Phật Môn Ác Thê
Chương 16: Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng hắn
Nhà mẹ đẻ?!
Âm Tế Thiên nghe được lời Tịch Thiện nói, thần tình hắc tuyến! Xem ra chuyện gửi lễ vật cho Bắc gia chỉ là ngụy trang, mục đích thực sự chính là để hắn cam tâm tình nguyện đi Bắc gia. Nói cách khác, người Bắc gia cũng không có lôi nhầm người để bái đường, mà hôm qua đúng là ngày hắn cùng người khác thành thân.
Âm Tế Thiên hơi mị hí mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh. Khó trách lúc Tịch Lễ bảo hắn gửi hạ lễ cho Bắc Vũ Hoành trưởng lão, các vị trưởng lão chữ Hư sắc mặt lại cổ quái, mà Tịch Thiện lại lộ ra thần sắc khó coi như vậy. Khó trách lúc hắn đáp ứng đến tặng lễ vật cho Bắc Vũ Hoành trưởng lão, Tịch Lễ lại cứ như vậy để người đưa hắn đi.
Khó trách hôm qua Vô Tịnh bắt hắn mặc cà sa đỏ cùng hài đỏ, không hề giống bộ dạng đến đưa lễ vật chút nào, ngược lại lại giống như đi thành thân, nguyên lai là hắn đi thành thân thật. Hơn nữa, khi Vô Tịnh rời đi, đúng là vì làm việc xấu nên lộ ra bộ dáng chột dạ, cho nên cũng không phải là do hắn ảo giác.
Hay
Quá hay!
Sắc mặt Âm Tế Thiên càng ngày càng khó coi.
Xuyên đến dị giới một cách khó hiểu, trở thành hòa thượng của Vạn Phật tự thì cũng thôi đi!
Linh căn bị hủy hắn cũng nhịn!
Vứt hắn đến thạch thất, phạt hắn tụng kinh niệm phật, chép kinh thư, hắn cũng cúi đầu khuất phục.
Chính là……..
Thế nhưng lại để hắn thành thân!
Thật sự là quá đáng, không thể nào nhẫn nổi!
“Ta đêm qua nghe nói vào nửa tháng trước, Hoành trưởng lão quyết định ngày thành hôn của Minh thiếu gia, là đêm qua!”
“Ta cũng nghe nói chuyện này, nghe nói đối phương là hòa thượng…”
Âm Tế Thiên nghe mấy người khẽ khẽ nói chuyện, đáy mắt hiện lên tia châm chọc. Nếu đã nghe nói việc này, lại có thể mở mắt nói hắn là tiểu tặc, còn nói đem hắn đập một trận. Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy hắn mặc áo cà sa hồng sắc với cái đầu trơn bóng, chỉ còn thiếu trên trán khắc bốn chữ “Ta là hòa thượng” mà thôi.
Âm Tế Thiên mặt không đối sắc, dùng sức kéo ra cái tay vẫn không tha nắm cổ áo mình, sau đó đẩy người nọ ra rồi đúng thẳng mình, chỉnh lý y bào trên người. Tên bị hắn đẩy ra hơi sửng sốt, bĩu môi đùa cợt: “Ngươi chính là hòa thượng gả cho Minh thiếu gia đó?”
Âm Tế Thiên nghe được từ ‘gả’, lập tức mày nhăn lại, nói lại: “Xem ra mắt của mấy ngươi chưa hoàn toàn hỏng, phát hiện bần tăng không phải là tiểu tặc mơ ước Bắc gia!”
Mọi người sắc mặt đột nhiên đỏ lên, hơi nam kham! Bọn họ làm sao không nhìn ra hắn là hòa thượng? Chẳng qua là nhân lúc Hoành trưởng lão chưa có công bố thân phận của hắn, cho hắn nếm một chút đau khổ.
Bắc Thượng Thiên tiếp tục chê cười nói: “Ngươi thật kiêu ngạo, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Tịch Thiên mà ngọc bài dẫn âm nói kia. Ta nửa tháng trước có nghe ngươi bị hủy linh căn…”
Hắn liếc mắt cái ngọc bài kia, lại tiếp tục nói: “Không nghĩ đến nhanh như vậy đã có được chứng thực, nói như vậy, ngươi hiện tại chính là một tên phế vật không thể tu luyện!”
Mọi người vừa nghe liền châm biếng ra tiếng.
“Nguyên lai là một tên phế vậy không thể tu luyện!”
“Xì! Phế vật mà dám kiêu ngạo như vậy!”
Bắc Thượng Thiên nâng lên ngón trỏ, chỉ vào ngực Âm Tế Thiên, nói: “Tuy rằng sau lưng ngươi có sư phụ cảnh giới Đại Thừa để dựa dẫm, chính là ta vẫn phải cảnh cáo ngươi. Hiện giờ ngươi gả vào Bắc gia, liền phải tuân thủ quy củ của Bắc gia. Không muốn sau này chịu khổ ở Bắc gia, nhìn thấy chúng ta thì phải đối với chúng ta cung kính, không thì…”
Âm Tế Thiên cười lạnh, liếc mắt nhìn xuống cái ngón trở đặt ở ngực mình, không kịp để hắn đẩy ra tay của đối phương, liền nhìn thấy Bắc Thượng Thiên giống như diều đứt dây, bị vứt ra xa năm trượng. Tiếp đó, một thanh âm trầm thấp lãnh liệt vang lên: “Đừng có dùng bàn thay bẩn thỉu của ngươi chạm vào hắn!”
Âm Tế Thiên nghe được lời Tịch Thiện nói, thần tình hắc tuyến! Xem ra chuyện gửi lễ vật cho Bắc gia chỉ là ngụy trang, mục đích thực sự chính là để hắn cam tâm tình nguyện đi Bắc gia. Nói cách khác, người Bắc gia cũng không có lôi nhầm người để bái đường, mà hôm qua đúng là ngày hắn cùng người khác thành thân.
Âm Tế Thiên hơi mị hí mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh. Khó trách lúc Tịch Lễ bảo hắn gửi hạ lễ cho Bắc Vũ Hoành trưởng lão, các vị trưởng lão chữ Hư sắc mặt lại cổ quái, mà Tịch Thiện lại lộ ra thần sắc khó coi như vậy. Khó trách lúc hắn đáp ứng đến tặng lễ vật cho Bắc Vũ Hoành trưởng lão, Tịch Lễ lại cứ như vậy để người đưa hắn đi.
Khó trách hôm qua Vô Tịnh bắt hắn mặc cà sa đỏ cùng hài đỏ, không hề giống bộ dạng đến đưa lễ vật chút nào, ngược lại lại giống như đi thành thân, nguyên lai là hắn đi thành thân thật. Hơn nữa, khi Vô Tịnh rời đi, đúng là vì làm việc xấu nên lộ ra bộ dáng chột dạ, cho nên cũng không phải là do hắn ảo giác.
Hay
Quá hay!
Sắc mặt Âm Tế Thiên càng ngày càng khó coi.
Xuyên đến dị giới một cách khó hiểu, trở thành hòa thượng của Vạn Phật tự thì cũng thôi đi!
Linh căn bị hủy hắn cũng nhịn!
Vứt hắn đến thạch thất, phạt hắn tụng kinh niệm phật, chép kinh thư, hắn cũng cúi đầu khuất phục.
Chính là……..
Thế nhưng lại để hắn thành thân!
Thật sự là quá đáng, không thể nào nhẫn nổi!
“Ta đêm qua nghe nói vào nửa tháng trước, Hoành trưởng lão quyết định ngày thành hôn của Minh thiếu gia, là đêm qua!”
“Ta cũng nghe nói chuyện này, nghe nói đối phương là hòa thượng…”
Âm Tế Thiên nghe mấy người khẽ khẽ nói chuyện, đáy mắt hiện lên tia châm chọc. Nếu đã nghe nói việc này, lại có thể mở mắt nói hắn là tiểu tặc, còn nói đem hắn đập một trận. Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy hắn mặc áo cà sa hồng sắc với cái đầu trơn bóng, chỉ còn thiếu trên trán khắc bốn chữ “Ta là hòa thượng” mà thôi.
Âm Tế Thiên mặt không đối sắc, dùng sức kéo ra cái tay vẫn không tha nắm cổ áo mình, sau đó đẩy người nọ ra rồi đúng thẳng mình, chỉnh lý y bào trên người. Tên bị hắn đẩy ra hơi sửng sốt, bĩu môi đùa cợt: “Ngươi chính là hòa thượng gả cho Minh thiếu gia đó?”
Âm Tế Thiên nghe được từ ‘gả’, lập tức mày nhăn lại, nói lại: “Xem ra mắt của mấy ngươi chưa hoàn toàn hỏng, phát hiện bần tăng không phải là tiểu tặc mơ ước Bắc gia!”
Mọi người sắc mặt đột nhiên đỏ lên, hơi nam kham! Bọn họ làm sao không nhìn ra hắn là hòa thượng? Chẳng qua là nhân lúc Hoành trưởng lão chưa có công bố thân phận của hắn, cho hắn nếm một chút đau khổ.
Bắc Thượng Thiên tiếp tục chê cười nói: “Ngươi thật kiêu ngạo, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Tịch Thiên mà ngọc bài dẫn âm nói kia. Ta nửa tháng trước có nghe ngươi bị hủy linh căn…”
Hắn liếc mắt cái ngọc bài kia, lại tiếp tục nói: “Không nghĩ đến nhanh như vậy đã có được chứng thực, nói như vậy, ngươi hiện tại chính là một tên phế vật không thể tu luyện!”
Mọi người vừa nghe liền châm biếng ra tiếng.
“Nguyên lai là một tên phế vậy không thể tu luyện!”
“Xì! Phế vật mà dám kiêu ngạo như vậy!”
Bắc Thượng Thiên nâng lên ngón trỏ, chỉ vào ngực Âm Tế Thiên, nói: “Tuy rằng sau lưng ngươi có sư phụ cảnh giới Đại Thừa để dựa dẫm, chính là ta vẫn phải cảnh cáo ngươi. Hiện giờ ngươi gả vào Bắc gia, liền phải tuân thủ quy củ của Bắc gia. Không muốn sau này chịu khổ ở Bắc gia, nhìn thấy chúng ta thì phải đối với chúng ta cung kính, không thì…”
Âm Tế Thiên cười lạnh, liếc mắt nhìn xuống cái ngón trở đặt ở ngực mình, không kịp để hắn đẩy ra tay của đối phương, liền nhìn thấy Bắc Thượng Thiên giống như diều đứt dây, bị vứt ra xa năm trượng. Tiếp đó, một thanh âm trầm thấp lãnh liệt vang lên: “Đừng có dùng bàn thay bẩn thỉu của ngươi chạm vào hắn!”
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo