Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 155: Người yêu ảo của tổng tài (24)
Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
Tô Mộc không thừa nhận rằng chính mình sẽ chơi loại thủ đoạn này, người nam nhân này không những bị bệnh tâm thần, tính cách tự cao tự đại còn chưa tính lại còn bị siêu cấp tự luyến. Cô nghiến răng nói:" Tôi thấy anh muốn nữ nhân đến phát điên rồi, nhìn thấy nữ nhân liền cho rằng người ta đang câu dẫn anh."
"Nghĩ nhiều?" Quý Bắc Lưu nhướn mày cười, bá đạo tổng tài lãnh khốc đều bị hắn suy diễn ra:" Là một con người, đừng nói với tôi cô không biết tên tôi. Ba chữ Quý Bắc Lưu này là đại biểu cho ý nghĩa gì."
" Không phải cùng Vương Nhị Cẩu, Lý Cẩu Đản có ý nghĩa giống nhau sao?"
Hô hấp Quý Bắc Lưu cứng lại, bình tĩnh dần biến mất, đập tay xuống bàn, giận giữ hỏi ngược lại:" Cô đang xúc phạm tên của tôi?"
" Tôi không có xúc phạm tên của anh a." Tô Mộc vô tội lắc đầu," Tên cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi, chính vì nó là phương tiện để xưng hô giữa người với người, anh kêu là Quý Bắc Lưu, người khác gọi là Vương Nhị Cẩu cũng không có gì khác nhau."
Giống như tên của cô, Tô Mộc tên của một loại cây, một loại dược liệu. Cha của cô là một bác sĩ y học Trung Quốc, tên của cô cũng là lấy từ tên dược liệu. Theo quan điểm của Tô Mộc, tên cũng chỉ là phương tiện giao tiếp, không khoa trương như Quý Bắc Lưu nói.
Quý Bắc Lưu cảm thấy rằng chính mình lại một lần nữa bị xúc phạm, hắn lạnh giọng nói:" Cô có biết, nam nhân nghe thấy tên của tôi đều sẽ nghĩ đến việc nịnh nọt, nữ nhân khi nghe thấy tên của tôi sẽ như đàn ong bu lấy tôi."
Không.... Hắn nói về tình huống hoàn toàn tương phản!
Nói chung, nam nhân khi nghe thấy tên của hắn chỉ biết nơm nớp lo sợ, đứng ở phía xa, nữ nhân khi nghe thấy tên của hắn cũng sẽ bị tính tình lạnh nhạt không cho người khác thân cận của hắn khiến họ cảm thấy sợ hãi không dám lại gần hắn.
Tất nhiên, cũng có người sẽ đi qua, bất quá người đi qua đều là cùng một loại, đó chính là trong tay cầm lá cải cùng với trứng gà, liều mạng vượt qua bảo vệ xông tới muốn "Đưa đại lễ" cho Quý Bắc Lưu.
Bọn họ trong miệng còn ồn ào nói:" Quý Bắc Lưu là tên cặn bã, trả công ty cho tôi! Trả gia sản cho tôi!"
Những người này thực sự là quá nhiệt tình, Quý Bắc Lưu hẳn là rất cảm động, vì thế hắn liền hạ lệnh đem những người kia đưa đi bệnh viện tâm thần chữa trị, tiền thuốc men do hắn trả.
Do đó, Quý Bắc Lưu có thêm danh hiệu khác, đó là "Nhà từ thiện phóng khoáng""
Mặc dù Tô Mộc không biết những điều này, nhưng cô vẫn có thể tìm ra cách để phản bác:" Những người kia nịnh bợ anh, khẳng định cũng là vì nhìn trúng tiền của anh! Nếu như nữ nhân tới gần anh, khẳng định cũng là vì địa vị của anh."
"Như thế nào?" Quý Bắc Lưu nhếch mép cười:" Cô nói lời này là chịu thừa nhận chính là có rất nhiều nữ nhân chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, mà không chừng trong số đó cũng có cô."
"Này, anh đừng thay đổi khái niệm!" Tô Mộc tức giận nói:" Nếu thật sự theo lời anh nói, có rất nhiều nữ nhân đối với anh lạt mềm buộc chặt, như thế nào anh không phí thời gian gây phiền toái cho họ đi, mà lại luôn tìm tôi để gây rắc rối?"
" Đó là bởi vì......" Quý Bắc Lưu bỗng nhiên trầm mặc, trong mắt có vài tia mờ mịt.
Đúng vậy, hắn tại sao vẫn luôn tìm cô để gây phiền toái?
Rõ ràng, trong bệnh viện tâm thần còn rất nhiều người đang chờ hắn xử lý, còn có tên tiểu tử thúi Lương Lương kia chờ hắn đi giáo huấn, nhưng tại sao hắn luôn muốn gây phiền toái cho cô?
Quý đại tổng tài rất hiếm khi có thời điểm mà hắn không rõ ràng, nhưng ngay sau đó, Tô Mộc đã đưa ra đáp án: "Anh luôn nói rằng tôi đang chơi lạt mềm buộc chặt với anh, nhưng rõ ràng anh chủ động tới tìm tôi gây phiền toái. Anh như thế nào..... Có vẻ như chính anh mới là người chơi lạt mềm buộc chặt với tôi?" Tô Mộc hoài nghi, chớp chớp mắt:"Có phải, anh đây là đang yêu....."
Beta: @Aki Re
Tô Mộc không thừa nhận rằng chính mình sẽ chơi loại thủ đoạn này, người nam nhân này không những bị bệnh tâm thần, tính cách tự cao tự đại còn chưa tính lại còn bị siêu cấp tự luyến. Cô nghiến răng nói:" Tôi thấy anh muốn nữ nhân đến phát điên rồi, nhìn thấy nữ nhân liền cho rằng người ta đang câu dẫn anh."
"Nghĩ nhiều?" Quý Bắc Lưu nhướn mày cười, bá đạo tổng tài lãnh khốc đều bị hắn suy diễn ra:" Là một con người, đừng nói với tôi cô không biết tên tôi. Ba chữ Quý Bắc Lưu này là đại biểu cho ý nghĩa gì."
" Không phải cùng Vương Nhị Cẩu, Lý Cẩu Đản có ý nghĩa giống nhau sao?"
Hô hấp Quý Bắc Lưu cứng lại, bình tĩnh dần biến mất, đập tay xuống bàn, giận giữ hỏi ngược lại:" Cô đang xúc phạm tên của tôi?"
" Tôi không có xúc phạm tên của anh a." Tô Mộc vô tội lắc đầu," Tên cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi, chính vì nó là phương tiện để xưng hô giữa người với người, anh kêu là Quý Bắc Lưu, người khác gọi là Vương Nhị Cẩu cũng không có gì khác nhau."
Giống như tên của cô, Tô Mộc tên của một loại cây, một loại dược liệu. Cha của cô là một bác sĩ y học Trung Quốc, tên của cô cũng là lấy từ tên dược liệu. Theo quan điểm của Tô Mộc, tên cũng chỉ là phương tiện giao tiếp, không khoa trương như Quý Bắc Lưu nói.
Quý Bắc Lưu cảm thấy rằng chính mình lại một lần nữa bị xúc phạm, hắn lạnh giọng nói:" Cô có biết, nam nhân nghe thấy tên của tôi đều sẽ nghĩ đến việc nịnh nọt, nữ nhân khi nghe thấy tên của tôi sẽ như đàn ong bu lấy tôi."
Không.... Hắn nói về tình huống hoàn toàn tương phản!
Nói chung, nam nhân khi nghe thấy tên của hắn chỉ biết nơm nớp lo sợ, đứng ở phía xa, nữ nhân khi nghe thấy tên của hắn cũng sẽ bị tính tình lạnh nhạt không cho người khác thân cận của hắn khiến họ cảm thấy sợ hãi không dám lại gần hắn.
Tất nhiên, cũng có người sẽ đi qua, bất quá người đi qua đều là cùng một loại, đó chính là trong tay cầm lá cải cùng với trứng gà, liều mạng vượt qua bảo vệ xông tới muốn "Đưa đại lễ" cho Quý Bắc Lưu.
Bọn họ trong miệng còn ồn ào nói:" Quý Bắc Lưu là tên cặn bã, trả công ty cho tôi! Trả gia sản cho tôi!"
Những người này thực sự là quá nhiệt tình, Quý Bắc Lưu hẳn là rất cảm động, vì thế hắn liền hạ lệnh đem những người kia đưa đi bệnh viện tâm thần chữa trị, tiền thuốc men do hắn trả.
Do đó, Quý Bắc Lưu có thêm danh hiệu khác, đó là "Nhà từ thiện phóng khoáng""
Mặc dù Tô Mộc không biết những điều này, nhưng cô vẫn có thể tìm ra cách để phản bác:" Những người kia nịnh bợ anh, khẳng định cũng là vì nhìn trúng tiền của anh! Nếu như nữ nhân tới gần anh, khẳng định cũng là vì địa vị của anh."
"Như thế nào?" Quý Bắc Lưu nhếch mép cười:" Cô nói lời này là chịu thừa nhận chính là có rất nhiều nữ nhân chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, mà không chừng trong số đó cũng có cô."
"Này, anh đừng thay đổi khái niệm!" Tô Mộc tức giận nói:" Nếu thật sự theo lời anh nói, có rất nhiều nữ nhân đối với anh lạt mềm buộc chặt, như thế nào anh không phí thời gian gây phiền toái cho họ đi, mà lại luôn tìm tôi để gây rắc rối?"
" Đó là bởi vì......" Quý Bắc Lưu bỗng nhiên trầm mặc, trong mắt có vài tia mờ mịt.
Đúng vậy, hắn tại sao vẫn luôn tìm cô để gây phiền toái?
Rõ ràng, trong bệnh viện tâm thần còn rất nhiều người đang chờ hắn xử lý, còn có tên tiểu tử thúi Lương Lương kia chờ hắn đi giáo huấn, nhưng tại sao hắn luôn muốn gây phiền toái cho cô?
Quý đại tổng tài rất hiếm khi có thời điểm mà hắn không rõ ràng, nhưng ngay sau đó, Tô Mộc đã đưa ra đáp án: "Anh luôn nói rằng tôi đang chơi lạt mềm buộc chặt với anh, nhưng rõ ràng anh chủ động tới tìm tôi gây phiền toái. Anh như thế nào..... Có vẻ như chính anh mới là người chơi lạt mềm buộc chặt với tôi?" Tô Mộc hoài nghi, chớp chớp mắt:"Có phải, anh đây là đang yêu....."
Tác giả :
Miêu Mao Nho