Phát Ngoan Tiên Sinh
Chương 12
Công ty M tiếp tục bạo phát “vụ khiếm nhã ngay tại cửa” đã là đề tài câu chuyện trà nước của XX Offices, tuy rằng Bát Quái liên minh không nhúng tay vào trong đó, thế nhưng lực lượng quần chúng cũng không thể xem nhẹ a! Bảo quản lí bắt đầu không rõ đã xảy ra cái gì, chỉ là biết chung quanh một mảnh ba đào(sóng lớn) mãnh liệt.
Sáng sớm, đi ra bãi đỗ xe.
“Ôi chao, nhìn xem, kia chính là Bảo quản lí công ty M!”
“A, bên cạnh là tiểu trợ lý kia sao?”
“Thật đáng thương mà…”
Lên tầng, trong thang máy.
“Này, nhìn xem, là quản lý kia đó ôi chao.”
“Ai, trợ lý tiên sinh đáng thương đấy!”
“Này, chính là cậu ta hả?”
“@#¥…”
Đi làm, vào đến trong công ti.
“Là Bảo quản lí cùng Tô trợ lý!”
“Hôm nay lại là cùng nhau đi làm hả…”
“Nói bọn họ không có gì tôi đều không tin!”
“…”
Mãi đến khi Mạc tiểu thư nắm bắt được tình hình thực tế truyền lại tìm tới cửa, Bảo quản lí đã nổi điên mới tỉnh ngộ.
“Cậu ta, cậu ta sao dám như vậy!” Bảo quản lí vỗ bàn, phi thường phi thường(vô cùng) tức giận.
“Em đã nói, ” Mạc tiểu thư cười cười, “Tô trợ lý cũng không phải là nhân vật đơn giản gì mà.”
Bảo quản lí rất muốn phát hỏa rất muốn nổi khùng, rất muốn đập vỡ cái ly rất muốn đem văn kiện đẩy xuống, nhưng là vướng nguyên nhân là Mạc tiểu thư, hắn chỉ có thể hít thở sâu, hít thở sâu.
“Sao, còn muốn tiến hành kiểu trả thù ngây thơ kia của anh nữa không?” Mạc tiểu thư ngữ điệu châm chọc, cười đến có chút xấu xa.
Bảo quản lí tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cuối cùng vẫn là người mềm lòng. Hắn sau một lúc lâu hít thở sâu, khoát tay: “Để cho tôi suy nghĩ một chút.” Bởi vì Mạc tiểu thư động thủ một chút, thì chính là trêu chọc tàn nhẫn đó.
Bảo quản lí bên kia bị chọc giận gần chết, Tô trợ lý bên này kỳ thật cũng chẳng tốt gì.
Kỳ thật ta trước kia không phải là có thù tất báo như thế, kỳ thật ta trước kia cũng không có một bụng ý nghĩ xấu như vậy. Đến tột cùng là từ lúc nào bắt đầu đây? Đã quen mang mặt nạ giả dối, đã quen nói dối luyên thuyên cùng góp vui lấy lệ. Hầu như chán ghét chính mình, oán hận chính mình.
Người kia, khi đó dạy mình phải hiểu được cách đối nhân xử thế, nhưng mà mình lại cự tuyệt. Thế là biến thành cái dạng như thế này, dần dần trở thành người che giấu bản thân như hiện tại, bộ dạng khẩu Phật tâm xà.
Phí lời, nhiều khi ta vẫn cho rằng mình đã buông xuống được rồi. Bởi vì không có hi vọng, liền cũng quen với việc không suy nghĩ thêm nữa. Thế nhưng không thèm nghĩ nữa cũng không có nghĩa là có thể quên, nhớ lại những gì liên quan đến cái thành phố này cùng với người, sẽ trong lúc vô ý đau đớn ở trong lòng. Không hề báo trước, đứng trên xe buýt đi qua F lớn*, nhìn thấy quán ăn bình dân nơi đã từng cùng nhau ăn bữa khuya liền thấy khó chịu giống như nước mắt muốn chảy xuống. Khi mất ngủ, càng cố chống đỡ lấy, càng thấy trống vắng muốn nhớ lại kí ức đã qua; lúc phiền muộn, càng chịu đựng, càng nhịn không được nhớ tới người.
Nếu những điều này là trừng phạt, vậy đến lúc nào, là kết thúc đây?
Bởi vì gần đến cuối tuần, Bảo quản lí cũng không có trực tiếp nổi sát ý tới tìm cái phiền phức Tô trợ lý. Hắn tâm phiền ý loạn vẫn chưa có ngừng lại, càng suy sút hơn là lại có chuyện xảy đến, điện thoại từ nhà cũ Bảo gia gọi đến kêu về.
“Tiểu Chiếu, cha kêu chú chủ nhật về ăn bữa cơm.” Đầu bên kia điện thoại là thanh âm thẳng thắn tự nhiên của Bảo anh.
“Anh, ” Bảo quản lí nhíu mày, “Anh cũng về nhà?”
