[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 41 Vô sự hiến ân cần
Edit: Trà Chanh; Beta: Leslie
Thấy Hắc Tuyên Dực liên tục ăn điểm tâm, Ô Nhược liền ngăn lại: “Sắp đến giờ ngủ rồi, huynh ăn quá nhiều sẽ mau ngán, ăn mỗi loại một miếng là được rồi, phần còn lại để ngày mai hãy ăn”
Nếm mỗi đĩa nếm một miếng xong, Hắc Tuyên Dực bỏ đũa xuống rồi nghỉ trong chốc lát. Ô Nhược lại sai đám người Thi Nguyên, Thi Diệc xoa bóp cho Hắc Tuyên Dực, làm cho hắn cảm thấy thư giãn.
Khi đi ngủ, Thi Nguyên cởi bỏ áo ngoài cho Ô Nhược xong liền lập tức lui ra ngoài.
Ô Nhược không nằm xuống ngay mà quay lại nói với Hắc Tuyên Dực vừa bước vào nội gian: “Để ta giúp huynh cởi y phục”
Hắc Tuyên Dực không chút cảm xúc nhìn cái bụng tròn tròn của y đụng đụng vào bụng của mình. Ánh mắt hắn lướt qua cánh tay mập mạp ngốc nghếch đang cố duỗi ra để cởi quần áo của mình, khóe miệng Hắc Tuyên Dực khẽ cong.
Khi cởi đển áo trong của hắn, Ô Nhược thở ra một hơi: “Ta quá béo nên không ngồi nổi. Huynh tự cởi quần ra đi”
Nói xong, y leo lên nằm vào phía trong giường.
Hắc Tuyên Dực từ tốn cởi quần ra nằm xuống. Sau đó, hắn xoay người nhìn Ô Nhươc: “Em nói đi”
Vô sự hiến ân cần, nhất định là phu nhân của hắn có việc muốn nhờ vả rồi.
Hai mắt Ô Nhược sáng lên như chỉ chờ hắn nói ra câu này thôi là sẽ buông lời ngay.
Y nhoài người qua nhìn Hắc Tuyên Dực: “Ta nghe nói huynh biết luyện chế pháp khí có phải không?”
Đời trước, Ô Nhược hoàn toàn không biết Hắc Tuyên Dực biết luyện chế pháp khí.
“Ừm” Đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước phu nhân của mình chê mình ít nói, Hắc Tuyên Dực lại nói thêm một câu: “Em muốn làm pháp khí à?”
“Đúng thế” Ô Nhược mừng rỡ hỏi:“Huynh có thời gian giúp ta không?”
“Có, em muốn làm bao nhiêu cái?”
Ô Nhược đáy mắt hơi lóe lên tia ái ngại: “Nhiều lắm”
Hắc Tuyên Dực im lặng đợi câu tiếp theo của y.
“Ta muốn dùng tất cả vật liệu trong kho đồ sính lễ lúc trước để luyện chế pháp khí” Ô Nhược xoay người nằm ngang lại: “Vì như vậy sẽ tránh được chuyện đám người Ô gia kia dòm ngó đến đồ mà huynh đã mang qua”
Ngoài ra, còn một đống dược liệu quý báu này nữa. Ô Nhược muốn nhờ Nỗ Mộc luyện chế hết thành đan dược.
Hắc Tuyên Dực nhíu mi tâm. Vật liệu mà hắn tặng rất nhiều, nếu chỉ một mình hắn làm thì ít nhất phải đến sau năm mới xong được.
Thấy hắn không lên tiếng, Ô Nhược liền hỏi: “ Có phải quá nhiều không? Nếu như một mình huynh không làm được thì để ta tìm một vị đại sư pháp khí đến hỗ trợ huynh”
Hắc Tuyên Dực nói: “Phải đến sau năm mới mới có thể luyện xong hết đống vật liệu này”
“Còn 2 tháng nữa mới đến lúc đại ca ra ngoài rèn luyện, chỉ cần làm xong trước lúc đó là được”
Hắc Tuyên Dực không nói gì thêm, hắn vươn tay đặt lên bụng Ô Nhược xoa xoa mấy cái và truyền linh lực truyền cho phu nhân mình.
“Cảm ơn” Ô Nhược ngập ngừng nói cảm ơn. Y ho nhẹ một tiếng: “Ta nghe người Ô gia nói Tây Sách Hí viên đã biến thành phế tích, tất cả là do huynh làm sao?”
“Ừm” Hắc Tuyên Dực vỗ vỗ cái bụng co dãn của Ô Nhược.
Không thèm để ý hành động của hắn, Ô Nhược khen một câu: “Làm tốt lắm, lần sau, nếu bọn chúng còn dám bịa chuyện của chúng ta thành hí khúc thì huynh cứ tiếp tục hủy hí viên của bọn chúng.”
Ai bảo đám người đó dám tự tiện bịa chuyện của bọn họ, đã vậy còn biên soạn thành cố sự cho mọi người giải trí chứ. Điều đáng nói ở đây chính là nội dung hí khúc cực kỳ bất hợp lí, toàn bộ nội dung đều là bôi nhọ danh dự của y và Hắc Tuyên Dực. Có điều, chuyện làm hắn vui nhất chính là sau khi Tây Sách Hí Viên bị san thành phế tích thì Nam Đại Viện phải chi ra một lượng bạc vô cùng lớn để trùng tu lại nơi đó. Đám người Đại bá của y sẽ vì chuyện tiền nong này mà đau lòng tới mữa ngủ không được. Tiếc là loại chuyện này không thể làm thường xuyên, nếu không cha y là Tam gia của Nam Đại Viện cũng sẽ gặp xui xẻo mất.
Hắc Tuyên Dực thu tay về rồi nhắm mắt ngủ. Lúc này, Ô Nhược lại nghiêng người sang nhìn hắn.
Khuôn mặt Hắc Tuyên Dực hiện lên rõ ràng dưới ánh nến, vảy đen trên mặt hắn lúc này trông vô cùng đáng sợ. Không hiểu sao Ô Nhược lại muốn chạm vào khuôn mặt này.
Ô Nhược nhìn chằm chằm khuôn mặt Hắc Tuyên Dực hồi lâu. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào y lại vươn tay chạm nhẹ lớp vảy trên mặt phu quân mình, lớp vảy cứng rắn làm cho Ô Nhược cảm thấy không thoải mái chút nào.
Đột nhiên Hắc Tuyên Dực mở mắt. Ô Nhược giật mình rụt tay về, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Hắc Tuyên Dực: “…”
Thấy Hắc Tuyên Dực liên tục ăn điểm tâm, Ô Nhược liền ngăn lại: “Sắp đến giờ ngủ rồi, huynh ăn quá nhiều sẽ mau ngán, ăn mỗi loại một miếng là được rồi, phần còn lại để ngày mai hãy ăn”
Nếm mỗi đĩa nếm một miếng xong, Hắc Tuyên Dực bỏ đũa xuống rồi nghỉ trong chốc lát. Ô Nhược lại sai đám người Thi Nguyên, Thi Diệc xoa bóp cho Hắc Tuyên Dực, làm cho hắn cảm thấy thư giãn.
Khi đi ngủ, Thi Nguyên cởi bỏ áo ngoài cho Ô Nhược xong liền lập tức lui ra ngoài.
Ô Nhược không nằm xuống ngay mà quay lại nói với Hắc Tuyên Dực vừa bước vào nội gian: “Để ta giúp huynh cởi y phục”
Hắc Tuyên Dực không chút cảm xúc nhìn cái bụng tròn tròn của y đụng đụng vào bụng của mình. Ánh mắt hắn lướt qua cánh tay mập mạp ngốc nghếch đang cố duỗi ra để cởi quần áo của mình, khóe miệng Hắc Tuyên Dực khẽ cong.
Khi cởi đển áo trong của hắn, Ô Nhược thở ra một hơi: “Ta quá béo nên không ngồi nổi. Huynh tự cởi quần ra đi”
Nói xong, y leo lên nằm vào phía trong giường.
Hắc Tuyên Dực từ tốn cởi quần ra nằm xuống. Sau đó, hắn xoay người nhìn Ô Nhươc: “Em nói đi”
Vô sự hiến ân cần, nhất định là phu nhân của hắn có việc muốn nhờ vả rồi.
Hai mắt Ô Nhược sáng lên như chỉ chờ hắn nói ra câu này thôi là sẽ buông lời ngay.
Y nhoài người qua nhìn Hắc Tuyên Dực: “Ta nghe nói huynh biết luyện chế pháp khí có phải không?”
Đời trước, Ô Nhược hoàn toàn không biết Hắc Tuyên Dực biết luyện chế pháp khí.
“Ừm” Đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước phu nhân của mình chê mình ít nói, Hắc Tuyên Dực lại nói thêm một câu: “Em muốn làm pháp khí à?”
“Đúng thế” Ô Nhược mừng rỡ hỏi:“Huynh có thời gian giúp ta không?”
“Có, em muốn làm bao nhiêu cái?”
Ô Nhược đáy mắt hơi lóe lên tia ái ngại: “Nhiều lắm”
Hắc Tuyên Dực im lặng đợi câu tiếp theo của y.
“Ta muốn dùng tất cả vật liệu trong kho đồ sính lễ lúc trước để luyện chế pháp khí” Ô Nhược xoay người nằm ngang lại: “Vì như vậy sẽ tránh được chuyện đám người Ô gia kia dòm ngó đến đồ mà huynh đã mang qua”
Ngoài ra, còn một đống dược liệu quý báu này nữa. Ô Nhược muốn nhờ Nỗ Mộc luyện chế hết thành đan dược.
Hắc Tuyên Dực nhíu mi tâm. Vật liệu mà hắn tặng rất nhiều, nếu chỉ một mình hắn làm thì ít nhất phải đến sau năm mới xong được.
Thấy hắn không lên tiếng, Ô Nhược liền hỏi: “ Có phải quá nhiều không? Nếu như một mình huynh không làm được thì để ta tìm một vị đại sư pháp khí đến hỗ trợ huynh”
Hắc Tuyên Dực nói: “Phải đến sau năm mới mới có thể luyện xong hết đống vật liệu này”
“Còn 2 tháng nữa mới đến lúc đại ca ra ngoài rèn luyện, chỉ cần làm xong trước lúc đó là được”
Hắc Tuyên Dực không nói gì thêm, hắn vươn tay đặt lên bụng Ô Nhược xoa xoa mấy cái và truyền linh lực truyền cho phu nhân mình.
“Cảm ơn” Ô Nhược ngập ngừng nói cảm ơn. Y ho nhẹ một tiếng: “Ta nghe người Ô gia nói Tây Sách Hí viên đã biến thành phế tích, tất cả là do huynh làm sao?”
“Ừm” Hắc Tuyên Dực vỗ vỗ cái bụng co dãn của Ô Nhược.
Không thèm để ý hành động của hắn, Ô Nhược khen một câu: “Làm tốt lắm, lần sau, nếu bọn chúng còn dám bịa chuyện của chúng ta thành hí khúc thì huynh cứ tiếp tục hủy hí viên của bọn chúng.”
Ai bảo đám người đó dám tự tiện bịa chuyện của bọn họ, đã vậy còn biên soạn thành cố sự cho mọi người giải trí chứ. Điều đáng nói ở đây chính là nội dung hí khúc cực kỳ bất hợp lí, toàn bộ nội dung đều là bôi nhọ danh dự của y và Hắc Tuyên Dực. Có điều, chuyện làm hắn vui nhất chính là sau khi Tây Sách Hí Viên bị san thành phế tích thì Nam Đại Viện phải chi ra một lượng bạc vô cùng lớn để trùng tu lại nơi đó. Đám người Đại bá của y sẽ vì chuyện tiền nong này mà đau lòng tới mữa ngủ không được. Tiếc là loại chuyện này không thể làm thường xuyên, nếu không cha y là Tam gia của Nam Đại Viện cũng sẽ gặp xui xẻo mất.
Hắc Tuyên Dực thu tay về rồi nhắm mắt ngủ. Lúc này, Ô Nhược lại nghiêng người sang nhìn hắn.
Khuôn mặt Hắc Tuyên Dực hiện lên rõ ràng dưới ánh nến, vảy đen trên mặt hắn lúc này trông vô cùng đáng sợ. Không hiểu sao Ô Nhược lại muốn chạm vào khuôn mặt này.
Ô Nhược nhìn chằm chằm khuôn mặt Hắc Tuyên Dực hồi lâu. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào y lại vươn tay chạm nhẹ lớp vảy trên mặt phu quân mình, lớp vảy cứng rắn làm cho Ô Nhược cảm thấy không thoải mái chút nào.
Đột nhiên Hắc Tuyên Dực mở mắt. Ô Nhược giật mình rụt tay về, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Hắc Tuyên Dực: “…”
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo