Phát Ngoan Tiên Sinh
Chương 28
Tuy nói không phải là chưa từng chung giường, nhưng đó đều là dưới tình huống Tô Lạc uống rượu. Hai người tỉnh táo như hôm nay vậy, khiến cho Bảo Chiếu có chút không được tự nhiên. Mà Tô Lạc gia khỏa đó, vừa rồi thì ra vẻ một bộ dáng mệt muốn chết đi, bây giờ lại lật tới lật lui.
“Này, cậu làm gì thế, lạnh chết mất!” Bảo Chiếu nhịn không được mở miệng nói.
Tô Lạc nhỏ giọng nói: “Anh nằm thẳng đơ ở chỗ đó giống như cây kem, đương nhiên lạnh rồi.”
Bảo Chiếu cả giận nói: “Rõ ràng là cậu để hở chăn nên mới lạnh!”
Tô Lạc cũng không cam chịu yếu thế nói : “Rõ ràng là anh nằm cách xa quá nên mới hở.”
Bảo Chiếu không nói gì, nửa ngày, hắn mới chậm chạp nhích sang một chút, nói: “Cậu đừng có mà lộn xộn.”
Tô Lạc hừ một tiếng, nhích lại gần Bảo Chiếu bên kia.
Ngoài mặt là bình an vô sự, Bảo Chiếu thở chậm rãi nhè nhẹ, dường như đã ngủ rồi. Thế nhưng Tô Lạc ở bên cạnh lại cứ trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Chiếc giường xa lạ trần nhà xa lạ hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể xa lạ, đến tột cùng là tại sao muốn dựa vào nơi đây không chịu đi đây? Tô Lạc cười cười tự giễu, không ngờ là cũng bắt đầu trở nên sợ cô đơn. Bởi vì từng có được ấm áp, thế là cô đơn lẻ bóng liền trở nên khó mà chịu đựng được, rồi lại ấm áp một chút thì nhịn không được dựa vào.
Nhưng, ít nhất như vậy, trong đêm đông không lạnh giá. Tô Lạc nhè nhẹ chọc Bảo Chiếu một chút, ừm, không phản ứng. Cậu hơi hơi nhếch khóe môi khẽ dựa gần vào, liền tạm thời coi như là sưởi ấm được rồi.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Bảo Chiếu đã cảm thấy là lạ. Cảm giác ấm áp lạ lùng, còn có phía cánh tay tê dại đến muốn rụng đi.
“A, quản lí chào buổi sáng.” Sáng sớm ở trên giường nghe thấy lời nói như thế thật sự là quỷ dị mà. Bảo Chiếu cúi đầu, chỉ thấy Tô Lạc đang dựa trên người hắn cười với hắn. Thực là cảm giác phi thường kỳ quái mà. Bảo Chiếu chớp chớp mắt, cảm giác kỳ quái đến ngay cả trong mơ cũng sẽ không xuất hiện.
“Quản lí, quản lí…” Nhìn Bảo quản lí đang trì trệ, Tô trợ lý nhịn không được phất phất tay, “Hồi hồn!”(hồn về =)))
Tốt lắm, này đây hồn của Bảo Chiếu đã quay về, chỉ thấy hắn một phen đẩy Tô Lạc ra nhảy dựng lên: “Này, cậu nặng muốn chết! Làm cái gì mà ngủ sát lại đây như thế, đừng có dựa vào trên người tôi, rất kỳ cục đấy…”
Tay của Tô Lạc vẫn còn chưa rút về đơ luôn tại chỗ, liền thấy bộ dạng của Bảo Chiếu đỏ mặt tía tai, thế là nhịn không được hé miệng nở nụ cười.
“Cười cái gì mà cười…” Bảo Chiếu làm ra vẻ giận dữ, thế nhưng bộ dạng hắn tai đỏ hết lên tựa như một con cọp giấy.*
Tô Lạc nhìn Bảo quản lí khó có được bộ dạng đáng yêu, cười đến lăn lộn ở trong chăn.
“Hỗn trướng!” Bảo Chiếu trừng mắt cái tên trợ lý vô pháp vô thiên(ngang ngược, coi trời bằng vung) kia hơn nửa ngày, cuối cùng thở phì phì đi rửa mặt, cười cái quỷ! !
Bộ nghiệp vụ bận đến người ngã ngựa đổ cuối cùng cũng chờ được quản lí cùng trợ lý trở về, làm sao còn có thời gian Bát Quái, thật sự là ngay cả oán hận hai người nhàn rỗi trốn việc cũng không có. Thế nhưng tăng ca đến một nửa, quản lí cùng trợ lý lại muốn rời sân khấu, này có thể kích khởi những tiếng kêu than.
“Tôi nói hai người bọn họ là đi hẹn hò đấy? Mọi người trưởng thành hết rồi nha, phải biết phân biệt nặng nhẹ!” Phỉ Vũ tiểu thư lạnh lùng nói.
Lưu Nghiên tiểu thư trái lại rất muốn buông tha: “Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đó, có thể hiểu được.”
Phó quản lí Thái cầm ly cà phê của anh ta, vẫn là một bộ dáng cười híp mắt: “Tăng ca mà thôi, không cần để ý như vậy mà. Hoàn thành công việc được giao sớm là tốt rồi đúng không?”
Siêu nhân tiên sinh ôm chặt tài liệu ủ rũ gục xuống bàn: “Nếu lại có việc quản lí đi xem mắt thì tốt rồi, như vậy anh ta có thể tăng ca cùng chúng ta.” Thế là mọi người gật đầu đồng ý. Xem ra mọi người hoàn toàn quên nếu quản lí đi xem mắt như trong lời nói, trợ lý nên xử lí thế nào đây? Thế nhưng may mắn đêm nay, Bảo quản lí không phải đi xem mắt.
“Quản lí, chúng ta như vậy không được đâu?” Đứng trong thang máy, Tô trợ lý còn có chút không yên.
Bảo quản lí một bộ dáng vô cùng có khí thế : “Cái gì không được?”
Tô trợ lý ngập ngừng ấp úng nói : “Tất cả mọi người đang tăng ca, chúng ta lại lại bỏ đi trước…”
“Bởi vì chúng ta không có ca để tăng.” Bảo quản lí rất nghiêm túc nói.
Tô trợ lý ở trong lòng thầm rơi lệ, đừng cho là tôi không biết anh trộm sửa lại lịch trình, đem công việc còn lại đẩy sang ngày mai.
Tô trợ lý còn đang phân tâm, chợt nghe thấy thanh âm khô cằn của Bảo quản lí bên kia: “Buổi tối biểu hiện cho tốt, sẽ cho cậu thêm tiền thưởng.”
“Cái gì mà biểu hiện cho tốt?” Tô trợ lý còn chưa lấy lại được tinh thần đâu.
Bảo quản lí cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhếch môi, sắc mặt cũng không có gì dễ coi. Cuối cùng, Tô trợ lý hiểu ý. Bọn họ đây là đi chỗ nào nha? Không phải là đi đến Hồng Môn Yến** của huynh đệ Dung gia cùng Bảo gia ca ca sao!
Hai người một mực im lặng suốt cho đến khi đến bãi đỗ xe, thẳng đến khi Tô Lạc xoay người vào trong xe, thẳng đến khi Bảo Chiếu ngồi vào ghế lái phụ.
Tô Lạc không vội lái xe, trái lại một bộ dáng yên lặng lạnh lùng : “Quản lí, tôi cũng không phải là tiểu tình nhân của anh.”
Bảo Chiếu lặng đi một chút, lại cũng chỉ là “Ưhm” một tiếng.
Tô Lạc nhìn hắn một bộ dạng liều chết chống đỡ, giận dữ nói: “Này, thể hiện chút khí thế xem nào, cái tên Dung Hạ kia là thần tiên chốn nào sao?”
Bảo Chiếu lắc đầu: “Cậu không biết ba người kia ở cùng một chỗ biến thái đến trình độ nào đâu.”
Tô Lạc lại cũng là một bộ dạng hết sức nghiêm túc nói : “Quản lí, từ giờ trở đi tôi sẽ là bạn trai chính thức của anh, không phải tiểu tình nhân.”
“Hả?”
“Tôi muốn chính là bạn trai chính thức, không phải tiểu tình nhân!”
“Hả?”
“Mặc dù nói thời hạn chỉ có hiệu lực một buổi tối, nhưng mà cũng xin anh đối xử chân thành.” Tô Lạc vô cùng nghiêm túc nhìn Bảo Chiếu.
“Hả?”
“Tôi sẽ toàn lực ứng phó giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn!” Một bộ dạng lời thề son sắt.
“Hả?”
“Cho nên, xin anh trả lại tiền thưởng tháng cho tôi đi.”
“Hả? A, được, được rồi.”
Kỳ thật, trong nháy mắt đó, Tô Lạc biết tim của mình đập thật là nhanh.
Kỳ thật, trong nháy mắt đó, Bảo Chiếu thế nhưng cảm thấy được có một tia kinh hỉ không hiểu được.
——— —————-
*con cọp giấy: bản thân không có gì ghê gớm nhưng vẫn muốn dọa người
**Hồng Môn Yến : tích truyện như sau: Lưu Bang và Hạng Vũ là 2 nhân vật lịch sử của Trung Hoa. Hai nhân vật này xuất hiện vào triều đại nhà Tần. Vào khoản năm 200 trước công nguyên. Nhận lời giao ước của Hoài Vương- nếu 2 vị tướng quân ai mang binh vào Hàm Dương trước sẽ được phong Quan Trung Vương. Lưu Bang dùng kế để giữ chân Hạng Vũ và tự mình mang quân vào Hàm Dương. Tuy nhiên vẫn không làm vương. Nhưng sau này Lưu bang thâu tóm thiên hạ trở thành Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế hay còn gọi là Hán Cao Tổ.
Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại không hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.
Trong buổi tiệc Lưu Bang nhiều lần thất sắc khi kiếm của Hạng Trang kề sát mặt, nhưng may mắn được Hạng Bá nhận ra và rút kiếm múa phụ họa mục đích bảo vệ Lưu Bang. Trương Lương thấy tình thế nguy nan vội lẻn ra ngoài báo cho Phàn Khoái, vị tướng quân này tiến thẳng vào bữa tiệc một tay làm lá chắn dùng tay còn lại đẩy ngã toàn bộ đám vệ binh ở đó.
Sau khi giúp Lưu Bang thoát khỏi Hồng Môn Yến trở về Bá Thượng bằng kế vờ say rượu. Trương Lương gửi tặng Hạng Vũ đôi chén ngọc. Hạng Vũ thì vui vẻ nhận, nhưng Phạm Tăng rút kiếm chém vỡ đôi chén, rồi lắc đầu ngán ngẩm mà nói rằng “Hạng Vương thật ấu trĩ, kẻ tranh giành thiên hạ với người sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ có thể chờ làm tù binh của hắn mà thôi”
Lời nói của Phạm Tăng ứng nghiệm khi Hạng Vũ bị ngũ thể phân thây ở Ô Giang. Lúc đó Hạng Vũ vừa lên ngôi vị Tây Sở Bá Vương được 5 năm tức từ năm 206-202 trước công nguyên. Khi đó ông chỉ ngoài 30 tuổi.
Hồng Môn Yến ở đây là Lạc Lạc muốn nói rằng đây là bữa tiệc có mưu đồ xấu của anh em nhà họ Dung và Bảo anh tổ chức.Vì liên quan đến tích truyện xưa này nên ta mạn phép đoạn đó để nguyên là “huynh đệ Dung gia và Bảo đại ca”
“Này, cậu làm gì thế, lạnh chết mất!” Bảo Chiếu nhịn không được mở miệng nói.
Tô Lạc nhỏ giọng nói: “Anh nằm thẳng đơ ở chỗ đó giống như cây kem, đương nhiên lạnh rồi.”
Bảo Chiếu cả giận nói: “Rõ ràng là cậu để hở chăn nên mới lạnh!”
Tô Lạc cũng không cam chịu yếu thế nói : “Rõ ràng là anh nằm cách xa quá nên mới hở.”
Bảo Chiếu không nói gì, nửa ngày, hắn mới chậm chạp nhích sang một chút, nói: “Cậu đừng có mà lộn xộn.”
Tô Lạc hừ một tiếng, nhích lại gần Bảo Chiếu bên kia.
Ngoài mặt là bình an vô sự, Bảo Chiếu thở chậm rãi nhè nhẹ, dường như đã ngủ rồi. Thế nhưng Tô Lạc ở bên cạnh lại cứ trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Chiếc giường xa lạ trần nhà xa lạ hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể xa lạ, đến tột cùng là tại sao muốn dựa vào nơi đây không chịu đi đây? Tô Lạc cười cười tự giễu, không ngờ là cũng bắt đầu trở nên sợ cô đơn. Bởi vì từng có được ấm áp, thế là cô đơn lẻ bóng liền trở nên khó mà chịu đựng được, rồi lại ấm áp một chút thì nhịn không được dựa vào.
Nhưng, ít nhất như vậy, trong đêm đông không lạnh giá. Tô Lạc nhè nhẹ chọc Bảo Chiếu một chút, ừm, không phản ứng. Cậu hơi hơi nhếch khóe môi khẽ dựa gần vào, liền tạm thời coi như là sưởi ấm được rồi.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Bảo Chiếu đã cảm thấy là lạ. Cảm giác ấm áp lạ lùng, còn có phía cánh tay tê dại đến muốn rụng đi.
“A, quản lí chào buổi sáng.” Sáng sớm ở trên giường nghe thấy lời nói như thế thật sự là quỷ dị mà. Bảo Chiếu cúi đầu, chỉ thấy Tô Lạc đang dựa trên người hắn cười với hắn. Thực là cảm giác phi thường kỳ quái mà. Bảo Chiếu chớp chớp mắt, cảm giác kỳ quái đến ngay cả trong mơ cũng sẽ không xuất hiện.
“Quản lí, quản lí…” Nhìn Bảo quản lí đang trì trệ, Tô trợ lý nhịn không được phất phất tay, “Hồi hồn!”(hồn về =)))
Tốt lắm, này đây hồn của Bảo Chiếu đã quay về, chỉ thấy hắn một phen đẩy Tô Lạc ra nhảy dựng lên: “Này, cậu nặng muốn chết! Làm cái gì mà ngủ sát lại đây như thế, đừng có dựa vào trên người tôi, rất kỳ cục đấy…”
Tay của Tô Lạc vẫn còn chưa rút về đơ luôn tại chỗ, liền thấy bộ dạng của Bảo Chiếu đỏ mặt tía tai, thế là nhịn không được hé miệng nở nụ cười.
“Cười cái gì mà cười…” Bảo Chiếu làm ra vẻ giận dữ, thế nhưng bộ dạng hắn tai đỏ hết lên tựa như một con cọp giấy.*
Tô Lạc nhìn Bảo quản lí khó có được bộ dạng đáng yêu, cười đến lăn lộn ở trong chăn.
“Hỗn trướng!” Bảo Chiếu trừng mắt cái tên trợ lý vô pháp vô thiên(ngang ngược, coi trời bằng vung) kia hơn nửa ngày, cuối cùng thở phì phì đi rửa mặt, cười cái quỷ! !
Bộ nghiệp vụ bận đến người ngã ngựa đổ cuối cùng cũng chờ được quản lí cùng trợ lý trở về, làm sao còn có thời gian Bát Quái, thật sự là ngay cả oán hận hai người nhàn rỗi trốn việc cũng không có. Thế nhưng tăng ca đến một nửa, quản lí cùng trợ lý lại muốn rời sân khấu, này có thể kích khởi những tiếng kêu than.
“Tôi nói hai người bọn họ là đi hẹn hò đấy? Mọi người trưởng thành hết rồi nha, phải biết phân biệt nặng nhẹ!” Phỉ Vũ tiểu thư lạnh lùng nói.
Lưu Nghiên tiểu thư trái lại rất muốn buông tha: “Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đó, có thể hiểu được.”
Phó quản lí Thái cầm ly cà phê của anh ta, vẫn là một bộ dáng cười híp mắt: “Tăng ca mà thôi, không cần để ý như vậy mà. Hoàn thành công việc được giao sớm là tốt rồi đúng không?”
Siêu nhân tiên sinh ôm chặt tài liệu ủ rũ gục xuống bàn: “Nếu lại có việc quản lí đi xem mắt thì tốt rồi, như vậy anh ta có thể tăng ca cùng chúng ta.” Thế là mọi người gật đầu đồng ý. Xem ra mọi người hoàn toàn quên nếu quản lí đi xem mắt như trong lời nói, trợ lý nên xử lí thế nào đây? Thế nhưng may mắn đêm nay, Bảo quản lí không phải đi xem mắt.
“Quản lí, chúng ta như vậy không được đâu?” Đứng trong thang máy, Tô trợ lý còn có chút không yên.
Bảo quản lí một bộ dáng vô cùng có khí thế : “Cái gì không được?”
Tô trợ lý ngập ngừng ấp úng nói : “Tất cả mọi người đang tăng ca, chúng ta lại lại bỏ đi trước…”
“Bởi vì chúng ta không có ca để tăng.” Bảo quản lí rất nghiêm túc nói.
Tô trợ lý ở trong lòng thầm rơi lệ, đừng cho là tôi không biết anh trộm sửa lại lịch trình, đem công việc còn lại đẩy sang ngày mai.
Tô trợ lý còn đang phân tâm, chợt nghe thấy thanh âm khô cằn của Bảo quản lí bên kia: “Buổi tối biểu hiện cho tốt, sẽ cho cậu thêm tiền thưởng.”
“Cái gì mà biểu hiện cho tốt?” Tô trợ lý còn chưa lấy lại được tinh thần đâu.
Bảo quản lí cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhếch môi, sắc mặt cũng không có gì dễ coi. Cuối cùng, Tô trợ lý hiểu ý. Bọn họ đây là đi chỗ nào nha? Không phải là đi đến Hồng Môn Yến** của huynh đệ Dung gia cùng Bảo gia ca ca sao!
Hai người một mực im lặng suốt cho đến khi đến bãi đỗ xe, thẳng đến khi Tô Lạc xoay người vào trong xe, thẳng đến khi Bảo Chiếu ngồi vào ghế lái phụ.
Tô Lạc không vội lái xe, trái lại một bộ dáng yên lặng lạnh lùng : “Quản lí, tôi cũng không phải là tiểu tình nhân của anh.”
Bảo Chiếu lặng đi một chút, lại cũng chỉ là “Ưhm” một tiếng.
Tô Lạc nhìn hắn một bộ dạng liều chết chống đỡ, giận dữ nói: “Này, thể hiện chút khí thế xem nào, cái tên Dung Hạ kia là thần tiên chốn nào sao?”
Bảo Chiếu lắc đầu: “Cậu không biết ba người kia ở cùng một chỗ biến thái đến trình độ nào đâu.”
Tô Lạc lại cũng là một bộ dạng hết sức nghiêm túc nói : “Quản lí, từ giờ trở đi tôi sẽ là bạn trai chính thức của anh, không phải tiểu tình nhân.”
“Hả?”
“Tôi muốn chính là bạn trai chính thức, không phải tiểu tình nhân!”
“Hả?”
“Mặc dù nói thời hạn chỉ có hiệu lực một buổi tối, nhưng mà cũng xin anh đối xử chân thành.” Tô Lạc vô cùng nghiêm túc nhìn Bảo Chiếu.
“Hả?”
“Tôi sẽ toàn lực ứng phó giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn!” Một bộ dạng lời thề son sắt.
“Hả?”
“Cho nên, xin anh trả lại tiền thưởng tháng cho tôi đi.”
“Hả? A, được, được rồi.”
Kỳ thật, trong nháy mắt đó, Tô Lạc biết tim của mình đập thật là nhanh.
Kỳ thật, trong nháy mắt đó, Bảo Chiếu thế nhưng cảm thấy được có một tia kinh hỉ không hiểu được.
——— —————-
*con cọp giấy: bản thân không có gì ghê gớm nhưng vẫn muốn dọa người
**Hồng Môn Yến : tích truyện như sau: Lưu Bang và Hạng Vũ là 2 nhân vật lịch sử của Trung Hoa. Hai nhân vật này xuất hiện vào triều đại nhà Tần. Vào khoản năm 200 trước công nguyên. Nhận lời giao ước của Hoài Vương- nếu 2 vị tướng quân ai mang binh vào Hàm Dương trước sẽ được phong Quan Trung Vương. Lưu Bang dùng kế để giữ chân Hạng Vũ và tự mình mang quân vào Hàm Dương. Tuy nhiên vẫn không làm vương. Nhưng sau này Lưu bang thâu tóm thiên hạ trở thành Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế hay còn gọi là Hán Cao Tổ.
Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại không hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.
Trong buổi tiệc Lưu Bang nhiều lần thất sắc khi kiếm của Hạng Trang kề sát mặt, nhưng may mắn được Hạng Bá nhận ra và rút kiếm múa phụ họa mục đích bảo vệ Lưu Bang. Trương Lương thấy tình thế nguy nan vội lẻn ra ngoài báo cho Phàn Khoái, vị tướng quân này tiến thẳng vào bữa tiệc một tay làm lá chắn dùng tay còn lại đẩy ngã toàn bộ đám vệ binh ở đó.
Sau khi giúp Lưu Bang thoát khỏi Hồng Môn Yến trở về Bá Thượng bằng kế vờ say rượu. Trương Lương gửi tặng Hạng Vũ đôi chén ngọc. Hạng Vũ thì vui vẻ nhận, nhưng Phạm Tăng rút kiếm chém vỡ đôi chén, rồi lắc đầu ngán ngẩm mà nói rằng “Hạng Vương thật ấu trĩ, kẻ tranh giành thiên hạ với người sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ có thể chờ làm tù binh của hắn mà thôi”
Lời nói của Phạm Tăng ứng nghiệm khi Hạng Vũ bị ngũ thể phân thây ở Ô Giang. Lúc đó Hạng Vũ vừa lên ngôi vị Tây Sở Bá Vương được 5 năm tức từ năm 206-202 trước công nguyên. Khi đó ông chỉ ngoài 30 tuổi.
Hồng Môn Yến ở đây là Lạc Lạc muốn nói rằng đây là bữa tiệc có mưu đồ xấu của anh em nhà họ Dung và Bảo anh tổ chức.Vì liên quan đến tích truyện xưa này nên ta mạn phép đoạn đó để nguyên là “huynh đệ Dung gia và Bảo đại ca”
Tác giả :
Trường Vụ