Phật Môn Ác Thê
Chương 27: Tiên phát chế nhân
Hài đồng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, bước chân vào phòng, không nói một lời, ngồi vào trước mặt Âm Tế Thiên, đôi môi nhỏ phấn nộn gắt gao mím lại thành một đường thẳng, rõ ràng là khuôn mặt chẳng có gì thay đổi, nhưng lại khiến Âm Tế Thiên mơ hồ cảm thấy hài đồng là đang ủy khuất.
Âm Tế Thiên khó có được hảo tâm mở miệng hỏi: “Làm sao?”
Hài đồng không lên tiếng, bộ mặt cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn hắn.
Âm Tế Thiên bị hài đồng nhìn chằm chằm, da đầu run lên, quyết định nói sang chuyện khác hỏi: “Tỷ… Ặc… Ca của ngươi, hắn vẫn tốt chứ?”
Mâu quang bình tĩnh của hài đồng rốt cuộc nổi lên một tia gợn sóng, giật giật môi: “Ngươi quan tâm y sao?”
Âm Tế Thiên nhìn ra được sắc mặt hài đồng dịu đi rất nhiều, tất nhiên không muốn hài đồng lại mất hứng, liền thuận theo mà nói: “Đương nhiên!”
Khuôn mặt cương cứng của hài đồng rốt cuộc xuất hiện buông lỏng, có chút không được tự nhiên hỏi: “Vậy ngươi vì sao không đi thăm y?”
Hài đồng đây là vì đại ca, tới tỏ nỗi bất bình sao?
Âm Tế Thiên cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng mà, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia, thì không thể nào cười ra đến: “Nơi này không phải phòng của y sao? Ta cho rằng y sẽ trở về nơi này, cho nên vẫn ở đây chờ y, không nghĩ tới đến giờ này cũng không thấy được bóng dáng, sẽ không là xảy ra chuyện gì đi?”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh Bắc Minh được hộ vệ đỡ rời đi, cho nên, khi nói xong lời cuối cùng, còn ngậm thêm vài phần cẩn thận.
Chung quy hắn là đối tượng xung hỷ của Bắc Minh, nếu Bắc Minh vạn nhất có chuyện gì, chắc chắn Bắc gia sẽ đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên trên người hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không phải sợ chết, chỉ là không muốn vừa xuyên tới dị giới, liền làm vật bồi táng cho người khác, với hắn mà nói thật sự là không có lời.
Hài đồng nhíu lại mi tâm, nhếch đôi môi không đáp lời, bình tĩnh nhìn Âm Tế Thiên, như là đang suy đoán tính chân thật trong lời của hắn, hoặc như là nghĩ đến nên trả lời hắn như thế nào, tóm lại, để người khác đoán không ra tâm tư.
Cũng bởi vì khuôn mặt của hài đồng, bộ dáng thoạt nhìn thập phần mất hứng, khiến Âm Tế Thiên lại càng ngày càng cảm thấy, Bắc Minh rất có khả năng là xảy ra chuyện.
Bất quá, hắn vẫn là bộ dáng bất động thanh sắc, thò tay đem hài đồng kéo vào trong lòng mình, nâng lên ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, cuối cùng, tại sau gáy bồi hồi không đi.
Cổ này thật là vừa mềm vừa mịn!
Chỉ cần thoáng dùng lực bóp một cái, chắc sẽ bẻ gãy nhỉ?
Đáy mắt Âm Tế Thiên đột nhiên chợt lóe một mạt hung ác nham hiểm, mau đến mức người ta bắt giữ không được.
Nếu bất ngờ mà ra tay, thì cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng nhất thời không kịp phòng?
Cũng không biết tu vi của tiểu thí hài này như thế nào?
Bất quá, cho dù một lần không chết, thì hắn còn có thể dùng pháp khí mà Tịch Thiện, Tịch Lễ chuẩn bị, bắt lấy hài đồng này làm con tin.
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, mâu quang không khỏi tối sầm lại.
Hắn trước kia không phải là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng mà, tình huống hiện tại bất đồng, hắn vừa không có thực lực, cũng không có thế lực của riêng mình, chỉ có thể tiên phát chế nhân, mới có phần thắng.
“Mặc kệ ngươi nói là thật hay là giả, ta cũng đều tin tưởng lời ngươi nói.”
Liền tại lúc Âm Tế Thiên miên man suy nghĩ, hài đồng đột nhiên lên tiếng, sau đó, ngẩng đầu: “Còn có……”
Hài đồng đột nhiên dừng lại, Âm Tế Thiên giật mình kinh ngạc nên cúi đầu xuống nhìn, đôi môi hai người cứ thế mà dán lên nhau, hơi thở nóng ấm lao thẳng đến, ngứa, khiến hài đồng kìm lòng không đậu mà nhẹ nhàng cắn một ngụm trên môi Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên hơi hơi sửng sốt, bất quá, cũng không có đem tiểu thí hài xem vào mắt, rất nhanh liền khôi phục sắc mặt như cũ, nhích lại gần một chút, hỏi: “Còn có cái gì?”
Hài đồng nhìn đôi môi hồng nhuận sáng bóng kia, đồng tử càng ngày càng phát ra thâm trầm, nâng lên tay phải, dùng ngón cái tại trên môi Âm Tế Thiên ma sát qua lại, dùng tiếng nói có chút khàn khàn nói: “Bắc Minh, y rất tốt!”
Nghe vậy, Âm Tế Thiên tức giận trừng mắt, dùng lực cắn một ngụm lên ngón tay hài đồng: “Tiểu thí hài, lần sau khi nói chuyện, đừng có mà suy nghĩ lâu như vậy được không!”
