Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 13
"Tôi đã mời được thầy Long về rồi đây."
Ông Hiệp mở cánh cổng biệt thự, cả một công trình hòn non bộ công phu được đặt ngay tại góc đẹp nhất của sân. Ngoài ra còn những cây rất quý hiếm, có lẽ là rất mất công mới có thể tìm được về để trồng.
"Chào thầy, chào cậu ạ."
Phía nhà chính, một người phụ nữ cũng độ trung niên, có lẽ chính là vợ ông Hiệp, bà chủ căn nhà này, khuôn mặt cũng tiều tuỵ không kém, đi ra cùng với một cô gái, tiến thẳng về phía ba người Hoàng.
"À vâng, tôi chào chị."
"Cháu chào cô ạ."
Hoàng lễ phép cúi đầu.
"Mời thầy mời cậu vào bên trong."
Ở bên ngoài đã choáng, bên trong còn choáng hơn. Có vẻ như ông chủ căn nhà này rất thích chơi đồ cổ và sưu tầm gỗ quý. Nguyên một bộ bàn, phản, tủ ly đều được đóng bằng loại pơmu quý hiếm, rắn chắc, to uỳnh, ở bên trên có bày lên những đồ cổ, nào bình hoa, nào chén trà, và cả một bộ bình phong, có lẽ là từ thời nhà Nguyễn.
"Mong thầy giúp đỡ..."
Giọng người phụ nữ như run lên, chuẩn bị nấc từng cơn, hình như là sắp khóc.
"Ấy ấy, chị đừng khóc, tôi còn chưa nghe sự tình gì cơ mà..."
Người kia không dừng lại được, tiếp tục ôm mặt khóc.
Ông Hiệp thấy thế, sai cô gái đứng ở đằng sau đi pha trà, còn phần mình thì ôm lấy vợ, cho bà dựa vào vai, vỗ về...
Thì ra là giúp việc à?
-_-"
"Thầy thấy vợ chồng trung niên nhà người ta chưa? Nhà người ta chưa?"
Hoàng mặt đầy gian xảo, ghé sát tai thầy Long, nói nhỏ.
Thầy Long cũng không vừa, ghé vào tai Hoàng.
"Thử hỏi bà già ở nhà kia có liễu yếu đào tơ thế kia không? Nếu có chuyện xảy ra như thế này, không khéo thầy mày mới là người ôm mặt khóc cho bà ấy dỗ thì có..."
"Ừ ha..."
Hoàng ngẩn người ra hồi tưởng những lúc ông thầy bị vợ mắng, trong lòng không khỏi có chút rùng mình. Một câu thôi...
Nữ tử hán!
"Xin lỗi thầy, để tôi thay vợ nói lại sự tình cho thầy và cậu..."
"Vâng, anh cứ nói."
"Chuyện là như thế này ạ, con gái tôi, năm nay 26 tuổi đầu rồi. Tính tình hiền lành ngoan ngoãn, trước giờ không có biểu hiện gì bất thường cả. Chẳng là cháu muốn lấy chồng, rồi thì cũng đã đến tuổi mà... Nhưng không hiểu sao, dạo gần đây, cháu có những hành động lạ làm chúng tôi rất sợ hãi..."
"Biểu hiện lạ sao?"
"Vâng, cứ đêm xuống, cháu luôn như người mộng du, đi đi lại lại trong khắp các ngõ ngách xung quanh. Cháu như người vô hồn vậy, thỉnh thoảng lại cầm dao đòi chém giết chúng tôi. Còn ban ngày, cháu đòi mặc áo dài, đi ra đường, không hiểu là vì đâu mà lại đến một nhà trong phường, kêu gào thảm thiết..."
Ông Hiệp mở cánh cổng biệt thự, cả một công trình hòn non bộ công phu được đặt ngay tại góc đẹp nhất của sân. Ngoài ra còn những cây rất quý hiếm, có lẽ là rất mất công mới có thể tìm được về để trồng.
"Chào thầy, chào cậu ạ."
Phía nhà chính, một người phụ nữ cũng độ trung niên, có lẽ chính là vợ ông Hiệp, bà chủ căn nhà này, khuôn mặt cũng tiều tuỵ không kém, đi ra cùng với một cô gái, tiến thẳng về phía ba người Hoàng.
"À vâng, tôi chào chị."
"Cháu chào cô ạ."
Hoàng lễ phép cúi đầu.
"Mời thầy mời cậu vào bên trong."
Ở bên ngoài đã choáng, bên trong còn choáng hơn. Có vẻ như ông chủ căn nhà này rất thích chơi đồ cổ và sưu tầm gỗ quý. Nguyên một bộ bàn, phản, tủ ly đều được đóng bằng loại pơmu quý hiếm, rắn chắc, to uỳnh, ở bên trên có bày lên những đồ cổ, nào bình hoa, nào chén trà, và cả một bộ bình phong, có lẽ là từ thời nhà Nguyễn.
"Mong thầy giúp đỡ..."
Giọng người phụ nữ như run lên, chuẩn bị nấc từng cơn, hình như là sắp khóc.
"Ấy ấy, chị đừng khóc, tôi còn chưa nghe sự tình gì cơ mà..."
Người kia không dừng lại được, tiếp tục ôm mặt khóc.
Ông Hiệp thấy thế, sai cô gái đứng ở đằng sau đi pha trà, còn phần mình thì ôm lấy vợ, cho bà dựa vào vai, vỗ về...
Thì ra là giúp việc à?
-_-"
"Thầy thấy vợ chồng trung niên nhà người ta chưa? Nhà người ta chưa?"
Hoàng mặt đầy gian xảo, ghé sát tai thầy Long, nói nhỏ.
Thầy Long cũng không vừa, ghé vào tai Hoàng.
"Thử hỏi bà già ở nhà kia có liễu yếu đào tơ thế kia không? Nếu có chuyện xảy ra như thế này, không khéo thầy mày mới là người ôm mặt khóc cho bà ấy dỗ thì có..."
"Ừ ha..."
Hoàng ngẩn người ra hồi tưởng những lúc ông thầy bị vợ mắng, trong lòng không khỏi có chút rùng mình. Một câu thôi...
Nữ tử hán!
"Xin lỗi thầy, để tôi thay vợ nói lại sự tình cho thầy và cậu..."
"Vâng, anh cứ nói."
"Chuyện là như thế này ạ, con gái tôi, năm nay 26 tuổi đầu rồi. Tính tình hiền lành ngoan ngoãn, trước giờ không có biểu hiện gì bất thường cả. Chẳng là cháu muốn lấy chồng, rồi thì cũng đã đến tuổi mà... Nhưng không hiểu sao, dạo gần đây, cháu có những hành động lạ làm chúng tôi rất sợ hãi..."
"Biểu hiện lạ sao?"
"Vâng, cứ đêm xuống, cháu luôn như người mộng du, đi đi lại lại trong khắp các ngõ ngách xung quanh. Cháu như người vô hồn vậy, thỉnh thoảng lại cầm dao đòi chém giết chúng tôi. Còn ban ngày, cháu đòi mặc áo dài, đi ra đường, không hiểu là vì đâu mà lại đến một nhà trong phường, kêu gào thảm thiết..."
Tác giả :
nhisanhh