Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 244
Kết thúc bữa ăn, ba người kia ra bàn trà dưới gốc cây ôn lại kỉ niệm cũ. Hoàng tới đưa cho mợ phích nước nóng rồi lấy cớ ngồi lại nên nghe được một ít. Hình như ai cũng bùi ngùi tiếc rẻ một thời đã qua.
"Từ ngày chị Sen mất, em còn chưa kịp có thời gian thăm chị ấy một lần nào nữa."
"Có sao đâu em. Sen mới mất nửa năm trước, chỉ cần em thu xếp được chuyện nhà, chúng ta đi tới thăm Sen."
Ông Long không còn khuôn mặt âm u như hồi nãy nữa, mà đổi lại thành trầm ngâm, mắt không hướng vào cuộc nói chuyện, xa xôi nhìn thứ gì đó như là mơ hồ, như là bất động.
Hoàng đoán ông ấy đang nghĩ tới lúc mình bị bỏ bùa chăng?
Có trời mới biết được lòng thầy mình nghĩ gì.
"Chị Sen" năm xưa của mợ Liên nay đã về với đất trời rồi, nhưng Hoàng vẫn tưởng tượng được theo lời kể của cả mợ Liên và thầy Long, bóng người thiếu nữ với túm tóc tết hai bên cùng chiếc răng khểnh, rõ duyên lại rõ đanh đá ương ngạnh, miệng còn văng vẳng câu "Liên ơi" giữa núi rừng Trường Sơn bạt ngàn kia. Nghe thầy Long kể lại lúc trước, do hoà bình lặp lại, Sen đã ngoài hai mươi tuổi, hồi đấy là tuổi già, tuổi ế của con gái, về làng quê của mình, trai họ không dám lấy, vì họ sợ người ta dị nghị, chê chị già, mặc dù chị rất đẹp, rất khéo tay. Thế nên chị cũng đành chịu sống một mình làm y tá già cho tới cuối đời phải lủi thủi. Thực ra cũng có mối muốn dạm ngõ chị làm vợ lẽ người ta, vợ cả họ chết rồi, lấy về cho chị yên bề gia thất, nhưng chị không chịu. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm không hiểu lí do, nhưng hai vợ chồng thầy Long hồi đấy mới cưới, hay vào thăm, động viên lại thừa hiểu một lí do.
Là Lâm chưa đi lấy vợ.
Hồi đấy, từ khi đi chiến trong rừng cho tới khi hoà bình lặp lại, tất cả mọi người trong binh đoàn của Long cùng trạm quân y của Liên đều nhìn ra y tá trưởng của họ thích phó đội trưởng của binh đoàn, nhưng mỗi lần nhắc tới mối tình đơn phương này ai cũng ngán ngẩm. Phần vì Sen yêu Lâm mười mươi ra đấy nhưng Sen không chịu thừa nhận, phần vì thương cho chị gái xinh đẹp mà ngốc cứ chờ đợi một thứ chẳng thuộc về mình.
Bởi lẽ Lâm cũng chẳng lấy ai nên Sen cứ vậy mà chờ.
Hoàng thở dài. Tình yêu ngày xưa thật kì diệu và bền bỉ, cũng thật sự mù quáng nữa. Ngày hôm nay, chính tại nơi Hoàng đang ngồi, cậu vẫn nhận ra tình yêu của Lâm dành cho bà Liên từ những hành động nhỏ nhặt. Nhưng có lẽ bà Liên chẳng bao giờ để ý.
Bởi vì trước giờ trong lòng chỉ có một người, những người ngoài kia có hô phong hoán vũ thế nào đi chăng nữa, một người kia cũng đủ làm mặt trời chiếu sáng cho mình rồi.
Tình cảm của bốn người, chỉ có hai người hạnh phúc.
"Từ ngày chị Sen mất, em còn chưa kịp có thời gian thăm chị ấy một lần nào nữa."
"Có sao đâu em. Sen mới mất nửa năm trước, chỉ cần em thu xếp được chuyện nhà, chúng ta đi tới thăm Sen."
Ông Long không còn khuôn mặt âm u như hồi nãy nữa, mà đổi lại thành trầm ngâm, mắt không hướng vào cuộc nói chuyện, xa xôi nhìn thứ gì đó như là mơ hồ, như là bất động.
Hoàng đoán ông ấy đang nghĩ tới lúc mình bị bỏ bùa chăng?
Có trời mới biết được lòng thầy mình nghĩ gì.
"Chị Sen" năm xưa của mợ Liên nay đã về với đất trời rồi, nhưng Hoàng vẫn tưởng tượng được theo lời kể của cả mợ Liên và thầy Long, bóng người thiếu nữ với túm tóc tết hai bên cùng chiếc răng khểnh, rõ duyên lại rõ đanh đá ương ngạnh, miệng còn văng vẳng câu "Liên ơi" giữa núi rừng Trường Sơn bạt ngàn kia. Nghe thầy Long kể lại lúc trước, do hoà bình lặp lại, Sen đã ngoài hai mươi tuổi, hồi đấy là tuổi già, tuổi ế của con gái, về làng quê của mình, trai họ không dám lấy, vì họ sợ người ta dị nghị, chê chị già, mặc dù chị rất đẹp, rất khéo tay. Thế nên chị cũng đành chịu sống một mình làm y tá già cho tới cuối đời phải lủi thủi. Thực ra cũng có mối muốn dạm ngõ chị làm vợ lẽ người ta, vợ cả họ chết rồi, lấy về cho chị yên bề gia thất, nhưng chị không chịu. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm không hiểu lí do, nhưng hai vợ chồng thầy Long hồi đấy mới cưới, hay vào thăm, động viên lại thừa hiểu một lí do.
Là Lâm chưa đi lấy vợ.
Hồi đấy, từ khi đi chiến trong rừng cho tới khi hoà bình lặp lại, tất cả mọi người trong binh đoàn của Long cùng trạm quân y của Liên đều nhìn ra y tá trưởng của họ thích phó đội trưởng của binh đoàn, nhưng mỗi lần nhắc tới mối tình đơn phương này ai cũng ngán ngẩm. Phần vì Sen yêu Lâm mười mươi ra đấy nhưng Sen không chịu thừa nhận, phần vì thương cho chị gái xinh đẹp mà ngốc cứ chờ đợi một thứ chẳng thuộc về mình.
Bởi lẽ Lâm cũng chẳng lấy ai nên Sen cứ vậy mà chờ.
Hoàng thở dài. Tình yêu ngày xưa thật kì diệu và bền bỉ, cũng thật sự mù quáng nữa. Ngày hôm nay, chính tại nơi Hoàng đang ngồi, cậu vẫn nhận ra tình yêu của Lâm dành cho bà Liên từ những hành động nhỏ nhặt. Nhưng có lẽ bà Liên chẳng bao giờ để ý.
Bởi vì trước giờ trong lòng chỉ có một người, những người ngoài kia có hô phong hoán vũ thế nào đi chăng nữa, một người kia cũng đủ làm mặt trời chiếu sáng cho mình rồi.
Tình cảm của bốn người, chỉ có hai người hạnh phúc.
Tác giả :
nhisanhh