Phật Môn Ác Thê
Chương 219: Thượng cổ bí cảnh (3) – Thực yêu
Mọi người không khỏi ngẩn ra, ngoại trừ Thanh Liên và Huyền Ngọc trưởng lão, ba người còn lại đều vì dung mạo diễm mị của Âm Tế Thiên mà nhìn đến ngơ ngác!
Thanh Liên lấy lại *** thần, hưng phấn hô to một tiếng: “Âm đạo hữu!”
Âm Tế Thiên mỉm cười nhìn y: “Thanh Liên đạo hữu!”
Thật may mắn khi cuồng phong cũng quăng Thanh Liên vào chỗ này. Chứ nếu để hắn và Huyền Ngọc trưởng lão ở chung một mình, hắn sợ bản thân không kiềm lòng nổi mà giáng cho bà ta một chưởng.
Huyền Ngọc trưởng lão kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên, có chút lúng túng mím mím môi, nhưng không phát ra tiếng, đáy mắt đầy vẻ mất tự nhiên.
Kế Đường là người đầu tiên lấy lại *** thần, cười hỏi: “Không biết vị đạo hữu này đến từ môn phái nào?”
Hai vị đạo hữu khác cũng tò mò nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên thấy bọn họ không nhận ra mình, liền tùy tiện bịa ra một cái thân phận: “Ta họ Âm, không môn không phái, chỉ là một tán tu Trúc Cơ sơ kỳ bình thường!”
Nếu bọn họ không biết thân phận của hắn, vậy tốt nhất không nên nói cho bọn họ, để tránh cho gặp phải phiền toái không cần thiết. Thanh Liên và Huyền Ngọc trưởng lão cũng không có ý định vạch trần lời nói dối của hắn!
Kế Đường ngẩn người, cười nói: “Tuy tu vi của Âm đạo hữu hơi thấp một chút, nhưng chỉ cần có Khế ước thú bảo hộ là tốt rồi!”
Âm Tế Thiên nói: “Ta không có Khế ước thú!”
Huyền Ngọc trưởng lão khó có thể tin: “Ngươi không có Khế ước thú? Ngươi là…”
Chợt khựng lại, nàng cũng không nói ra câu tiếp theo. Huyền Ngọc trưởng lão kỳ quái nhìn Âm Tế Thiên, bộ dáng của hắn không giống như đang nói dối. Hơn nữa ở trong bí cảnh hung hiểm như thế này, cũng không cần phải thiết nói dối!
Bất quá, không phải hắn là Ngự thú sư cấp mười sao? Cớ gì ngay cả Khế ước thú hắn cũng không có?
Đáy mắt ba người Kế Đường, Vân Tân, Chương Nhạc hiện lên nét cổ quái.
Thanh Liên khẽ cười nói: “Âm đạo hữu đi theo ta là được rồi!”
Âm Tế Thiên khẽ ừ một tiếng!
Kế Đường nhìn cảnh sắc chung quanh, nói: “Ta vốn đi cùng người trong môn phái, thế nhưng không ngờ tới, phương thức tiến vào Thượng Cổ Bí Cảnh lại đặc biệt như vầy. Không chỉ bị hút vào, mà còn bị chia cách khỏi đồng môn! Hiện tại, chúng ta hãy mau mau tìm ra những người khác! Dù sao nơi này cũng là Thượng Cổ Bí Cảnh, dựa vào sáu người chúng ta, e rằng chưa chắc có thể đi ra khỏi cánh rừng này!”
Những người khác đồng ý gật đầu, sau đó đều nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão. Kế Đường lại nói: “Huyền Ngọc trưởng lão là tiền bối của chúng ta, vậy kế tiếp cứ nghe theo lời của Huyền Ngọc trưởng lão đi. Được chứ?”
Vân Tân và Chương Nhạc dùng sức gật đầu, bọn họ mong rằng Huyền Ngọc trưởng lão có thể chiếu cố mình, cho nên cũng không nói gì.
Thanh Liên nói: “Ta không có ý kiến!”
Những người khác lại đồng loạt nhìn về phía Âm Tế Thiên, Âm Tế Thiên quăng cho Huyền Ngọc trưởng lão một cái liếc mắt, nói: “Sao cũng được!”
