Phất Huyền Thập Tam Khúc
Chương 21: Gian nan hồi doanh
"Bên kia có ánh lửa!"
Đột nhiên từ trong bóng đêm nghe được một tiếng kinh hô hùng hậu, tiếng vũ khí từ xa dần dần rõ ràng lên.
Trái tim Phù Trừng nhảy dựng lên, giờ thì xong rồi! Tội khi quân này, làm sao tránh được đây? So với ngồi yên chờ chết, không bằng đánh liều cố tìm đường sống trong chỗ chết! Vừa nghĩ như vậy, Phù Trừng liền cắn răng bước nhanh tới trước mặt Trương Linh Tố và Mộ Dung Yên, đánh vỡ khoành khắc hoàn mỹ vừa rồi, "Nương nương cứu mạng!"
Nói xong, Phù Trừng đột nhiên quỳ xuống thật mạnh, nghiêng đầu tháo mũ sa xuống, giật sợi dây đang buộc mái tóc đen ra, ngẩng mặt lên, "Nương nương cứu mạng! Nếu như nô tài thật sự phài diện kiến Hoàng thượng, chỉ sợ sẽ phạm phải tội khi quân a!"
Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố đều là kinh hãi, nhìn dung mạo thần thái của nàng lúc này, có thể nghĩ đến chỉ có -- Tiểu Đồng Tử không phải là tiểu nội thị, cũng không phài là nam tử ở ngoài cung, mà là nữ tử!
"Ngươi là..."
Nét hoảng sợ trong đôi mắt Phù Trừng làm cho Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố càng cảm thấy không thể hiểu nổi, nếu một nữ tử muốn lẫn vào cung thì giả trang thành cung nữ là được, tại sao lại giả trang thành tiểu nội thị?
"Nếu nhị vị nương nương có thể cứu nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo tất cả mọi chuyện." Phù Trừng vội vàng nói xong, từ xa xa nhìn thấy rất nhiều đốm lửa trong bóng đêm, nàng biết, đó chính là ánh đuốc trong tay những hộ vệ đến đây tìm kiếm người, "Nô tỳ quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể bị Hoàng thượng nhìn thấy, thỉnh nhị vị nương nương cứu mạng a!"
Mộ Dung Yên làm cho bản thân hơi bình tĩnh lại một chút, chỉ chỉ vào sâu trong bóng đêm không có ánh lửa, "Nếu như người còn giữ được mạng trở về liền phài nói cho bổn cung rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bây giờ thì không cần quay đầu lại nhanh đi về phía bên kia, bổn cung trở về sẽ tìm Hứa Thất Cố tới cứu ngươi."
Trương Linh Tố lạnh lùng cười cười, "Tỷ tỷ, tại sao phải mạo hiểm giúp nàng chứ? Trực tiếp bắt tới trước mặt Hoàng thượng, thẩm một cái, không phải chuyện gì cũng đều phải khai ra sao?" Nói xong, Trương Linh Tố nhìn kỹ Phù Trừng một cái, "Tiểu Đồng Tử, những chuyện hôm nay ngươi khiến cho bổn cung giật mình cũng không ít a."
"Bổn cung chính là muốn cứu nàng!" Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Yên chống lại đôi mắt của Trương Linh Tố, "Nếu ngươi muốn bắt Tiểu Đồng Tử đưa đến trước mặt Hoàng thượng, ngay lúc này bổn cung không thể làm gì được ngươi, nhưng sau khi hồi cung, ngươi cũng đừng mong có thể trải qua những ngày tốt lành." Hơi ngừng lại một chút, thanh âm của Mộ Dung Yên trầm xuống, gằn từng tiếng nói, "Xưa nay bổn cung không thích làm tổn thương người khác, không phải là bổn cung không thể làm, mà là không muốn làm, nếu như ngươi muốn thử, bổn cung nhất định sẽ làm cho ngươi có ngày phải hối tiếc vì suy nghĩ đó!"
Trương Linh Tố cười gượng hai tiếng, phất phất tay áo, "Nếu như tỷ tỷ muốn cứu, muội muội tất nhiên không dám làm thương tổn đến Tiểu Đồng Tử một phần." Nói xong, Trương Linh Tố đi tới trước mặt Phù Trừng, nhéo chiếc cằm của Phù Trừng một cái, "Tiểu Đồng Tử, chờ sau khi hồi cung, bổn cung thật sự muốn tự tay chính mắt kiểm tra ngươi, xem rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân hay không? Ha ha." Nụ cười tà mị làm cho Phù Trừng cảm thấy phát lạnh, "Ngươi đừng quên, hôm nay bổn cung cũng coi như là người đã cứu ngươi, ngươi thiếu bổn cung một mạng nhỏ này, nhất định phải trả đấy."
"Dạ..." Phù Trừng cắn chặt răng, trả lời Trương Linh Tố một tiếng, quay đầu cúi người trước Mộ Dung Yên, nói, "Ân cứu mạng của nương nương, ngày sau Tiểu Đồng Tử nhất định sẽ lấy mạng đến đáp!"
"Ngươi còn sống được rồi hãy nói những lời sáo rỗng này." Mộ Dung Yên phất tay áo ngăn lại, ý bảo Phù Trừng nhanh chóng rời đi.
Phù Trừng gật gật đầu, siết chặt mũ sa chạy vào trong bóng đêm, rất nhanh biến mất ở trong đêm đen.
"Là nương nương!"
Khi nhìn thấy rõ hai người phía trước vị Tướng quân dẫn đầu không khỏi mừng rỡ trong lòng, bước nhanh đi tới, mang theo binh sĩ bước nhanh đến trước mặt hai người, liền quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng đến chậm, để cho nhị vị nương nương phải chịu khổ!" Nói xong, Tướng quân cẩn thận liếc mắt nhìn trên người nhị vị sủng phi một cái, gặp thấy có vết thương gì, trong nháy mắt liền yên tâm, nhưng không khỏi có chút nghi hoặc, "Hôm nay nhị vị nương nương từ vách núi cao như vậy trượt xuống nơi này...Không biết có bị thương chỗ nào hay không?"
Mộ Dung Yên dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Bổn cung muốn mau mau trở lại bên cạnh Hoàng thượng, nơi quỷ quái này, một khắc cũng không muốn ở lại."
"Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi xem, còn có muỗi! Nếu như thân thể trắng nõn của chúng ta bị cắn một cái, Hoàng thượng nhất định sẽ phải đau lòng đến ba phần đi." Nói xong, Trương Linh Tố chấp tay vỗ mỗt cái phát ra tiếng trong không trung, "Tướng quân, còn không mau đưa ta và tỷ tỷ trở về?"
Tướng quân tất nhiên nghe ra được ý tứ của nhị vị sủng phi, tiếp tục hỏi chuyện đền là dư thừa, chỉ có thể đưa về doanh trại để Hoàng thượng tự mình tới hỏi.
"Nhị vị nương nương, xin theo chúng mạt tướng nhanh chóng hồi doanh đi." Tướng quân chắp tay nói xong, đứng dậy phân phó các tướng sĩ bảo hộ hai bên, cẩn thận dẫn dắt nhị vị sủng phi rời khỏi nơi này.
Phù Trừng lần mình trong bóng đêm, nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới dám từ xa xa đi trờ về, ngồi ở bên cạnh đống lửa, thở phào nhẹ nhõm, "Lúc này nên nghĩ lý do gì để giải thích đây? Nếu như đã bại lộ thân phận là nữ nhi, nhất định phải có nguyên nhân không thể gặp phụ hoàng, nên nghĩ ra nguyên nhân gì mới tốt đây?"
Thanh âm xột xoạt đột nhiên từ đám dây leo phía trên truyền xuống, Phù Trừng kinh hãi nâng mắt lên, quát lên một tiếng về phía bóng đen: "Ai đó?"
"Tiểu Đồng Tử!" Bóng đen ở phía trên kích động kêu lên một, không phải ai khác chính là Hứa Thất Cố!
Phù Trừng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Hứa đại nhân, ngươi cẩn thận một chút, vách núi vùng này xưa nay đều dốc đứng, cẩn thận đừng để bị ngã xuống, làm tổn thương gân cốt."
