Phát Ngoan Tiên Sinh
Chương 34
Tô Lạc ngày hôm sau lúc tỉnh lại, cảm thấy mọi thứ đều giống như nằm mơ. Cậu dại ra và u buồn nhìn kỹ lấy trần nhà, biểu cảm khiến cho Bảo Chiếu lo lắng vạn phần.
“Tô Lạc, xảy ra chuyện gì? Trên người khó chịu sao?” Bảo Chiếu vội vàng hỏi.
“Tôi cảm thấy giống như nằm mơ vậy.” Tô Lạc yếu ớt nói.
“A?” Bảo Chiếu có chút ngượng ngùng.
Tô Lạc run rẩy thở dài, nói: “Tôi trước kia rõ ràng rất ghét anh nha, tại sao bây giờ lại cùng với anh lăn lộn trên giường đây?”
Bảo Chiếu ngơ ngác một chút, có chút phát hỏa, nhưng vẫn là nén giận nói: “Bởi vì bây giờ em yêu tôi.”
Tô Lạc cười hi hi một tiếng, lui vào trong lòng Bảo Chiếu : “Ưm, anh có vẻ rất tự tin.”
Bảo Chiếu bất đắc dĩ ôm chặt lấy cậu: “Em đừng cố tình chọc tức tôi là được.”
Cuộc sống chính là kỳ diệu như vậy, rõ ràng ngay từ đầu liền hai người nội đấu không ngừng, nhưng cuối cùng lại đến với nhau. Quản lí xấu tính cùng với trợ lý xấu bụng, thật sự là tổ hợp kỳ quái.
Thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy, cũng không có gì thay đổi. Quản lí xấu tính vẫn xấu tính, nhưng mỗi khi đối xử với tiểu trợ lý đều sẽ cố gắng kiềm chế xuống, thế là tiểu trợ lý thành bình cứu hỏa thần kỳ của công ty M. Tiểu trợ lý xấu bụng vẫn xấu bụng, nhưng cùi chỏ tuyệt đối không gạt ra ngoài, người của mình chỉ có mình có thể khi dễ.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có thay đổi. Nói thí dụ như, bữa sáng kì quặc của Bảo quản lí cuối cùng cũng trở nên bình thường, hơn nữa tất cả đều là nhờ tay nghề của Tô trợ lý; nói thí dụ như, Tô trợ lý có chốn mới để trải qua cuối tuần, nhà của Bảo quản lí chính là nhà của cậu; nói thí dụ như, bạn rượu Bảo quản lí cùng Tô trợ lý họp mặt, thưởng thức phim không cần dịp, có thể tùy thời tổ chức; nói thí dụ như, ban đêm có độ ấm của một người khác, trong lòng sẽ không trống trải nữa.
Liên minh Bát Quái XX Offices gần đây cũng im hơi lặng tiếng, không còn tin tức. Từ sau lần trước Bảo quản lí cùng Tô trợ lý ầm ĩ quá mức, tình cảm dường như dần trở nên tốt đẹp, đám người quần chúng trừ bỏ vô cùng thổn thức, cũng không tỏ vẻ nhiều lắm. Những tin đồn lung tung hoàn toàn bịa đặt lúc trước cuối cùng trở thành sự thật, Tô trợ lý nghĩ tới đều cảm thấy xấu hổ, bọn họ như vậy cũng coi như công nhận rồi đi?
Duyên phận kỳ diệu quanh đi quẩn lại, sinh mệnh quả nhiên chính là một cuộc kỳ ngộ(gặp gỡ bất ngờ) nhớ.
Thế nhưng làm người không thể quá mức lạc quan, ngay khi Tết âm lịch tới gần, một năm này đã sắp kết thúc trọn vẹn, Tô Lạc nhận được điện thoại của Bảo gia.
“Tô tiên sinh, tối mai tám giờ tại nhà hàng XXX, mời cậu nhất định phải đến một mình.” Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại vô cùng công thức hoá.
“Xin hỏi…” Tô Lạc giật mình, “Ông là?”
“Bảo phu nhân đêm mai hẹn ngài cùng đi ăn tối, mong rằng ngài tạm thời không nên nói với Nhị thiếu gia.” Người ở đầu bên kia điện thoại giọng điệu có vẻ thả lỏng.
Chính là như vậy. Tô Lạc đặt điện thoại xuống khẽ cười khổ, thế là ân oán của nhà giàu phiển bản thường gặp nhất lại sắp trình diễn rồi.
Tô Lạc cũng không có đem lời mời của Bảo phu nhân nói cho Bảo Chiếu, cậu cảm thấy, đây là chuyện tình cậu nhất định một mình đi đối mặt. Tuy là nói như vậy, thế nhưng lúc một mình ngồi tắc xi đi đến nhà hàng XXX, Tô Lạc không ngờ trước đó chưa từng hồi hộp cũng trở nên căng thẳng.
Cũng không phải là chưa từng nghiêm túc ngắm cảnh đêm của thành phố này, chỉ tiếc ánh đèn kia rực rỡ hư ảo đến như vậy khiến người ta cảm thấy không thật. Khoảng cách giữa người với người thật ra giống như những ánh đèn hư ảo này, một nhóm người có được ánh hào quang rực rỡ, mà một ít người chỉ là đứng dưới ánh đèn, nhìn lên hào quang đó. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt ranh giới, nhưng, càng luyến tiếc buông tha cho người kia.
Tô Lạc tự giễu bóp chặt hai má, không phải lúc hối hận, bởi vì quý trọng, cho nên mới phải vì người kia toàn lực ứng phó mới đúng.
Nhà hàng XXX so với chuỗi nhà hàng XX của Bảo anh còn cao cấp hơn một bậc, một nhân viên nhỏ giống như Tô Lạc vậy, trừ phi muốn đốt tiền, nếu không không có việc gì tuyệt đối sẽ không đến ăn cơm. Thế nhưng, đứng ở cửa nhà hàng, Tô Lạc vẫn là đứng thẳng lưng, xuất ra bộ mặt tinh anh nhất ung dung nhất, con dâu xấu đi gặp mẹ chồng.
Bảo phu nhân tối nay là Bảo phu nhân thật sự, bà không chỉ là mẹ Bảo, còn là nữ chủ nhân của Bảo gia. Hai người mặt đối mặt chậm rãi ăn đồ ăn Trung Quốc, Tô Lạc cảm giác đũa của mình cũng bắt đầu muốn run lên rồi.
Bất quá, Bảo phu nhân vừa mở miệng, vẫn thật khiến cho Tô Lạc kinh ngạc: “Tô tiên sinh, ta cũng sẽ nói ngắn gọn thôi, cậu có thể trói buộc cái thằng nhóc kiêu ngạo kia bao lâu?”
Tô Lạc lặng đi một chút, rồi mới nhanh chóng hoàn hồn, hỏi: “Không biết Bảo phu nhân có ý gì?”
Bảo phu nhân thở dài, nói : “Thì cái tính khí tồi tệ kia của nó, chúng ta thật ra đã sớm không hi vọng có cô gái nào bằng lòng gả cho nó. Đến lúc đó không phải đòi tiền đến náo loạn ly hôn chia gia sản, cũng sẽ là một tờ đơn kiện khởi tố bạo hành gia đình.”
“Hơ, có lý.” Tô Lạc có vài phần kinh hoàng, nhưng vẫn phụ họa nói.
Bảo phu nhân đặt ly trà xuống, cười nhẹ: “Tô tiên sinh cậu là người thông minh, hạn chế được nó. Nếu thật sự không ổn, hai người đàn ông đánh một trận cũng được, ít nhất so với con gái khiến người ta yên tâm hơn.”
“Khụ, Bảo phu nhân bà chê cười rồi.” Tô Lạc chẳng biết tại sao có chút xấu hổ, đang nhớ tới kiểu “Đánh nhau” khác, lại nghĩ đến buổi diễn tình cảnh cùng Bảo phu nhân gặp nhau, ngăn không được chán nản.
“Kỳ thật ông bà già chúng ta cũng không còn yêu cầu gì, ” Bảo phu nhân dường như không phát hiện Tô Lạc thất thần, tiếp tục nói, “Ngày thường phiền cậu giúp Chiếu Chiếu nhiều một chút chút, nghỉ Tết cũng phải thường xuyên quay về nhà cũ, người một nhà không nên xa lạ mới tốt.”
Tô Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, nửa ngày chưa nói ra lời.
“Còn gì nữa?” Bảo phu nhân nghĩ nghĩ, “Còn có truyền cho con dâu vòng tay vàng khảm ngọc, Tô tiên sinh tuy rằng không thể đeo trên người, nhận lấy là được rồi. Lần tới lúc đến nhà cũ đưa cho cậu nhé.”
Tô Lạc còn đang thừ người.
Bảo phu nhân nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, nhịn không được cười trêu ghẹo nói : “Tiểu Tô, con sao còn sững sờ như vậy, nhanh gọi mẹ đi.”
“Mẹ Bảo, con, con…” Tô Lạc giờ phút này một mảnh hỗn loạn.
Bảo phu nhân cười tủm tỉm nói: “Giao việc xong rồi chúng ta cũng đừng có nghiêm túc như vậy đi, Chiếu Chiếu gần đây có khỏe không? Có ngoan ngoãn uống trà hoa cúc hay không hả?”
Tô Lạc bị sự thay đổi nhanh chóng của mẹ Bảo đả kích đến muốn hộc máu, hơn nửa ngày mới nói: “Bác không phải nên là vứt chi phiếu xuống yêu cầu con rời khỏi con của bác sao? Sau đó còn uy hiếp thân bại danh liệt nữa?”
“A, phải như vậy sao?” Mẹ Bảo làm bộ ngây thơ.
Tô Lạc chán nản nói thầm: “Ta ngay cả lời kịch đối đáp đều đã nghĩ hết rồi.”
“Ha ha, Tiểu Tô con thật thích nói đùa, ” Mẹ Bảo khoát tay, che miệng cười nói, “Những người xuất thân giống như chúng ta, sao có thể làm chuyện như vậy đây? Bất quá ta rất tò mò đối đáp của Tiểu Tô như thế nào.”
“A, chính là tiền giao cho Chiếu, chia tay thì không được. Nếu như muốn hại con thân bại danh liệt, vậy lưỡng bại câu thương(hai bên cùng thiệt) đi.” Tô Lạc có chút ngượng ngùng nói.
“Tiểu Tô con thật thú vị, sao con lại cảm thấy ta muốn chia rẽ các con chứ?”
Tô Lạc cười khổ: “Bởi vì con là đàn ông mà.”
“Không nên nói như thế, ” Mẹ Bảo vui tươi hớn hở nói, “Ta cùng ông lão nhà ta đều rất fashion đấy, các con như vậy là suy đoán vớ vẩn…”
Tô Lạc đỡ trán, cậu đột nhiên rất muốn đem Bảo Chiếu bắt túm đến lay một cái, hỏi hắn là sao lại lớn lên trong cái gia đình đàng hoàng nghiêm chỉnh như thế.
…
Bên kia khi Bảo biến hóa khôn lường, không khí càng sôi nổi hơn. Mà bên kia phòng ăn, ba ông lớn ngươi trừng ta ta trừng ngươi càn rỡ ngồi đó.
“Tao cũng đã nói là mày đừng có tới rồi, mày theo tới làm chi?” Bảo cha vô cùng khó chịu, “Chúng ta cũng sẽ không bắt nạt nó!”
Bảo Chiếu không dám cãi lại, nhưng vẫn kìm nén nói: “Con lo cho cậu ấy. Ngược lại là cha ấy, cũng không lên sân khấu còn theo tới!”
Bảo cha cũng cố nhịn nói : “Tao là theo mẹ mày tới.”
Bảo anh ở bên cạnh ha ha cười, mang vẻ giễu cợt.
Thế là bị hai người bị châm ngòi quay đầu nhìn hắn: “Anh tới làm gì?”
Bảo anh xòe tay ra: “Anh là tới xem náo nhiệt.”
Thời gian bình bình ổn ổn mà trôi qua, lập tức sẽ đến giao thừa. Bảo Chiếu đối với năm mới này đặc biệt chờ mong, dù sao cuối cùng cũng có thể mang người yêu về nhà ăn tết, thật là một thể nghiệm vừa mới mẻ lại hạnh phúc. Thế nhưng, ngay vào đêm trước khi cái hạnh phúc tiến đến đêm trước, biến đổi lớn đầy kinh hoàng đã xảy ra ── Tô Lạc mất tích. Vậy nhưng lại khiến Bảo Chiếu nôn nóng đến xoay vòng vòng, vừa giận lại oán đến kinh khủng.
Bảo anh xem náo nhiệt thấy vô cùng thỏa mãn, cảm thán nói: “Thật sự là lên trầm xuống bổng, khiến cho người ta rơi lệ mà.”
Ba ngày sau, cậu nhóc Tân Cương ngốc ấn chuông cửa nhà Bảo Chiếu : “Anh họ em bảo em cho anh biết, anh ấy về nhà trước một bước dọn sạch chướng ngại, để anh nhanh chóng mang theo quà tết về gặp nhạc phụ nhạc mẫu(cha mẹ vợ =))).”
Bảo Chiếu kinh hãi, vội vàng hỏi: “Cậu ấy có khỏe không? Cha mẹ cậu ấy rất tức giận sao? Tại sao không sớm cho ta biết chút?”
Erkin buông tay: “Anh họ là vì muốn tốt cho anh.”
Thế là Bảo quản lí vội vàng gào rú thu dọn hành lý, đi ngàn dặm truy phu(ngàn dặm đuổi theo chồng =))). Mà ở ngoài ngàn dặm, Tô Lạc đã sớm trải qua sóng gió mà thú nhận, một nhà đang hòa hòa thuận thuận làm sủi cảo.
Động cơ Tô trợ lý bỏ lại tất cả mà chạy mất kỳ thật rất đơn giản: đừng cho là tôi không biết đêm đó anh đã ở nhà hàng đó, thấy tôi thất bại rất thú vị sao? Hại tôi hồi hộp muốn chết! Hãy để cho anh cũng hưởng thụ một chút cảm giác căng thẳng ấy là được.
Có người yêu hư hỏng xấu bụng như vậy, chúng ta đến tột cùng nên nói chúc mừng chúc mừng Bảo quản lí, hay là cố lên cố lên đây? Bất quá vẫn là thật đáng mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc
“Tô Lạc, xảy ra chuyện gì? Trên người khó chịu sao?” Bảo Chiếu vội vàng hỏi.
“Tôi cảm thấy giống như nằm mơ vậy.” Tô Lạc yếu ớt nói.
“A?” Bảo Chiếu có chút ngượng ngùng.
Tô Lạc run rẩy thở dài, nói: “Tôi trước kia rõ ràng rất ghét anh nha, tại sao bây giờ lại cùng với anh lăn lộn trên giường đây?”
Bảo Chiếu ngơ ngác một chút, có chút phát hỏa, nhưng vẫn là nén giận nói: “Bởi vì bây giờ em yêu tôi.”
Tô Lạc cười hi hi một tiếng, lui vào trong lòng Bảo Chiếu : “Ưm, anh có vẻ rất tự tin.”
Bảo Chiếu bất đắc dĩ ôm chặt lấy cậu: “Em đừng cố tình chọc tức tôi là được.”
Cuộc sống chính là kỳ diệu như vậy, rõ ràng ngay từ đầu liền hai người nội đấu không ngừng, nhưng cuối cùng lại đến với nhau. Quản lí xấu tính cùng với trợ lý xấu bụng, thật sự là tổ hợp kỳ quái.
Thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy, cũng không có gì thay đổi. Quản lí xấu tính vẫn xấu tính, nhưng mỗi khi đối xử với tiểu trợ lý đều sẽ cố gắng kiềm chế xuống, thế là tiểu trợ lý thành bình cứu hỏa thần kỳ của công ty M. Tiểu trợ lý xấu bụng vẫn xấu bụng, nhưng cùi chỏ tuyệt đối không gạt ra ngoài, người của mình chỉ có mình có thể khi dễ.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có thay đổi. Nói thí dụ như, bữa sáng kì quặc của Bảo quản lí cuối cùng cũng trở nên bình thường, hơn nữa tất cả đều là nhờ tay nghề của Tô trợ lý; nói thí dụ như, Tô trợ lý có chốn mới để trải qua cuối tuần, nhà của Bảo quản lí chính là nhà của cậu; nói thí dụ như, bạn rượu Bảo quản lí cùng Tô trợ lý họp mặt, thưởng thức phim không cần dịp, có thể tùy thời tổ chức; nói thí dụ như, ban đêm có độ ấm của một người khác, trong lòng sẽ không trống trải nữa.
Liên minh Bát Quái XX Offices gần đây cũng im hơi lặng tiếng, không còn tin tức. Từ sau lần trước Bảo quản lí cùng Tô trợ lý ầm ĩ quá mức, tình cảm dường như dần trở nên tốt đẹp, đám người quần chúng trừ bỏ vô cùng thổn thức, cũng không tỏ vẻ nhiều lắm. Những tin đồn lung tung hoàn toàn bịa đặt lúc trước cuối cùng trở thành sự thật, Tô trợ lý nghĩ tới đều cảm thấy xấu hổ, bọn họ như vậy cũng coi như công nhận rồi đi?
Duyên phận kỳ diệu quanh đi quẩn lại, sinh mệnh quả nhiên chính là một cuộc kỳ ngộ(gặp gỡ bất ngờ) nhớ.
Thế nhưng làm người không thể quá mức lạc quan, ngay khi Tết âm lịch tới gần, một năm này đã sắp kết thúc trọn vẹn, Tô Lạc nhận được điện thoại của Bảo gia.
“Tô tiên sinh, tối mai tám giờ tại nhà hàng XXX, mời cậu nhất định phải đến một mình.” Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại vô cùng công thức hoá.
“Xin hỏi…” Tô Lạc giật mình, “Ông là?”
“Bảo phu nhân đêm mai hẹn ngài cùng đi ăn tối, mong rằng ngài tạm thời không nên nói với Nhị thiếu gia.” Người ở đầu bên kia điện thoại giọng điệu có vẻ thả lỏng.
Chính là như vậy. Tô Lạc đặt điện thoại xuống khẽ cười khổ, thế là ân oán của nhà giàu phiển bản thường gặp nhất lại sắp trình diễn rồi.
Tô Lạc cũng không có đem lời mời của Bảo phu nhân nói cho Bảo Chiếu, cậu cảm thấy, đây là chuyện tình cậu nhất định một mình đi đối mặt. Tuy là nói như vậy, thế nhưng lúc một mình ngồi tắc xi đi đến nhà hàng XXX, Tô Lạc không ngờ trước đó chưa từng hồi hộp cũng trở nên căng thẳng.
Cũng không phải là chưa từng nghiêm túc ngắm cảnh đêm của thành phố này, chỉ tiếc ánh đèn kia rực rỡ hư ảo đến như vậy khiến người ta cảm thấy không thật. Khoảng cách giữa người với người thật ra giống như những ánh đèn hư ảo này, một nhóm người có được ánh hào quang rực rỡ, mà một ít người chỉ là đứng dưới ánh đèn, nhìn lên hào quang đó. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt ranh giới, nhưng, càng luyến tiếc buông tha cho người kia.
Tô Lạc tự giễu bóp chặt hai má, không phải lúc hối hận, bởi vì quý trọng, cho nên mới phải vì người kia toàn lực ứng phó mới đúng.
Nhà hàng XXX so với chuỗi nhà hàng XX của Bảo anh còn cao cấp hơn một bậc, một nhân viên nhỏ giống như Tô Lạc vậy, trừ phi muốn đốt tiền, nếu không không có việc gì tuyệt đối sẽ không đến ăn cơm. Thế nhưng, đứng ở cửa nhà hàng, Tô Lạc vẫn là đứng thẳng lưng, xuất ra bộ mặt tinh anh nhất ung dung nhất, con dâu xấu đi gặp mẹ chồng.
Bảo phu nhân tối nay là Bảo phu nhân thật sự, bà không chỉ là mẹ Bảo, còn là nữ chủ nhân của Bảo gia. Hai người mặt đối mặt chậm rãi ăn đồ ăn Trung Quốc, Tô Lạc cảm giác đũa của mình cũng bắt đầu muốn run lên rồi.
Bất quá, Bảo phu nhân vừa mở miệng, vẫn thật khiến cho Tô Lạc kinh ngạc: “Tô tiên sinh, ta cũng sẽ nói ngắn gọn thôi, cậu có thể trói buộc cái thằng nhóc kiêu ngạo kia bao lâu?”
Tô Lạc lặng đi một chút, rồi mới nhanh chóng hoàn hồn, hỏi: “Không biết Bảo phu nhân có ý gì?”
Bảo phu nhân thở dài, nói : “Thì cái tính khí tồi tệ kia của nó, chúng ta thật ra đã sớm không hi vọng có cô gái nào bằng lòng gả cho nó. Đến lúc đó không phải đòi tiền đến náo loạn ly hôn chia gia sản, cũng sẽ là một tờ đơn kiện khởi tố bạo hành gia đình.”
“Hơ, có lý.” Tô Lạc có vài phần kinh hoàng, nhưng vẫn phụ họa nói.
Bảo phu nhân đặt ly trà xuống, cười nhẹ: “Tô tiên sinh cậu là người thông minh, hạn chế được nó. Nếu thật sự không ổn, hai người đàn ông đánh một trận cũng được, ít nhất so với con gái khiến người ta yên tâm hơn.”
“Khụ, Bảo phu nhân bà chê cười rồi.” Tô Lạc chẳng biết tại sao có chút xấu hổ, đang nhớ tới kiểu “Đánh nhau” khác, lại nghĩ đến buổi diễn tình cảnh cùng Bảo phu nhân gặp nhau, ngăn không được chán nản.
“Kỳ thật ông bà già chúng ta cũng không còn yêu cầu gì, ” Bảo phu nhân dường như không phát hiện Tô Lạc thất thần, tiếp tục nói, “Ngày thường phiền cậu giúp Chiếu Chiếu nhiều một chút chút, nghỉ Tết cũng phải thường xuyên quay về nhà cũ, người một nhà không nên xa lạ mới tốt.”
Tô Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, nửa ngày chưa nói ra lời.
“Còn gì nữa?” Bảo phu nhân nghĩ nghĩ, “Còn có truyền cho con dâu vòng tay vàng khảm ngọc, Tô tiên sinh tuy rằng không thể đeo trên người, nhận lấy là được rồi. Lần tới lúc đến nhà cũ đưa cho cậu nhé.”
Tô Lạc còn đang thừ người.
Bảo phu nhân nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, nhịn không được cười trêu ghẹo nói : “Tiểu Tô, con sao còn sững sờ như vậy, nhanh gọi mẹ đi.”
“Mẹ Bảo, con, con…” Tô Lạc giờ phút này một mảnh hỗn loạn.
Bảo phu nhân cười tủm tỉm nói: “Giao việc xong rồi chúng ta cũng đừng có nghiêm túc như vậy đi, Chiếu Chiếu gần đây có khỏe không? Có ngoan ngoãn uống trà hoa cúc hay không hả?”
Tô Lạc bị sự thay đổi nhanh chóng của mẹ Bảo đả kích đến muốn hộc máu, hơn nửa ngày mới nói: “Bác không phải nên là vứt chi phiếu xuống yêu cầu con rời khỏi con của bác sao? Sau đó còn uy hiếp thân bại danh liệt nữa?”
“A, phải như vậy sao?” Mẹ Bảo làm bộ ngây thơ.
Tô Lạc chán nản nói thầm: “Ta ngay cả lời kịch đối đáp đều đã nghĩ hết rồi.”
“Ha ha, Tiểu Tô con thật thích nói đùa, ” Mẹ Bảo khoát tay, che miệng cười nói, “Những người xuất thân giống như chúng ta, sao có thể làm chuyện như vậy đây? Bất quá ta rất tò mò đối đáp của Tiểu Tô như thế nào.”
“A, chính là tiền giao cho Chiếu, chia tay thì không được. Nếu như muốn hại con thân bại danh liệt, vậy lưỡng bại câu thương(hai bên cùng thiệt) đi.” Tô Lạc có chút ngượng ngùng nói.