Huyền Ngọc trưởng lão mỉm cười: “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý nghe theo ta, vậy tạm thời chúng ta không nên Ngự khí phi hành, trước thăm dò tình huống xung quanh rồi an bài sau!”
Bốn người khác đều gật đầu!
Âm Tế Thiên cũng bất đắc dĩ gật đầu, tất nhiên hắn rất muốn đi tìm Bắc Minh ngay. Thế nhưng chưa hiểu rõ nơi này ra làm sao mà cứ lỗ mãng sử dụng thuấn di, sẽ rất dễ rơi vào nguy hiểm.
Huyền Ngọc trưởng lão nhìn Âm Tế Thiên, bứt một sợi tóc trên đầu, cột vào chuôi kiếm của mình, sau đó miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Kiếm của nàng chậm rãi bay lên, sau khi xoay chuyển vài vòng trên không trung, mũi nhọn của kiếm chỉ về hướng đông nam!
Âm Tế Thiên không hiểu nàng đang làm gì, đành phải nhỏ giọng hỏi Thanh Liên: “Huyền Ngọc trưởng lão đang làm gì vậy?”
Thanh Liên cau mày, hạ giọng trả lời: “Nàng dùng tóc cột lên trên thân kiếm, chắc là muốn tóc chỉ dẫn cho nàng, phương hướng nào có người cùng quan hệ huyết thống. Nếu ta đoán không sai, Huyền Ngọc trưởng lão đang muốn tìm Minh thiếu gia!”
Mâu quang Âm Tế Thiên ánh lên vài phần hưng phấn.
Huyền Ngọc trưởng lão thu hồi trường kiếm, nói: “Chúng ta hãy đi về hướng đông nam!”
Tiếp đó, sáu người bắt đầu lên đường. Trong quá trình đó, bọn họ phát hiện thấy chim nhỏ bay trên trời, khi đến một độ cao nhất định, sẽ bị một cái lá chắn vô hình đánh rơi xuống dưới.
Chim nhỏ tức khắc trở thành một khối thi thể bị cháy rụi, chỉ cần nhẹ chạm vào nó, nó sẽ lập tức hóa thành tro tàn!
Tình huống như vậy, tức khắc khiến bọn họ xốc lên mười hai phần *** thần. Hiện tại, chẳng những phải chú ý xem xung quanh có mê trận hay không, mà còn phải cảnh giác đối với nguy hiểm bất ngờ ập tới.
Trừ đó ra, bọn họ còn phải né tránh sự tập kích của dây mây và cây cỏ!
Hơn nửa canh giờ sau, đầu tóc mọi người đều tán loạn, quần áo cũng có bụi bẩn, nhìn vào rất chật vật. Thật may là tất cả mọi người đều mặc y bào thượng phẩm, cho nên mới không bị thương.
Vân Tân một bên chém vào cây mây đang tấn công nàng, một bên thở dốc nói: “Hên là ở đây không có Thực Yêu cao cấp, bằng ngược lại chúng ta nhất định sẽ chết!”
Kế Đường nhíu mày: “Nói không chừng nơi này thực sự có Thực Yêu cao cấp, chứ nếu không Thực Yêu cấp thấp cũng sẽ chẳng tác quái như thế này!”
Chương Nhạc phun mạnh một hơi: “Chỉ với đám Thực Yêu cấp thấp này đã hao tốn của chúng ta không ít thể lực. Nếu gặp thêm Thực Yêu cao cấp, e là chúng ta chẳng còn bao nhiêu hơi sức đâu để vật lộn với nó!”
Vân Tân nghe hai người kia nói, tức giận quay đầu lại trừng bọn họ: “Các người ít nói điềm gở một chút có được không hả?”
Kế Đường cùng Chương Nhạc liếc nhau, không nói chuyện nữa.
Thanh Liên cười cười: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi!”
Vân Tân liếc y một cái: “Lấy tình trạng trước mắt của chúng ta, nếu tránh được thì nên tránh!”
Nàng vừa nói xong, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Âm đạo hữu, sao người ngươi vẫn sạch sẽ như vậy?”
Người Âm Tế Thiên bây giờ vẫn y hệt lúc mới vào bí cảnh, quần áo sạch sẽ không chút lộn xộn, giống như chẳng hề bị Thực Yêu tấn công.
Nếu so với mấy người bọn họ, hắn thật giống một vị hoàng tử được bảo hộ cẩn thận, còn bọn họ cứ như một đám cận vệ trung thành.
Những người khác nghe Vân Tân nói, đều quay sang Âm Tế Thiên đang đi tuốt đằng cuối. Quả nhiên, quần áo hắn vẫn còn sạch nguyên.
Âm Tế Thiên thản nhiên nói: “Là Thanh Liên đạo hữu bảo hộ ta quá tốt!”
Kỳ thật đáy lòng hắn cũng rất buồn bực, tuy rằng Thanh Liên đứng trước mặt hắn vẫn không ngừng chém vào bọn Thực Yêu đang công kích tới. Nhưng mà, hắn phát hiện người Thực Yêu công kích chỉ có Thanh Liên, đối với hắn thì chúng nó tránh còn không kịp, cho nên kiếm cầm trên tay nãy giờ mà chưa hề động tới.
Thanh Liên cười nói: “Âm đạo hữu không có bị thương là tốt rồi!”
Huyền Ngọc trưởng lão đưa mắt nhìn Âm Tế Thiên cả người sạch sẽ, trong lòng tuy rằng tò mò, nhưng vẫn nói: “Quần áo mà hắn mặc trên người đều là linh bảo thượng phẩm, Thực Yêu cấp thấp không đánh được hắn, cũng chẳng có gì kỳ quái!”
Nói như vậy, nhưng y bào mà nàng mặc cũng là linh bảo thượng phẩm, thế quái nào nàng lại chật vật thế này?
Nghe Huyền Ngọc trưởng lão nói như thế, Kế Đường, Vân Tân và Nhạc Chương mới chú ý tới phẩm chất của y bào mà Âm Tế Thiên đang mặc, không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ. Lại thêm, khi nhìn thấy kiếm hắn cầm trong tay cũng là linh bảo thượng phẩm, trong lòng chợt dâng lên đố kỵ.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, sao y bào mặc trên người lại có phẩm chất cao như vậy. Cả thanh kiếm kia nữa, cầm nó trên tay hoàn toàn có thể liều mạng với tu sĩ Nguyên Anh, khó trách dám chạy vào Bí cảnh, thì ra là có mang bảo vật theo bên người.
Âm Tế Thiên thấy bọn họ nhìn thanh kiếm trong tay mình, nghĩ thầm có khi nào màn bảo hộ trên thân kiếm khởi động, cho nên Thực Yêu mới không công kích được hắn, thế nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Nếu là do màng bảo hộ của kiếm, cũng phải chờ Thực Yêu công kích rồi thì màng bảo hộ mới phát huy tác dụng được chứ. Cớ gì Thực Yêu vừa nhìn thấy hắn, liền vội vã lách qua một bên, chạy đi công kích người khác!
Thanh Liên phát hiện thấy tia ghen tỵ trong mắt ba người Kế Đường, cau mày: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh lên!”
Huyền Ngọc trưởng lão quay người lại, tiếp tục đi về phía trước: “Ta phát hiện Thực Yêu càng lúc càng lợi hai! Mọi người cẩn thận một chút!”
Kế Đường, Vân Tân và Nhạc Chương nghe thấy lời của nàng, trong đầu không khỏi khẩn trương lên, mỗi bước chân đều thập phần cẩn thận!
Sáu người chưa đi bao xa, Huyền Ngọc trưởng lão đột nhiên khựng người lại.
Vân Tân lập tức khẩn trương hỏi: “Huyền Ngọc trưởng lão, làm sao vậy?”
Huyền Ngọc trưởng lão không trả lời câu hỏi của nàng, mà lo lắng móc mấy bản vẽ trong Nhẫn không gian ra, vội vàng lật lật, sau đó rút ra một bức có hình một đóa hoa nhỏ màu xanh, so sánh với đóa hoa mọc đằng trước!
Càng xem càng cảm thấy giống, nàng lộ ra vẻ hưng phấn, cầm bản vẽ hỏi Vân Tân ở phía sau: “Ngươi nhìn giúp ta xem, đóa hoa nhỏ màu xanh ở dưới đại thụ phía trước kia, có giống đóa hoa nhỏ trong bản vẽ này không?”
Vân Tân nghiêm túc so sánh một chút: “Rất giống!”
Huyền Ngọc trưởng lão nói với mấy người phía sau: “Các người cũng nhìn giúp ta xem!”
Âm Tế Thiên theo chân bọn họ vây lại, nhìn thấy hoa nhỏ trên bản vẽ, cùng với hoa nhỏ màu lam dưới đại thụ kia có đến chín phần giống nhau, cũng không biết Huyền Ngọc trưởng lão muốn làm gì nữa!
Thanh Liên tiếp nhận bản vẽ, hỏi: “Huyền Ngọc trưởng lão muốn tìm Đồ Lam Hoa phải không?”
Huyền Ngọc trưởng lão vừa nghe, đáy mắt hiện lên vẻ hưng phấn: “Đúng! Ta chính là muốn tìm Đồ Lam Hoa, ngươi có hiểu biết về dược thảo sao?”
“Từng học của gia phụ một ít, không phải quá hiểu biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, đóa hoa dưới đại thụ kia đúng là Đồ Lam Hoa!”
Huyền Ngọc trưởng lão cất bản vẽ vào trong Nhẫn không gian, lại lấy ra một cái xẻng nhỏ, nói: “Các người chờ ta một lát!”
Nàng tiến về phía Đồ Lam Hoa, xác định xung quanh không có nguy hiểm, mới ngồi xổm xuống từng chút từng chút đào nó lên!
Năm người đứng cách đó không xa, đề phòng cảnh giác. Đột nhiên, Kế Đường hô to một tiếng: “Huyền Ngọc trưởng lão, cẩn thận!”
Mọi người tức khắc nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão, chỉ thấy trong gốc đại thụ lóe lên một cái bóng màu xanh lục, công kích về phía Huyền Ngọc trưởng lão.
Thanh Liên trầm giọng nói: “Là Thực Yêu cao cấp!”
Huyền Ngọc trưởng lão cũng phát hiện nguy hiểm, phóng người qua bên phải, nhận thấy tu vi của đối phương không thua nàng, vội vàng dùng xẻng đâm sâu vào mặt đất bên cạnh Đồ Lam Hoa, sau đó nạy một cái, hất văng về phía Âm Tế Thiên!
Đất với hoa đồng thời rơi vào lòng Âm Tế Thiên!
“Tịch Thiên, ngươi hãy mang Đồ Lam Hoa giao cho Minh nhi!”
Âm Tế Thiên vững vàng tiếp được Đồ Lam Hoa, khó hiểu nhìn chằm chằm Huyền Ngọc trưởng lão
Huyền Ngọc trưởng lão cố sức đỡ một chưởng từ phía đối phương, tiếp tục hô to: “Các người đi mau, để ta đối phó với nó!”
“Này… này…”
Kế Đường, Vân Tân và Chương Nhạc gấp đến độ rối hết cả lên. Nếu như bọn họ không có Huyền Ngọc trưởng lão dẫn đầu, chẳng biết lộ trình phía sau bọn họ có thể an toàn rời khỏi cánh rừng này hay không.
Nhưng mà nếu không đi, cũng chưa chắc bọn họ có thể sống sót.
Huyền Ngọc trưởng lão biết mình không thể địch lại đối phương, nhanh chóng triệu hồi bốn Khế ước thú cấp bảy ra đánh nhau với Thực Yêu.
Thực Yêu cao cấp đối mặt với bốn Khế ước thú cấp bảy, tựa như nhìn thấy bốn đóa hoa nhỏ yếu ớt. Cơ thể nó túa ra vô số nhánh cây, quất mạnh vào đám Khế ước thú.
Lúc này, bốn Khế ước thú cấp bảy liền văng ra ngoài hơn mười trượng.
Ba người Kế Đường, Vân Tân và Chương Nhạc thấy thế, cuống quýt xoay người bỏ chạy.
Thanh Liên muốn triệu hồi Khế ước thú ra để trợ giúp Huyền Ngọc trưởng lão, lại nghe người bên cạnh thản nhiên nói: “Đi!”
Thanh Liên lấy lại *** thần, hưng phấn hô to một tiếng: “Âm đạo hữu!”
Âm Tế Thiên mỉm cười nhìn y: “Thanh Liên đạo hữu!”
Thật may mắn khi cuồng phong cũng quăng Thanh Liên vào chỗ này. Chứ nếu để hắn và Huyền Ngọc trưởng lão ở chung một mình, hắn sợ bản thân không kiềm lòng nổi mà giáng cho bà ta một chưởng.
Huyền Ngọc trưởng lão kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên, có chút lúng túng mím mím môi, nhưng không phát ra tiếng, đáy mắt đầy vẻ mất tự nhiên.
Kế Đường là người đầu tiên lấy lại *** thần, cười hỏi: “Không biết vị đạo hữu này đến từ môn phái nào?”
Hai vị đạo hữu khác cũng tò mò nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên thấy bọn họ không nhận ra mình, liền tùy tiện bịa ra một cái thân phận: “Ta họ Âm, không môn không phái, chỉ là một tán tu Trúc Cơ sơ kỳ bình thường!”
Nếu bọn họ không biết thân phận của hắn, vậy tốt nhất không nên nói cho bọn họ, để tránh cho gặp phải phiền toái không cần thiết. Thanh Liên và Huyền Ngọc trưởng lão cũng không có ý định vạch trần lời nói dối của hắn!
Kế Đường ngẩn người, cười nói: “Tuy tu vi của Âm đạo hữu hơi thấp một chút, nhưng chỉ cần có Khế ước thú bảo hộ là tốt rồi!”
Âm Tế Thiên nói: “Ta không có Khế ước thú!”
Huyền Ngọc trưởng lão khó có thể tin: “Ngươi không có Khế ước thú? Ngươi là…”
Chợt khựng lại, nàng cũng không nói ra câu tiếp theo. Huyền Ngọc trưởng lão kỳ quái nhìn Âm Tế Thiên, bộ dáng của hắn không giống như đang nói dối. Hơn nữa ở trong bí cảnh hung hiểm như thế này, cũng không cần phải thiết nói dối!
Bất quá, không phải hắn là Ngự thú sư cấp mười sao? Cớ gì ngay cả Khế ước thú hắn cũng không có?
Đáy mắt ba người Kế Đường, Vân Tân, Chương Nhạc hiện lên nét cổ quái.
Thanh Liên khẽ cười nói: “Âm đạo hữu đi theo ta là được rồi!”
Âm Tế Thiên khẽ ừ một tiếng!
Kế Đường nhìn cảnh sắc chung quanh, nói: “Ta vốn đi cùng người trong môn phái, thế nhưng không ngờ tới, phương thức tiến vào Thượng Cổ Bí Cảnh lại đặc biệt như vầy. Không chỉ bị hút vào, mà còn bị chia cách khỏi đồng môn! Hiện tại, chúng ta hãy mau mau tìm ra những người khác! Dù sao nơi này cũng là Thượng Cổ Bí Cảnh, dựa vào sáu người chúng ta, e rằng chưa chắc có thể đi ra khỏi cánh rừng này!”
Những người khác đồng ý gật đầu, sau đó đều nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão. Kế Đường lại nói: “Huyền Ngọc trưởng lão là tiền bối của chúng ta, vậy kế tiếp cứ nghe theo lời của Huyền Ngọc trưởng lão đi. Được chứ?”
Vân Tân và Chương Nhạc dùng sức gật đầu, bọn họ mong rằng Huyền Ngọc trưởng lão có thể chiếu cố mình, cho nên cũng không nói gì.
Thanh Liên nói: “Ta không có ý kiến!”
Những người khác lại đồng loạt nhìn về phía Âm Tế Thiên, Âm Tế Thiên quăng cho Huyền Ngọc trưởng lão một cái liếc mắt, nói: “Sao cũng được!”
Huyền Ngọc trưởng lão mỉm cười: “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý nghe theo ta, vậy tạm thời chúng ta không nên Ngự khí phi hành, trước thăm dò tình huống xung quanh rồi an bài sau!”
Bốn người khác đều gật đầu!
Âm Tế Thiên cũng bất đắc dĩ gật đầu, tất nhiên hắn rất muốn đi tìm Bắc Minh ngay. Thế nhưng chưa hiểu rõ nơi này ra làm sao mà cứ lỗ mãng sử dụng thuấn di, sẽ rất dễ rơi vào nguy hiểm.
Huyền Ngọc trưởng lão nhìn Âm Tế Thiên, bứt một sợi tóc trên đầu, cột vào chuôi kiếm của mình, sau đó miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Kiếm của nàng chậm rãi bay lên, sau khi xoay chuyển vài vòng trên không trung, mũi nhọn của kiếm chỉ về hướng đông nam!
Âm Tế Thiên không hiểu nàng đang làm gì, đành phải nhỏ giọng hỏi Thanh Liên: “Huyền Ngọc trưởng lão đang làm gì vậy?”
Thanh Liên cau mày, hạ giọng trả lời: “Nàng dùng tóc cột lên trên thân kiếm, chắc là muốn tóc chỉ dẫn cho nàng, phương hướng nào có người cùng quan hệ huyết thống. Nếu ta đoán không sai, Huyền Ngọc trưởng lão đang muốn tìm Minh thiếu gia!”
Mâu quang Âm Tế Thiên ánh lên vài phần hưng phấn.
Huyền Ngọc trưởng lão thu hồi trường kiếm, nói: “Chúng ta hãy đi về hướng đông nam!”
Tiếp đó, sáu người bắt đầu lên đường. Trong quá trình đó, bọn họ phát hiện thấy chim nhỏ bay trên trời, khi đến một độ cao nhất định, sẽ bị một cái lá chắn vô hình đánh rơi xuống dưới.
Chim nhỏ tức khắc trở thành một khối thi thể bị cháy rụi, chỉ cần nhẹ chạm vào nó, nó sẽ lập tức hóa thành tro tàn!
Tình huống như vậy, tức khắc khiến bọn họ xốc lên mười hai phần *** thần. Hiện tại, chẳng những phải chú ý xem xung quanh có mê trận hay không, mà còn phải cảnh giác đối với nguy hiểm bất ngờ ập tới.
Trừ đó ra, bọn họ còn phải né tránh sự tập kích của dây mây và cây cỏ!
Hơn nửa canh giờ sau, đầu tóc mọi người đều tán loạn, quần áo cũng có bụi bẩn, nhìn vào rất chật vật. Thật may là tất cả mọi người đều mặc y bào thượng phẩm, cho nên mới không bị thương.
Vân Tân một bên chém vào cây mây đang tấn công nàng, một bên thở dốc nói: “Hên là ở đây không có Thực Yêu cao cấp, bằng ngược lại chúng ta nhất định sẽ chết!”
Kế Đường nhíu mày: “Nói không chừng nơi này thực sự có Thực Yêu cao cấp, chứ nếu không Thực Yêu cấp thấp cũng sẽ chẳng tác quái như thế này!”
Chương Nhạc phun mạnh một hơi: “Chỉ với đám Thực Yêu cấp thấp này đã hao tốn của chúng ta không ít thể lực. Nếu gặp thêm Thực Yêu cao cấp, e là chúng ta chẳng còn bao nhiêu hơi sức đâu để vật lộn với nó!”
Vân Tân nghe hai người kia nói, tức giận quay đầu lại trừng bọn họ: “Các người ít nói điềm gở một chút có được không hả?”
Kế Đường cùng Chương Nhạc liếc nhau, không nói chuyện nữa.
Thanh Liên cười cười: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi!”
Vân Tân liếc y một cái: “Lấy tình trạng trước mắt của chúng ta, nếu tránh được thì nên tránh!”
Nàng vừa nói xong, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Âm đạo hữu, sao người ngươi vẫn sạch sẽ như vậy?”
Người Âm Tế Thiên bây giờ vẫn y hệt lúc mới vào bí cảnh, quần áo sạch sẽ không chút lộn xộn, giống như chẳng hề bị Thực Yêu tấn công.
