy thì đã sao?” Bách Lý Thần Hi cười lạnh một tiếng, trong lời nói hoàn toàn không có ý chịu thua. Nàng chính là thần thoại bất bại trong giới lính đánh thuê, biết nhận thua mới là kỳ lạ.
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Thần Hi ra tay lần nữa. Tốc độ của nàng tuyệt đối nhanh, chuẩn, tàn nhẫn nhưng ngay cả góc áo của Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không đụng được. Nạp Lan Ngôn Kỳ giống như đang chơi đùa với nàng, sau mấy chục chiêu, hắn né tránh vô cùng nhẹ nhàng tự tại, một chút ý tứ ra tay cũng không có.
Bách Lý Thần Hi không phải là kẻ ngốc, đánh qua đánh lại tuy lửa giận trong lòng không có hạ xuống bớt nhưng nàng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Nàng của bây giờ rõ ràng không phải đối thủ của nam nhân này, có đánh tiếp nữa thì thân thể tàn tạ của nàng cũng không chịu nổi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, vì thế nàng dứt khoát ngừng lại.
“Sao thế? Không đánh nữa à?” Thấy Bách Lý Thần Hi dừng lại, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng ngừng lại, khóe môi của hắn nở nụ cười hứng thú.
Bách Lý Thần Hi lười để ý đến hắn, không thèm nói nửa chữ với Nạp Lan Ngôn Kỳ. Lần này là bản lĩnh của nàng không bằng người khác nhưng lần sau đấu lại, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình. Cái gì mà trời sinh tuyệt mạch, không thể tu luyện? Bách Lý Thần Hi nàng càng muốn trái ý trời sửa lại mệnh, đợi ra khỏi Ma Lâm, nàng sẽ bắt đầu tu luyện, cải thiện tốt thân thể tàn tạ này.
“Giận rồi à?” Nạp Lan Ngôn Kỳ cảm thấy rất lâu rồi hắn chưa thấy ai có thể chơi vui như thế, tất nhiên là hắn không muốn cứ bỏ qua như thế.
Bách Lý Thần Hi bị làm phiền đến cùng, nàng quay đầu lại đánh một quyền: "Cút… Còn đi theo ta nữa thì ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ dễ dàng né tránh công kích của Bách Lý Thần Hi, hắn càng cảm thấy hứng thú nhìn Bách Lý Thần Hi. Cảm nhận được sát khí chân thật tản ra từ trên người nàng, hắn không tiếp tục chọc nàng nữa, nhìn trên dưới đánh giá nàng một phen, nói: “Có cần ta dẫn ngươi ra ngoài không?”
“Không cần.” Bách Lý Thần Hi trả lời dứt khoát lại lưu loát, nàng đã tìm được phương hướng nên cũng không cần thiết dẫn theo một người nguy hiểm bên người.
Nạp Lan Ngôn Kỳ liếc mắt nhìn Bách Lý Thần Hi thật sâu rồi bay vọt đi, chỉ để lại một câu vang vọng trong không khí thật lâu: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi, nhớ kỹ tên của ta, Nạp Lan Ngôn Kỳ.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ? Nếu lúc trước không biết người nam nhân này là ai thì bây giờ nghe thấy cái tên này, Bách Lý Thần Hi đã biết thân biết phận của nam nhân này- Hoàng Thượng của Liệt Diễm Quốc, võ giả cấp Thiên. Nghĩ đến cấp bậc võ tu của nam nhân, Bách Lý Thần Hi bình thường trở lại. Nàng chẳng biết gì cả lại còn vác theo cái thân thể tàn tạ yếu ớt chết tiệt này, có thể đụng tới quần áo hắn mới là lạ.
Thực lực cách xa khiến Bách Lý Thần Hi càng quyết tâm phải mạnh lên.
Bách Lý Thần Hi đi dọc theo phương hướng mình tìm được, nàng đi về phía trước lại không thả lỏng một chút nào. Dù sao nàng vẫn còn ở trong Ma Lâm, ma thú gì đó đều có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, chỉ với bộ dạng bây giờ của nàng chắc chắn sẽ không đối phó được. Nghĩ như thế, Bách Lý Thần Hi bất giác lại bước nhanh chân hơn.
Không biết đi được bao lâu, đột nhiên ánh mắt sắc bén của Bách Lý Thần Hi nhìn thấy một con “rắn” bị thương bất lực mà nằm rạp trên mặt đất. Nàng không phải là người nhiều chuyện nên đương nhiên là sẽ đi qua.
“Chẳng lẽ rắn trên thế giới này đều to lớn kỳ lạ như thế này à?” Bách Lý Thần Hi ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên người “rắn” vừa lẩm bẩm.
"Rắn" vốn đang dịu dàng ngoan ngoãn mặc cho Bách Lý Thần Hi kiểm tra, nó vừa nghe câu nói này của Bách Lý Thần Hi thì lập tức xù lông: “Lão tử là thần thú Thanh Long, không phải rắn…”
“Vậy thì đã sao?” Bách Lý Thần Hi cười lạnh một tiếng, trong lời nói hoàn toàn không có ý chịu thua. Nàng chính là thần thoại bất bại trong giới lính đánh thuê, biết nhận thua mới là kỳ lạ.
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Thần Hi ra tay lần nữa. Tốc độ của nàng tuyệt đối nhanh, chuẩn, tàn nhẫn nhưng ngay cả góc áo của Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không đụng được. Nạp Lan Ngôn Kỳ giống như đang chơi đùa với nàng, sau mấy chục chiêu, hắn né tránh vô cùng nhẹ nhàng tự tại, một chút ý tứ ra tay cũng không có.
Bách Lý Thần Hi không phải là kẻ ngốc, đánh qua đánh lại tuy lửa giận trong lòng không có hạ xuống bớt nhưng nàng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Nàng của bây giờ rõ ràng không phải đối thủ của nam nhân này, có đánh tiếp nữa thì thân thể tàn tạ của nàng cũng không chịu nổi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, vì thế nàng dứt khoát ngừng lại.
“Sao thế? Không đánh nữa à?” Thấy Bách Lý Thần Hi dừng lại, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng ngừng lại, khóe môi của hắn nở nụ cười hứng thú.
Bách Lý Thần Hi lười để ý đến hắn, không thèm nói nửa chữ với Nạp Lan Ngôn Kỳ. Lần này là bản lĩnh của nàng không bằng người khác nhưng lần sau đấu lại, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình. Cái gì mà trời sinh tuyệt mạch, không thể tu luyện? Bách Lý Thần Hi nàng càng muốn trái ý trời sửa lại mệnh, đợi ra khỏi Ma Lâm, nàng sẽ bắt đầu tu luyện, cải thiện tốt thân thể tàn tạ này.
“Giận rồi à?” Nạp Lan Ngôn Kỳ cảm thấy rất lâu rồi hắn chưa thấy ai có thể chơi vui như thế, tất nhiên là hắn không muốn cứ bỏ qua như thế.
Bách Lý Thần Hi bị làm phiền đến cùng, nàng quay đầu lại đánh một quyền: "Cút… Còn đi theo ta nữa thì ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ dễ dàng né tránh công kích của Bách Lý Thần Hi, hắn càng cảm thấy hứng thú nhìn Bách Lý Thần Hi. Cảm nhận được sát khí chân thật tản ra từ trên người nàng, hắn không tiếp tục chọc nàng nữa, nhìn trên dưới đánh giá nàng một phen, nói: “Có cần ta dẫn ngươi ra ngoài không?”
“Không cần.” Bách Lý Thần Hi trả lời dứt khoát lại lưu loát, nàng đã tìm được phương hướng nên cũng không cần thiết dẫn theo một người nguy hiểm bên người.
Nạp Lan Ngôn Kỳ liếc mắt nhìn Bách Lý Thần Hi thật sâu rồi bay vọt đi, chỉ để lại một câu vang vọng trong không khí thật lâu: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi, nhớ kỹ tên của ta, Nạp Lan Ngôn Kỳ.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ? Nếu lúc trước không biết người nam nhân này là ai thì bây giờ nghe thấy cái tên này, Bách Lý Thần Hi đã biết thân biết phận của nam nhân này- Hoàng Thượng của Liệt Diễm Quốc, võ giả cấp Thiên. Nghĩ đến cấp bậc võ tu của nam nhân, Bách Lý Thần Hi bình thường trở lại. Nàng chẳng biết gì cả lại còn vác theo cái thân thể tàn tạ yếu ớt chết tiệt này, có thể đụng tới quần áo hắn mới là lạ.
Thực lực cách xa khiến Bách Lý Thần Hi càng quyết tâm phải mạnh lên.
Bách Lý Thần Hi đi dọc theo phương hướng mình tìm được, nàng đi về phía trước lại không thả lỏng một chút nào. Dù sao nàng vẫn còn ở trong Ma Lâm, ma thú gì đó đều có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, chỉ với bộ dạng bây giờ của nàng chắc chắn sẽ không đối phó được. Nghĩ như thế, Bách Lý Thần Hi bất giác lại bước nhanh chân hơn.
Không biết đi được bao lâu, đột nhiên ánh mắt sắc bén của Bách Lý Thần Hi nhìn thấy một con “rắn” bị thương bất lực mà nằm rạp trên mặt đất. Nàng không phải là người nhiều chuyện nên đương nhiên là sẽ đi qua.
“Chẳng lẽ rắn trên thế giới này đều to lớn kỳ lạ như thế này à?” Bách Lý Thần Hi ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên người “rắn” vừa lẩm bẩm.
"Rắn" vốn đang dịu dàng ngoan ngoãn mặc cho Bách Lý Thần Hi kiểm tra, nó vừa nghe câu nói này của Bách Lý Thần Hi thì lập tức xù lông: “Lão tử là thần thú Thanh Long, không phải rắn…”
Tác giả :
Cửu Nguyệt