Phật Môn Ác Thê
Chương 98: Chuẩn bị thăng cấp cảnh giới
Ba tên đệ tử kia nghe nói thế thì gật gù.
“Lại nói, nữ tu sĩ mà mang thai sinh con thì nhất định sẽ mất một cấp tu vi. Mấy năm gần đây, các ngươi có nghe thấy chuyện Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần phái bị rớt tu vi không?”
Ba tên đệ tử trăm miệng một lời nói: “Không có!”
“Thì đó! Trừ phi Dực Đồng thiếu gia là do Hoành trưởng lão và một nữ nhân khác sinh ra. Nhưng mà cho dù chuyện này là thật, vậy Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần phái có thể coi như không biết hoặc là nén giận bỏ qua hay sao?”
Các đệ tử vội lắc đầu: “Nhất định là không thể!”
“Nếu không phải là con trai của Hoành trưởng lão, vậy vì sao đứa nhỏ đó lại giống Minh thiếu gia như vậy, bảo không có quan hệ huyết thống thì chẳng ai tin nổi, do đó hiện tại chỉ có duy nhất một trường hợp…” Một người đệ tử nhanh chóng tiếp lời: “Là con trai của Minh thiếu gia!”
“Đúng! Chính thế! Mọi người đều biết Minh thiếu gia có khoảng thời gian mười năm không về Bắc phủ, thế nhưng Minh thiếu gia vừa quay lại không lâu thì cái đứa nhỏ được gọi là Dực Đồng thiếu gia kia cũng theo đó xuất hiện! Rõ ràng Minh thiếu gia dắt về. Các ngươi nhìn xem, Dực Đồng thiếu gia cũng tầm tám chín tuổi, Minh thiếu gia lại mất tích mười năm, vừa đủ thời gian để cùng một nữ tu sĩ khác sinh ra một đứa con!”
“Đúng vậy! Chúng ta thật không nghĩ đến chuyện này!”
Tuy rằng tên đệ tử kia phân tích đạo lý rất rõ ràng, nhưng vẫn có người nghi hoặc.
“Nếu là con trai của Minh thiếu gia, vì sao không nhận tổ quy tổng?”
“Ta cảm thấy rất có thể là vì quan hệ với thiếu phu nhân!”
“Thiếu phu nhân?”
“Đúng vậy! Thiếu phu nhân là người cửa phật, theo lý thì không được cưới xin, huống chi là gả vào Bắc gia. Tuy rằng không biết Hoành trưởng lão nói như thế nào để các trưởng lão đời chữ Hư đồng ý chuyện này, thế nhưng ta đoán có được sự đồng ý cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu để cho các vị đại sư biết Minh thiếu gia sinh con với một nữ tu sĩ khác, thì lòng từ bi của các vị đại sư sẽ không thể nào ngăn trở nhân duyên của người khác, do đó nhất định sẽ không đồng ý. Cho nên Hoành trưởng lão mới nhận Dực Đồng thiếu gia là con mình. Vị Dực Đồng thiếu gia đó không phải là sau khi Minh thiếu gia làm đám cưới xong mới xuất hiện sao?”
“Nghe ngươi nói vậy, ta cảm thấy Dực Đồng thiếu gia thật sự đúng là con trai của Minh thiếu gia.”
“Ta cũng nghĩ vậy!”
Âm Tế Thiên nghe đến đó, lặng yên rời đi Thú viên! Lúc đi trên đường trở về Minh Thăng viện, trong đầu hắn toàn là những lời mà tên đệ tử kia nói. Dựa vào những phân tích vô cùng rõ ràng kia thì quả thật tiểu thí hài rất có khả năng là con của Bắc Minh. Thế nhưng, nếu tiểu thí hài thật sự là con của Bắc Minh, vì sao nhóc con đó lại gọi Bắc Minh là anh? Chẳng lẽ là do tiểu thí hài không dám ở trước mặt mình thừa nhận thân phận của nhóc?
Âm Tế Thiên lắc đầu, những lời đó chỉ là suy đoán của mấy tên đệ tử, thật không nên tin. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở chung này, hắn không có cảm giác được tiểu thí hài là con của Bắc Minh. Nếu thật là con của Bắc Minh thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra gì đó!
Thế nhưng, từ những lời của bốn tên đệ tử kia, có thể nhận ra được một số việc, tiểu thí hài cũng giống hắn mới chỉ đến Bắc gia không lâu. Thế nhưng hắn thấy tiểu thí hài lại rất hiểu rõ Bắc gia, không giống như người mới tới. Trong đầu Âm tế Thiên đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước, Bắc Vũ Hoành nói với hắn muốn hắn chú ý những chuyện xung quanh Bắc Minh, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan?
Nhất thời, hắn không tìm được đáp án, chỉ có thể chờ về sau chậm rãi tìm hiểu.
Ngày kế đó, Âm Tế Thiên cũng trở nên bận rộn. Sáng sớm, hắn rèn luyện võ kỹ trong rừng trúc sau viện, ngoài nắm chắc lực đạo của cơ thể thì cũng phải vận dụng cả sự nhanh nhẹn, còn nếu muốn luyện tập kết hợp cả sự nhanh nhẹn và lực đạo thì rất khó, không thể vội vàng được. Khi ăn bữa sáng xong thì tới Thú viên lượn lờ, xem như là tản bộ sau khi ăn cơm.
Không biết có phải là do sắp tới Thú Triều hay không, từ sau khi Bắc Minh bế quan, Âm Tế Thiên không có gặp tiểu thí hài, cũng không thấy Hiên Viên Duật tới chơi, lại càng không thấy Thôn Phách đột nhiên xuất hiện tìm hắn. Những người này giống như không khí cùng một lúc mà biến mất, không hề xuất hiện trong tầm mắt hắn nữa.
Càng lúc thời gian tu luyện của hắn càng kéo dài, cuối cùng đành phải bỏ cả giờ ăn cơm, đổi thành Tích cốc đan, lấy cớ là tụng kinh niệm phật trốn trong phòng tu luyện. Hơn nửa tháng tu hành, Âm Tế Thiên rõ ràng cảm nhận được thân thể hắn đang có sự thay đổi, thêm vào đó lực đạo, nhanh nhẹn và ngũ giác cũng càng ngày càng được nâng cao. Mà Ngọn lửa bảy màu kia, màu cam đã dần lớn lên gần bằng với màu đỏ, màu vàng cũng đang từ từ phát triển. Âm Tế Thiên thấy toàn thân cứ rục rịch không yên, thậm chí còn cảm giác được sâu trong linh hồn đang gào thét inh ỏi. Hắn không cách nào hình dung, giống như có cái gì đó muốn lao ra khỏi xiềng xích, phá kén thoát ra, khiến hắn vừa hưng phấn vừa khó hiểu!
Âm Tế Thiên lờ mờ biết được, tựa hồ hắn sắp thăng cấp cảnh giởi!
Thu lại tư thế tu luyện, hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, thì thấy vú Liễu và vú Trương đang đứng chờ, vẻ mặt lo lắng không yên. Vú Liễu và vú Trương gặp Âm Tế Thiên đi ra thì thở phào một hơi: “Thiếu phu nhân, cuối cùng thì ngài cũng đi ra rồi!”
“Làm sao thế?”
Âm Tế Thiên nhăn chặt mày, thầm nghĩ không phải lại xảy ra chuyện gì đó chứ?
Vú Trương lo lắng nói: “Ngài ở trong phòng đã hơn nửa tháng rồi, vẫn luôn đóng kín cửa. Ta còn tưởng ngài xảy ra chuyện gì! Nếu không phải Vô Tịnh sư phụ nói ngồi thiền tụng kinh cần ít nhất nửa tháng hoặc một tháng thì chúng ta đã phá cửa xông vào rồi!”
Âm Tế Thiên sửng sốt, lần này hắn tu luyện mất đến nửa tháng? Nói như vậy, Bắc Minh cũng sắp xuất quan rồi. Trong lòng hắn vui vẻ, rồi bỗng nhớ tới một việc, vội hỏi: “Ai thay ta đi mua đồ ăn cho yêu thú!”
Nếu hắn ở trong phòng đến nửa tháng, thế thì không phải hắn bỏ lỡ việc tới Đậu Hoa Thôn mua đồ ăn cho yêu thú sao?
Vú Trương trả lời: “Là Bắc Duy!”
Âm Tế Thiên yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi!”
“Thiếu phu nhân, ta cảm thấy ngài hình như…..”
Vú Liễu đi một vòng quanh Âm Tế Thiên, vừa đánh giá vừa nói: “Ta cảm thấy ngài hình như thay đổi!” Nàng không phải nói thay đổi vẻ bề ngoài mà khí tức trên người hắn lan tỏa ra một loại lãnh diễm cao quý. Không biết có phải là nàng trông lầm hay không, nhưng tựa hồ có một lớp ánh sáng trắng bao phủ quanh người Âm Tế Thiên, nhìn qua rất có cảm giác thánh khiết!
Vừa nghe vú Liễu nói thế, vú Trương cũng chú ý tới thay đổi trên người Âm Tế Thiên, chẳng nhẽ tụng kinh niệm phật cũng biết đổi khí chất của một người? Âm Tế Thiên giơ hai tay ra, cúi đầu nhìn chính mình: “Không giống chỗ nào?” Bất quá, hắn đã hơn nửa tháng không tắm rửa, có phải trên người bốc lên mùi khó ngửi cho nên hai bà vú cảm thấy khác không?
Vú Liễu lắc đầu, thật sự là không biết nên nói như thế nào!
Đúng lúc này, Vô Tịnh bước đến, nhìn thấy Âm Tế Thiên đã ra khỏi phòng, lập tức tiến lên thỉnh lễ: “Vô Tịnh kiến quá sư thúc, kiến quá Liễu thí chủ, kiến quá Trương thí chủ!”
Vú Liễu lập tức hỏi: “Vô Tịnh sư phụ, hơn một tháng qua ngài ở trong phòng tu luyện sao?”
Vô Tịnh lễ phép trả lời: “Đúng vậy! Bần tăng cũng sắp lên Kết Anh kỳ!”
Vú Liễu gật đầu: “Cũng đúng!”
Âm Tế Thiên cảm thấy lời vú Liễu còn có ý khác, liền hỏi: “Vô Tịnh ở trong phòng tu luyện thì có vấn đề gì?”
“Thưa thiếu phu nhân, vấn đề không phải là Vô Tịnh sư phụ ở trong phòng tu luyện, mà tầm khoảng hơn một tháng nay, linh khí ở Minh Thăng viện dao động rất lớn, khiến cho rất nhiều trưởng lão chú ý. Vì phòng ngừa có người ngài vào Bắc phủ trộm linh khí, Hoành trưởng lão đặc biệt bảo ta tới hỏi ý kiến”.
Âm Tế Thiên nhíu mày. Hắn cảm thấy linh khí Minh Thăng viện sở dĩ giao động lớn như vậy, không chỉ bởi vì Vô Tịnh sắp tới Kết Anh kỳ, mà cũng liên quan rất lớn tới hắn. May mắn Vô Tịnh vào Minh Thăng viện mới tránh được hiềm nghi, nếu không hắn cũng không giải thích rõ được! Xem ra về sau muốn tu luyện sẽ rất phiền phức, nhất là vào lúc hắn sắp thăng cấp như bây giờ. Đến lúc đó, cần đến linh khí chỉ càng nhiều chứ không ít đi: “Thì ra là thế! Bần tăng khiến các trưởng lão Bắc gia lo lắng rồi!”
Vú Liễu mỉm cười: “Các trưởng lão mà biết Vô Tịnh sư phụ sắp thăng cấp, nhất định sẽ rất vui mừng, ta chúc mừng Vô Tịnh sư phụ trước, sư phụ nhất định có thể thuận lợi lên được Kết Anh kỳ!”
“Liễu thí chủ cát ngôn!”
Vô Tịnh tạ ơn vú Liễu xong, chuyển qua nhìn Âm Tế Thiên, khuôn mặt vốn không có dao động lại hiện lên vẻ giật mình, lập tức mỉm cười: “Sư thúc không hổ là đệ tử đắc ý nhất của Hư Không sư bá, sau khi thiền định cả người giống như được rửa tội, tràn ngập linh khí!”
Âm Tế Thiên xấu hổ! Hắn nhớ rõ trước khi bế quan thì hắn nói là tụng kinh niệm phật, vậy mà giờ Vô Tịnh lại nói là thiền định, thật CMN lấy cớ quá giỏi!
“Không tốt! Không tốt! Vú Liễu vú Trương, thiếu phu nhân đã ra khỏi phòng chưa?”
Từ bên ngoài truyền đến tiếng nói của Bắc Sinh.
“Lại nói, nữ tu sĩ mà mang thai sinh con thì nhất định sẽ mất một cấp tu vi. Mấy năm gần đây, các ngươi có nghe thấy chuyện Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần phái bị rớt tu vi không?”
Ba tên đệ tử trăm miệng một lời nói: “Không có!”
“Thì đó! Trừ phi Dực Đồng thiếu gia là do Hoành trưởng lão và một nữ nhân khác sinh ra. Nhưng mà cho dù chuyện này là thật, vậy Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần phái có thể coi như không biết hoặc là nén giận bỏ qua hay sao?”
Các đệ tử vội lắc đầu: “Nhất định là không thể!”
“Nếu không phải là con trai của Hoành trưởng lão, vậy vì sao đứa nhỏ đó lại giống Minh thiếu gia như vậy, bảo không có quan hệ huyết thống thì chẳng ai tin nổi, do đó hiện tại chỉ có duy nhất một trường hợp…” Một người đệ tử nhanh chóng tiếp lời: “Là con trai của Minh thiếu gia!”
“Đúng! Chính thế! Mọi người đều biết Minh thiếu gia có khoảng thời gian mười năm không về Bắc phủ, thế nhưng Minh thiếu gia vừa quay lại không lâu thì cái đứa nhỏ được gọi là Dực Đồng thiếu gia kia cũng theo đó xuất hiện! Rõ ràng Minh thiếu gia dắt về. Các ngươi nhìn xem, Dực Đồng thiếu gia cũng tầm tám chín tuổi, Minh thiếu gia lại mất tích mười năm, vừa đủ thời gian để cùng một nữ tu sĩ khác sinh ra một đứa con!”
“Đúng vậy! Chúng ta thật không nghĩ đến chuyện này!”
Tuy rằng tên đệ tử kia phân tích đạo lý rất rõ ràng, nhưng vẫn có người nghi hoặc.
“Nếu là con trai của Minh thiếu gia, vì sao không nhận tổ quy tổng?”
“Ta cảm thấy rất có thể là vì quan hệ với thiếu phu nhân!”
“Thiếu phu nhân?”
“Đúng vậy! Thiếu phu nhân là người cửa phật, theo lý thì không được cưới xin, huống chi là gả vào Bắc gia. Tuy rằng không biết Hoành trưởng lão nói như thế nào để các trưởng lão đời chữ Hư đồng ý chuyện này, thế nhưng ta đoán có được sự đồng ý cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu để cho các vị đại sư biết Minh thiếu gia sinh con với một nữ tu sĩ khác, thì lòng từ bi của các vị đại sư sẽ không thể nào ngăn trở nhân duyên của người khác, do đó nhất định sẽ không đồng ý. Cho nên Hoành trưởng lão mới nhận Dực Đồng thiếu gia là con mình. Vị Dực Đồng thiếu gia đó không phải là sau khi Minh thiếu gia làm đám cưới xong mới xuất hiện sao?”
“Nghe ngươi nói vậy, ta cảm thấy Dực Đồng thiếu gia thật sự đúng là con trai của Minh thiếu gia.”
“Ta cũng nghĩ vậy!”
Âm Tế Thiên nghe đến đó, lặng yên rời đi Thú viên! Lúc đi trên đường trở về Minh Thăng viện, trong đầu hắn toàn là những lời mà tên đệ tử kia nói. Dựa vào những phân tích vô cùng rõ ràng kia thì quả thật tiểu thí hài rất có khả năng là con của Bắc Minh. Thế nhưng, nếu tiểu thí hài thật sự là con của Bắc Minh, vì sao nhóc con đó lại gọi Bắc Minh là anh? Chẳng lẽ là do tiểu thí hài không dám ở trước mặt mình thừa nhận thân phận của nhóc?
Âm Tế Thiên lắc đầu, những lời đó chỉ là suy đoán của mấy tên đệ tử, thật không nên tin. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở chung này, hắn không có cảm giác được tiểu thí hài là con của Bắc Minh. Nếu thật là con của Bắc Minh thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra gì đó!
Thế nhưng, từ những lời của bốn tên đệ tử kia, có thể nhận ra được một số việc, tiểu thí hài cũng giống hắn mới chỉ đến Bắc gia không lâu. Thế nhưng hắn thấy tiểu thí hài lại rất hiểu rõ Bắc gia, không giống như người mới tới. Trong đầu Âm tế Thiên đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước, Bắc Vũ Hoành nói với hắn muốn hắn chú ý những chuyện xung quanh Bắc Minh, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan?
Nhất thời, hắn không tìm được đáp án, chỉ có thể chờ về sau chậm rãi tìm hiểu.
Ngày kế đó, Âm Tế Thiên cũng trở nên bận rộn. Sáng sớm, hắn rèn luyện võ kỹ trong rừng trúc sau viện, ngoài nắm chắc lực đạo của cơ thể thì cũng phải vận dụng cả sự nhanh nhẹn, còn nếu muốn luyện tập kết hợp cả sự nhanh nhẹn và lực đạo thì rất khó, không thể vội vàng được. Khi ăn bữa sáng xong thì tới Thú viên lượn lờ, xem như là tản bộ sau khi ăn cơm.
Không biết có phải là do sắp tới Thú Triều hay không, từ sau khi Bắc Minh bế quan, Âm Tế Thiên không có gặp tiểu thí hài, cũng không thấy Hiên Viên Duật tới chơi, lại càng không thấy Thôn Phách đột nhiên xuất hiện tìm hắn. Những người này giống như không khí cùng một lúc mà biến mất, không hề xuất hiện trong tầm mắt hắn nữa.
Càng lúc thời gian tu luyện của hắn càng kéo dài, cuối cùng đành phải bỏ cả giờ ăn cơm, đổi thành Tích cốc đan, lấy cớ là tụng kinh niệm phật trốn trong phòng tu luyện. Hơn nửa tháng tu hành, Âm Tế Thiên rõ ràng cảm nhận được thân thể hắn đang có sự thay đổi, thêm vào đó lực đạo, nhanh nhẹn và ngũ giác cũng càng ngày càng được nâng cao. Mà Ngọn lửa bảy màu kia, màu cam đã dần lớn lên gần bằng với màu đỏ, màu vàng cũng đang từ từ phát triển. Âm Tế Thiên thấy toàn thân cứ rục rịch không yên, thậm chí còn cảm giác được sâu trong linh hồn đang gào thét inh ỏi. Hắn không cách nào hình dung, giống như có cái gì đó muốn lao ra khỏi xiềng xích, phá kén thoát ra, khiến hắn vừa hưng phấn vừa khó hiểu!
Âm Tế Thiên lờ mờ biết được, tựa hồ hắn sắp thăng cấp cảnh giởi!
Thu lại tư thế tu luyện, hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, thì thấy vú Liễu và vú Trương đang đứng chờ, vẻ mặt lo lắng không yên. Vú Liễu và vú Trương gặp Âm Tế Thiên đi ra thì thở phào một hơi: “Thiếu phu nhân, cuối cùng thì ngài cũng đi ra rồi!”
“Làm sao thế?”
Âm Tế Thiên nhăn chặt mày, thầm nghĩ không phải lại xảy ra chuyện gì đó chứ?
Vú Trương lo lắng nói: “Ngài ở trong phòng đã hơn nửa tháng rồi, vẫn luôn đóng kín cửa. Ta còn tưởng ngài xảy ra chuyện gì! Nếu không phải Vô Tịnh sư phụ nói ngồi thiền tụng kinh cần ít nhất nửa tháng hoặc một tháng thì chúng ta đã phá cửa xông vào rồi!”
Âm Tế Thiên sửng sốt, lần này hắn tu luyện mất đến nửa tháng? Nói như vậy, Bắc Minh cũng sắp xuất quan rồi. Trong lòng hắn vui vẻ, rồi bỗng nhớ tới một việc, vội hỏi: “Ai thay ta đi mua đồ ăn cho yêu thú!”
Nếu hắn ở trong phòng đến nửa tháng, thế thì không phải hắn bỏ lỡ việc tới Đậu Hoa Thôn mua đồ ăn cho yêu thú sao?
Vú Trương trả lời: “Là Bắc Duy!”
Âm Tế Thiên yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi!”
“Thiếu phu nhân, ta cảm thấy ngài hình như…..”
