Phàm Tình Tục Ái
Chương 48
Tần Thanh chợt dừng lại động tác, khó tin nhìn vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của Lục Kiếm Thăng.
Nhìn thấy cô đứng bất động, Lục Kiếm Thăng dần dần tỉnh táo lại, nghiêng người buông tay cô.
"Anh vừa nói gì?" Giọng Tần Thanh cực thấp hỏi.
Lục Kiếm Thăng có chút hối hận lắc đầu, không nói gì.
Tần Thanh nắm cánh tay anh ta, lắc mạnh hỏi: "Anh nói anh ấy là anh trai tôi sao? Anh nói tôi với anh ấy chính là anh em ruột?"
Lục Kiếm Thăng buồn bực đẩy cô ra, mở cửa bước vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi. Một loạt động tác không hề do dự chút nào, cũng hoàn toàn không nhìn lại Tần Thanh.
Tần Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm điện thoại di động lên ấn dãy số.
"Ba ruột con là ai?" Điện thoại mới vừa kết nối, Tần Thanh gọn gàng dứt khoát hỏi.
Đầu dây bên kia yên tĩnh mấy giây, sau đó truyền đến giọng mẹ Tần bình tĩnh nói: "Bà ấy đến tìm con sao? Nếu vậy sao con không hỏi bà ấy? Mẹ ruột mình không hỏi lại đi hỏi mẹ nuôi, làm sao mẹ biết bà ấy cùng ai sinh ra con?"
Tần Thanh có cảm giác hình như đang có thiên lôi sắp sửa đánh xuống đầu mình, cả người đều bị chấn động. Cô cố gắng khống chế Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,tâm tình trong lòng mình, khó khăn hỏi lại: "Mẹ ruột con là ai?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, hai bên cũng không nói lời nào hình như đang đối đầu.
"Con cũng từng gặp dì Thang xinh đẹp kia rồi đúng không?" Rốt cuộc mẹ Tần cũng nói sự thật: "Những năm này, chính bà ấy lấy mẹ làm trung gian để cho con tiền ăn học."
Cũng trong lúc đó, Tống Vũ Thành mới vừa họp xong một cuộc hội nghị cấp cao, anh cũng đang quay trở lại văn phòng.
Trần Thụy cầm tờ báo lá cải “báo Nam Thành” lo lắng đẩy cửa bước vào: "Cậu biết chưa?"
"Biết cái gì?" Tống Vũ Thành ngồi sau bàn làm việc giương mắt nhìn về phía Trần Thụy, nhìn thấy vẻ mặt anh ta cũng hơi hốt hoảng, trong lòng Tống Vũ Thành cũng đang nghi ngờ có chuyện chẳng lành.
Trần Thụy đưa tờ báo tới trước mặt anh, sau đó lo lắng đứng bên cạnh anh.
Tờ báo đăng hình ảnh Tần Thanh và Lục Kiếm Thăng đang đứng ôm nhau trong góc tối, trong ảnh hai người nhìn nhau cười rạng rỡ, cực kỳ giống một đôi tình nhân ngọt ngào.
Tiêu đề đầu trang viết: Tam thiếu gia nhà họ Lục sẽ kết hôn với thiên kim bí mật đúng vào ngày lễ tình nhân.
Trần Thụy nhìn thấy sắc mặt Tống Vũ Thành dần dần biến sắc, lập tức hỏi: "Sao đây? Tôi lập tức đi sắp xếp."
"Tôi tự có dự định, cậu ra ngoài trước đi." Tống Vũ Thành lạnh lùng đáp.
Trần Thụy dừng một chút, nói: "Mặc kệ cậu định làm gì thì đều phải nhanh một chút. Dù Lục Kiếm Thăng có chủ ý gì thì cũng do bị người khác xui khiến. Chưa đề cập đến những vần đề của nhà họ Lục nhưng sự tình đã đi xa hơn chúng ta định liệu rất nhiều rồi mà nếu chúng ta không hành động thì ….."
Tống Vũ Thành đột nhiên phất tay khiến những công văn trên bàn làm việc rơi đầy đất. Anh bỗng đứng lên, biểu hiện cực kỳ tàn nhẫn.
Đúng lúc này Trần Thụy cũng đã tỉnh táo lại, nhắc nhở: "Gọi điện thoại cho cô ấy đi, có lẽ bây giờ cô ấy cũng biết rồi."
Tống Vũ Thành nghe vậy nhanh chóng móc điện thoại di động trong túi áo mình ra nhưng sau đó anh chợt dừng lại động tác. Cuối cùng cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho cô.
Tần Thanh ngồi trên ghế dài ở công viên rất lâu, điện thoại trong tay cũng không biết bị cắt đứt từ khi nào. Lúc cô tỉnh táo lại thì chợt phát hiện ra mình vẫn chưa tắt máy điện thoại.
Cô đứng lên chạy ra khỏi công viên, càng chạy bước chân càng nhanh.
Cô trở lại Tường Vân, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bắt đầu gọi điện thoại cho Tống Vũ Thành.
Điện thoại vừa được kết nối, cô không biết mình nên nói gì.
Mà ở đầu dây bên kia Tống Vũ Thành cũng không nói chuyện, tuy anh yên tĩnh đứng đó nhưng trong đầu vô cùng căng thẳng giống như đang đợi tuyên án.
"Chiều nay em không có đi làm." Tần Thanh mở miệng phá tan không khí im lặng lúc này "Em ở nhà chờ anh về."
"Được! Hết giờ làm anh sẽ mau chóng trở về." Tống Vũ Thành lập tức nói.
Nhưng hết giờ làm Tống Vũ Thành cũng không lập tức trở về mà đợi đến gần mười giờ, anh mới về đến nhà.
Anh bước vào nhà, liếc mắt liền thấy Tần Thanh đang ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách với biểu hiện chăm chú nhìn ra ngoài cửa.
"Ăn cơm tối chưa?" Tống Vũ Thành vừa mở cà vạt vừa nhìn cô tùy ý hỏi.
Tần Thanh ngây ngốc gật đầu một cái.
Tống Vũ Thành cũng không đến gần cô mà đi thẳng đến phòng tắm nói: "Vậy thì nghỉ sớm một chút đi!"
Tần Thanh nhìn bóng lưng Tống Vũ Thành, tưởng tượng ra cảnh thời gian qua anh phải đau khổ từng ngày. Rốt cục cô cũng hiểu được lý do anh xa cách tránh né cô. Cô cảm thấy vào giờ phút này mình cũng nên ở bên cạnh anh.
Cô đứng trước cửa phòng và bắt đầu gõ cửa.
Tống Vũ Thành đang đứng dưới vòi hoa sen, nghe được tiếng gõ cửa nên quay đầu lại. Sau đó anh lấy một chiếc khăn tắm choàng qua hông mình, đóng vòi sen lại, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"
Tần Thanh lấy lại bình tĩnh, dũng cảm bước tới và khom lưng mở vòi sen cho nước chảy ào ào vào bồn tắm lớn. Cô điều chỉnh độ nước ấm vừa phải nói: "Em muốn tắm cùng với anh."
Tống Vũ Thành đứng bên cạnh không nói tiếng nào, anh chỉ đứng đó nhìn cô.
Tần Thanh cởi quần áo đi vào bồn tắm, sau đó cô đưa tay kéo anh vào.
Tống Vũ Thành cũng bước vào bồn tắm lớn, anh nhìn khuôn mặt Tần Thanh cùng với vết tích hình mặt trăng khuyết nơi ngực cô, cảm giác trong lòng mình có biết bao nhiêu đau khổ không thể nói thành lời.
Tần Thanh ngửa đầu nhìn anh, hai tay nâng mặt lên, dịu dàng mà kiên định nói: "Vũ Thành, em yêu anh." Giọng cô bắt đầu nghẹn ngào "Mặc kệ anh là ai, trong lòng em cũng chỉ yêu mình anh, mãi mãi không thay đổi."
Tống Vũ Thành hít một hơi thật sâu, ôm cô vào lòng thật chặt. Dòng nước ấm áp vẫn không ngừng bốc lên xung quanh, tất cả mọi thứ như thật như mơ khiến hai người họ không ngừng suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Tần Thanh không đi làm, mà Tống Vũ Thành cũng muốn cô ở nhà nên cô nghe theo lời anh.
Tần Thanh gọi điện thoại cho chủ nhà trọ vì cô muốn trả nhà. Cô biết trong lòng mình đã có một ngôi nhà cho riêng mình rồi.
Sau đó cô cúp điện thoại, có ý định muốn che đậy tất cả các tin tức có liên quan đến mình. Vì không muốn người khác để ý nhiều đến mình, cô nhờ quản gia mua rất nhiều đĩa phim, cô mở TV từ sáng đến tận khuya.
Khi Tống Vũ Thành trở về nhà thì Tần Thanh đã ngủ trên ghế sofa.
Anh bước tới, cúi xuống cầm cánh tay đang buông thõng của cô đặt lại trên ghế, cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Tần Thanh mở mắt ra, nhìn thấy Tống Vũ Thành đang cúi người gần xuống trước mặt mình, cô cũng mỉm cười duỗi ra hai tay vòng qua cổ anh.
Tống Vũ Thành thuận thế ôm cô, đỡ cô ngồi dậy. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh vỗ lưng cô nói: "TV đang chiếu phim gì thế?"
Tần Thanh liếc nhìn màn hình TV, nghe được tiếng tim anh đập đáp: "Thần điêu đại hiệp"
"Em thích bộ phim truyền hình này?" Tống Vũ Thành hỏi.
Tần Thanh gật đầu: "Rất thích."
Đây là một thể loại phim nói về tình thầy trò, vượt qua sinh tử, cho dù đã qua mười sáu năm nhưng họ kiên quyết không rời. Bọn họ quyết chí thề nguyện sẽ yêu nhau đến bạc đầu, kết thúc là bọn họ được nhiều người đến chúc phúc cho tình yêu của mình.
Nhưng đó cũng chỉ là trên phim ảnh, còn thực tế thì không như vậy. Cho dù xã hội có phát triển đến đâu thì vẫn không thể chấp nhận chuyện hai người có cùng huyết thống lại yêu nhau say đắm như vậy. Dù họ có vượt qua sinh tử, có đau khổ cả đời thì bọn họ mãi mãi không bao giờ được bất kỳ ai ủng hộ cũng như chúc phúc cho tình yêu của mình.
Trong lòng Tần Thanh luôn suy nghĩ, hai người yêu nhau quyết chí thề nguyện có làm người khác cảm động hay không?
"Tại sao em thích bộ phim này?" Tống Vũ Thành lại nhẹ giọng hỏi.
Tần Thanh thở dài trong lòng, đáp: "Chỉ thích phong cảnh trong phim thôi."
"Là hồ Cửu Trại sao?"
"Vâng."
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi."
Tần Thanh giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh đi sắp xếp công việc một chút, em ăn cơm trước đi." Nói xong, Tống Vũ Thành đứng dậy đi vào thư phòng.
Sáng sớm, Tần Thanh vẫn chưa tỉnh, Tống Vũ Thành dùng cằm mình sượt qua gò má cô để đánh thức cô.
"Thủ tục máy bay có chút chậm." Tống Vũ Thành xoa tóc cô nói: "Hôm nay đến sân bay quốc tế,, chắc chắn không chậm trễ."
Tần Thanh ngồi dậy, miễn cưỡng hỏi: "Đi thật sao?"
Tống Vũ Thành gật đầu: "Anh muốn đi du lịch cùng em."
Hồ Cửu Trại hiện ra, quang cảnh tuyệt đẹp được bao phủ bởi một màn tuyết trắng xóa.
Mặc dù đang là mùa vắng khách nhưng cũng có nhiều du khách đến đây. Khuôn mặt ai cũng đều toát lên vẻ hưng phấn và khó nén tò mò.
Người hướng dẫn viên du lịch là một chàng trai khỏe mạnh thuộc dân tộc Tạng, anh ta nhiệt tình dẫn hai người họ giới thiệu phong cảnh ở mỗi nơi đi qua..
Con sông to lớn màu ngọc bích được bao phủ bởi lớp băng khiến quang cảnh nơi đây trông thật thơ mộng, hữu tình.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đi qua cầu Miên Hoa. Ở đây Tần Thanh vẫn có cảm giác lành lạnh.
"Em không thích nơi này sao?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Thích chứ, nhưng trong phim không phải là cảnh này." Tần Thanh nhấn mạnh "Chúng ta đến nhầm mùa hay sao ấy?"
Tống Vũ Thành gật đầu: "Đầu tháng chín, anh lại dẫn em đến đây."
Tần Thanh lắc đầu: "Tới một lần là đủ rồi"
Cô kéo cánh tay Tống Vũ Thành, nhìn chung quanh được bao bọc một mảng tuyết, nói: "Nếu ở đây có anh đi cùng em thì phong cảnh nơi đây là đẹp nhất."
Hai ngày sau, từ hồ Cửu Trại, bọn họ lại bay đến Thượng Hải, đổi máy bay tư nhân để bay đến nước Pháp.
Tần Thanh ngồi trong cabin được trang bị giống như ở khách sạn, biểu hiện rất bình thản. Cô ngồi cùng Tống Vũ Thành, nhìn thấy thứ gì cô cũng đều ngạc nhiên lẫn khiếp sợ đến nỗi muốn đứng lên.
Chỗ ngồi được chỉnh ở một góc chín mươi độ, khi cất cánh hay hạ cánh cũng đều phải thắt dây an toàn. Đến khi thực sự bay lên cao, chỗ ngồi trở thành một cái giường, có tay cầm để hạ giường lên xuống vừa đủ chỗ cho hai người nằm.
Tống Vũ Thành nghiêng người ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Ngủ đi! Tỉnh dậy là đến nơi."
"Máy bay tư nhân còn phải kiểm tra nữa à?" Tần Thanh hỏi.
"Đương nhiên, phải tra xét kỹ càng hơn máy bay thường." Tống Vũ Thành kéo thảm ra, tiếp tục dỗ cô ngủ.
"Đến nước Pháp làm gì?"
"Đi tới một nơi yên tĩnh, rời xa nơi thành phố náo nhiệt, đông đúc này." Tống Vũ Thành nhắm hai mắt đáp.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đến hồ Nạp Tây yên tĩnh thuộc nước Pháp. Nơi đây, phía bắc là dãy núi Alpes, phía nam là hồ Nạp Tây Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,yên tĩnh, chung quanh là núi sông hiểm trở, cạnh sông còn có tòa lâu đài cổ xưa tráng lệ.
Tần Thanh vừa xuống phi cơ liền bị nơi cổ điển, lãng mạn này thu hút. Trấn nhỏ yên tĩnh này trông như phong cảnh huyền thoại trong những cảnh phim mà cô vẫn thường xem.
Hai người được sắp xếp trong một gian nhà tư nhân gần đó.
"Hồ này đẹp quá." Tần Thanh say sưa ngắm nhìn hồ Nạp Tây, "Phong cảnh giống như ở Hàng Châu."
"Thích nơi này không?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Thích." Tần Thanh sung sướng đáp.
"Mua một ngôi nhà và sống ở đây được không?" Tống Vũ Thành nhìn cô hỏi.
Tần Thanh ngẩn người, không hề trả lời.
Sau một quãng thời gian, Tống Vũ Thành ban ngày dẫn cô đi ngắm phong cảnh, buổi tối ôm cô ngủ. Tần Thanh quả thực đang hưởng một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc.
Thời gian hạnh phúc đã qua, thấm thoắt đã qua một tháng.
Một hôm, váo lúc chạng vạng, Tần Thanh đứng trên lầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuyết đóng trên dãy núi Alpes từ từ tan chảy tạo thành hồ nước, xuyên qua dòng kênh tạo thành một bức tranh ngoạn mục tô điểm thêm cho phong cảnh thiên nhiên hữu tình nơi đây.
Tống Vũ Thành đi tới, anh ôm cô từ phía sau.
"Em có cảm thấy sinh hoạt nơi này rất bức bối không?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Không, rất tốt, em rất thích cảm giác yên tĩnh như vậy." Tần Thanh dùng thái dương mình sượt qua dưới cằm anh đáp.
"Sống ở đây được không?" Tống Vũ Thành cúi đầu nhìn cô, lại một lần nữa nói: "Anh đi xem mấy biệt thự rồi, có nhiều nơi rất đẹp, sân rất rộng. Em có thể trồng hoa trong sân, cũng có thể nuôi chó. Cuối tuần đi đến nhà thờ dự lễ, hát thánh ca. Nếu em còn cảm thấy chán thì có thể xin đi học thêm tiếng Pháp hoặc bất kỳ môn học nào em yêu thích?"
Tần Thanh kinh ngạc nghe anh nói, sau đó mở miệng hỏi: "Vậy còn anh?"
"Nếu rảnh thì anh sẽ đến đây với em."
Nghe xong, đột nhiên trong lòng Tần Thanh chìm xuống.
Nhìn thấy cô đứng bất động, Lục Kiếm Thăng dần dần tỉnh táo lại, nghiêng người buông tay cô.
"Anh vừa nói gì?" Giọng Tần Thanh cực thấp hỏi.
Lục Kiếm Thăng có chút hối hận lắc đầu, không nói gì.
Tần Thanh nắm cánh tay anh ta, lắc mạnh hỏi: "Anh nói anh ấy là anh trai tôi sao? Anh nói tôi với anh ấy chính là anh em ruột?"
Lục Kiếm Thăng buồn bực đẩy cô ra, mở cửa bước vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi. Một loạt động tác không hề do dự chút nào, cũng hoàn toàn không nhìn lại Tần Thanh.
Tần Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm điện thoại di động lên ấn dãy số.
"Ba ruột con là ai?" Điện thoại mới vừa kết nối, Tần Thanh gọn gàng dứt khoát hỏi.
Đầu dây bên kia yên tĩnh mấy giây, sau đó truyền đến giọng mẹ Tần bình tĩnh nói: "Bà ấy đến tìm con sao? Nếu vậy sao con không hỏi bà ấy? Mẹ ruột mình không hỏi lại đi hỏi mẹ nuôi, làm sao mẹ biết bà ấy cùng ai sinh ra con?"
Tần Thanh có cảm giác hình như đang có thiên lôi sắp sửa đánh xuống đầu mình, cả người đều bị chấn động. Cô cố gắng khống chế Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,tâm tình trong lòng mình, khó khăn hỏi lại: "Mẹ ruột con là ai?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, hai bên cũng không nói lời nào hình như đang đối đầu.
"Con cũng từng gặp dì Thang xinh đẹp kia rồi đúng không?" Rốt cuộc mẹ Tần cũng nói sự thật: "Những năm này, chính bà ấy lấy mẹ làm trung gian để cho con tiền ăn học."
Cũng trong lúc đó, Tống Vũ Thành mới vừa họp xong một cuộc hội nghị cấp cao, anh cũng đang quay trở lại văn phòng.
Trần Thụy cầm tờ báo lá cải “báo Nam Thành” lo lắng đẩy cửa bước vào: "Cậu biết chưa?"
"Biết cái gì?" Tống Vũ Thành ngồi sau bàn làm việc giương mắt nhìn về phía Trần Thụy, nhìn thấy vẻ mặt anh ta cũng hơi hốt hoảng, trong lòng Tống Vũ Thành cũng đang nghi ngờ có chuyện chẳng lành.
Trần Thụy đưa tờ báo tới trước mặt anh, sau đó lo lắng đứng bên cạnh anh.
Tờ báo đăng hình ảnh Tần Thanh và Lục Kiếm Thăng đang đứng ôm nhau trong góc tối, trong ảnh hai người nhìn nhau cười rạng rỡ, cực kỳ giống một đôi tình nhân ngọt ngào.
Tiêu đề đầu trang viết: Tam thiếu gia nhà họ Lục sẽ kết hôn với thiên kim bí mật đúng vào ngày lễ tình nhân.
Trần Thụy nhìn thấy sắc mặt Tống Vũ Thành dần dần biến sắc, lập tức hỏi: "Sao đây? Tôi lập tức đi sắp xếp."
"Tôi tự có dự định, cậu ra ngoài trước đi." Tống Vũ Thành lạnh lùng đáp.
Trần Thụy dừng một chút, nói: "Mặc kệ cậu định làm gì thì đều phải nhanh một chút. Dù Lục Kiếm Thăng có chủ ý gì thì cũng do bị người khác xui khiến. Chưa đề cập đến những vần đề của nhà họ Lục nhưng sự tình đã đi xa hơn chúng ta định liệu rất nhiều rồi mà nếu chúng ta không hành động thì ….."
Tống Vũ Thành đột nhiên phất tay khiến những công văn trên bàn làm việc rơi đầy đất. Anh bỗng đứng lên, biểu hiện cực kỳ tàn nhẫn.
Đúng lúc này Trần Thụy cũng đã tỉnh táo lại, nhắc nhở: "Gọi điện thoại cho cô ấy đi, có lẽ bây giờ cô ấy cũng biết rồi."
Tống Vũ Thành nghe vậy nhanh chóng móc điện thoại di động trong túi áo mình ra nhưng sau đó anh chợt dừng lại động tác. Cuối cùng cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho cô.
Tần Thanh ngồi trên ghế dài ở công viên rất lâu, điện thoại trong tay cũng không biết bị cắt đứt từ khi nào. Lúc cô tỉnh táo lại thì chợt phát hiện ra mình vẫn chưa tắt máy điện thoại.
Cô đứng lên chạy ra khỏi công viên, càng chạy bước chân càng nhanh.
Cô trở lại Tường Vân, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bắt đầu gọi điện thoại cho Tống Vũ Thành.
Điện thoại vừa được kết nối, cô không biết mình nên nói gì.
Mà ở đầu dây bên kia Tống Vũ Thành cũng không nói chuyện, tuy anh yên tĩnh đứng đó nhưng trong đầu vô cùng căng thẳng giống như đang đợi tuyên án.
"Chiều nay em không có đi làm." Tần Thanh mở miệng phá tan không khí im lặng lúc này "Em ở nhà chờ anh về."
"Được! Hết giờ làm anh sẽ mau chóng trở về." Tống Vũ Thành lập tức nói.
Nhưng hết giờ làm Tống Vũ Thành cũng không lập tức trở về mà đợi đến gần mười giờ, anh mới về đến nhà.
Anh bước vào nhà, liếc mắt liền thấy Tần Thanh đang ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách với biểu hiện chăm chú nhìn ra ngoài cửa.
"Ăn cơm tối chưa?" Tống Vũ Thành vừa mở cà vạt vừa nhìn cô tùy ý hỏi.
Tần Thanh ngây ngốc gật đầu một cái.
Tống Vũ Thành cũng không đến gần cô mà đi thẳng đến phòng tắm nói: "Vậy thì nghỉ sớm một chút đi!"
Tần Thanh nhìn bóng lưng Tống Vũ Thành, tưởng tượng ra cảnh thời gian qua anh phải đau khổ từng ngày. Rốt cục cô cũng hiểu được lý do anh xa cách tránh né cô. Cô cảm thấy vào giờ phút này mình cũng nên ở bên cạnh anh.
Cô đứng trước cửa phòng và bắt đầu gõ cửa.
Tống Vũ Thành đang đứng dưới vòi hoa sen, nghe được tiếng gõ cửa nên quay đầu lại. Sau đó anh lấy một chiếc khăn tắm choàng qua hông mình, đóng vòi sen lại, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"
Tần Thanh lấy lại bình tĩnh, dũng cảm bước tới và khom lưng mở vòi sen cho nước chảy ào ào vào bồn tắm lớn. Cô điều chỉnh độ nước ấm vừa phải nói: "Em muốn tắm cùng với anh."
Tống Vũ Thành đứng bên cạnh không nói tiếng nào, anh chỉ đứng đó nhìn cô.
Tần Thanh cởi quần áo đi vào bồn tắm, sau đó cô đưa tay kéo anh vào.
Tống Vũ Thành cũng bước vào bồn tắm lớn, anh nhìn khuôn mặt Tần Thanh cùng với vết tích hình mặt trăng khuyết nơi ngực cô, cảm giác trong lòng mình có biết bao nhiêu đau khổ không thể nói thành lời.
Tần Thanh ngửa đầu nhìn anh, hai tay nâng mặt lên, dịu dàng mà kiên định nói: "Vũ Thành, em yêu anh." Giọng cô bắt đầu nghẹn ngào "Mặc kệ anh là ai, trong lòng em cũng chỉ yêu mình anh, mãi mãi không thay đổi."
Tống Vũ Thành hít một hơi thật sâu, ôm cô vào lòng thật chặt. Dòng nước ấm áp vẫn không ngừng bốc lên xung quanh, tất cả mọi thứ như thật như mơ khiến hai người họ không ngừng suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Tần Thanh không đi làm, mà Tống Vũ Thành cũng muốn cô ở nhà nên cô nghe theo lời anh.
Tần Thanh gọi điện thoại cho chủ nhà trọ vì cô muốn trả nhà. Cô biết trong lòng mình đã có một ngôi nhà cho riêng mình rồi.
Sau đó cô cúp điện thoại, có ý định muốn che đậy tất cả các tin tức có liên quan đến mình. Vì không muốn người khác để ý nhiều đến mình, cô nhờ quản gia mua rất nhiều đĩa phim, cô mở TV từ sáng đến tận khuya.
Khi Tống Vũ Thành trở về nhà thì Tần Thanh đã ngủ trên ghế sofa.
Anh bước tới, cúi xuống cầm cánh tay đang buông thõng của cô đặt lại trên ghế, cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Tần Thanh mở mắt ra, nhìn thấy Tống Vũ Thành đang cúi người gần xuống trước mặt mình, cô cũng mỉm cười duỗi ra hai tay vòng qua cổ anh.
Tống Vũ Thành thuận thế ôm cô, đỡ cô ngồi dậy. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh vỗ lưng cô nói: "TV đang chiếu phim gì thế?"
Tần Thanh liếc nhìn màn hình TV, nghe được tiếng tim anh đập đáp: "Thần điêu đại hiệp"
"Em thích bộ phim truyền hình này?" Tống Vũ Thành hỏi.
Tần Thanh gật đầu: "Rất thích."
Đây là một thể loại phim nói về tình thầy trò, vượt qua sinh tử, cho dù đã qua mười sáu năm nhưng họ kiên quyết không rời. Bọn họ quyết chí thề nguyện sẽ yêu nhau đến bạc đầu, kết thúc là bọn họ được nhiều người đến chúc phúc cho tình yêu của mình.
Nhưng đó cũng chỉ là trên phim ảnh, còn thực tế thì không như vậy. Cho dù xã hội có phát triển đến đâu thì vẫn không thể chấp nhận chuyện hai người có cùng huyết thống lại yêu nhau say đắm như vậy. Dù họ có vượt qua sinh tử, có đau khổ cả đời thì bọn họ mãi mãi không bao giờ được bất kỳ ai ủng hộ cũng như chúc phúc cho tình yêu của mình.
Trong lòng Tần Thanh luôn suy nghĩ, hai người yêu nhau quyết chí thề nguyện có làm người khác cảm động hay không?
"Tại sao em thích bộ phim này?" Tống Vũ Thành lại nhẹ giọng hỏi.
Tần Thanh thở dài trong lòng, đáp: "Chỉ thích phong cảnh trong phim thôi."
"Là hồ Cửu Trại sao?"
"Vâng."
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi."
Tần Thanh giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh đi sắp xếp công việc một chút, em ăn cơm trước đi." Nói xong, Tống Vũ Thành đứng dậy đi vào thư phòng.
Sáng sớm, Tần Thanh vẫn chưa tỉnh, Tống Vũ Thành dùng cằm mình sượt qua gò má cô để đánh thức cô.
"Thủ tục máy bay có chút chậm." Tống Vũ Thành xoa tóc cô nói: "Hôm nay đến sân bay quốc tế,, chắc chắn không chậm trễ."
Tần Thanh ngồi dậy, miễn cưỡng hỏi: "Đi thật sao?"
Tống Vũ Thành gật đầu: "Anh muốn đi du lịch cùng em."
Hồ Cửu Trại hiện ra, quang cảnh tuyệt đẹp được bao phủ bởi một màn tuyết trắng xóa.
Mặc dù đang là mùa vắng khách nhưng cũng có nhiều du khách đến đây. Khuôn mặt ai cũng đều toát lên vẻ hưng phấn và khó nén tò mò.
Người hướng dẫn viên du lịch là một chàng trai khỏe mạnh thuộc dân tộc Tạng, anh ta nhiệt tình dẫn hai người họ giới thiệu phong cảnh ở mỗi nơi đi qua..
Con sông to lớn màu ngọc bích được bao phủ bởi lớp băng khiến quang cảnh nơi đây trông thật thơ mộng, hữu tình.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đi qua cầu Miên Hoa. Ở đây Tần Thanh vẫn có cảm giác lành lạnh.
"Em không thích nơi này sao?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Thích chứ, nhưng trong phim không phải là cảnh này." Tần Thanh nhấn mạnh "Chúng ta đến nhầm mùa hay sao ấy?"
Tống Vũ Thành gật đầu: "Đầu tháng chín, anh lại dẫn em đến đây."
Tần Thanh lắc đầu: "Tới một lần là đủ rồi"
Cô kéo cánh tay Tống Vũ Thành, nhìn chung quanh được bao bọc một mảng tuyết, nói: "Nếu ở đây có anh đi cùng em thì phong cảnh nơi đây là đẹp nhất."
Hai ngày sau, từ hồ Cửu Trại, bọn họ lại bay đến Thượng Hải, đổi máy bay tư nhân để bay đến nước Pháp.
Tần Thanh ngồi trong cabin được trang bị giống như ở khách sạn, biểu hiện rất bình thản. Cô ngồi cùng Tống Vũ Thành, nhìn thấy thứ gì cô cũng đều ngạc nhiên lẫn khiếp sợ đến nỗi muốn đứng lên.
Chỗ ngồi được chỉnh ở một góc chín mươi độ, khi cất cánh hay hạ cánh cũng đều phải thắt dây an toàn. Đến khi thực sự bay lên cao, chỗ ngồi trở thành một cái giường, có tay cầm để hạ giường lên xuống vừa đủ chỗ cho hai người nằm.
Tống Vũ Thành nghiêng người ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Ngủ đi! Tỉnh dậy là đến nơi."
"Máy bay tư nhân còn phải kiểm tra nữa à?" Tần Thanh hỏi.
"Đương nhiên, phải tra xét kỹ càng hơn máy bay thường." Tống Vũ Thành kéo thảm ra, tiếp tục dỗ cô ngủ.
"Đến nước Pháp làm gì?"
"Đi tới một nơi yên tĩnh, rời xa nơi thành phố náo nhiệt, đông đúc này." Tống Vũ Thành nhắm hai mắt đáp.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đến hồ Nạp Tây yên tĩnh thuộc nước Pháp. Nơi đây, phía bắc là dãy núi Alpes, phía nam là hồ Nạp Tây Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,yên tĩnh, chung quanh là núi sông hiểm trở, cạnh sông còn có tòa lâu đài cổ xưa tráng lệ.
Tần Thanh vừa xuống phi cơ liền bị nơi cổ điển, lãng mạn này thu hút. Trấn nhỏ yên tĩnh này trông như phong cảnh huyền thoại trong những cảnh phim mà cô vẫn thường xem.
Hai người được sắp xếp trong một gian nhà tư nhân gần đó.
"Hồ này đẹp quá." Tần Thanh say sưa ngắm nhìn hồ Nạp Tây, "Phong cảnh giống như ở Hàng Châu."
"Thích nơi này không?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Thích." Tần Thanh sung sướng đáp.
"Mua một ngôi nhà và sống ở đây được không?" Tống Vũ Thành nhìn cô hỏi.
Tần Thanh ngẩn người, không hề trả lời.
Sau một quãng thời gian, Tống Vũ Thành ban ngày dẫn cô đi ngắm phong cảnh, buổi tối ôm cô ngủ. Tần Thanh quả thực đang hưởng một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc.
Thời gian hạnh phúc đã qua, thấm thoắt đã qua một tháng.
Một hôm, váo lúc chạng vạng, Tần Thanh đứng trên lầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuyết đóng trên dãy núi Alpes từ từ tan chảy tạo thành hồ nước, xuyên qua dòng kênh tạo thành một bức tranh ngoạn mục tô điểm thêm cho phong cảnh thiên nhiên hữu tình nơi đây.
Tống Vũ Thành đi tới, anh ôm cô từ phía sau.
"Em có cảm thấy sinh hoạt nơi này rất bức bối không?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Không, rất tốt, em rất thích cảm giác yên tĩnh như vậy." Tần Thanh dùng thái dương mình sượt qua dưới cằm anh đáp.
"Sống ở đây được không?" Tống Vũ Thành cúi đầu nhìn cô, lại một lần nữa nói: "Anh đi xem mấy biệt thự rồi, có nhiều nơi rất đẹp, sân rất rộng. Em có thể trồng hoa trong sân, cũng có thể nuôi chó. Cuối tuần đi đến nhà thờ dự lễ, hát thánh ca. Nếu em còn cảm thấy chán thì có thể xin đi học thêm tiếng Pháp hoặc bất kỳ môn học nào em yêu thích?"
Tần Thanh kinh ngạc nghe anh nói, sau đó mở miệng hỏi: "Vậy còn anh?"
"Nếu rảnh thì anh sẽ đến đây với em."
Nghe xong, đột nhiên trong lòng Tần Thanh chìm xuống.
Tác giả :
Kỳ Tuyền An