Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 410: Võ Hoàng, bốn phương khiếp sợ (hai)
Edit: kaylee
Không biết Đông phương lão gia tử biết hành vi vừa rồi của mình ở trong mắt nhi tử nhà mình là đáng khinh như thế, có phải bị tức đến mức ngất xỉu đi hay không.
"Đương nhiên không chỉ như vậy," Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch, chớp mắt: "Con chỉ nói, nếu con không rời đi, ẽ giúp ông khuyên ngoại tổ mẫu xuống núi, vì thế, ông lập tức biến thành dối trá như vậy."
Nghe vậy, Đông Phương Thiếu Trạch bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách lão gia tử sẽ biến thành không có tiết tháo như thế, thì ra là bởi vì mẫu thân.
Đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tính tình lão gia tử không tốt, tính cách nóng nảy, ở trên đời này duy nhất có thể hưởng phúc của ông phỏng chừng cũng chỉ có một mình mẫu thân.
Ở trong cảm nhận của lão gia tử, mẫu thân là toàn bộ thế giới của ông, thậm chí chỉ nghe theo lời bà, mọi người đều biết, nam tử trên đại lục đều là tam thê tứ thiếp (ba vợ bốn nàng hầu), chỉ có lão gia tử, năm đó chống đỡ toàn bộ áp lực chỉ cưới một mình mẫu thân, cũng may mẫu thân có thực lực thiên phú rất mạnh, rất nhanh đã giúp ông thu phục Đông Phương thế gia.
Có lẽ là bị lão gia tử ảnh hưởng, cả đời này, hắn cũng chỉ nguyện tìm được người đồng tâm, bạc đầu không phân cách.
Thế giới lớn thế nào, mỹ nhân nhiều cỡ nào, trong cảm nhận của mình, đều không bằng một phần vạn người nọ.
"Vân Nhi," Đông Phương Thiếu Trạch mỉm cười, sủng nịch xoa đầu Cố Nhược Vân, nói: "Ngoại tổ mẫu con đã ngây người ở phía sau núi mười mấy năm, cữu cữu nghĩ hết tất cả biện pháp lại không có thể làm cho bàrời đi, hiện tại chỉ có thể dựa vào con, con là nữ nhi của tỷ tỷ, chỉ có con mới có thể thuyết phục ngoại tổ mẫu con xuống núi."
Cố Nhược Vân cười cười: "Yên tâm đi, con sẽ dốc hết toàn lực, đây không chỉ vì uy hiếp lão gia tử, mà là cả đời này ngoại tổ mẫu bà đã rất vất vả, chuyện phụ mẫu con, không phải là sai lầm của bà, bà không cần trừng phạt bản thân như thế, mặc dù bà trừng phạt là bản thân, nhưng cũng đang trừng phạt người khác, nhớ mong và tình cảm lão gia tử đối với bà, con có thể cảm nhận được, cho nên chuyện này con khẳng định sẽ giúp, nếu phụ mẫu con ở đây, cũng quả quyết không hy vọng bà như thế."
Hai mắt Đông Phương Thiếu Trạch mang theo ấm áp, giống như nắng ấm bao phủ thiếu nữ trước mặt.
"Đúng rồi, Vân Nhi, nam nhân bên cạnh con kia, rốt cuộc hiện giờ có quan hệ như thế nào với con?"
"Người là nói tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân ngẩn ra.
Kỳ thực, nàng cũng không biết đối với nàng tiểu Dạ tính là cái gì, chỉ là nàng không cách nào quên, trong nháy mắt mình mở mắt ở Thiên Thành kia, lúc trông thấy dung mạo quen thuộc của nam nhân kia, trái tim vẫn luôn treo lên của nàng, lập tức bình tĩnh xuống.
Chỉ vì nàng hiểu rõ, chỉ cần hắn xuất hiện, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Ngay cả bản thân Cố Nhược Vân cũng không rõ, khi nào thì sinh ra ỷ lại và tín nhiệm đối với thiếu niên từng được mình nhặt về như thế? Thậm chí ngay cả bí mật bản thân che giấu nhiều năm như vậy đều nói cho hắn.........
Có lẽ, là nàng quá mức tín nhiệm hắn! Loại tín nhiệm này, càng là siêu việt hơn Lục Trầm – người bản thân tin tưởng nhất kiếp trước.
"Cữu cữu, con không biết rốt cuộc con và tiểu Dạ tính là cái gì, bằng hữu? Tri kỷ? Hay là đồng bạn? Nhưng mà, con tin tưởng, tiểu Dạ hắn sẽ không thương tổn ta! Chẳng sợ có một ngày, có người nói với con hắn muốn mưu hại con, con cũng tuyệt không tin tưởng! Hơn nữa con có một loại cảm giác rất kỳ quái, chính là con và hắn đã từng quen biết, theo thực lực tăng lên, loại cảm giác này cũng càng ngày càng mạnh."
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Hơn nữa, con cũng không biết tại sao tín nhiệm hắn, cho nên con mới có thể để cho hắn luôn luôn đứng ở bên người của con."
Nàng tín nhiệm Đông Phương Thiếu Trạch, là vì quan hệ huyết mạch, nàng tín nhiệm Tử Tà, là vì sự tồn tại của khế ước, cũng là bởi vì Tử Tà là người duy nhất sống hai đời cùng với nàng, duy chỉ có Thiên Bắc Dạ, nàng không biết rốt cuộc tín nhiệm bản thân đối với hắn xuất phát từ chỗ nào.
Không biết Đông phương lão gia tử biết hành vi vừa rồi của mình ở trong mắt nhi tử nhà mình là đáng khinh như thế, có phải bị tức đến mức ngất xỉu đi hay không.
"Đương nhiên không chỉ như vậy," Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch, chớp mắt: "Con chỉ nói, nếu con không rời đi, ẽ giúp ông khuyên ngoại tổ mẫu xuống núi, vì thế, ông lập tức biến thành dối trá như vậy."
Nghe vậy, Đông Phương Thiếu Trạch bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách lão gia tử sẽ biến thành không có tiết tháo như thế, thì ra là bởi vì mẫu thân.
Đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tính tình lão gia tử không tốt, tính cách nóng nảy, ở trên đời này duy nhất có thể hưởng phúc của ông phỏng chừng cũng chỉ có một mình mẫu thân.
Ở trong cảm nhận của lão gia tử, mẫu thân là toàn bộ thế giới của ông, thậm chí chỉ nghe theo lời bà, mọi người đều biết, nam tử trên đại lục đều là tam thê tứ thiếp (ba vợ bốn nàng hầu), chỉ có lão gia tử, năm đó chống đỡ toàn bộ áp lực chỉ cưới một mình mẫu thân, cũng may mẫu thân có thực lực thiên phú rất mạnh, rất nhanh đã giúp ông thu phục Đông Phương thế gia.
Có lẽ là bị lão gia tử ảnh hưởng, cả đời này, hắn cũng chỉ nguyện tìm được người đồng tâm, bạc đầu không phân cách.
Thế giới lớn thế nào, mỹ nhân nhiều cỡ nào, trong cảm nhận của mình, đều không bằng một phần vạn người nọ.
"Vân Nhi," Đông Phương Thiếu Trạch mỉm cười, sủng nịch xoa đầu Cố Nhược Vân, nói: "Ngoại tổ mẫu con đã ngây người ở phía sau núi mười mấy năm, cữu cữu nghĩ hết tất cả biện pháp lại không có thể làm cho bàrời đi, hiện tại chỉ có thể dựa vào con, con là nữ nhi của tỷ tỷ, chỉ có con mới có thể thuyết phục ngoại tổ mẫu con xuống núi."
Cố Nhược Vân cười cười: "Yên tâm đi, con sẽ dốc hết toàn lực, đây không chỉ vì uy hiếp lão gia tử, mà là cả đời này ngoại tổ mẫu bà đã rất vất vả, chuyện phụ mẫu con, không phải là sai lầm của bà, bà không cần trừng phạt bản thân như thế, mặc dù bà trừng phạt là bản thân, nhưng cũng đang trừng phạt người khác, nhớ mong và tình cảm lão gia tử đối với bà, con có thể cảm nhận được, cho nên chuyện này con khẳng định sẽ giúp, nếu phụ mẫu con ở đây, cũng quả quyết không hy vọng bà như thế."
Hai mắt Đông Phương Thiếu Trạch mang theo ấm áp, giống như nắng ấm bao phủ thiếu nữ trước mặt.
"Đúng rồi, Vân Nhi, nam nhân bên cạnh con kia, rốt cuộc hiện giờ có quan hệ như thế nào với con?"
"Người là nói tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân ngẩn ra.
Kỳ thực, nàng cũng không biết đối với nàng tiểu Dạ tính là cái gì, chỉ là nàng không cách nào quên, trong nháy mắt mình mở mắt ở Thiên Thành kia, lúc trông thấy dung mạo quen thuộc của nam nhân kia, trái tim vẫn luôn treo lên của nàng, lập tức bình tĩnh xuống.
Chỉ vì nàng hiểu rõ, chỉ cần hắn xuất hiện, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Ngay cả bản thân Cố Nhược Vân cũng không rõ, khi nào thì sinh ra ỷ lại và tín nhiệm đối với thiếu niên từng được mình nhặt về như thế? Thậm chí ngay cả bí mật bản thân che giấu nhiều năm như vậy đều nói cho hắn.........
Có lẽ, là nàng quá mức tín nhiệm hắn! Loại tín nhiệm này, càng là siêu việt hơn Lục Trầm – người bản thân tin tưởng nhất kiếp trước.
"Cữu cữu, con không biết rốt cuộc con và tiểu Dạ tính là cái gì, bằng hữu? Tri kỷ? Hay là đồng bạn? Nhưng mà, con tin tưởng, tiểu Dạ hắn sẽ không thương tổn ta! Chẳng sợ có một ngày, có người nói với con hắn muốn mưu hại con, con cũng tuyệt không tin tưởng! Hơn nữa con có một loại cảm giác rất kỳ quái, chính là con và hắn đã từng quen biết, theo thực lực tăng lên, loại cảm giác này cũng càng ngày càng mạnh."
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Hơn nữa, con cũng không biết tại sao tín nhiệm hắn, cho nên con mới có thể để cho hắn luôn luôn đứng ở bên người của con."
Nàng tín nhiệm Đông Phương Thiếu Trạch, là vì quan hệ huyết mạch, nàng tín nhiệm Tử Tà, là vì sự tồn tại của khế ước, cũng là bởi vì Tử Tà là người duy nhất sống hai đời cùng với nàng, duy chỉ có Thiên Bắc Dạ, nàng không biết rốt cuộc tín nhiệm bản thân đối với hắn xuất phát từ chỗ nào.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia