Phan Kim Liên Trọng Sinh
Chương 41
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Nói tới Hỗ Tam Nương thì cũng là một nữ tử hiếm có, từ nhỏ đã thích múa đao cầm thương, một đôi nhật nguyệt song đao xuất quỷ nhập thần, lại có tuyệt kĩ dùng dây bắt người từ xa, biệt hiệu Nhất trượng thanh.
Nữ tử này cao gầy xinh đẹp, bị phụ thân hứa gả cho Chúc Bưu làm vợ.
Nàng trời sinh tính tình cao ngạo, chướng mắt Chúc Bưu, nhưng Hỗ gia trang, Chúc gia trang, Lí gia trang trăm năm nay đều dựa vào nhau, kết thân là thủ đoạn tất yếu nên không thể tránh nên cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Hôm nay, Chúc Bưu đến Hỗ gia trang cầu cứu, Hỗ lão gia tính cách yếu đuối, mới đầu cũng không muốn đồng ý, nhưng Tam Nương lại đứng ra nhận lấy đại nghĩa, nói thẳng Lương Sơn là người tới không có ý tốt, nếu như Chúc gia trang suy vong, Hỗ gia trang tất yếu bị diệt, việc cấp bách là ba trang phải chung một chiến tuyến chống lại kẻ thù ngoài.
Hỗ lão gia chỉ phải đồng ý.
Ngày đó, Chúc Bưu vừa lòng mà về.
Lại nói hai người Thạch Tú, Dương Lâm tiến vào Chúc gia trang không được bao lâu thì Dương Lâm lộ tẩy bị tóm.
Thạch Tú nhờ được một cụ ông có lòng tốt trợ giúp trốn ra Chúc gia trang, cũng biết được bố trí cơ quan bên trong trang, vô cùng vui vẻ trở về.
Tống Giang vừa thấy đắc thủ thì vui vẻ vô cùng, lập tức muốn phát binh tấn công Chúc gia trang.
Lạc Man lại cảm thấy không ổn: “Dương Lâm bị bắt, vì sao cậu lại có thể hỏi được bố trí cơ quan dễ dàng như vậy?” Người Chúc gia trang đã có phòng bị, sao có thể dễ dàng nói bí mật quan trọng như vậy cho người ngoài?! Chẳng nhẽ bọn họ cố tình bày ra kế này?
Thấy bị người hoài nghi, Thạch Tú có chút không vui: “Ta giả thành tiều phu đốn củi, lão nhân gia kia có lòng tốt không đành lòng để ta bị bắt mới nói với ta cơ quan bố trí để cho ta nhanh chóng rời đi. Thạch Tú tuyệt không dám có chút nào giả dối.”
“Được rồi! Đệ muội không cần nhiều lời nữa. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng đánh vào trang cứu huynh đệ nới là tốt nhất!” Tống Giang đứng ra, vẻ mắt nghiêm túc nói: “Đệ đệ bất tài, nguyện lãnh binh đi trước!”
“Đúng vậy! Đám ruồi bọ này, lão tử phải đi giết sạch chúng nó ngay mới được!” Lí Quỳ tiếp lời gào to.
Tiều Cái nhíu mày: “Ta cũng cảm thấy không ổn, hiền đệ vẫn nên suy nghĩ cho kĩ đi!”
“Đại ca! Tận dụng thời cơ, nếu mất đi sẽ không có nữa đâu!” Tống Giang nóng nảy, đây chính là quân công đưa tới cửa đó! Nếu hắn có thể đánh hạ Chúc gia trang, uy vọng ở Lương Sơn nhất định sẽ lên cao.
“Đệ đệ nguyện lập quân lệnh trạng! Xin ca ca chấp thuận!” Tống Giang trực tiếp quỳ xuống.
Trên Lương Sơn vốn cũng có không ít hán tử nhiệt huyết, thấy vậy sao có thể chịu đựng được, ào ào kêu gào muốn đi theo Tống Giang đánh vào Chúc gia trang.
Tiều Cái có chút không vui: “Hiền đệ cũng biết quân lệnh trạng là cái gì chứ? Ta cũng không phải sợ chết, nhưng nếu như đây có mưu kế, huynh đệ chúng ta lại nhảy vào thì có thể sao, đây là tánh mạng của các huynh đệ đó!”
Nói xong mọi người đều sửng sốt.
Tống Giang vội vàng nói: “Ca ca, đệ sẽ cẩn thận! Hơn nữa, đệ tin tưởng bản lãnh của Thạch Tú huynh đệ! Thời Thiên huynh đệ đã bị nhốt ở Chúc gia trang mấy ngày! Nếu Lương Sơn ta đã đến trước cửa mà không dám vào, chẳng lẽ không phải làm cho người ta cười nhạo chúng ta là nhát gan sao? Lại nói, huynh đệ chúng ta người người đều là nam tử hán số một, sao lại sợ một thôn trang nho nhỏ này chứ?!”
Không thể không nói, Tống Giang là diễn thuyết gia trời sinh, mọi người chỉ cần bị hắn kích động một chút đã có xao động đứng lên.
“Nói hay lắm! Chúng ta liền giết đi vào!”
“Tống ca ca nói rất đúng! Sợ gì chúng nó chứ!”
Tình thế dĩ nhiên không còn khống chế được nữa, Tiều Cái khó xử nhìn Lạc Man, thấy nàng hơi khẽ gật đầu thì đành thở dài một hơi nói: “Nếu các vị huynh đệ đều muốn đi thì cũng chỉ đành vất vả đệ đệ! Cũng không cần phải cái gì quân lệnh trạng! Ta chỉ muốn các huynh đệ được an toàn thôi! Nếu đệ đệ đã cố ý muốn đi, vậy thì hết thảy đều phải cẩn thận!”
Thấy Tiều Cái quan tâm bản thân mình như vậy, chư vị hảo hán cảm động nước mắt rưng rưng, ào ào nói vì Lương Sơn chết không từ chối.
Kế tiếp chính là vấn đề ai đi.
Đám người Lí Quỳ, Đới Tông việc tốt đến tay không hề nhường ai, Tống Giang lại đang hi vọng nhìn Võ Tòng.
Võ Nhị Lang suy nghĩ nửa ngày, biết lần này đi tấn công nhất định thất bại, nhưng thấy Tống Giang khư khư cố chấp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra tỏ vẻ cùng đi, ít nhất hắn đi có thể bảo vệ tốt Tống Giang.
Thấy hắn chủ động muốn đi, Tống Giang nháy mắt viên mãn, phần thắng trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Lạc Man lại nắm chặt tay, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác thê lương.
Trong lòng Võ Tòng rốt cuộc là có nàng hay không? Lúc hắn ra quyết định này liệu có nghĩ đến nàng hay không?
Nhìn tươi cười xán lạn trên mặt Tống Giang, đáy lòng Lạc Man đột nhiên dâng lên một ý niệm máu tanh, chỉ hận cho hắn chết ở Chúc gia trang đừng bao giờ trở lại.
Tống Giang sốt ruột muốn lập công, gần như lập tức liền sửa sang lại đội ngũ phát binh Chúc gia trang, Võ Tòng lại luôn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện cùng Lạc Man, nhưng nàng luôn luôn tránh ở phía sau Tiều Cái không ngẩng đầu lên, thời gian không còn kịp, Võ Nhị Lang đành phải thu hồi mất mát trong lòng, lên ngựa xuất phát.
Tống Giang mới vừa đi, Lạc Man liền giữ chặt Tiều Cái: “Ca ca, Tống tiên sinh lần này đi chỉ sợ… Chúng ta nên nghĩ trước biện pháp đi thôi!”
Tiều Cái cũng thở dài: “Ta cũng luôn có loại dự cảm không tốt, tiếc rằng Tống huynh đệ khư khư cố chấp… Chỉ đáng thương cho huynh đệ vô tội Lương Sơn ta!”
Cũng may đi theo đều là người của Tống Giang, tổn thất của hắn cũng không lớn.
Trong lòng Lạc Man mất mát, cũng không muốn nhiều lời, nói thẳng: “Muội đã hỏi qua Thạch Tú, cơ quan ở Chúc gia trang rất lợi hại, còn lợi hại hơn là Lí gia trang, Hỗ gia trang, Chúc gia trang ba trang nhất thể, một trang gặp nạn, hai trang khác đều sẽ đến trợ giúp, cho nên mới cực kì khó đánh.”
Tiều Cái sắc mặt trầm xuống: “Muội tử có cách nào tốt không?”
Lạc Man mỉm cười như gió xuân, đôi môi phấn nộn đỏ mọng khẽ mở: “Tiêu diệt từng bộ phận!”
Tiều Cái suy nghĩ một lúc, vỗ tay lớn một cái: “Diệu kế! Diệu kế! Muội tử quả nhiên là người thông minh!” Trách không được Ngô Dụng tôn sùng nàng như vậy, quả nhiên thật là có bản lĩnh.
“Chúng ta đây nên bắt đầu từ đâu?”
Lạc Man suy nghĩ một lúc: “Dương Hùng đã từng nói qua, sau khi Thời Thiên bị bắt, hắn từng đi Lí gia trang cầu viện. Lí gia trang trang chủ cũng đã từng đáp ứng bọn hắn cứu người, kết quả bị Chúc Bưu đả thương, muội nghĩ hay là bắt đầu từ đây đi.”
Tiều Cái kinh dị nhìn Lạc Man, thì ra mấy tin tức bọn họ không thèm để ý có thể mang tới nhiều lí luận như vậy, tức thời đánh nhịp: “Tốt! Kêu Lâm Xung lên, chúng ta phải đi Lí gia trang xem xét.”
Lí gia trang tọa lạc ở phía đông Chúc gia trang, Tiều Cái mang theo vài người đến thôn trang phía trước, Lí Ứng đóng cửa không ra, chỉ cho quản gia ra quát: “Xấu hổ với vài vị khách quý, vài ngày trước đây trang chủ bị Chúc Bưu đả thương, nằm trên giường không dậy nổi. Trang chủ đã hiểu rõ ý đồ đến đây của các vị, đặc biệt phái tiểu nhân đến đây báo cho các vị biết.”
“Tam trang chúng ta kết thành đồng minh trăm năm nay, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài, nhưng Chúc Bưu kia làm người ngoan độc, dám đả thương trang chủ, làm tới mức này, chuyện của Chúc gia trang, Lí gia trang chúng ta nhất định sẽ không tiếp tục can thiệp.”
“Khách quý nên đề phòng là Hỗ gia trang kia. Hỗ gia trang có một nữ tướng — Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương, người này với một đôi nhật nguyệt song đao, vô cùng lợi hại, hơn nữa nàng từ nhỏ đã định chung thân với Chúc Bưu, chuyện Chúc gia trang nàng tất sẽ không đứng nhìn không để ý.”
“Chúc gia trang kia trước sau có hai cửa, nếu chỉ công vào cửa trước, nơi đó cơ quan dầy đặc, tất sẽ không công mà vào. Nếu trước sau cùng đánh tất sẽ có thêm phần thắng, nhưng phải đề phòng Hỗ gia trang từ phía đông đến trợ.”
Quản gia kia nói vô cùng kĩ càng, Tiều Cái vừa lòng mà về.
Sau khi trở lại đại doanh, tâm tình Lạc Man không yên, nếu theo cách nói của quản gia kia thì mấy người Tống Giang nhất định là bị trúng kế, bị người ta bao thành cái bánh sủi cảo, nếu chỉ có một mình Võ Tòng thì còn có khả năng an toàn chạy ra, nhưng còn có thêm tên tay trói gà không chặt Tống Giang! Nếu y theo tính cách Võ Nhị Lang thì cho dù có bỏ mạng hắn cũng sẽ cố gắng bảo vệ Tống Giang an toàn thoát thân.
Lạc Man phiền chán bất an, trước mắt như hiện lên Võ Tòng máu chảy đầm đìa, tim không khỏi đau xót.
Thôi được! Tạm tha Tống Giang lần này! Lạc Man cắn môi dưới, đang muốn tìm Tiều Cái thì thấy Lâm Xung một thân áo giáp đi đến: “Tiều Cái ca ca đóan chắc muội tất sẽ lo lắng cho võ huynh đệ, đặc phái ta đến tiếp ứng.”
“Muội tử nên yên tâm, ta cam đoan sẽ mang được Võ huynh đệ hoàn hảo trở về cho muội.” Lâm Xung ôn hòa an ủi nói, kiên định nơi đáy mắt khiến Lạc Man yên lòng.
Vừa thả lỏng, vô số ủy khuất trong lòng ùn ùn kéo tới, nước mắt bất giác trào ra.
Lâm Xung là người từng trải, hiển nhiên biết rõ đôi vợ chồng nhỏ này lại có mâu thuẫn rồi đây, thở dài an ủi nói: “Võ huynh đệ nghĩa cao như mây…”
Đúng vậy, nghĩa cao như mây, huynh đệ vĩnh viễn xếp trước thê tử. Vì huynh đệ, biết rõ phía trước là đường chết nhưng vẫn kiên trì tiến tới. Chẳng nhẽ hắn không từng nghĩ tới thê tử của c mình sao?
Là một nữ nhân phải trơ mắt xem trượng phu của mình vì nam nhân khác đi tìm chết, hắn có nghĩ tới nàng sau này sẽ sống ra sao hay không?
Lạc Man cười khổ, nếu như chàng không thể cho ta cuộc sống yên ổn, tại sao lại làm mọi cách phải kết hôn với ta?!
Lâm Xung yên lặng vỗ vai nàng, mang thương liền đi ra ngoài.
Khi người được cứu trở về đã là chạng vạng, lửa đã được châm đầy doanh trại.
Võ Tòng ngồi trên lưng ngựa, từ rất xa đã thấy một bóng người thướt tha lẳng lặng đứng phía trước rào chắn, bỗng một trận gió thổi qua làm sợi tóc lướt qua gò má, nữ tử với khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trước, tựa như nữ tử trong bức tranh thê tử ngóng trông hắn đã từng xem trong thư phòng của Thi Ân.
Tim Võ Nhị Lang nóng lên, ánh mắt nhịn không được ẩm ướt.
Mỗi ngày hắn đều cho rằng bản thân đã yêu nương tử hết cỡ rồi, nhưng mỗi ngày đi qua tình yêu dường như lại tăng thêm một chút.
Cái loại yêu vô cùng vô tận này thường làm cho hắn sợ hãi, trong lòng cũng có loại ý niệm hung bạo muốn ăn luôn nữ tử này vào trong bụng, hoàn toàn triệt để dung nhập vào trong cốt tủy không thể lại tách ra!
Hắn bỗng chốc kích động, hận không thể lập tức xông lên ôm lấy Lạc Man.
Đáng tiếc, nguyện vọng là tốt đẹp, hiện thực là tàn nhẫn.
Từ xa thấy Võ Tòng an toàn ngồi trên lưng ngựa, tim Lạc Man buông lỏng, cảm giác phiền chán không rõ từ đâu tới lại lần nữa dâng lên, nàng buồn bực xoay người rời đi.
Ô? Sao lại đi rồi? Võ Nhị Lang không thể tin trừng lớn mắt, nhất thời như có một chậu nước lạnh hắt trên đầu, trực tiếp làm tim lạnh ngắt.
Lần này đi ra ngoài coi như tốt, các huynh đệ trên cơ bản đều không có việc gì, trừ bỏ Tống Giang không hay ho trên mông bị trúng một tên.
Võ Tòng tuy rằng rất muốn lập tức đi tìm Lạc Man, nhưng Tống Giang dù sao cũng là bởi vì hắn nên mới chịu thương, bây giờ hắn cũng không nên rời đi, đành phải mang người đưa đến quân y trước.
Thì ra lúc đó bọn họ vừa vào Chúc gia trang liền phát hiện trúng kế, muốn lui binh lại tìm không thấy đường. Trong lúc đánh nhau vì bảo vệ Tống Giang, Võ Tòng mới cõng y phía sau.
Ai biết Chúc Bưu lại tránh ở chỗ tối dùng tên nhắm ngay ngực hắn.
Trong lúc nguy kịch, vừa vặn người phía sau muốn chém tới Tống Giang, Võ Tòng mạnh xoay người, tên trực tiếp bắn tới mông Tống Giang.
Tống Giang kêu thảm thiết một tiếng rồi té xỉu.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Võ Tòng chỉ chém đứt thân tên, mũi tên vẫn cắm ở trong mông Tống Giang như cũ.
Quân y cầm tiểu đao rạch miệng vết thương ra, lúc này mới lấy được đầu mũi tên ra. Bởi vì không có thuốc tê, Tống Giang đau tới tỉnh rồi lại hôn mê, hôn mê lại tỉnh, kêu rên tới mức toàn bộ chim trùng trên đồi Độc Long cũng đều phải tránh đi.
Các vị huynh đệ đều đang khẩn trương chờ ngoài cửa, thấy quân y đi ra ào ào tiến lên hỏi.
Quân y lần đầu gặp phải bệnh nhân hoạt bát như vậy, phải gọi là kêu tới thê thảm, dọa tới mức tay ông không ngừng phát run, vốn là muốn một đao có thể giải quyết chuyện này, nào ngờ phải rạch thêm vài đao, vừa băng bó tốt miệng vết thương lại bị nhiều người vây quanh như vậy, ông cảm thấy không khỏi phát khiếp: “Không có chuyện gì… Nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.”
Không đợi ông nói xong, mọi người lại rào rào cùng nhau vọt vào trong màn, quân y lau mồ hôi lạnh, vừa nhấc đầu lại phát hiện một nữ tử xinh đẹp đang đứng ở trước mặt.
“Nương tử Võ gia…” Quân y cười chào hỏi, sau đó vội vội về nghỉ ngơi.
Lạc Man mỉm cười gật đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn người trước mặt đứng trong trướng, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Chỉ chốc lát sau, mành bị người vội nhấc lên lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Võ Nhị Lang, hắn vội vàng chạy tới cấp tốc nói “Ca ca không có chuyện gì! Nàngnhanh trở về nghỉ ngơi đi! Ta tối hôm nay ở lại đây chăm sóc ca ca.”
Kỳ thực theo lẽ thường, Tống Giang vì Võ Tòng mà bị thương, đáng lý nên là Lạc Man đến đây chăm sóc, hơn nữa trong doanh cũng chỉ có Lạc Man là nữ nhân, loại chuyện chăm sóc người này nên là nữ nhân. Nhưng Võ Nhị Lang lại là người lòng dạ cự kì hẹp hòi, bây giờ hắn hận không thể nhét Lạc Man vào trong thân thể, ai cũng không cho thấy ấy chứ, làm sao có thể để nàng đi chăm sóc người đàn ông khác? Cho dù là đại ca mà mình luôn sùng bái cũng không được!
Vì thế, hắn xung phong nhận việc trắng đêm chăm sóc Tống Giang, sợ một mình Lạc Man chờ sốt ruột nên rối loạn nói ra miệng. Lạc Man vừa định mở miệng, Võ Nhị Lang đã vội vàng bế nàng chạy trở về.
Nhìn tàn ảnh trước mắt, cảm thụ ấm áp còn chưa tan trên người, Lạc Man bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, giống như có khí lạnh từ đáy lòng tràn ra.
Nàng nhìn náo nhiệt phía trong màn, cắn môi dưới, một mình rời đi.
Ngày thứ hai, Tiều Cái sớm tìm tới Lạc Man thương thảo chuyện tấn công Chúc gia trang.
Lạc Man một đêm không ngủ, khuôn mặt tiều tụy khiến Tiều Cái phát hoảng: “Muội tử bị bệnh sao? Sắc mặt sao lại trắng như vậy?”Lạc Man miễn cưỡng cười: “Không có, ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Muội cảm thấy tấn công Chúc gia trang cũng không nên vội vàng, chúng ta vẫn nên trước tiên phải bắt được Hỗ Tam Nương đã! Đến lúc đó, Chúc gia trang tứ cố vô thân, hiển nhiên lúc đó muốn đánh thế nào thì đánh.”
“Được! Để ta gọi mấy huynh đệ kết nghĩa tới!” Tiều Cái gật đầu.
Trừ bỏ Võ Tòng, mọi người nhanh chóng tập hợp tới, không có Tống Giang quấy rối, hết thảy tiến hành rất thuận lợi. Mọi người vừa nghe nói tấn công Hỗ gia trang thì đều ào ào phụ họa, tập hợp tốt đội ngũ liền chuẩn bị xuất phát.
Ai biết ngay trước khi xuất phát, Tống Giang lại bảo Võ Tòng cõng tới!
“Ca ca! Đợi chút!” Tống Giang vừa thở gấp vừa kêu to.
Lạc Man nhíu mày, y lại muốn ép buộc gì nữa đây?!
“Huynh đệ, đệ bị thương, nên nghỉ ngơi tốt đi, đừng có lộn xộn nữa!” Cũng đừng tới quấy rối nữa! Tiều Cái ôn hòa nói.
“Không có gì đáng ngại.” Tống Giang miễn cưỡng tươi cười, y đi tấn công Chúc gia trang không thành lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, nếu là Tiều Cái một lần dẹp xong Hỗ gia trang, y còn mặt mũi nào đứng bên cạnh chứ?!
“Chút thương tích này không đáng ngại! Nghe nói ca ca muốn đi tấn công Hỗ gia trang, đệ kêu Nhị Lang tới, để cho đệ ấy theo ca ca cùng đi! Cũng có thêm giúp sức!”
“Được! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn nên mau mau xuất phát đi!” Tiều Cái đã sớm nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của y, tưởng Võ Tòng là người của y sao? Chỉ cần có Lạc Man đứng ở bên này, Võ Tòng còn chạy được đi đâu chứ? y làm như vậy chỉ khiến cho Lạc Man càng thêm phản cảm mà thôi.
Tống Giang à Tống Giang, một đời thông minh lại chịu thiệt trên người nữ nhân.
Võ Tòng cho người đưa Tống Giang trở về trướng, bản thân mình thì làm lễ với Tiều Cái, vui mừng chạy đến bên người Lạc Man, muốn cùng nàng cưỡi chung một con ngựa, Lạc Man cười lạnh một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, dậm chân một cái quay đầu, mông kia nhắm ngay Võ Tòng mà đánh rắm.
Các vị huynh đệ nhất thời đều ha ha cười vang.
Võ Tòng xấu hổ, muốn quát Lạc Man vài câu vãn hồi mặt mũi, nhưng vừa thấy khuôn mặt lạnh băng của nàng thì trong lòng liền xẹp xuống, chỉ phải ngượng ngùng mắng một câu ngựa chết, phẫn nộ leo lên một con ngựa khác.
Mọi người tới trước Hỗ gia trang khiêu chiến, chỉ chốc lát sau, cầu treo phía trước thôn trang được thả xuống, một nữ tử mặc trang phục màu đỏ lãnh diễm tay cầm song đao, cưỡi bạch mã chạy như bay mà đến.
Đây đúng là Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương!
Nói tới Hỗ Tam Nương thì cũng là một nữ tử hiếm có, từ nhỏ đã thích múa đao cầm thương, một đôi nhật nguyệt song đao xuất quỷ nhập thần, lại có tuyệt kĩ dùng dây bắt người từ xa, biệt hiệu Nhất trượng thanh.
Nữ tử này cao gầy xinh đẹp, bị phụ thân hứa gả cho Chúc Bưu làm vợ.
Nàng trời sinh tính tình cao ngạo, chướng mắt Chúc Bưu, nhưng Hỗ gia trang, Chúc gia trang, Lí gia trang trăm năm nay đều dựa vào nhau, kết thân là thủ đoạn tất yếu nên không thể tránh nên cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Hôm nay, Chúc Bưu đến Hỗ gia trang cầu cứu, Hỗ lão gia tính cách yếu đuối, mới đầu cũng không muốn đồng ý, nhưng Tam Nương lại đứng ra nhận lấy đại nghĩa, nói thẳng Lương Sơn là người tới không có ý tốt, nếu như Chúc gia trang suy vong, Hỗ gia trang tất yếu bị diệt, việc cấp bách là ba trang phải chung một chiến tuyến chống lại kẻ thù ngoài.
Hỗ lão gia chỉ phải đồng ý.
Ngày đó, Chúc Bưu vừa lòng mà về.
Lại nói hai người Thạch Tú, Dương Lâm tiến vào Chúc gia trang không được bao lâu thì Dương Lâm lộ tẩy bị tóm.
Thạch Tú nhờ được một cụ ông có lòng tốt trợ giúp trốn ra Chúc gia trang, cũng biết được bố trí cơ quan bên trong trang, vô cùng vui vẻ trở về.
Tống Giang vừa thấy đắc thủ thì vui vẻ vô cùng, lập tức muốn phát binh tấn công Chúc gia trang.
Lạc Man lại cảm thấy không ổn: “Dương Lâm bị bắt, vì sao cậu lại có thể hỏi được bố trí cơ quan dễ dàng như vậy?” Người Chúc gia trang đã có phòng bị, sao có thể dễ dàng nói bí mật quan trọng như vậy cho người ngoài?! Chẳng nhẽ bọn họ cố tình bày ra kế này?
Thấy bị người hoài nghi, Thạch Tú có chút không vui: “Ta giả thành tiều phu đốn củi, lão nhân gia kia có lòng tốt không đành lòng để ta bị bắt mới nói với ta cơ quan bố trí để cho ta nhanh chóng rời đi. Thạch Tú tuyệt không dám có chút nào giả dối.”
“Được rồi! Đệ muội không cần nhiều lời nữa. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng đánh vào trang cứu huynh đệ nới là tốt nhất!” Tống Giang đứng ra, vẻ mắt nghiêm túc nói: “Đệ đệ bất tài, nguyện lãnh binh đi trước!”
“Đúng vậy! Đám ruồi bọ này, lão tử phải đi giết sạch chúng nó ngay mới được!” Lí Quỳ tiếp lời gào to.
Tiều Cái nhíu mày: “Ta cũng cảm thấy không ổn, hiền đệ vẫn nên suy nghĩ cho kĩ đi!”
“Đại ca! Tận dụng thời cơ, nếu mất đi sẽ không có nữa đâu!” Tống Giang nóng nảy, đây chính là quân công đưa tới cửa đó! Nếu hắn có thể đánh hạ Chúc gia trang, uy vọng ở Lương Sơn nhất định sẽ lên cao.
“Đệ đệ nguyện lập quân lệnh trạng! Xin ca ca chấp thuận!” Tống Giang trực tiếp quỳ xuống.
Trên Lương Sơn vốn cũng có không ít hán tử nhiệt huyết, thấy vậy sao có thể chịu đựng được, ào ào kêu gào muốn đi theo Tống Giang đánh vào Chúc gia trang.
Tiều Cái có chút không vui: “Hiền đệ cũng biết quân lệnh trạng là cái gì chứ? Ta cũng không phải sợ chết, nhưng nếu như đây có mưu kế, huynh đệ chúng ta lại nhảy vào thì có thể sao, đây là tánh mạng của các huynh đệ đó!”
Nói xong mọi người đều sửng sốt.
Tống Giang vội vàng nói: “Ca ca, đệ sẽ cẩn thận! Hơn nữa, đệ tin tưởng bản lãnh của Thạch Tú huynh đệ! Thời Thiên huynh đệ đã bị nhốt ở Chúc gia trang mấy ngày! Nếu Lương Sơn ta đã đến trước cửa mà không dám vào, chẳng lẽ không phải làm cho người ta cười nhạo chúng ta là nhát gan sao? Lại nói, huynh đệ chúng ta người người đều là nam tử hán số một, sao lại sợ một thôn trang nho nhỏ này chứ?!”
Không thể không nói, Tống Giang là diễn thuyết gia trời sinh, mọi người chỉ cần bị hắn kích động một chút đã có xao động đứng lên.
“Nói hay lắm! Chúng ta liền giết đi vào!”
“Tống ca ca nói rất đúng! Sợ gì chúng nó chứ!”
Tình thế dĩ nhiên không còn khống chế được nữa, Tiều Cái khó xử nhìn Lạc Man, thấy nàng hơi khẽ gật đầu thì đành thở dài một hơi nói: “Nếu các vị huynh đệ đều muốn đi thì cũng chỉ đành vất vả đệ đệ! Cũng không cần phải cái gì quân lệnh trạng! Ta chỉ muốn các huynh đệ được an toàn thôi! Nếu đệ đệ đã cố ý muốn đi, vậy thì hết thảy đều phải cẩn thận!”
Thấy Tiều Cái quan tâm bản thân mình như vậy, chư vị hảo hán cảm động nước mắt rưng rưng, ào ào nói vì Lương Sơn chết không từ chối.
Kế tiếp chính là vấn đề ai đi.
Đám người Lí Quỳ, Đới Tông việc tốt đến tay không hề nhường ai, Tống Giang lại đang hi vọng nhìn Võ Tòng.
Võ Nhị Lang suy nghĩ nửa ngày, biết lần này đi tấn công nhất định thất bại, nhưng thấy Tống Giang khư khư cố chấp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra tỏ vẻ cùng đi, ít nhất hắn đi có thể bảo vệ tốt Tống Giang.
Thấy hắn chủ động muốn đi, Tống Giang nháy mắt viên mãn, phần thắng trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Lạc Man lại nắm chặt tay, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác thê lương.
Trong lòng Võ Tòng rốt cuộc là có nàng hay không? Lúc hắn ra quyết định này liệu có nghĩ đến nàng hay không?
Nhìn tươi cười xán lạn trên mặt Tống Giang, đáy lòng Lạc Man đột nhiên dâng lên một ý niệm máu tanh, chỉ hận cho hắn chết ở Chúc gia trang đừng bao giờ trở lại.
Tống Giang sốt ruột muốn lập công, gần như lập tức liền sửa sang lại đội ngũ phát binh Chúc gia trang, Võ Tòng lại luôn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện cùng Lạc Man, nhưng nàng luôn luôn tránh ở phía sau Tiều Cái không ngẩng đầu lên, thời gian không còn kịp, Võ Nhị Lang đành phải thu hồi mất mát trong lòng, lên ngựa xuất phát.
Tống Giang mới vừa đi, Lạc Man liền giữ chặt Tiều Cái: “Ca ca, Tống tiên sinh lần này đi chỉ sợ… Chúng ta nên nghĩ trước biện pháp đi thôi!”
Tiều Cái cũng thở dài: “Ta cũng luôn có loại dự cảm không tốt, tiếc rằng Tống huynh đệ khư khư cố chấp… Chỉ đáng thương cho huynh đệ vô tội Lương Sơn ta!”
Cũng may đi theo đều là người của Tống Giang, tổn thất của hắn cũng không lớn.
Trong lòng Lạc Man mất mát, cũng không muốn nhiều lời, nói thẳng: “Muội đã hỏi qua Thạch Tú, cơ quan ở Chúc gia trang rất lợi hại, còn lợi hại hơn là Lí gia trang, Hỗ gia trang, Chúc gia trang ba trang nhất thể, một trang gặp nạn, hai trang khác đều sẽ đến trợ giúp, cho nên mới cực kì khó đánh.”
Tiều Cái sắc mặt trầm xuống: “Muội tử có cách nào tốt không?”
Lạc Man mỉm cười như gió xuân, đôi môi phấn nộn đỏ mọng khẽ mở: “Tiêu diệt từng bộ phận!”
Tiều Cái suy nghĩ một lúc, vỗ tay lớn một cái: “Diệu kế! Diệu kế! Muội tử quả nhiên là người thông minh!” Trách không được Ngô Dụng tôn sùng nàng như vậy, quả nhiên thật là có bản lĩnh.
“Chúng ta đây nên bắt đầu từ đâu?”
Lạc Man suy nghĩ một lúc: “Dương Hùng đã từng nói qua, sau khi Thời Thiên bị bắt, hắn từng đi Lí gia trang cầu viện. Lí gia trang trang chủ cũng đã từng đáp ứng bọn hắn cứu người, kết quả bị Chúc Bưu đả thương, muội nghĩ hay là bắt đầu từ đây đi.”
Tiều Cái kinh dị nhìn Lạc Man, thì ra mấy tin tức bọn họ không thèm để ý có thể mang tới nhiều lí luận như vậy, tức thời đánh nhịp: “Tốt! Kêu Lâm Xung lên, chúng ta phải đi Lí gia trang xem xét.”
Lí gia trang tọa lạc ở phía đông Chúc gia trang, Tiều Cái mang theo vài người đến thôn trang phía trước, Lí Ứng đóng cửa không ra, chỉ cho quản gia ra quát: “Xấu hổ với vài vị khách quý, vài ngày trước đây trang chủ bị Chúc Bưu đả thương, nằm trên giường không dậy nổi. Trang chủ đã hiểu rõ ý đồ đến đây của các vị, đặc biệt phái tiểu nhân đến đây báo cho các vị biết.”
“Tam trang chúng ta kết thành đồng minh trăm năm nay, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài, nhưng Chúc Bưu kia làm người ngoan độc, dám đả thương trang chủ, làm tới mức này, chuyện của Chúc gia trang, Lí gia trang chúng ta nhất định sẽ không tiếp tục can thiệp.”
“Khách quý nên đề phòng là Hỗ gia trang kia. Hỗ gia trang có một nữ tướng — Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương, người này với một đôi nhật nguyệt song đao, vô cùng lợi hại, hơn nữa nàng từ nhỏ đã định chung thân với Chúc Bưu, chuyện Chúc gia trang nàng tất sẽ không đứng nhìn không để ý.”
“Chúc gia trang kia trước sau có hai cửa, nếu chỉ công vào cửa trước, nơi đó cơ quan dầy đặc, tất sẽ không công mà vào. Nếu trước sau cùng đánh tất sẽ có thêm phần thắng, nhưng phải đề phòng Hỗ gia trang từ phía đông đến trợ.”
Quản gia kia nói vô cùng kĩ càng, Tiều Cái vừa lòng mà về.
Sau khi trở lại đại doanh, tâm tình Lạc Man không yên, nếu theo cách nói của quản gia kia thì mấy người Tống Giang nhất định là bị trúng kế, bị người ta bao thành cái bánh sủi cảo, nếu chỉ có một mình Võ Tòng thì còn có khả năng an toàn chạy ra, nhưng còn có thêm tên tay trói gà không chặt Tống Giang! Nếu y theo tính cách Võ Nhị Lang thì cho dù có bỏ mạng hắn cũng sẽ cố gắng bảo vệ Tống Giang an toàn thoát thân.
Lạc Man phiền chán bất an, trước mắt như hiện lên Võ Tòng máu chảy đầm đìa, tim không khỏi đau xót.
Thôi được! Tạm tha Tống Giang lần này! Lạc Man cắn môi dưới, đang muốn tìm Tiều Cái thì thấy Lâm Xung một thân áo giáp đi đến: “Tiều Cái ca ca đóan chắc muội tất sẽ lo lắng cho võ huynh đệ, đặc phái ta đến tiếp ứng.”
“Muội tử nên yên tâm, ta cam đoan sẽ mang được Võ huynh đệ hoàn hảo trở về cho muội.” Lâm Xung ôn hòa an ủi nói, kiên định nơi đáy mắt khiến Lạc Man yên lòng.
Vừa thả lỏng, vô số ủy khuất trong lòng ùn ùn kéo tới, nước mắt bất giác trào ra.
Lâm Xung là người từng trải, hiển nhiên biết rõ đôi vợ chồng nhỏ này lại có mâu thuẫn rồi đây, thở dài an ủi nói: “Võ huynh đệ nghĩa cao như mây…”
Đúng vậy, nghĩa cao như mây, huynh đệ vĩnh viễn xếp trước thê tử. Vì huynh đệ, biết rõ phía trước là đường chết nhưng vẫn kiên trì tiến tới. Chẳng nhẽ hắn không từng nghĩ tới thê tử của c mình sao?
Là một nữ nhân phải trơ mắt xem trượng phu của mình vì nam nhân khác đi tìm chết, hắn có nghĩ tới nàng sau này sẽ sống ra sao hay không?
Lạc Man cười khổ, nếu như chàng không thể cho ta cuộc sống yên ổn, tại sao lại làm mọi cách phải kết hôn với ta?!
Lâm Xung yên lặng vỗ vai nàng, mang thương liền đi ra ngoài.
Khi người được cứu trở về đã là chạng vạng, lửa đã được châm đầy doanh trại.
Võ Tòng ngồi trên lưng ngựa, từ rất xa đã thấy một bóng người thướt tha lẳng lặng đứng phía trước rào chắn, bỗng một trận gió thổi qua làm sợi tóc lướt qua gò má, nữ tử với khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trước, tựa như nữ tử trong bức tranh thê tử ngóng trông hắn đã từng xem trong thư phòng của Thi Ân.
Tim Võ Nhị Lang nóng lên, ánh mắt nhịn không được ẩm ướt.
Mỗi ngày hắn đều cho rằng bản thân đã yêu nương tử hết cỡ rồi, nhưng mỗi ngày đi qua tình yêu dường như lại tăng thêm một chút.
Cái loại yêu vô cùng vô tận này thường làm cho hắn sợ hãi, trong lòng cũng có loại ý niệm hung bạo muốn ăn luôn nữ tử này vào trong bụng, hoàn toàn triệt để dung nhập vào trong cốt tủy không thể lại tách ra!
Hắn bỗng chốc kích động, hận không thể lập tức xông lên ôm lấy Lạc Man.
Đáng tiếc, nguyện vọng là tốt đẹp, hiện thực là tàn nhẫn.
Từ xa thấy Võ Tòng an toàn ngồi trên lưng ngựa, tim Lạc Man buông lỏng, cảm giác phiền chán không rõ từ đâu tới lại lần nữa dâng lên, nàng buồn bực xoay người rời đi.
Ô? Sao lại đi rồi? Võ Nhị Lang không thể tin trừng lớn mắt, nhất thời như có một chậu nước lạnh hắt trên đầu, trực tiếp làm tim lạnh ngắt.
Lần này đi ra ngoài coi như tốt, các huynh đệ trên cơ bản đều không có việc gì, trừ bỏ Tống Giang không hay ho trên mông bị trúng một tên.
Võ Tòng tuy rằng rất muốn lập tức đi tìm Lạc Man, nhưng Tống Giang dù sao cũng là bởi vì hắn nên mới chịu thương, bây giờ hắn cũng không nên rời đi, đành phải mang người đưa đến quân y trước.
Thì ra lúc đó bọn họ vừa vào Chúc gia trang liền phát hiện trúng kế, muốn lui binh lại tìm không thấy đường. Trong lúc đánh nhau vì bảo vệ Tống Giang, Võ Tòng mới cõng y phía sau.
Ai biết Chúc Bưu lại tránh ở chỗ tối dùng tên nhắm ngay ngực hắn.
Trong lúc nguy kịch, vừa vặn người phía sau muốn chém tới Tống Giang, Võ Tòng mạnh xoay người, tên trực tiếp bắn tới mông Tống Giang.
Tống Giang kêu thảm thiết một tiếng rồi té xỉu.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Võ Tòng chỉ chém đứt thân tên, mũi tên vẫn cắm ở trong mông Tống Giang như cũ.
Quân y cầm tiểu đao rạch miệng vết thương ra, lúc này mới lấy được đầu mũi tên ra. Bởi vì không có thuốc tê, Tống Giang đau tới tỉnh rồi lại hôn mê, hôn mê lại tỉnh, kêu rên tới mức toàn bộ chim trùng trên đồi Độc Long cũng đều phải tránh đi.
Các vị huynh đệ đều đang khẩn trương chờ ngoài cửa, thấy quân y đi ra ào ào tiến lên hỏi.
Quân y lần đầu gặp phải bệnh nhân hoạt bát như vậy, phải gọi là kêu tới thê thảm, dọa tới mức tay ông không ngừng phát run, vốn là muốn một đao có thể giải quyết chuyện này, nào ngờ phải rạch thêm vài đao, vừa băng bó tốt miệng vết thương lại bị nhiều người vây quanh như vậy, ông cảm thấy không khỏi phát khiếp: “Không có chuyện gì… Nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.”
Không đợi ông nói xong, mọi người lại rào rào cùng nhau vọt vào trong màn, quân y lau mồ hôi lạnh, vừa nhấc đầu lại phát hiện một nữ tử xinh đẹp đang đứng ở trước mặt.
“Nương tử Võ gia…” Quân y cười chào hỏi, sau đó vội vội về nghỉ ngơi.
Lạc Man mỉm cười gật đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn người trước mặt đứng trong trướng, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Chỉ chốc lát sau, mành bị người vội nhấc lên lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Võ Nhị Lang, hắn vội vàng chạy tới cấp tốc nói “Ca ca không có chuyện gì! Nàngnhanh trở về nghỉ ngơi đi! Ta tối hôm nay ở lại đây chăm sóc ca ca.”
Kỳ thực theo lẽ thường, Tống Giang vì Võ Tòng mà bị thương, đáng lý nên là Lạc Man đến đây chăm sóc, hơn nữa trong doanh cũng chỉ có Lạc Man là nữ nhân, loại chuyện chăm sóc người này nên là nữ nhân. Nhưng Võ Nhị Lang lại là người lòng dạ cự kì hẹp hòi, bây giờ hắn hận không thể nhét Lạc Man vào trong thân thể, ai cũng không cho thấy ấy chứ, làm sao có thể để nàng đi chăm sóc người đàn ông khác? Cho dù là đại ca mà mình luôn sùng bái cũng không được!
Vì thế, hắn xung phong nhận việc trắng đêm chăm sóc Tống Giang, sợ một mình Lạc Man chờ sốt ruột nên rối loạn nói ra miệng. Lạc Man vừa định mở miệng, Võ Nhị Lang đã vội vàng bế nàng chạy trở về.
Nhìn tàn ảnh trước mắt, cảm thụ ấm áp còn chưa tan trên người, Lạc Man bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, giống như có khí lạnh từ đáy lòng tràn ra.
Nàng nhìn náo nhiệt phía trong màn, cắn môi dưới, một mình rời đi.
Ngày thứ hai, Tiều Cái sớm tìm tới Lạc Man thương thảo chuyện tấn công Chúc gia trang.
Lạc Man một đêm không ngủ, khuôn mặt tiều tụy khiến Tiều Cái phát hoảng: “Muội tử bị bệnh sao? Sắc mặt sao lại trắng như vậy?”Lạc Man miễn cưỡng cười: “Không có, ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Muội cảm thấy tấn công Chúc gia trang cũng không nên vội vàng, chúng ta vẫn nên trước tiên phải bắt được Hỗ Tam Nương đã! Đến lúc đó, Chúc gia trang tứ cố vô thân, hiển nhiên lúc đó muốn đánh thế nào thì đánh.”
“Được! Để ta gọi mấy huynh đệ kết nghĩa tới!” Tiều Cái gật đầu.
Trừ bỏ Võ Tòng, mọi người nhanh chóng tập hợp tới, không có Tống Giang quấy rối, hết thảy tiến hành rất thuận lợi. Mọi người vừa nghe nói tấn công Hỗ gia trang thì đều ào ào phụ họa, tập hợp tốt đội ngũ liền chuẩn bị xuất phát.
Ai biết ngay trước khi xuất phát, Tống Giang lại bảo Võ Tòng cõng tới!
“Ca ca! Đợi chút!” Tống Giang vừa thở gấp vừa kêu to.
Lạc Man nhíu mày, y lại muốn ép buộc gì nữa đây?!
“Huynh đệ, đệ bị thương, nên nghỉ ngơi tốt đi, đừng có lộn xộn nữa!” Cũng đừng tới quấy rối nữa! Tiều Cái ôn hòa nói.
“Không có gì đáng ngại.” Tống Giang miễn cưỡng tươi cười, y đi tấn công Chúc gia trang không thành lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, nếu là Tiều Cái một lần dẹp xong Hỗ gia trang, y còn mặt mũi nào đứng bên cạnh chứ?!
“Chút thương tích này không đáng ngại! Nghe nói ca ca muốn đi tấn công Hỗ gia trang, đệ kêu Nhị Lang tới, để cho đệ ấy theo ca ca cùng đi! Cũng có thêm giúp sức!”
“Được! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn nên mau mau xuất phát đi!” Tiều Cái đã sớm nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của y, tưởng Võ Tòng là người của y sao? Chỉ cần có Lạc Man đứng ở bên này, Võ Tòng còn chạy được đi đâu chứ? y làm như vậy chỉ khiến cho Lạc Man càng thêm phản cảm mà thôi.
Tống Giang à Tống Giang, một đời thông minh lại chịu thiệt trên người nữ nhân.
Võ Tòng cho người đưa Tống Giang trở về trướng, bản thân mình thì làm lễ với Tiều Cái, vui mừng chạy đến bên người Lạc Man, muốn cùng nàng cưỡi chung một con ngựa, Lạc Man cười lạnh một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, dậm chân một cái quay đầu, mông kia nhắm ngay Võ Tòng mà đánh rắm.
Các vị huynh đệ nhất thời đều ha ha cười vang.
Võ Tòng xấu hổ, muốn quát Lạc Man vài câu vãn hồi mặt mũi, nhưng vừa thấy khuôn mặt lạnh băng của nàng thì trong lòng liền xẹp xuống, chỉ phải ngượng ngùng mắng một câu ngựa chết, phẫn nộ leo lên một con ngựa khác.
Mọi người tới trước Hỗ gia trang khiêu chiến, chỉ chốc lát sau, cầu treo phía trước thôn trang được thả xuống, một nữ tử mặc trang phục màu đỏ lãnh diễm tay cầm song đao, cưỡi bạch mã chạy như bay mà đến.
Đây đúng là Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương!
Tác giả :
Sở Nhị