Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 426: Thí luyện (ba)
Edit: kaylee
Nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nam nhân không có lại nói thêm cái gì, trong con ngươi màu đỏ mang theo vẻ kiên quyết.
"Nếu nàng đã quyết định, ta đây sẽ đi cùng nàng, bất luận phải đối mặt với nguy hiểm thế nào, ta đều sẽ bảo vệ nàng an toàn."
Quyết định của nàng, hắn chỉ biết ủng hộ, chẳng sợ phía trước là mạt địa (đường cùng), hắn cũng sẽ không chút do dự đi xuống.
"Tiểu Dạ, cảm ơn."
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn huyết y nam nhân tóc bạc trước mặt, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.
Lúc này, ánh trăng nghiêng xuống, bao phủ lên tóc bạc như tơ của nam nhân, đẹp giống như mộng ảo.
Càng quan trọng hơn là, môi đỏ mọng của nam nhân cách nàng rất gần, gần đến mức chỉ cần cúi người một cái là có thể dán lên.
Không thể không nói, ở giờ khắc này, trái tim của Cố Nhược Vân nháy mắt ngừng đập, cho dù lúc đối mặt với Lục Trầm kiếp trước, nàng cũng không có qua cảm giác chân thật như thế......
"Tiểu Vân, ta có thể thân (hôn) nàng sao?"
Khi nói lời này, trên mặt tuyệt mỹ của nam nhân mang theo một chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng vô cùng khát vọng nhìn môi của Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, hắn không đợi Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, đã cúi đầu xuống hôn ở môi mỏng của đối phương.
Lúc trước, Thiên Bắc Dạ cũng không phải chưa từng trộm thân qua nàng, nhưng mà khi đó Cố Nhược Vân cũng không có cảm giác gì, hiện giờ lại không biết vì sao, ở một khắc môi đỏ mọng của nam nhân dán lên môi của nàng kia, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, ngay cả khi nào thì môi của Thiên Bắc Dạ rời đi đều không có phát giác.
"Tiểu Vân, nàng không đá ta sao?"
Thật lâu sau, nhìn thấy Cố Nhược Vân không có động tác gì, nam nhân tội nghiệp nhìn nàng, dè dặt cẩn trọng hỏi.
Dáng vẻ kia giống như tiểu thụ bị bắt nạt, ủy ủy khuất khuất chọc người vô cùng trìu mến.
"Đá ngươi?" Rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, trong đầu một mảnh tương hồ (ý là hoàn toàn mơ hồ không hiểu gì), nghi hoặc nói: "Vì sao ta phải đá ngươi?" (L: chị này chị có cảm giác rồi đó ~ mà thần kinh thô quá nên chưa có đổi xưng hô ~)
"Nhưng mà…....." Nam nhân vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một cái, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Lúc trước không phải nàng đá ta sao?"
Hắn chỉ là lần ở Thiên Thành đó, sau khi Cố Nhược Vân tỉnh lại phát hiện Thiên Bắc Dạ nhân cơ hội khinh bạc nàng, sau đó một cước đá bay ra kia.
Cho nên, đến bây giờ hắn còn cho rằng chỉ cần hôn Cố Nhược Vân, vậy nhất định phải chịu một cước.
"Tiểu Vân, nếu nàng đá ta mà nói, có thể không đá nơi này hay không," Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ bụng của mình, ủy khuất nói: "Nếu nàng đá sai chỗ, ta sợ về sau chúng ta sẽ không cách nào sinh cục cưng."
Trên trán Cố Nhược Vân lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, không nói gì nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của nam nhân.
Sinh cục cưng?
Người này nghĩ đến chỗ nào vậy?
"Ta đi ngủ, một mình ngươi sinh đi."
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân kéo ra cửa phòng lập tức đi vào.
Thiên Bắc Dạ vốn định đuổi theo, cửa phòng đột nhiên đóng mạnh lại, vừa khéo nện phải mũi của hắn, ngăn hắn ngoài cửa.
Bên trong căn phòng, Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, nàng vuốt trái tim lên xuống kinh hoàng không thôi, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ Thiên Bắc Dạ ủy khuất đáng thương, khẽ cười một tiếng: "Người này, thật đúng là đồ ngốc."
Sao nàng có thể may mắn như vậy, kiếp trước gặp phản bội, kiếp này lại gặp người bất kể hồi báo bảo vệ nàng như thế........
Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Nhược Vân cũng hiện lên một chút ý cười.
...........
Hôm sau.
Nắng sớm hiện ra.
Cố Nhược Vân vừa đẩy ra cửa phòng, một bóng dáng quen thuộc lập tức xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Khuôn mặt của nam nhân có vẻ hơi mỏi mệt, đôi mắt vốn màu đỏ che kín tơ máu, nhưng sau khi trông thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, vẻ mặt lập tức phấn chấn, cả người đều lên tinh thần.
"Tiểu Vân, nàng tỉnh?"
Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ngươi ở bên ngoài ngây người một đêm?"
"Tiểu Vân, nếu nàng không thích, về sau ta có thể sẽ không hôn nàng nữa, nàng không cần giận ta có được hay không?"
Giống như là nghe được âm thanh tức giận trong lòng Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ đáng thương hề hề nói.
"Ta giận ngươi?"
Cố Nhược Vân sợ run một cái, khi nào thì nàng giận tiểu Dạ, thế nào chính nàng lại không biết?
"Ngày hôm qua không phải nàng không nguyện ý đá ta sao?" Thiên Bắc Dạ ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân: "Cho nên khẳng định là nàng đang giận ta."
Nàng không có đá hắn, chính là giận hắn?
Người này có khuynh hướng chịu ngược sao?
Nhưng lại vì chuyện này, đứng ở ngoài cửa phòng nàng một đêm?
Cố Nhược Vân trợn tròn mắt, ngày hôm qua mình rời đi là vì tim đập quá nhanh, kết quả hắn lại cho rằng là vì mình tức giận?
Truyện được edit tại!
p/s: cũng hơi phân vân, có nên đổi xưng hô cho Vân Nhi không đây? Kể ra cũng nhận ra tình cảm của mình rồi đó chứ???? Mà chưa thừa nhận gì ~ phân vân ghê ~
Qua không có chương là vì phải chỉnh sửa làm nốt tiểu luận hôn nay nộp. Mà sang tuần lee thi cuối kỳ A nên chắc từ giờ đến hết tuần sau chương không đều đâu nha ~
Nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nam nhân không có lại nói thêm cái gì, trong con ngươi màu đỏ mang theo vẻ kiên quyết.
"Nếu nàng đã quyết định, ta đây sẽ đi cùng nàng, bất luận phải đối mặt với nguy hiểm thế nào, ta đều sẽ bảo vệ nàng an toàn."
Quyết định của nàng, hắn chỉ biết ủng hộ, chẳng sợ phía trước là mạt địa (đường cùng), hắn cũng sẽ không chút do dự đi xuống.
"Tiểu Dạ, cảm ơn."
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn huyết y nam nhân tóc bạc trước mặt, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.
Lúc này, ánh trăng nghiêng xuống, bao phủ lên tóc bạc như tơ của nam nhân, đẹp giống như mộng ảo.
Càng quan trọng hơn là, môi đỏ mọng của nam nhân cách nàng rất gần, gần đến mức chỉ cần cúi người một cái là có thể dán lên.
Không thể không nói, ở giờ khắc này, trái tim của Cố Nhược Vân nháy mắt ngừng đập, cho dù lúc đối mặt với Lục Trầm kiếp trước, nàng cũng không có qua cảm giác chân thật như thế......
"Tiểu Vân, ta có thể thân (hôn) nàng sao?"
Khi nói lời này, trên mặt tuyệt mỹ của nam nhân mang theo một chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng vô cùng khát vọng nhìn môi của Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, hắn không đợi Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, đã cúi đầu xuống hôn ở môi mỏng của đối phương.
Lúc trước, Thiên Bắc Dạ cũng không phải chưa từng trộm thân qua nàng, nhưng mà khi đó Cố Nhược Vân cũng không có cảm giác gì, hiện giờ lại không biết vì sao, ở một khắc môi đỏ mọng của nam nhân dán lên môi của nàng kia, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, ngay cả khi nào thì môi của Thiên Bắc Dạ rời đi đều không có phát giác.
"Tiểu Vân, nàng không đá ta sao?"
Thật lâu sau, nhìn thấy Cố Nhược Vân không có động tác gì, nam nhân tội nghiệp nhìn nàng, dè dặt cẩn trọng hỏi.
Dáng vẻ kia giống như tiểu thụ bị bắt nạt, ủy ủy khuất khuất chọc người vô cùng trìu mến.
"Đá ngươi?" Rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, trong đầu một mảnh tương hồ (ý là hoàn toàn mơ hồ không hiểu gì), nghi hoặc nói: "Vì sao ta phải đá ngươi?" (L: chị này chị có cảm giác rồi đó ~ mà thần kinh thô quá nên chưa có đổi xưng hô ~)
"Nhưng mà…....." Nam nhân vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một cái, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Lúc trước không phải nàng đá ta sao?"
Hắn chỉ là lần ở Thiên Thành đó, sau khi Cố Nhược Vân tỉnh lại phát hiện Thiên Bắc Dạ nhân cơ hội khinh bạc nàng, sau đó một cước đá bay ra kia.
Cho nên, đến bây giờ hắn còn cho rằng chỉ cần hôn Cố Nhược Vân, vậy nhất định phải chịu một cước.
"Tiểu Vân, nếu nàng đá ta mà nói, có thể không đá nơi này hay không," Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ bụng của mình, ủy khuất nói: "Nếu nàng đá sai chỗ, ta sợ về sau chúng ta sẽ không cách nào sinh cục cưng."
Trên trán Cố Nhược Vân lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, không nói gì nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của nam nhân.
Sinh cục cưng?
Người này nghĩ đến chỗ nào vậy?
"Ta đi ngủ, một mình ngươi sinh đi."
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân kéo ra cửa phòng lập tức đi vào.
Thiên Bắc Dạ vốn định đuổi theo, cửa phòng đột nhiên đóng mạnh lại, vừa khéo nện phải mũi của hắn, ngăn hắn ngoài cửa.
Bên trong căn phòng, Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, nàng vuốt trái tim lên xuống kinh hoàng không thôi, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ Thiên Bắc Dạ ủy khuất đáng thương, khẽ cười một tiếng: "Người này, thật đúng là đồ ngốc."
Sao nàng có thể may mắn như vậy, kiếp trước gặp phản bội, kiếp này lại gặp người bất kể hồi báo bảo vệ nàng như thế........
Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Nhược Vân cũng hiện lên một chút ý cười.
...........
Hôm sau.
Nắng sớm hiện ra.
Cố Nhược Vân vừa đẩy ra cửa phòng, một bóng dáng quen thuộc lập tức xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Khuôn mặt của nam nhân có vẻ hơi mỏi mệt, đôi mắt vốn màu đỏ che kín tơ máu, nhưng sau khi trông thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, vẻ mặt lập tức phấn chấn, cả người đều lên tinh thần.
"Tiểu Vân, nàng tỉnh?"
Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ngươi ở bên ngoài ngây người một đêm?"
"Tiểu Vân, nếu nàng không thích, về sau ta có thể sẽ không hôn nàng nữa, nàng không cần giận ta có được hay không?"
Giống như là nghe được âm thanh tức giận trong lòng Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ đáng thương hề hề nói.
"Ta giận ngươi?"
Cố Nhược Vân sợ run một cái, khi nào thì nàng giận tiểu Dạ, thế nào chính nàng lại không biết?
"Ngày hôm qua không phải nàng không nguyện ý đá ta sao?" Thiên Bắc Dạ ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân: "Cho nên khẳng định là nàng đang giận ta."
Nàng không có đá hắn, chính là giận hắn?
Người này có khuynh hướng chịu ngược sao?
Nhưng lại vì chuyện này, đứng ở ngoài cửa phòng nàng một đêm?
Cố Nhược Vân trợn tròn mắt, ngày hôm qua mình rời đi là vì tim đập quá nhanh, kết quả hắn lại cho rằng là vì mình tức giận?
Truyện được edit tại!
p/s: cũng hơi phân vân, có nên đổi xưng hô cho Vân Nhi không đây? Kể ra cũng nhận ra tình cảm của mình rồi đó chứ???? Mà chưa thừa nhận gì ~ phân vân ghê ~
Qua không có chương là vì phải chỉnh sửa làm nốt tiểu luận hôn nay nộp. Mà sang tuần lee thi cuối kỳ A nên chắc từ giờ đến hết tuần sau chương không đều đâu nha ~
Tác giả :
Tiêu Thất Gia