Phạt Anh Phải Lòng Em
Chương 1
“Nhập viện hai ngày, chi phí điều trị là hai ngàn tám trăm tệ. Ra đằng trước đóng tiền.” Y Đằng đầu không hề ngẩng lên, tay vẫn kê toa thuốc rồi đưa cho thiếu nữ ăn mặc hợp mốt đang đứng trước mặt y.
“Hai, hai nghìn tám trăm tệ á? Mắc như vậy sao?” Cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt hiện ra biểu cảm không thể nào tin được mà nhìn chằm chằm vào Y Đằng, “Thật sao? Như vậy thật không tiện lắm!”
“Muốn chữa thì chịu tốn, hoặc là đừng chữa nữa.” Y Đằng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào người đang do dự kia, không kiên nhẫn mà nói, “Không có thời gian, không có khả năng, không có cái gì hết thì nuôi thú cưng làm gì? Bệnh đến mức gần chết mới phát hiện ra? Sao không nhận ra sớm hơn chứ? Tôi nói cô biết, đây chỉ là chi phí nhập viện để theo dõi thôi, sau hai ngày mà không thấy biến chuyển tốt hơn thì phải mổ. Lúc đó chắc chắn chi phí điều trị sẽ tăng cao hơn nhiều. Cô, hoặc là chữa cho khỏi, hoặc là cho nó một mũi thuốc chết êm ái. Một mũi chỉ một ngàn tệ, tự cô chọn đi!”
“Anh, anh nói như thế mà được sao? Anh rõ ràng là bác sĩ, làm sao có thể nói ra được lời lạnh lùng như vậy hả? Thật quá đáng!” Cô gái vừa nghe liền khóc to, ngượng ngùng chùi mắt nhìn Y Đằng, “Tôi chỉ là phải đi công tác, vắng nhà mấy ngày, nếu không thì làm sao không phát hiện ra chó của tôi có điểm bất thường chứ? Tôi chỉ muốn hỏi anh, có thể làm cách khác tiện hơn được không, cách nào không phải nhập viện chữa ấy?”
“Được rồi, được rồi, tiểu thư, muốn chữa thì đi đóng tiền tại quầy.” Y Đằng nhíu mày dùng bút gõ lên bàn, “Còn nhiều lời thì mang vào nhà xác mà chữa.”
“Anh......” Cô gái còn muốn nói cái gì nữa, bất đắc dĩ còn nhớ ra bé cưng của mình vẫn đang chờ, trước mặt vị “lương y” anh tuấn nhưng tính cách cực kì khó ưa này, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng để anh ta chữa bệnh cho bé cưng mà thôi. Ai bảo anh ta vốn là bác sĩ nổi danh hạng nhất trong lĩnh vực thú y làm gì chứ.
“Tiểu Lan, vào mang con chó nhỏ này đi truyền nước.” Mới vừa nói xong câu đó, đột nhiên nghe một loạt tiếng vang ồn ào cực kì ở bên ngoài, Y Đằng phát bực ném đi cây bút trong tay rồi đột ngột đứng dậy, “Bên ngoài có chuyện gì? Tại sao lại ồn như vậy?”
“Nhà đối diện vốn là có người mướn, chắc hôm nay họ dọn qua.” tiểu Lan ôm con chó nhỏ mà thì thầm.
“Chuyển nhà? Chuyển nhà phải ầm ĩ như vậy sao?” Y Đằng cởi áo blouse trên người ra, cau mày bước ra cửa, vừa đi vừa nói, “Tôi đi nhắc nhở bọn họ nhẹ tay một chút.”
” Bác sĩ Y Đằng!!......” Tiểu Lan thở dài, lắc đầu. Nếu y biết người mướn bên kia là muốn mở đạo quán Karatedo, sau này cả ngày đều là đá, không đánh cũng đập, chém qua chém lại ồn ào không dứt thì vị bác sĩ Y Đằng tính tình hung dữ này sẽ còn không biết tức thành cái bộ dáng gì nữa đây. Kỳ thật Y Đằng chỉ là tính tình không tốt, chứ danh tiếng của viện thú y thực ra không nhỏ nha!? Chẳng qua y không chịu để lời của ai vào tai cả, thật là khó chiều muốn chết được. Tính tình y khó chịu vô cùng, quả nhiên không hề giống với diện mạo của y. Mới gặp mặt Y Đằng mọi người sẽ bị dung mạo tuyệt vời của y thu hút, sau khi ở chung chưa đến một phút đồng hồ, lập tức sẽ phát hiện chính mình mười phần sai lầm. Y Đằng nói chuyện thì chối tai, tính tình nóng nảy muốn chết, một câu không hợp liền lập tức nhảy lên lật bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻.
“Phiền anh tránh qua một chút.”
“Tránh ra, tránh ra.”
Y Đằng nắm tay vừa đi vừa càu nhàu, bất tri bất giác đã đi đến cửa nhà người ta, nhìn vào trong đó, đồ vật này nọ dời ra chuyển vào, sẽ dời tới dịch lui thật sự ồn ào.
“Người phụ trách của các anh đâu?” Mắt nhìn người đến người đi, Y Đằng tóm ngay một tên đang bận khiêng đồ mà hỏi, “Có biết các anh ầm ĩ náo loạn như vậy thực ảnh hưởng đến người khác hay không?”
“Lão Đại, có người tìm!” Gã đang khiêng đồ quay về phía lưng của một người to cao đang đứng trong nhà mà lớn tiếng gọi, sau đó dễ dàng thoát khỏi tay Y Đằng, tiếp tục khiêng đồ mà bước đi.
“Ai tìm tôi?” Nam nhân trong phòng xoay người, bộ dáng của hắn thực là dọa Y Đằng hết hồn.
Hắn vốn mặc cái áo thun trơn đỏ thẫm, do cũ quá phai màu mà nhìn lòe loẹt chướng mắt. Quần bò bạc phết cùng với dép lê, đặc biệt bộ râu lồm xồm trên mặt hắn làm cho Y Đằng thật sự ngán ngẩm. Sống qua hai mươi sáu năm, người nhếch nhác như vậy, Y Đằng vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Từ lúc còn nhỏ Y Đằng đã rất rõ ràng tính hướng của chính mình, y chính là thích nam nhân. Chỉ là, mắt y nhìn người quá cao cùng với cái bệnh ưa sạch sẽ khiến cho Y Đằng chưa từng cảm thấy thích một ai. Chứ đừng nói cùng người khác phát sinh quan hệ thân mật. Ở trong lòng Y Đằng, cùng với nam nhân phát sinh quan hệ, còn không bằng tự an ủi bằng dụng cụ, như vậy còn sạch sẽ hơn một chút. Cho dù như thế, bên người Y Đằng cũng chưa bao giờ thiếu một vài người vừa nam tính vừa có điều kiện tốt theo đuổi y. Cho nên nam nhân ghê tởm như hắn, Y Đằng đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn người kia từng bước một đến gần mình, Y Đằng đột nhiên cảm thấy khó thở, thậm chí có suy nghĩ xúc động muốn co chân bỏ chạy.
“Cậu tìm tôi sao? Có chuyện gì à?” Người đó thân thiện nhìn Y Đằng mỉm cười, hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời ấm áp.
“Anh còn không có nhận ra? Anh có thấy anh chuyển nhà thật sự ồn ào không hả?” Y Đằng hít một hơi thật sâu, không kiềm được mà thốt ra câu “Có phải vài ngày rồi anh chưa cạo râu? Sao có loại đàn ông lôi thôi lếch thếch như vậy được. Thực làm cho người ta chịu không nổi.”
Nam nhân mới đầu bị Y Đằng diễn thuyết đến hoảng sợ, sau đó cười vang, “Chuyển nhà cũng không phải là đi ăn trộm, làm sao mà khống chế được tiếng động đây?”
Càng khoa trương hơn là khi nói xong hắn còn vươn bàn tay to bè chẳng ngại ngần mà sờ vào đũng quần của Y Đằng, “Nam nhân lôi thôi một chút cũng không chết ai? Thế cậu có mang cái ống điếu của đàn ông theo không? Sao lại ăn nói như mệnh phụ phu nhân thế hở? ”
“Anh!!!......” Y Đằng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi. Sao lại có loại đàn ông không biết xấu hổ như thế này? Y cố gắng đẩy tay hắn ra, hét lớn, “Anh dừng tay cho tôi!”
Nhìn thấy Y Đằng tức giận đến mức toàn thân ửng hồng, khí thế lúc đầu tới đây cũng mất, đừng nói là tên nam nhân lôi thôi này,ngay cả đám nhân công đang bận chuyển nhà kia cũng phải cười vang.
Đã cáu đến mức bất chấp, Y Đằng thừa dịp người kia không chú ý liền dùng sức bay lên một cước đá thẳng vào chỗ yếu hại của đàn ông, với chiêu thức ấy y từng thành công đánh lui rất nhiều tên đàn ông chướng mắt từng có ý đồ với y.
Nào ngờ tên nhếch nhác này đã nhanh chóng lui lại một bước ngay lúc chân y vung lên, linh hoạt bắt lấy chân Y Đằng, thuận thế kéo y quăng xuống đất.
“Động tác có thể coi là linh hoạt. Nhưng mà nếu muốn đấu với tôi thì còn kém lắm!” Tên đàn ông lôi thôi lếch thếch kia cười tươi, mặt tràn đầy vẻ tự tin, “Muốn làm tôi bị thương thì cậu bây giờ vẫn không có cửa đâu, chi bằng cậu theo tôi học Karatedo đi!”
Một chút ưu thế cũng không chiếm được, Y Đằng nhanh chóng té nhào xuống đất. Trong lòng oán hận nghĩ, thật sự là không phải oan gia thì không gặp nhau! Y cùng với tên quỷ ở dơ kia thù hận đã chất chồng.
“Ah, tôi tên là Ưng Thủ, cậu tên gì?” Nam nhân thân thiện vươn tay, “Từ nay chúng ta là hàng xóm, xin giúp đỡ nhau!”
“Anh đi chết đi! Đồ khốn nạn!” Không thèm nhìn vào cái tay đó, Y Đằng liền bỏ đi.
“Hai, hai nghìn tám trăm tệ á? Mắc như vậy sao?” Cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt hiện ra biểu cảm không thể nào tin được mà nhìn chằm chằm vào Y Đằng, “Thật sao? Như vậy thật không tiện lắm!”
“Muốn chữa thì chịu tốn, hoặc là đừng chữa nữa.” Y Đằng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào người đang do dự kia, không kiên nhẫn mà nói, “Không có thời gian, không có khả năng, không có cái gì hết thì nuôi thú cưng làm gì? Bệnh đến mức gần chết mới phát hiện ra? Sao không nhận ra sớm hơn chứ? Tôi nói cô biết, đây chỉ là chi phí nhập viện để theo dõi thôi, sau hai ngày mà không thấy biến chuyển tốt hơn thì phải mổ. Lúc đó chắc chắn chi phí điều trị sẽ tăng cao hơn nhiều. Cô, hoặc là chữa cho khỏi, hoặc là cho nó một mũi thuốc chết êm ái. Một mũi chỉ một ngàn tệ, tự cô chọn đi!”
“Anh, anh nói như thế mà được sao? Anh rõ ràng là bác sĩ, làm sao có thể nói ra được lời lạnh lùng như vậy hả? Thật quá đáng!” Cô gái vừa nghe liền khóc to, ngượng ngùng chùi mắt nhìn Y Đằng, “Tôi chỉ là phải đi công tác, vắng nhà mấy ngày, nếu không thì làm sao không phát hiện ra chó của tôi có điểm bất thường chứ? Tôi chỉ muốn hỏi anh, có thể làm cách khác tiện hơn được không, cách nào không phải nhập viện chữa ấy?”
“Được rồi, được rồi, tiểu thư, muốn chữa thì đi đóng tiền tại quầy.” Y Đằng nhíu mày dùng bút gõ lên bàn, “Còn nhiều lời thì mang vào nhà xác mà chữa.”
“Anh......” Cô gái còn muốn nói cái gì nữa, bất đắc dĩ còn nhớ ra bé cưng của mình vẫn đang chờ, trước mặt vị “lương y” anh tuấn nhưng tính cách cực kì khó ưa này, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng để anh ta chữa bệnh cho bé cưng mà thôi. Ai bảo anh ta vốn là bác sĩ nổi danh hạng nhất trong lĩnh vực thú y làm gì chứ.
“Tiểu Lan, vào mang con chó nhỏ này đi truyền nước.” Mới vừa nói xong câu đó, đột nhiên nghe một loạt tiếng vang ồn ào cực kì ở bên ngoài, Y Đằng phát bực ném đi cây bút trong tay rồi đột ngột đứng dậy, “Bên ngoài có chuyện gì? Tại sao lại ồn như vậy?”
“Nhà đối diện vốn là có người mướn, chắc hôm nay họ dọn qua.” tiểu Lan ôm con chó nhỏ mà thì thầm.
“Chuyển nhà? Chuyển nhà phải ầm ĩ như vậy sao?” Y Đằng cởi áo blouse trên người ra, cau mày bước ra cửa, vừa đi vừa nói, “Tôi đi nhắc nhở bọn họ nhẹ tay một chút.”
” Bác sĩ Y Đằng!!......” Tiểu Lan thở dài, lắc đầu. Nếu y biết người mướn bên kia là muốn mở đạo quán Karatedo, sau này cả ngày đều là đá, không đánh cũng đập, chém qua chém lại ồn ào không dứt thì vị bác sĩ Y Đằng tính tình hung dữ này sẽ còn không biết tức thành cái bộ dáng gì nữa đây. Kỳ thật Y Đằng chỉ là tính tình không tốt, chứ danh tiếng của viện thú y thực ra không nhỏ nha!? Chẳng qua y không chịu để lời của ai vào tai cả, thật là khó chiều muốn chết được. Tính tình y khó chịu vô cùng, quả nhiên không hề giống với diện mạo của y. Mới gặp mặt Y Đằng mọi người sẽ bị dung mạo tuyệt vời của y thu hút, sau khi ở chung chưa đến một phút đồng hồ, lập tức sẽ phát hiện chính mình mười phần sai lầm. Y Đằng nói chuyện thì chối tai, tính tình nóng nảy muốn chết, một câu không hợp liền lập tức nhảy lên lật bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻.
“Phiền anh tránh qua một chút.”
“Tránh ra, tránh ra.”
Y Đằng nắm tay vừa đi vừa càu nhàu, bất tri bất giác đã đi đến cửa nhà người ta, nhìn vào trong đó, đồ vật này nọ dời ra chuyển vào, sẽ dời tới dịch lui thật sự ồn ào.
“Người phụ trách của các anh đâu?” Mắt nhìn người đến người đi, Y Đằng tóm ngay một tên đang bận khiêng đồ mà hỏi, “Có biết các anh ầm ĩ náo loạn như vậy thực ảnh hưởng đến người khác hay không?”
“Lão Đại, có người tìm!” Gã đang khiêng đồ quay về phía lưng của một người to cao đang đứng trong nhà mà lớn tiếng gọi, sau đó dễ dàng thoát khỏi tay Y Đằng, tiếp tục khiêng đồ mà bước đi.
“Ai tìm tôi?” Nam nhân trong phòng xoay người, bộ dáng của hắn thực là dọa Y Đằng hết hồn.
Hắn vốn mặc cái áo thun trơn đỏ thẫm, do cũ quá phai màu mà nhìn lòe loẹt chướng mắt. Quần bò bạc phết cùng với dép lê, đặc biệt bộ râu lồm xồm trên mặt hắn làm cho Y Đằng thật sự ngán ngẩm. Sống qua hai mươi sáu năm, người nhếch nhác như vậy, Y Đằng vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Từ lúc còn nhỏ Y Đằng đã rất rõ ràng tính hướng của chính mình, y chính là thích nam nhân. Chỉ là, mắt y nhìn người quá cao cùng với cái bệnh ưa sạch sẽ khiến cho Y Đằng chưa từng cảm thấy thích một ai. Chứ đừng nói cùng người khác phát sinh quan hệ thân mật. Ở trong lòng Y Đằng, cùng với nam nhân phát sinh quan hệ, còn không bằng tự an ủi bằng dụng cụ, như vậy còn sạch sẽ hơn một chút. Cho dù như thế, bên người Y Đằng cũng chưa bao giờ thiếu một vài người vừa nam tính vừa có điều kiện tốt theo đuổi y. Cho nên nam nhân ghê tởm như hắn, Y Đằng đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn người kia từng bước một đến gần mình, Y Đằng đột nhiên cảm thấy khó thở, thậm chí có suy nghĩ xúc động muốn co chân bỏ chạy.
“Cậu tìm tôi sao? Có chuyện gì à?” Người đó thân thiện nhìn Y Đằng mỉm cười, hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời ấm áp.
“Anh còn không có nhận ra? Anh có thấy anh chuyển nhà thật sự ồn ào không hả?” Y Đằng hít một hơi thật sâu, không kiềm được mà thốt ra câu “Có phải vài ngày rồi anh chưa cạo râu? Sao có loại đàn ông lôi thôi lếch thếch như vậy được. Thực làm cho người ta chịu không nổi.”
Nam nhân mới đầu bị Y Đằng diễn thuyết đến hoảng sợ, sau đó cười vang, “Chuyển nhà cũng không phải là đi ăn trộm, làm sao mà khống chế được tiếng động đây?”
Càng khoa trương hơn là khi nói xong hắn còn vươn bàn tay to bè chẳng ngại ngần mà sờ vào đũng quần của Y Đằng, “Nam nhân lôi thôi một chút cũng không chết ai? Thế cậu có mang cái ống điếu của đàn ông theo không? Sao lại ăn nói như mệnh phụ phu nhân thế hở? ”
“Anh!!!......” Y Đằng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi. Sao lại có loại đàn ông không biết xấu hổ như thế này? Y cố gắng đẩy tay hắn ra, hét lớn, “Anh dừng tay cho tôi!”
Nhìn thấy Y Đằng tức giận đến mức toàn thân ửng hồng, khí thế lúc đầu tới đây cũng mất, đừng nói là tên nam nhân lôi thôi này,ngay cả đám nhân công đang bận chuyển nhà kia cũng phải cười vang.
Đã cáu đến mức bất chấp, Y Đằng thừa dịp người kia không chú ý liền dùng sức bay lên một cước đá thẳng vào chỗ yếu hại của đàn ông, với chiêu thức ấy y từng thành công đánh lui rất nhiều tên đàn ông chướng mắt từng có ý đồ với y.
Nào ngờ tên nhếch nhác này đã nhanh chóng lui lại một bước ngay lúc chân y vung lên, linh hoạt bắt lấy chân Y Đằng, thuận thế kéo y quăng xuống đất.
“Động tác có thể coi là linh hoạt. Nhưng mà nếu muốn đấu với tôi thì còn kém lắm!” Tên đàn ông lôi thôi lếch thếch kia cười tươi, mặt tràn đầy vẻ tự tin, “Muốn làm tôi bị thương thì cậu bây giờ vẫn không có cửa đâu, chi bằng cậu theo tôi học Karatedo đi!”
Một chút ưu thế cũng không chiếm được, Y Đằng nhanh chóng té nhào xuống đất. Trong lòng oán hận nghĩ, thật sự là không phải oan gia thì không gặp nhau! Y cùng với tên quỷ ở dơ kia thù hận đã chất chồng.
“Ah, tôi tên là Ưng Thủ, cậu tên gì?” Nam nhân thân thiện vươn tay, “Từ nay chúng ta là hàng xóm, xin giúp đỡ nhau!”
“Anh đi chết đi! Đồ khốn nạn!” Không thèm nhìn vào cái tay đó, Y Đằng liền bỏ đi.
Tác giả :
Phong Quá Vô Ngân