Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 159: Người yêu ảo của tổng tài (28)
Editor: @huyennn
Beta: @Aki Re
Quý Bắc Lưu gắt gao chế trụ cổ tay cô, biểu tình tối tăm, hắn nguy hiểm nói: "Cô thực mau liền sẽ biết, chọc tới tôi phải trả giá như thế nào."
Không khí khẩn trương chạm vào là nổ ngay.
Ở cửa biệt thự cao cấp, vốn dĩ nam nhân đã rời đi lại trở về, hắn ở cửa do dự, sắc mặt thoạt nhìn thật là rối rắm.
Nhưng khi quay người lại, đúng là Lương Lương.
Rất sợ trinh tiết khó giữ được sau khi Lương Lương từ trong phòng đi ra, hắn lại nhịn không được nghĩ nhiều, loại người giống cậu hắn trừ bỏ kiếm tiền đối với cái gì đều không có hứng thú, tại sao có thể xuống tay với hắn bắt đầu làm loạn?
Lương Lương đi theo bên người Quý Bắc Lưu đã rất nhiều năm, cậu hắn là cái dạng người gì? Nói trắng ra là dùng hai chữ "Gian thương" khái quát lại vô cùng thích hợp, Lương Lương lớn lên lại không giống như là tiền, cậu hắn không có khả năng thích hắn a!
Có lẽ, là hắn hiểu lầm cậu, nói không chừng thỉnh thoảng tình thương của cha bộc phát, tự giác thấy chính mình là trưởng bối, cho nên mới nghĩ đến quan tâm cháu trai là hắn.
Nghĩ như vậy, Lương Lương liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn thật là đem hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, chính hắn đầu óc tư tưởng xấu xa không nói, cư nhiên còn xuyên tạc sự quan tâm của cậu, hắn thật đúng là vãn bối không tốt!
Vô luận như thế nào, đều phải xin lỗi.
Lương Lương hạ quyết tâm, hắn móc ra chìa khóa mở cửa phòng, liền bởi vì Lương Lương có một lần giúp người giúp việc quét tước phòng vệ sinh, đã bị Quý Bắc Lưu giao việc cho để tránh phí người giúp việc, cũng bởi vậy Lương Lương có một chùm chìa khóa, chính là vì tiện để hắn tới quét tước vệ sinh.
Ai, cậu thật sự quá tín nhiệm hắn.
Đã bị áp bức sức lao động nhiều năm, Lương Lương sớm đã thành thói quen, tìm một cái cớ thích hợp về việc chính mình bị áp bách, làm cho trong lòng mình thoải mái một chút.
Vào phòng Lương Lương nghe được động tĩnh trong phòng ngủ lầu hai, hắn lên cầu thang, đứng ở cửa phòng ngủ không có đóng, rất là xin lỗi nói: "Cậu, cháu thực xin lỗi......"
"Quý Bắc Lưu anh là cái đồ khốn nạn! Mau buông tôi ra!"
Tiếng khóc của thiếu nữ vang lên thành công đánh gãy lời Lương Lương nói.
Chỉ thấy trên giường, một thiếu nữ mặc áo len màu xanh lá cây ghé vào trên đùi Quý Bắc Lưu, đầu cô hướng về phía cửa sổ bên kia, Lương Lương cũng nhìn không thấy mặt cô, nếu không có ý gì khác, tin tưởng đây là một hình ảnh thực ái muội, mấu chốt là, thiếu nữ bị bắt ghé vào đùi Quý Bắc Lưu, mông lại nghênh đón một cái tát của nam nhân.
Quý Bắc Lưu "A" một tiếng, "Tôi đã nói rồi, chọc tới tôi cô đây là muốn trả giá thật lớn."
Chợt, hắn ngước mắt, tầm mắt dừng ở cửa.
Lương Lương cả người chấn động, "Xin lỗi, cậu, quấy rầy rồi."
Mặt hắn đờ đẫn rồi đóng cửa lại, tiếp theo liền nhanh chóng chạy, hắn lúc trước còn nói cậu hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, thì ra hắn lại thích chơi loại trò chơi sắm vai nhân vật gia trưởng đánh mông trẻ nhỏ này a!
Quá điên cuồng!
Thanh âm của cô gái vừa nghe thấy cũng thực trẻ tuổi!
Thật là khẩu vị quá nặng!
Lương Lương cảm thấy hình tượng Hoàng Thế Nhân* của cậu hắn càng thêm rõ ràng chính xác!
*là tên của nhân vật lịch sử thời xưa tượng trưng rõ việc ông chủ chèn ép người khác.
"Quý Bắc Lưu! Anh là đồ khốn nạn! Oa!"
Tô Mộc cảm giác rất mất mặt liền gào khóc, cô từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có thời điểm năm bốn tuổi ấy đem con chó nuôi cắt trụi toàn bộ lông, bị mẹ cô đặt ở trên đùi đánh một trận, từ đó đến giờ cô chưa còn bị người đánh mông qua, kết quả hiện tại là tình huống như thế nào!?
Cô bị người nam nhân này bắt lấy đánh a!
Quý Bắc Lưu vỗ vỗ mông cô, ừm, xúc cảm cũng không tệ lắm, thấy cô khóc thật sự thương tâm, hắn ghét bỏ "Sách" một tiếng, đem thân mình cô quay lại, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang khóc của cô trong chốc lát.
"Khóc thật xấu."
Tiếp theo, lòng bàn tay hắn đã lau lên khóe mắt cô đang đong đầy nước mắt.
Động tác...... đặc biệt mềm nhẹ.
Beta: @Aki Re
Quý Bắc Lưu gắt gao chế trụ cổ tay cô, biểu tình tối tăm, hắn nguy hiểm nói: "Cô thực mau liền sẽ biết, chọc tới tôi phải trả giá như thế nào."
Không khí khẩn trương chạm vào là nổ ngay.
Ở cửa biệt thự cao cấp, vốn dĩ nam nhân đã rời đi lại trở về, hắn ở cửa do dự, sắc mặt thoạt nhìn thật là rối rắm.
Nhưng khi quay người lại, đúng là Lương Lương.
Rất sợ trinh tiết khó giữ được sau khi Lương Lương từ trong phòng đi ra, hắn lại nhịn không được nghĩ nhiều, loại người giống cậu hắn trừ bỏ kiếm tiền đối với cái gì đều không có hứng thú, tại sao có thể xuống tay với hắn bắt đầu làm loạn?
Lương Lương đi theo bên người Quý Bắc Lưu đã rất nhiều năm, cậu hắn là cái dạng người gì? Nói trắng ra là dùng hai chữ "Gian thương" khái quát lại vô cùng thích hợp, Lương Lương lớn lên lại không giống như là tiền, cậu hắn không có khả năng thích hắn a!
Có lẽ, là hắn hiểu lầm cậu, nói không chừng thỉnh thoảng tình thương của cha bộc phát, tự giác thấy chính mình là trưởng bối, cho nên mới nghĩ đến quan tâm cháu trai là hắn.
Nghĩ như vậy, Lương Lương liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn thật là đem hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, chính hắn đầu óc tư tưởng xấu xa không nói, cư nhiên còn xuyên tạc sự quan tâm của cậu, hắn thật đúng là vãn bối không tốt!
Vô luận như thế nào, đều phải xin lỗi.
Lương Lương hạ quyết tâm, hắn móc ra chìa khóa mở cửa phòng, liền bởi vì Lương Lương có một lần giúp người giúp việc quét tước phòng vệ sinh, đã bị Quý Bắc Lưu giao việc cho để tránh phí người giúp việc, cũng bởi vậy Lương Lương có một chùm chìa khóa, chính là vì tiện để hắn tới quét tước vệ sinh.
Ai, cậu thật sự quá tín nhiệm hắn.
Đã bị áp bức sức lao động nhiều năm, Lương Lương sớm đã thành thói quen, tìm một cái cớ thích hợp về việc chính mình bị áp bách, làm cho trong lòng mình thoải mái một chút.
Vào phòng Lương Lương nghe được động tĩnh trong phòng ngủ lầu hai, hắn lên cầu thang, đứng ở cửa phòng ngủ không có đóng, rất là xin lỗi nói: "Cậu, cháu thực xin lỗi......"
"Quý Bắc Lưu anh là cái đồ khốn nạn! Mau buông tôi ra!"
Tiếng khóc của thiếu nữ vang lên thành công đánh gãy lời Lương Lương nói.
Chỉ thấy trên giường, một thiếu nữ mặc áo len màu xanh lá cây ghé vào trên đùi Quý Bắc Lưu, đầu cô hướng về phía cửa sổ bên kia, Lương Lương cũng nhìn không thấy mặt cô, nếu không có ý gì khác, tin tưởng đây là một hình ảnh thực ái muội, mấu chốt là, thiếu nữ bị bắt ghé vào đùi Quý Bắc Lưu, mông lại nghênh đón một cái tát của nam nhân.
Quý Bắc Lưu "A" một tiếng, "Tôi đã nói rồi, chọc tới tôi cô đây là muốn trả giá thật lớn."
Chợt, hắn ngước mắt, tầm mắt dừng ở cửa.
Lương Lương cả người chấn động, "Xin lỗi, cậu, quấy rầy rồi."
Mặt hắn đờ đẫn rồi đóng cửa lại, tiếp theo liền nhanh chóng chạy, hắn lúc trước còn nói cậu hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, thì ra hắn lại thích chơi loại trò chơi sắm vai nhân vật gia trưởng đánh mông trẻ nhỏ này a!
Quá điên cuồng!
Thanh âm của cô gái vừa nghe thấy cũng thực trẻ tuổi!
Thật là khẩu vị quá nặng!
Lương Lương cảm thấy hình tượng Hoàng Thế Nhân* của cậu hắn càng thêm rõ ràng chính xác!
*là tên của nhân vật lịch sử thời xưa tượng trưng rõ việc ông chủ chèn ép người khác.
"Quý Bắc Lưu! Anh là đồ khốn nạn! Oa!"
Tô Mộc cảm giác rất mất mặt liền gào khóc, cô từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có thời điểm năm bốn tuổi ấy đem con chó nuôi cắt trụi toàn bộ lông, bị mẹ cô đặt ở trên đùi đánh một trận, từ đó đến giờ cô chưa còn bị người đánh mông qua, kết quả hiện tại là tình huống như thế nào!?
Cô bị người nam nhân này bắt lấy đánh a!
Quý Bắc Lưu vỗ vỗ mông cô, ừm, xúc cảm cũng không tệ lắm, thấy cô khóc thật sự thương tâm, hắn ghét bỏ "Sách" một tiếng, đem thân mình cô quay lại, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang khóc của cô trong chốc lát.
"Khóc thật xấu."
Tiếp theo, lòng bàn tay hắn đã lau lên khóe mắt cô đang đong đầy nước mắt.
Động tác...... đặc biệt mềm nhẹ.
Tác giả :
Miêu Mao Nho