Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 293: Huyền Vũ Linh Tiêu (năm)
Edit: kaylee
Nghĩ đến vừa rồi bản thân bị người lợi dụng, trưởng lão áo xám cũng rất tức giận, nếu Cố Nhược Vân đã chết, Hạ gia cũng đừng nghĩ có thể mời Quỷ Y đến chữa trị cho thiếu chủ, nói cách khác, nàng vừa chết, thiếu chủ cũng đừng nghĩ sống!
Nhưng mà từ đầu tới cuối lão cũng không có hoài nghi Hạ Khởi, dù sao trước mặt người khác, cho tới bây giờ Hạ Khởi đều là không tranh không đoạt, tính cách đạm bạc, thậm chí đối huynh trưởng và chất tử của mình đều tốt lắm, người như vậy, làm sao có thể sẽ làm ra tội ác tày trời như thế?
"Hừ!"
Hạ lão gia tử ‘hừ’ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạ Khởi, nói: "Hạ Khởi, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu để cho ta biết chuyện Ngọc nhi và Tử Hi đều có liên quan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nói xong lời này, ông cũng không để ý tới trong lòng Hạ Khởi nghĩ như thế nào, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Cố nha đầu, ta vốn là vì một chuyện khác tới tìm ngươi, ai nghĩ đến xảy ra loại tình huống này, không biết ngươi có nguyện ý đi với ta tới một chỗ hay không?"
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, khẽ gật đầu: "Được."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Hạ lão gia tử mỉm cười, chỉ là lúc nhìn về phía Hạ Khởi sắc mặt lại trầm xuống, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Hạ Khởi, đây là lần cuối cùng ta đưa lời khuyên cho ngươi!"
Nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Hạ lão gia tử và Cố Nhược Vân, Hạ Khởi nở nụ cười.
Lão cho rằng đây là kết thúc? Không! Bất luận như thế nào y cũng phải phá hư quan hệ của Quỷ Y và Hạ gia! Chỉ có như thế, quỷ đoản mệnh Hạ Tử Hi kia mới có thể chết nhanh hơn!
...............
Trong thư phòng thư nhã ấm áp, truyền ra một mùi hương nhàn nhạt.
Hạ lão gia tử vừa đi vào, lập tức nói: "Nha đầu, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, hiện tại ta tìm ngươi đến, chỉ có một nguyên nhân, chính là Linh Tiêu đại nhân của chúng ta muốn gặp ngươi."
"Linh Tiêu đại nhân?"
Cố Nhược Vân nao nao, có chút nghi hoặc nhìn Hạ lão gia tử.
Chỉ là giờ khắc này, Thanh Long vốn ở trong đỉnh Phượng Hoàng lại truyền đến một hồi dị động, nếu không phải muốn chiếu cố Vân Dao đã ở bên bờ vực đột phá, phỏng chừng hắn lập tức lao ra.
Mà nếu nàng nhớ không lầm, Huyền Vũ trong bốn Thần Thú, hình như tên là Linh Tiêu.
"Không sai," Hạ lão gia tử gật gật đầu: "Sở dĩ nhiều năm như vậy Hạ gia chúng ta sừng sững không ngã, chính là vì sau lưng có Linh Tiêu đại nhân tọa trấn, hiện hắn đang muốn gặp ngươi, không biết ngươi có thể nguyện ý theo ta đi vào gặp hay không?"
Mới vừa rồi, Linh Tiêu đại nhân cũng đã truyền âm cho ông, mệnh lệnh ông dẫn người vừa mang về đến gặp hắn, Linh Tiêu đại nhân có động tác như vậy, cũng đã chứng minh trên tay Cố Nhược Vân quả thật có được hai con Thần Thú.
An ủi Thanh Long kích động, Cố Nhược Vân ngẩng đầu lên vừa định nói chuyện, lại đúng lúc này, ‘phịch’ một tiếng, đụng phải một bóng dáng lảo đảo tiến vào, vừa tiến vào thư phòng đã vội vàng nói.
"Gia chủ, việc lớn không tốt, tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?"
Hạ lão gia tử giận tím mặt, một phát bắt được vạt áo người tới, khuôn mặt già nua dữ tợn lên: "Ngươi vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa? Ngọc nhi hắn xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thiếu gia hắn……….. Hắn bị người vây công."
Vẻ mặt người nọ sốt ruột nói.
Ầm!
Một cổ giận dữ mạnh mẽ xuất ra từ trên người lão nhân, hung hăng đánh vào phía trên giá sách ở một bên: "Ta ngược lại muốn nhìn, ai mẹ nó lá gan lớn như vậy dám can đảm động tôn tử bảo bối của bổn gia chủ, nói mau, đến cùng là ai làm?"
"Là…….."
Người nọ dè dặt cẩn trọng nhìn Cố Nhược Vân: "Là........... Người Bách Thảo Đường."
Người Bách Thảo Đường?
Tức giận trên người Hạ lão gia tử biến mất, đôi mắt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nhưng mà, ở trong nháy mắt ông quay đầu, lại đột nhiên thấy khuôn mặt của thiếu nữ khủng bố giống như ma thần, sợ tới mức trái tim của ông cũng thiếu chút nữa run lên vài cái.......
Sau đó, ông lập tức nhìn thấy một trận gió lạnh lãnh liệt hiện lên, thiếu nữ bên cạnh biến mất không còn tung tích, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhanh chóng nhằm về phía ngoài cửa...........
Nghĩ đến vừa rồi bản thân bị người lợi dụng, trưởng lão áo xám cũng rất tức giận, nếu Cố Nhược Vân đã chết, Hạ gia cũng đừng nghĩ có thể mời Quỷ Y đến chữa trị cho thiếu chủ, nói cách khác, nàng vừa chết, thiếu chủ cũng đừng nghĩ sống!
Nhưng mà từ đầu tới cuối lão cũng không có hoài nghi Hạ Khởi, dù sao trước mặt người khác, cho tới bây giờ Hạ Khởi đều là không tranh không đoạt, tính cách đạm bạc, thậm chí đối huynh trưởng và chất tử của mình đều tốt lắm, người như vậy, làm sao có thể sẽ làm ra tội ác tày trời như thế?
"Hừ!"
Hạ lão gia tử ‘hừ’ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạ Khởi, nói: "Hạ Khởi, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu để cho ta biết chuyện Ngọc nhi và Tử Hi đều có liên quan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nói xong lời này, ông cũng không để ý tới trong lòng Hạ Khởi nghĩ như thế nào, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Cố nha đầu, ta vốn là vì một chuyện khác tới tìm ngươi, ai nghĩ đến xảy ra loại tình huống này, không biết ngươi có nguyện ý đi với ta tới một chỗ hay không?"
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, khẽ gật đầu: "Được."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Hạ lão gia tử mỉm cười, chỉ là lúc nhìn về phía Hạ Khởi sắc mặt lại trầm xuống, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Hạ Khởi, đây là lần cuối cùng ta đưa lời khuyên cho ngươi!"
Nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Hạ lão gia tử và Cố Nhược Vân, Hạ Khởi nở nụ cười.
Lão cho rằng đây là kết thúc? Không! Bất luận như thế nào y cũng phải phá hư quan hệ của Quỷ Y và Hạ gia! Chỉ có như thế, quỷ đoản mệnh Hạ Tử Hi kia mới có thể chết nhanh hơn!
...............
Trong thư phòng thư nhã ấm áp, truyền ra một mùi hương nhàn nhạt.
Hạ lão gia tử vừa đi vào, lập tức nói: "Nha đầu, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, hiện tại ta tìm ngươi đến, chỉ có một nguyên nhân, chính là Linh Tiêu đại nhân của chúng ta muốn gặp ngươi."
"Linh Tiêu đại nhân?"
Cố Nhược Vân nao nao, có chút nghi hoặc nhìn Hạ lão gia tử.
Chỉ là giờ khắc này, Thanh Long vốn ở trong đỉnh Phượng Hoàng lại truyền đến một hồi dị động, nếu không phải muốn chiếu cố Vân Dao đã ở bên bờ vực đột phá, phỏng chừng hắn lập tức lao ra.
Mà nếu nàng nhớ không lầm, Huyền Vũ trong bốn Thần Thú, hình như tên là Linh Tiêu.
"Không sai," Hạ lão gia tử gật gật đầu: "Sở dĩ nhiều năm như vậy Hạ gia chúng ta sừng sững không ngã, chính là vì sau lưng có Linh Tiêu đại nhân tọa trấn, hiện hắn đang muốn gặp ngươi, không biết ngươi có thể nguyện ý theo ta đi vào gặp hay không?"
Mới vừa rồi, Linh Tiêu đại nhân cũng đã truyền âm cho ông, mệnh lệnh ông dẫn người vừa mang về đến gặp hắn, Linh Tiêu đại nhân có động tác như vậy, cũng đã chứng minh trên tay Cố Nhược Vân quả thật có được hai con Thần Thú.
An ủi Thanh Long kích động, Cố Nhược Vân ngẩng đầu lên vừa định nói chuyện, lại đúng lúc này, ‘phịch’ một tiếng, đụng phải một bóng dáng lảo đảo tiến vào, vừa tiến vào thư phòng đã vội vàng nói.
"Gia chủ, việc lớn không tốt, tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?"
Hạ lão gia tử giận tím mặt, một phát bắt được vạt áo người tới, khuôn mặt già nua dữ tợn lên: "Ngươi vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa? Ngọc nhi hắn xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thiếu gia hắn……….. Hắn bị người vây công."
Vẻ mặt người nọ sốt ruột nói.
Ầm!
Một cổ giận dữ mạnh mẽ xuất ra từ trên người lão nhân, hung hăng đánh vào phía trên giá sách ở một bên: "Ta ngược lại muốn nhìn, ai mẹ nó lá gan lớn như vậy dám can đảm động tôn tử bảo bối của bổn gia chủ, nói mau, đến cùng là ai làm?"
"Là…….."
Người nọ dè dặt cẩn trọng nhìn Cố Nhược Vân: "Là........... Người Bách Thảo Đường."
Người Bách Thảo Đường?
Tức giận trên người Hạ lão gia tử biến mất, đôi mắt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nhưng mà, ở trong nháy mắt ông quay đầu, lại đột nhiên thấy khuôn mặt của thiếu nữ khủng bố giống như ma thần, sợ tới mức trái tim của ông cũng thiếu chút nữa run lên vài cái.......
Sau đó, ông lập tức nhìn thấy một trận gió lạnh lãnh liệt hiện lên, thiếu nữ bên cạnh biến mất không còn tung tích, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhanh chóng nhằm về phía ngoài cửa...........
Tác giả :
Tiêu Thất Gia