“Ừ, vừa khéo.” Bảo anh lên tiếng, khóe môi nhếch lên, nhưng thật ra là trở về xem chuyện vui.
Bảo quản lí phiền não đến chết, nghĩ tới Bảo lão gia kia tính tình nóng nảy trong lòng lại càng buồn bực. “Được rồi được rồi, em sẽ về.”
Như Bảo anh dự liệu, Bảo quản lí ngày càng vô cùng phong phú đa dạng.
“Cha.”
“Đừng có gọi tao là ba, đồ nghiệt tử!”
“Mẹ.”
“Chiếu Chiếu à, sao con lại làm ra chuyện đồi phong bại tục đến như thế hả!”
“Con là bị oan!”
“Còn nói, mày còn dám nói!” Bảo lão gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, ném ra một thứ đồ, “Đây là cái gì?”
“Đây là?” Bảo quản lí kinh hoàng.
Bảo anh hoa rực rỡ lộng lẫy lên sân khấu, khoát tay: “Tiểu Xuân ~ “
“Vâng, thiếu gia.” Tay sai Quản lý nhà hàng nhanh nhẹn mà cho đĩa vào thiết bị, loa liền phát.
…
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“Cái cậu này, chân tay vụng về thì thôi đi, làm bộ dạng sợ hãi rụt rè cho ai xem hả?”
“Quản lí, xin đừng như vậy! Tôi tự mình làm là được rồi!”
“Vậy nhanh một chút đi, đừng có mè nheo!”
“Thật xin lỗi quản lí, lập tức được ngay đây!”
“Này, không được lộn xộn!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“A!”
“Cái gì đấy!”
“Đau, đau quá…”
“Tự mình nhịn một chút đi!”
…
Bảo quản lí trợn tròn mắt, hắn mặc dù biết Tô trợ lý có ý xấu, thế nhưng thật sự nghe dạng ghi âm như thế, hắn cũng chỉ có thể trực tiếp ngây người. Đê tiện, thật hèn hạ!
“Đồ nghiệt tử, ” Bảo lão gia dựng râu trừng mắt, “Còn có cái gì không dám nữa hả?”
“Chiếu Chiếu, con thật là rất không hiểu chuyện!” Mẹ Bảo phụ họa.
Ông chủ Bảo cùng với tay sai của hắn giả ngây, một bộ dạng việc không liên quan đến mình, ở một bên uống trà xem kịch hay.
Bảo quản lí mờ mịt nhìn người nhà của mình, nhất thời lại nói không ra lời.
“Nói đi, không còn lời nào để nói chứ gì?” Bảo lão gia cười lạnh.
Bảo quản lí siết chặt nắm tay, trả thù trả thù, thù này không báo không phải là quân tử! Tô Lạc, chúng ta không đội trời chung!
Thế là, lần này thật sự hiểu lầm quá mức rồi.
——— —————————–
Sáng sớm, đi ra bãi đỗ xe.
“Ôi chao, nhìn xem, kia chính là Bảo quản lí công ty M!”
“A, bên cạnh là tiểu trợ lý kia sao?”
“Thật đáng thương mà…”
Lên tầng, trong thang máy.
“Này, nhìn xem, là quản lý kia đó ôi chao.”
“Ai, trợ lý tiên sinh đáng thương đấy!”
“Này, chính là cậu ta hả?”
“@#¥…”
Đi làm, vào đến trong công ti.
“Là Bảo quản lí cùng Tô trợ lý!”
“Hôm nay lại là cùng nhau đi làm hả…”
“Nói bọn họ không có gì tôi đều không tin!”
“…”
Mãi đến khi Mạc tiểu thư nắm bắt được tình hình thực tế truyền lại tìm tới cửa, Bảo quản lí đã nổi điên mới tỉnh ngộ.
“Cậu ta, cậu ta sao dám như vậy!” Bảo quản lí vỗ bàn, phi thường phi thường(vô cùng) tức giận.
“Em đã nói, ” Mạc tiểu thư cười cười, “Tô trợ lý cũng không phải là nhân vật đơn giản gì mà.”
Bảo quản lí rất muốn phát hỏa rất muốn nổi khùng, rất muốn đập vỡ cái ly rất muốn đem văn kiện đẩy xuống, nhưng là vướng nguyên nhân là Mạc tiểu thư, hắn chỉ có thể hít thở sâu, hít thở sâu.
“Sao, còn muốn tiến hành kiểu trả thù ngây thơ kia của anh nữa không?” Mạc tiểu thư ngữ điệu châm chọc, cười đến có chút xấu xa.
Bảo quản lí tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cuối cùng vẫn là người mềm lòng. Hắn sau một lúc lâu hít thở sâu, khoát tay: “Để cho tôi suy nghĩ một chút.” Bởi vì Mạc tiểu thư động thủ một chút, thì chính là trêu chọc tàn nhẫn đó.
Bảo quản lí bên kia bị chọc giận gần chết, Tô trợ lý bên này kỳ thật cũng chẳng tốt gì.
