Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 34: Luyện Khí Tông vô sỉ (một)
Edit: kaylee
La Âm vừa vung nắm đấm về phía Lăng Hi đột nhiên cứng lại, như là không thể tin được quay đầu, miệng há rộng nhìn về phía thiếu nữ xuất hiện ở trên quảng trường, nàng ngẩn người, nói một câu: "Cố Nhược Vân, ngươi không chết?"
"Ai nói với ngươi ta chết?" Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường.
Vì thế, La Âm thành thành thật thật chỉ về phía Lăng Hi miệng phun máu tươi trước mặt: "Hắn nói chính mắt nhìn thấy ngươi bị Linh Thú giết chết, ta đang muốn cùng hắn tính sổ đấy, không nghĩ tới ngươi còn sống, cực kỳ đúng như câu nói kia, người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm, Cố Nhược Vân, ngươi chính là một tai họa."
Đúng vậy, nữ tử này quả thực chính là tai họa, nếu nàng xuất hiện trễ một chút, nói không chừng bản thân sẽ giết Lăng Hi.
"Hắn nhưng là muốn ta chết, nhưng mà ta mệnh lớn không có chết được."
Cố Nhược Vân khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt đảo qua trên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Hi, mang theo hàm xúc không rõ ý tứ.
"Tốt lắm, người đã không sai biệt lắm đến đông đủ, vậy lúc này đây đối với các ngươi thực lực chứng thực xem như đã xong." Hồn Phi trong lòng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, với hắn mà nói, Cố Nhược Vân có liên quan đến chuyện an ủi đại tiểu thư, đương nhiên không thể có sai lầm gì, dù sao trên đời trừ bỏ nàng ra sợ không có ai sẽ có tinh thần lực cường đại như vậy.
Nghĩ đến đây, lão ho khan hai tiếng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói: "Trong Thanh Long Quốc anh tài xuất hiện lớp lớp, đã từng có Cố Thiên là đệ nhất thiên tài đại lục, hiện tại còn có Cố Sanh Tiêu và Lãnh Ngôn Phong đều có thiên phú không tệ, bên trong các ngươi cũng không hề thiếu người kiệt xuất, chính là đáng tiếc, có một số mặc kệ nỗ lực như thế nào, đều không có khả năng có thành tựu gì."
Bá bá bá!
Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Cố Nhược Vân, theo bọn họ, trên đời này bất luận nỗ lực cỡ nào đều không có khả năng thành công chỉ có một người, người đó chính là phế vật Cố gia nổi tiếng kia!
Vẻ mặt của Cố lão gia tử rất là khó coi, hai mắt hung hăng trừng Cố Nhược Vân, giống như là trước mắt không phải là tôn nữ của lão, mà là kẻ thù không đội trời chung………...
"Cố Nhược Vân," Hồn Phi nhìn Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói, "Huynh trưởng của ngươi là thiên tài trong thiên tài, ngươi đã có thể chất phế vật, vừa rồi ta liền nhìn ra Linh Hải của ngươi đặc biệt rộng lớn, thăng cấp cũng khó khăn hơn người thường, loại Linh Hải này ở trong cơ thể của ngươi, đời này ngươi đều sẽ không có thành tựu gì."
Nhìn những người kia quăng đến ánh mắt trào phúng, Cố Nhược Vân nhàn nhạt giương môi cười.
Mảnh đại lục này so sánh với Đông Nhạc đại lục quả thật là lạc hậu hơn rất nhiều, nếu không cũng sẽ không thể ngay cả cường giả Luyện Khí Tông đều nhìn không ra thể chất của nàng, phải biết rằng, nếu kiếp trước nàng có thể chất như vậy, sợ là cuối cùng cũng sẽ không thể là kết cục như thế......
"Nhưng mà……...." Hồn Phi ngừng lại một chút, đáy mắt hiện lên một vệt ánh sắc bén, "Cho tới bây giờ Luyện Khí Tông chúng ta cũng không phải loại người vì ngươi là phế vật liền khinh thường ngươi kia, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội hết lòng cống hiến vì Luyện Khí Tông ta, không biết ý của ngươi thế nào?"
Vẻ mặt của lão giống như là đang bố thí, vênh váo đắc ý nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Giống như Cố Nhược Vân không thể cự tuyệt, còn phải mang ơn vì được hy sinh cho Luyện Khí Tông của lão.
Cái gì?
Để phế vật này hết lòng cống hiến vì Luyện Khí Tông? Có phải Hồn Phi đại nhân đầu óc bị nước vào mới làm ra loại quyết định này hay không?
Mà sau khi nghe lời nói của lão, đám người đột nhiên nổ oanh, tất cả mọi người không thể tin vào tai của mình, đường đường Luyện Khí Tông lại có thể để một phế vật cống hiến sức lực?
Càng khiến người ta khiếp sợ còn ở phía sau.
Ý cười bên môi Cố Nhược Vân càng sâu, chính là ngay cả trong ánh mắt kia đều tràn ngập ý cười.
"Thật có lỗi, đối với Luyện Khí Tông ngươi, ta không có hứng thú."
Oanh ầm ầm!
Giống như ngũ lôi đánh xuống đầu, người ở đây không có một ai không trợn tròn mắt.
Nàng cự tuyệt……….....
Phế vật này lại có dũng khí cự tuyệt lời mời của Hồn Phi đại nhân?
Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Hồn Phi, tất cả mọi người không khỏi ở trong lòng xoa mồ hôi thay Cố Nhược Vân một phen.
La Âm vừa vung nắm đấm về phía Lăng Hi đột nhiên cứng lại, như là không thể tin được quay đầu, miệng há rộng nhìn về phía thiếu nữ xuất hiện ở trên quảng trường, nàng ngẩn người, nói một câu: "Cố Nhược Vân, ngươi không chết?"
"Ai nói với ngươi ta chết?" Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường.
Vì thế, La Âm thành thành thật thật chỉ về phía Lăng Hi miệng phun máu tươi trước mặt: "Hắn nói chính mắt nhìn thấy ngươi bị Linh Thú giết chết, ta đang muốn cùng hắn tính sổ đấy, không nghĩ tới ngươi còn sống, cực kỳ đúng như câu nói kia, người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm, Cố Nhược Vân, ngươi chính là một tai họa."
Đúng vậy, nữ tử này quả thực chính là tai họa, nếu nàng xuất hiện trễ một chút, nói không chừng bản thân sẽ giết Lăng Hi.
"Hắn nhưng là muốn ta chết, nhưng mà ta mệnh lớn không có chết được."
Cố Nhược Vân khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt đảo qua trên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Hi, mang theo hàm xúc không rõ ý tứ.
"Tốt lắm, người đã không sai biệt lắm đến đông đủ, vậy lúc này đây đối với các ngươi thực lực chứng thực xem như đã xong." Hồn Phi trong lòng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, với hắn mà nói, Cố Nhược Vân có liên quan đến chuyện an ủi đại tiểu thư, đương nhiên không thể có sai lầm gì, dù sao trên đời trừ bỏ nàng ra sợ không có ai sẽ có tinh thần lực cường đại như vậy.
Nghĩ đến đây, lão ho khan hai tiếng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói: "Trong Thanh Long Quốc anh tài xuất hiện lớp lớp, đã từng có Cố Thiên là đệ nhất thiên tài đại lục, hiện tại còn có Cố Sanh Tiêu và Lãnh Ngôn Phong đều có thiên phú không tệ, bên trong các ngươi cũng không hề thiếu người kiệt xuất, chính là đáng tiếc, có một số mặc kệ nỗ lực như thế nào, đều không có khả năng có thành tựu gì."
Bá bá bá!
Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Cố Nhược Vân, theo bọn họ, trên đời này bất luận nỗ lực cỡ nào đều không có khả năng thành công chỉ có một người, người đó chính là phế vật Cố gia nổi tiếng kia!
Vẻ mặt của Cố lão gia tử rất là khó coi, hai mắt hung hăng trừng Cố Nhược Vân, giống như là trước mắt không phải là tôn nữ của lão, mà là kẻ thù không đội trời chung………...
"Cố Nhược Vân," Hồn Phi nhìn Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói, "Huynh trưởng của ngươi là thiên tài trong thiên tài, ngươi đã có thể chất phế vật, vừa rồi ta liền nhìn ra Linh Hải của ngươi đặc biệt rộng lớn, thăng cấp cũng khó khăn hơn người thường, loại Linh Hải này ở trong cơ thể của ngươi, đời này ngươi đều sẽ không có thành tựu gì."
Nhìn những người kia quăng đến ánh mắt trào phúng, Cố Nhược Vân nhàn nhạt giương môi cười.
Mảnh đại lục này so sánh với Đông Nhạc đại lục quả thật là lạc hậu hơn rất nhiều, nếu không cũng sẽ không thể ngay cả cường giả Luyện Khí Tông đều nhìn không ra thể chất của nàng, phải biết rằng, nếu kiếp trước nàng có thể chất như vậy, sợ là cuối cùng cũng sẽ không thể là kết cục như thế......
"Nhưng mà……...." Hồn Phi ngừng lại một chút, đáy mắt hiện lên một vệt ánh sắc bén, "Cho tới bây giờ Luyện Khí Tông chúng ta cũng không phải loại người vì ngươi là phế vật liền khinh thường ngươi kia, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội hết lòng cống hiến vì Luyện Khí Tông ta, không biết ý của ngươi thế nào?"
Vẻ mặt của lão giống như là đang bố thí, vênh váo đắc ý nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Giống như Cố Nhược Vân không thể cự tuyệt, còn phải mang ơn vì được hy sinh cho Luyện Khí Tông của lão.
Cái gì?
Để phế vật này hết lòng cống hiến vì Luyện Khí Tông? Có phải Hồn Phi đại nhân đầu óc bị nước vào mới làm ra loại quyết định này hay không?
Mà sau khi nghe lời nói của lão, đám người đột nhiên nổ oanh, tất cả mọi người không thể tin vào tai của mình, đường đường Luyện Khí Tông lại có thể để một phế vật cống hiến sức lực?
Càng khiến người ta khiếp sợ còn ở phía sau.
Ý cười bên môi Cố Nhược Vân càng sâu, chính là ngay cả trong ánh mắt kia đều tràn ngập ý cười.
"Thật có lỗi, đối với Luyện Khí Tông ngươi, ta không có hứng thú."
Oanh ầm ầm!
Giống như ngũ lôi đánh xuống đầu, người ở đây không có một ai không trợn tròn mắt.
Nàng cự tuyệt……….....
Phế vật này lại có dũng khí cự tuyệt lời mời của Hồn Phi đại nhân?
Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Hồn Phi, tất cả mọi người không khỏi ở trong lòng xoa mồ hôi thay Cố Nhược Vân một phen.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia