Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 407: Đốt y phục của lão gia tử (ba)
Edit: kaylee
"Đông Phương Diễm đúng thật là tốt!"
Đông phương lão gia tử tức đến mức bốc lửa, con ngươi nghiêm khắc quét về phía Đông Phương Diễm: "Bình thường bổn gia chủ đối đãi với các ngươi không tệ, ngươi vậy mà mưu hại bổn gia chủ như thế! Tâm này có thể thấy được! Xem ra vị trí Tướng quân đội chấp pháp này không thích hợp với ngươi, sau đây bổn gia chủ sẽ tìm một người khác tới thay thế vị trí của ngươi."
Đông Phương Diễm ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc.
Làm sao có thể? Loại nói dối thấp kém này, làm sao gia chủ có thể cứ như vậy mà tin?
"Gia chủ, người đừng bị nữ nhân quỷ kế đa đoan này lừa gạt, ta vô tội, Lâm thiếu có thể làm chứng chuyện này, ta chưa từng có suy nghĩ muốn mưu hại gia chủ?"
Nghe nói như thế, Lâm thiếu muốn mở miệng giải thích vì Đông Phương Diễm, lại bị lão gia tử lạnh lùng đánh gãy.
"Tiểu tử Lâm gia, ngươi không có việc gì đừng luôn chạy tới Đông Phương gia tộc chúng ta, hơn nữa quan hệ giữa ngươi và Đông Phương Diễm bổn gia chủ không phải không rõ ràng, lời nói của ngươi không thể tin, Đông Phương Diễm, nếu ngươi còn có thể tìm ra nhân chứng khác chứng minh nàng hãm hại ngươi, vậy bổn gia chủ sẽ tin tưởng lời nói của ngươi."
Đông Phương Diễm thiếu chút nữa thì tự làm mình nghẹn chết.
Nơi này chỉ có tổng cộng ba người bọn họ, nàng đi nơi nào tìm thêm một nhân chứng? Kỳ thực, Đông Phương Diễm chính là không nghĩ ra, vì sao chỉ số thông minh của gia chủ trở nên thấp như vậy, thế mà lại cứ như vậy tin lời nói bậy bạ kia...........
"Này…….."
Lâm thiếu giật mình, y có chút xin lỗi nhìn Đông Phương Diễm, sau đó củng củng nắm tay với lão gia tử: "Đông Phương gia chủ, ta đây cáo lui trước."
Nói xong lời này, bước chân y vội vàng, cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
"Đông Phương Diễm, lát sau tự ngươi đi giao lại vị trí Tướng quân." Ánh mắt uy nghiêm của lão gia tử đảo qua trên người Đông Phương Diễm, rồi sau đó ông hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Còn có ngươi, lập tức cút đến thư phòng."
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nếu nàng không có đoán sai, lão già này đang thiên vị nàng?
.........
Thư phòng.
Không khí nghiêm cẩn, làm người ta có một loại cảm giác đè nén thở không nổi.
Giờ phút này lão gia tử nghiễm nhiên thay đổi một bộ y bào sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, duy chỉ có tóc bạc râu trắng kia là một đi không trở lại, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện kia, trong bụng của ông lại nghẹn một ngọn lửa, muốn hung hăng phát tiết một phen.
"Phóng lửa chơi vui không? Đốt người chơi vui không? Người bao nhiêu tuổi rồi, còn nghịch lửa?"
Nói tới đây, lão gia tử chỉ giận không chỗ phát tiết, hận không thể dạy dỗ nha đầu thối này một chút.
"Không phải ta đã nói sao, là Đông Phương Diễm muốn mưu hại người, không có quan hệ gì với ta."
Cố Nhược Vân giang tay, vẻ mặt không cho là đúng nói.
"Nói dối, ngươi tiếp tục nói dối!"
Lão gia tử hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Đừng tưởng rằng bổn gia chủ không biết chân tướng mọi chuyện, ngươi……....."
Bỗng nhiên, giọng nói của ông ngừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bội Cố Nhược Vân thưởng thức ở trên tay, ‘xoát’ một tiếng nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi, nhanh chóng nhằm về thiếu nữ phía trước, nâng tay muốn đoạt ngọc bội trên tay nàng.
Nhưng mà Cố Nhược Vân tay mắt lanh lẹ, khi lão gia tử đưa tay lại, nàng lập tức vội vàng thu ngọc bội về.
"Ngươi…….. Nha đầu thối, ngọc bội này làm sao ngươi lấy được?" Hô hấp lão gia tử căng thẳng, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân bĩu môi: "Làm sao lấy được? Đương nhiên là giấy thông hành ngoại tổ mẫu cho ta."
"Cái gì?"
Lão gia tử nghe vậy kinh hãi, rồi sau đó uể oải kéo đầu, tức giận bất bình nói: "Nàng cho Trạch nhi ngọc bội cũng thôi đi, vậy mà lại cho nha đầu thối ngươi một cái, nàng rất không công bằng với ta, dựa vào cái gì các ngươi đều có thể tùy thời gặp nàng, một năm ta chỉ có ba lần cơ hội? Nha đầu thối, nhanh chóng đưa ngọc bội kia cho bổn gia chủ xem một chút."
"Đông Phương Diễm đúng thật là tốt!"
Đông phương lão gia tử tức đến mức bốc lửa, con ngươi nghiêm khắc quét về phía Đông Phương Diễm: "Bình thường bổn gia chủ đối đãi với các ngươi không tệ, ngươi vậy mà mưu hại bổn gia chủ như thế! Tâm này có thể thấy được! Xem ra vị trí Tướng quân đội chấp pháp này không thích hợp với ngươi, sau đây bổn gia chủ sẽ tìm một người khác tới thay thế vị trí của ngươi."
Đông Phương Diễm ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc.
Làm sao có thể? Loại nói dối thấp kém này, làm sao gia chủ có thể cứ như vậy mà tin?
"Gia chủ, người đừng bị nữ nhân quỷ kế đa đoan này lừa gạt, ta vô tội, Lâm thiếu có thể làm chứng chuyện này, ta chưa từng có suy nghĩ muốn mưu hại gia chủ?"
Nghe nói như thế, Lâm thiếu muốn mở miệng giải thích vì Đông Phương Diễm, lại bị lão gia tử lạnh lùng đánh gãy.
"Tiểu tử Lâm gia, ngươi không có việc gì đừng luôn chạy tới Đông Phương gia tộc chúng ta, hơn nữa quan hệ giữa ngươi và Đông Phương Diễm bổn gia chủ không phải không rõ ràng, lời nói của ngươi không thể tin, Đông Phương Diễm, nếu ngươi còn có thể tìm ra nhân chứng khác chứng minh nàng hãm hại ngươi, vậy bổn gia chủ sẽ tin tưởng lời nói của ngươi."
Đông Phương Diễm thiếu chút nữa thì tự làm mình nghẹn chết.
Nơi này chỉ có tổng cộng ba người bọn họ, nàng đi nơi nào tìm thêm một nhân chứng? Kỳ thực, Đông Phương Diễm chính là không nghĩ ra, vì sao chỉ số thông minh của gia chủ trở nên thấp như vậy, thế mà lại cứ như vậy tin lời nói bậy bạ kia...........
"Này…….."
Lâm thiếu giật mình, y có chút xin lỗi nhìn Đông Phương Diễm, sau đó củng củng nắm tay với lão gia tử: "Đông Phương gia chủ, ta đây cáo lui trước."
Nói xong lời này, bước chân y vội vàng, cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
"Đông Phương Diễm, lát sau tự ngươi đi giao lại vị trí Tướng quân." Ánh mắt uy nghiêm của lão gia tử đảo qua trên người Đông Phương Diễm, rồi sau đó ông hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Còn có ngươi, lập tức cút đến thư phòng."
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nếu nàng không có đoán sai, lão già này đang thiên vị nàng?
.........
Thư phòng.
Không khí nghiêm cẩn, làm người ta có một loại cảm giác đè nén thở không nổi.
Giờ phút này lão gia tử nghiễm nhiên thay đổi một bộ y bào sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, duy chỉ có tóc bạc râu trắng kia là một đi không trở lại, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện kia, trong bụng của ông lại nghẹn một ngọn lửa, muốn hung hăng phát tiết một phen.
"Phóng lửa chơi vui không? Đốt người chơi vui không? Người bao nhiêu tuổi rồi, còn nghịch lửa?"
Nói tới đây, lão gia tử chỉ giận không chỗ phát tiết, hận không thể dạy dỗ nha đầu thối này một chút.
"Không phải ta đã nói sao, là Đông Phương Diễm muốn mưu hại người, không có quan hệ gì với ta."
Cố Nhược Vân giang tay, vẻ mặt không cho là đúng nói.
"Nói dối, ngươi tiếp tục nói dối!"
Lão gia tử hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Đừng tưởng rằng bổn gia chủ không biết chân tướng mọi chuyện, ngươi……....."
Bỗng nhiên, giọng nói của ông ngừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bội Cố Nhược Vân thưởng thức ở trên tay, ‘xoát’ một tiếng nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi, nhanh chóng nhằm về thiếu nữ phía trước, nâng tay muốn đoạt ngọc bội trên tay nàng.
Nhưng mà Cố Nhược Vân tay mắt lanh lẹ, khi lão gia tử đưa tay lại, nàng lập tức vội vàng thu ngọc bội về.
"Ngươi…….. Nha đầu thối, ngọc bội này làm sao ngươi lấy được?" Hô hấp lão gia tử căng thẳng, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân bĩu môi: "Làm sao lấy được? Đương nhiên là giấy thông hành ngoại tổ mẫu cho ta."
"Cái gì?"
Lão gia tử nghe vậy kinh hãi, rồi sau đó uể oải kéo đầu, tức giận bất bình nói: "Nàng cho Trạch nhi ngọc bội cũng thôi đi, vậy mà lại cho nha đầu thối ngươi một cái, nàng rất không công bằng với ta, dựa vào cái gì các ngươi đều có thể tùy thời gặp nàng, một năm ta chỉ có ba lần cơ hội? Nha đầu thối, nhanh chóng đưa ngọc bội kia cho bổn gia chủ xem một chút."
Tác giả :
Tiêu Thất Gia