Phàm Tiên Chi Lữ
Chương 138: Đấu Với Chính Mình
Hi vọng như sợi dây siết cổ, như bóng tối bủa vây. Ước vọng, dã tâm, truy cầu trở thành một loại áp lực, một loại cực đoan, mặt trái ẩn núp sâu trong cơ thể. Con người vì thế khát khao nhất chính là được chỉ dẫn, được soi sáng. Ngay cả đại trí giả, đại bác học cũng khó thoát khỏi thứ ánh sáng này. Với họ bên cạnh chân lý chính là người dẫn đạo.Phạm Ngọc lúc này cảm thấy chính là loại tâm lý này. Khi hắn nhìn về phía Huyền Âm La, Mị Linh Vương tỏa ra khí tức sáng rực. Thứ ánh sáng này trực chỉ bản tâm như ngọn Thiên Đăng dẫn đường.Mị thuật của Huyền Âm La đáng sợ như vậy. Ngay cả tâm chú Minh Đăng cường đại của Phật Đức cũng đang bị nó làm cho lu mờ.Trong tâm thần của Phạm Ngọc, ánh sáng từ tinh cầu linh hồn đang ảm đạm phai mờ. Ánh sáng của Tâm Hải Thiên Đăng đang dần xâm lấn.Ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Phạm Ngọc hai mắt nhắm nghiền. Thân thể hắn đang ở trong một trạng thái tĩnh lặng. Ngay cả khí tức trên thân cũng dần yên tĩnh.- Haizzzz, tuổi trẻ khó tránh khỏi mê muội. Xem ra Tu La lần này cũng phải thất vọng nữa rồi.Mị Linh Vương ánh mắt nhìn về phía Phạm Ngọc khẽ thở dài. Tộc Mị Linh của hắn nổi tiếng với mị thuật vô song. Chiêu Tâm Hải Thiên Đăng này từng giết chết bao nhiêu cường giả. Huyền Âm La thấy dùng nó trên một đám trẻ tuổi để kiểm tra có chút quá mức.Nhưng hắn cũng không thể nào làm khác. Đây là điều hắn phải làm. Ai bảo truyền thừa kia khó như thế, Tu La kia cố chấp như thế.- Ta truy tìm điều gì ?Phạm Ngọc bồi hồi tự hỏi. Tâm thần hắn đã hoàn toàn chìm vào mê hải không hề cảm giác thế giới xung quanh nữa.Năm mươi ngàn năm trước, tại Phạm giới, trong một đóa Tiên Hoa Bất Hủ, hắn được sinh ra. Vì chuẩn bị cho hắn, vì để hắn có được nền tảng thiên tài, gia tộc họ Phạm đã bỏ ra rất nhiều thứ.Phật Đức độ tâm. Gia tộc mời đến rất nhiều vị Phật Tổ vì hắn độ tâm chú để trên con đường tu luyện hắn vượt qua mọi trở ngại.Sinh Linh Ngọc Thể. Cha hắn Trí Thần Tôn tạo ra trận đồ bảy mươi hai tiên giới, tính toán huyền cơ cách cục mấy vạn năm mới có được Sinh Linh Ngọc Mẫu. Lại đem Sinh Linh Ngọc Mẫu thành dịch quỳnh tương rót vào một đóa Tiên Hoa Bất Hủ.Huyết mạch song Thần. Mẹ hắn vì để hắn được làm thiên tài tuyệt thế đã cưỡng ép tu vi lên tới cấp Thần Tôn để cùng cha tạo ra một đạo chủng viên mãn. Điều đó đảm bảo cho tương lai Phạm Ngọc có được căn cơ Thần Tôn ngay khi sinh ra. Dù sau đó mẹ hắn vì thế qua đời.Khi sinh ra Phạm Ngọc đã có tu vi Linh Tôn.Hai mươi ngàn năm sau hắn đạt tới Tiên Tôn.Lúc bốn mươi ngàn tuổi hắn đạt tới cấp Đại Tôn. Sau đó mười ngàn năm Phạm Ngọc đạt đến Đại Tôn đỉnh phongMột đường tu luyện dù trải qua không ít hiểm cảnh nhưng kết cục hắn vẫn xứng danh thiên tài một kỷ nguyên mới có của gia tộc, của cả Linh Vực Nam Thiên.Tuy nhiên hắn thực sự tìm kiếm điều gì? Đại Đạo Vĩnh Hằng? Hư Vô Siêu Độ? Hay là những đỉnh cao của các bậc đại năng.Nếu vậy hắn cần được dẫn đạo. Thứ ánh sáng kia sẽ giúp hắn tìm được đến chân lý. Phạm Đại Tôn khi đó sẽ hiểu được Hư Vô, có được tu vi cấp Siêu Độ. Khi đó hắn sẽ giết trở lại Đại Thiên Giới, diệt đi Linh Vực Bắc Thiên.Gia tộc họ Phạm khi đó sẽ khôi phục được vị thế. Phạm Thái Tử khi đó không còn là Thái Tử nữa. Hắn đã trở thành Phạm Tổ đời tiếp theo.Tinh cầu linh hồn của Phạm Ngọc dần ảm đạm. Đến lúc này nhìn nó như một hành tinh tối không hề có chút sức sống.Còn ánh sáng tà dị của Tâm Hải Thiên Đăng đang bủa vây lấy nó.Ở bên ngoài Huyền Âm La thấy vậy khẽ nở một nụ cười không biết là vui hay buồn. Hắn đã quá quen với việc này. Tính mạng thường lạc lối trong mộng.Mị Linh tộc tu luyện lực lượng đặc biệt huyễn. Bọn họ tìm kiếm huyễn ảo, lấy huyễn ảo thành chân lý, mong muốn tạo ra giấc mộng cho những sinh mạng đen tối, thức tỉnh linh hồn chúng. Đáng tiếc chân lý mà bọn họ tìm kiếm quá mông lung, cả tỷ năm không hề có ai đạt được đạo lý trong đó.Mộng quá cao chính là bi kịch.Tuy Thủy Tổ của bọn hắn không thích chiến tranh nhưng cũng không tự làm chủ được. Bọn họ bị những lực lượng mạnh mẽ hơn ép trở thành quân cờ, trở thành vũ khí. Không biết bao nhiêu chủng tộc bị mị thuật vô hạn khống chế. Không biết bao nhiêu cường giả bị nô dịch.Cũng chính vì vậy Mị Linh tộc gặp họa. Huyền Âm La hắn bị bắt vào đây tuy không còn thân thể nhưng còn tốt. Gia hương của hắn đã bị hủy diệt toàn bộ trong trận chiến đó.Không biết ngoài vũ trụ bao la kia còn có một Mị Linh nào nữa không? Ở trong này rất nhiều vị có chung số phận như vậy không chỉ mình hắn.- Cha mẹ???Ở một chỗ khác, Thiên Phong cũng đang đau khổ chèo chống. Quanh thân hắn lực lượng cường đại tản mát ra xung quanh. Tu vi của tên này đã đến một trình độ cao thâm hơn hẳn những học sinh chiến sĩ tinh anh khác. Nhờ vậy hắn mới có thể chống đỡ mị thuật mạnh mẽ đến từ Mị Linh Vương Huyền Âm La.Trước mắt Thiên Phong hiện ra một quang cảnh đơn sơ quen thuộc. Một mái nhà ba gian nhỏ theo phong cách cổ đại Nam Thủy. Một người đàn ông tuấn tú mặc trang phục chiến sĩ đang đứng bên cạnh một phụ nữ ăn mặc trang nhã. Cả hai đều đang mỉm cười với hắn.Hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Thiên Phong như trở về lúc mình được hai tuổi.Hình ảnh cứ thế tiếp diễn. Một đứa bé khôi ngô đang cầm một cây gậy quá khổ giơ lên phía trước rồi đập mạnh. Cha hắn đứng bên nghiêm khắc dạy bảo. Mẹ hắn thì ở phía xa chuẩn bị đồ ăn.Thế rồi một hôm, cha ra đi nhận một nhiệm vụ nào đó. Ngày nào Thiên Phong rèn luyện xong cũng cùng mẹ ngắm hoàng hôn chờ cha về.Nhưng rất lâu sau cha vẫn không về. Cho đến hôm nay cũng vậy. Hắn phải tự mình đi tìm câu trả lời. Có ai biết một Thiên Phong thiên tài tu luyện một đường tăng lên mãnh liệt vì điều gì?- Hãy để ta chỉ dẫn. Ngươi sẽ tìm lại được.Những hình ảnh tuổi thơ cứ thế diễn ra trước mắt Thiên Phong. Bên tai hắn vang lên lời của Huyền Âm La.Hắn muốn tìm được, rất muốn tìm được, nhưng….- Không phải??? Tất cả đều không phải???Bỗng nhiên Thiên Phong hét lớn. Lực lượng trên thân thể hắn bùng phát như muốn phá ra thứ gì đó.- Ý chí tên này thật mạnh.,Một Huyền Âm La khác lúc này nhìn về phía Thiên Phong có chút đáng tiếc. Tên trẻ tuổi trước mắt có thể coi là ngôi sao sáng nhất của tộc Người này. Tuổi còn trẻ mà có tu vi như vậy cũng tính là tinh anh trong các đại tộc. Quan trọng hơn tộc này thiên phú linh hồn rất mạnh, tiềm năng cực lớn.Nhưng trong mắt Tu La thì cũng giống nhau.Bản thân Tu La chưa bao giờ nhân từ. Với hắn chỉ có thành công hoặc chết. Không vượt qua được thử thách thì toàn quân bị diệt là điều bình thường.Tất nhiên sẽ có một kẻ cuối cùng được giữ lại theo thỏa thuận. Nhưng Huyền Âm La biết đó cũng là một phép thử khác của Tu La.Kẻ được giữ lại này sẽ gặp vết thương linh hồn cực lớn. Nếu vượt qua dù là đi vào cực đoan thì rất có thể kẻ đó sẽ nhận được sự biến chất linh hồn. Như vậy rất có khả năng hắn đủ điều kiện nhận truyền thừa. Tuy nhiên điều này thì chưa bao giờ xảy ra. Ở tất cả các chủng tộc mà họ đã thử qua đều vậy. Ngay cả tộc Người này hai mươi năm trước, kẻ còn sống kia dù có tăng tiến nhưng linh hồn thì đã không bao giờ chữa khỏi được.- Vù !- Hả ?Mị Linh Vương Huyền Âm La đang suy nghĩ thì bỗng nhiên giật nảy mình. Hắn khẽ lách thân tránh thoát một ánh đao chém tới.- Ầm !!!Mặt đất đảo Huyễn Mộng chấn động mạnh.Thiên Phong trong trạng thái bị khống chế tâm thần vẫn đánh ra một chiêu cực mạnh. Thần lực hắn bùng phát quanh thân như một cơn gió xoáy. Thanh đao trong tay ánh lên màu tím quỷ dị. Xem ra đó cũng là một thanh đao làm từ Tử Xạ Kim.- A !!!!!Thiên Phong đánh xong chiêu đó thì cũng ôm đầu la lên. Dường như hắn gặp phải điều gì đó đau đớn vô cùng.- Hừ, trong lúc chống đỡ mị thuật của ta mà còn cố ý công kích. Không biết là dũng cảm hay là ngu ngốc đây. Nhưng rất nhanh ngươi sẽ yên tĩnh thôi.Phía đối diện Huyền Âm La tránh khỏi một chiêu cũng không khỏi tức giận. Bản thân hắn trong lúc buồn chán tự ngẫm suýt chút nữa trúng chiêu. Vị cường giả này vì thế có chút hậm hực. Quanh thân hắn bộc phát ra làn ánh sáng lung linh.Ở chỗ Phạm Ngọc, một Huyền Âm La khác cũng như nhận được tín hiệu nào đó thân hình cũng bộc phát ra ánh sáng đẹp mắt.- Thiên Đăng Quang Tỏa !Huyền Âm La nhẹ nhàng thả ra bốn chữ. Mị Linh Vương hắn đã quyết định chơi thật chứ không còn vờn giỡn nữa.Trong tinh không linh hồn của Phạm Ngọc ầm vang một tiếng. Lực lượng Minh Đăng chú bao bọc tinh cầu linh hồn của hắn bị quét sạch. Ánh sáng mị thuật của Huyền Âm La xâm chiếm toàn bộ từ từ thẩm thấu vào.Khi tinh cầu linh hồn của Phạm Đại Tôn không còn phát ra ánh sáng nữa có nghĩa nó đã bị xâm chiếm.- Mệt mỏi không ? Hãy theo ta chỉ dẫn. Ngươi sẽ tìm thấy con đường chân lý của mình.Giọng của Huyền Âm La chứa đầy mị hoặc. Hình ảnh của hắn lúc này như biến thành một vị hiền giả dẫn dắt chúng sinh. Xung quanh hắn, một thứ ánh sáng thánh khiết bao phủ khiến tâm thần cảm thấy ấm áp thanh tỉnh.Từng câu từng chữ như dấu ấn khắc sâu vào trong tâm tưởng của Phạm Ngọc.Phạm Ngọc trong mê man có một cỗ xúc động khó tả. Tìm kiếm hư vô khiến cho tâm cũng hư mất. Tiên nhân có câu đại đạo buồn chán cô độc chính là một đường độc đạo để chỉ tâm trạng này. Hắn cần được chỉ dẫn.Ánh sáng tinh cầu linh hồn của Phạm Ngọc đã dần ảm đạm như ngọn đèn hết dầu có thể tất bất cứ lúc nào.- Đấu với chính mình, vẫn là khó nhất....Ở một chỗ khác, Tu La ngồi trên vương tọa hai tay siết chặt, buông tiếng thở dài.Bản thân hắn biết mị thuật của tên Huyền Âm La kia cường đại tới mức nào. Tên này trước kia tu vi đã ở cấp Lãnh chúa chỉ kém một bước là trở thành cường giả Phong Tước. Hắn chính là một đời chuẩn Mị Đế. Khi đó ngay chính các cường giả tu vi ngang bằng cũng chưa chắc đã chống lại được mị thuật của hắn.Tất nhiên hiện tại uy lực mị thuật của Huyền Âm La đã suy yếu rất nhiều do hắn đã mất đi thân thể. Nhưng đó cũng không phải mấy tên tuổi trẻ loài Người này có thể chống đỡ.- Thật lợi hại.Hai tên Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương đứng bên cũng không kìm được rung động nhìn về phía Huyền Âm La. Bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy một vị Lãnh Chúa Vũ Trụ. Tộc của chúng cao nhất cũng chỉ là cấp Định Tinh mà thôi. Mị thuật lợi hại như vậy cũng là lần đầu tiên cả hai chứng kiến. Đổi lại là mình, Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương tự thấy chắc chắn sẽ bị hủy hoại ngay. Nhưng mấy tên kia lại có thể. Thảo nào chủ nhân bọn chúng luôn đề cao tộc Người này.- Cái gì ??Bỗng nhiên Mị Linh Vương Huyền Âm La run lên. Hắn giật mình kinh ngạc nhìn về phía Phạm Ngọc rồi nhìn về phía xa.
Tác giả :
Khúc Khúc Nhi