Hứa Thất Cố làm sao còn có thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, một tay nắm chặt lấy dây thừng, một tay cởi sợi dây thừng từ trên lưng xuống, thắt chặt vào đầu dây thừng trong tay, nối dài sợi dây thừng ra thêm một đoạn, tiếp tục trướt xuống phía dưới. Hắn không biết rốt cuộc vực sâu này sâu bao nhiêu, lo sợ mang thiếu dây thừng, không thể xuống đến đáy, chỉ có dùng biện pháp như vậy, trượt xuống từng chút lại nối thêm dây thừng, liền có thể đảm bảo xuống đến nơi sâu hơn một chút.
Phù Trừng nhìn hắn bình an xuống đến nơi, "Hứa đại nhân, ngươi đây là đang liều mạng a."
"Tiểu..." Hứa Thất Cố cảnh giác nhìn xung quanh, xác định chỉ có một mình Phù Trừng, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nắm lấy hai tay Phù Trừng, nói, "Điện hạ, người thật sự là dọa hòng hạ quan a! Nếu như người xảy ra chuyện gì không hay, ngươi muốn hạ quan ăn nói làm sao với Thanh Phu nhân a?"
Phù Trừng mang vẻ mặt ưu sắc nói: "Chút vực sâu sơn cốc này còn chưa thể lấy được mạng của ta, nay chuyện khó nhất chính là phải đưa cho Hiền phi một lời giải thích hợp lý."
"Lời giải thích hợp lý gì?" Hứa Thất Cố thất kinh hỏi.
Phù Trừng chỉ chỉ mái tóc đen rối tung của bản thân, "Vừa rồi ta đã nói với Hiền phi và Thục phi, thân phận nữ tử của ta, không thể để cho Hoàng thượng nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ mất mạng."
"Điện hạ!" Sắc mặt Hứa Thất Cố lại trở nên khó coi, "Thế nhưng người lại bại lộ thân phận ở trước mặt hai người bọn họ sao?"
"Nếu như không làm như vậy, ta liền nhất định phải gặp phụ hoàng." Phù Trừng hít vào một hơi, "Trong cung có người muốn giết ta, từ những lời lẽ của các nàng có thể nghe ra được, người này có lẽ là Hoàng hậu nương nương. Cho nên vì bảo toàn tính mạng, hai người các nàng muốn mượn công trạng ta đã cứu giúp các nàng, đưa ta đến trước mặt phụ hoàng, hy vọng phụ hoàng có thể trọng dụng ta..." Phù Trừng búi lại mái tóc xong, đem mũ sa đội vào, "Hứa đại nhân, nếu như ta nhìn thấy phụ hoàng, bố cục của mẫu phi, có thể trở thành kiếm củi ba năm lại thiêu một giờ! Xưa nay lời nói dối rất dẽ dàng bị phát hiện, lời nói nữa thật nữa già, mới có thể làm cho người ta hoang mang nhất, nếu như các nàng đã có tâm cứu ta, ta không ngại đánh liều một lần, đi một bước này, hy vọng có thể tránh thoát một kiếp này."
Hứa Thất Cố lắc đầu nói: "Chỉ sợ qua khỏi kiếp này, chính là hậu hoạn vô cùng a."
Phù Trừng gật đầu nói: "Lúc này đây là biện pháp duy nhấy, chỉ có đi một bước, tính một bước. Thật vất vả mẫu phi mới có thể được đại xá rời khỏi thiên lao, vạn vạn không thể lại làm hại người phạm phài tội khi quân phạm thượng." Hơi ngừng một chút, Phù Trừng nhăn mặt cau mày, "Ta phải nhanh chóng nghĩ ra một lời giài thích hợp lý, làm cho hai người bọn họ đều có thể tin vào lời nói của, sau này không thể đưa ta đến trước mặt phụ hoàng, nói không chừng còn có thể bảo vệ ta bình an ờ trong cung."
"Nói dễ hơn làm a?" Hứa Thất Cố lo lắng suy nghĩ, cho dù bước qua được một cửa này, để cho Hiền phi và Thục phi đều biết được thân phận nữ nhi của nàng, chuyện tại sao phải vào cung thì giài thích như thế nào đây? Cho dù Hiền phi một lòng giúp đỡ, che dấu qua chuyện, cũng khó bảo đàm Thục phi sẽ không ở giữa gây khó dễ, đứng giữa nhúng tay, những ngày sau này, sẽ không dễ chịu a.
"Chúng ta vẫn là đi về trước rồi nói sau." Phù Trừng đi tới bên cạnh dây thừng, kéo kéo dây thừng, "Hứa đại nhân, chúng ta đi lên đi, trên đường đi sẽ hảo hảo suy nghĩ, tìm ra một lời giải thích hợp lý?"
"Hảo." Hứa Thất Cố gật đầu, "Vừa rồi khi hạ quan đến, đã có chuẩn bị, phía trên tất nhiên là an toàn, điện hạ đi lên trước đi."
"Ân."
Biết được nhị vị sủng phi không có việc gì mà trở về, Phù Kiên lo lắng nửa ngày ở trong doanh trại nhanh chóng đi ra đón, chờ khi nhìn thấy rõ dung nhan của các nàng, cực kì vui mừng mà đi qua đi lại, "Ái phi! Các ngươi trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi a!"
"Hoàng thượng..."
Trương Linh Tố bước nhanh nhào vào trong lòng Phù Kiên, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa!"
"Sao lại như vậy được chứ?" Phù Kiên ôm siết đầu vai của Trương Linh Tố, nhẹ nhàng vỗ ngực của nàng, "Có long khí của trẫm bảo hộ, ái phi là vạn vạn không có việc gì!"
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng hướng Phù Kiên cúi đầu, "Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp có họa, lo sợ sẽ làm vận xấu trên người ảnh hưởng đến Hoàng thượng, cho nên thần thiếp muốn trở về gột rửa trước, sau đó sẽ đến báo bình an với Hoàng thượng."
Phù Kiên nhìn Mộ Dung Yên thật sâu, hít vào một hơi, "Ái phi đi đi, sau khi tắm rửa, nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai lại đến cũng được." Nói xong, cúi đầu nói với Trương Linh Tố: "Ái phi cũng đi tắm rửa đi, hôm nay bị kinh hách, hảo hảo nghỉ ngơi một đêm."
"Thần thiếp cáo lui."
Mộ Dung Yên khom người cáo lui, Trương Linh Tố cũng khom người cáo lui, tự trở về doanh trướng của mình.
Vị Tướng quân hộ tống nhị vị sủng phi trở về vội vàng đi về phía Phù Kiên, vừa định mở miệng, liền thấy Phù Kiên ý bảo hắn tiến vào chủ trướng rồi nói sau. Tướng quân gật đầu, theo Phù Kiên đi vào doanh trướng.
Phù Kiên cho lui nội thị cung nữ có mặt trong trướng, chì còn lại một mình Tướng quân nói: "Lúc ngươi tìm được nhị vị ái phi, còn có người nào khác ờ đó không?"
Tướng quân chắp tay nói: "Bẩm Hoàng thượng, cũng không có người thứ ba nào ở đó."
Phù Kiên cười lạnh nói: "Chuyện này thật kỳ lạ, rõ ràng hai người các nàng đều là nhược chất nữ lưu, rơi xuống vực cốc sâu như vậy, thế nhưng lại lông tóc vô thương, quả nhiên là làm cho người ta khó tin a!"
Tướng quân gật đầu nói: "Vừa rồi mạt tướng cũng hỏi qua nhị vị nương nương, nhưng mà ý tứ của nương nương là, muốn trở về doanh trại trước, chỉ sợ mạt tướng cũng không thể hỏi ra thêm được điều gì nữa."
"Việc này có điều cổ quái, ngươi lui ra, tăng cường thủ vệ ở doanh trại, âm thầm giám thị các nàng." Phù Kiên phất tay, "Trẫm muốn người ở bên gối phải sạch sẽ, không muốn làm ảnh hưởng đến những người không liên quan."
"Dạ!" Tướng quân gật đầu muốn lui xuống, Phù Kiên đột nhiên kêu hắn lại.
"Tướng quân tên là gì?"
"Mạt tướng, Tần Lôi." Tướng quân cung kính trả lời.
"Ngươi lui xuống đi."
"Dạ!"
TầnLôi rời khỏi doanh trướng, Phù Kiên cũng không có triệu người khác tiến vào hầuhạ, chính là im lặng đi tới bên bàn sách, nhìnnhững mảnh búi giấy đã cháy hết, ánhmắt trầm xuống,"Trẫm muốn xem thử xem,ngươi đưa cho trẫm phần đại lễ này, có đáng để trẫm chờ đợi suốt mười tám năm hay không?"