Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 4
Lúc này Bách Lý Thần Hi vô cùng chật vật, khi bị ma thú truy đuổi nàng chỉ lo chạy, thỉnh thoảng lại ngã một cái. Không chỉ quần áo bị bẩn, bị rách mà ngay cả da thịt non mềm cũng bị bụi cây có gai quệt qua tạo ra không ít vết thương lớn nhỏ, máu chảy ra trộn lẫn với vết bẩn trên quần áo.
Nàng vốn đã đủ chật vật rồi nhưng càng toang hơn nữa là tóc nàng sớm đã bị tuột ra lộn xộn không thôi. Trán nàng đập vào tảng đá bị thương, mặc dù máu đã ngừng chảy nhưng trên mặt vẫn còn vết máu khô. Có vài sợi tóc và máu dính lại với nhau khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng càng tăng thêm vài phần cảm giác quỷ dị và kinh khủng, trông còn đáng sợ hơn cả “Sadako”*.
*Yamamura Sadako, là một nhân vật phản diện chính của loạt tiểu thuyết Ring - Vòng tròn ác nghiệt (phim ma kinh dị)
May mắn là lúc này Bách Lý Thần Hi đang nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi Ma Lâm nên mới không quan tâm đến mặt mũi dính đầy vết máu và một thân nhếch nhác của mình. Nếu không thì dựa vào tính cách của nàng, e là không diệt cái tên đã hại nàng thảm đến trình độ này là không thể.
Biểu cảm trên mặt Bách Lý Thần Hi ra sao, Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể phân biệt được nhưng lệ khí và sát khí tản ra từ trên người nàng thì hắn cảm nhận được, trong lòng cảm thấy khựng lại. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu không biết gì mà thôi nhưng sao lại có lệ khí và sát khí lớn như vậy? Giống như vô số Tu La tràng bò ra từ trong địa ngục.
Nạp Lan Ngôn Kỳ còn đang nghi ngờ thì đột nhiên cảm giác được có một vật lạnh băng xẹt qua giữa không trung, bay thẳng đến chỗ hắn. Hắn khẽ nghiêng người dễ dàng né tránh. Cùng lúc đó, một giọng nói êm tai như chim hoàng anh xuất cốc lại pha lẫn chút sát khí lạnh như băng truyền đến.
“Người nào? Đi ra!” Bách Lý Thần Hi vẫn luôn rất cảnh giác. Bởi vì vừa mới tới thế giới này lại đang phải tiêu hóa tin tức của Bách Lý Thần Hi “cũ” nên nàng vẫn không để ý nhiều, chờ nàng sắp xếp lại mạch suy nghĩ xong thì mới cảm thấy được sự khác thường. Dựa vào giác quan nhạy bén của mình, nàng không chút suy nghĩ nhặt lấy hòn đá làm vũ khí mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ rất kinh ngạc, đây thật sự là nữ hài chỉ biết chạy mà khi nãy hắn nhìn thấy sao? Sau khi kinh ngạc qua đi, trên mặt hắn lại hiện lên chút nghiền ngẫm, trong lòng lại nổi lên vài phần hứng thú với nàng. Hắn bay xuống đứng trước mặt Bách Lý Thần Hi, nghiền ngẫm nói: “Phản ứng không tồi nhưng bản lĩnh vẫn còn kém nhiều lắm.”
“Không có liên quan gì đến ngươi.”
Bách Lý Thần Hi lạnh lùng liếc nhìn người nam nhân đối diện.
Không thể không thừa nhận dáng dấp của nam nhân này cực kỳ tuấn mỹ, khuôn mặt như được điêu khắc khiến người ta nhìn thế nào cũng không cảm thấy chán. Lông mày hơi chếch lên thái dương lộ ra mấy phần anh khí, mắt phượng hẹp dài vô cùng xinh đẹp giống như muốn hút hồn người khác. Đôi con ngươi màu vàng sâu thẳm ánh lên vẻ nghiền ngẫm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như dao gọt lại lộ ra sắc hồng nhạt nhìn qua có hơi lạnh bạc. Dung mạo như vậy đủ để khiến cho nữ nhân điên cuồng, chỉ có điều là Bách Lý Thần Hi không nằm trong số đó.
Nàng vô cùng thờ ơ thu lại tầm mắt, trong đôi mắt màu tím không có cảm xúc gì dao động, cả người đều tản ra hơi thở đạm mạc xa cách như gần như xa khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng xa xôi.
Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi nhíu mày, hắn phát hiện bản thân rất không thích cảm giác này. Nàng càng hờ hững xa cách, hắn càng muốn phá vỡ sự bình tĩnh đó của nàng. Nhưng mà nhìn đến đôi mắt hắc bạch phân minh lạnh như băng của nàng, đôi con ngươi màu tím khẽ chuyển như tràn đầy ánh sáng lấp lánh, trong lòng hắn lại thay đổi ý định.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ như vậy cũng thật sự làm vậy, thân hình hắn khẽ chuyển đến đứng trước người Bách Lý Thần Hi, hắn vươn tay ra theo bản năng kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi mắt của nàng.
Thời gian như đứng im tại một khắc này.
Nạp Lan Ngôn Kỳ ngây ngẩn cả người, không ngờ hắn lại không kìm lòng được hôn một nữ nhân chật vật đến mức không thấy rõ dung nhan. Bách Lý Thần Hi cũng ngây ngẩn cả người, nàng cứ bị một nam nhân xa lạ hôn như thế à?