Nếu so với mấy người bọn họ, hắn thật giống một vị hoàng tử được bảo hộ cẩn thận, còn bọn họ cứ như một đám cận vệ trung thành.
Những người khác nghe Vân Tân nói, đều quay sang Âm Tế Thiên đang đi tuốt đằng cuối. Quả nhiên, quần áo hắn vẫn còn sạch nguyên.
Âm Tế Thiên thản nhiên nói: “Là Thanh Liên đạo hữu bảo hộ ta quá tốt!”
Kỳ thật đáy lòng hắn cũng rất buồn bực, tuy rằng Thanh Liên đứng trước mặt hắn vẫn không ngừng chém vào bọn Thực Yêu đang công kích tới. Nhưng mà, hắn phát hiện người Thực Yêu công kích chỉ có Thanh Liên, đối với hắn thì chúng nó tránh còn không kịp, cho nên kiếm cầm trên tay nãy giờ mà chưa hề động tới.
Thanh Liên cười nói: “Âm đạo hữu không có bị thương là tốt rồi!”
Huyền Ngọc trưởng lão đưa mắt nhìn Âm Tế Thiên cả người sạch sẽ, trong lòng tuy rằng tò mò, nhưng vẫn nói: “Quần áo mà hắn mặc trên người đều là linh bảo thượng phẩm, Thực Yêu cấp thấp không đánh được hắn, cũng chẳng có gì kỳ quái!”
Nói như vậy, nhưng y bào mà nàng mặc cũng là linh bảo thượng phẩm, thế quái nào nàng lại chật vật thế này?
Nghe Huyền Ngọc trưởng lão nói như thế, Kế Đường, Vân Tân và Nhạc Chương mới chú ý tới phẩm chất của y bào mà Âm Tế Thiên đang mặc, không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ. Lại thêm, khi nhìn thấy kiếm hắn cầm trong tay cũng là linh bảo thượng phẩm, trong lòng chợt dâng lên đố kỵ.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, sao y bào mặc trên người lại có phẩm chất cao như vậy. Cả thanh kiếm kia nữa, cầm nó trên tay hoàn toàn có thể liều mạng với tu sĩ Nguyên Anh, khó trách dám chạy vào Bí cảnh, thì ra là có mang bảo vật theo bên người.
Âm Tế Thiên thấy bọn họ nhìn thanh kiếm trong tay mình, nghĩ thầm có khi nào màn bảo hộ trên thân kiếm khởi động, cho nên Thực Yêu mới không công kích được hắn, thế nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Nếu là do màng bảo hộ của kiếm, cũng phải chờ Thực Yêu công kích rồi thì màng bảo hộ mới phát huy tác dụng được chứ. Cớ gì Thực Yêu vừa nhìn thấy hắn, liền vội vã lách qua một bên, chạy đi công kích người khác!
Thanh Liên phát hiện thấy tia ghen tỵ trong mắt ba người Kế Đường, cau mày: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh lên!”
Huyền Ngọc trưởng lão quay người lại, tiếp tục đi về phía trước: “Ta phát hiện Thực Yêu càng lúc càng lợi hai! Mọi người cẩn thận một chút!”
Kế Đường, Vân Tân và Nhạc Chương nghe thấy lời của nàng, trong đầu không khỏi khẩn trương lên, mỗi bước chân đều thập phần cẩn thận!
Sáu người chưa đi bao xa, Huyền Ngọc trưởng lão đột nhiên khựng người lại.
Vân Tân lập tức khẩn trương hỏi: “Huyền Ngọc trưởng lão, làm sao vậy?”
Huyền Ngọc trưởng lão không trả lời câu hỏi của nàng, mà lo lắng móc mấy bản vẽ trong Nhẫn không gian ra, vội vàng lật lật, sau đó rút ra một bức có hình một đóa hoa nhỏ màu xanh, so sánh với đóa hoa mọc đằng trước!
Càng xem càng cảm thấy giống, nàng lộ ra vẻ hưng phấn, cầm bản vẽ hỏi Vân Tân ở phía sau: “Ngươi nhìn giúp ta xem, đóa hoa nhỏ màu xanh ở dưới đại thụ phía trước kia, có giống đóa hoa nhỏ trong bản vẽ này không?”