“Tiểu Tô con thật thú vị, sao con lại cảm thấy ta muốn chia rẽ các con chứ?”
Tô Lạc cười khổ: “Bởi vì con là đàn ông mà.”
“Không nên nói như thế, ” Mẹ Bảo vui tươi hớn hở nói, “Ta cùng ông lão nhà ta đều rất fashion đấy, các con như vậy là suy đoán vớ vẩn…”
Tô Lạc đỡ trán, cậu đột nhiên rất muốn đem Bảo Chiếu bắt túm đến lay một cái, hỏi hắn là sao lại lớn lên trong cái gia đình đàng hoàng nghiêm chỉnh như thế.
…
Bên kia khi Bảo biến hóa khôn lường, không khí càng sôi nổi hơn. Mà bên kia phòng ăn, ba ông lớn ngươi trừng ta ta trừng ngươi càn rỡ ngồi đó.
“Tao cũng đã nói là mày đừng có tới rồi, mày theo tới làm chi?” Bảo cha vô cùng khó chịu, “Chúng ta cũng sẽ không bắt nạt nó!”
Bảo Chiếu không dám cãi lại, nhưng vẫn kìm nén nói: “Con lo cho cậu ấy. Ngược lại là cha ấy, cũng không lên sân khấu còn theo tới!”
Bảo cha cũng cố nhịn nói : “Tao là theo mẹ mày tới.”
Bảo anh ở bên cạnh ha ha cười, mang vẻ giễu cợt.
Thế là bị hai người bị châm ngòi quay đầu nhìn hắn: “Anh tới làm gì?”
Bảo anh xòe tay ra: “Anh là tới xem náo nhiệt.”
Thời gian bình bình ổn ổn mà trôi qua, lập tức sẽ đến giao thừa. Bảo Chiếu đối với năm mới này đặc biệt chờ mong, dù sao cuối cùng cũng có thể mang người yêu về nhà ăn tết, thật là một thể nghiệm vừa mới mẻ lại hạnh phúc. Thế nhưng, ngay vào đêm trước khi cái hạnh phúc tiến đến đêm trước, biến đổi lớn đầy kinh hoàng đã xảy ra ── Tô Lạc mất tích. Vậy nhưng lại khiến Bảo Chiếu nôn nóng đến xoay vòng vòng, vừa giận lại oán đến kinh khủng.
Bảo anh xem náo nhiệt thấy vô cùng thỏa mãn, cảm thán nói: “Thật sự là lên trầm xuống bổng, khiến cho người ta rơi lệ mà.”
Ba ngày sau, cậu nhóc Tân Cương ngốc ấn chuông cửa nhà Bảo Chiếu : “Anh họ em bảo em cho anh biết, anh ấy về nhà trước một bước dọn sạch chướng ngại, để anh nhanh chóng mang theo quà tết về gặp nhạc phụ nhạc mẫu(cha mẹ vợ =))).”
Bảo Chiếu kinh hãi, vội vàng hỏi: “Cậu ấy có khỏe không? Cha mẹ cậu ấy rất tức giận sao? Tại sao không sớm cho ta biết chút?”
Erkin buông tay: “Anh họ là vì muốn tốt cho anh.”
Thế là Bảo quản lí vội vàng gào rú thu dọn hành lý, đi ngàn dặm truy phu(ngàn dặm đuổi theo chồng =))). Mà ở ngoài ngàn dặm, Tô Lạc đã sớm trải qua sóng gió mà thú nhận, một nhà đang hòa hòa thuận thuận làm sủi cảo.
Động cơ Tô trợ lý bỏ lại tất cả mà chạy mất kỳ thật rất đơn giản: đừng cho là tôi không biết đêm đó anh đã ở nhà hàng đó, thấy tôi thất bại rất thú vị sao? Hại tôi hồi hộp muốn chết! Hãy để cho anh cũng hưởng thụ một chút cảm giác căng thẳng ấy là được.
Có người yêu hư hỏng xấu bụng như vậy, chúng ta đến tột cùng nên nói chúc mừng chúc mừng Bảo quản lí, hay là cố lên cố lên đây? Bất quá vẫn là thật đáng mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc
Tác giả :
Trường Vụ