Lúc hoàn hồn, con ngươi của Bách Lý Thần Hi tối sầm lại, hòn đá mà nàng nắm trong tay đã hóa thành vũ khí sắc bén đâm về phía cổ họng của Nạp Lan Ngôn Kỳ.
“Nam nhân thối tha, muốn chết à?”
Nàng vốn đã đủ chật vật rồi nhưng càng toang hơn nữa là tóc nàng sớm đã bị tuột ra lộn xộn không thôi. Trán nàng đập vào tảng đá bị thương, mặc dù máu đã ngừng chảy nhưng trên mặt vẫn còn vết máu khô. Có vài sợi tóc và máu dính lại với nhau khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng càng tăng thêm vài phần cảm giác quỷ dị và kinh khủng, trông còn đáng sợ hơn cả “Sadako”*.
*Yamamura Sadako, là một nhân vật phản diện chính của loạt tiểu thuyết Ring - Vòng tròn ác nghiệt (phim ma kinh dị)
May mắn là lúc này Bách Lý Thần Hi đang nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi Ma Lâm nên mới không quan tâm đến mặt mũi dính đầy vết máu và một thân nhếch nhác của mình. Nếu không thì dựa vào tính cách của nàng, e là không diệt cái tên đã hại nàng thảm đến trình độ này là không thể.
Biểu cảm trên mặt Bách Lý Thần Hi ra sao, Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể phân biệt được nhưng lệ khí và sát khí tản ra từ trên người nàng thì hắn cảm nhận được, trong lòng cảm thấy khựng lại. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu không biết gì mà thôi nhưng sao lại có lệ khí và sát khí lớn như vậy? Giống như vô số Tu La tràng bò ra từ trong địa ngục.
Nạp Lan Ngôn Kỳ còn đang nghi ngờ thì đột nhiên cảm giác được có một vật lạnh băng xẹt qua giữa không trung, bay thẳng đến chỗ hắn. Hắn khẽ nghiêng người dễ dàng né tránh. Cùng lúc đó, một giọng nói êm tai như chim hoàng anh xuất cốc lại pha lẫn chút sát khí lạnh như băng truyền đến.
“Người nào? Đi ra!” Bách Lý Thần Hi vẫn luôn rất cảnh giác. Bởi vì vừa mới tới thế giới này lại đang phải tiêu hóa tin tức của Bách Lý Thần Hi “cũ” nên nàng vẫn không để ý nhiều, chờ nàng sắp xếp lại mạch suy nghĩ xong thì mới cảm thấy được sự khác thường. Dựa vào giác quan nhạy bén của mình, nàng không chút suy nghĩ nhặt lấy hòn đá làm vũ khí mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ rất kinh ngạc, đây thật sự là nữ hài chỉ biết chạy mà khi nãy hắn nhìn thấy sao? Sau khi kinh ngạc qua đi, trên mặt hắn lại hiện lên chút nghiền ngẫm, trong lòng lại nổi lên vài phần hứng thú với nàng. Hắn bay xuống đứng trước mặt Bách Lý Thần Hi, nghiền ngẫm nói: “Phản ứng không tồi nhưng bản lĩnh vẫn còn kém nhiều lắm.”
“Không có liên quan gì đến ngươi.”
Bách Lý Thần Hi lạnh lùng liếc nhìn người nam nhân đối diện.
Không thể không thừa nhận dáng dấp của nam nhân này cực kỳ tuấn mỹ, khuôn mặt như được điêu khắc khiến người ta nhìn thế nào cũng không cảm thấy chán. Lông mày hơi chếch lên thái dương lộ ra mấy phần anh khí, mắt phượng hẹp dài vô cùng xinh đẹp giống như muốn hút hồn người khác. Đôi con ngươi màu vàng sâu thẳm ánh lên vẻ nghiền ngẫm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như dao gọt lại lộ ra sắc hồng nhạt nhìn qua có hơi lạnh bạc. Dung mạo như vậy đủ để khiến cho nữ nhân điên cuồng, chỉ có điều là Bách Lý Thần Hi không nằm trong số đó.
Nàng vô cùng thờ ơ thu lại tầm mắt, trong đôi mắt màu tím không có cảm xúc gì dao động, cả người đều tản ra hơi thở đạm mạc xa cách như gần như xa khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng xa xôi.
Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi nhíu mày, hắn phát hiện bản thân rất không thích cảm giác này. Nàng càng hờ hững xa cách, hắn càng muốn phá vỡ sự bình tĩnh đó của nàng. Nhưng mà nhìn đến đôi mắt hắc bạch phân minh lạnh như băng của nàng, đôi con ngươi màu tím khẽ chuyển như tràn đầy ánh sáng lấp lánh, trong lòng hắn lại thay đổi ý định.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ như vậy cũng thật sự làm vậy, thân hình hắn khẽ chuyển đến đứng trước người Bách Lý Thần Hi, hắn vươn tay ra theo bản năng kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi mắt của nàng.
Thời gian như đứng im tại một khắc này.
Nạp Lan Ngôn Kỳ ngây ngẩn cả người, không ngờ hắn lại không kìm lòng được hôn một nữ nhân chật vật đến mức không thấy rõ dung nhan. Bách Lý Thần Hi cũng ngây ngẩn cả người, nàng cứ bị một nam nhân xa lạ hôn như thế à?
Lúc hoàn hồn, con ngươi của Bách Lý Thần Hi tối sầm lại, hòn đá mà nàng nắm trong tay đã hóa thành vũ khí sắc bén đâm về phía cổ họng của Nạp Lan Ngôn Kỳ.
“Nam nhân thối tha, muốn chết à?”
Tác giả :
Cửu Nguyệt