Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu
Chương 11: Tiểu vương gia (3)
Từ sau khi lần trước cùng tiểu vương gia đại náo chợ, xem hí khúc, Trạch Hâm cảm thấy cậu cùng tiểu vương gia đã bước đầu thành lập cách mạng hữu nghị. Biểu hiện cụ thể chính là số lần tiểu vương gia xuất hiện ở trước mặt chính mình càng ngày càng nhiều, hơn nữa quan hệ giữa hai người càng ngày càng hòa hợp.
“Đi thôi, ta mang ngươi đi chơi.” Nhìn người đầy mặt trương dương đứng ở trước mặt chính mình, Trạch Hâm thập phần nghĩ không ra, hiện tại rõ ràng chính là ở nhà chính mình, vì cái gì tiểu vương gia nhàn nhã giống như là ở trong nhà hắn? Hơn nữa, tần suất xuất hiện hiện tại của tiểu vương gia có phải có chút cao hay không.
Nghe hắn nói, Trạch Hâm tự hỏi hai giây, đầy mặt hoài nghi nhìn hắn, đi chơi?
Nhìn thấy biểu tình của Trạch Hâm , Thác Bạt Trì đầy mặt ghét bỏ nói: “Yên tâm đi, ta tuyệt đối không mang ngươi đi loại địa phương ngươi vừa đi sẽ ngủ.” Nói xong, thấy bộ dáng thở dài nhẹ nhõm một hơi của cậu, buồn bực nghĩ, rõ ràng quản gia nói Trạch Hâm sẽ thích xem diễn a!
Gặp Thác Bạt Trì đầy mặt kiên trì, Trạch Hâm đành phải đứng dậy bất đắc dĩ đáp.”Được rồi.” Kỳ thật nếu có thể nói, cậu càng tình nguyện ở nhà nằm.
Nhìn Trạch Hâm đầy mặt không vui nhưng là không thể không đi, Thác Bạt Trì nhíu nhíu mày, sau đó như là nghĩ đến cái gì, cười cười.
Gặp Thác Bạt Trì tự nghĩ tự cười, Trạch Hâm nghi hoặc nhìn hắn hai mắt, đây là cái tình huống gì?
Đợi cho hai người tới địa phương tiểu vương gia nói, Trạch Hâm nhìn du thuyền tinh mỹ trước mắt, ngơ ngác chấn động. Đây chính là du thuyền cổ đại thật sự, không phải thứ bắt chước có dấu vết giả mạo của nhân công ở hiện đại có thể thay thế.
“Đi thôi.” Nhìn lướt qua người đang sợ ngây người, khóe miệng Thác Bạt Trì cong lên, dắt tay cậu lên thuyền.
Ở dưới sự dẫn dắt của Thác Bạt Trì nhìn xem văn hóa đã nửa đường mất đi này, Trạch Hâm hoàn toàn không có ý thức được chính mình đang ở hiện trạng bị ăn đậu hủ.
“Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi.” Tâm tình Thác Bạt Trì tốt lắm, một đường lôi kéo cậu đi đến đầu thuyền, chỉ vào một cái ghế nằm rộng mở nói: “Ngươi nếu thích, chúng ta có thể ngốc ở trên đây nhiều vài ngày.”
“Nga, được.” Rốt cục nhìn thoáng qua mọi thứ chung quanh, Trạch Hâm quay đầu ngơ ngác đáp. Thẳng đến nằm ở trên ghế, Trạch Hâm mới nhớ đến giống như có chỗ không đúng, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Ngươi vì cái gì ở trong này?”
“Nơi này chỉ có một ghế nằm, hơn nữa hai người chúng ta đều có thể nằm xuống.” Thác Bạt Trì đầy mặt rất chính trực nói.
Giống như có chỗ nào không đúng, nhưng giống như lại là đúng, rốt cuộc là nơi nào không đúng? Nghĩ như vậy, ở dưới dương quang ấm dào dạt Trạch Hâm mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nhìn người đang ngủ, Thác Bạt Trì đột nhiên lộ ra một cái tươi cười thỏa mãn, hôn hôn, thật cẩn thận ôm người ở trong lòng chính mình, sau đó cũng ngủ.
Mà thủy thủ đứng ở bốn phía thủ mặt không chút thay đổi đề phòng khắp nơi, như là không có thấy một màn như vậy.
Đang ngủ, thân thuyền kịch liệt lay động, sau đó cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô.
Trạch Hâm mở to mắt, liền nhìn thấy chính mình an an ổn ổn nằm ở trong lòng Thác Bạt Trì, không biết vì cái gì trên mặt đỏ hồng, vội vàng muốn giãy ra. Sau đó trượt tay một cái, càng thêm dùng sức nhào vào trong lòng hắn.
Cảm giác được lực đạo trong lòng, Thác Bạt Trì cúi đầu trêu tức Trạch Hâm: “Ta biết ngươi thích ta, nhưng là cũng không cần chủ động như vậy đi.”
Nghe Thác Bạt Trì nói, toàn bộ mặt Trạch Hâm đều đỏ lên, thanh âm vừa tỉnh ngủ không phải rất rõ ràng nói: “Ngươi buông ra ta.”
Ngay tại thời điểm Thác Bạt Trì chuẩn bị tiếp tục trêu trêu cậu, chợt nghe một cái thị vệ vội vàng vội vàng vội vàng chạy tới, “Tiểu vương gia, ta nghĩ ngươi cần nhìn một chút.”
Tựa hồ là bị thanh âm thị vệ nhắc nhở, Thác Bạt Trì ngẩng đầu nhìn lướt qua thị vệ, bình tĩnh buông Trạch Hâm ra đứng lên, sau đó đi theo.
Thẳng đến Thác Bạt Trì đi rồi, Trạch Hâm mới đứng lên, đối với thị vệ bên người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm công tử, hình như là mấy chiếc du thuyền tiền phương xảy ra vấn đề, không phải chuyện lớn gì, thỉnh công tử yên tâm.”
“Nga.” Nhìn thoáng qua phương hướng Thác Bạt Trì ly khai, Trạch Hâm suy nghĩ một chút, “Ta cũng liếc mắt xem một cái đi.”
Đợi cho thời điểm Trạch Hâm đuổi tới, liền nhìn thấy một đám người toàn thân ướt đẫm được mò lên, còn lắp bắp nói lời cảm tạ với Thác Bạt Trì.
“Sao lại thế này?” Đi đến bên người Thác Bạt Trì, Trạch Hâm nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì, chính là gặp cướp biển.” Thác Bạt Trì nhìn chằm chằm người vừa đi lên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn lướt qua Trạch Hâm, “Ngươi ở trong này làm gì? Lại không giúp được gì, trở về nghỉ ngơi, chỉ biết thêm phiền.”
“Ngươi…” Chính mình rõ ràng là có hảo tâm, Trạch Hâm tức giận theo dõi hắn.
“Đi nghỉ ngơi.” Nói xong, không lại nhìn Trạch Hâm, quay đầu nhìn thị vệ bên người cậu, “Mang Trạch công tử đi xuống nghỉ ngơi.”
Tức giận liếc mắt trừng Thác Bạt Trì một cái, Trạch Hâm đi theo thị vệ, trước khi xoay người cậu tựa hồ thấy cái nữ chủ kia.
“Công tử, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, Vương gia hẳn là đến khuya mới có thể trở về.” Thị vệ đưa Trạch Hâm vào phòng, cung kính nói.
“Ân.” Trạch Hâm còn đang suy nghĩ người vừa rồi kia có phải nữ chủ hay không hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của thị vệ ý, sau khi nghĩ xong, liền trực tiếp ngủ.
Thác Bạt Trì xử lý xong tất cả sự vụ liên quan, trở lại phòng liền nhìn thấy người nào đó ngủ đến thập phần nhu thuận, cười cười.
Thời điểm Trạch Hâm tỉnh lại , cảm thấy ấm áp chung quanh thân thể chính mình, thập phần thoải mái. Mở mắt ra, liền thấy được khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt chính mình, sắc mặt lập tức liền đỏ lên.
“Tỉnh.” Sau khi thưởng thức đủ trạng thái ngây ngốc của Trạch Hâm, tâm tình Thác Bạt Trì rất tốt nhẹ nhàng mà nói bên tai cậu.
“A, ngươi!” Bị hơi thở ấm áp bên tai làm kinh ngạc, Trạch Hâm đẩy Thác Bạt Trì ra một chút, sau đó liền chỉ nghe một tiếng nổ “Đông”.
“Ngươi muốn uống một chút canh hay không.” Bưng bát lên, Trạch Hâm thật cẩn thận nhìn thiếu niên trước mắt.
Thác Bạt Trì lạnh lùng liếc cậu một cái, đem đầu chuyển hướng về phía bên kia, hoàn toàn không muốn để ý tới người vừa đá chính mình xuống dưới còn hại chính mình bị thương này.
Nhìn thấy Thác Bạt Trì như vậy, Trạch Hâm cũng không có sinh khí, chỉ là lúng túng không biết làm thế nào mới tốt. Ai kêu một cước của chính mình cư nhiên có uy lực như vậy, không chỉ có đá người xuống, còn làm người ta bị thương. Chỉ có thể thật cẩn thận liếm mặt nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, lúc ấy ta chỉ là rất khẩn trương.”
Thác Bạt Trì như trước không có ý tứ quan tâm cậu.
Ngay tại thời điểm Thác Bạt Trì không nói lời nào, Trạch Hâm cũng tìm không ra lời để nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm thị vệ: “Vương gia, có người muốn gặp ngươi.”
“Không gặp.”
“Nhưng là nàng nói nàng nhận thức Vương gia.”
Thác Bạt Trì tự hỏi hai giây, nói một câu: “Gọi bọn hắn vào đi.”
Nhìn Trạch Hâm đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thác Bạt Trì trừng mắt nhìn cậu vài lần, chính mình còn không có cho phép cậu rời đi.
Ở sau khi tiếp thu ánh mắt “Hung ác” của Thác Bạt Trì, Trạch Hâm thăm dò ngồi trở về. Cảm nhận được ánh mắt trên người chính mình bớt lợi hại đi một chút, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ở trong lúc hai người nói chuyện, liền nhìn thấy một cái trung niên nhân mập mạp mang theo một cái nữ tử thướt tha tiến vào.
“Vương gia, hạ quan cùng nữ nhi tới cảm tạ ân cứu mạng của ngài.” Trung niên nhân cùng nữ tử hành một cái lễ với Thác Bạt Trì.
“Không cần.” Thác Bạt Trì lạnh lùng nói.
Nhìn trung niên nhân đi ra cùng nữ tử đầy mặt không cam lòng, Trạch Hâm hậu tri hậu giác nghĩ, nếu là tới cảm tạ, kia trang điểm tốt như vậy là làm cái gì?
“Như thế nào, nhìn cái nữ nhân kia đến ngây người?” Nghe được một cái âm thanh lạnh lùng truyền đến bên tai, Trạch Hâm quay đầu đi đầy mặt khó hiểu nhìn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Thác Bạt Trì hung tợn nói: “Hiện tại bổn vương muốn ăn cháo.”
“Nga, kia ta đi kêu người bưng tới.” Đi ra cửa, Trạch Hâm khó hiểu nghĩ, muốn ăn cứ việc nói thẳng thôi, ngươi không nói ta như thế nào biết.
Nhìn cái bóng dáng kia đi ra ngoài, Thác Bạt Trì cắn cắn môi, thầm mắng một tiếng, “Ngu xuẩn!”
“Tiện nhân!” Ở trong quá trình đem cháo trở về, Trạch Hâm dư quang quét đến một gian phòng tầng dưới có nữ nhân vừa đến kia đang tát mặt một nữ nhân khác, cái lực đạo kia làm cho Trạch Hâm giật nảy mình.
Cau mày nhìn cái nữ nhân kia, như thế nào có thể ác độc như thế, còn tại trước công chúng.
“Công tử, ngươi cần phải trở về.” Thị vệ vẫn đi theo bên người bảo hộ Trạch Hâm thấp giọng nhắc nhở, “Cháo nhanh lạnh.”
Nghe thị vệ nói, Trạch Hâm nhìn thoáng qua cháo trong lòng chính mình, sau đó nhìn thoáng qua hai người phía dưới, xoay người đi trở về.
Ở mặt dưới, nữ tử một bên đánh, một bên chửi bậy, “Đều là ngươi, nếu không phải ngươi vô dụng như vậy, hóa trang xấu như vậy , Vương gia cũng không khả năng không chú ý đến ta!”
Lan Khinh Tuyết một bên ôm mặt chính mình đã sưng thũng, một bên thật cẩn thận xin lỗi, thẳng đến nữ tử hết giận xoay người rời đi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong mắt tràn ngập oán hận, trên mặt treo một cái tươi cười châm chọc, tiểu vương gia như thế nào sẽ thích ngươi, người hắn thích chỉ có thể là ta! Cho dù lại đến một lần, tiểu vương gia sẽ chỉ thích chính mình. Đến lúc đó, các ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!
“Như thế nào chậm như vậy, chân của ngươi không phải lại ngắn đi mấy tấc?” Nhìn Trạch Hâm tiến vào, Thác Bạt Trì đầy mặt châm chọc nói.
Trong lòng yên lặng nhớ kỹ không cần so đo cùng bệnh nhân, Trạch Hâm áp chế lửa giận trong lòng chính mình, giọng điệu bình thản nói: “Không có, chỉ là vừa rồi gặp một chuyện rất ghê tởm.”
“Ghê tởm?” Thác Bạt Trì chọn mi nói.
“Chính là cái nữ nhân vừa đến kia, rõ ràng thoạt nhìn ôn nhu như vậy, ai biết cư nhiên ác độc như vậy, ta vừa rồi nhìn thấy nàng đang đánh mặt một nữ nhân khác.” Bởi vì chưa từng có gặp được qua loại sự tình này, Trạch Hâm một bên tức giận bất bình oán giận, một bên nói liên miên cằn nhằn.
“Như thế nào, là vì ngươi thích cái nữ tử kia, cho nên mới thất vọng như vậy?” Đợi cho Trạch Hâm nói xong, Thác Bạt Trì đầy mặt nghiền ngẫm đối cười nó với cậu.
Nhìn người nào đó từ khi sinh bệnh tới nay càng trở nên kì lạ, Trạch Hâm thật sự là không thể chịu đựng được, tức giận, “Ta mới không có thích cái nữ nhân kia, ngươi có thể không cần luôn cố tình gây sự như vậy hay không.” Nói xong, liền xông ra ngoài bên ngoài.
Nhìn người nào đó nổi giận đùng đùng ra ngoài, Thác Bạt Trì thu hồi biểu tình kiêu ngạo trên mặt, nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: “Ta cố tình gây sự? Nhưng là ngươi có biết không, cho dù khuynh tâm trong chốc lát, ai biết có thể thành cuồng dại về sau hay không.”
“Đi thôi, ta mang ngươi đi chơi.” Nhìn người đầy mặt trương dương đứng ở trước mặt chính mình, Trạch Hâm thập phần nghĩ không ra, hiện tại rõ ràng chính là ở nhà chính mình, vì cái gì tiểu vương gia nhàn nhã giống như là ở trong nhà hắn? Hơn nữa, tần suất xuất hiện hiện tại của tiểu vương gia có phải có chút cao hay không.
Nghe hắn nói, Trạch Hâm tự hỏi hai giây, đầy mặt hoài nghi nhìn hắn, đi chơi?
Nhìn thấy biểu tình của Trạch Hâm , Thác Bạt Trì đầy mặt ghét bỏ nói: “Yên tâm đi, ta tuyệt đối không mang ngươi đi loại địa phương ngươi vừa đi sẽ ngủ.” Nói xong, thấy bộ dáng thở dài nhẹ nhõm một hơi của cậu, buồn bực nghĩ, rõ ràng quản gia nói Trạch Hâm sẽ thích xem diễn a!
Gặp Thác Bạt Trì đầy mặt kiên trì, Trạch Hâm đành phải đứng dậy bất đắc dĩ đáp.”Được rồi.” Kỳ thật nếu có thể nói, cậu càng tình nguyện ở nhà nằm.
Nhìn Trạch Hâm đầy mặt không vui nhưng là không thể không đi, Thác Bạt Trì nhíu nhíu mày, sau đó như là nghĩ đến cái gì, cười cười.
Gặp Thác Bạt Trì tự nghĩ tự cười, Trạch Hâm nghi hoặc nhìn hắn hai mắt, đây là cái tình huống gì?
Đợi cho hai người tới địa phương tiểu vương gia nói, Trạch Hâm nhìn du thuyền tinh mỹ trước mắt, ngơ ngác chấn động. Đây chính là du thuyền cổ đại thật sự, không phải thứ bắt chước có dấu vết giả mạo của nhân công ở hiện đại có thể thay thế.
“Đi thôi.” Nhìn lướt qua người đang sợ ngây người, khóe miệng Thác Bạt Trì cong lên, dắt tay cậu lên thuyền.
Ở dưới sự dẫn dắt của Thác Bạt Trì nhìn xem văn hóa đã nửa đường mất đi này, Trạch Hâm hoàn toàn không có ý thức được chính mình đang ở hiện trạng bị ăn đậu hủ.
“Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi.” Tâm tình Thác Bạt Trì tốt lắm, một đường lôi kéo cậu đi đến đầu thuyền, chỉ vào một cái ghế nằm rộng mở nói: “Ngươi nếu thích, chúng ta có thể ngốc ở trên đây nhiều vài ngày.”
“Nga, được.” Rốt cục nhìn thoáng qua mọi thứ chung quanh, Trạch Hâm quay đầu ngơ ngác đáp. Thẳng đến nằm ở trên ghế, Trạch Hâm mới nhớ đến giống như có chỗ không đúng, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Ngươi vì cái gì ở trong này?”
“Nơi này chỉ có một ghế nằm, hơn nữa hai người chúng ta đều có thể nằm xuống.” Thác Bạt Trì đầy mặt rất chính trực nói.
Giống như có chỗ nào không đúng, nhưng giống như lại là đúng, rốt cuộc là nơi nào không đúng? Nghĩ như vậy, ở dưới dương quang ấm dào dạt Trạch Hâm mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nhìn người đang ngủ, Thác Bạt Trì đột nhiên lộ ra một cái tươi cười thỏa mãn, hôn hôn, thật cẩn thận ôm người ở trong lòng chính mình, sau đó cũng ngủ.
Mà thủy thủ đứng ở bốn phía thủ mặt không chút thay đổi đề phòng khắp nơi, như là không có thấy một màn như vậy.
Đang ngủ, thân thuyền kịch liệt lay động, sau đó cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô.
Trạch Hâm mở to mắt, liền nhìn thấy chính mình an an ổn ổn nằm ở trong lòng Thác Bạt Trì, không biết vì cái gì trên mặt đỏ hồng, vội vàng muốn giãy ra. Sau đó trượt tay một cái, càng thêm dùng sức nhào vào trong lòng hắn.
Cảm giác được lực đạo trong lòng, Thác Bạt Trì cúi đầu trêu tức Trạch Hâm: “Ta biết ngươi thích ta, nhưng là cũng không cần chủ động như vậy đi.”
Nghe Thác Bạt Trì nói, toàn bộ mặt Trạch Hâm đều đỏ lên, thanh âm vừa tỉnh ngủ không phải rất rõ ràng nói: “Ngươi buông ra ta.”
Ngay tại thời điểm Thác Bạt Trì chuẩn bị tiếp tục trêu trêu cậu, chợt nghe một cái thị vệ vội vàng vội vàng vội vàng chạy tới, “Tiểu vương gia, ta nghĩ ngươi cần nhìn một chút.”
Tựa hồ là bị thanh âm thị vệ nhắc nhở, Thác Bạt Trì ngẩng đầu nhìn lướt qua thị vệ, bình tĩnh buông Trạch Hâm ra đứng lên, sau đó đi theo.
Thẳng đến Thác Bạt Trì đi rồi, Trạch Hâm mới đứng lên, đối với thị vệ bên người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm công tử, hình như là mấy chiếc du thuyền tiền phương xảy ra vấn đề, không phải chuyện lớn gì, thỉnh công tử yên tâm.”
“Nga.” Nhìn thoáng qua phương hướng Thác Bạt Trì ly khai, Trạch Hâm suy nghĩ một chút, “Ta cũng liếc mắt xem một cái đi.”
Đợi cho thời điểm Trạch Hâm đuổi tới, liền nhìn thấy một đám người toàn thân ướt đẫm được mò lên, còn lắp bắp nói lời cảm tạ với Thác Bạt Trì.
“Sao lại thế này?” Đi đến bên người Thác Bạt Trì, Trạch Hâm nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì, chính là gặp cướp biển.” Thác Bạt Trì nhìn chằm chằm người vừa đi lên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn lướt qua Trạch Hâm, “Ngươi ở trong này làm gì? Lại không giúp được gì, trở về nghỉ ngơi, chỉ biết thêm phiền.”
“Ngươi…” Chính mình rõ ràng là có hảo tâm, Trạch Hâm tức giận theo dõi hắn.
“Đi nghỉ ngơi.” Nói xong, không lại nhìn Trạch Hâm, quay đầu nhìn thị vệ bên người cậu, “Mang Trạch công tử đi xuống nghỉ ngơi.”
Tức giận liếc mắt trừng Thác Bạt Trì một cái, Trạch Hâm đi theo thị vệ, trước khi xoay người cậu tựa hồ thấy cái nữ chủ kia.
“Công tử, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, Vương gia hẳn là đến khuya mới có thể trở về.” Thị vệ đưa Trạch Hâm vào phòng, cung kính nói.
“Ân.” Trạch Hâm còn đang suy nghĩ người vừa rồi kia có phải nữ chủ hay không hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của thị vệ ý, sau khi nghĩ xong, liền trực tiếp ngủ.
Thác Bạt Trì xử lý xong tất cả sự vụ liên quan, trở lại phòng liền nhìn thấy người nào đó ngủ đến thập phần nhu thuận, cười cười.
Thời điểm Trạch Hâm tỉnh lại , cảm thấy ấm áp chung quanh thân thể chính mình, thập phần thoải mái. Mở mắt ra, liền thấy được khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt chính mình, sắc mặt lập tức liền đỏ lên.
“Tỉnh.” Sau khi thưởng thức đủ trạng thái ngây ngốc của Trạch Hâm, tâm tình Thác Bạt Trì rất tốt nhẹ nhàng mà nói bên tai cậu.
“A, ngươi!” Bị hơi thở ấm áp bên tai làm kinh ngạc, Trạch Hâm đẩy Thác Bạt Trì ra một chút, sau đó liền chỉ nghe một tiếng nổ “Đông”.
“Ngươi muốn uống một chút canh hay không.” Bưng bát lên, Trạch Hâm thật cẩn thận nhìn thiếu niên trước mắt.
Thác Bạt Trì lạnh lùng liếc cậu một cái, đem đầu chuyển hướng về phía bên kia, hoàn toàn không muốn để ý tới người vừa đá chính mình xuống dưới còn hại chính mình bị thương này.
Nhìn thấy Thác Bạt Trì như vậy, Trạch Hâm cũng không có sinh khí, chỉ là lúng túng không biết làm thế nào mới tốt. Ai kêu một cước của chính mình cư nhiên có uy lực như vậy, không chỉ có đá người xuống, còn làm người ta bị thương. Chỉ có thể thật cẩn thận liếm mặt nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, lúc ấy ta chỉ là rất khẩn trương.”
Thác Bạt Trì như trước không có ý tứ quan tâm cậu.
Ngay tại thời điểm Thác Bạt Trì không nói lời nào, Trạch Hâm cũng tìm không ra lời để nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm thị vệ: “Vương gia, có người muốn gặp ngươi.”
“Không gặp.”
“Nhưng là nàng nói nàng nhận thức Vương gia.”
Thác Bạt Trì tự hỏi hai giây, nói một câu: “Gọi bọn hắn vào đi.”
Nhìn Trạch Hâm đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thác Bạt Trì trừng mắt nhìn cậu vài lần, chính mình còn không có cho phép cậu rời đi.
Ở sau khi tiếp thu ánh mắt “Hung ác” của Thác Bạt Trì, Trạch Hâm thăm dò ngồi trở về. Cảm nhận được ánh mắt trên người chính mình bớt lợi hại đi một chút, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ở trong lúc hai người nói chuyện, liền nhìn thấy một cái trung niên nhân mập mạp mang theo một cái nữ tử thướt tha tiến vào.
“Vương gia, hạ quan cùng nữ nhi tới cảm tạ ân cứu mạng của ngài.” Trung niên nhân cùng nữ tử hành một cái lễ với Thác Bạt Trì.
“Không cần.” Thác Bạt Trì lạnh lùng nói.
Nhìn trung niên nhân đi ra cùng nữ tử đầy mặt không cam lòng, Trạch Hâm hậu tri hậu giác nghĩ, nếu là tới cảm tạ, kia trang điểm tốt như vậy là làm cái gì?
“Như thế nào, nhìn cái nữ nhân kia đến ngây người?” Nghe được một cái âm thanh lạnh lùng truyền đến bên tai, Trạch Hâm quay đầu đi đầy mặt khó hiểu nhìn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Thác Bạt Trì hung tợn nói: “Hiện tại bổn vương muốn ăn cháo.”
“Nga, kia ta đi kêu người bưng tới.” Đi ra cửa, Trạch Hâm khó hiểu nghĩ, muốn ăn cứ việc nói thẳng thôi, ngươi không nói ta như thế nào biết.
Nhìn cái bóng dáng kia đi ra ngoài, Thác Bạt Trì cắn cắn môi, thầm mắng một tiếng, “Ngu xuẩn!”
“Tiện nhân!” Ở trong quá trình đem cháo trở về, Trạch Hâm dư quang quét đến một gian phòng tầng dưới có nữ nhân vừa đến kia đang tát mặt một nữ nhân khác, cái lực đạo kia làm cho Trạch Hâm giật nảy mình.
Cau mày nhìn cái nữ nhân kia, như thế nào có thể ác độc như thế, còn tại trước công chúng.
“Công tử, ngươi cần phải trở về.” Thị vệ vẫn đi theo bên người bảo hộ Trạch Hâm thấp giọng nhắc nhở, “Cháo nhanh lạnh.”
Nghe thị vệ nói, Trạch Hâm nhìn thoáng qua cháo trong lòng chính mình, sau đó nhìn thoáng qua hai người phía dưới, xoay người đi trở về.
Ở mặt dưới, nữ tử một bên đánh, một bên chửi bậy, “Đều là ngươi, nếu không phải ngươi vô dụng như vậy, hóa trang xấu như vậy , Vương gia cũng không khả năng không chú ý đến ta!”
Lan Khinh Tuyết một bên ôm mặt chính mình đã sưng thũng, một bên thật cẩn thận xin lỗi, thẳng đến nữ tử hết giận xoay người rời đi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong mắt tràn ngập oán hận, trên mặt treo một cái tươi cười châm chọc, tiểu vương gia như thế nào sẽ thích ngươi, người hắn thích chỉ có thể là ta! Cho dù lại đến một lần, tiểu vương gia sẽ chỉ thích chính mình. Đến lúc đó, các ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!
“Như thế nào chậm như vậy, chân của ngươi không phải lại ngắn đi mấy tấc?” Nhìn Trạch Hâm tiến vào, Thác Bạt Trì đầy mặt châm chọc nói.
Trong lòng yên lặng nhớ kỹ không cần so đo cùng bệnh nhân, Trạch Hâm áp chế lửa giận trong lòng chính mình, giọng điệu bình thản nói: “Không có, chỉ là vừa rồi gặp một chuyện rất ghê tởm.”
“Ghê tởm?” Thác Bạt Trì chọn mi nói.
“Chính là cái nữ nhân vừa đến kia, rõ ràng thoạt nhìn ôn nhu như vậy, ai biết cư nhiên ác độc như vậy, ta vừa rồi nhìn thấy nàng đang đánh mặt một nữ nhân khác.” Bởi vì chưa từng có gặp được qua loại sự tình này, Trạch Hâm một bên tức giận bất bình oán giận, một bên nói liên miên cằn nhằn.
“Như thế nào, là vì ngươi thích cái nữ tử kia, cho nên mới thất vọng như vậy?” Đợi cho Trạch Hâm nói xong, Thác Bạt Trì đầy mặt nghiền ngẫm đối cười nó với cậu.
Nhìn người nào đó từ khi sinh bệnh tới nay càng trở nên kì lạ, Trạch Hâm thật sự là không thể chịu đựng được, tức giận, “Ta mới không có thích cái nữ nhân kia, ngươi có thể không cần luôn cố tình gây sự như vậy hay không.” Nói xong, liền xông ra ngoài bên ngoài.
Nhìn người nào đó nổi giận đùng đùng ra ngoài, Thác Bạt Trì thu hồi biểu tình kiêu ngạo trên mặt, nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: “Ta cố tình gây sự? Nhưng là ngươi có biết không, cho dù khuynh tâm trong chốc lát, ai biết có thể thành cuồng dại về sau hay không.”
Tác giả :
Ngốc Tiểu Mạch Chủ