Vú Liễu đi một vòng quanh Âm Tế Thiên, vừa đánh giá vừa nói: “Ta cảm thấy ngài hình như thay đổi!” Nàng không phải nói thay đổi vẻ bề ngoài mà khí tức trên người hắn lan tỏa ra một loại lãnh diễm cao quý. Không biết có phải là nàng trông lầm hay không, nhưng tựa hồ có một lớp ánh sáng trắng bao phủ quanh người Âm Tế Thiên, nhìn qua rất có cảm giác thánh khiết!
Vừa nghe vú Liễu nói thế, vú Trương cũng chú ý tới thay đổi trên người Âm Tế Thiên, chẳng nhẽ tụng kinh niệm phật cũng biết đổi khí chất của một người? Âm Tế Thiên giơ hai tay ra, cúi đầu nhìn chính mình: “Không giống chỗ nào?” Bất quá, hắn đã hơn nửa tháng không tắm rửa, có phải trên người bốc lên mùi khó ngửi cho nên hai bà vú cảm thấy khác không?
Vú Liễu lắc đầu, thật sự là không biết nên nói như thế nào!
Đúng lúc này, Vô Tịnh bước đến, nhìn thấy Âm Tế Thiên đã ra khỏi phòng, lập tức tiến lên thỉnh lễ: “Vô Tịnh kiến quá sư thúc, kiến quá Liễu thí chủ, kiến quá Trương thí chủ!”
Vú Liễu lập tức hỏi: “Vô Tịnh sư phụ, hơn một tháng qua ngài ở trong phòng tu luyện sao?”
Vô Tịnh lễ phép trả lời: “Đúng vậy! Bần tăng cũng sắp lên Kết Anh kỳ!”
Vú Liễu gật đầu: “Cũng đúng!”
Âm Tế Thiên cảm thấy lời vú Liễu còn có ý khác, liền hỏi: “Vô Tịnh ở trong phòng tu luyện thì có vấn đề gì?”
“Thưa thiếu phu nhân, vấn đề không phải là Vô Tịnh sư phụ ở trong phòng tu luyện, mà tầm khoảng hơn một tháng nay, linh khí ở Minh Thăng viện dao động rất lớn, khiến cho rất nhiều trưởng lão chú ý. Vì phòng ngừa có người ngài vào Bắc phủ trộm linh khí, Hoành trưởng lão đặc biệt bảo ta tới hỏi ý kiến”.
Âm Tế Thiên nhíu mày. Hắn cảm thấy linh khí Minh Thăng viện sở dĩ giao động lớn như vậy, không chỉ bởi vì Vô Tịnh sắp tới Kết Anh kỳ, mà cũng liên quan rất lớn tới hắn. May mắn Vô Tịnh vào Minh Thăng viện mới tránh được hiềm nghi, nếu không hắn cũng không giải thích rõ được! Xem ra về sau muốn tu luyện sẽ rất phiền phức, nhất là vào lúc hắn sắp thăng cấp như bây giờ. Đến lúc đó, cần đến linh khí chỉ càng nhiều chứ không ít đi: “Thì ra là thế! Bần tăng khiến các trưởng lão Bắc gia lo lắng rồi!”
Vú Liễu mỉm cười: “Các trưởng lão mà biết Vô Tịnh sư phụ sắp thăng cấp, nhất định sẽ rất vui mừng, ta chúc mừng Vô Tịnh sư phụ trước, sư phụ nhất định có thể thuận lợi lên được Kết Anh kỳ!”
“Liễu thí chủ cát ngôn!”
Vô Tịnh tạ ơn vú Liễu xong, chuyển qua nhìn Âm Tế Thiên, khuôn mặt vốn không có dao động lại hiện lên vẻ giật mình, lập tức mỉm cười: “Sư thúc không hổ là đệ tử đắc ý nhất của Hư Không sư bá, sau khi thiền định cả người giống như được rửa tội, tràn ngập linh khí!”
Âm Tế Thiên xấu hổ! Hắn nhớ rõ trước khi bế quan thì hắn nói là tụng kinh niệm phật, vậy mà giờ Vô Tịnh lại nói là thiền định, thật CMN lấy cớ quá giỏi!
“Không tốt! Không tốt! Vú Liễu vú Trương, thiếu phu nhân đã ra khỏi phòng chưa?”
Từ bên ngoài truyền đến tiếng nói của Bắc Sinh.
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo