Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 492: Thi Vân chết (ba)
Edit: kaylee
Thiên Bắc Dạ giống như một đứa nhỏ làm sai việc gì đó, sợ bị Cố Nhược Vân trách cứ, có chút quẫn bách bất an cúi đầu, dè dặt cẩn trọng giải thích.
Hắn lúc này, tạo thành đối lập rõ ràng với hình tượng vừa rồi, làm cho thế nhân vẫn còn rung động khí thế của hắn kia nháy mắt kinh ngạc rớt cằm.
Nhưng mà, Đông Phương thế gia đối với việc này đã là thấy nhưng không thể trách, không có biểu hiện ra kinh ngạc như những người khác.
Rốt cục Thiên Khải Tôn Giả cũng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Côn Nam, lqd ngươi còn muốn nháo tới khi nào! Cút về Linh Tông cho ta, nếu không mà nói, ta sẽ làm cho sư phụ ngươi đến mang ngươi trở về!"
"Ha ha," Côn Nam cười nhẹ hai tiếng, âm thanh kia mang theo lạnh như băng và sát ý: "Ta phải rời khỏi, cũng phải mang theo Thi nhi rời đi!"
Nói xong lời này, ánh mắt của y dừng ở trên người Thiên Bắc Dạ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi hẳn chính là người Thi nhi đã từng yêu sâu đậm, lại bị người hãm hại làm cho mất đi trí nhớ, càng là lầm cho rằng Cố Nhược Vân chính là Thi nhi lúc trước, ngươi như bây giờ có thể nghĩ tới cảm thụ của Thi nhi? Dù sao các ngươi từng yêu nhau, vì sao ngươi lại dễ dàng di tình biệt luyến (di dời tình cảm, yêu người khác) như thế?"
Thiên Bắc Dạ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, người này quá ồn ào, ta có thể giết y sao?"
"Dù sao cũng là người của Linh Tông, cho Thiên Khải Tôn Giả một chút mặt mũi, không cần giết y."
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, nói.
Nghe nói như thế, Thiên Khải Tôn Giả lại nhẹ nhàng thở ra, bất luận như thế nào, Côn Nam cũng là đồ đệ của lão gia hỏa kia, nếu chết ở chỗ này, lấy tính cách trừng mắt tất báo của lão gia hỏa kia, chỉ sợ Cố nha đầu sẽ trêu chọc phải một cái phiền toái không cách nào giải quyết.
Nhưng mà, ngay tại lúc ông buông tâm, lại nghe được Cố Nhược Vân chuyển giọng nói, nói: "Biến y thành bán thân bất toại (liệt nửa người) là được."
Thiên Khải Tôn Giả cười khổ một tiếng, sao ông lại quên, nha đầu kia cũng là trừng mắt tất báo, căn bản sẽ không để cho mình ăn một chút thiệt.
Kỳ thực, Cố Nhược Vân chính là hiểu rõ sau khi giết Thi Vân, Côn Nam tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp báo thù cho Thi Vân, sớm muộn gì sẽ vì việc này mà kinh động sư phụ của Côn Nam, lqd nhưng Thi Vân nàng lại là phải giết không thể nghi ngờ, cũng đều là trêu chọc những người khác, vậy vì sao không làm nhiều thêm một ít?
"Được."
Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt thị huyết kia nhìn chằm chằm Côn Nam.
"Ngươi muốn làm gì!!!"
Trong lòng Côn Nam căng thẳng, vội vàng lui về phía sau hai bước, còn không cho y tiếp tục lùi bước, một âm thanh thanh thúy đã vang lên, cổ tay của y lập tức bị phế đi.
"A!"
Y ăn đau hô to một tiếng, nhưng mà cảm nhận kế tiếp mới là đau đớn chân chính.
Gân cốt toàn thân đều bị Thiên Bắc Dạ bẻ gãy, rồi lại nối lại cho y, lặp lại như thế không ngừng, cuối cùng đau đến mức ngay cả khí lực kêu to Côn Nam cũng không có….....
Xem tình cảnh này, Thi Vân chỉ cảm thấy mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), sợ hãi đến mức ngay cả một câu nói cũng không dám nói, nhưng mà, trừ bỏ sợ hãi ra, càng nhiều hơn chính là đau lòng!
Đương nhiên, không phải ả đang đau lòng Côn Nam, đối với ả mà nói Côn Nam chỉ là một công cụ bị lợi dụng mà thôi, chân chính làm cho ả đau lòng, là Thiên Bắc Dạ!
Ả chính là không rõ, rốt cuộc mình có chỗ nào kém hơn nữ nhân kia, vì sao trong lòng trong mắt Thiên Bắc Dạ, lqd đều chỉ có một mình nàng?
Bỗng nhiên, một cảm giác băng hàn thấu xương truyền đến từ sau lưng, làm cho lưng của Thi Vân cứng ngắc.
Mà sau khi người Y Môn thấy bóng dáng xông lên lôi đài, đều là biến sắc, vội vàng hô to ra tiếng: "Ngũ Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"
Quả thật, lời nói của bọn họ đã vô dụng.
Thiên Bắc Dạ giống như một đứa nhỏ làm sai việc gì đó, sợ bị Cố Nhược Vân trách cứ, có chút quẫn bách bất an cúi đầu, dè dặt cẩn trọng giải thích.
Hắn lúc này, tạo thành đối lập rõ ràng với hình tượng vừa rồi, làm cho thế nhân vẫn còn rung động khí thế của hắn kia nháy mắt kinh ngạc rớt cằm.
Nhưng mà, Đông Phương thế gia đối với việc này đã là thấy nhưng không thể trách, không có biểu hiện ra kinh ngạc như những người khác.
Rốt cục Thiên Khải Tôn Giả cũng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Côn Nam, lqd ngươi còn muốn nháo tới khi nào! Cút về Linh Tông cho ta, nếu không mà nói, ta sẽ làm cho sư phụ ngươi đến mang ngươi trở về!"
"Ha ha," Côn Nam cười nhẹ hai tiếng, âm thanh kia mang theo lạnh như băng và sát ý: "Ta phải rời khỏi, cũng phải mang theo Thi nhi rời đi!"
Nói xong lời này, ánh mắt của y dừng ở trên người Thiên Bắc Dạ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi hẳn chính là người Thi nhi đã từng yêu sâu đậm, lại bị người hãm hại làm cho mất đi trí nhớ, càng là lầm cho rằng Cố Nhược Vân chính là Thi nhi lúc trước, ngươi như bây giờ có thể nghĩ tới cảm thụ của Thi nhi? Dù sao các ngươi từng yêu nhau, vì sao ngươi lại dễ dàng di tình biệt luyến (di dời tình cảm, yêu người khác) như thế?"
Thiên Bắc Dạ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, người này quá ồn ào, ta có thể giết y sao?"
"Dù sao cũng là người của Linh Tông, cho Thiên Khải Tôn Giả một chút mặt mũi, không cần giết y."
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, nói.
Nghe nói như thế, Thiên Khải Tôn Giả lại nhẹ nhàng thở ra, bất luận như thế nào, Côn Nam cũng là đồ đệ của lão gia hỏa kia, nếu chết ở chỗ này, lấy tính cách trừng mắt tất báo của lão gia hỏa kia, chỉ sợ Cố nha đầu sẽ trêu chọc phải một cái phiền toái không cách nào giải quyết.
Nhưng mà, ngay tại lúc ông buông tâm, lại nghe được Cố Nhược Vân chuyển giọng nói, nói: "Biến y thành bán thân bất toại (liệt nửa người) là được."
Thiên Khải Tôn Giả cười khổ một tiếng, sao ông lại quên, nha đầu kia cũng là trừng mắt tất báo, căn bản sẽ không để cho mình ăn một chút thiệt.
Kỳ thực, Cố Nhược Vân chính là hiểu rõ sau khi giết Thi Vân, Côn Nam tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp báo thù cho Thi Vân, sớm muộn gì sẽ vì việc này mà kinh động sư phụ của Côn Nam, lqd nhưng Thi Vân nàng lại là phải giết không thể nghi ngờ, cũng đều là trêu chọc những người khác, vậy vì sao không làm nhiều thêm một ít?
"Được."
Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt thị huyết kia nhìn chằm chằm Côn Nam.
"Ngươi muốn làm gì!!!"
Trong lòng Côn Nam căng thẳng, vội vàng lui về phía sau hai bước, còn không cho y tiếp tục lùi bước, một âm thanh thanh thúy đã vang lên, cổ tay của y lập tức bị phế đi.
"A!"
Y ăn đau hô to một tiếng, nhưng mà cảm nhận kế tiếp mới là đau đớn chân chính.
Gân cốt toàn thân đều bị Thiên Bắc Dạ bẻ gãy, rồi lại nối lại cho y, lặp lại như thế không ngừng, cuối cùng đau đến mức ngay cả khí lực kêu to Côn Nam cũng không có….....
Xem tình cảnh này, Thi Vân chỉ cảm thấy mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), sợ hãi đến mức ngay cả một câu nói cũng không dám nói, nhưng mà, trừ bỏ sợ hãi ra, càng nhiều hơn chính là đau lòng!
Đương nhiên, không phải ả đang đau lòng Côn Nam, đối với ả mà nói Côn Nam chỉ là một công cụ bị lợi dụng mà thôi, chân chính làm cho ả đau lòng, là Thiên Bắc Dạ!
Ả chính là không rõ, rốt cuộc mình có chỗ nào kém hơn nữ nhân kia, vì sao trong lòng trong mắt Thiên Bắc Dạ, lqd đều chỉ có một mình nàng?
Bỗng nhiên, một cảm giác băng hàn thấu xương truyền đến từ sau lưng, làm cho lưng của Thi Vân cứng ngắc.
Mà sau khi người Y Môn thấy bóng dáng xông lên lôi đài, đều là biến sắc, vội vàng hô to ra tiếng: "Ngũ Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"
Quả thật, lời nói của bọn họ đã vô dụng.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia