Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu
Chương 18: Đi vào Lương Chúc (3)
Sau khi biết Tạ Trí không phải người mình muốn tìm, Mã Văn Tài liền khuếch trương phạm vi tìm kiếm đến mỗi người trong thư viện, lại thủy chung không xác định được rốt cuộc là ai.
“Hệ thống, không thể cho chút gợi ý sao?”
【ngoạn gia chỉ có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ không trợ giúp gì. 】
Nghe hệ thống nói vậy, Mã Văn Tài cũng không có thất vọng, nguyên bản cũng không có trông cậy vào hệ thống này có thể giúp mình cái gì. Nhàn nhã nằm ở nóc nhà nghĩ nên làm cái gì bây giờ, thật sự là thập phần thích ý, Mã Văn Tài cảm thấy chính mình càng ngày càng thích tư thế này.
“Kỷ huynh? Chuyện gì mà kích động như thế.” Ở thời điểm Mã Văn Tài chuẩn bị rời đi, chợt nghe dưới mái hiên có thanh âm nói chuyện, vì thế tạm thời không có động tác.
Như là sợ người khác nghe thấy, một người đè thấp thanh âm, “Hôm qua, ta rõ ràng nhìn thấy có một con hồ ly màu trắng xuất hiện ở trong viện, nhưng còn chưa kịp đến gần liền nhoáng cái không thấy.”
“Kỷ huynh, việc này tựa hồ cũng không có gì, sao ngươi lại kinh hoảng như thế, có lẽ là hồ ly trên núi chạy xuống mà?” Nghe lời nói của đồng bạn, người kia tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, thanh âm không tự giác lớn một chút.
“Nếu như vậy thì tốt rồi, nhưng con hồ ly ta nhìn thấy kia có ba cái đuôi!” Tựa hồ là bởi vì đồng bạn của mình không tin, thanh âm bạn Kỷ hơi chút lớn một ít, trong giọng nói lại có thể nghe thấy có chút kinh dị.
“Lời này có ý gì? Trên đời này làm sao sẽ có hồ ly ba đuôi.” Ngữ khí đều là kinh ngạc.
“Đúng vậy, cho nên ta cảm thấy con hồ ly kia không tầm thường, cho nên ta muốn đi bắt lại, hoặc là…” Xa xa truyền đến tiếng bước chân, hai người đình chỉ đề tài, cùng nhau rời đi.
Sau khi đợi cho hai người rời khỏi, một người nhảy xuống từ nóc nhà. Mã Văn Tài sửa sang lại một chút nếp uốn quần áo trên người, liếc mắt nhìn phương hướng hai người rời đi một cái, xoay người về phòng mình.
“Mã huynh, trễ như vậy ngươi còn đi đâu?” Mã Văn Tài vừa vào cửa, chợt nghe thấy một thanh âm trong trẻo.
Nhìn thoáng qua Tạ Trí đứng ở trước mặt mình, Mã Văn Tài cười cười, “Sắc trời bên ngoài khá tốt, vì thế ra ngoài đi dạo.”
“Nga.” Nhìn thấy Mã Văn Tài sau khi nói xong cũng không có liếc mắt nhìn chính mình một cái, ánh mắt Tạ Trí nhịn không được đi theo Mã Văn Tài. Bình tĩnh mà xem xét, cho tới nay Mã Văn Tài là một người đẹp đẽ nhất trong tất cả người hắn từng gặp.
Cảm giác được tầm mắt có chút kỳ quái, Mã Văn Tài nhìn lại theo tầm mắt hướng tới chủ nhân, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Trí đang cuống quýt xoay người. Không có nghĩ nhiều, tự mình dọn dẹp một chút liền đi ngủ.
Nhìn thấy động tác của Mã Văn Tài, Tạ Trí thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không biết vì cái gì mà có chút thất vọng.
“Lương huynh, hôm qua ngươi thấy được không?” Sáng sớm, Chúc Anh Đài liền đầy mặt nghi hoặc hỏi Lương Sơn Bá.
Lúc này tinh thần Lương Sơn Bá tựa hồ có chút không tốt, nhưng tính tình vẫn thập phần tốt trả lời, “Cái gì?”
“Chuyện là hôm qua ta thấy có một con hồ ly chạy đến trong phòng chúng ta, nhưng là sau đó đột nhiên không thấy, không biết ngươi có nhìn thấy hay không.” Chúc Anh Đài có chút chần chờ mở miệng. Hôm qua nàng ngủ có chút trễ, đợi cho sau khi tắt đèn còn không ngủ, ở thời điểm nàng trợn tròn mắt ngủ không được chỉ thấy một con hồ ly màu trắng chạy vào trong phòng, qua một chút liền chạy tới bên Lương Sơn Bá. Chờ nàng thật vất vả quyết tâm hạ quyết định đi nhìn Lương Sơn Bá bên kia, liền thấy được Lương Sơn Bá đang ngủ, mà tìm như thế nào đều không thấy con hồ ly kia.
Nói xong, Chúc Anh Đài còn một mình nghi hoặc, không có chú ý tới thân thể Lương Sơn Bá bởi vì lời nàng nói mà nháy mắt biến cương.
“Ta không có nhìn thấy cái gì hồ ly. Có lẽ, là đêm qua ngươi nhìn lầm rồi.” Lương Sơn Bá đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ra vẻ lơ đãng nói.
Suy nghĩ trong chốc lát, Chúc Anh Đài cảm thấy có thể là hôm qua chính mình buồn ngủ nên có chút mơ hồ, vì thế không thèm để ý nói, “Ân, có lẽ là ta nhìn lầm rồi.”
Thấy Chúc Anh Đài không có ở chú ý chuyện này, Lương Sơn Bá hiển nhiên nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đợi cho hai người đi vào học đường, liền nhìn thấy nhóm học sinh mới đến giống bọn hắn đều tụ tập cùng một chỗ, như là đang bàn luận cái gì, cách gần mới nghe được thanh âm trong đó, “Ta nói cho các ngươi, việc này là thiên chân vạn xác, là ta tận mắt nhìn thấy, trong thư viện chúng ta có một con hồ ly kỳ quái, xuất hiện một chút liền tiêu thất.”
“Việc này không phải cái đại sự gì đi, dù sao trên núi thì cái gì đều có khả năng xảy ra, có con hồ ly chạy đến nơi chúng ta thì có gì mà hiếm lạ.”
“Các ngươi không biết, con hồ ly ta thấy kia có ba cái đuôi.” Như là bất mãn bọn họ ngờ vực vô căn cứ, Kỷ Tiêu đầy mặt sinh khí nói.
“Kỷ huynh, cho dù là có, hiện tại cũng không thấy rồi? Chắc nó chạy về trên núi rồi.”
“Cho dù là như thế này, chờ thời điểm gặp lại nó chúng ta cũng có chuẩn bị tốt a.”
“Đúng, chỉ cần nó đến, chúng ta liền nhất định có thể bắt lấy nó.”
“Kia thật sự có hồ ly ba đuôi sao? Chẳng lẽ là yêu quái?”
“Đúng vậy, có ba cái đuôi, một lát xuất hiện, một lát lại biến mất, không phải yêu quái thì là cái gì?”
Ngay tại thời điểm mọi người nóng bỏng đàm luận chuyện này, đột nhiên một cái thanh âm thanh lãnh vang lên, “Sách không nói loạn thần quái lực, ngươi là người đọc sách, sao có thể tin việc hoang đường này.”
Mọi người bị thanh âm này cả kinh, quay đầu nhìn lại dĩ nhiên là Mã Văn Tài.
“Mã huynh, chúng ta chỉ là ở trong này đàm luận một phen, cũng không có ý đó.” Đối với loại người có thân phận, học thức lại tốt như Mã Văn Tài này, phần lớn người đều là khen tặng, chỉ có số ít là hâm mộ, ghen tị.
“Đúng vậy, Mã huynh, chúng ta sao lại có thể tin tưởng loại sự tình như vậy đâu?”
“Ta cũng chỉ là nói nói chuyện ta nhìn thấy để cho mọi người nêu lên cái nhìn.” Đón ánh mắt Mã Văn Tài, Kỷ Tiêu ngượng ngùng nói.
Theo một đám tiếp lời, rất nhanh này đề tài đã bị kéo vào quá khứ.
Thẳng đến phu tử giảng bài vào lớp, mọi người mới về tới chỗ ngồi của mình. Trở lại phía trước chỗ mình ngồi, Mã Văn Tài nhìn lướt qua mọi người, phát hiện mặt Lương Sơn Bá đã có chút tái nhợt.
“Lương huynh, ngươi không sao chứ?” Học được một chút, Chúc Anh Đài đầy mặt quan tâm hỏi Lương Sơn Bá tựa hồ có chút không thoải mái.
Lương Sơn Bá miễn cưỡng cười cười, nói, “Không sao, có lẽ là vì đêm qua không có ngủ ngon, trở về nghỉ ngơi thì tốt rồi, còn phải phiền toái Chúc huynh giúp ta mang một chút cơm.”
“Ta đã biết, ngươi về trước nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Lương Sơn Bá trở về, Chúc Anh Đài mới xoay người đi đến nhà ăn.
Mã Văn Tài mới đi ra từ học đường, liền nhìn thấy hai người đi hai hướng, suy nghĩ một chút, nói một tiếng với Tạ Trí, đi theo trở về.
Tạ Trí nhìn bóng dáng Mã Văn Tài, nhìn thoáng qua Lương Sơn Bá phía trước, ánh mắt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì.
Lương Sơn Bá trở lại phòng mình, ngồi ở trên ghế, hồi tưởng lại vài buổi tối gần đây ánh mắt có chút bối rối. Nhìn tay mình, rõ ràng chính là một đôi tay người, sao mình lại biến thành một con động vật chứ? Chính mình sẽ không phải một cái yêu quái trên núi đi?
“Lương huynh, ngươi làm sao vậy?” Ngay tại thời điểm Lương Sơn Bá thập phần bất lực, bên ngoài truyền đến thanh âm Mã Văn Tài.
Nhìn Mã Văn Tài, Lương Sơn Bá vội vàng đứng lên, bất an hỏi, “Hiện tại Mã huynh đến có chuyện gì?”
Nhìn chằm chằm Lương Sơn Bá vài lần, Mã Văn Tài nhàn nhã nói, “Khống có gì, chỉ là nhìn sắc mặt Lương huynh tựa hồ không tốt lắm, vì thế lại đây xem một chút.”
“Ta không sao, chỉ là tối hôm qua không có ngủ đủ mà thôi, đa tạ Mã huynh quan tâm.”
Mã Văn Tài nhìn Lương Sơn Bá có chút đứng ngồi không yên vài lần, nhàn nhã mở miệng nói, “Nếu đã như vậy thì ta cáo từ trước, nếu có cần hỗ trợ, tùy thời có thể tới tìm ta.”
“Ân. Đa tạ hảo ý của Mã huynh.”
Thẳng đến sau khi xác định Mã Văn Tài rời khỏi, Lương Sơn Bá mới có thể thả lỏng, ngơ ngác ngồi ở chỗ kia không biết suy nghĩ gì.
Mấy ngày sau, không có người ở nhìn thấy con hồ ly kỳ quái kia, vì thế tâm tư chuẩn bị săn bắt của mọi người dần dần phai nhạt đi.
Nhìn thấy không có người nhắc lại chuyện này, Lương Sơn Bá rõ ràng nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục làm việc bình thường. Mà từ sau khi Mã Văn Tài biết chuyện này, liền vẫn xem chuyện này ở trong mắt, nhìn thấy hành động của Lương Sơn Bá khóe miệng câu lên.
【 đinh ——nhiệm vụ mới, mau nhận. 】
Mã Văn Tài đang suy nghĩ nên nói lời khách sáo với Lương Sơn Bá thế nào chợt nghe thanh âm nên bị hoảng sợ, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
“Hệ thống, chúng ta có thể thương lượng một chút thời điểm lần sau ngươi thông báo có thể đừng đột nhiên như vậy hay không?”
【 không thể. Có nhiệm vụ thì phải thông báo. 】
“…”
Mã Văn Tài đột nhiên nghĩ, nếu thời điểm đang làm sự tình trọng yếu nào đó đột nhiên nghe được một tiếng thông báo như thế, vậy còn không bị đánh về nguyên hình.
“Được rồi, nhiệm vụ là cái gì?”
【 làm cho Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài tìm được người yêu. 】 (dich bừa đê qt là “quy túc” ko biết nên diễn tả sau nên để vậy cho mọi người dễ hiểu)
Mã Văn Tài suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy nhiệm vụ của mình tựa hồ lệch khỏi quỹ đạo lúc trước của hệ thống, mình rõ ràng là tới giúp nam phụ, vì sao hiện tại lại muốn giúp nhân vật chính.
“Hệ thống, ngươi không biết là nhiệm vụ này có vấn đề sao?”
Hệ thống trầm mặc vài giây, sau đó đáp.
【tình huống đặc thù, xử lý đặc thù. 】
Tiếp theo vô luận hỏi như thế nào, hệ thống đều không lên tiếng.
Mã Văn Tài chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ tới mấu chốt. Công lược trong dĩ vãng đều là nam chủ nữ chủ hạnh phúc cùng một chỗ, mà lần này hai người mặc dù ở cùng nhau, nhưng kết cục lại thập phần bi thảm. Hóa bướm gì đó có lẽ là tưởng tượng của hậu nhân đối với đoạn tình cảm tốt đẹp này, kết cục chân chính có thể là Lương Sơn Bá đã chết, mà Chúc Anh Đài cũng tự tử theo. Vì thế, còn đáng thương hơn so với Mã Văn Tài còn sống khá tốt chỉ là mất đi một cái tân nương tử không thích mình lắm.
Nghĩ như vậy, Mã Văn Tài thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu hệ thống kêu hắn đi cưới Chúc Anh Đài gì đó, kia thật đúng là không chấp nhận được.
Khi sắc trời tối xuống, Lương Sơn Bá liền rời phòng mình đi tới núi phía sau thư viện, nhìn thoáng qua trăng tròn trên trời, yên lặng thở dài một hơi.
Mấy giây qua đi, người tại chỗ không thấy chỉ còn lại có một con hồ ly ba đuôi, thời điểm hồ ly trên mặt đất lắc lắc đuôi chuẩn bị rời đi, một đôi tay từ phía sau bắt nó lên.
Hồ ly: lông toàn thân đều cứng lại rồi.
“Rốt cục tìm được ngươi.” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.
Xem hồ ly trong tay một cử động nhỏ cũng không dám, lúc này tâm tình Mã Văn Tài thập phần tốt. Xoay người hồ ly lại, đối diện ánh mắt nó, nở nụ cười, “Lương huynh, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ đây?”
“Hệ thống, không thể cho chút gợi ý sao?”
【ngoạn gia chỉ có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ không trợ giúp gì. 】
Nghe hệ thống nói vậy, Mã Văn Tài cũng không có thất vọng, nguyên bản cũng không có trông cậy vào hệ thống này có thể giúp mình cái gì. Nhàn nhã nằm ở nóc nhà nghĩ nên làm cái gì bây giờ, thật sự là thập phần thích ý, Mã Văn Tài cảm thấy chính mình càng ngày càng thích tư thế này.
“Kỷ huynh? Chuyện gì mà kích động như thế.” Ở thời điểm Mã Văn Tài chuẩn bị rời đi, chợt nghe dưới mái hiên có thanh âm nói chuyện, vì thế tạm thời không có động tác.
Như là sợ người khác nghe thấy, một người đè thấp thanh âm, “Hôm qua, ta rõ ràng nhìn thấy có một con hồ ly màu trắng xuất hiện ở trong viện, nhưng còn chưa kịp đến gần liền nhoáng cái không thấy.”
“Kỷ huynh, việc này tựa hồ cũng không có gì, sao ngươi lại kinh hoảng như thế, có lẽ là hồ ly trên núi chạy xuống mà?” Nghe lời nói của đồng bạn, người kia tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, thanh âm không tự giác lớn một chút.
“Nếu như vậy thì tốt rồi, nhưng con hồ ly ta nhìn thấy kia có ba cái đuôi!” Tựa hồ là bởi vì đồng bạn của mình không tin, thanh âm bạn Kỷ hơi chút lớn một ít, trong giọng nói lại có thể nghe thấy có chút kinh dị.
“Lời này có ý gì? Trên đời này làm sao sẽ có hồ ly ba đuôi.” Ngữ khí đều là kinh ngạc.
“Đúng vậy, cho nên ta cảm thấy con hồ ly kia không tầm thường, cho nên ta muốn đi bắt lại, hoặc là…” Xa xa truyền đến tiếng bước chân, hai người đình chỉ đề tài, cùng nhau rời đi.
Sau khi đợi cho hai người rời khỏi, một người nhảy xuống từ nóc nhà. Mã Văn Tài sửa sang lại một chút nếp uốn quần áo trên người, liếc mắt nhìn phương hướng hai người rời đi một cái, xoay người về phòng mình.
“Mã huynh, trễ như vậy ngươi còn đi đâu?” Mã Văn Tài vừa vào cửa, chợt nghe thấy một thanh âm trong trẻo.
Nhìn thoáng qua Tạ Trí đứng ở trước mặt mình, Mã Văn Tài cười cười, “Sắc trời bên ngoài khá tốt, vì thế ra ngoài đi dạo.”
“Nga.” Nhìn thấy Mã Văn Tài sau khi nói xong cũng không có liếc mắt nhìn chính mình một cái, ánh mắt Tạ Trí nhịn không được đi theo Mã Văn Tài. Bình tĩnh mà xem xét, cho tới nay Mã Văn Tài là một người đẹp đẽ nhất trong tất cả người hắn từng gặp.
Cảm giác được tầm mắt có chút kỳ quái, Mã Văn Tài nhìn lại theo tầm mắt hướng tới chủ nhân, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Trí đang cuống quýt xoay người. Không có nghĩ nhiều, tự mình dọn dẹp một chút liền đi ngủ.
Nhìn thấy động tác của Mã Văn Tài, Tạ Trí thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không biết vì cái gì mà có chút thất vọng.
“Lương huynh, hôm qua ngươi thấy được không?” Sáng sớm, Chúc Anh Đài liền đầy mặt nghi hoặc hỏi Lương Sơn Bá.
Lúc này tinh thần Lương Sơn Bá tựa hồ có chút không tốt, nhưng tính tình vẫn thập phần tốt trả lời, “Cái gì?”
“Chuyện là hôm qua ta thấy có một con hồ ly chạy đến trong phòng chúng ta, nhưng là sau đó đột nhiên không thấy, không biết ngươi có nhìn thấy hay không.” Chúc Anh Đài có chút chần chờ mở miệng. Hôm qua nàng ngủ có chút trễ, đợi cho sau khi tắt đèn còn không ngủ, ở thời điểm nàng trợn tròn mắt ngủ không được chỉ thấy một con hồ ly màu trắng chạy vào trong phòng, qua một chút liền chạy tới bên Lương Sơn Bá. Chờ nàng thật vất vả quyết tâm hạ quyết định đi nhìn Lương Sơn Bá bên kia, liền thấy được Lương Sơn Bá đang ngủ, mà tìm như thế nào đều không thấy con hồ ly kia.
Nói xong, Chúc Anh Đài còn một mình nghi hoặc, không có chú ý tới thân thể Lương Sơn Bá bởi vì lời nàng nói mà nháy mắt biến cương.
“Ta không có nhìn thấy cái gì hồ ly. Có lẽ, là đêm qua ngươi nhìn lầm rồi.” Lương Sơn Bá đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ra vẻ lơ đãng nói.
Suy nghĩ trong chốc lát, Chúc Anh Đài cảm thấy có thể là hôm qua chính mình buồn ngủ nên có chút mơ hồ, vì thế không thèm để ý nói, “Ân, có lẽ là ta nhìn lầm rồi.”
Thấy Chúc Anh Đài không có ở chú ý chuyện này, Lương Sơn Bá hiển nhiên nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đợi cho hai người đi vào học đường, liền nhìn thấy nhóm học sinh mới đến giống bọn hắn đều tụ tập cùng một chỗ, như là đang bàn luận cái gì, cách gần mới nghe được thanh âm trong đó, “Ta nói cho các ngươi, việc này là thiên chân vạn xác, là ta tận mắt nhìn thấy, trong thư viện chúng ta có một con hồ ly kỳ quái, xuất hiện một chút liền tiêu thất.”
“Việc này không phải cái đại sự gì đi, dù sao trên núi thì cái gì đều có khả năng xảy ra, có con hồ ly chạy đến nơi chúng ta thì có gì mà hiếm lạ.”
“Các ngươi không biết, con hồ ly ta thấy kia có ba cái đuôi.” Như là bất mãn bọn họ ngờ vực vô căn cứ, Kỷ Tiêu đầy mặt sinh khí nói.