Vân Tân nghiêm túc so sánh một chút: “Rất giống!”
Huyền Ngọc trưởng lão nói với mấy người phía sau: “Các người cũng nhìn giúp ta xem!”
Âm Tế Thiên theo chân bọn họ vây lại, nhìn thấy hoa nhỏ trên bản vẽ, cùng với hoa nhỏ màu lam dưới đại thụ kia có đến chín phần giống nhau, cũng không biết Huyền Ngọc trưởng lão muốn làm gì nữa!
Thanh Liên tiếp nhận bản vẽ, hỏi: “Huyền Ngọc trưởng lão muốn tìm Đồ Lam Hoa phải không?”
Huyền Ngọc trưởng lão vừa nghe, đáy mắt hiện lên vẻ hưng phấn: “Đúng! Ta chính là muốn tìm Đồ Lam Hoa, ngươi có hiểu biết về dược thảo sao?”
“Từng học của gia phụ một ít, không phải quá hiểu biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, đóa hoa dưới đại thụ kia đúng là Đồ Lam Hoa!”
Huyền Ngọc trưởng lão cất bản vẽ vào trong Nhẫn không gian, lại lấy ra một cái xẻng nhỏ, nói: “Các người chờ ta một lát!”
Nàng tiến về phía Đồ Lam Hoa, xác định xung quanh không có nguy hiểm, mới ngồi xổm xuống từng chút từng chút đào nó lên!
Năm người đứng cách đó không xa, đề phòng cảnh giác. Đột nhiên, Kế Đường hô to một tiếng: “Huyền Ngọc trưởng lão, cẩn thận!”
Mọi người tức khắc nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão, chỉ thấy trong gốc đại thụ lóe lên một cái bóng màu xanh lục, công kích về phía Huyền Ngọc trưởng lão.
Thanh Liên trầm giọng nói: “Là Thực Yêu cao cấp!”
Huyền Ngọc trưởng lão cũng phát hiện nguy hiểm, phóng người qua bên phải, nhận thấy tu vi của đối phương không thua nàng, vội vàng dùng xẻng đâm sâu vào mặt đất bên cạnh Đồ Lam Hoa, sau đó nạy một cái, hất văng về phía Âm Tế Thiên!
Đất với hoa đồng thời rơi vào lòng Âm Tế Thiên!
“Tịch Thiên, ngươi hãy mang Đồ Lam Hoa giao cho Minh nhi!”
Âm Tế Thiên vững vàng tiếp được Đồ Lam Hoa, khó hiểu nhìn chằm chằm Huyền Ngọc trưởng lão
Huyền Ngọc trưởng lão cố sức đỡ một chưởng từ phía đối phương, tiếp tục hô to: “Các người đi mau, để ta đối phó với nó!”
“Này… này…”
Kế Đường, Vân Tân và Chương Nhạc gấp đến độ rối hết cả lên. Nếu như bọn họ không có Huyền Ngọc trưởng lão dẫn đầu, chẳng biết lộ trình phía sau bọn họ có thể an toàn rời khỏi cánh rừng này hay không.
Nhưng mà nếu không đi, cũng chưa chắc bọn họ có thể sống sót.
Huyền Ngọc trưởng lão biết mình không thể địch lại đối phương, nhanh chóng triệu hồi bốn Khế ước thú cấp bảy ra đánh nhau với Thực Yêu.
Thực Yêu cao cấp đối mặt với bốn Khế ước thú cấp bảy, tựa như nhìn thấy bốn đóa hoa nhỏ yếu ớt. Cơ thể nó túa ra vô số nhánh cây, quất mạnh vào đám Khế ước thú.
Lúc này, bốn Khế ước thú cấp bảy liền văng ra ngoài hơn mười trượng.
Ba người Kế Đường, Vân Tân và Chương Nhạc thấy thế, cuống quýt xoay người bỏ chạy.
Thanh Liên muốn triệu hồi Khế ước thú ra để trợ giúp Huyền Ngọc trưởng lão, lại nghe người bên cạnh thản nhiên nói: “Đi!”
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo