Phán Thần Hệ Thống
Chương 45: Thu hoạch bất ngờ
Chỉ thấy theo tiếng hét đó, tay trái Trần Dương nhanh chóng chụp tới một trảo vào lá phù đang kịch liệt rung động phát nổ.
‘Rắc’
Lá phù truyền đến âm thanh bạo liệt, Trần Dương động tác càng nhanh hơn mấy lần, hình thành một tầng linh lực mạnh mẽ bao bọc toàn bộ lá phù, trong tích tắc liền phong ấn nó.
Khoé miệng tràn ra một dòng máu tươi, phất tay thu một quả cầu có vài vết nứt vào trong nhẫn trữ vật, trong chớp mắt nhìn sang một bên hét:
- Đến phiên ngươi! Chết!
Nói xong, Trần Dương đâm tới một thương rít gào bao hàm sát ý kinh thiên.
Lần đầu tiên trong đời, Trần Dương lại nảy sinh sát ý nồng đậm với một người như vậy, ra tay không có nửa điểm do dự.
Chỉ thấy Hắc Ma cười thảm một tiếng, lập tức bị một thương đâm trúng, chia năm xẻ bày, bị lôi quang oanh kích tan nát, chết tại chỗ!
Trần Dương sau khi thấy vậy thì thần thức khẽ đảo kiểm tra chung quanh lần nữa, cũng chỉ kịp thu lại Chiến Giáp và Chiến Thương rồi thân hình quỷ dị nhún một cái biến mất tại chỗ.
Mà chung quanh ký túc xá giờ phút này bắt đầu có tiếng bước chân kéo đến, lại có vô số tiếng hét kinh hãi bên các ký túc xá lân cận vang lên.
- Tiểu Hồng, ngươi la cái gì?
Một nữ sinh viên mặt mày nhăn nhó ngái ngủ, nhìn cô bạn đang ngồi bên bàn học gần cửa sổ hét toáng lên.
- Tiểu Trúc, vừa nãy ta thấy có bóng cái gì đó thấp thoáng bên ký túc xá số ba, lại còn như có động đất cùng tiếng la hét nữa…
Cô gái kia che miệng la lớn, khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt.
Cảnh này là tình cảnh chung của những sinh viên gần đó.
Mà dần dần, một số người tò mò bắt đầu kéo đến chung quanh ký túc xá số ba, bởi vì những âm thanh truyền ra từ nơi đây quả thật quá ồn ào. Trong lúc âm thanh đang ồn ào thì không có ai dám tiến đến, giờ âm thanh hơi yên ắng lại thì tính hiếu kỳ lại lấn át, cùng nhau tiến đến xem xét.
Chốc lát sau, cảnh sát cũng kéo tới, sau đó làm thành một khu vực cấm người tiến vào.
Trần Dương đối với hết thảy chuyện này không có đi quan tâm, mà một đường nhanh chóng trở về khách sạn.
Sau khi từ ban công nhẹ nhàng bay vào phòng mà không bị bất cứ ai để ý hay phát hiện, Trần Dương liền ngồi lên giường, nhẹ nhàng lấy ra mấy viên đan dược chữa thương chuẩn bị sẵn, đồng thời nuốt hết vào miệng, chậm rãi điều tức.
Hai ngày…
Sáu ngày…
Một tuần sau, Trần Dương rốt cục chậm rãi mở mắt ra.
Một lần điều tức này, Trần Dương rốt cuộc dựa vào dược lực mạnh mẽ bên trong đan dược mà khoi phục tu vi đến bảy tám thành.
Lúc chiến đấu kia nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, thực sự Trần Dương khi sử dụng Chiến Thương đã gánh một cái gánh nặng rất lớn.
Chiến Thương nọ mỗi lần ra tay đều như hồng hoang mãnh thú, không chịu trói buộc mà muốn hút cạn linh lực trong người Trần Dương ra để nó tung hoành.
Cũng bởi vậy, Trần Dương cố gắng thu tay lại thật nhanh, đồng thời nhanh chóng trở về nơi ở trước khi linh lực trong cơ thể cạn khô, lại xảy ra tình trạng như lần trước nằm viện mấy tháng.
Trần Dương tin rằng, nếu như lần này Trần Dương lại xuất hiện nữa thì chắc chắn sẽ không nhẹ nhõm rời khỏi như lần trước.
- Xem ra thực lực ta vẫn quá thấp. Chiến Thương này…sau này nên hạn chế sử dụng lại. Nếu để cho nó hút thêm vài hơi nữa, không chừng mình thành cái xác khô mất!
Trần Dương cười khổ tự giễu một câu sau đó thần thức tiến vào trong Pháp Đường.
Ngay khi thân ảnh Trần Dương xuất hiện thì liền triệu hồi hồn phách Hắc Ma tới.
Hắc Ma vừa xuất hiện, Trần Dương không nói hai lời lấy ‘Sưu Hồn Lệnh’ tới tay ném ra nói:
- Sưu Hồn!
Vừa ra tay lập tức sử dụng Sưu Hồn Lệnh, Trần Dương có quá đáng hay không?
Ít nhất, Trần Dương cho là không có gì quá đáng.
Kẻ trước mắt chưa biết có đúng là hung thủ vụ án Trương Tiểu Anh hay không, nhưng người này chuyên tu ma đạo, chắc chắn làm hại không ít sinh linh, trên người cũng không biết nhuộm qua bao nhiêu máu tươi rồi. Người này âm hiểm xảo trá, tra hỏi hắn vừa mất thời gian lại không biết được bao nhiêu lời là thật.
Trần Dương cũng không muốn phí thời gian với hắn.
Hắc Ma hồn phách vừa ngưng tụ, đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì bỗng càm thấy trước mắt tối sầm, không còn nhận thức được gì nữa.
Nửa ngày sau, Trần Dương thu hồi Sưu Hồn Lệnh, chậm rãi kiểm tra thông tin bên trong.
Vừa xem, sắc mặt hắn liền khó coi.
Không biết người này dùng bí thuật gì mà tự huỷ ký ức bản thân, những điểm quan trọng như nguồn gốc hoặc kẻ đứng sau lưng y đều bị xoá trước khi bị đưa đến đây.
Tuy vậy, những việc mà gã đã làm như bức hại, luyện chế các cô gái trẻ thành quỷ hồn để thay hắn thu hút âm khí thì đều vẫn còn đó.
- Hừ, triệu hồi Trương Tiểu Anh!
Trần Dương nén giận ra lệnh.
Lệnh vừa ban ra lập tức thấy thân hình Trương Tiểu Anh chậm rãi xuất hiện.
- Tiểu nữ Trương Tiểu Anh, ra mắt đại nhân!
- Miễn lễ, ngươi nhìn xem người kia có phải là kẻ hãm hại ngươi không?
Trần Dương phất tay chỉ vào Hắc Ma nói.
Trương Tiểu Anh nghe vậy liền dời ánh mắt nhìn sang.
Nàng vừa nhìn, khuôn mặt liền kinh hãi đến hoa dung thất sắc, lùi lại mấy bước run lập cập nói:
- Đại nhân, chính là hắn, cứu ta!
Trần Dương thấy vậy liền nhíu mài:
- Ồn ào. Người này đã bị ta khống chế, ở nơi đây tuyệt đối không dám làn càn. Ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy.
Trương Tiểu Anh đáy lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự nhắc nhở trong lời nói của Trần Dương cho nên liền cung kính quỳ xuống nói:
- Đại nhân, tiểu nữ chỉ vì sợ hãi nên mới vô phép, xin đại nhân trách tội.
- Không cần, niệm tình ngươi đối với người kia cả đời hận ý lại bị uy hiếp từ sâu trong linh hồn, nhìn thấy hắn ngươi liền theo bản năng sợ hãi cũng không có gì đáng trách. Nếu đã nhận thức được hắn, vậy hôm nay bổn quan tại đây xử tội người này coi như cấp cho ngươi công đạo, khúc mắc từ đây hoá giải. Ngươi có ý kiến gì không?
- Xin vạn lần tạ ơn đại nhân xét xử đúng người đúng tội, tiểu nữ không còn gì để nói.
Trương Tiểu Anh cung kính nói ra.
Vừa nói ra, trong người nàng lập tức có một sợi tơ màu đen thoát ra. Trần Dương vừa nhìn liền biết đây là một sợi oán niệm cuối cùng vừa được cởi bỏ.
Mà theo sợi oán niệm này tiêu tán, Trần Dương lại nghe thấy công đức của hắn lại tăng thêm hai nghìn điểm nữa.
Trần Dương bấy giờ nghiêm mặt nhìn Hắc Ma nói:
- Tội nhân Hắc Ma, cả đời tàn sát nhân mạng vô tội. Thân là tu sĩ lại ra tay giết hại người phàm, luyện chế quỷ hồn làm hại nhân gian. Tội ác càng thêm chồng chất. Nay phán ngươi một vạn năm lao động khổ sai, xoá bỏ thân phận tu sĩ thiên đạo, rồi mới được đến Địa phủ báo danh chịu hình phạt như một người thường.
Nói xong liền phẩy tay một cái, thân ảnh Hắc Ma lập tức biến mất tại chỗ, biến mất khỏi Pháp Đường.
Trần Dương sau khi tuyên án xong thì lại đóng dấu Quan Ấn vào văn kiện xem như chính thức tuyên án.
Làm xong đâu đó, hắn lại nhìn Trương Tiểu Anh nói:
- Ngươi còn điều gì muốn nói không?
- Tiểu nữ không còn gì thắc mắc, chỉ mong hoàn thành công tác, sớm ngày đầu thai chuyển thế.
Trương Tiểu Anh nhẹ giọng nói, giọng nói mang theo ý tứ cảm kích.
Trần Dương nghe vậy gật đầu nhẹ giọng:
- Cho ngươi lui!
Nhìn thân ảnh Trương Tiểu Anh biến mất, Trần Dương thở dài. Sự việc mặc dù đi vào ngõ cụt, kẻ đứng sau màn tạm thời chưa hiển lộ nhưng Trần Dương cảm thấy xử xong Hắc Ma cũng xem như hoàn thành tâm nguyện cho nàng.
Nhất là, số điểm công đức hiện tại đã lên hơn ba mươi nghìn càng làm cho Trần Dương cảm thấy vui vẻ.
Hắn dời chân đi ra, nhưng không đến Thương Khố như thường lệ mà đi ra một khu hoang vắng chưa được khai phá của Nông Trang.
Vung tay một cái, trog tay Trần Dương liền xuất hiện quả cầu có chứa lá phù đang chuận bị tự bạo bị phong ấn hôm trước.
Trần Dương sau khi lấy ra quả cầu này liền cười lạnh, tay khẽ điểm ra mấy cái thủ pháp liền triệt để mở ra.
Ngay khi phong ấn mở ra, phù lục liền muốn rục rịch. Trần Dương thấy cảnh này liền hừ lạnh, đưa tay chà xát bóp tới.
Một âm thanh mơ hồ trong phù lục truyền ra:
- Xin đại nhân tha mạng!
Hiển nhiên trong này còn một đạo nguyên thần của Hắc Ma. Nguyên thần này vừa được thả ra liền lớn tiếng van xin, bởi vì nó chỉ mang theo thần trí chứ không mang theo lực lượng gì.
Trần Dương nhìn nó, hừ lạnh nói:
- Được rồi, trở về bản thể cùng chấp nhận hình phạt đi.
Nói xong liền phẩy tay một cái làm đạo nguyên thần này bay đi dung hợp với cỗ thân thể bị sưu hồn lúc trước của Hắc Ma.
Nếu như không có đạo nguyên thần này, cỗ thân thể kia của Hắc Ma chẳng khác nào một cỗ máy lao động, làm sao có sức răn đe?
Cho nên từ đầu Trần Dương đã cố ý chừa lại một tia nguyên thần này để làm cho Hắc Ma vừa chịu lao động khổ sai, vừa cảm nhận được sự gặm nhấm của thời gian.
Trần Dương nhìn lá phù, tập trung quan sát nó.
Phù này bên trên toàn bộ đều mà âm khí dao động kịch liệt, hiển nhiên là dùng một phương thức kỳ lạ để tế luyện.
Hắn phẩy tay lấy lá phù tới gần, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên thì thào:
- Thứ này…chẳng lẽ là một tia âm hoả?
Âm hoả có danh khí rất lớn, là một loại dị hoả xếp thứ mười chín trong Dị Hoả Bảng.
Âm Hoả không biết lý do xuất hiện, nhưng thông thường đều phải thông qua vô số âm minh hồn phách mới có thể có cơ may xuất hiện âm hoả. Nơi này mặc dù chỉ có một tia mơ hồ, thậm chí cũng chỉ là vừa đạt tới ngưỡng cửa xuất hiện Âm hoả. Nhưng nếu như gia trì thêm một chút chắc chắn có chính thức trở thành một tia Âm hoả thật sự.
Độ quý giá của Âm hoả, tất nhiên có thể làm cho bất kỳ gã tu sĩ nào đỏ hết cả mắt, cho nên nơi này mặc dù chỉ có một tia nhỏ nhoi cũng làm cho Trần Dương trong nháy mắt mừng như điên.
- Cũng may, tia âm hoả này rất yếu ớt, cho nên Hắc Ma mới để trong là phù ôn dưỡng, chờ tự bạo mới làm thành đòn sát thủ chân chính tiêu diệt ta. Cũng may…
Trần Dương cười vui vẻ nhìn lá phù như nhìn một chí bảo, ánh mắt cưng chiều.
‘Rắc’
Lá phù truyền đến âm thanh bạo liệt, Trần Dương động tác càng nhanh hơn mấy lần, hình thành một tầng linh lực mạnh mẽ bao bọc toàn bộ lá phù, trong tích tắc liền phong ấn nó.
Khoé miệng tràn ra một dòng máu tươi, phất tay thu một quả cầu có vài vết nứt vào trong nhẫn trữ vật, trong chớp mắt nhìn sang một bên hét:
- Đến phiên ngươi! Chết!
Nói xong, Trần Dương đâm tới một thương rít gào bao hàm sát ý kinh thiên.
Lần đầu tiên trong đời, Trần Dương lại nảy sinh sát ý nồng đậm với một người như vậy, ra tay không có nửa điểm do dự.
Chỉ thấy Hắc Ma cười thảm một tiếng, lập tức bị một thương đâm trúng, chia năm xẻ bày, bị lôi quang oanh kích tan nát, chết tại chỗ!
Trần Dương sau khi thấy vậy thì thần thức khẽ đảo kiểm tra chung quanh lần nữa, cũng chỉ kịp thu lại Chiến Giáp và Chiến Thương rồi thân hình quỷ dị nhún một cái biến mất tại chỗ.
Mà chung quanh ký túc xá giờ phút này bắt đầu có tiếng bước chân kéo đến, lại có vô số tiếng hét kinh hãi bên các ký túc xá lân cận vang lên.
- Tiểu Hồng, ngươi la cái gì?
Một nữ sinh viên mặt mày nhăn nhó ngái ngủ, nhìn cô bạn đang ngồi bên bàn học gần cửa sổ hét toáng lên.
- Tiểu Trúc, vừa nãy ta thấy có bóng cái gì đó thấp thoáng bên ký túc xá số ba, lại còn như có động đất cùng tiếng la hét nữa…
Cô gái kia che miệng la lớn, khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt.
Cảnh này là tình cảnh chung của những sinh viên gần đó.
Mà dần dần, một số người tò mò bắt đầu kéo đến chung quanh ký túc xá số ba, bởi vì những âm thanh truyền ra từ nơi đây quả thật quá ồn ào. Trong lúc âm thanh đang ồn ào thì không có ai dám tiến đến, giờ âm thanh hơi yên ắng lại thì tính hiếu kỳ lại lấn át, cùng nhau tiến đến xem xét.
Chốc lát sau, cảnh sát cũng kéo tới, sau đó làm thành một khu vực cấm người tiến vào.
Trần Dương đối với hết thảy chuyện này không có đi quan tâm, mà một đường nhanh chóng trở về khách sạn.
Sau khi từ ban công nhẹ nhàng bay vào phòng mà không bị bất cứ ai để ý hay phát hiện, Trần Dương liền ngồi lên giường, nhẹ nhàng lấy ra mấy viên đan dược chữa thương chuẩn bị sẵn, đồng thời nuốt hết vào miệng, chậm rãi điều tức.
Hai ngày…
Sáu ngày…
Một tuần sau, Trần Dương rốt cục chậm rãi mở mắt ra.
Một lần điều tức này, Trần Dương rốt cuộc dựa vào dược lực mạnh mẽ bên trong đan dược mà khoi phục tu vi đến bảy tám thành.
Lúc chiến đấu kia nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, thực sự Trần Dương khi sử dụng Chiến Thương đã gánh một cái gánh nặng rất lớn.
Chiến Thương nọ mỗi lần ra tay đều như hồng hoang mãnh thú, không chịu trói buộc mà muốn hút cạn linh lực trong người Trần Dương ra để nó tung hoành.
Cũng bởi vậy, Trần Dương cố gắng thu tay lại thật nhanh, đồng thời nhanh chóng trở về nơi ở trước khi linh lực trong cơ thể cạn khô, lại xảy ra tình trạng như lần trước nằm viện mấy tháng.
Trần Dương tin rằng, nếu như lần này Trần Dương lại xuất hiện nữa thì chắc chắn sẽ không nhẹ nhõm rời khỏi như lần trước.
- Xem ra thực lực ta vẫn quá thấp. Chiến Thương này…sau này nên hạn chế sử dụng lại. Nếu để cho nó hút thêm vài hơi nữa, không chừng mình thành cái xác khô mất!
Trần Dương cười khổ tự giễu một câu sau đó thần thức tiến vào trong Pháp Đường.
Ngay khi thân ảnh Trần Dương xuất hiện thì liền triệu hồi hồn phách Hắc Ma tới.
Hắc Ma vừa xuất hiện, Trần Dương không nói hai lời lấy ‘Sưu Hồn Lệnh’ tới tay ném ra nói:
- Sưu Hồn!
Vừa ra tay lập tức sử dụng Sưu Hồn Lệnh, Trần Dương có quá đáng hay không?
Ít nhất, Trần Dương cho là không có gì quá đáng.
Kẻ trước mắt chưa biết có đúng là hung thủ vụ án Trương Tiểu Anh hay không, nhưng người này chuyên tu ma đạo, chắc chắn làm hại không ít sinh linh, trên người cũng không biết nhuộm qua bao nhiêu máu tươi rồi. Người này âm hiểm xảo trá, tra hỏi hắn vừa mất thời gian lại không biết được bao nhiêu lời là thật.
Trần Dương cũng không muốn phí thời gian với hắn.
Hắc Ma hồn phách vừa ngưng tụ, đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì bỗng càm thấy trước mắt tối sầm, không còn nhận thức được gì nữa.
Nửa ngày sau, Trần Dương thu hồi Sưu Hồn Lệnh, chậm rãi kiểm tra thông tin bên trong.
Vừa xem, sắc mặt hắn liền khó coi.
Không biết người này dùng bí thuật gì mà tự huỷ ký ức bản thân, những điểm quan trọng như nguồn gốc hoặc kẻ đứng sau lưng y đều bị xoá trước khi bị đưa đến đây.
Tuy vậy, những việc mà gã đã làm như bức hại, luyện chế các cô gái trẻ thành quỷ hồn để thay hắn thu hút âm khí thì đều vẫn còn đó.
- Hừ, triệu hồi Trương Tiểu Anh!
Trần Dương nén giận ra lệnh.
Lệnh vừa ban ra lập tức thấy thân hình Trương Tiểu Anh chậm rãi xuất hiện.
- Tiểu nữ Trương Tiểu Anh, ra mắt đại nhân!
- Miễn lễ, ngươi nhìn xem người kia có phải là kẻ hãm hại ngươi không?
Trần Dương phất tay chỉ vào Hắc Ma nói.
Trương Tiểu Anh nghe vậy liền dời ánh mắt nhìn sang.
Nàng vừa nhìn, khuôn mặt liền kinh hãi đến hoa dung thất sắc, lùi lại mấy bước run lập cập nói:
- Đại nhân, chính là hắn, cứu ta!
Trần Dương thấy vậy liền nhíu mài:
- Ồn ào. Người này đã bị ta khống chế, ở nơi đây tuyệt đối không dám làn càn. Ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy.
Trương Tiểu Anh đáy lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự nhắc nhở trong lời nói của Trần Dương cho nên liền cung kính quỳ xuống nói:
- Đại nhân, tiểu nữ chỉ vì sợ hãi nên mới vô phép, xin đại nhân trách tội.
- Không cần, niệm tình ngươi đối với người kia cả đời hận ý lại bị uy hiếp từ sâu trong linh hồn, nhìn thấy hắn ngươi liền theo bản năng sợ hãi cũng không có gì đáng trách. Nếu đã nhận thức được hắn, vậy hôm nay bổn quan tại đây xử tội người này coi như cấp cho ngươi công đạo, khúc mắc từ đây hoá giải. Ngươi có ý kiến gì không?
- Xin vạn lần tạ ơn đại nhân xét xử đúng người đúng tội, tiểu nữ không còn gì để nói.
Trương Tiểu Anh cung kính nói ra.
Vừa nói ra, trong người nàng lập tức có một sợi tơ màu đen thoát ra. Trần Dương vừa nhìn liền biết đây là một sợi oán niệm cuối cùng vừa được cởi bỏ.
Mà theo sợi oán niệm này tiêu tán, Trần Dương lại nghe thấy công đức của hắn lại tăng thêm hai nghìn điểm nữa.
Trần Dương bấy giờ nghiêm mặt nhìn Hắc Ma nói:
- Tội nhân Hắc Ma, cả đời tàn sát nhân mạng vô tội. Thân là tu sĩ lại ra tay giết hại người phàm, luyện chế quỷ hồn làm hại nhân gian. Tội ác càng thêm chồng chất. Nay phán ngươi một vạn năm lao động khổ sai, xoá bỏ thân phận tu sĩ thiên đạo, rồi mới được đến Địa phủ báo danh chịu hình phạt như một người thường.
Nói xong liền phẩy tay một cái, thân ảnh Hắc Ma lập tức biến mất tại chỗ, biến mất khỏi Pháp Đường.
Trần Dương sau khi tuyên án xong thì lại đóng dấu Quan Ấn vào văn kiện xem như chính thức tuyên án.
Làm xong đâu đó, hắn lại nhìn Trương Tiểu Anh nói:
- Ngươi còn điều gì muốn nói không?
- Tiểu nữ không còn gì thắc mắc, chỉ mong hoàn thành công tác, sớm ngày đầu thai chuyển thế.
Trương Tiểu Anh nhẹ giọng nói, giọng nói mang theo ý tứ cảm kích.
Trần Dương nghe vậy gật đầu nhẹ giọng:
- Cho ngươi lui!
Nhìn thân ảnh Trương Tiểu Anh biến mất, Trần Dương thở dài. Sự việc mặc dù đi vào ngõ cụt, kẻ đứng sau màn tạm thời chưa hiển lộ nhưng Trần Dương cảm thấy xử xong Hắc Ma cũng xem như hoàn thành tâm nguyện cho nàng.
Nhất là, số điểm công đức hiện tại đã lên hơn ba mươi nghìn càng làm cho Trần Dương cảm thấy vui vẻ.
Hắn dời chân đi ra, nhưng không đến Thương Khố như thường lệ mà đi ra một khu hoang vắng chưa được khai phá của Nông Trang.
Vung tay một cái, trog tay Trần Dương liền xuất hiện quả cầu có chứa lá phù đang chuận bị tự bạo bị phong ấn hôm trước.
Trần Dương sau khi lấy ra quả cầu này liền cười lạnh, tay khẽ điểm ra mấy cái thủ pháp liền triệt để mở ra.
Ngay khi phong ấn mở ra, phù lục liền muốn rục rịch. Trần Dương thấy cảnh này liền hừ lạnh, đưa tay chà xát bóp tới.
Một âm thanh mơ hồ trong phù lục truyền ra:
- Xin đại nhân tha mạng!
Hiển nhiên trong này còn một đạo nguyên thần của Hắc Ma. Nguyên thần này vừa được thả ra liền lớn tiếng van xin, bởi vì nó chỉ mang theo thần trí chứ không mang theo lực lượng gì.
Trần Dương nhìn nó, hừ lạnh nói:
- Được rồi, trở về bản thể cùng chấp nhận hình phạt đi.
Nói xong liền phẩy tay một cái làm đạo nguyên thần này bay đi dung hợp với cỗ thân thể bị sưu hồn lúc trước của Hắc Ma.
Nếu như không có đạo nguyên thần này, cỗ thân thể kia của Hắc Ma chẳng khác nào một cỗ máy lao động, làm sao có sức răn đe?
Cho nên từ đầu Trần Dương đã cố ý chừa lại một tia nguyên thần này để làm cho Hắc Ma vừa chịu lao động khổ sai, vừa cảm nhận được sự gặm nhấm của thời gian.
Trần Dương nhìn lá phù, tập trung quan sát nó.
Phù này bên trên toàn bộ đều mà âm khí dao động kịch liệt, hiển nhiên là dùng một phương thức kỳ lạ để tế luyện.
Hắn phẩy tay lấy lá phù tới gần, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên thì thào:
- Thứ này…chẳng lẽ là một tia âm hoả?
Âm hoả có danh khí rất lớn, là một loại dị hoả xếp thứ mười chín trong Dị Hoả Bảng.
Âm Hoả không biết lý do xuất hiện, nhưng thông thường đều phải thông qua vô số âm minh hồn phách mới có thể có cơ may xuất hiện âm hoả. Nơi này mặc dù chỉ có một tia mơ hồ, thậm chí cũng chỉ là vừa đạt tới ngưỡng cửa xuất hiện Âm hoả. Nhưng nếu như gia trì thêm một chút chắc chắn có chính thức trở thành một tia Âm hoả thật sự.
Độ quý giá của Âm hoả, tất nhiên có thể làm cho bất kỳ gã tu sĩ nào đỏ hết cả mắt, cho nên nơi này mặc dù chỉ có một tia nhỏ nhoi cũng làm cho Trần Dương trong nháy mắt mừng như điên.
- Cũng may, tia âm hoả này rất yếu ớt, cho nên Hắc Ma mới để trong là phù ôn dưỡng, chờ tự bạo mới làm thành đòn sát thủ chân chính tiêu diệt ta. Cũng may…
Trần Dương cười vui vẻ nhìn lá phù như nhìn một chí bảo, ánh mắt cưng chiều.
Tác giả :
Tuý Vân Tử