Phấn Diện Độc Lang
Chương 16: Giao châu tứ kiệt
Thái Vân cả mừng kéo tay áo Hồng Phong Nương Tử, nói khẽ:
- Chính là chàng.
Nhưng Hồng Phong Nương Tử đã biết rõ mấy lão nhân này là ai nên rất lo lắng cho Lâm Đoàn Nghĩa.
Lão nhân vừa đối đáp với Lâm Đoàn Nghĩa nghe chàng nói câu sau cùng thì rất tức giận bóp mạnh chiếc thiết bài thành một cục rồi ném lên không.
Chỉ thấy tấm thiết bài vỡ vụn thành trăm mảng bắn ra tứ tán.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy lão nhân có bản lĩnh phân kim thành phấn trong lòng rất kinh hãi.
Chàng thầm tính rằng nếu bị sáu người kia vây đánh thì mình khó thắng nổi cố vắt óc tìm cách giải quyết.
Một lão nhân khác thấy người kia thi triển tuyệt nghệ phân kim thành phấn cười hô hô nói:
- Tuyệt nghệ Khổng lão ca không những làm Đào Chân bái phục mà cả lão quái Phương Bất Bình cũng phải khiếp sợ.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe đối phương nói đến ân sư tức giận nói:
- Các hạ là ai? Có bản lĩnh gì thì cứ ...
( ... Mất trang - quyển ) Lão nhân kia hừ một tiếng nói:
- Danh hiệu Câu Trầm Tử của lão phu cũng đủ làm sư phụ ngươi Đào Chân mất vía.
Thứ vãn bối ngươi có dám cuồng ngạo nữa không?
Lâm Đoàn Nghĩa còn nhớ trong số những pho tượng trong Cấm La Điện thì Câu Trầm Tử được sư phụ xếp vào hàng thứ mười lăm, thản nhiên nói:
- Hô hô, Câu Trầm Tử danh đầu tuy lớn nhưng vẫn còn kém Đoạn Hồn Chưởng một bậc.
Lão nhân họ Khổng tức giận quát:
- Tiểu tử ngươi dám dùng kế ly gián trước mặt Khổng Nhân ta phải không?
Lâm Đoàn Nghĩa vốn không biết Giao Châu Tứ Kiệt là những nhân vật nào nhưng sau khi nghe Câu Trầm Tử xưng danh lại gọi người kia là Khổng đại ca thì biết ngay lão là Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân được Phương Bất Bình xếp hàng thứ mười ba nên mới nói khích một câu quả nhiên đúng.
Ngoài Khổng Nhân ra lão có có một vị bào đệ là Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa liệt vào hàng mười tám.
Nghe Khổng Nhân quát chàng điềm nhiên nói:
- Bổn nhân nói là sự thực Đoạn Hồn Chưởng có bản lĩnh Phân Kim Thành Phấn, Câu Trầm Tử nếu không phục thì thử thi triển một tuyệt nghệ xem.
Câu Trầm Tử đã gần trăm tuổi nên đâu dễ bị khích?
Lão chỉ nặng nề hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa đã nhiều lần được cảnh báo rằng nếu không giữ kín thân phận thì sau này việc hành khứ giang hồ sẽ rất nguy hiểm. Nếu biết chàng là truyền nhân của Phương Bất Bình không những chàng sẽ bị cao thủ hắc đạo truy sát mà những nhân vật bạch đạo cũng sẽ tìm chàng báo thù.
Chàng thầm nghĩ:
- Tối nay mình sẽ cho hai phái hắc bạch xung khắc nhau như thế không tốt sao?
Nghĩ vậy cười hắc hắc nói:
- Chắc các ngươi cũng biết rằng Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn chưởng đã giết Tĩnh Âm đại sư, Tái Ngoại Song Hùng, Tương Giang đại hiệp, Đại Từ Thần Ni, Phục Ma kiếm khách, Bích Hà Tam Ni, Nhất Trần Tử, Diệu Chân lão đạo, Thần Châu Nhất Cái, Long Oải Bà Bà, Thanh Linh đạo cô, Thôi Ngoại Long, Điền Thiên Lại và rất nhiều người khác. Chắc các ngươi cũng muốn có tên mình?
Bốn lão nhân và hai phụ nhân nghe kể lại một loạt danh sách các cao thủ bạch đạo bị giết, nhất là khi nghe đến tên Thôi Ngoại Long và Điền Thiên Lại mặt đều biến sắc đưa mắt nhìn nhau.
Nên biết sáu người này đều đã gần trăm tuổi, sáu mươi năm trước cùng tề danh với Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại nay nghe tin Thôi Điền nhị lão đều bị giết bởi Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn chưởng sao không kinh hãi?
Một lão nhân chợt quát lên:
- Tiểu tử ngươi là ai? Vì sao tới đây đưa những hung tin đó với ý đồ gì?
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
- Tại hạ chỉ là một tên hậu sinh vãn bối thôi có nói ra các vị cũng chẳng biết. Tốt nhất các vị hãy nói hết tính danh ra ...
Bấy giờ Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân thấy đối phương không đả động gì đến mình liền lùi ra ngoài vòng vây.
Nhưng hai thiếu niên vừa giao thủ với họ đâu chịu buông tha? Chúng nhất tề lao ra cản lại.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Khoan đã.
Dứt lời phát tới hai luồng kình lực làm hai tên này bị thổi bay tít lên không như chiếc là vang trong cơn giông tố.
Hai lão nhân thấy vậy thất kinh vội lao lên tiếp lấy hai thiếu niên đáp xuống.
Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân nhìn chàng quát:
- Tiểu tử ngươi là ai? Sao dám mạo xưng môn hạ của Phi Long Tôn? Nếu không khai thực đừng trách chúng ta không khách khí.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Căn cứ vào đâu các hạ bảo ta mạo danh?
Khổng Nhân cười hắc hắc nói:
- Lão nhân gia sẽ cho ngươi biết để có chết cũng tâm phục khẩu phục, Đào Chân chưa bao giờ luyện Dương Cương khí công, vậy ngươi làm sao mà luyện được khí công đó?
Tuy Lâm Đoàn Nghĩa rất khâm phục nhãn quan của Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân nhưng đã mạo xưng thì phải kiên trì đến cuối cùng, liền cười nói:
- Bổn nhân chỉ vì không muốn dồn hai tiểu tử vào chỗ chết nên mới dùng Dương Cương khí công ngăn cản chúng, nếu dùng Âm Phách Sưu Hồn hoặc Sưu Hồn chưởng thì chúng đâu còn mạng?
Khổng Nhân nghĩ đối phương nói vậy chẳng phải là không có lý nhưng chưa biết Âm Phách Sưu Hồn là thứ công phu gì lợi hại đến đâu, còn Sưu Hồn chưởng và Ô Long chưởng thì lão đã biết đó là hai loại độc công đánh trúng người tất chết.
Lão nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Lão phu muốn biết Âm Phách Sưu Hồn rốt cuộc là thứ công phu gì? Ngươi thi triển cho ta xem.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Các hạ muốn chết thì chẳng khó gì chỉ là ở đây có không ít người trẻ tuổi chết cả thì thật đáng tiếc. Trước hết hãy bảo chúng đi xa cách chỗ này ba dặm sau đó mấy lão già cốc đế các ngươi báo danh hiệu hết ra, bổn nhân sẽ cho các ngươi toại nguyện.
Khổng Nhân thấy đối phương coi hạng tiền bối như lão chẳng ra gì hoả khí bốc lên đầu quát vang như sấm:
- Câm miệng, tiểu tử nghe đây mà chịu chết. Lão phu là Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân ngươi đã biết, còn đây là gia đệ Khổng Nghĩa, gần đó là thê tử của nó Cổ Dao bên cạnh là thê tử của lão phu Dung Mỹ ngoài Câu Trầm Tử Hoán Hải đã xưng danh tính, lão nhân còn lại là Tang Quỳ Tử Doãn Lập. Lão phu hiện giờ ngũ đại đồng đường đều ở đây cả gồm chín mươi sáu người. Tiểu tử ngươi cứ thi triển Âm Phách Sưu Hồn đi chúng ta có chết cũng không cần báo thù.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Các hạ quả là người hào sảng. Nhưng hai nữ nhân vừa giao chiến với các người chẳng lẽ để họ chết chôn chung một mồ?
Khổng Nghĩa còn nóng tính hơn đại ca, sấn lên hai bước quát to:
- Câm miệng. Ngươi đã muốn thế thì bảo chúng cút đi.
Hồng Phong Nương Tử hiểu ngay ý đồ của Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
- Ngươi không cần đuổi. Hy vọng ngươi sớm được toại nguyện.
Dứt lời kéo tay Thái Vân thi triển khinh công lướt đi.
Chờ họ đi xa Lâm Đoàn Nghĩa mới nhìn Khổng Nhân nói:
- Chẳng lẽ các hạ muốn tuyệt tử tuyệt tôn cả sao?
Đoạn Hồn Chưởng mặt đỏ bầm nghiến răng nói:
- Câm miệng.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn thản nhiên:
- Nếu vậy thì cũng nên cho môn hạ đệ tử tránh ra xa một chút.
Đứng cạnh Câu Trầm Tử là Diệp Hoa, truyền nhân của lão đã cùng sư phụ và Tang Quỳ Tử đã xuất hiện ở Vương Ca Trang sau khi Lâm Đoàn Nghĩa giết chết ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng.
Câu Trầm Tử chỉ thu một đệ tử dốc tận tâm lực truyền tuyệt nghệ cho ái đồ vì thấy Diệp Hoa võ nghệ rất cao cường chỉ kém là hoả hầu chưa đủ.
Nghe Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi cả mình đi hắn tức giận quát lên:
- Tiểu tử chớ cuồng ngạo, hãy thử Diệp Hoa ta một chưởng.
Dứt lời nhảy vọt tới xuất một chiêu Lục Triều Tân Vũ chưởng ảnh từ tám phương bốn hướng bao phủ lấy Lâm Đoàn Nghĩa.
Tuy không tin chàng là môn hạ của Đào Chân nhưng thấy một mình chàng tới đây với thái độ ung dung chẳng coi sáu nhân vật mấy chục năm trước đã thành danh khắp giang hồ vào đâu thì đoán rằng nếu không có võ nghệ cao cường chẳng ai dám ngông cuồng như thế.
Vì thế khi thấy Diệp Hoa xuất thủ mọi người đều thất kinh biến sắc.
Ở trúc Luận đảo này ngoài sáu vị trưởng bối ra thì tên đệ tử này của Câu Trầm Tử là võ công cao nhất.
Thực ra sau khi Câu Trầm Tử bại dưới tay Phương Bất Bình lão thoái xuất giang hồ túc ẩn suốt sáu chục năm nhất tâm luyện võ học quyết chí báo thù.
Sau này gặp được Diệp Hoa nhận thấy ở thiếu niên này có tư chất rất tốt thì lòng mừng khấp khởi, dốc lòng truyền tuyệt nghệ cho ái đồ hy vọng rằng dù cho mình không thắng Phương Bất Bình thì Diệp Hoa sẽ thay sư phụ đánh bại truyền nhân của kẻ thù.
Nào ngờ khi gặp Lâm Đoàn Nghĩa ở Vương Ca trang thấy chàng giết một lúc ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng lão mới thấy rằng đồ đệ của mình so với chàng còn kém xa.
Cũng hôm đó theo lời đề xuất của Tang Quỳ Tử hai người quyết định hợp lực mấy vị bằng hữu ngày xưa bị Phương Bất Bình đánh bại, còn liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó với Phương Bất Bình.
Nào ngờ mới đến Trúc Luận Đảo chưa được mấy hôm thì người của Long Hổ Thập Tam Tôn đã tới đây gây náo?
Vừa rồi chỉ cần thấy Lâm Đoàn Nghĩa phất tay đã làm cho ba tên môn hạ của Khổng Nhân bay đi như tàu lá, nay thấy ái đồ xông ra Câu Trầm Tử hốt hoảng kêu lên:
- Không được.
Trong lúc nguy cấp lão nhằm Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra một chưởng.
Với mục đích cứu ái đồ Câu Trầm Tử đã xuất tận công lực.
Với công phu tu luyện gần trăm năm, một chưởng lão vừa đánh ra e rằng chính Đào Chân còn khó lòng đối phó nổi nói gì đến môn hạ của hắn?
Lâm Đoàn Nghĩa bình tĩnh đưa chưởng lên nghênh tiếp.
Chỉ nghe bình một tiếng dữ dội đất cát bắn lên tung mù mịt chưởng lực đào lên giữa hai đối thủ một hố lớn tới bốn năm thước.
Diệp Hoa rú lên một tiếng thân ảnh bắn đi xa tới mười mấy trượng, Câu Trầm Tử cũng bị bật lùi bảy tám bước, cảm thấy một luồng khí cực hàn thâm nhập vào cơ thể vội vận công bức độc ra.
Tang Quỳ Tử tung mình nhảy lên tiếp lấy Diệp Hoa đáp xuống hỏi:
- Ngươi có sao không?
Tên này run cầm cập nói:
- Lạnh quá ...
Lão quay đầu nhìn Câu Trầm Tử, thấy lão này đang nhắm mắt trị thương nên cũng yên tâm, đặt Diệp Hoa nằm xuống đất lấy một viên dược hoàn nhét vào miệng hắn rồi đặt một tay trước ngực truyền chân khí vào để kháng cự hàng khí đã thâm nhập vào cơ thể Dệp Hoa.
Nào ngờ lão vừa chạm tay vào ngực nạn nhân thực hiện cảm thấy lạnh ngắt vội thu tay về kinh dị nói:
- Hoán lão đệ có phải ngươi cũng bị thương bởi Băng Phách Thần Châm của Hàn Sơn phái không?
Câu Trầm Tử gật đầu:
- Không sai.
Khổng Nhân vội nhảy tới đưa cho hai người bị thương hai viên dược hoàn rồi nói:
- Hãy bảo tồn nguyên khí trước rồi tính sau.
Khổng Nghĩa sấn đến trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa quát:
- Vừa rồi ngươi nói rằng thi triển Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn Chưởng giao chiến vì sao lại dùng Băng Phách Thần Châm ám toán?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói đứng ngây ra.
Vừa rồi chàng chỉ phát chưởng với hai thứ để đánh lùi sư đồ của Câu Trầm Tử chứ ai dùng Băng Phách Thần Châm ám toán hồi nào?
Chẳng lẽ trong Trúc Luận Đảo này có kẻ ẩn phục để làm hại sư đồ của Câu Trầm Tử?
Nhưng Lâm Đoàn Nghĩa trấn tĩnh lại rất nhanh.
Mục đích của chàng là kích cho hai phái chính tà đánh nhau đây chẳng phải là cơ hội rất tốt?
Thế là chàng quyết định thừa nhận, cười nói:
- Các ngươi đã muốn chết bổn nhân dùng thứ nào mà chẳng được?
Lời chàng lạnh lùng đầy tử khí làm ai nấy đều phát run.
Cổ Dao lướt tới chỉ Câu Đầu Trượng quát:
- Lão thân cần xem Băng Phách Thần Châm của Mã lão nhi lợi hại thế nào? Nào, ám khí chỉ chưởng, Âm Phách Sưu Hồn gì thì cứ thi triển hết đi.
Quát xong vung Câu Đầu Trượng vung lên nửa vòng rồi để hoành ngang trước ngực chờ đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng có người mai phục muốn chàng xuất thủ để hán thừa cơ ra tay tàn sát đồng đạo võ lâm lẽ nào chàng lại cam tâm phục vụ cho ý đồ hiểm độc đó?
Nghĩ thế cười hắc hắc nó:
- Mấy lão già cổ hũ này thật không muốn sống ...
Chàng chưa nói dứt xong thì Cổ Dao quát to một tiếng vung Câu Đầu Trượng đánh tới liền.
Trượng thế của bà ta hung mãnh kinh nhân, làm kình phong nổi lên ào ạt như sống triều bão lốc.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt nói:
- Khoan đã.
Đồng thời nhúng chân bật cao lên mấy trượng, giang cánh rộng lướt đi thêm mấy trượng nữa mới cười hắc hắc nói:
- Không phải vì bổn nhân không đủ sức tiêu diệt Trúc Luận Đảo của các ngươi nhưng lần này tới đây, bổn nhân chỉ nhằm mục đích truyền tin về cái chết của mấy tên kia cho các ngươi biết để lo chuẩn bị hậu sự cho mình.
Dứt lời tung cánh bay đi.
Cổ Dao tức giận quát theo:
- Tam Tôn đó thật đáng hận. Lần sau gặp phải nhất định ta sẽ bổ nát thây ngươi.
oo Lướt đi được mấy dặm Lâm Đoàn Nghĩa sực nhớ tới kẻ bí ẩn dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ Câu Trầm Tử, nghĩ thầm:
- Tên đó thật nham hiểm, đó mới gọi là mượn đao giết người. Tang Quỳ Tử nói rằng Băng Phách Ngưng Sương làm ám khí bá đạo của Hàn Sơn phái không biết có phải đó là Hàn Sơn Hữu mà sư phụ từng nói không?
Nghĩ tới đó chàng thấy rúng động.
Lúc chàng đang phát chưởng công địch thế mà kẻ ám toán dùng ám khí đả thương sư đồ Câu Trầm Tử chàng lại không hề hay biết. Nếu hắn tấn công chàng thì đã trúng thần châm bị thương rồi, làm sao tránh được?
Tất kẻ ám toán phải có cừu hận với Trúc Luận Đảo hoặc có quan hệ đặc biệt với Phi Long Tôn nên tưởng chàng là người của chúng mới ra tay tương trợ.
Cho dù có động cơ nào thì đó là hành độc ác độc của tà phái.
Còn Trúc Luận Đảo toàn là những nhân vật chính phái tuy có hiềm khích với Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân nhưng tất có nguyên nhân, trước khi hiểu rõ vấn đề không thể quy kết họ được.
Sợ kẻ ám toán tiếp tục ám hại người của Trúc Luận Đảo Lâm Đoàn Nghĩa liền đổi hướng quay lại.
Lúc đó trên bãi nơi vừa diễn ra cuộc đấu đã giải tán không còn ai nữa nhưng trong trang viện thì người đi lại rất đông, tất Khổng Nhân đã ra lệnh tăng cường tuần phòng.
Lâm Đoàn Nghĩa đưa mắt quan sát thực địa thấy một góc đảo có mấy cây cổ thụ xum xuê liền lướt mình tới đó.
Sau khi cởi bộ áo Thiên Tằm cất đi chàng thi triển khinh công bí mật tiếp cận vào trang viện.
Chợt nghe giọng một người tuổi trẻ phát ra trong ngôi lương đình ở một góc viện:
- Ta đã nói trước với gia gia rằng không nên dây vào người của Phi Long Tôn, sau việc này chắc gia gia đã tin vào lời ta. Nay Hoãn lão tiền bối đã bị trọng thương không biết lão nhân gia có chịu từ bỏ ý định không?
Một người khác tiếp lời:
- Nhị ca xem tên đó thế nào?
- Người đó còn trẻ chỉ e còn ít tuổi hơn chúng ta mà võ công thật phi phàm.
- Tiểu đệ không tin Đào Chân có thể đào tạo nên một tên đệ tử lợi hại như vậy đâu.
Người tự xưng là đại ca vặn lại:
- Lục đệ thật hồ đồ, nếu không phải là người của Phi Long Tôn thì làm sao bay được như thế? Lục đệ không nghe Hoán tiền bối lúc mới tới đảo đã nói rằng tiểu tử họ Lâm đã giết mất ba đệ tử của Long Hổ Thập Tam Tôn mà sư phụ của Lâm Đoàn Nghĩa lại có oán thù với gia gia, vì thế lão nhân gia mới có ý định liên kết hai phái chánh tà để hỏi tội hắn. Lúc đó mấy vị tiền bối còm cõi võ nghệ của Long Hổ Thập Tam Tôn là thượng đẳng võ lâm, làm sao bây giờ ngươi lại nói đồ đệ của họ không giỏi?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy nghĩ thầm:
- Thì ra mấy lão quái vật này muốn liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó mình. Thật là điều khó tin, như vậy tối nay mình đã hành động đúng. Để xem chúng có chịu từ bỏ ý đồ phản phúc đó hay không.
Lại nghe tiếng Lục đệ nói:
- Cứ cho là Đào Chân có thể đào tạo ra một đệ tử như thế cái mà hắn gọi là Âm Phách Sưu Hồn là thứ công phu gì?
Tên nhị ca đáp:
- Cái đó thì phải hỏi gia gia mới biết được?
Lâm Đoàn Nghĩa thấy không có gì đáng quan tâm nữa định quay người bỏ đi thì nghe có tiếng quát sang sảng:
- Huynh đệ các ngươi tới đây bình phẩm chuyện gì thế?
Tiếp đó là một nhân ảnh lướt tới lương đình.
Hai thiếu niên ngồi trong lương đình vội đứng lên hành lễ nói:
- Đại bá phụ, bọn tiểu điệt đang bàn về chuyện vừa xảy ra.
Người kia hừ một tiếng nói:
- Mấy vị gia gia bảo các ngươi tuần tra canh phòng địch nhân tập kích sao lại tới đây tán chuyện nhảm?
Hai thiếu niên cúi đầu vâng dạ không dám nói gì.
Giọng người kia dịu xuống:
- Huynh đệ các ngươi đã quan tâm đến chuyện này thì ta cũng cho biết thêm một chi tiết. Vốn gia gia nghe lời Hoán - Doãn hai vị tiền bối khuyên nên định liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn nhưng qua chuyện đêm nay, cho dù bọn chúng có đến đây cầu thì gia gia chẳng những từ chối mà còn muốn trị tội chúng nữa.
Giọng tên Lục đệ lo lắng:
- Nếu như ai trong Long Hổ Thập Tam Tôn cũng có thân thủ cao cường như tên vừa tới đây ...
Vị đại bá phụ ngắt lời:
- Đạo Nguyên, ngươi tưởng rằng tối nay chỉ có một tên tới đây thôi sao?
Tên lục đệ ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ có tới mấy tên?
Vị đại bá phụ đáp:
- Lúc đầu thì ta cũng nghĩ chỉ có một tên nhưng sau khi về kiểm tra lại thương tích Hoán lão tiền bối thì mới phát hiện ra Băng Phách Thần Châm bay đến từ hướng khác ...
Đạo Nguyên hỏi:
- Hoán lão tiền bối có trị độc thương được không?
- Bây giờ thì không còn nguy hiểm nữa, Băng Phách Thần Châm là ám khí độc môn của Hàn Sơn phái, chỉ bằng sợ lông tơ nên rất khó nhận ra, đánh trúng người thì sẽ đông huyết mạch mà chết nếu không kịp thời truyền dương khí giải cứu. Hoán lão tiền bối nội công thâm hậu nên không việc gì, còn Diệp Hoa tuy đã được uống một viên Tiêu Hàn Đan và tiếp thêm nguyên dương khí nhưng chỉ e phải mất ít nhất là ba tháng mới bình phục.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói vậy thất kinh.
Lại nghe Đạo Nguyên hỏi:
- Không có cách gì đối phó với loại ám khí bá đạo đó hay sao?
Vị đại bá phụ đáp:
- Ngay cả Ngũ Hành Kim Kiếm của lão quái kiệt Phương Bất Bình và Huyền Bài của Hoán tiền bối còn có cách đối phó nói gì chỉ một chút ám khí Băng Phách Thần Châm?
Nhưng loại ám khí này phát đi vô thanh vô tức chỉ khi bắn trúng người mới phát hiện được thì đã trúng độc rồi. Năm xưa Tuyết Phong Tam Lão nhờ vào loại ám khí này mà hoành hành trong giang hồ.
Y dừng lại một chút nói tiếp:
- Nhưng Tuyết Phong Tam Lão vẫn còn kiêng kỵ Phương Bất Bình, nghe nói trước đây ...
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy cả mừng chờ xem nghe đối phương sẽ nói tới Hàn Sơn Hữu nhưng từ phía hậu trang bỗng vang tiếng quát.
Vị đại bá phụ dừng lời nói:
- Các ngươi cẩn thận.
Rồi băng mình lướt đi.
Lâm Đoàn Nghĩa quay lại nhìn thấy phía cuối tường viện có một nhân ảnh lao ra bờ sông.
Tuy thân pháp người đó rất nhanh nhưng chàng vẫn nhận ra hắn đang thi triển Biến Thiên Chi Dã, hơn nữa đó còn là một thiếu nữ.
Trước đây độ một canh giờ chàng đã thấy hai người dùng thân pháp này, bây giờ có một người tới đây chắc rằng người đó đã dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ Câu Trầm Tử.
Không cần nghĩ ngợi Lâm Đoàn Nghĩa liền phi thân đuổi theo.
Nhưng mới lướt đi mấy trượng thì suýt nữa va phải một người đang lao thẳng tới.
Người kia cười hắc hắc nói:
- Bằng hữu đừng chạy nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa lùi lại một bước nhìn xem ai thì nhận ra người đó chính là nhị đảo chủ Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa.
Bị chặn đường thiếu nữ phía trước đã biến mất.
oo Lâm Đoàn Nghĩa đã thay y phục không còn bịt mặt nữa giọng nói cũng đổi khác tất đối phương không nhận ra.
Chàng bình tĩnh nói:
- Xin tiền bối chớ hiểu lầm, tại hạ không phải là người tiền bối truy đuổi đâu. Người đó ...
Chỉ trong một đêm gặp bao nhiêu chuyện phiền phức vì thế người trong Trúc Luận Đảo ai cũng tức giận.
Khổng Nghĩa lại càng nóng tính, quát lên:
- Lão phu hỏi ngươi tới đây làm gì?
Đó là vấn đề không dễ giải đáp.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi chốc lát mới trả lời:
- Tại hạ chỉ là người qua đường thôi.
Tiếng là đảo nhưng đây là bến sông gần thị trấn nên cũng có không ít người đi lại, câu đó có thể chấp nhận được.
Phát hiện có người từ trang viện liền đổ xô ra mấy chục cao thủ tay cầm đèn đuốc sáng trưng.
Nhị đảo chủ phu nhân Cổ Dao cũng xuất hiện.
Bà ta đến gần Lâm Đoàn Nghĩa hừ một tiếng nói:
- Ngươi qua đường vậy thâm nhập vào bổn trang làm gì?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tại hạ không phải là người xấu, đúng là mới đi đường qua đây vừa rồi thấy một nữ nhân từ đây chạy đi ...
Nhiều lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi ngươi thi triển khinh công như thế tất võ nghệ không tầm thường. Hãy nói xem tên họ ngươi là gì? Sư phụ là ai? Chỉ cần nói thật ta sẽ thả cho đi.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp liền:
- Tiên sư Phục Ma kiếm khách Tư Mã Thanh Vân, còn tiên phụ là Kim Đao Lâm Vĩ.
Khổng Nghĩa nghi hoặc nói:
- Ta có nghe trên giang hồ có một Phục Ma kiếm khách và Kim Đao Lâm Vĩ bao giờ đâu?
Một trung niên hán tử chợt chen lời:
- Gia gia, đúng là có một vị Phục Ma kiếm khách nghe nói vị đó kiếm thuật rất cao, Phục Ma kiếm khách còn có một vị sư đệ là Thất Dương Đao Thạch Lục cũng là người có danh tiếng trong giang hồ.
Tang Quỳ Tử chợt nhớ tới chuyện xảy ra ở Vương Ca Trang liền hỏi:
- Ngươi tên gì?
Lâm Đoàn Nghĩa thoáng chút bối rối nhưng trấn tĩnh lại ngay đáp:
- Tại hạ là Lâm Hưng.
Tang Quỳ Tử truy vấn:
- Lâm Đoàn Nghĩa là gì của ngươi?
Lâm Đoàn Nghĩa không biết vì sao lão biết danh hiệu mình nhưng nghe ngữ khí thì không thiện cảm, liền đáp:
- Đó là bào đệ của tại hạ không biết tiền bối gặp nó ở đâu?
Tang Quỳ Tử đáp:
- Ở trong rừng phía bắc Vương Ca Trang có hai ngôi mộ mới do Lâm Đoàn Nghĩa lập cho Thạch Lục, cũng viết là sư thúc. Ngươi nói rằng mình là đệ tử của Phục Ma kiếm khách chẳng lẽ ngươi với bào đệ đồng thời là sư huynh đệ đồng môn?
Đã trót nói ra Lâm Đoàn Nghĩa không tiện cãi lời biện minh:
- Nó là môn hạ của Tương Giang đại hiệp Đặng Ngãi. Tương Giang đại hiệp có giao tình rất đậm với Thạch sư thúc vì thế nó cũng gọi là sư thúc.
Cổ Dao cười nói:
- Tiểu tử này nói láo. Nếu Lâm Đoàn Nghĩa là danh gia kiếm pháp thì sao ngươi lại không đeo kiếm.
Lâm Đoàn Nghĩa bình thản đáp; - Kiếm của tại hạ bị một tên ma đầu lấy mất rồi.
Hổng Nghĩa cười to nói:
- Đệ tử của Phục Ma kiếm khách lại bị ma đầu cướp mất kiếm quả là chuyện nực cười.
Rồi quay lại bảo một tên đệ tử:
- Khang nhi, ngươi đưa cho hắn một thanh kiếm để xem kiếm thuật của Phục Ma kiếm khách lợi hại đến đâu?
Một thiếu niên chừng hai mươi tuổi dạ một tiếng cởi thanh trường kiếm trên vai xuống đưa cho Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Xin Lâm huynh hãy dùng tạm thanh bảo kiếm này tại hạ còn thanh kiếm khác.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng không thể từ chối cuộc đấu đành nhận kiếm:
- Xin đa tạ Khang huynh.
Thiếu niên quay lại đám đệ tử của Khổng môn lấy một thanh kiếm khác quay lại nói:
- Lâm huynh tiểu đệ là Khổng Khang nghe gia phụ vừa nói rằng lệnh tôn sư Phục Ma kiếm khách kiếm pháp rất tinh diệu, xin được Lâm huynh chỉ dạy vài đường. Tiểu đệ là người bản địa xin Lâm huynh phát chiêu trước đi.
Dứt lời lùi một bước hoành ngang thanh kiếm chờ đợi.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng trong số người ở đây có kẻ đã từng giao thủ với sư phụ nên không tiện dùng Minh Vương kiếm pháp chỉ có thể ghép thêm một vài thức trong đó vào Phục Ma kiếm pháp sẽ trở nên linh diệu hơn.
Liền cười nói:
- Tại hạ đành thất lễ.
Dứt lời từ từ đưa mũi kiếm đâm tới ngực Khổng Khang.
Thiếu niên này xuất chiêu Hoạch Địa Vi Lao đối phó lại.
Hai kiếm tiếp nhau nổ bùng phát ra một quầng lửa.
Khổng Khang cảm thấy cánh tay mình tê đi bật lui hai bước không nâng kiếm lên nổi nữa.
Người của Khổng môn thấy vậy đều biến sắc.
Cổ Dao nói:
- Khang nhi lùi lại đi. Người ta nội lực cao hơn ngươi nhiều, đổi người khác.
Khổng Khang đỏ mặt chắp tay nói:
- Nội lực của Lâm huynh quả là phi phàm, tiểu đệ chưa lĩnh hội được kiếm pháp ảo diệu của Lâm huynh thật đáng tiếc.
Lâm Đoàn Nghĩa mới dùng có hai thành công lực thấy đối phương nội tâm vẫn chưa phục nhưng vẫn cười đáp:
- Không dám chỉ là Khổng huynh nhường nhịn đó thôi.
Chợt một người lao tới như cơn lốc quát to:
- Khang ca để tiểu muội đánh cho.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương hùng hổ như vậy nhìn lại thấy cô ta chỉ mười sáu mười bảy tuổi không nhịn được cười.
Thếu nữ thấy vậy sấn tới chỉ kiếm vào ngực chàng quát lên:
- Ngươi cười gì mau xuất kiếm mà chịu chết.
Cổ dao nhìn cô ta nói:
- Độ nhi lùi lại đi, đại ca ngươi còn chưa được nữa là.
Thiếu nữ ương ngạnh nói:
- Cứ đánh rồi sẽ biết.
Rồi chẳng kể gì đến trưởng bối vung kiếm đánh ngay.
Lâm Đoàn Nghĩa chỉ lùi tránh mà không tiếp chiêu.
Thiếu nữ thấy vậy càng tức quát:
- Tiểu tử xấu xa kia sao không chịu hoàn thủ? Cẩn thận kẻo cô nương giết sống ngươi không ai đền mạng đâu.
Phía sau có một tên tiểu đồng mười hai mười ba tuổi vỗ tay cười nói:
- Tiểu cô cô đánh hay lắm.
Lúc ấy lại có thêm mấy người từ trang viện tiến ra.
Chớp mắt đã qua mười mấy chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Cô nương cẩn thận tại hạ hoàn thủ đây.
Dứt lời xuất chiêu Đại Dũng Kim Liên dùng kiếm áp vào thanh trường kiếm của đối phương lắc nhẹ.
Cả tay lẫn kiếm bị đánh bạt ra, thiếu nữ đành lui về nhưng lấy lại thế rất nhanh, lại lao vào xuất chỉ điểm tới Hiền Du huyệt của đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thân pháp của thiếu nữ huyền diệu như thế buột miệng khen:
- Hảo.
Trường kiếm biến chiêu điểm tới cổ tay thiếu nữ.
Thiếu nữ đang điểm tới nào ngờ đối phương không tránh định bến chiêu thì đã thấy mũi kiếm điểm sang tránh cũng không kịp nữa.
Chỉ nghe keng một tiếng chiếc vòng ngọc trên tay cô ta đã bị mũi kiếm chém đứt.
Thiếu nữ nhảy lùi lại khóc oà lên.
Một lão nhân chừng bảy mươi tuổi bước lên nói:
- Phục Ma kiếm khách quả là tinh diệu, lão phu xin thỉnh giáo cao chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy mắt lão nhân sáng quắc biết rằng nội công thâm hậu, liền ôm kiếm đáp:
- Lẽ ra mạt học hậu bối phải xin thỉnh giáo tiền bối ...
Lão nhân cười nói:
- Thiếu hiệp không cần khách sáo, lão phu là Khổng Thi. Tuy đao kiếm không có mắt nhưng chúng ta điểm tới là dừng, thiếu hiệp phát chiêu đi.
Nói xong đưa chếch kiếm lên mắt nhìn thẳng đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thanh bảo kiếm trong tay lão toả ra hàn quang lấp lánh bết đối phương vận dụng nội lực mà phát kiếm quang, điều này trước đây sư phụ chàng Phục Ma kiếm khách chưa làm được nên không dám coi thường.
Chàng chắp tay nói:
- Vãn bối đắc tội.
Dứt lời xuất liền hai chiêu Sách Mã Giương Tiên, Huy Qua Chỉ Nhật đồng thời đánh ra.
Khổng Thi thấy mũi kiếm của đối phương đánh vừa động thì đã sinh ra kiếm khí biết gặp cường địch liền xuất tuyệt học của Khổng gia đối phó.
Thiếu nữ Độ nhi vốn chưa phục, nay thấy gia gia dốc hết bản lĩnh vẫn chưa thắng được đối phương mới thở phào một hơi.
Mẫu thân cô ta đứng cạnh nói:
- Nha đầu bướng bỉnh, bây giờ ngươi sáng mắt ra rồi chứ? Gia gia còn chưa thắng nổi.
Nếu vừa rồi người ta không hạ thủ lưu tình thì đến cổ tay còn đứt nói chi đến chiếc vòng?
Độ nhi nói:
- Nữ nhi đấu với gia gia còn cầm cự được hai mươi chiêu sao đấu với tiểu tử kia mới một chiêu đã tất thủ?
Thiếu phụ không hiểu vì sao trầm ngâm nói:
- Có lẽ vì ngươi nóng nảy nên mất bình tĩnh.
Bấy giờ chợt thấy Khổng Thi đang vung kiếm tấn công như bão táp, kiếm ảnh bao trùm lấy đối phương chợt thu kiếm về chắp tay nói:
- Kiếm pháp của thiếu hiệp cực kỳ ảo diệu lão phu cam nhận hạ phong.
Mọi người nghe nó thế thảy đều ngơ ngác.
Rõ ràng lão đang thắng thế cớ sao nhận bại?
Nhưng huynh nhìn kỹ lại mới biết nguyên do.
Trên ngực áo của Khổng Thi bị mũ kiếm khoan một lỗ nhỏ, với vị trí đó chỉ cần đối phương đâm sâu vào hai tấc là lão ta bị mất mạng chẳng nghi.
Cổ Dao ho khan một tiếng cầm Câu Đầu Trượng bước ra.
Ba ta bước rất chậm nhưng cứ mỗi lần gõ trượng xuống đất làm mặt đất rung chuyển cách mấy chục trượng còn nhận ra.
Cổ Dao dừng lại trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa lạnh giọng nói:
- Tiểu tử ngươi đã đánh bại bốn chiêu của Khổng gia rồi, như thế đủ thấy ngươi còn trẻ nhưng bản lĩnh phi thường. Lão bà ta sống đã nhiều năm nhưng chưa từng biết ngoài Phương Bất Bình có ai trong vòng trăm chiêu mà thắng được Tử Nghê kiếm pháp của Khổng gia. Bây giờ thì ngươi hết đường chối cãi, vừa rồi ngươi dùng chiêu cuối cùng Phán Quan Giá Thiệp đó là học được từ đâu?
- Chính là chàng.
Nhưng Hồng Phong Nương Tử đã biết rõ mấy lão nhân này là ai nên rất lo lắng cho Lâm Đoàn Nghĩa.
Lão nhân vừa đối đáp với Lâm Đoàn Nghĩa nghe chàng nói câu sau cùng thì rất tức giận bóp mạnh chiếc thiết bài thành một cục rồi ném lên không.
Chỉ thấy tấm thiết bài vỡ vụn thành trăm mảng bắn ra tứ tán.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy lão nhân có bản lĩnh phân kim thành phấn trong lòng rất kinh hãi.
Chàng thầm tính rằng nếu bị sáu người kia vây đánh thì mình khó thắng nổi cố vắt óc tìm cách giải quyết.
Một lão nhân khác thấy người kia thi triển tuyệt nghệ phân kim thành phấn cười hô hô nói:
- Tuyệt nghệ Khổng lão ca không những làm Đào Chân bái phục mà cả lão quái Phương Bất Bình cũng phải khiếp sợ.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe đối phương nói đến ân sư tức giận nói:
- Các hạ là ai? Có bản lĩnh gì thì cứ ...
( ... Mất trang - quyển ) Lão nhân kia hừ một tiếng nói:
- Danh hiệu Câu Trầm Tử của lão phu cũng đủ làm sư phụ ngươi Đào Chân mất vía.
Thứ vãn bối ngươi có dám cuồng ngạo nữa không?
Lâm Đoàn Nghĩa còn nhớ trong số những pho tượng trong Cấm La Điện thì Câu Trầm Tử được sư phụ xếp vào hàng thứ mười lăm, thản nhiên nói:
- Hô hô, Câu Trầm Tử danh đầu tuy lớn nhưng vẫn còn kém Đoạn Hồn Chưởng một bậc.
Lão nhân họ Khổng tức giận quát:
- Tiểu tử ngươi dám dùng kế ly gián trước mặt Khổng Nhân ta phải không?
Lâm Đoàn Nghĩa vốn không biết Giao Châu Tứ Kiệt là những nhân vật nào nhưng sau khi nghe Câu Trầm Tử xưng danh lại gọi người kia là Khổng đại ca thì biết ngay lão là Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân được Phương Bất Bình xếp hàng thứ mười ba nên mới nói khích một câu quả nhiên đúng.
Ngoài Khổng Nhân ra lão có có một vị bào đệ là Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa liệt vào hàng mười tám.
Nghe Khổng Nhân quát chàng điềm nhiên nói:
- Bổn nhân nói là sự thực Đoạn Hồn Chưởng có bản lĩnh Phân Kim Thành Phấn, Câu Trầm Tử nếu không phục thì thử thi triển một tuyệt nghệ xem.
Câu Trầm Tử đã gần trăm tuổi nên đâu dễ bị khích?
Lão chỉ nặng nề hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa đã nhiều lần được cảnh báo rằng nếu không giữ kín thân phận thì sau này việc hành khứ giang hồ sẽ rất nguy hiểm. Nếu biết chàng là truyền nhân của Phương Bất Bình không những chàng sẽ bị cao thủ hắc đạo truy sát mà những nhân vật bạch đạo cũng sẽ tìm chàng báo thù.
Chàng thầm nghĩ:
- Tối nay mình sẽ cho hai phái hắc bạch xung khắc nhau như thế không tốt sao?
Nghĩ vậy cười hắc hắc nói:
- Chắc các ngươi cũng biết rằng Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn chưởng đã giết Tĩnh Âm đại sư, Tái Ngoại Song Hùng, Tương Giang đại hiệp, Đại Từ Thần Ni, Phục Ma kiếm khách, Bích Hà Tam Ni, Nhất Trần Tử, Diệu Chân lão đạo, Thần Châu Nhất Cái, Long Oải Bà Bà, Thanh Linh đạo cô, Thôi Ngoại Long, Điền Thiên Lại và rất nhiều người khác. Chắc các ngươi cũng muốn có tên mình?
Bốn lão nhân và hai phụ nhân nghe kể lại một loạt danh sách các cao thủ bạch đạo bị giết, nhất là khi nghe đến tên Thôi Ngoại Long và Điền Thiên Lại mặt đều biến sắc đưa mắt nhìn nhau.
Nên biết sáu người này đều đã gần trăm tuổi, sáu mươi năm trước cùng tề danh với Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại nay nghe tin Thôi Điền nhị lão đều bị giết bởi Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn chưởng sao không kinh hãi?
Một lão nhân chợt quát lên:
- Tiểu tử ngươi là ai? Vì sao tới đây đưa những hung tin đó với ý đồ gì?
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
- Tại hạ chỉ là một tên hậu sinh vãn bối thôi có nói ra các vị cũng chẳng biết. Tốt nhất các vị hãy nói hết tính danh ra ...
Bấy giờ Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân thấy đối phương không đả động gì đến mình liền lùi ra ngoài vòng vây.
Nhưng hai thiếu niên vừa giao thủ với họ đâu chịu buông tha? Chúng nhất tề lao ra cản lại.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Khoan đã.
Dứt lời phát tới hai luồng kình lực làm hai tên này bị thổi bay tít lên không như chiếc là vang trong cơn giông tố.
Hai lão nhân thấy vậy thất kinh vội lao lên tiếp lấy hai thiếu niên đáp xuống.
Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân nhìn chàng quát:
- Tiểu tử ngươi là ai? Sao dám mạo xưng môn hạ của Phi Long Tôn? Nếu không khai thực đừng trách chúng ta không khách khí.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Căn cứ vào đâu các hạ bảo ta mạo danh?
Khổng Nhân cười hắc hắc nói:
- Lão nhân gia sẽ cho ngươi biết để có chết cũng tâm phục khẩu phục, Đào Chân chưa bao giờ luyện Dương Cương khí công, vậy ngươi làm sao mà luyện được khí công đó?
Tuy Lâm Đoàn Nghĩa rất khâm phục nhãn quan của Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân nhưng đã mạo xưng thì phải kiên trì đến cuối cùng, liền cười nói:
- Bổn nhân chỉ vì không muốn dồn hai tiểu tử vào chỗ chết nên mới dùng Dương Cương khí công ngăn cản chúng, nếu dùng Âm Phách Sưu Hồn hoặc Sưu Hồn chưởng thì chúng đâu còn mạng?
Khổng Nhân nghĩ đối phương nói vậy chẳng phải là không có lý nhưng chưa biết Âm Phách Sưu Hồn là thứ công phu gì lợi hại đến đâu, còn Sưu Hồn chưởng và Ô Long chưởng thì lão đã biết đó là hai loại độc công đánh trúng người tất chết.
Lão nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Lão phu muốn biết Âm Phách Sưu Hồn rốt cuộc là thứ công phu gì? Ngươi thi triển cho ta xem.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Các hạ muốn chết thì chẳng khó gì chỉ là ở đây có không ít người trẻ tuổi chết cả thì thật đáng tiếc. Trước hết hãy bảo chúng đi xa cách chỗ này ba dặm sau đó mấy lão già cốc đế các ngươi báo danh hiệu hết ra, bổn nhân sẽ cho các ngươi toại nguyện.
Khổng Nhân thấy đối phương coi hạng tiền bối như lão chẳng ra gì hoả khí bốc lên đầu quát vang như sấm:
- Câm miệng, tiểu tử nghe đây mà chịu chết. Lão phu là Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân ngươi đã biết, còn đây là gia đệ Khổng Nghĩa, gần đó là thê tử của nó Cổ Dao bên cạnh là thê tử của lão phu Dung Mỹ ngoài Câu Trầm Tử Hoán Hải đã xưng danh tính, lão nhân còn lại là Tang Quỳ Tử Doãn Lập. Lão phu hiện giờ ngũ đại đồng đường đều ở đây cả gồm chín mươi sáu người. Tiểu tử ngươi cứ thi triển Âm Phách Sưu Hồn đi chúng ta có chết cũng không cần báo thù.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Các hạ quả là người hào sảng. Nhưng hai nữ nhân vừa giao chiến với các người chẳng lẽ để họ chết chôn chung một mồ?
Khổng Nghĩa còn nóng tính hơn đại ca, sấn lên hai bước quát to:
- Câm miệng. Ngươi đã muốn thế thì bảo chúng cút đi.
Hồng Phong Nương Tử hiểu ngay ý đồ của Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
- Ngươi không cần đuổi. Hy vọng ngươi sớm được toại nguyện.
Dứt lời kéo tay Thái Vân thi triển khinh công lướt đi.
Chờ họ đi xa Lâm Đoàn Nghĩa mới nhìn Khổng Nhân nói:
- Chẳng lẽ các hạ muốn tuyệt tử tuyệt tôn cả sao?
Đoạn Hồn Chưởng mặt đỏ bầm nghiến răng nói:
- Câm miệng.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn thản nhiên:
- Nếu vậy thì cũng nên cho môn hạ đệ tử tránh ra xa một chút.
Đứng cạnh Câu Trầm Tử là Diệp Hoa, truyền nhân của lão đã cùng sư phụ và Tang Quỳ Tử đã xuất hiện ở Vương Ca Trang sau khi Lâm Đoàn Nghĩa giết chết ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng.
Câu Trầm Tử chỉ thu một đệ tử dốc tận tâm lực truyền tuyệt nghệ cho ái đồ vì thấy Diệp Hoa võ nghệ rất cao cường chỉ kém là hoả hầu chưa đủ.
Nghe Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi cả mình đi hắn tức giận quát lên:
- Tiểu tử chớ cuồng ngạo, hãy thử Diệp Hoa ta một chưởng.
Dứt lời nhảy vọt tới xuất một chiêu Lục Triều Tân Vũ chưởng ảnh từ tám phương bốn hướng bao phủ lấy Lâm Đoàn Nghĩa.
Tuy không tin chàng là môn hạ của Đào Chân nhưng thấy một mình chàng tới đây với thái độ ung dung chẳng coi sáu nhân vật mấy chục năm trước đã thành danh khắp giang hồ vào đâu thì đoán rằng nếu không có võ nghệ cao cường chẳng ai dám ngông cuồng như thế.
Vì thế khi thấy Diệp Hoa xuất thủ mọi người đều thất kinh biến sắc.
Ở trúc Luận đảo này ngoài sáu vị trưởng bối ra thì tên đệ tử này của Câu Trầm Tử là võ công cao nhất.
Thực ra sau khi Câu Trầm Tử bại dưới tay Phương Bất Bình lão thoái xuất giang hồ túc ẩn suốt sáu chục năm nhất tâm luyện võ học quyết chí báo thù.
Sau này gặp được Diệp Hoa nhận thấy ở thiếu niên này có tư chất rất tốt thì lòng mừng khấp khởi, dốc lòng truyền tuyệt nghệ cho ái đồ hy vọng rằng dù cho mình không thắng Phương Bất Bình thì Diệp Hoa sẽ thay sư phụ đánh bại truyền nhân của kẻ thù.
Nào ngờ khi gặp Lâm Đoàn Nghĩa ở Vương Ca trang thấy chàng giết một lúc ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng lão mới thấy rằng đồ đệ của mình so với chàng còn kém xa.
Cũng hôm đó theo lời đề xuất của Tang Quỳ Tử hai người quyết định hợp lực mấy vị bằng hữu ngày xưa bị Phương Bất Bình đánh bại, còn liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó với Phương Bất Bình.
Nào ngờ mới đến Trúc Luận Đảo chưa được mấy hôm thì người của Long Hổ Thập Tam Tôn đã tới đây gây náo?
Vừa rồi chỉ cần thấy Lâm Đoàn Nghĩa phất tay đã làm cho ba tên môn hạ của Khổng Nhân bay đi như tàu lá, nay thấy ái đồ xông ra Câu Trầm Tử hốt hoảng kêu lên:
- Không được.
Trong lúc nguy cấp lão nhằm Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra một chưởng.
Với mục đích cứu ái đồ Câu Trầm Tử đã xuất tận công lực.
Với công phu tu luyện gần trăm năm, một chưởng lão vừa đánh ra e rằng chính Đào Chân còn khó lòng đối phó nổi nói gì đến môn hạ của hắn?
Lâm Đoàn Nghĩa bình tĩnh đưa chưởng lên nghênh tiếp.
Chỉ nghe bình một tiếng dữ dội đất cát bắn lên tung mù mịt chưởng lực đào lên giữa hai đối thủ một hố lớn tới bốn năm thước.
Diệp Hoa rú lên một tiếng thân ảnh bắn đi xa tới mười mấy trượng, Câu Trầm Tử cũng bị bật lùi bảy tám bước, cảm thấy một luồng khí cực hàn thâm nhập vào cơ thể vội vận công bức độc ra.
Tang Quỳ Tử tung mình nhảy lên tiếp lấy Diệp Hoa đáp xuống hỏi:
- Ngươi có sao không?
Tên này run cầm cập nói:
- Lạnh quá ...
Lão quay đầu nhìn Câu Trầm Tử, thấy lão này đang nhắm mắt trị thương nên cũng yên tâm, đặt Diệp Hoa nằm xuống đất lấy một viên dược hoàn nhét vào miệng hắn rồi đặt một tay trước ngực truyền chân khí vào để kháng cự hàng khí đã thâm nhập vào cơ thể Dệp Hoa.
Nào ngờ lão vừa chạm tay vào ngực nạn nhân thực hiện cảm thấy lạnh ngắt vội thu tay về kinh dị nói:
- Hoán lão đệ có phải ngươi cũng bị thương bởi Băng Phách Thần Châm của Hàn Sơn phái không?
Câu Trầm Tử gật đầu:
- Không sai.
Khổng Nhân vội nhảy tới đưa cho hai người bị thương hai viên dược hoàn rồi nói:
- Hãy bảo tồn nguyên khí trước rồi tính sau.
Khổng Nghĩa sấn đến trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa quát:
- Vừa rồi ngươi nói rằng thi triển Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn Chưởng giao chiến vì sao lại dùng Băng Phách Thần Châm ám toán?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói đứng ngây ra.
Vừa rồi chàng chỉ phát chưởng với hai thứ để đánh lùi sư đồ của Câu Trầm Tử chứ ai dùng Băng Phách Thần Châm ám toán hồi nào?
Chẳng lẽ trong Trúc Luận Đảo này có kẻ ẩn phục để làm hại sư đồ của Câu Trầm Tử?
Nhưng Lâm Đoàn Nghĩa trấn tĩnh lại rất nhanh.
Mục đích của chàng là kích cho hai phái chính tà đánh nhau đây chẳng phải là cơ hội rất tốt?
Thế là chàng quyết định thừa nhận, cười nói:
- Các ngươi đã muốn chết bổn nhân dùng thứ nào mà chẳng được?
Lời chàng lạnh lùng đầy tử khí làm ai nấy đều phát run.
Cổ Dao lướt tới chỉ Câu Đầu Trượng quát:
- Lão thân cần xem Băng Phách Thần Châm của Mã lão nhi lợi hại thế nào? Nào, ám khí chỉ chưởng, Âm Phách Sưu Hồn gì thì cứ thi triển hết đi.
Quát xong vung Câu Đầu Trượng vung lên nửa vòng rồi để hoành ngang trước ngực chờ đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng có người mai phục muốn chàng xuất thủ để hán thừa cơ ra tay tàn sát đồng đạo võ lâm lẽ nào chàng lại cam tâm phục vụ cho ý đồ hiểm độc đó?
Nghĩ thế cười hắc hắc nó:
- Mấy lão già cổ hũ này thật không muốn sống ...
Chàng chưa nói dứt xong thì Cổ Dao quát to một tiếng vung Câu Đầu Trượng đánh tới liền.
Trượng thế của bà ta hung mãnh kinh nhân, làm kình phong nổi lên ào ạt như sống triều bão lốc.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt nói:
- Khoan đã.
Đồng thời nhúng chân bật cao lên mấy trượng, giang cánh rộng lướt đi thêm mấy trượng nữa mới cười hắc hắc nói:
- Không phải vì bổn nhân không đủ sức tiêu diệt Trúc Luận Đảo của các ngươi nhưng lần này tới đây, bổn nhân chỉ nhằm mục đích truyền tin về cái chết của mấy tên kia cho các ngươi biết để lo chuẩn bị hậu sự cho mình.
Dứt lời tung cánh bay đi.
Cổ Dao tức giận quát theo:
- Tam Tôn đó thật đáng hận. Lần sau gặp phải nhất định ta sẽ bổ nát thây ngươi.
oo Lướt đi được mấy dặm Lâm Đoàn Nghĩa sực nhớ tới kẻ bí ẩn dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ Câu Trầm Tử, nghĩ thầm:
- Tên đó thật nham hiểm, đó mới gọi là mượn đao giết người. Tang Quỳ Tử nói rằng Băng Phách Ngưng Sương làm ám khí bá đạo của Hàn Sơn phái không biết có phải đó là Hàn Sơn Hữu mà sư phụ từng nói không?
Nghĩ tới đó chàng thấy rúng động.
Lúc chàng đang phát chưởng công địch thế mà kẻ ám toán dùng ám khí đả thương sư đồ Câu Trầm Tử chàng lại không hề hay biết. Nếu hắn tấn công chàng thì đã trúng thần châm bị thương rồi, làm sao tránh được?
Tất kẻ ám toán phải có cừu hận với Trúc Luận Đảo hoặc có quan hệ đặc biệt với Phi Long Tôn nên tưởng chàng là người của chúng mới ra tay tương trợ.
Cho dù có động cơ nào thì đó là hành độc ác độc của tà phái.
Còn Trúc Luận Đảo toàn là những nhân vật chính phái tuy có hiềm khích với Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân nhưng tất có nguyên nhân, trước khi hiểu rõ vấn đề không thể quy kết họ được.
Sợ kẻ ám toán tiếp tục ám hại người của Trúc Luận Đảo Lâm Đoàn Nghĩa liền đổi hướng quay lại.
Lúc đó trên bãi nơi vừa diễn ra cuộc đấu đã giải tán không còn ai nữa nhưng trong trang viện thì người đi lại rất đông, tất Khổng Nhân đã ra lệnh tăng cường tuần phòng.
Lâm Đoàn Nghĩa đưa mắt quan sát thực địa thấy một góc đảo có mấy cây cổ thụ xum xuê liền lướt mình tới đó.
Sau khi cởi bộ áo Thiên Tằm cất đi chàng thi triển khinh công bí mật tiếp cận vào trang viện.
Chợt nghe giọng một người tuổi trẻ phát ra trong ngôi lương đình ở một góc viện:
- Ta đã nói trước với gia gia rằng không nên dây vào người của Phi Long Tôn, sau việc này chắc gia gia đã tin vào lời ta. Nay Hoãn lão tiền bối đã bị trọng thương không biết lão nhân gia có chịu từ bỏ ý định không?
Một người khác tiếp lời:
- Nhị ca xem tên đó thế nào?
- Người đó còn trẻ chỉ e còn ít tuổi hơn chúng ta mà võ công thật phi phàm.
- Tiểu đệ không tin Đào Chân có thể đào tạo nên một tên đệ tử lợi hại như vậy đâu.
Người tự xưng là đại ca vặn lại:
- Lục đệ thật hồ đồ, nếu không phải là người của Phi Long Tôn thì làm sao bay được như thế? Lục đệ không nghe Hoán tiền bối lúc mới tới đảo đã nói rằng tiểu tử họ Lâm đã giết mất ba đệ tử của Long Hổ Thập Tam Tôn mà sư phụ của Lâm Đoàn Nghĩa lại có oán thù với gia gia, vì thế lão nhân gia mới có ý định liên kết hai phái chánh tà để hỏi tội hắn. Lúc đó mấy vị tiền bối còm cõi võ nghệ của Long Hổ Thập Tam Tôn là thượng đẳng võ lâm, làm sao bây giờ ngươi lại nói đồ đệ của họ không giỏi?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy nghĩ thầm:
- Thì ra mấy lão quái vật này muốn liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó mình. Thật là điều khó tin, như vậy tối nay mình đã hành động đúng. Để xem chúng có chịu từ bỏ ý đồ phản phúc đó hay không.
Lại nghe tiếng Lục đệ nói:
- Cứ cho là Đào Chân có thể đào tạo ra một đệ tử như thế cái mà hắn gọi là Âm Phách Sưu Hồn là thứ công phu gì?
Tên nhị ca đáp:
- Cái đó thì phải hỏi gia gia mới biết được?
Lâm Đoàn Nghĩa thấy không có gì đáng quan tâm nữa định quay người bỏ đi thì nghe có tiếng quát sang sảng:
- Huynh đệ các ngươi tới đây bình phẩm chuyện gì thế?
Tiếp đó là một nhân ảnh lướt tới lương đình.
Hai thiếu niên ngồi trong lương đình vội đứng lên hành lễ nói:
- Đại bá phụ, bọn tiểu điệt đang bàn về chuyện vừa xảy ra.
Người kia hừ một tiếng nói:
- Mấy vị gia gia bảo các ngươi tuần tra canh phòng địch nhân tập kích sao lại tới đây tán chuyện nhảm?
Hai thiếu niên cúi đầu vâng dạ không dám nói gì.
Giọng người kia dịu xuống:
- Huynh đệ các ngươi đã quan tâm đến chuyện này thì ta cũng cho biết thêm một chi tiết. Vốn gia gia nghe lời Hoán - Doãn hai vị tiền bối khuyên nên định liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn nhưng qua chuyện đêm nay, cho dù bọn chúng có đến đây cầu thì gia gia chẳng những từ chối mà còn muốn trị tội chúng nữa.
Giọng tên Lục đệ lo lắng:
- Nếu như ai trong Long Hổ Thập Tam Tôn cũng có thân thủ cao cường như tên vừa tới đây ...
Vị đại bá phụ ngắt lời:
- Đạo Nguyên, ngươi tưởng rằng tối nay chỉ có một tên tới đây thôi sao?
Tên lục đệ ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ có tới mấy tên?
Vị đại bá phụ đáp:
- Lúc đầu thì ta cũng nghĩ chỉ có một tên nhưng sau khi về kiểm tra lại thương tích Hoán lão tiền bối thì mới phát hiện ra Băng Phách Thần Châm bay đến từ hướng khác ...
Đạo Nguyên hỏi:
- Hoán lão tiền bối có trị độc thương được không?
- Bây giờ thì không còn nguy hiểm nữa, Băng Phách Thần Châm là ám khí độc môn của Hàn Sơn phái, chỉ bằng sợ lông tơ nên rất khó nhận ra, đánh trúng người thì sẽ đông huyết mạch mà chết nếu không kịp thời truyền dương khí giải cứu. Hoán lão tiền bối nội công thâm hậu nên không việc gì, còn Diệp Hoa tuy đã được uống một viên Tiêu Hàn Đan và tiếp thêm nguyên dương khí nhưng chỉ e phải mất ít nhất là ba tháng mới bình phục.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói vậy thất kinh.
Lại nghe Đạo Nguyên hỏi:
- Không có cách gì đối phó với loại ám khí bá đạo đó hay sao?
Vị đại bá phụ đáp:
- Ngay cả Ngũ Hành Kim Kiếm của lão quái kiệt Phương Bất Bình và Huyền Bài của Hoán tiền bối còn có cách đối phó nói gì chỉ một chút ám khí Băng Phách Thần Châm?
Nhưng loại ám khí này phát đi vô thanh vô tức chỉ khi bắn trúng người mới phát hiện được thì đã trúng độc rồi. Năm xưa Tuyết Phong Tam Lão nhờ vào loại ám khí này mà hoành hành trong giang hồ.
Y dừng lại một chút nói tiếp:
- Nhưng Tuyết Phong Tam Lão vẫn còn kiêng kỵ Phương Bất Bình, nghe nói trước đây ...
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy cả mừng chờ xem nghe đối phương sẽ nói tới Hàn Sơn Hữu nhưng từ phía hậu trang bỗng vang tiếng quát.
Vị đại bá phụ dừng lời nói:
- Các ngươi cẩn thận.
Rồi băng mình lướt đi.
Lâm Đoàn Nghĩa quay lại nhìn thấy phía cuối tường viện có một nhân ảnh lao ra bờ sông.
Tuy thân pháp người đó rất nhanh nhưng chàng vẫn nhận ra hắn đang thi triển Biến Thiên Chi Dã, hơn nữa đó còn là một thiếu nữ.
Trước đây độ một canh giờ chàng đã thấy hai người dùng thân pháp này, bây giờ có một người tới đây chắc rằng người đó đã dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ Câu Trầm Tử.
Không cần nghĩ ngợi Lâm Đoàn Nghĩa liền phi thân đuổi theo.
Nhưng mới lướt đi mấy trượng thì suýt nữa va phải một người đang lao thẳng tới.
Người kia cười hắc hắc nói:
- Bằng hữu đừng chạy nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa lùi lại một bước nhìn xem ai thì nhận ra người đó chính là nhị đảo chủ Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa.
Bị chặn đường thiếu nữ phía trước đã biến mất.
oo Lâm Đoàn Nghĩa đã thay y phục không còn bịt mặt nữa giọng nói cũng đổi khác tất đối phương không nhận ra.
Chàng bình tĩnh nói:
- Xin tiền bối chớ hiểu lầm, tại hạ không phải là người tiền bối truy đuổi đâu. Người đó ...
Chỉ trong một đêm gặp bao nhiêu chuyện phiền phức vì thế người trong Trúc Luận Đảo ai cũng tức giận.
Khổng Nghĩa lại càng nóng tính, quát lên:
- Lão phu hỏi ngươi tới đây làm gì?
Đó là vấn đề không dễ giải đáp.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi chốc lát mới trả lời:
- Tại hạ chỉ là người qua đường thôi.
Tiếng là đảo nhưng đây là bến sông gần thị trấn nên cũng có không ít người đi lại, câu đó có thể chấp nhận được.
Phát hiện có người từ trang viện liền đổ xô ra mấy chục cao thủ tay cầm đèn đuốc sáng trưng.
Nhị đảo chủ phu nhân Cổ Dao cũng xuất hiện.
Bà ta đến gần Lâm Đoàn Nghĩa hừ một tiếng nói:
- Ngươi qua đường vậy thâm nhập vào bổn trang làm gì?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tại hạ không phải là người xấu, đúng là mới đi đường qua đây vừa rồi thấy một nữ nhân từ đây chạy đi ...
Nhiều lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi ngươi thi triển khinh công như thế tất võ nghệ không tầm thường. Hãy nói xem tên họ ngươi là gì? Sư phụ là ai? Chỉ cần nói thật ta sẽ thả cho đi.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp liền:
- Tiên sư Phục Ma kiếm khách Tư Mã Thanh Vân, còn tiên phụ là Kim Đao Lâm Vĩ.
Khổng Nghĩa nghi hoặc nói:
- Ta có nghe trên giang hồ có một Phục Ma kiếm khách và Kim Đao Lâm Vĩ bao giờ đâu?
Một trung niên hán tử chợt chen lời:
- Gia gia, đúng là có một vị Phục Ma kiếm khách nghe nói vị đó kiếm thuật rất cao, Phục Ma kiếm khách còn có một vị sư đệ là Thất Dương Đao Thạch Lục cũng là người có danh tiếng trong giang hồ.
Tang Quỳ Tử chợt nhớ tới chuyện xảy ra ở Vương Ca Trang liền hỏi:
- Ngươi tên gì?
Lâm Đoàn Nghĩa thoáng chút bối rối nhưng trấn tĩnh lại ngay đáp:
- Tại hạ là Lâm Hưng.
Tang Quỳ Tử truy vấn:
- Lâm Đoàn Nghĩa là gì của ngươi?
Lâm Đoàn Nghĩa không biết vì sao lão biết danh hiệu mình nhưng nghe ngữ khí thì không thiện cảm, liền đáp:
- Đó là bào đệ của tại hạ không biết tiền bối gặp nó ở đâu?
Tang Quỳ Tử đáp:
- Ở trong rừng phía bắc Vương Ca Trang có hai ngôi mộ mới do Lâm Đoàn Nghĩa lập cho Thạch Lục, cũng viết là sư thúc. Ngươi nói rằng mình là đệ tử của Phục Ma kiếm khách chẳng lẽ ngươi với bào đệ đồng thời là sư huynh đệ đồng môn?
Đã trót nói ra Lâm Đoàn Nghĩa không tiện cãi lời biện minh:
- Nó là môn hạ của Tương Giang đại hiệp Đặng Ngãi. Tương Giang đại hiệp có giao tình rất đậm với Thạch sư thúc vì thế nó cũng gọi là sư thúc.
Cổ Dao cười nói:
- Tiểu tử này nói láo. Nếu Lâm Đoàn Nghĩa là danh gia kiếm pháp thì sao ngươi lại không đeo kiếm.
Lâm Đoàn Nghĩa bình thản đáp; - Kiếm của tại hạ bị một tên ma đầu lấy mất rồi.
Hổng Nghĩa cười to nói:
- Đệ tử của Phục Ma kiếm khách lại bị ma đầu cướp mất kiếm quả là chuyện nực cười.
Rồi quay lại bảo một tên đệ tử:
- Khang nhi, ngươi đưa cho hắn một thanh kiếm để xem kiếm thuật của Phục Ma kiếm khách lợi hại đến đâu?
Một thiếu niên chừng hai mươi tuổi dạ một tiếng cởi thanh trường kiếm trên vai xuống đưa cho Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Xin Lâm huynh hãy dùng tạm thanh bảo kiếm này tại hạ còn thanh kiếm khác.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng không thể từ chối cuộc đấu đành nhận kiếm:
- Xin đa tạ Khang huynh.
Thiếu niên quay lại đám đệ tử của Khổng môn lấy một thanh kiếm khác quay lại nói:
- Lâm huynh tiểu đệ là Khổng Khang nghe gia phụ vừa nói rằng lệnh tôn sư Phục Ma kiếm khách kiếm pháp rất tinh diệu, xin được Lâm huynh chỉ dạy vài đường. Tiểu đệ là người bản địa xin Lâm huynh phát chiêu trước đi.
Dứt lời lùi một bước hoành ngang thanh kiếm chờ đợi.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng trong số người ở đây có kẻ đã từng giao thủ với sư phụ nên không tiện dùng Minh Vương kiếm pháp chỉ có thể ghép thêm một vài thức trong đó vào Phục Ma kiếm pháp sẽ trở nên linh diệu hơn.
Liền cười nói:
- Tại hạ đành thất lễ.
Dứt lời từ từ đưa mũi kiếm đâm tới ngực Khổng Khang.
Thiếu niên này xuất chiêu Hoạch Địa Vi Lao đối phó lại.
Hai kiếm tiếp nhau nổ bùng phát ra một quầng lửa.
Khổng Khang cảm thấy cánh tay mình tê đi bật lui hai bước không nâng kiếm lên nổi nữa.
Người của Khổng môn thấy vậy đều biến sắc.
Cổ Dao nói:
- Khang nhi lùi lại đi. Người ta nội lực cao hơn ngươi nhiều, đổi người khác.
Khổng Khang đỏ mặt chắp tay nói:
- Nội lực của Lâm huynh quả là phi phàm, tiểu đệ chưa lĩnh hội được kiếm pháp ảo diệu của Lâm huynh thật đáng tiếc.
Lâm Đoàn Nghĩa mới dùng có hai thành công lực thấy đối phương nội tâm vẫn chưa phục nhưng vẫn cười đáp:
- Không dám chỉ là Khổng huynh nhường nhịn đó thôi.
Chợt một người lao tới như cơn lốc quát to:
- Khang ca để tiểu muội đánh cho.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương hùng hổ như vậy nhìn lại thấy cô ta chỉ mười sáu mười bảy tuổi không nhịn được cười.
Thếu nữ thấy vậy sấn tới chỉ kiếm vào ngực chàng quát lên:
- Ngươi cười gì mau xuất kiếm mà chịu chết.
Cổ dao nhìn cô ta nói:
- Độ nhi lùi lại đi, đại ca ngươi còn chưa được nữa là.
Thiếu nữ ương ngạnh nói:
- Cứ đánh rồi sẽ biết.
Rồi chẳng kể gì đến trưởng bối vung kiếm đánh ngay.
Lâm Đoàn Nghĩa chỉ lùi tránh mà không tiếp chiêu.
Thiếu nữ thấy vậy càng tức quát:
- Tiểu tử xấu xa kia sao không chịu hoàn thủ? Cẩn thận kẻo cô nương giết sống ngươi không ai đền mạng đâu.
Phía sau có một tên tiểu đồng mười hai mười ba tuổi vỗ tay cười nói:
- Tiểu cô cô đánh hay lắm.
Lúc ấy lại có thêm mấy người từ trang viện tiến ra.
Chớp mắt đã qua mười mấy chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Cô nương cẩn thận tại hạ hoàn thủ đây.
Dứt lời xuất chiêu Đại Dũng Kim Liên dùng kiếm áp vào thanh trường kiếm của đối phương lắc nhẹ.
Cả tay lẫn kiếm bị đánh bạt ra, thiếu nữ đành lui về nhưng lấy lại thế rất nhanh, lại lao vào xuất chỉ điểm tới Hiền Du huyệt của đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thân pháp của thiếu nữ huyền diệu như thế buột miệng khen:
- Hảo.
Trường kiếm biến chiêu điểm tới cổ tay thiếu nữ.
Thiếu nữ đang điểm tới nào ngờ đối phương không tránh định bến chiêu thì đã thấy mũi kiếm điểm sang tránh cũng không kịp nữa.
Chỉ nghe keng một tiếng chiếc vòng ngọc trên tay cô ta đã bị mũi kiếm chém đứt.
Thiếu nữ nhảy lùi lại khóc oà lên.
Một lão nhân chừng bảy mươi tuổi bước lên nói:
- Phục Ma kiếm khách quả là tinh diệu, lão phu xin thỉnh giáo cao chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy mắt lão nhân sáng quắc biết rằng nội công thâm hậu, liền ôm kiếm đáp:
- Lẽ ra mạt học hậu bối phải xin thỉnh giáo tiền bối ...
Lão nhân cười nói:
- Thiếu hiệp không cần khách sáo, lão phu là Khổng Thi. Tuy đao kiếm không có mắt nhưng chúng ta điểm tới là dừng, thiếu hiệp phát chiêu đi.
Nói xong đưa chếch kiếm lên mắt nhìn thẳng đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thanh bảo kiếm trong tay lão toả ra hàn quang lấp lánh bết đối phương vận dụng nội lực mà phát kiếm quang, điều này trước đây sư phụ chàng Phục Ma kiếm khách chưa làm được nên không dám coi thường.
Chàng chắp tay nói:
- Vãn bối đắc tội.
Dứt lời xuất liền hai chiêu Sách Mã Giương Tiên, Huy Qua Chỉ Nhật đồng thời đánh ra.
Khổng Thi thấy mũi kiếm của đối phương đánh vừa động thì đã sinh ra kiếm khí biết gặp cường địch liền xuất tuyệt học của Khổng gia đối phó.
Thiếu nữ Độ nhi vốn chưa phục, nay thấy gia gia dốc hết bản lĩnh vẫn chưa thắng được đối phương mới thở phào một hơi.
Mẫu thân cô ta đứng cạnh nói:
- Nha đầu bướng bỉnh, bây giờ ngươi sáng mắt ra rồi chứ? Gia gia còn chưa thắng nổi.
Nếu vừa rồi người ta không hạ thủ lưu tình thì đến cổ tay còn đứt nói chi đến chiếc vòng?
Độ nhi nói:
- Nữ nhi đấu với gia gia còn cầm cự được hai mươi chiêu sao đấu với tiểu tử kia mới một chiêu đã tất thủ?
Thiếu phụ không hiểu vì sao trầm ngâm nói:
- Có lẽ vì ngươi nóng nảy nên mất bình tĩnh.
Bấy giờ chợt thấy Khổng Thi đang vung kiếm tấn công như bão táp, kiếm ảnh bao trùm lấy đối phương chợt thu kiếm về chắp tay nói:
- Kiếm pháp của thiếu hiệp cực kỳ ảo diệu lão phu cam nhận hạ phong.
Mọi người nghe nó thế thảy đều ngơ ngác.
Rõ ràng lão đang thắng thế cớ sao nhận bại?
Nhưng huynh nhìn kỹ lại mới biết nguyên do.
Trên ngực áo của Khổng Thi bị mũ kiếm khoan một lỗ nhỏ, với vị trí đó chỉ cần đối phương đâm sâu vào hai tấc là lão ta bị mất mạng chẳng nghi.
Cổ Dao ho khan một tiếng cầm Câu Đầu Trượng bước ra.
Ba ta bước rất chậm nhưng cứ mỗi lần gõ trượng xuống đất làm mặt đất rung chuyển cách mấy chục trượng còn nhận ra.
Cổ Dao dừng lại trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa lạnh giọng nói:
- Tiểu tử ngươi đã đánh bại bốn chiêu của Khổng gia rồi, như thế đủ thấy ngươi còn trẻ nhưng bản lĩnh phi thường. Lão bà ta sống đã nhiều năm nhưng chưa từng biết ngoài Phương Bất Bình có ai trong vòng trăm chiêu mà thắng được Tử Nghê kiếm pháp của Khổng gia. Bây giờ thì ngươi hết đường chối cãi, vừa rồi ngươi dùng chiêu cuối cùng Phán Quan Giá Thiệp đó là học được từ đâu?
Tác giả :
Độc Cô Hồng