Nếu tiểu thí hài lại không lên tiếng, hắn liền sẽ thật sự ra tay ngoan độc!
Nếu có thể một phát thành công thì còn tốt, bằng như thất bại, chỉ sợ chính mình chết như thế nào cũng không biết.
–
Âm Tế Thiên khó có được hảo tâm mở miệng hỏi: “Làm sao?”
Hài đồng không lên tiếng, bộ mặt cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn hắn.
Âm Tế Thiên bị hài đồng nhìn chằm chằm, da đầu run lên, quyết định nói sang chuyện khác hỏi: “Tỷ… Ặc… Ca của ngươi, hắn vẫn tốt chứ?”
Mâu quang bình tĩnh của hài đồng rốt cuộc nổi lên một tia gợn sóng, giật giật môi: “Ngươi quan tâm y sao?”
Âm Tế Thiên nhìn ra được sắc mặt hài đồng dịu đi rất nhiều, tất nhiên không muốn hài đồng lại mất hứng, liền thuận theo mà nói: “Đương nhiên!”
Khuôn mặt cương cứng của hài đồng rốt cuộc xuất hiện buông lỏng, có chút không được tự nhiên hỏi: “Vậy ngươi vì sao không đi thăm y?”
Hài đồng đây là vì đại ca, tới tỏ nỗi bất bình sao?
Âm Tế Thiên cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng mà, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia, thì không thể nào cười ra đến: “Nơi này không phải phòng của y sao? Ta cho rằng y sẽ trở về nơi này, cho nên vẫn ở đây chờ y, không nghĩ tới đến giờ này cũng không thấy được bóng dáng, sẽ không là xảy ra chuyện gì đi?”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh Bắc Minh được hộ vệ đỡ rời đi, cho nên, khi nói xong lời cuối cùng, còn ngậm thêm vài phần cẩn thận.
Chung quy hắn là đối tượng xung hỷ của Bắc Minh, nếu Bắc Minh vạn nhất có chuyện gì, chắc chắn Bắc gia sẽ đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên trên người hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không phải sợ chết, chỉ là không muốn vừa xuyên tới dị giới, liền làm vật bồi táng cho người khác, với hắn mà nói thật sự là không có lời.
Hài đồng nhíu lại mi tâm, nhếch đôi môi không đáp lời, bình tĩnh nhìn Âm Tế Thiên, như là đang suy đoán tính chân thật trong lời của hắn, hoặc như là nghĩ đến nên trả lời hắn như thế nào, tóm lại, để người khác đoán không ra tâm tư.
Cũng bởi vì khuôn mặt của hài đồng, bộ dáng thoạt nhìn thập phần mất hứng, khiến Âm Tế Thiên lại càng ngày càng cảm thấy, Bắc Minh rất có khả năng là xảy ra chuyện.
Bất quá, hắn vẫn là bộ dáng bất động thanh sắc, thò tay đem hài đồng kéo vào trong lòng mình, nâng lên ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, cuối cùng, tại sau gáy bồi hồi không đi.
Cổ này thật là vừa mềm vừa mịn!
Chỉ cần thoáng dùng lực bóp một cái, chắc sẽ bẻ gãy nhỉ?
Đáy mắt Âm Tế Thiên đột nhiên chợt lóe một mạt hung ác nham hiểm, mau đến mức người ta bắt giữ không được.
Nếu bất ngờ mà ra tay, thì cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng nhất thời không kịp phòng?
Cũng không biết tu vi của tiểu thí hài này như thế nào?
Bất quá, cho dù một lần không chết, thì hắn còn có thể dùng pháp khí mà Tịch Thiện, Tịch Lễ chuẩn bị, bắt lấy hài đồng này làm con tin.
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, mâu quang không khỏi tối sầm lại.
Hắn trước kia không phải là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng mà, tình huống hiện tại bất đồng, hắn vừa không có thực lực, cũng không có thế lực của riêng mình, chỉ có thể tiên phát chế nhân, mới có phần thắng.
“Mặc kệ ngươi nói là thật hay là giả, ta cũng đều tin tưởng lời ngươi nói.”
Liền tại lúc Âm Tế Thiên miên man suy nghĩ, hài đồng đột nhiên lên tiếng, sau đó, ngẩng đầu: “Còn có……”
Hài đồng đột nhiên dừng lại, Âm Tế Thiên giật mình kinh ngạc nên cúi đầu xuống nhìn, đôi môi hai người cứ thế mà dán lên nhau, hơi thở nóng ấm lao thẳng đến, ngứa, khiến hài đồng kìm lòng không đậu mà nhẹ nhàng cắn một ngụm trên môi Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên hơi hơi sửng sốt, bất quá, cũng không có đem tiểu thí hài xem vào mắt, rất nhanh liền khôi phục sắc mặt như cũ, nhích lại gần một chút, hỏi: “Còn có cái gì?”
Hài đồng nhìn đôi môi hồng nhuận sáng bóng kia, đồng tử càng ngày càng phát ra thâm trầm, nâng lên tay phải, dùng ngón cái tại trên môi Âm Tế Thiên ma sát qua lại, dùng tiếng nói có chút khàn khàn nói: “Bắc Minh, y rất tốt!”
Nghe vậy, Âm Tế Thiên tức giận trừng mắt, dùng lực cắn một ngụm lên ngón tay hài đồng: “Tiểu thí hài, lần sau khi nói chuyện, đừng có mà suy nghĩ lâu như vậy được không!”
Nếu tiểu thí hài lại không lên tiếng, hắn liền sẽ thật sự ra tay ngoan độc!
Nếu có thể một phát thành công thì còn tốt, bằng như thất bại, chỉ sợ chính mình chết như thế nào cũng không biết.
–
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo