Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 258
"Khách của mày không phải người thường phải không?"
Hai người sau khi ăn xong thì quay trở lại phòng trọ của Nhung, trời lúc này cũng đã tối, xung quanh dãy nhà trọ người ta cũng đóng cửa im ỉm, chỉ để lọt những khe sáng từ ánh đèn leo lét ra bên ngoài.
Mai đi bên cạnh Hoàng, ngẩng mặt lên hỏi cậu. Hoàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Mai mím môi, bấu chặt vào cánh tay Hoàng, gằn tiếng:
"Nếu như... Nếu như có xảy ra chuyện gì, mày liệu hồn với tao."
Hoàng xoa xoa đầu Mai, cũng không thèm lôi tay ra nữa, cười nhe nhởn.
"Yên tâm, không làm sao hết. Tao đảm bảo với mày."
"Vậy thì tốt."
Mai gật đầu, rồi gọi điện cho Nhung ra mở cửa thay vì đứng kêu như ban ngày. Bây giờ là giờ sinh hoạt riêng của xóm trọ, nhà ai về việc nhà nấy, gọi cửa ồn ào gây chú ý cũng không phải là ý kiến hay.
Tuy trong lòng cô linh cảm không tốt nhưng vẫn làm theo mọi hành động của Hoàng. Từ bé tới giờ mỗi khi làm những việc mơ hồ không có kết quả hoặc nguy hiểm đối với cả hai, ví dụ như là lùa chó hay trốn học đi chơi, Hoàng vẫn thường nói câu này, độ thành công tuy không cao, nhưng cuối cùng dù có thế nào thì Hoàng vẫn luôn không bao giờ để cô bị ảnh hưởng gì.
"Chị Mai."
Nhung vừa nghe điện thoại đã chạy vội ra mở cửa ngay, bằng chứng là trên tay cô vẫn còn cầm điện thoại chưa kịp tắt.
Ba người bước vào gian phòng trọ kia, Mai đảo mắt một lượt, quay qua hỏi Nhung:
"Làm sao thế? Hai người nữa ở cùng em đâu rồi?"
"Em bảo hai đứa đi ngủ nhờ phòng của bạn đêm nay rồi ạ."
"Sao lại phải thế?"
"Dạ... Do anh Hoàng dặn em không được để người khác biết chuyện mình làm tối nay, bảo em đuổi khéo hai bạn đi."
Nghe Nhung nói vậy, Mai liền lia mắt nhìn Hoàng, cậu không hề để ý, chỉ ngồi xuống bên cạnh túi đồ lớn sáng nay hai người vừa mua, mở ra bày hết các thứ ra ngoài.
"Em có chiếc bàn học gấp nhỏ không?"
"Có ạ."
"Lấy ra đây giúp anh."
Mai nghe lời Hoàng, lôi chiếc bàn học nhỏ đưa cho cậu.
"Vì là do ở phòng trọ nhỏ quá, không có nhiều chỗ nên em mua cái bàn gấp này để học cho nó đỡ chiếm diện tích."
"Được rồi, đưa anh nào." - Hoàng đưa tay ra đỡ lấy chiếc bàn nhỏ kia từ tay Nhung.
"Lấy ra để làm gì?"
Mai đứng bên cạnh thắc mắc. Thực ra cái gì cô cũng thắc mắc. Từng lời nói hành động của Hoàng mấy ngày nay cô đều thắc mắc.
Hai người sau khi ăn xong thì quay trở lại phòng trọ của Nhung, trời lúc này cũng đã tối, xung quanh dãy nhà trọ người ta cũng đóng cửa im ỉm, chỉ để lọt những khe sáng từ ánh đèn leo lét ra bên ngoài.
Mai đi bên cạnh Hoàng, ngẩng mặt lên hỏi cậu. Hoàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Mai mím môi, bấu chặt vào cánh tay Hoàng, gằn tiếng:
"Nếu như... Nếu như có xảy ra chuyện gì, mày liệu hồn với tao."
Hoàng xoa xoa đầu Mai, cũng không thèm lôi tay ra nữa, cười nhe nhởn.
"Yên tâm, không làm sao hết. Tao đảm bảo với mày."
"Vậy thì tốt."
Mai gật đầu, rồi gọi điện cho Nhung ra mở cửa thay vì đứng kêu như ban ngày. Bây giờ là giờ sinh hoạt riêng của xóm trọ, nhà ai về việc nhà nấy, gọi cửa ồn ào gây chú ý cũng không phải là ý kiến hay.
Tuy trong lòng cô linh cảm không tốt nhưng vẫn làm theo mọi hành động của Hoàng. Từ bé tới giờ mỗi khi làm những việc mơ hồ không có kết quả hoặc nguy hiểm đối với cả hai, ví dụ như là lùa chó hay trốn học đi chơi, Hoàng vẫn thường nói câu này, độ thành công tuy không cao, nhưng cuối cùng dù có thế nào thì Hoàng vẫn luôn không bao giờ để cô bị ảnh hưởng gì.
"Chị Mai."
Nhung vừa nghe điện thoại đã chạy vội ra mở cửa ngay, bằng chứng là trên tay cô vẫn còn cầm điện thoại chưa kịp tắt.
Ba người bước vào gian phòng trọ kia, Mai đảo mắt một lượt, quay qua hỏi Nhung:
"Làm sao thế? Hai người nữa ở cùng em đâu rồi?"
"Em bảo hai đứa đi ngủ nhờ phòng của bạn đêm nay rồi ạ."
"Sao lại phải thế?"
"Dạ... Do anh Hoàng dặn em không được để người khác biết chuyện mình làm tối nay, bảo em đuổi khéo hai bạn đi."
Nghe Nhung nói vậy, Mai liền lia mắt nhìn Hoàng, cậu không hề để ý, chỉ ngồi xuống bên cạnh túi đồ lớn sáng nay hai người vừa mua, mở ra bày hết các thứ ra ngoài.
"Em có chiếc bàn học gấp nhỏ không?"
"Có ạ."
"Lấy ra đây giúp anh."
Mai nghe lời Hoàng, lôi chiếc bàn học nhỏ đưa cho cậu.
"Vì là do ở phòng trọ nhỏ quá, không có nhiều chỗ nên em mua cái bàn gấp này để học cho nó đỡ chiếm diện tích."
"Được rồi, đưa anh nào." - Hoàng đưa tay ra đỡ lấy chiếc bàn nhỏ kia từ tay Nhung.
"Lấy ra để làm gì?"
Mai đứng bên cạnh thắc mắc. Thực ra cái gì cô cũng thắc mắc. Từng lời nói hành động của Hoàng mấy ngày nay cô đều thắc mắc.
Tác giả :
nhisanhh