[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 272 Quả thật là hắn
Edit + beta: Iris
Ô Nhược tìm vài con phố vẫn không thấy Hắc Tuyển Dực đâu, hơn nữa xung quanh đều không có ai, chỉ có tiếng đánh nhau ở đằng xa.
Cậu chạy theo tiếng đánh nhau, đột nhiên một bóng trắng vọt ra từ phòng áp giải nô ɭệ tấn công Ô Nhược.
Cùng lúc đó, hai giọng nói từ bên trái phải truyền đến: "Cẩn thận."
Ô Nhược nghiêm mặt né tránh, sau đó hai bóng người lao tới trước mặt Ô Nhược, tấn công bóng trắng đánh lén Ô Nhược.
Bóng trắng vội né tránh.
Ô Nhược thấy người đến là Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn người công kích cậu, là một người mặc y phục trắng, đội mũ có rèm trắng.
Cậu cau mày, người này ăn mặc giống Thánh Tử như đúc, chẳng lẽ Thánh Tử đã đuổi tới Tử Linh quốc?
Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành không định tha cho người đánh lén, ngưng tụ linh lực cường đại, định một chiêu bắt bạch y nhân.
Ô Nhược muốn đuổi theo nhưng bị Hắc Tuyển Dực ngăn lại: "Đừng đuổi theo."
Tuyển Hành quan tâm hỏi: "Tiện nhân, ngươi không sao chứ?"
Ô Nhược lắc đầu, không cam lòng để người chạy mất: "Không sao."
Hắc Tuyển Dực nhìn Tuyển Hành: "Nơi này rất hỗn loạn, các ngươi nhanh rời khỏi thị trường nô ɭệ đi."
Ô Nhược hơi do dự: "Nhưng chúng ta chưa tìm thấy bằng hữu."
"Chỉ cần bằng hữu của ngươi không phải là người buôn bán nô ɭệ thì quan phủ sẽ không bắt hắn, còn giúp dẫn hắn rời khỏi thị trường nô ɭệ, bây giờ các ngươi rời khỏi đây có thể sẽ gặp được hắn."
Ô Nhược và Tuyển Hành liếc nhau, gật đầu, lúc xoay người, cậu nói một câu: "Sau khi tìm được vương bát, ta sẽ về nhà."
Lời này giống như là nói cho Tuyển Hành nghe, nhưng thật ra là nói cho Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực cũng theo bản năng mà ừ một tiếng với Ô Nhược.
Tuyển Hành kỳ quái nhìn Hắc Tuyển Dực, người này ừ theo hắn để làm gì?
Hắc Tuyển Dực đặt tay lên miệng, ho khan che đi sự xấu hổ, sau đó xoay người rời đi.
Ô Nhược nhìn Tuyển Hành: "Ngươi nhìn gì vậy?"
"Chỉ là cảm thấy thân phận người này không đơn giản."
Ô Nhược thầm nói, thân phận Thái Tử có thể đơn giản được sao?
Cậu đổi đề tài: "Thâm Tụng đâu?"
"Ta kêu hắn chờ chúng ta ở cửa thành."
"Được, vậy chúng ta ra ngoài."
Hai người rời khỏi thị trường nô ɭệ, đến chỗ đã hẹn trước, thấy Thâm Tụng và Trọng Dung đang đứng chờ bọn họ.
Thâm Tụng thấy bọn họ trở ra thì thở phào nhẹ nhõm: "Các ngươi ra rồi."
Tuyển Hành nhìn Trọng Dung: "Ngươi đã đi đâu?"
Trọng Dung giải thích: "Sau khi cứu các nô ɭệ rời đi thì gặp Thâm Tụng đại nhân."
"Được."
Ô Nhược nói: "Nếu Trọng Dung công tử đã về, vậy ta cũng đi đây."
Tuyển Hành hỏi: "Cần ta đưa ngươi về không?"
"Không cần, lúc tỷ thí gặp lại." Ô Nhược xoay người rời đi.
Mấy người Tuyển Hành trở lại Đồng Trấn.
Sau khi đưa Trọng Dung về sân, Tuyển Hành và Thâm Tụng cũng trở lại sân của mình.
Tuyển Hành ngồi vào ghế: "Thâm Tụng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Thâm Tụng đang chuẩn bị nấu nước tắm cho Tuyển Hành, xoay người lại hỏi: "Chủ tử muốn hỏi gì?"
"Nếu..." Tuyển Hành hơi do dự rồi nói tiếp: "Ta nói nếu có một nam nhân sinh ra phản ứng với một nam nhân khác, ngươi cảm thấy là vì cái gì?"
Thâm Tụng hoang mang nhìn Tuyển Hành: "Chủ tử, ngươi nói phản ứng là phản ứng gì cơ?"
Tuyển Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Xem ra ta hỏi sai người rồi."
"Chủ tử, ngươi nói rõ một chút a, ngươi không nói rõ thì làm sao ta biết ngươi muốn hỏi cái gì?"
Tuyển Hành: "..."
Hắn nói chưa đủ rõ hả?
Tuyển Hành thấy thủ hạ của mình thật sự không hiểu, nói lại rõ ràng hơn chút: "Chính là một nam nhân sinh ra cảm giác muốn lên giường với một nam nhân khác, ngươi thấy cái này là vì sao?"
Thâm Tụng tức khắc đơ ra, há to miệng như thể không thể tin được nhìn hắn: "Không phải chứ? Chủ tử sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ ngươi sinh ra phản ứng với nam nhân khác?"
Tuyển Hành: "..."
Vậy mà cũng bị hắn đoán trúng.
Lúc nghe Phán Dương rên lên, hắn thật sự nổi lên phản ứng, may là hắn nhanh nhạy, vội dùng linh lực áp chế khí nóng trong cơ thể, nếu không sẽ rất xấu hổ. Lúc ấy Trọng Dung đang dựa vào ngực hắn, nếu bị Trọng Dung phát hiện, có khi lại tưởng mình có ý với hắn cũng nên.
"Không đúng, chủ tử không có khả năng thích nam nhân được." Thâm Tụng vội phủ nhận, hắn đi theo Tuyển Hành từ nhỏ, chủ tử nhà hắn thích nam hay không, chẳng lẽ hắn còn không biết.
"Chủ tử, có phải ngươi nói Phán Dương không?" Hắn càng nghĩ càng thấy đúng, không khỏi kích động nói: "Chẳng lẽ Phán Dương sinh ra ý nghĩ sai trái với ngươi? Có phản ứng với ngươi?"
Tuyển Hành: "..."
Thật ra là ngược lại.
"Chết tiệt, ta biết hắn thích nam nhân còn để hắn tới gần ngươi, không được, ta tuyệt đối sẽ không để chủ tử chui vô miệng sói." Thâm Tụng tức giận nói: "Chủ tử, lần sau chúng ta không được gặp hắn nữa, để cho hắn chết tâm, tóm lại ta tuyệt đối sẽ không để hắn đẩy chủ tử xuống vực sâu, hủy hoại thanh danh của chủ tử."
Tuyển Hành đánh gãy suy nghĩ vớ vẩn của hắn: "Ta chỉ hỏi ngươi vấn đề thôi, ngươi tự đoán mò lung tung, chuyện này thì có liên quan gì đến Phán Dương?"
"Chủ tử không phải đang nói Phán Dương sao?" Thâm Tụng vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết, nếu vì chuyện này mà cắt đứt liên hệ với Phán Dương, không làm bằng hữu được nữa thì rất đáng tiếc."
Tuyển Hành lạnh lùng liếc hắn một cái: "Nếu ngươi không thể trả lời vấn đề của ta thì đi ra ngoài."
"Ơ, chủ tử, vấn đề này còn cần phải trả lời sao? Một nam nhân sinh ra phản ứng với nam nhân khác đương nhiên là vì có hứng thú a, giống với nam nhân có phản ứng với nữ nhân thôi."
"Chỉ là có hứng thú?"
"Nếu có thể sinh ra phản ứng với nam nhân, chứng tỏ là muốn thượng nam nhân đó, giống như Do Phán Dương thích nam nhân vậy."
Tuyển Hành: "..."
Hắn nổi lên phản ứng với Do Phán Dương, chẳng lẽ vì hắn thích Do Phán Dương sao?
Không, không thể nào, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích nam nhân.
Nhưng lúc thấy Thâm Tụng đặt tay lên vai Do Phán Dương, hắn rất không vui khi có người đụng chạm Do Phán Dương, cái này thì phải giải thích thế nào?
Thâm Tụng thấy hắn không nói lời nào, cẩn thận hỏi: "Chủ tử, ta nói sai gì sao?"
"Không có, ngươi đi chuẩn bị nước tắm đi"
"Vâng."
Sau khi Thâm Tụng rời đi, Tuyển Hành lâm vào trầm tư.
Tạm biệt Tuyển Hành, Ô Nhược gặp được Hắc Càn được Hắc Tuyển Dực phái tới đón cậu.
"Phu nhân, chủ tử kêu ta tới đón ngài."
Ô Nhược ngồi lên xe yêu thú: "Khi nào Tuyển Dực mới hồi cung?"
Hắc Càn nói: "Hắn kêu chúng ta chờ ở cửa thành, một lát hắn ra ngoài thị trường nô ɭệ sẽ hồi cung cùng chúng ta."
"Hắn hết bận rồi? Không cần bắt người phụ trách nữa sao?"
"Người muốn bắt đã đào tẩu, chỉ cần dặn dò vài chuyện là có thể về cùng chúng ta."
"Được, chúng ta chờ hắn."
Khoảng hai chén trà sau, Hắc Tuyển Dực rời khỏi thị trường nô ɭệ, ngồi lên xe yêu thú.
Ô Nhược lập tức nhào vào lòng y, cười nói: "Sao hôm nay ngươi lại đến thị trường nô ɭệ vậy?"
Hắc Tuyển Dực tháo mặt nạ, ôm người vào lòng: "Bây giờ cách tỷ thí thuật sư ngày càng gần, thuật sư các quốc gia khác tới Tử Linh quốc tham gia tỷ thí cũng càng đông, nên có người nhân cơ hội làm loạn, muốn bắt đám thuật sư đến Tử Linh quốc bán đấu giá, bởi vì có quá nhiều người mất tích, nên các quốc quân của quốc gia khác đều gửi thư đến, mong chúng ta nghiêm khắc chỉnh đốn việc này, không thể để người buôn bán nô ɭệ hoành hành, vốn không cần đích thân ta đi, nhưng nghe nói người buôn bán nô ɭệ lần này cực kỳ lợi hại, bất đắc dĩ phải tự tới đây một chuyến."
Ô Nhược hỏi: "Lúc nãy ta thấy ngươi bắt một thuật sư cửu giai có hai con ngươi, hắn là người của thị trường nô ɭệ sao?"
"Hắn không phải người của thị trường nô ɭệ, chỉ phụ trách bắt các thuật sư đến bán đấu giá, theo ta điều tra thì hắn là người Thiên Thánh quốc."
"Thiên Thánh quốc?" Ô Nhược cau mày: "Nếu là người Thiên Thánh quốc, rất có thể là hắn."
Hắc Tuyển Dực cúi đầu hỏi: "Ai?"
Ô Nhược kể lại lời của tộc trưởng tộc hàng đầu.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết?"
"Lúc ấy vội rời khỏi Hoàng Đô, sau đó thì xảy ra nhiều thứ quá nên quên luôn."
"Ta sẽ tăng thêm binh lực để bắt người này, chờ bắt được hắn sẽ thẩm vấn hắn." Hắc Tuyển Dực khẽ vuốt tóc cậu: "Người đi cùng ngươi hôm nay là bằng hữu của ngươi?"
"Ừm, đúng vậy."
Hắc Tuyển Dực cau mày: "Vậy vì sao lại gọi ngươi là tiện nhân?"
Lúc ấy nghe thấy có người kêu Ô Nhược là tiện nhân, y liền muốn gϊếŧ hắn.
Ô Nhược cười hì hì giải thích: "Chúng ta chỉ gọi chơi thôi."
"Ngươi đúng là..." Hắc Tuyển Dực bất đắc dĩ xoa đầu cậu: "Bằng hữu ngươi là ai?"
"Ta nghe những người khác đều gọi bọn hắn là đại nhân, hẳn là thuộc hạ của đại thần, sau này có rảnh sẽ giới thiệu với ngươi, nhưng ta sợ bọn họ sẽ bị ngươi dọa sợ, ngươi nghĩ thử xem, nếu bọn họ biết bọn họ làm bằng hữu với Thái Tử và Thái Tử Phi, có phải sẽ rất khủng hoảng không?" Ô Nhược đùa.
Hắc Tuyển Dực buồn cười hôn lên mắt cậu, sau đó bắt đầu nhớ lại các đại thần trong triều, người có thể có khí thế cường đại như vậy, nếu đã gặp rồi thì hẳn là y không quên được mới đúng.
Ô Nhược hỏi: "Đúng rồi, bạch y nhân công kích ta, có khi nào là Thánh Tử không? Hắn ăn mặc giống hệt Thánh Tử."
Hắc Tuyển Dực bỗng nheo mắt lại: "Quả thật là hắn."
Ô Nhược nhanh chóng ngồi thẳng dậy: "Thật sự là hắn sao?"
"Ừ, linh lực dao động của hắn giống Thánh Tử."
Ô Nhược kinh ngạc nói: "Hắn cũng đến Tử Linh quốc? Không phải là vì muốn gϊếŧ ta đấy chứ? Đúng rồi, làm sao hắn biết ta ở thị trường nô ɭệ? Chẳng lẽ hắn theo dõi ta?"
Nếu là vậy, năng lực của Thánh Tử thật sự cao hơn cậu rất nhiều, có thể theo dõi cậu mà không bị ai phát hiện.
Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Dường như hắn mạnh hơn trước kia rất nhiều, sau này ngươi phải cẩn thân chút."
"Ừm, ta biết rồi."
°°°°°°°°°°
Đăng: 21/5/2022