Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 117
Nạp Lan Ngôn Triệt cái gì cũng chưa nói, Nạp Lan Ngôn Kỳ dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Còn có điều này, đệ cho rằng Băng Minh cùng Mộng Liên có bản lĩnh như vậy? Có thể dễ dàng gϊếŧ chết Ma Đạo Sư Bách Lý Vân Thiên, làm trọng thương võ giả địa giai cấp bốn Bách Lý Ứng Phong?”
“Tu vi của Mộng Liên, hai ta đều biết rõ, nhưng mà tu vi của Băng Minh, chúng ta thật sự biết rõ sao? ” Nạp Liên Ngôn Triệt không chịu hỏi lại.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ, nói: “Mười mấy năm trước, tu vi của Băng Minh đã đạt tới thiên gian cấp bốn, nhiều năm trôi qua như vậy, tu vi của hắn đã cao tới mức nào, không ai biết được. Triệt, đệ có nghĩ rằng Băng Minh đột phá huyền giai sao?”
“Việc này thật đúng là không tốt.” Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Có lẽ chúng ta nên hỏi lại tướng quân Bách Lý, tuy rằng ngài ấy nhìn không thấy rõ dung nhan của người kia, nhớ không được thân thủ của người kia, nhưng vẫn có thể nhớ rõ người kia là Ma Tu, hơn nữa vẫn là Võ Tu, dáng người thì như thế nào?”
“Tướng quân Bách Lý đã gặp qua Băng Minh, có lẽ chúng ta có thể ở chỗ ngài ấy thu thập chuyện gì đó.”
“Được.” Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu: “Chúng ta cùng đi thôi.” Hắn cũng rất muốn biết, người kia có thể nào là Băng Minh hay không, nếu thật sự là Băng Minh thì việc này còn nghiêm trọng hơn cả suy nghĩ của bọn họ.
Hơn nữa Bách Lý Thần Hi, trước khi rời cung, nàng đã để đám người Đông Phương Thanh Thanh vào chiếc nhẫn không gian màu tím, sau khi rời cung, cũng chỉ có ôm Ngự Thanh mà thôi.
Vì để không bị người khác chú ý, Ngự Thanh trước sau vẫn bảo vệ hình dáng "thanh xà" của nó, hiện tại tu vi của nó đã cao hơn rất nhiều, phương diện biến hình hiện tại cũng thuận buồm xuôi gió, lúc này nó bỏ cái sừng trên đầu mình, hoàn toàn đem chính mình thành một con rắn màu xanh.
Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh trở về phủ tướng quân, người của phủ tướng quân nhìn đến cách ăn mặc của Bách Lý Thần Hi, đều rất sợ hãi. Triển Ngọc Cầm tranh thủ thời gian đem Bách Lý Thần Hi vào phủ, mắt hiện ra sự lo lắng hỏi: “Thần Hi, con đang làm gì đây….?”
“Nhị nương, con phải rời khỏi nơi này, nên ăn mặc đơn giản một chút.” Bách Lý Thần Hi trả lời thật lòng, tiếp theo lại hỏi:“Cha đã trở về rồi sao?”
Triển Ngọc Cầm nói: “Trở về rồi, để ta kêu Thiến Hi đi kêu.”
Triển Ngọc Cầm vừa nói xong, giọng nói của Bách Lý Ứng Phong truyền đến:“Bách Lý Thần Hi, con phải rời khỏi nơi này? Vì sao lại rời khỏi? Đi nơi nào?”
"Con nghĩ mình rời khỏi nơi này là thuận theo ý trời, tạm thời còn không xác định được phải đi đâu.” Bách Lý Thần Hi nói: “Con muốn mình càng ngày càng mạnh hơn, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được mọi người.”
Nghe lời nói như vậy, Bách Lý Ứng Phong, Triển Ngọc Cầm, Bách Lý Minh Tùng, Bách Lý Thiến Hi trong lòng đều đau khổ, Bách Lý Ứng Phong nói: “Thần Hi, ta chỉ hy vọng con có thể vui vẻ, Hoàng Thượng rất yêu con, con cần gì phải như vậy?”
“Cha, ngài không hiểu được đâu!” Bách Lý Thần Hi nói: “Không sai, Hoàng Thượng là rất yêu con, nhưng việc này cùng việc con rời đi cũng chẳng có quan hệ gì cả.”
“Cha, con không muốn sống ở dưới cánh chim của người khác, mà muốn trở thành cánh chim của người khác, đem những người con quan tâm bảo vệ ở dưới cánh chim, khiến cho người nào chẳng làm hại được.”
“Thần Hi…”
“Cha, con đã quyết định rồi, rồi cũng sẽ có một ngày, con sẽ đứng ở chỗ tối cao, quan sát cả thiên hạ.”
“Thôi được rồi.” Bách Lý Ứng Phong biết nói thêm nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ mà than thở một tiếng: “Nếu ngày đó con mệt mỏi, nhớ rõ nơi này mãi mãi là nhà của con, gia môn mãi mãi vì con mà chào đón.”
“Đúng vậy, Thần Hi, chúng ta mãi mãi sẽ là người nhà của con.” Triển Ngọc Cầm đúng lúc mở miệng.
“Thần Hi, bà vú chờ con quay trở về đây.” Hà Vân Trân không muốn mà lau nước mắt.
“Minh Tùng, Thiến Hi, cha cùng nhị nương, bà vú đành làm phiền hai người chăm sóc thật tốt.” Bách Lý Thần Hi duỗi tay ôm Bách Lý Ứng Phong, rồi lại ôm Triển Ngọc Cầm, lại ôm Hà Vân Trân, lúc này mới nhìn về Bách Lý Minh Tùng cùng Bách Lý Thiến Hi ở phía một bên, dặn dò nói.
“Tỷ…” Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi lần đầu tiên kêu ra xưng hô, đôi mắt đỏ, bọn họ đều chung một lời nói: “Tỷ hãy yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cha, nương và bà vú.”
“Ùm.” Bách Lý Thần Hi gật đầu, nhìn trời, nói: “Thời gian cũng không cần sớm, ta cũng nên đi.”
Nói xong, ôm Ngự Thanh rời đi cũng không hề quay đầu lại.
Không phải không nghĩ quay đầu lại, mà là sợ vừa quay đầu lại, lập tức sẽ luyến tiếc việc rời đi, vậy nên, chỉ có thể nhẫn tâm.
Bách Lý Thần Hi nhắm mắt lại, đem những giọt nước mắt nén trở về, lúc mở mắt sau, đã là một mảnh bình thường.
Nhìn bóng dáng Bách Lý Thần Hi đi xa, mỗi người của gia tộc Bách Lý đều khó chịu không nói được.
Ai nói Bách Lý Thần Hi là sự sỉ nhục của gia tộc Bách Lý? Nàng mới là sự kiêu ngạo lớn nhất của gia tộc Bách Lý, nàng còn nhỏ như vậy, lại dùng thân thể nhỏ xinh của mình gánh vác hết mọi chuyện, làm bọn họ tự biết xấu hổ.
Bách Lý Thần Hi vốn định suy nghĩ trực tiếp rời đi, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra dung mạo của Nam Cung Điệp Y, còn thiếu một ân tình của nàng ấy, lập tức ôm Ngự Thanh đi khách điếm bọn họ đang ở.
Lúc mà Bách Lý Thần Hi đi, Nam Cung Điệp Y và Nam Cung Chi Khiêm đang thu dọn đồ vật, suy nghĩ, bọn họ cũng phải rời khỏi đây.
“Thần Hi, sao ngươi lại tới đây?” Nam Cung Điệp Y đôi mắt sắc bén phát hiện Bách Lý Thần Hi, hơi mỉm cười, đứng dậy tiếp đón nàng bảo nàng ngồi xuống.
Bách Lý Thần Hi nói: “Ngồi thì không cần, ta tới chỉ nói cho ngươi biết, ta phải rời đi Liệt Diễm Quốc, thiếu nhân tình của ngươi, chỉ có thể về sau trả lại.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Lời nói này, là Nam Cung Chi Khiêm hỏi.
“Còn chưa biết được.” Thật ra, trong lòng Bách Lý Thần Hi đã sớm có suy nghĩ, chỉ là, không muốn nói cho người nào mà thôi.
Đến nỗi bọn người Nạp Lan Ngôn Kỳ bọn họ đều đeo nhẫn tâm giới vậy nên, nàng không sợ tìm không thấy nhau.
“Nếu như thế, không thì cùng chúng ta đi Mộc Phong quốc?” Nam Cung Điệp Y nói: “Đúng lúc, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Liệt Diễm Quốc, trở về Mộc Phong quốc.”
“Điệp Y, ý tốt của ngươi, lòng ta xin nhận, nếu có cơ hội ta sẽ đi Mộc Phong quốc tìm ngươi.” Bách Lý Thần Hi khéo léo từ chối.
“Ngài là thần thú Thanh Long sao?” Nam Cung Điệp Y đột nhiên đem đôi mắt sắc bén xoay người một bên nhìn Ngự Thanh hỏi.
“Ngươi dùng thứ gì mà biết được?” Ngự Thanh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Điệp Y, không khỏi hỏi lại.
Bách Lý Thần Hi cũng suy nghĩ nhìn Nam Cung Điệp Y, chờ nàng ấy trả lời.
Nam Cung Điệp Y nói “Tự ngày trở thành thánh nữ, liền có một cái sứ mệnh thần thánh, đó là chờ một người nào đó xuất hiện thần thú Bạch Hổ.”
“Chờ Thanh Long sao?” Bách Lý Thần Hi không khỏi hỏi lại, thật ra, trong lòng nàng đang rất phức tạp, trực giác nói cho nàng biết, theo như lời nói của Nam Cung Điệp Y, đều không phải là Thanh Long, mà là nàng ấy.
“Không phải.” Quả nhiên, Nam Cung Điệp Y phủ nhận, nàng ấy nói: “Chờ chính là người mà thần thú Thanh Long nhận làm chủ.”
“Ngươi đã gặp qua Bạch Hổ? Hắn ta còn nói cho ngươi cái gì?” Ngự Thanh lại một lần nữa mở miệng, cho dù nó rất bình tĩnh, Bách Lý Thần Hi vẫn nghe được có chút chờ mong.
“Ta không có gặp qua thần thú Bạch Hổ, nhưng ta biết, hắn có tồn tại.” Nam Cung Điệp Y rất kiên nhẫn mà giải thích: “Ngoại trừ ta chờ ngày người ấy xuất hiện, dẫn hắn đi Điện Quang Minh của Mộc Phong quốc, lại không có cách khác.”
“Nếu chưa từng gặp qua, làm thế nào ngươi lại biết sự tồn tại của Bạch Hổ?” Bách Lý Thần Hi hỏi ngược lại nàng ấy. “Ngươi không sợ lãng phí tuổi thanh xuân của ngươi?”
“Thần thú Thanh Long tồn tại, vậy thì, thần thú Bạch Hổ sao lại không tồn tại?” Nam Cung Điệp Y nói: “Thần thú Bạch Hổ từng nói rằng, chỉ có chờ người kia xuất hiện, rất nhiều chuyện mới có thể giải quyết.”
Bách Lý Thần Hi mắt trợn lên, làm thế nào lại có cảm giác như chúa cứu thế? Bách Lý Thần Hi nàng từ trước đến nay chỉ gϊếŧ người, căn bản không tính toán làm chúa cứu thế.
Nhìn ra suy nghĩ của Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh nhịn không được nói: “Người phàm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không ai muốn ngươi làm chúa cứu thế gì đó.” Chỉ là muốn ngươi cứu một người mà thôi, đánh thức Phượng Hoàng đại nhân, liền giống nhau là chúa cứu thế.
Bách Lý Thần Hi nói: “Tiểu Ngự Thanh, ta cảm thấy ngươi càng ngày càng giống con giun trong bụng ta.”
Ngự Thanh “...”
Nó đường đường là thần thú Thanh Long, như thế nào có thể giống đồ vật ghê tởm như vậy?
“Thần Hi, cùng chúng ta đi Mộc Phong quốc đi, chắc chắn thần thú Bạch Hổ rất muốn nhìn thấy ngươi.” Nam Cung Điệp Y mong chờ nhìn Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi cũng nhìn Nam Cung Điệp Y, suy nghĩ, xong rồi nói: “Điệp Y, không bằng thì như vậy, các ngươi đi về trước đi, sau khi ta xử lý mọi chuyện đều tốt, sẽ đi Mộc Phong quốc tìm ngươi, có được không?”
“Ngươi không phải còn chưa định đi nơi nào sao?” Ánh mắt sáng rực của Nam Cung Chi Khiêm nhìn Bách Lý Thần Hi, nói: “Lẽ nào ngươi lại sợ hãi cùng chúng ta về Mộc Phong quốc?”
“Nam Cung Chi Khiêm, nhìn ngươi lạnh lùng vô tình, khi nào cũng học được cách hài hước?” Bách Lý Thần Hi vuốt đầu của Ngự Thanh, bình tĩnh nói: “Các ngươi lại không phải là rắn độc hay mãnh thú, Bách Lý Thần Hi ta vì cái gì phải sợ? Còn nữa, cho dù là rắn độc hay mãnh thú thật sự, Bách Lý Thần Hi ta cũng chẳng có gì phải sợ.”
“Ta không đi theo với các ngươi, là có chuyện thật sự, các ngươi cũng biết, thủ hạ của ta có một đám người, chuyện của bọn họ, cũng chính là chuyện của ta.”
“Vốn dĩ ta nói chưa biết, bởi vì bọn họ còn chưa thương lượng được, rốt cuộc đi nhà ai trước.”
Nghe lời giải thích của Bách Lý Thần Hi, Nam Cung Chi Khiêm và Nam Cung Điệp Y đều không nói gì nữa.
“Nếu đã như vậy, vậy thì, ta ở Mộc Phong quốc chờ ngươi.” Nam Cung Điệp Y chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói.
“Được.”
Tạm biệt huynh muội Nam Cung Chi Khiêm và Nam Cung Điệp Y, Bách Lý Thần Hi mới rời đi thủ đô thành của Liệt Diễm
Ở bên kia, Bách Lý Thần Hi vừa rời khỏi phủ tướng quân, huynh đệ Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan Ngôn Triệt lập tức tới phủ tướng quân.
Bách Lý Ứng Phong cho rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ tới tìm Bách Lý Thần Hi, vậy nên, không thể mở miệng trước, lại phải giải thích trước: “Hoàng Thượng, Thần Hi vừa mới đi…”
“Trẫm tới đây là muốn tìm ngài.” Nạp Lan Ngôn Kỳ đánh gãy lời Bách Lý Ứng Phong muốn nói, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Trẫm muốn biết rằng ngài còn nhớ rõ người mà ngày hôm đó tập kích ngài cùng hội trưởng Bách Lý sao?”
“Tu vi của người kia rất cao, hơn nữa, ánh sáng rất mờ, thần cũng không có thấy rõ dung nhan của người nọ.” Bách Lý Ứng Phong suy nghĩ, rồi đưa ra đáp án vẫn như cũ.
Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Tướng quân Bách Lý, ngày đó người tập kích các ngươi, có giống hoàng đế của Băng Minh quốc? Hay nói là, dáng người rất giống nhau?”
“Vương gia, ngài đây là hoài nghi…” Lời nói kế tiếp, Bách Lý Ứng Phong không có nói ra, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan ngôn triệt đã hiểu.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nói “Tướng quân chỉ cần ăn ngay nói thật thì liền có thể.”
“Đúng là dáng người cùng bóng dáng rất giống hoàng đế của Băng Minh quốc.” Bách Lý Ứng Phong trả lời đúng sự thật, nhưng trong lòng ông lại có nghi hoặc không nói ra được:“Nhưng gia tộc Bách Lý của thần cùng Băng Minh không có ân oán, hắn ta làm như vậy vì lý do gì?”
“Tu vi của Mộng Liên, hai ta đều biết rõ, nhưng mà tu vi của Băng Minh, chúng ta thật sự biết rõ sao? ” Nạp Liên Ngôn Triệt không chịu hỏi lại.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ, nói: “Mười mấy năm trước, tu vi của Băng Minh đã đạt tới thiên gian cấp bốn, nhiều năm trôi qua như vậy, tu vi của hắn đã cao tới mức nào, không ai biết được. Triệt, đệ có nghĩ rằng Băng Minh đột phá huyền giai sao?”
“Việc này thật đúng là không tốt.” Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Có lẽ chúng ta nên hỏi lại tướng quân Bách Lý, tuy rằng ngài ấy nhìn không thấy rõ dung nhan của người kia, nhớ không được thân thủ của người kia, nhưng vẫn có thể nhớ rõ người kia là Ma Tu, hơn nữa vẫn là Võ Tu, dáng người thì như thế nào?”
“Tướng quân Bách Lý đã gặp qua Băng Minh, có lẽ chúng ta có thể ở chỗ ngài ấy thu thập chuyện gì đó.”
“Được.” Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu: “Chúng ta cùng đi thôi.” Hắn cũng rất muốn biết, người kia có thể nào là Băng Minh hay không, nếu thật sự là Băng Minh thì việc này còn nghiêm trọng hơn cả suy nghĩ của bọn họ.
Hơn nữa Bách Lý Thần Hi, trước khi rời cung, nàng đã để đám người Đông Phương Thanh Thanh vào chiếc nhẫn không gian màu tím, sau khi rời cung, cũng chỉ có ôm Ngự Thanh mà thôi.
Vì để không bị người khác chú ý, Ngự Thanh trước sau vẫn bảo vệ hình dáng "thanh xà" của nó, hiện tại tu vi của nó đã cao hơn rất nhiều, phương diện biến hình hiện tại cũng thuận buồm xuôi gió, lúc này nó bỏ cái sừng trên đầu mình, hoàn toàn đem chính mình thành một con rắn màu xanh.
Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh trở về phủ tướng quân, người của phủ tướng quân nhìn đến cách ăn mặc của Bách Lý Thần Hi, đều rất sợ hãi. Triển Ngọc Cầm tranh thủ thời gian đem Bách Lý Thần Hi vào phủ, mắt hiện ra sự lo lắng hỏi: “Thần Hi, con đang làm gì đây….?”
“Nhị nương, con phải rời khỏi nơi này, nên ăn mặc đơn giản một chút.” Bách Lý Thần Hi trả lời thật lòng, tiếp theo lại hỏi:“Cha đã trở về rồi sao?”
Triển Ngọc Cầm nói: “Trở về rồi, để ta kêu Thiến Hi đi kêu.”
Triển Ngọc Cầm vừa nói xong, giọng nói của Bách Lý Ứng Phong truyền đến:“Bách Lý Thần Hi, con phải rời khỏi nơi này? Vì sao lại rời khỏi? Đi nơi nào?”
"Con nghĩ mình rời khỏi nơi này là thuận theo ý trời, tạm thời còn không xác định được phải đi đâu.” Bách Lý Thần Hi nói: “Con muốn mình càng ngày càng mạnh hơn, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được mọi người.”
Nghe lời nói như vậy, Bách Lý Ứng Phong, Triển Ngọc Cầm, Bách Lý Minh Tùng, Bách Lý Thiến Hi trong lòng đều đau khổ, Bách Lý Ứng Phong nói: “Thần Hi, ta chỉ hy vọng con có thể vui vẻ, Hoàng Thượng rất yêu con, con cần gì phải như vậy?”
“Cha, ngài không hiểu được đâu!” Bách Lý Thần Hi nói: “Không sai, Hoàng Thượng là rất yêu con, nhưng việc này cùng việc con rời đi cũng chẳng có quan hệ gì cả.”
“Cha, con không muốn sống ở dưới cánh chim của người khác, mà muốn trở thành cánh chim của người khác, đem những người con quan tâm bảo vệ ở dưới cánh chim, khiến cho người nào chẳng làm hại được.”
“Thần Hi…”
“Cha, con đã quyết định rồi, rồi cũng sẽ có một ngày, con sẽ đứng ở chỗ tối cao, quan sát cả thiên hạ.”
“Thôi được rồi.” Bách Lý Ứng Phong biết nói thêm nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ mà than thở một tiếng: “Nếu ngày đó con mệt mỏi, nhớ rõ nơi này mãi mãi là nhà của con, gia môn mãi mãi vì con mà chào đón.”
“Đúng vậy, Thần Hi, chúng ta mãi mãi sẽ là người nhà của con.” Triển Ngọc Cầm đúng lúc mở miệng.
“Thần Hi, bà vú chờ con quay trở về đây.” Hà Vân Trân không muốn mà lau nước mắt.
“Minh Tùng, Thiến Hi, cha cùng nhị nương, bà vú đành làm phiền hai người chăm sóc thật tốt.” Bách Lý Thần Hi duỗi tay ôm Bách Lý Ứng Phong, rồi lại ôm Triển Ngọc Cầm, lại ôm Hà Vân Trân, lúc này mới nhìn về Bách Lý Minh Tùng cùng Bách Lý Thiến Hi ở phía một bên, dặn dò nói.
“Tỷ…” Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi lần đầu tiên kêu ra xưng hô, đôi mắt đỏ, bọn họ đều chung một lời nói: “Tỷ hãy yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cha, nương và bà vú.”
“Ùm.” Bách Lý Thần Hi gật đầu, nhìn trời, nói: “Thời gian cũng không cần sớm, ta cũng nên đi.”
Nói xong, ôm Ngự Thanh rời đi cũng không hề quay đầu lại.
Không phải không nghĩ quay đầu lại, mà là sợ vừa quay đầu lại, lập tức sẽ luyến tiếc việc rời đi, vậy nên, chỉ có thể nhẫn tâm.
Bách Lý Thần Hi nhắm mắt lại, đem những giọt nước mắt nén trở về, lúc mở mắt sau, đã là một mảnh bình thường.
Nhìn bóng dáng Bách Lý Thần Hi đi xa, mỗi người của gia tộc Bách Lý đều khó chịu không nói được.
Ai nói Bách Lý Thần Hi là sự sỉ nhục của gia tộc Bách Lý? Nàng mới là sự kiêu ngạo lớn nhất của gia tộc Bách Lý, nàng còn nhỏ như vậy, lại dùng thân thể nhỏ xinh của mình gánh vác hết mọi chuyện, làm bọn họ tự biết xấu hổ.
Bách Lý Thần Hi vốn định suy nghĩ trực tiếp rời đi, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra dung mạo của Nam Cung Điệp Y, còn thiếu một ân tình của nàng ấy, lập tức ôm Ngự Thanh đi khách điếm bọn họ đang ở.
Lúc mà Bách Lý Thần Hi đi, Nam Cung Điệp Y và Nam Cung Chi Khiêm đang thu dọn đồ vật, suy nghĩ, bọn họ cũng phải rời khỏi đây.
“Thần Hi, sao ngươi lại tới đây?” Nam Cung Điệp Y đôi mắt sắc bén phát hiện Bách Lý Thần Hi, hơi mỉm cười, đứng dậy tiếp đón nàng bảo nàng ngồi xuống.
Bách Lý Thần Hi nói: “Ngồi thì không cần, ta tới chỉ nói cho ngươi biết, ta phải rời đi Liệt Diễm Quốc, thiếu nhân tình của ngươi, chỉ có thể về sau trả lại.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Lời nói này, là Nam Cung Chi Khiêm hỏi.
“Còn chưa biết được.” Thật ra, trong lòng Bách Lý Thần Hi đã sớm có suy nghĩ, chỉ là, không muốn nói cho người nào mà thôi.
Đến nỗi bọn người Nạp Lan Ngôn Kỳ bọn họ đều đeo nhẫn tâm giới vậy nên, nàng không sợ tìm không thấy nhau.
“Nếu như thế, không thì cùng chúng ta đi Mộc Phong quốc?” Nam Cung Điệp Y nói: “Đúng lúc, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Liệt Diễm Quốc, trở về Mộc Phong quốc.”
“Điệp Y, ý tốt của ngươi, lòng ta xin nhận, nếu có cơ hội ta sẽ đi Mộc Phong quốc tìm ngươi.” Bách Lý Thần Hi khéo léo từ chối.
“Ngài là thần thú Thanh Long sao?” Nam Cung Điệp Y đột nhiên đem đôi mắt sắc bén xoay người một bên nhìn Ngự Thanh hỏi.
“Ngươi dùng thứ gì mà biết được?” Ngự Thanh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Điệp Y, không khỏi hỏi lại.
Bách Lý Thần Hi cũng suy nghĩ nhìn Nam Cung Điệp Y, chờ nàng ấy trả lời.
Nam Cung Điệp Y nói “Tự ngày trở thành thánh nữ, liền có một cái sứ mệnh thần thánh, đó là chờ một người nào đó xuất hiện thần thú Bạch Hổ.”
“Chờ Thanh Long sao?” Bách Lý Thần Hi không khỏi hỏi lại, thật ra, trong lòng nàng đang rất phức tạp, trực giác nói cho nàng biết, theo như lời nói của Nam Cung Điệp Y, đều không phải là Thanh Long, mà là nàng ấy.
“Không phải.” Quả nhiên, Nam Cung Điệp Y phủ nhận, nàng ấy nói: “Chờ chính là người mà thần thú Thanh Long nhận làm chủ.”
“Ngươi đã gặp qua Bạch Hổ? Hắn ta còn nói cho ngươi cái gì?” Ngự Thanh lại một lần nữa mở miệng, cho dù nó rất bình tĩnh, Bách Lý Thần Hi vẫn nghe được có chút chờ mong.
“Ta không có gặp qua thần thú Bạch Hổ, nhưng ta biết, hắn có tồn tại.” Nam Cung Điệp Y rất kiên nhẫn mà giải thích: “Ngoại trừ ta chờ ngày người ấy xuất hiện, dẫn hắn đi Điện Quang Minh của Mộc Phong quốc, lại không có cách khác.”
“Nếu chưa từng gặp qua, làm thế nào ngươi lại biết sự tồn tại của Bạch Hổ?” Bách Lý Thần Hi hỏi ngược lại nàng ấy. “Ngươi không sợ lãng phí tuổi thanh xuân của ngươi?”
“Thần thú Thanh Long tồn tại, vậy thì, thần thú Bạch Hổ sao lại không tồn tại?” Nam Cung Điệp Y nói: “Thần thú Bạch Hổ từng nói rằng, chỉ có chờ người kia xuất hiện, rất nhiều chuyện mới có thể giải quyết.”
Bách Lý Thần Hi mắt trợn lên, làm thế nào lại có cảm giác như chúa cứu thế? Bách Lý Thần Hi nàng từ trước đến nay chỉ gϊếŧ người, căn bản không tính toán làm chúa cứu thế.
Nhìn ra suy nghĩ của Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh nhịn không được nói: “Người phàm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không ai muốn ngươi làm chúa cứu thế gì đó.” Chỉ là muốn ngươi cứu một người mà thôi, đánh thức Phượng Hoàng đại nhân, liền giống nhau là chúa cứu thế.
Bách Lý Thần Hi nói: “Tiểu Ngự Thanh, ta cảm thấy ngươi càng ngày càng giống con giun trong bụng ta.”
Ngự Thanh “...”
Nó đường đường là thần thú Thanh Long, như thế nào có thể giống đồ vật ghê tởm như vậy?
“Thần Hi, cùng chúng ta đi Mộc Phong quốc đi, chắc chắn thần thú Bạch Hổ rất muốn nhìn thấy ngươi.” Nam Cung Điệp Y mong chờ nhìn Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi cũng nhìn Nam Cung Điệp Y, suy nghĩ, xong rồi nói: “Điệp Y, không bằng thì như vậy, các ngươi đi về trước đi, sau khi ta xử lý mọi chuyện đều tốt, sẽ đi Mộc Phong quốc tìm ngươi, có được không?”
“Ngươi không phải còn chưa định đi nơi nào sao?” Ánh mắt sáng rực của Nam Cung Chi Khiêm nhìn Bách Lý Thần Hi, nói: “Lẽ nào ngươi lại sợ hãi cùng chúng ta về Mộc Phong quốc?”
“Nam Cung Chi Khiêm, nhìn ngươi lạnh lùng vô tình, khi nào cũng học được cách hài hước?” Bách Lý Thần Hi vuốt đầu của Ngự Thanh, bình tĩnh nói: “Các ngươi lại không phải là rắn độc hay mãnh thú, Bách Lý Thần Hi ta vì cái gì phải sợ? Còn nữa, cho dù là rắn độc hay mãnh thú thật sự, Bách Lý Thần Hi ta cũng chẳng có gì phải sợ.”
“Ta không đi theo với các ngươi, là có chuyện thật sự, các ngươi cũng biết, thủ hạ của ta có một đám người, chuyện của bọn họ, cũng chính là chuyện của ta.”
“Vốn dĩ ta nói chưa biết, bởi vì bọn họ còn chưa thương lượng được, rốt cuộc đi nhà ai trước.”
Nghe lời giải thích của Bách Lý Thần Hi, Nam Cung Chi Khiêm và Nam Cung Điệp Y đều không nói gì nữa.
“Nếu đã như vậy, vậy thì, ta ở Mộc Phong quốc chờ ngươi.” Nam Cung Điệp Y chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói.
“Được.”
Tạm biệt huynh muội Nam Cung Chi Khiêm và Nam Cung Điệp Y, Bách Lý Thần Hi mới rời đi thủ đô thành của Liệt Diễm
Ở bên kia, Bách Lý Thần Hi vừa rời khỏi phủ tướng quân, huynh đệ Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan Ngôn Triệt lập tức tới phủ tướng quân.
Bách Lý Ứng Phong cho rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ tới tìm Bách Lý Thần Hi, vậy nên, không thể mở miệng trước, lại phải giải thích trước: “Hoàng Thượng, Thần Hi vừa mới đi…”
“Trẫm tới đây là muốn tìm ngài.” Nạp Lan Ngôn Kỳ đánh gãy lời Bách Lý Ứng Phong muốn nói, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Trẫm muốn biết rằng ngài còn nhớ rõ người mà ngày hôm đó tập kích ngài cùng hội trưởng Bách Lý sao?”
“Tu vi của người kia rất cao, hơn nữa, ánh sáng rất mờ, thần cũng không có thấy rõ dung nhan của người nọ.” Bách Lý Ứng Phong suy nghĩ, rồi đưa ra đáp án vẫn như cũ.
Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Tướng quân Bách Lý, ngày đó người tập kích các ngươi, có giống hoàng đế của Băng Minh quốc? Hay nói là, dáng người rất giống nhau?”
“Vương gia, ngài đây là hoài nghi…” Lời nói kế tiếp, Bách Lý Ứng Phong không có nói ra, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan ngôn triệt đã hiểu.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nói “Tướng quân chỉ cần ăn ngay nói thật thì liền có thể.”
“Đúng là dáng người cùng bóng dáng rất giống hoàng đế của Băng Minh quốc.” Bách Lý Ứng Phong trả lời đúng sự thật, nhưng trong lòng ông lại có nghi hoặc không nói ra được:“Nhưng gia tộc Bách Lý của thần cùng Băng Minh không có ân oán, hắn ta làm như vậy vì lý do gì?”
Tác giả :
Cửu Nguyệt