Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 97
Trong sơn động u ám ẩm ướt, đưa tay không thấy được năm ngón. Tiếng nước nhỏ giọt, men theo các vách núi chậm rãi nhập vào, tạo thành một con rạch nhỏ rộng năm thước, một đường chảy thẳng về phía trước.
Đúng lúc này, tám tán tu cảnh giác đi tới, bọn họ đến ngã rẽ này liền dừng bước.
Mọi người đồng loạt nhìn về vị tu sĩ đứng đầu, hỏi: “Đại ca, đi đâu bây giờ?”
Hàn Quang động, có rất nhiều huyệt động.
Vận khí tốt có thể đi một đường bằng phẳng, gặp được rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch; vận khí không tốt thì luôn chọn sai đường, gặp rất nhiều tu sĩ cùng đến tìm cơ duyên, thậm chí có thể gặp phải Băng thú trong Hàn Quang động.
Hàn Quang động nằm ở phía Tây đại lục Huyền Thiên, ở bên cạnh Long châu. Trong thiên hạ có Tứ đại hiểm địa và Bát đại hoang nguyên, Hàn Quang động này nằm ở trung tâm Hàn Mạc hoang nguyên trong Bát đại hoang nguyên, mỗi ngày đều có rất nhiều tu sĩ tới mạo hiểm. Nơi này không giống Cực Bắc Chi Địa, có nguy hiểm, nhưng là một nơi rất thích hợp rèn luyện.
Lúc này, tiểu đội tám người đã rẽ ba lần, lại ngừng lại.
Bọn họ lần này rất là may mắn, liên tục chọn ba cái động đều chính xác, mặc dù không thấy Hàn Quang Ngọc dịch, nhưng cũng không gặp phải Băng thú. Nam tử cầm đầu nghe đồng bọn nói liền cẩn thận ngẫm nghĩ, nói: “Vậy rẽ trái tiếp đi.”
Mọi người lập tức gật đầu tiếp tục đi.
Trong tiểu đội tám người này có một bóng dáng cao gầy anh tuấn rất nổi bật. Hắn không mặc giản tố bình thường như bảy người còn lại, ngược lại mặc một cẩm bào hoa lệ, bên hông buộc một ngọc bài, tóc gài ngọc quan, tướng mạo chính trực, so với mấy hán tử thô kệch đi cùng thì hơn vài phần khí chất tuấn nhã.
Người này chính là Lý Tu Thần.
Tráng hán đứng đầu xoay người lại cười nói với Lý Tu Thần: “Lý huynh đệ, đây là lần đầu tiên ngươi đến Hàn Quang động nên có lẽ không biết, ở trong Hàn Quang động, không gặp được Hàn Quang Ngọc dịch là chuyện bình thường, nhức đầu nhất là gặp phải Băng thú.”
Lý Tu Thần hiếu kỳ nói: “A? Còn có cả chuyện này?”
Đại hán gật đầu nói: “Băng thú tuy thực lực không cao, lấy tu vi Kim Đan kỳ của chúng ta nếu gặp Băng thú hai sao cũng có thể đánh chết. Nhưng Băng thú sẽ phun ra một loại dịch băng, dịch băng này khác hoàn toàn với Hàn Quang Ngọc dịch, nếu dịch băng này dính vào thân thể, đan điền sẽ bị đông lại, tổn hại rất lớn tới đan điền.”
Lý Tu Thần đồng ý nói: “Đối với người tu chân thì đan điền là nơi quan trọng nhất. Không ngờ dịch băng của Băng thú lại lợi hại như thế, chúng ta cần phải cẩn thận.”
Mọi người cùng cười vang.
Nhưng cách đó không xa, sau một vách núi, một tu sĩ tuấn mỹ nghe xong những lời này liền nhíu mày. Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một tu sĩ áo trắng đang rủ mắt đọc sách. Thấy đối phương không để ý tới mình, tu sĩ áo xanh nói: “Sư phụ, mới vài năm không gặp, Lý Tu Thần này cũng đã học nói dối sao?”
Huyền Linh Tử nhẹ nhàng nâng tay lật sách nói: “Ngươi rất quan tâm hắn?”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta không quan tâm hắn, chỉ là ta chợt nhớ tới mười bảy năm trước lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì hắn cũng không phải bộ dáng hiện tại. Khi đó hắn rất ngu xuẩn, làm trò trước mặt phái Nghi Thiên, nói rất nhiều lời không nên nói, vài năm sau hắn vẫn ngu xuẩn không chịu nổi. Không ngờ hiện giờ lại biết tính kế.”
Lý Tu Thần thật sự là lần đầu tiên đến Hàn Quang động?
Người khác không biết, Lạc Tiệm Thanh lại rất rõ ràng!
Một tháng trước, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đi tới Hàn Mạc hoang nguyên. Hai người vừa tiến vào nơi này, việc đầu tiên không phải là tới Hàn Quang động, mà là tới mạch Mặc gia đã bị bỏ quên.
Tuy Mặc Thu không phải người Mặc gia, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng thiếu tổ tiên Mặc gia Mặc Thanh rất nhiều thứ, y tặng Mặc gia một ít lễ vật, dưới sự cho phép của Huyền Linh Tử, chọn ra hai đứa bé căn cốt nhất phẩm của Mặc gia, niệm chú cho chúng.
Hậu nhân của Mặc Thanh, quả thật không giống người thường.
Cho dù sinh hoạt nơi hoang vắng cằn cỗi ba vạn năm, thế hệ trẻ của Mặc gia lại có bốn căn cốt nhất phẩm, có hai người còn là nhất phẩm cực phẩm. Nếu thật sự có thể thức tỉnh huyết mạch Mặc Đạo Ngọc Thanh Tử tôn giả từng nói, mạch Mặc gia này tuyệt đối có thể tái hiện huy hoàng năm đó.
Có điều chuyện Mặc gia Lạc Tiệm Thanh cũng không tiện nhúng tay, y chỉ có thể làm một vài việc mình có thể làm.
Đến đây, nhân quả với Mặc Thanh coi như được giải quyết. Lạc Tiệm Thanh cũng không nợ Mặc Thanh cái gì, y thậm chí còn trả những gì Mặc Thu thiếu Mặc gia.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Lạc Tiệm Thanh liền tới Hàn Quang động.
Lạc Tiệm Thanh nhớ rõ đời trước lúc y bị Lý Tu Thần đánh chết, Lý Tu Thần chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng hiện giờ, Lý Tu Thần đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Y cũng không biết Lý Tu Thần đã tu luyện thế nào mà nhanh vậy, nhưng biến hóa nhỏ như vậy cũng không đáng để lo, dù sao y chính là từ Kim Đan hậu kỳ lên tới Hợp Thể trung kỳ.
Trong “Cầu tiên bốn” có nói, Lý Tu Thần trong lúc phụng mệnh đuổi giết Lạc Tiệm Thanh đã từng vào trong Hàn Quang động rèn luyện.
Lý Tu Thần người này có rất nhiều cơ duyên, nếu không bằng vào căn cốt cực kém ai có thể tới Nguyên Anh kỳ trong hai mươi năm? Nhưng cũng có lúc vận khí hắn không tốt, ví dụ như lần này ở trong Hàn Quang động hắn đụng phải Băng thú năm sao tương đương với Độ Kiếp kỳ!
Băng thú tổng cộng chỉ có năm sao, Băng thú một sao tương đương tu vi Kim Đan kỳ, hai sao là Nguyên Anh kỳ… Năm sao đã đạt tới tu vi đại năng Độ Kiếp kỳ!
Cho dù lực sát thương của Băng thú không bằng nhiều yêu thú, nhưng dịch băng của chúng nó cũng đủ đau đầu, nếu bị dính nhiều dịch băng, đan điền trọng thương, chờ đợi tu sĩ chỉ có ngã xuống.
Nửa tháng trước, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử đi vào Hàn Quang động, mất ba ngày mới tìm được Lý Tu Thần.
Khi đó Lý Tu Thần còn đang thí luyện một mình, hắn liên tục đụng tới Băng thú, không thì cũng đụng tới cả đàn Băng thú. Chính hắn cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại liên tiếp biến nguy thành an, luôn có thể tìm được rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch.
Mười ngày ngắn ngủn, hắn đã tìm được Hàn Quang Ngọc dịch bằng những người khác tìm một năm, tích góp đã hơn nửa bình ngọc!
Đối với Hàn Quang Ngọc dịch bình thường này Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý.
Hàn Quang Ngọc dịch tác dụng chỉ có một: Tẩy cân phạt tủy.
Đây là vật lạnh nhất trên đời này, dùng nó để tẩy cân phạt tủy sẽ không có di chứng gì. Một lọ Hàn Quang Ngọc dịch có thể khiến căn cốt tam phẩm tăng lên căn cốt nhị phẩm, mười bình Hàn Quang Ngọc dịch có thể khiến căn cốt nhị phẩm tăng lên tới căn cốt nhất phẩm!
Nếu không phải Hàn Quang Ngọc dịch quá khó kiếm, hơn nữa số lượng rất thưa thớt, chỉ sợ Hàn Quang động đã sớm bị tu sĩ san bằng.
Lạc Tiệm Thanh tựa lên vách núi đá lạnh như băng, rủ mắt nhìn bảo kiếm đang lơ lửng trước mặt mình. Sương Phù kiếm bay ra từ mi tâm y, giống như đứa trẻ bướng bỉnh không ngừng bay trái bay phải chơi đùa cùng Lạc Tiệm Thanh.
Trong Hàn Quang động thật sự không có quá nhiều nguy hiểm, thân là căn cốt siêu phẩm, Lạc Tiệm Thanh không có hứng thú với Hàn Quang Ngọc dịch. Y tùy ý chơi đùa với Sương Phù kiếm, mở miệng nói: “Sư phụ, ngươi không tò mò vì sao ta biết Lý Tu Thần ở trong này sao? Tại sao ta lại muốn tới đây?”
Huyền Linh Tử nói: “Có phải ngươi lại nhận được sách?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, kinh ngạc nâng mắt: “Sao ngươi biết?”
Huyền Linh Tử cong môi, khuôn mặt thanh lãnh hơi dãn ra: “Quả thế.”
Trước kia Lạc Tiệm Thanh từng nói qua với Huyền Linh Tử về nội dung ba quyển “Cầu Tiên”, lần này lại chưa kể cho hắn nội dung “Cầu tiên bốn”.
Lạc Tiệm Thanh không khỏi hứng thú: “Vậy ngươi đoán thử xem ở trong này sẽ xảy ra chuyện gì?”
Huyền Linh Tử đặt quyển sách trên tay xuống, chuyển mắt nhìn về tiểu đội tám người cách đó không xa. Ánh mắt của hắn đảo qua bảy tán tu, cuối cùng dừng lại trên người Lý Tu Thần, sau đó nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, trấn định nói: “Nơi này có một con Băng thú năm sao, chỉ cách chỗ này có mười dặm. Nơi có thể sinh ra Băng thú năm sao, tất nhiên sẽ có rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch. Chẳng lẽ… có người có thể đánh bại Băng thú năm sao, đạt được Hàn Quang Ngọc dịch?”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết cách mười dặm có một con Băng thú năm sao?”
Huyền Linh Tử nói rất đương nhiên: “Lúc đi vào Hàn Quang động vi sư đã dùng linh thức quét qua, liền phát hiện nó.” Dừng một chút, hắn hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Lạc Tiệm Thanh: “…”
Đương nhiên không đúng! Ngươi vậy là ăn gian!
Bên này Lạc Tiệm Thanh đang dùng ánh mắt lạnh như dao găm bắn chiu chiu lên người Huyền Linh Tử; mà ở bên kia, tiểu đội tám người lại đi đến một ngã rẽ. Lúc này mọi người đều thoải mái hơn nhiều, dù sao bọn họ vẫn luôn gặp may, không gặp phải Băng thú, vừa rồi lại kiếm được không ít Hàn Quang Ngọc dịch!
Đại hán đi đầu vốn là muốn chia đều cho mọi người, nhưng Lý Tu Thần lại rất rộng rãi từ chối.
“Tại hạ bị thương, may mắn gặp gỡ Lăng đại ca mới có thể biến nguy thành an. Nếu không chỉ với một mình ta rèn luyện trong Hàn Quang động, một khi gặp gỡ Băng thú liền xong. Chư vị đại ca không cần chăm sóc tại hạ, nếu về sau tại hạ xuất lực giúp các hạ, mới dám lấy Hàn Quang Ngọc dịch, nếu không tại hạ không thể ngồi hưởng không.”
Một câu nói rất hiên ngang lẫm liệt, phối hợp với dáng vẻ đường đường chính chính khiến các hán tử không khỏi sinh hảo cảm.
Lăng Nghiệp cảm khái nói: “Lý huynh đệ thật sự là rất rõ đại nghĩa, nhưng lần sau nếu có Hàn Quang Ngọc dịch, ngươi cũng đừng chối từ.”
Lý Tu Thần cười đáp ứng.
Tất cả mọi chuyện Lạc Tiệm Thanh đều nhìn thấy, y không nhịn được nhếch khóe môi, nghiền ngẫm nhìn về phía bọn họ.
Phảng phất là để xác minh lời nói của Lý Tu Thần, lần này Lăng Nghiệp chọn sai, mọi người gặp một con Băng thú hai sao. Tám tu sĩ Kim Đan thi triển bản lĩnh, mọi người đồng tâm hiệp lực, trắc trở một hồi rốt cục đánh chết được Băng thú, chỉ có một tu sĩ bị dịch băng phun vào cánh tay, bị thương nhẹ.
Lăng Nghiệp thu lại đại đao, đi đến trước mặt Lý Tu Thần, cảm kích nói: “Lý huynh đệ, lần này có ngươi chúng ta mới có thể nhanh chóng giết được con Băng thú này. Thái Hoa Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, Lý huynh đệ tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, tại hạ bội phục!”
Lý Tu Thần trợn to mắt kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết ta là đệ tử Thái Hoa Sơn?”
Lăng Nghiệp thật thà phúc hậu cười, cúi đầu nhìn ngọc bài giắt bên hông Lý Tu Thần: “Ta biết khối ngọc bài này.”
Lý Tu Thần vẻ mặt kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Không nghĩ tới quên thu ngọc bài, khiến Lăng đại ca chê cười rồi. Tại hạ ra ngoài cũng không muốn lộ thân phận, tông môn là tông môn, ta là ta, hiện giờ ta chỉ mới Kim Đan hậu kỳ, còn có rất nhiều chỗ cần học tập.”
Lăng Nghiệp cảm khái nói: “Lý huynh đệ quả nhiên khiêm tốn!”
Lạc Tiệm Thanh nhìn cảnh hòa thuận này, hơi nhếch môi, ý cười trên mặt chậm rãi biến mất. Ánh mắt y sâu thẳm nhìn Lăng Nghiệp đang cười vui vẻ, sau đó nhìn sáu tán tu, chỉ thấy bọn họ đều cười rất nhiệt tình, dùng ánh mắt chân thành nhìn Lý Tu Thần, cảm ơn hắn.
Nhìn một hồi, Lạc Tiệm Thanh mới thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Huyền Linh Tử, nói: “Sư phụ, lần này trong Hàn Quang động ngươi sẽ không ra tay?”
Huyền Linh Tử nói: “Con Băng thú năm sao kia vừa mới bước vào cấp năm, thực lực không tính là mạnh. Tiệm Thanh, ngươi đã có tu vi Hợp Thể trung kỳ đại viên mãn, nếu vi sư ra tay, vậy hành trình đi Hàn Quang động không có tác dụng rèn luyện đối với ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng, thật lâu sau mới nói: “Bọn họ tâm tư chất phác, lấy thực lực của ta chưa chắc đã có thể bảo vệ được bảy tán tu kia.”
Huyền Linh Tử lật tay thu lại sách vào trong nạp giới, nâng mắt nhìn lướt qua, sau đó lãnh đạm nói: “Không phải nhân quả, thì sẽ là số mệnh. Nếu ngươi đã muốn sửa đổi nhân quả của người khác, vậy chính ngươi phải gánh vác. Nếu ngươi không bảo vệ được bọn họ liền muốn vi sư đến hỗ trợ, vậy nếu vi sư không ở đây, ngươi sẽ làm thế nào?”
Lạc Tiệm Thanh đang muốn mở miệng, lại nghe bên kia đã bắt đầu lựa chọn phương hướng.
Lăng Nghiệp chắp tay với Lý Tu Thần nói: “Lý huynh đệ, hôm nay vận khí của chúng ta rất tốt, không bằng để ngươi tới chọn đường một lần đi.”
Những người khác liên tục gật gù: “Đúng vậy, Lý huynh đệ ngươi chọn một con đường đi.”
Lý Tu Thần mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vừa dứt lời thì Lý Tu Thần đã tùy tay chỉ về một hướng. Ngón tay của hắn chỉ ngay động ở giữa, trong động tối đen không có một tia sáng, nhìn như một con yêu thú hung mãnh đang há to mồm chuẩn bị nuốt ăn bất cứ ai tiến vào.
Rõ ràng cái động này không có gì khác biệt, nhưng không hiểu sao Lăng Nghiệp lại cảm thấy trong lòng hoảng hốt. Hắn vừa định khuyên Lý Tu Thần chọn một con đường khác lại thấy Lý Tu Thần khẽ cười nói: “Lăng đại ca, ta thấy con đường này không tồi, chúng ta vào đây đi.”
Lăng Nghiệp nuốt nước miếng một cái: “Được!”
Lạc Tiệm Thanh nhìn tám người cùng nhau tiến vào cửa động, y nhíu mày lại, nhanh chóng thuấn di đi theo, Huyền Linh Tử cũng nâng bước đi theo.
Trong “Cầu tiên bốn” đã miêu tả hành trình vào Hàn Quang động của Lý Tu Thần lúc này như thế nào?
“Ba tháng sau, khi Lý Tu Thần một thân máu đen từ trong động chạy ra thì cả người gã toàn vết thương, nguyên cánh tay trái gần như đứt lìa! Chân trái bị cắn máu thịt lẫn lộn, nửa người gần như bị đông thành khối băng.
Lý Tu Thần không một chút do dự, nhanh chóng uống một ngụm Hàn Quang Ngọc dịch vạn năm.
Lập tức ánh sáng lóe lên, khối băng đông nửa người gã chậm rãi tan đi, gã cũng đau đớn bắt đầu kêu gào.
Máu từ lỗ chân lông Lý Tu Thần chảy ra, trong chớp mắt gã đã biến thành một người máu, đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng gã vẫn cắn răng chống đỡ, bi thống hô: “Lăng đại ca, ta nhất định sẽ giết con nghiệt súc kia, an ủi linh hồn các ngươi!”
Đúng lúc này, tám tán tu cảnh giác đi tới, bọn họ đến ngã rẽ này liền dừng bước.
Mọi người đồng loạt nhìn về vị tu sĩ đứng đầu, hỏi: “Đại ca, đi đâu bây giờ?”
Hàn Quang động, có rất nhiều huyệt động.
Vận khí tốt có thể đi một đường bằng phẳng, gặp được rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch; vận khí không tốt thì luôn chọn sai đường, gặp rất nhiều tu sĩ cùng đến tìm cơ duyên, thậm chí có thể gặp phải Băng thú trong Hàn Quang động.
Hàn Quang động nằm ở phía Tây đại lục Huyền Thiên, ở bên cạnh Long châu. Trong thiên hạ có Tứ đại hiểm địa và Bát đại hoang nguyên, Hàn Quang động này nằm ở trung tâm Hàn Mạc hoang nguyên trong Bát đại hoang nguyên, mỗi ngày đều có rất nhiều tu sĩ tới mạo hiểm. Nơi này không giống Cực Bắc Chi Địa, có nguy hiểm, nhưng là một nơi rất thích hợp rèn luyện.
Lúc này, tiểu đội tám người đã rẽ ba lần, lại ngừng lại.
Bọn họ lần này rất là may mắn, liên tục chọn ba cái động đều chính xác, mặc dù không thấy Hàn Quang Ngọc dịch, nhưng cũng không gặp phải Băng thú. Nam tử cầm đầu nghe đồng bọn nói liền cẩn thận ngẫm nghĩ, nói: “Vậy rẽ trái tiếp đi.”
Mọi người lập tức gật đầu tiếp tục đi.
Trong tiểu đội tám người này có một bóng dáng cao gầy anh tuấn rất nổi bật. Hắn không mặc giản tố bình thường như bảy người còn lại, ngược lại mặc một cẩm bào hoa lệ, bên hông buộc một ngọc bài, tóc gài ngọc quan, tướng mạo chính trực, so với mấy hán tử thô kệch đi cùng thì hơn vài phần khí chất tuấn nhã.
Người này chính là Lý Tu Thần.
Tráng hán đứng đầu xoay người lại cười nói với Lý Tu Thần: “Lý huynh đệ, đây là lần đầu tiên ngươi đến Hàn Quang động nên có lẽ không biết, ở trong Hàn Quang động, không gặp được Hàn Quang Ngọc dịch là chuyện bình thường, nhức đầu nhất là gặp phải Băng thú.”
Lý Tu Thần hiếu kỳ nói: “A? Còn có cả chuyện này?”
Đại hán gật đầu nói: “Băng thú tuy thực lực không cao, lấy tu vi Kim Đan kỳ của chúng ta nếu gặp Băng thú hai sao cũng có thể đánh chết. Nhưng Băng thú sẽ phun ra một loại dịch băng, dịch băng này khác hoàn toàn với Hàn Quang Ngọc dịch, nếu dịch băng này dính vào thân thể, đan điền sẽ bị đông lại, tổn hại rất lớn tới đan điền.”
Lý Tu Thần đồng ý nói: “Đối với người tu chân thì đan điền là nơi quan trọng nhất. Không ngờ dịch băng của Băng thú lại lợi hại như thế, chúng ta cần phải cẩn thận.”
Mọi người cùng cười vang.
Nhưng cách đó không xa, sau một vách núi, một tu sĩ tuấn mỹ nghe xong những lời này liền nhíu mày. Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một tu sĩ áo trắng đang rủ mắt đọc sách. Thấy đối phương không để ý tới mình, tu sĩ áo xanh nói: “Sư phụ, mới vài năm không gặp, Lý Tu Thần này cũng đã học nói dối sao?”
Huyền Linh Tử nhẹ nhàng nâng tay lật sách nói: “Ngươi rất quan tâm hắn?”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta không quan tâm hắn, chỉ là ta chợt nhớ tới mười bảy năm trước lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì hắn cũng không phải bộ dáng hiện tại. Khi đó hắn rất ngu xuẩn, làm trò trước mặt phái Nghi Thiên, nói rất nhiều lời không nên nói, vài năm sau hắn vẫn ngu xuẩn không chịu nổi. Không ngờ hiện giờ lại biết tính kế.”
Lý Tu Thần thật sự là lần đầu tiên đến Hàn Quang động?
Người khác không biết, Lạc Tiệm Thanh lại rất rõ ràng!
Một tháng trước, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đi tới Hàn Mạc hoang nguyên. Hai người vừa tiến vào nơi này, việc đầu tiên không phải là tới Hàn Quang động, mà là tới mạch Mặc gia đã bị bỏ quên.
Tuy Mặc Thu không phải người Mặc gia, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng thiếu tổ tiên Mặc gia Mặc Thanh rất nhiều thứ, y tặng Mặc gia một ít lễ vật, dưới sự cho phép của Huyền Linh Tử, chọn ra hai đứa bé căn cốt nhất phẩm của Mặc gia, niệm chú cho chúng.
Hậu nhân của Mặc Thanh, quả thật không giống người thường.
Cho dù sinh hoạt nơi hoang vắng cằn cỗi ba vạn năm, thế hệ trẻ của Mặc gia lại có bốn căn cốt nhất phẩm, có hai người còn là nhất phẩm cực phẩm. Nếu thật sự có thể thức tỉnh huyết mạch Mặc Đạo Ngọc Thanh Tử tôn giả từng nói, mạch Mặc gia này tuyệt đối có thể tái hiện huy hoàng năm đó.
Có điều chuyện Mặc gia Lạc Tiệm Thanh cũng không tiện nhúng tay, y chỉ có thể làm một vài việc mình có thể làm.
Đến đây, nhân quả với Mặc Thanh coi như được giải quyết. Lạc Tiệm Thanh cũng không nợ Mặc Thanh cái gì, y thậm chí còn trả những gì Mặc Thu thiếu Mặc gia.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Lạc Tiệm Thanh liền tới Hàn Quang động.
Lạc Tiệm Thanh nhớ rõ đời trước lúc y bị Lý Tu Thần đánh chết, Lý Tu Thần chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng hiện giờ, Lý Tu Thần đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Y cũng không biết Lý Tu Thần đã tu luyện thế nào mà nhanh vậy, nhưng biến hóa nhỏ như vậy cũng không đáng để lo, dù sao y chính là từ Kim Đan hậu kỳ lên tới Hợp Thể trung kỳ.
Trong “Cầu tiên bốn” có nói, Lý Tu Thần trong lúc phụng mệnh đuổi giết Lạc Tiệm Thanh đã từng vào trong Hàn Quang động rèn luyện.
Lý Tu Thần người này có rất nhiều cơ duyên, nếu không bằng vào căn cốt cực kém ai có thể tới Nguyên Anh kỳ trong hai mươi năm? Nhưng cũng có lúc vận khí hắn không tốt, ví dụ như lần này ở trong Hàn Quang động hắn đụng phải Băng thú năm sao tương đương với Độ Kiếp kỳ!
Băng thú tổng cộng chỉ có năm sao, Băng thú một sao tương đương tu vi Kim Đan kỳ, hai sao là Nguyên Anh kỳ… Năm sao đã đạt tới tu vi đại năng Độ Kiếp kỳ!
Cho dù lực sát thương của Băng thú không bằng nhiều yêu thú, nhưng dịch băng của chúng nó cũng đủ đau đầu, nếu bị dính nhiều dịch băng, đan điền trọng thương, chờ đợi tu sĩ chỉ có ngã xuống.
Nửa tháng trước, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử đi vào Hàn Quang động, mất ba ngày mới tìm được Lý Tu Thần.
Khi đó Lý Tu Thần còn đang thí luyện một mình, hắn liên tục đụng tới Băng thú, không thì cũng đụng tới cả đàn Băng thú. Chính hắn cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại liên tiếp biến nguy thành an, luôn có thể tìm được rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch.
Mười ngày ngắn ngủn, hắn đã tìm được Hàn Quang Ngọc dịch bằng những người khác tìm một năm, tích góp đã hơn nửa bình ngọc!
Đối với Hàn Quang Ngọc dịch bình thường này Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý.
Hàn Quang Ngọc dịch tác dụng chỉ có một: Tẩy cân phạt tủy.
Đây là vật lạnh nhất trên đời này, dùng nó để tẩy cân phạt tủy sẽ không có di chứng gì. Một lọ Hàn Quang Ngọc dịch có thể khiến căn cốt tam phẩm tăng lên căn cốt nhị phẩm, mười bình Hàn Quang Ngọc dịch có thể khiến căn cốt nhị phẩm tăng lên tới căn cốt nhất phẩm!
Nếu không phải Hàn Quang Ngọc dịch quá khó kiếm, hơn nữa số lượng rất thưa thớt, chỉ sợ Hàn Quang động đã sớm bị tu sĩ san bằng.
Lạc Tiệm Thanh tựa lên vách núi đá lạnh như băng, rủ mắt nhìn bảo kiếm đang lơ lửng trước mặt mình. Sương Phù kiếm bay ra từ mi tâm y, giống như đứa trẻ bướng bỉnh không ngừng bay trái bay phải chơi đùa cùng Lạc Tiệm Thanh.
Trong Hàn Quang động thật sự không có quá nhiều nguy hiểm, thân là căn cốt siêu phẩm, Lạc Tiệm Thanh không có hứng thú với Hàn Quang Ngọc dịch. Y tùy ý chơi đùa với Sương Phù kiếm, mở miệng nói: “Sư phụ, ngươi không tò mò vì sao ta biết Lý Tu Thần ở trong này sao? Tại sao ta lại muốn tới đây?”
Huyền Linh Tử nói: “Có phải ngươi lại nhận được sách?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, kinh ngạc nâng mắt: “Sao ngươi biết?”
Huyền Linh Tử cong môi, khuôn mặt thanh lãnh hơi dãn ra: “Quả thế.”
Trước kia Lạc Tiệm Thanh từng nói qua với Huyền Linh Tử về nội dung ba quyển “Cầu Tiên”, lần này lại chưa kể cho hắn nội dung “Cầu tiên bốn”.
Lạc Tiệm Thanh không khỏi hứng thú: “Vậy ngươi đoán thử xem ở trong này sẽ xảy ra chuyện gì?”
Huyền Linh Tử đặt quyển sách trên tay xuống, chuyển mắt nhìn về tiểu đội tám người cách đó không xa. Ánh mắt của hắn đảo qua bảy tán tu, cuối cùng dừng lại trên người Lý Tu Thần, sau đó nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, trấn định nói: “Nơi này có một con Băng thú năm sao, chỉ cách chỗ này có mười dặm. Nơi có thể sinh ra Băng thú năm sao, tất nhiên sẽ có rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch. Chẳng lẽ… có người có thể đánh bại Băng thú năm sao, đạt được Hàn Quang Ngọc dịch?”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết cách mười dặm có một con Băng thú năm sao?”
Huyền Linh Tử nói rất đương nhiên: “Lúc đi vào Hàn Quang động vi sư đã dùng linh thức quét qua, liền phát hiện nó.” Dừng một chút, hắn hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Lạc Tiệm Thanh: “…”
Đương nhiên không đúng! Ngươi vậy là ăn gian!
Bên này Lạc Tiệm Thanh đang dùng ánh mắt lạnh như dao găm bắn chiu chiu lên người Huyền Linh Tử; mà ở bên kia, tiểu đội tám người lại đi đến một ngã rẽ. Lúc này mọi người đều thoải mái hơn nhiều, dù sao bọn họ vẫn luôn gặp may, không gặp phải Băng thú, vừa rồi lại kiếm được không ít Hàn Quang Ngọc dịch!
Đại hán đi đầu vốn là muốn chia đều cho mọi người, nhưng Lý Tu Thần lại rất rộng rãi từ chối.
“Tại hạ bị thương, may mắn gặp gỡ Lăng đại ca mới có thể biến nguy thành an. Nếu không chỉ với một mình ta rèn luyện trong Hàn Quang động, một khi gặp gỡ Băng thú liền xong. Chư vị đại ca không cần chăm sóc tại hạ, nếu về sau tại hạ xuất lực giúp các hạ, mới dám lấy Hàn Quang Ngọc dịch, nếu không tại hạ không thể ngồi hưởng không.”
Một câu nói rất hiên ngang lẫm liệt, phối hợp với dáng vẻ đường đường chính chính khiến các hán tử không khỏi sinh hảo cảm.
Lăng Nghiệp cảm khái nói: “Lý huynh đệ thật sự là rất rõ đại nghĩa, nhưng lần sau nếu có Hàn Quang Ngọc dịch, ngươi cũng đừng chối từ.”
Lý Tu Thần cười đáp ứng.
Tất cả mọi chuyện Lạc Tiệm Thanh đều nhìn thấy, y không nhịn được nhếch khóe môi, nghiền ngẫm nhìn về phía bọn họ.
Phảng phất là để xác minh lời nói của Lý Tu Thần, lần này Lăng Nghiệp chọn sai, mọi người gặp một con Băng thú hai sao. Tám tu sĩ Kim Đan thi triển bản lĩnh, mọi người đồng tâm hiệp lực, trắc trở một hồi rốt cục đánh chết được Băng thú, chỉ có một tu sĩ bị dịch băng phun vào cánh tay, bị thương nhẹ.
Lăng Nghiệp thu lại đại đao, đi đến trước mặt Lý Tu Thần, cảm kích nói: “Lý huynh đệ, lần này có ngươi chúng ta mới có thể nhanh chóng giết được con Băng thú này. Thái Hoa Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, Lý huynh đệ tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, tại hạ bội phục!”
Lý Tu Thần trợn to mắt kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết ta là đệ tử Thái Hoa Sơn?”
Lăng Nghiệp thật thà phúc hậu cười, cúi đầu nhìn ngọc bài giắt bên hông Lý Tu Thần: “Ta biết khối ngọc bài này.”
Lý Tu Thần vẻ mặt kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Không nghĩ tới quên thu ngọc bài, khiến Lăng đại ca chê cười rồi. Tại hạ ra ngoài cũng không muốn lộ thân phận, tông môn là tông môn, ta là ta, hiện giờ ta chỉ mới Kim Đan hậu kỳ, còn có rất nhiều chỗ cần học tập.”
Lăng Nghiệp cảm khái nói: “Lý huynh đệ quả nhiên khiêm tốn!”
Lạc Tiệm Thanh nhìn cảnh hòa thuận này, hơi nhếch môi, ý cười trên mặt chậm rãi biến mất. Ánh mắt y sâu thẳm nhìn Lăng Nghiệp đang cười vui vẻ, sau đó nhìn sáu tán tu, chỉ thấy bọn họ đều cười rất nhiệt tình, dùng ánh mắt chân thành nhìn Lý Tu Thần, cảm ơn hắn.
Nhìn một hồi, Lạc Tiệm Thanh mới thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Huyền Linh Tử, nói: “Sư phụ, lần này trong Hàn Quang động ngươi sẽ không ra tay?”
Huyền Linh Tử nói: “Con Băng thú năm sao kia vừa mới bước vào cấp năm, thực lực không tính là mạnh. Tiệm Thanh, ngươi đã có tu vi Hợp Thể trung kỳ đại viên mãn, nếu vi sư ra tay, vậy hành trình đi Hàn Quang động không có tác dụng rèn luyện đối với ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng, thật lâu sau mới nói: “Bọn họ tâm tư chất phác, lấy thực lực của ta chưa chắc đã có thể bảo vệ được bảy tán tu kia.”
Huyền Linh Tử lật tay thu lại sách vào trong nạp giới, nâng mắt nhìn lướt qua, sau đó lãnh đạm nói: “Không phải nhân quả, thì sẽ là số mệnh. Nếu ngươi đã muốn sửa đổi nhân quả của người khác, vậy chính ngươi phải gánh vác. Nếu ngươi không bảo vệ được bọn họ liền muốn vi sư đến hỗ trợ, vậy nếu vi sư không ở đây, ngươi sẽ làm thế nào?”
Lạc Tiệm Thanh đang muốn mở miệng, lại nghe bên kia đã bắt đầu lựa chọn phương hướng.
Lăng Nghiệp chắp tay với Lý Tu Thần nói: “Lý huynh đệ, hôm nay vận khí của chúng ta rất tốt, không bằng để ngươi tới chọn đường một lần đi.”
Những người khác liên tục gật gù: “Đúng vậy, Lý huynh đệ ngươi chọn một con đường đi.”
Lý Tu Thần mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vừa dứt lời thì Lý Tu Thần đã tùy tay chỉ về một hướng. Ngón tay của hắn chỉ ngay động ở giữa, trong động tối đen không có một tia sáng, nhìn như một con yêu thú hung mãnh đang há to mồm chuẩn bị nuốt ăn bất cứ ai tiến vào.
Rõ ràng cái động này không có gì khác biệt, nhưng không hiểu sao Lăng Nghiệp lại cảm thấy trong lòng hoảng hốt. Hắn vừa định khuyên Lý Tu Thần chọn một con đường khác lại thấy Lý Tu Thần khẽ cười nói: “Lăng đại ca, ta thấy con đường này không tồi, chúng ta vào đây đi.”
Lăng Nghiệp nuốt nước miếng một cái: “Được!”
Lạc Tiệm Thanh nhìn tám người cùng nhau tiến vào cửa động, y nhíu mày lại, nhanh chóng thuấn di đi theo, Huyền Linh Tử cũng nâng bước đi theo.
Trong “Cầu tiên bốn” đã miêu tả hành trình vào Hàn Quang động của Lý Tu Thần lúc này như thế nào?
“Ba tháng sau, khi Lý Tu Thần một thân máu đen từ trong động chạy ra thì cả người gã toàn vết thương, nguyên cánh tay trái gần như đứt lìa! Chân trái bị cắn máu thịt lẫn lộn, nửa người gần như bị đông thành khối băng.
Lý Tu Thần không một chút do dự, nhanh chóng uống một ngụm Hàn Quang Ngọc dịch vạn năm.
Lập tức ánh sáng lóe lên, khối băng đông nửa người gã chậm rãi tan đi, gã cũng đau đớn bắt đầu kêu gào.
Máu từ lỗ chân lông Lý Tu Thần chảy ra, trong chớp mắt gã đã biến thành một người máu, đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng gã vẫn cắn răng chống đỡ, bi thống hô: “Lăng đại ca, ta nhất định sẽ giết con nghiệt súc kia, an ủi linh hồn các ngươi!”
Tác giả :
Mạc Thần Hoan