“Kỷ huynh, cho dù là có, hiện tại cũng không thấy rồi? Chắc nó chạy về trên núi rồi.”
“Cho dù là như thế này, chờ thời điểm gặp lại nó chúng ta cũng có chuẩn bị tốt a.”
“Đúng, chỉ cần nó đến, chúng ta liền nhất định có thể bắt lấy nó.”
“Kia thật sự có hồ ly ba đuôi sao? Chẳng lẽ là yêu quái?”
“Đúng vậy, có ba cái đuôi, một lát xuất hiện, một lát lại biến mất, không phải yêu quái thì là cái gì?”
Ngay tại thời điểm mọi người nóng bỏng đàm luận chuyện này, đột nhiên một cái thanh âm thanh lãnh vang lên, “Sách không nói loạn thần quái lực, ngươi là người đọc sách, sao có thể tin việc hoang đường này.”
Mọi người bị thanh âm này cả kinh, quay đầu nhìn lại dĩ nhiên là Mã Văn Tài.
“Mã huynh, chúng ta chỉ là ở trong này đàm luận một phen, cũng không có ý đó.” Đối với loại người có thân phận, học thức lại tốt như Mã Văn Tài này, phần lớn người đều là khen tặng, chỉ có số ít là hâm mộ, ghen tị.
“Đúng vậy, Mã huynh, chúng ta sao lại có thể tin tưởng loại sự tình như vậy đâu?”
“Ta cũng chỉ là nói nói chuyện ta nhìn thấy để cho mọi người nêu lên cái nhìn.” Đón ánh mắt Mã Văn Tài, Kỷ Tiêu ngượng ngùng nói.
Theo một đám tiếp lời, rất nhanh này đề tài đã bị kéo vào quá khứ.
Thẳng đến phu tử giảng bài vào lớp, mọi người mới về tới chỗ ngồi của mình. Trở lại phía trước chỗ mình ngồi, Mã Văn Tài nhìn lướt qua mọi người, phát hiện mặt Lương Sơn Bá đã có chút tái nhợt.
“Lương huynh, ngươi không sao chứ?” Học được một chút, Chúc Anh Đài đầy mặt quan tâm hỏi Lương Sơn Bá tựa hồ có chút không thoải mái.
Lương Sơn Bá miễn cưỡng cười cười, nói, “Không sao, có lẽ là vì đêm qua không có ngủ ngon, trở về nghỉ ngơi thì tốt rồi, còn phải phiền toái Chúc huynh giúp ta mang một chút cơm.”
“Ta đã biết, ngươi về trước nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Lương Sơn Bá trở về, Chúc Anh Đài mới xoay người đi đến nhà ăn.
Mã Văn Tài mới đi ra từ học đường, liền nhìn thấy hai người đi hai hướng, suy nghĩ một chút, nói một tiếng với Tạ Trí, đi theo trở về.
Tạ Trí nhìn bóng dáng Mã Văn Tài, nhìn thoáng qua Lương Sơn Bá phía trước, ánh mắt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì.
Lương Sơn Bá trở lại phòng mình, ngồi ở trên ghế, hồi tưởng lại vài buổi tối gần đây ánh mắt có chút bối rối. Nhìn tay mình, rõ ràng chính là một đôi tay người, sao mình lại biến thành một con động vật chứ? Chính mình sẽ không phải một cái yêu quái trên núi đi?
“Lương huynh, ngươi làm sao vậy?” Ngay tại thời điểm Lương Sơn Bá thập phần bất lực, bên ngoài truyền đến thanh âm Mã Văn Tài.
Nhìn Mã Văn Tài, Lương Sơn Bá vội vàng đứng lên, bất an hỏi, “Hiện tại Mã huynh đến có chuyện gì?”
Nhìn chằm chằm Lương Sơn Bá vài lần, Mã Văn Tài nhàn nhã nói, “Khống có gì, chỉ là nhìn sắc mặt Lương huynh tựa hồ không tốt lắm, vì thế lại đây xem một chút.”
“Ta không sao, chỉ là tối hôm qua không có ngủ đủ mà thôi, đa tạ Mã huynh quan tâm.”
Mã Văn Tài nhìn Lương Sơn Bá có chút đứng ngồi không yên vài lần, nhàn nhã mở miệng nói, “Nếu đã như vậy thì ta cáo từ trước, nếu có cần hỗ trợ, tùy thời có thể tới tìm ta.”
“Ân. Đa tạ hảo ý của Mã huynh.”
Thẳng đến sau khi xác định Mã Văn Tài rời khỏi, Lương Sơn Bá mới có thể thả lỏng, ngơ ngác ngồi ở chỗ kia không biết suy nghĩ gì.
Mấy ngày sau, không có người ở nhìn thấy con hồ ly kỳ quái kia, vì thế tâm tư chuẩn bị săn bắt của mọi người dần dần phai nhạt đi.
Nhìn thấy không có người nhắc lại chuyện này, Lương Sơn Bá rõ ràng nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục làm việc bình thường. Mà từ sau khi Mã Văn Tài biết chuyện này, liền vẫn xem chuyện này ở trong mắt, nhìn thấy hành động của Lương Sơn Bá khóe miệng câu lên.
【 đinh ——nhiệm vụ mới, mau nhận. 】
Mã Văn Tài đang suy nghĩ nên nói lời khách sáo với Lương Sơn Bá thế nào chợt nghe thanh âm nên bị hoảng sợ, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
“Hệ thống, chúng ta có thể thương lượng một chút thời điểm lần sau ngươi thông báo có thể đừng đột nhiên như vậy hay không?”
【 không thể. Có nhiệm vụ thì phải thông báo. 】
“…”
Mã Văn Tài đột nhiên nghĩ, nếu thời điểm đang làm sự tình trọng yếu nào đó đột nhiên nghe được một tiếng thông báo như thế, vậy còn không bị đánh về nguyên hình.
“Được rồi, nhiệm vụ là cái gì?”
【 làm cho Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài tìm được người yêu. 】 (dich bừa đê qt là “quy túc” ko biết nên diễn tả sau nên để vậy cho mọi người dễ hiểu)
Mã Văn Tài suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy nhiệm vụ của mình tựa hồ lệch khỏi quỹ đạo lúc trước của hệ thống, mình rõ ràng là tới giúp nam phụ, vì sao hiện tại lại muốn giúp nhân vật chính.
“Hệ thống, ngươi không biết là nhiệm vụ này có vấn đề sao?”
Hệ thống trầm mặc vài giây, sau đó đáp.
【tình huống đặc thù, xử lý đặc thù. 】
Tiếp theo vô luận hỏi như thế nào, hệ thống đều không lên tiếng.
Mã Văn Tài chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ tới mấu chốt. Công lược trong dĩ vãng đều là nam chủ nữ chủ hạnh phúc cùng một chỗ, mà lần này hai người mặc dù ở cùng nhau, nhưng kết cục lại thập phần bi thảm. Hóa bướm gì đó có lẽ là tưởng tượng của hậu nhân đối với đoạn tình cảm tốt đẹp này, kết cục chân chính có thể là Lương Sơn Bá đã chết, mà Chúc Anh Đài cũng tự tử theo. Vì thế, còn đáng thương hơn so với Mã Văn Tài còn sống khá tốt chỉ là mất đi một cái tân nương tử không thích mình lắm.
Nghĩ như vậy, Mã Văn Tài thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu hệ thống kêu hắn đi cưới Chúc Anh Đài gì đó, kia thật đúng là không chấp nhận được.
Khi sắc trời tối xuống, Lương Sơn Bá liền rời phòng mình đi tới núi phía sau thư viện, nhìn thoáng qua trăng tròn trên trời, yên lặng thở dài một hơi.
Mấy giây qua đi, người tại chỗ không thấy chỉ còn lại có một con hồ ly ba đuôi, thời điểm hồ ly trên mặt đất lắc lắc đuôi chuẩn bị rời đi, một đôi tay từ phía sau bắt nó lên.
Hồ ly: lông toàn thân đều cứng lại rồi.
“Rốt cục tìm được ngươi.” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.
Xem hồ ly trong tay một cử động nhỏ cũng không dám, lúc này tâm tình Mã Văn Tài thập phần tốt. Xoay người hồ ly lại, đối diện ánh mắt nó, nở nụ cười, “Lương huynh, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ đây?”
Tác giả :
Ngốc Tiểu Mạch Chủ