Kỳ thật ta trước kia không phải là có thù tất báo như thế, kỳ thật ta trước kia cũng không có một bụng ý nghĩ xấu như vậy. Đến tột cùng là từ lúc nào bắt đầu đây? Đã quen mang mặt nạ giả dối, đã quen nói dối luyên thuyên cùng góp vui lấy lệ. Hầu như chán ghét chính mình, oán hận chính mình.
Người kia, khi đó dạy mình phải hiểu được cách đối nhân xử thế, nhưng mà mình lại cự tuyệt. Thế là biến thành cái dạng như thế này, dần dần trở thành người che giấu bản thân như hiện tại, bộ dạng khẩu Phật tâm xà.
Phí lời, nhiều khi ta vẫn cho rằng mình đã buông xuống được rồi. Bởi vì không có hi vọng, liền cũng quen với việc không suy nghĩ thêm nữa. Thế nhưng không thèm nghĩ nữa cũng không có nghĩa là có thể quên, nhớ lại những gì liên quan đến cái thành phố này cùng với người, sẽ trong lúc vô ý đau đớn ở trong lòng. Không hề báo trước, đứng trên xe buýt đi qua F lớn*, nhìn thấy quán ăn bình dân nơi đã từng cùng nhau ăn bữa khuya liền thấy khó chịu giống như nước mắt muốn chảy xuống. Khi mất ngủ, càng cố chống đỡ lấy, càng thấy trống vắng muốn nhớ lại kí ức đã qua; lúc phiền muộn, càng chịu đựng, càng nhịn không được nhớ tới người.
Nếu những điều này là trừng phạt, vậy đến lúc nào, là kết thúc đây?
Bởi vì gần đến cuối tuần, Bảo quản lí cũng không có trực tiếp nổi sát ý tới tìm cái phiền phức Tô trợ lý. Hắn tâm phiền ý loạn vẫn chưa có ngừng lại, càng suy sút hơn là lại có chuyện xảy đến, điện thoại từ nhà cũ Bảo gia gọi đến kêu về.
“Tiểu Chiếu, cha kêu chú chủ nhật về ăn bữa cơm.” Đầu bên kia điện thoại là thanh âm thẳng thắn tự nhiên của Bảo anh.
“Anh, ” Bảo quản lí nhíu mày, “Anh cũng về nhà?”
“Ừ, vừa khéo.” Bảo anh lên tiếng, khóe môi nhếch lên, nhưng thật ra là trở về xem chuyện vui.
Bảo quản lí phiền não đến chết, nghĩ tới Bảo lão gia kia tính tình nóng nảy trong lòng lại càng buồn bực. “Được rồi được rồi, em sẽ về.”
Như Bảo anh dự liệu, Bảo quản lí ngày càng vô cùng phong phú đa dạng.
“Cha.”
“Đừng có gọi tao là ba, đồ nghiệt tử!”
“Mẹ.”
“Chiếu Chiếu à, sao con lại làm ra chuyện đồi phong bại tục đến như thế hả!”
“Con là bị oan!”
“Còn nói, mày còn dám nói!” Bảo lão gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, ném ra một thứ đồ, “Đây là cái gì?”
“Đây là?” Bảo quản lí kinh hoàng.
Bảo anh hoa rực rỡ lộng lẫy lên sân khấu, khoát tay: “Tiểu Xuân ~ “
“Vâng, thiếu gia.” Tay sai Quản lý nhà hàng nhanh nhẹn mà cho đĩa vào thiết bị, loa liền phát.
…
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“Cái cậu này, chân tay vụng về thì thôi đi, làm bộ dạng sợ hãi rụt rè cho ai xem hả?”
“Quản lí, xin đừng như vậy! Tôi tự mình làm là được rồi!”
“Vậy nhanh một chút đi, đừng có mè nheo!”
“Thật xin lỗi quản lí, lập tức được ngay đây!”
“Này, không được lộn xộn!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“A!”
“Cái gì đấy!”
“Đau, đau quá…”
“Tự mình nhịn một chút đi!”
…
Bảo quản lí trợn tròn mắt, hắn mặc dù biết Tô trợ lý có ý xấu, thế nhưng thật sự nghe dạng ghi âm như thế, hắn cũng chỉ có thể trực tiếp ngây người. Đê tiện, thật hèn hạ!
“Đồ nghiệt tử, ” Bảo lão gia dựng râu trừng mắt, “Còn có cái gì không dám nữa hả?”
“Chiếu Chiếu, con thật là rất không hiểu chuyện!” Mẹ Bảo phụ họa.
Ông chủ Bảo cùng với tay sai của hắn giả ngây, một bộ dạng việc không liên quan đến mình, ở một bên uống trà xem kịch hay.
Bảo quản lí mờ mịt nhìn người nhà của mình, nhất thời lại nói không ra lời.
“Nói đi, không còn lời nào để nói chứ gì?” Bảo lão gia cười lạnh.
Bảo quản lí siết chặt nắm tay, trả thù trả thù, thù này không báo không phải là quân tử! Tô Lạc, chúng ta không đội trời chung!
Thế là, lần này thật sự hiểu lầm quá mức rồi.
——— —————————–
Tác giả :
Trường Vụ