Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 219: Hội đàm
"Chưởng môn sư huynh, sư đệ mấy ngày trước may mắn Trúc Cơ thành công, bởi vậy đến đây hy vọng Chưởng môn làm chủ, cấp cho quyền lợi khai mở động phủ" Hàn Lập cũng không dông dài, trực tiếp đem mục đích đến đây nói ra.
"Vừa Trúc Cơ thành công?" Chung Linh Đạo trước tiên ngẩn ra một lát, nhưng sau đó liền giật mình hiểu ra.
Trước kia cũng có không ít người giống như vậy, nhận xong Trúc cơ đan vẫn chưa lập tức phục dùng mà là đợi đến khi tự thấy thời cơ chín muồi mới ăn vào đan dược mà Trúc Cơ thành công! Vị Chung chưởng môn này đem Hàn Lập trở thành một người trong đó.
"Ha ha, chúc mừng Hàn sư đệ tiến vào trúc cơ kỳ! Đệ tử bậc cao của bổn môn lại tăng thêm một người, thật sự là một việc đáng mừng!" Chung Linh Đạo vuốt ba chòm râu dài, cười nói.
"Hàn mỗ chính là măy mắn mà thôi, có được như vậy cũng là nhờ sư môn ban thưởng Trúc cơ đan cho!" Hàn Lập trên mặt tràn đầy xuân phong trả lời.
Chung Linh Đạo sau khi nghe xong Hàn Lập khách khí trả lời, cười nhạt, vừa cẩn thận dò xét Hàn Lập một lần nữa. Lúc này, hắn càng nhìn Hàn Lập càng thấy quen mắt, tuyệt đối trước kia đã gặp qua, nhưng rốt cuộc là ở chỗ nào, thì nhất thời như thế nào cũng nghĩ không ra.
Từ đó, Chung Linh Đạo không khỏi tự vuốt cằm lâm vào trầm ngâm, suy nghĩ.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng buồn cười, cũng không quấy rầy đối phương, liền tự nâng chung trà lên, chậm rãi thưởng thức vị ngon của trà.
Một lát sau, Chung Linh Đạo trong não linh quang vụt lóe, nhớ tới việc Thăng tiên lệnh. Người trẻ tuổi lúc trước đứng ở Nghị sự điện, cùng với vị sư đệ vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này rất giống nhau!
Chung Linh Đạo vừa hồi tưởng chi tiết về Hàn Lập, không khỏi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên kinh hô:
"Chính là ngươi, đệ tử lúc trước nhờ vào Thăng tiên lệnh mới có thể nhập cốc! Ngươi có thể Trúc Cơ thành công?"
"Chưởng môn sư huynh, đó chính là Hàn mỗ! Lúc trước việc bái nhập Hoàng phong cốc, thật đúng là phải cảm tạ tình cảm cảu Chưởng môn đã thành toàn cho!" Hàn Lập thấy đối phương nhận ra mình, cũng không kinh hoảng, cười nhẹ hướng về Chung Linh Đạo tỏ vẻ cảm ơn.
Chung Linh Đạo nghe thấy đối phương nói một câu Chưởng môn sư huynh, lúc này mới ý thức được đối phương bây giờ không phải là tán tu đệ tử lúc trước bái môn, mà là có thân phận tu sĩ Trúc cơ kỳ giống như hắn! Vì thế vẻ kinh ngạc trên mặt lập tức biến mất, khôi phục lại vẻ mặt thong dong không bức bách, ôn hòa nói:
"Cũng không có gì, bổn môn chủ mấy năm trước chính là chiếu theo quy củ mà làm việc! Nhưng thật ra Hàn sư đệ có thể lấy tư chất ngụy linh căn để Trúc Cơ thành công, đây mới là việc không thể ngờ tới! Nếu truyền ra ngoài, sư đệ chỉ sợ lập tức dương danh trong tu tiên giới!"
Cho dù Chung Linh Đạo biểu hiện như đã khôi phục bình thường, nhưng lời nói vẫn để lộ ra sự kinh ngạc trong lòng!
Như vậy cũng khó trách, tình huống của Hàn Lập lúc trước, vị Chung chưởng môn này cũng rất rõ ràng. Một ngụy linh căn cả bốn thuộc tính như vậy mà cũng có thể Trúc Cơ thành công, đích xác khó có thể thừa nhận được.
Hàn Lập thấy vậy, cười cười, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói:
"Tại hạ cũng không nghĩ tới, ăn vào một viên Trúc cơ đan lại thực sự Trúc Cơ thành công. Chỉ có thể nói đây là ông trời hỗ trợ, xem ra Hàn mỗ cũng là người có phúc lớn!"
Hàn Lập tùy tiện nói một câu, cũng chỉ là nói cho vui.
"Chẳng qua, Hàn sư đệ! Lúc trước Trúc cơ đan không phải đã tặng cho cháu của Diệp sư đệ sao chứ! Vậy từ đâu lại có được Trúc cơ đan khác?" Chung chương môn vừa cười hai tiếng, liền chuyển ý niệm nhớ tới điều khó hiểu này, liền mở miệng hỏi.
"Hắc hắc! Chưởng môn sư huynh, nói về viên Trúc cơ đan này, cũng là ngươi cho ta đấy!" Hàn Lập trong lòng vui vẻ, cười ha hả nói.
"Ta?" Chung Linh Đạo không thể nào nghĩ đến, hắn như thế nào với việc này không có ấn tượng?
"Chưởng môn chẳng lẽ đã quên, trong mấy người còn sống từ cấm địa đi ra, có ba người đều được thưởng Trúc cơ đan, mà ta chính là một trong ba người đó!" Hàn Lập rốt cuộc thu hồi nụ cười, thật sự nói ra.
"Ngươi chính là vị ký danh đệ tử của Lý sư thúc kia?" Chung Linh Đạo rốt cuộc không thể bảo trì bộ dáng trấn tĩnh, bắt đầu đổi sắc.
"Không sai, ta chính là vị đệ tử mà Lý sư tổ lần đó tại cấm địa thu nhận!" Hàn Lập không phủ nhận, một lời liền thừa nhận.
"Thì ra là thế, ta nói tên Hàn Lập này như thế nào quen tai như vậy? Thì ra sư đệ chính là đệ tử vào hai năm trước, trong cốc phi thường nổi tiếng!" Chung Linh Đạo trong mắt vẻ ngạc nhiên càng đậm, nhưng khẩu khí nói chuyện lại càng thân thiện hơn một ít.
Chung Linh Đạo ý tứ rất rõ ràng. Hàn Lập môt khi đã Trúc Cơ thành công, sau này sẽ trở thành đệ tử chính thức của Lý sư thúc, hắn cơ bản chín phần mười không muốn cùng Hàn Lập kết oán. Hơn nữa, hắn trong lòng thầm nhủ:
"Như vậy xem ra, vị Hàn sư đệ này hết sức may mắn mới có thể Trúc Cơ thành công, bằng không dựa vào tư chất của đối phương, Trúc Cơ thành công tuyệt đối một trăm không được một!"
Chung Linh Đạo tuy trong lòng thầm nhủ như vậy, nhưng biểu hiện ngoài mặt rất tự nhiên, hướng Hàn Lập khách khí vài câu rồi mới để Hàn Lập chờ một lát, hắn đi lấy danh sách.
Hàn Lập tự nhiên đáp ứng, sau đó yên lặng đợi đối phương quay trở lại.
Quá thời gian chừng một chung trà nhỏ, Chung Linh Đạo rốt cuộc tay mang một món ngọc điệp màu trắng đi đến. Tiếp theo đối diện Hàn Lập, dùng một cây bút cán bằng vàng, tại phía dưới cùng của ngọc điệp điền tên Hàn Lập vào.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng vui vẻ, biết như vậy là có thể danh chính ngôn thuận có được động phủ.
Chung Linh Đạo thường xuyên xử lý việc này cho đệ tử Trúc Cơ mới, vừa thấy ý cười trên mặt Hàn Lập, tự nhiên liền đoán ra vài phần suy nghĩ trong lòng Hàn Lập. Vì thế sau khi mỉm cười, từ trong túi trữ vật lấy ra ba khối linh thạch bậc trung và lá cờ nhỏ trên vẽ năm đỉnh núi sương mù che phủ giao cho Hàn Lập.
"Đây là cái gì?"
Hàn Lập đối với linh thạch bậc trung, còn có thể lý giải vài phần, cái này có thể là phần thưởng môn phái dành cho đệ tử Trúc Cơ! Nhưng lá cờ lớn cỡ bàn tay có năm hình này dùng để làm gì? Theo bộ dáng và linh khí quỷ dị của chúng cho thấy, tựa hồ không phải pháp khí bình thường, rất là cổ quái!
Còn không đợi Hàn Lập mở miệng hỏi, Chung Linh Đạo lật tay, lại lấy ra một khối ngọc giản cấp cho Hàn Lập, sau đó giải thích:
"Mấy cái linh thạch này, cứ mỗi người vừa thành đệ tử Trúc Cơ cũng đều được tưởng thưởng một lần. Về sau hàng năm, còn sẽ có một khối linh thạch bậc trung phát miễn phí mà không cần các ngươi làm tạp vụ gì!"
"Còn Mê tung kỳ này là vật chuẩn bị cho việc khai mở động phủ. Tuy Mê tung pháp trận bày ra là trận pháp kích thước nhỏ đơn giản nhất, nhưng đủ để ngăn cản phàm nhân hoặc dã thú xâm nhiễm! Đương nhiên nếu sư đệ trên thân tinh thông trận pháp, tự nhiên có thể không cần mấy cái tiểu kỳ này. Mặt khác, khối ngọc giản này có thủ pháp bày trận và thao túng trận ở trong. Đương nhiên, về một số sự tình cần chú ý sau khi Trúc Cơ, ta cũng để ở bên trong. Sau này, sư đệ nên đọc kỹ một phen.
"Nhọc công Chưởng môn sư huynh rồi!" Hàn Lập hai tay tiếp nhận, trong miệng liên tiếp cảm tạ không thôi.
Mấy cái này đích xác đều là thứ Hàn Lập trước mắt tối cần nhất, làm hắn không khỏi vui mừng!
Sự tình sau đó cũng không có gì, Hàn Lập sau khi cùng vị Chung chưởng môn này lại tán gẫu chừng một nén hương, mới cáo từ ly khai khỏi Nghị sự điện.
Sau khi rời đi khỏi thạch điện, Hàn Lập vốn định lập tức bay ra Hoàng phong cốc, tự mình đi tìm một nơi tĩnh mịch để khai mở động phủ.
Nhưng là tại nửa đường, sau một lần lật xem ngọc giản Chung Linh đạo cấp cho, Hàn Lập liền lập tức thay đổi chủ ý, ngự khí chuyển hướng, bay về phía địa phương khác.
"Kỳ lân các" tên này rất có khí thế, rất có khí phách! Đó cũng là một trong mấy chỗ trọng yếu nhất của Hoàng phong cốc!
Bởi vì nơi này là nơi chuyên môn nuôi dưỡng, thuần hóa linh thú.
"Linh thú" kỳ thật chính là yêu thú. Yêu thú bị người tu tiên thuần phục, tự nhiên liền biến thành cái gọi là linh thú.
Linh thú trong Kỳ lân các này, đại đa số cũng là linh thú cấp một mà thôi, cho dù có vài linh thú cấp hai cá biệt, cũng là của những người khác gởi tại nơi này, mà không thể tùy ý sử dụng được.
Chẳng qua, cho dù là linh thú cấp một, cũng cung cấp rất nhiều tiện lợi cho chúng đệ tử trong cốc. Tỷ như nói, làm phương tiện đi lại, bảo vệ môn hộ, tìm kiếm linh dược, hiệp trợ tấn công địch… Mà Hàn Lập chính là hướng về một trong số này, yêu thú "Song đồng thử" mà đến.
Loại này ngoại hình như lão thử bình thường, nhưng là linh thú có mắt thần trời sinh, đúng là loài được tiến cử trong ngọc giản Chung Linh Đạo cấp cho Hàn Lấp. Chính là trợ thủ tốt nhất cho việc tìm kiếm động phủ.
Loại này là yêu thú cấp một bậc trung, Song đồng thử có khả năng dễ dàng nhìn thấu những trở ngại bình thường che khuất tầm mắt của người tu tiên như sương mù, sông, cây cối… Hơn nữa thiên tính còn thích đến những địa phương có nhiều linh khí nhất mà đào động làm tổ.
Bởi vậy sau khi được huấn luyện thêm, Song đồng thử này chính là loài truy tìm tốt nhất để tìm ra địa phương tập trung linh khí! Được đệ tử trong cốc phi thường yêu thích!
Hàn Lập thực không phải lần đầu tiên đến Kỳ lân các này. Trước kia, có vài lần có việc, phải theo đường cửa trước vội vàng mà qua nơi đây. Bởi vậy đối với nơi này không hoàn toàn lạ lẫm.
Khi hắn từ trên trời hạ xuống, dừng ở tòa tiểu sơn xanh biếc là Nghênh khách đài của Kỳ lân các thì lập tức có một nữ đệ tử đi tới, thi lễ với Hàn Lập nói:
"Vị sư thúc này, đến để thuê linh thú phải không?" Nữ đệ tử này mới mười sáu, mười bảy tuổi, thanh thúy nói xong, không khỏi lộ ra vẻ hy vọng.
Hàn Lập thấy vậy, cười nhẹ mở miệng hỏi:
Hiện tại trên núi, còn có Song đồng thử nhàn rỗi không? Ta muốn thuê một con, dùng hai ngày!"
"Có, đương nhiên có! Ta đưa đến cho sư thúc một con!" Nữ đệ tử này nghe thấy vậy, trên mặt vui vẻ, cao hứng nói.
"Vừa Trúc Cơ thành công?" Chung Linh Đạo trước tiên ngẩn ra một lát, nhưng sau đó liền giật mình hiểu ra.
Trước kia cũng có không ít người giống như vậy, nhận xong Trúc cơ đan vẫn chưa lập tức phục dùng mà là đợi đến khi tự thấy thời cơ chín muồi mới ăn vào đan dược mà Trúc Cơ thành công! Vị Chung chưởng môn này đem Hàn Lập trở thành một người trong đó.
"Ha ha, chúc mừng Hàn sư đệ tiến vào trúc cơ kỳ! Đệ tử bậc cao của bổn môn lại tăng thêm một người, thật sự là một việc đáng mừng!" Chung Linh Đạo vuốt ba chòm râu dài, cười nói.
"Hàn mỗ chính là măy mắn mà thôi, có được như vậy cũng là nhờ sư môn ban thưởng Trúc cơ đan cho!" Hàn Lập trên mặt tràn đầy xuân phong trả lời.
Chung Linh Đạo sau khi nghe xong Hàn Lập khách khí trả lời, cười nhạt, vừa cẩn thận dò xét Hàn Lập một lần nữa. Lúc này, hắn càng nhìn Hàn Lập càng thấy quen mắt, tuyệt đối trước kia đã gặp qua, nhưng rốt cuộc là ở chỗ nào, thì nhất thời như thế nào cũng nghĩ không ra.
Từ đó, Chung Linh Đạo không khỏi tự vuốt cằm lâm vào trầm ngâm, suy nghĩ.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng buồn cười, cũng không quấy rầy đối phương, liền tự nâng chung trà lên, chậm rãi thưởng thức vị ngon của trà.
Một lát sau, Chung Linh Đạo trong não linh quang vụt lóe, nhớ tới việc Thăng tiên lệnh. Người trẻ tuổi lúc trước đứng ở Nghị sự điện, cùng với vị sư đệ vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này rất giống nhau!
Chung Linh Đạo vừa hồi tưởng chi tiết về Hàn Lập, không khỏi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên kinh hô:
"Chính là ngươi, đệ tử lúc trước nhờ vào Thăng tiên lệnh mới có thể nhập cốc! Ngươi có thể Trúc Cơ thành công?"
"Chưởng môn sư huynh, đó chính là Hàn mỗ! Lúc trước việc bái nhập Hoàng phong cốc, thật đúng là phải cảm tạ tình cảm cảu Chưởng môn đã thành toàn cho!" Hàn Lập thấy đối phương nhận ra mình, cũng không kinh hoảng, cười nhẹ hướng về Chung Linh Đạo tỏ vẻ cảm ơn.
Chung Linh Đạo nghe thấy đối phương nói một câu Chưởng môn sư huynh, lúc này mới ý thức được đối phương bây giờ không phải là tán tu đệ tử lúc trước bái môn, mà là có thân phận tu sĩ Trúc cơ kỳ giống như hắn! Vì thế vẻ kinh ngạc trên mặt lập tức biến mất, khôi phục lại vẻ mặt thong dong không bức bách, ôn hòa nói:
"Cũng không có gì, bổn môn chủ mấy năm trước chính là chiếu theo quy củ mà làm việc! Nhưng thật ra Hàn sư đệ có thể lấy tư chất ngụy linh căn để Trúc Cơ thành công, đây mới là việc không thể ngờ tới! Nếu truyền ra ngoài, sư đệ chỉ sợ lập tức dương danh trong tu tiên giới!"
Cho dù Chung Linh Đạo biểu hiện như đã khôi phục bình thường, nhưng lời nói vẫn để lộ ra sự kinh ngạc trong lòng!
Như vậy cũng khó trách, tình huống của Hàn Lập lúc trước, vị Chung chưởng môn này cũng rất rõ ràng. Một ngụy linh căn cả bốn thuộc tính như vậy mà cũng có thể Trúc Cơ thành công, đích xác khó có thể thừa nhận được.
Hàn Lập thấy vậy, cười cười, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói:
"Tại hạ cũng không nghĩ tới, ăn vào một viên Trúc cơ đan lại thực sự Trúc Cơ thành công. Chỉ có thể nói đây là ông trời hỗ trợ, xem ra Hàn mỗ cũng là người có phúc lớn!"
Hàn Lập tùy tiện nói một câu, cũng chỉ là nói cho vui.
"Chẳng qua, Hàn sư đệ! Lúc trước Trúc cơ đan không phải đã tặng cho cháu của Diệp sư đệ sao chứ! Vậy từ đâu lại có được Trúc cơ đan khác?" Chung chương môn vừa cười hai tiếng, liền chuyển ý niệm nhớ tới điều khó hiểu này, liền mở miệng hỏi.
"Hắc hắc! Chưởng môn sư huynh, nói về viên Trúc cơ đan này, cũng là ngươi cho ta đấy!" Hàn Lập trong lòng vui vẻ, cười ha hả nói.
"Ta?" Chung Linh Đạo không thể nào nghĩ đến, hắn như thế nào với việc này không có ấn tượng?
"Chưởng môn chẳng lẽ đã quên, trong mấy người còn sống từ cấm địa đi ra, có ba người đều được thưởng Trúc cơ đan, mà ta chính là một trong ba người đó!" Hàn Lập rốt cuộc thu hồi nụ cười, thật sự nói ra.
"Ngươi chính là vị ký danh đệ tử của Lý sư thúc kia?" Chung Linh Đạo rốt cuộc không thể bảo trì bộ dáng trấn tĩnh, bắt đầu đổi sắc.
"Không sai, ta chính là vị đệ tử mà Lý sư tổ lần đó tại cấm địa thu nhận!" Hàn Lập không phủ nhận, một lời liền thừa nhận.
"Thì ra là thế, ta nói tên Hàn Lập này như thế nào quen tai như vậy? Thì ra sư đệ chính là đệ tử vào hai năm trước, trong cốc phi thường nổi tiếng!" Chung Linh Đạo trong mắt vẻ ngạc nhiên càng đậm, nhưng khẩu khí nói chuyện lại càng thân thiện hơn một ít.
Chung Linh Đạo ý tứ rất rõ ràng. Hàn Lập môt khi đã Trúc Cơ thành công, sau này sẽ trở thành đệ tử chính thức của Lý sư thúc, hắn cơ bản chín phần mười không muốn cùng Hàn Lập kết oán. Hơn nữa, hắn trong lòng thầm nhủ:
"Như vậy xem ra, vị Hàn sư đệ này hết sức may mắn mới có thể Trúc Cơ thành công, bằng không dựa vào tư chất của đối phương, Trúc Cơ thành công tuyệt đối một trăm không được một!"
Chung Linh Đạo tuy trong lòng thầm nhủ như vậy, nhưng biểu hiện ngoài mặt rất tự nhiên, hướng Hàn Lập khách khí vài câu rồi mới để Hàn Lập chờ một lát, hắn đi lấy danh sách.
Hàn Lập tự nhiên đáp ứng, sau đó yên lặng đợi đối phương quay trở lại.
Quá thời gian chừng một chung trà nhỏ, Chung Linh Đạo rốt cuộc tay mang một món ngọc điệp màu trắng đi đến. Tiếp theo đối diện Hàn Lập, dùng một cây bút cán bằng vàng, tại phía dưới cùng của ngọc điệp điền tên Hàn Lập vào.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng vui vẻ, biết như vậy là có thể danh chính ngôn thuận có được động phủ.
Chung Linh Đạo thường xuyên xử lý việc này cho đệ tử Trúc Cơ mới, vừa thấy ý cười trên mặt Hàn Lập, tự nhiên liền đoán ra vài phần suy nghĩ trong lòng Hàn Lập. Vì thế sau khi mỉm cười, từ trong túi trữ vật lấy ra ba khối linh thạch bậc trung và lá cờ nhỏ trên vẽ năm đỉnh núi sương mù che phủ giao cho Hàn Lập.
"Đây là cái gì?"
Hàn Lập đối với linh thạch bậc trung, còn có thể lý giải vài phần, cái này có thể là phần thưởng môn phái dành cho đệ tử Trúc Cơ! Nhưng lá cờ lớn cỡ bàn tay có năm hình này dùng để làm gì? Theo bộ dáng và linh khí quỷ dị của chúng cho thấy, tựa hồ không phải pháp khí bình thường, rất là cổ quái!
Còn không đợi Hàn Lập mở miệng hỏi, Chung Linh Đạo lật tay, lại lấy ra một khối ngọc giản cấp cho Hàn Lập, sau đó giải thích:
"Mấy cái linh thạch này, cứ mỗi người vừa thành đệ tử Trúc Cơ cũng đều được tưởng thưởng một lần. Về sau hàng năm, còn sẽ có một khối linh thạch bậc trung phát miễn phí mà không cần các ngươi làm tạp vụ gì!"
"Còn Mê tung kỳ này là vật chuẩn bị cho việc khai mở động phủ. Tuy Mê tung pháp trận bày ra là trận pháp kích thước nhỏ đơn giản nhất, nhưng đủ để ngăn cản phàm nhân hoặc dã thú xâm nhiễm! Đương nhiên nếu sư đệ trên thân tinh thông trận pháp, tự nhiên có thể không cần mấy cái tiểu kỳ này. Mặt khác, khối ngọc giản này có thủ pháp bày trận và thao túng trận ở trong. Đương nhiên, về một số sự tình cần chú ý sau khi Trúc Cơ, ta cũng để ở bên trong. Sau này, sư đệ nên đọc kỹ một phen.
"Nhọc công Chưởng môn sư huynh rồi!" Hàn Lập hai tay tiếp nhận, trong miệng liên tiếp cảm tạ không thôi.
Mấy cái này đích xác đều là thứ Hàn Lập trước mắt tối cần nhất, làm hắn không khỏi vui mừng!
Sự tình sau đó cũng không có gì, Hàn Lập sau khi cùng vị Chung chưởng môn này lại tán gẫu chừng một nén hương, mới cáo từ ly khai khỏi Nghị sự điện.
Sau khi rời đi khỏi thạch điện, Hàn Lập vốn định lập tức bay ra Hoàng phong cốc, tự mình đi tìm một nơi tĩnh mịch để khai mở động phủ.
Nhưng là tại nửa đường, sau một lần lật xem ngọc giản Chung Linh đạo cấp cho, Hàn Lập liền lập tức thay đổi chủ ý, ngự khí chuyển hướng, bay về phía địa phương khác.
"Kỳ lân các" tên này rất có khí thế, rất có khí phách! Đó cũng là một trong mấy chỗ trọng yếu nhất của Hoàng phong cốc!
Bởi vì nơi này là nơi chuyên môn nuôi dưỡng, thuần hóa linh thú.
"Linh thú" kỳ thật chính là yêu thú. Yêu thú bị người tu tiên thuần phục, tự nhiên liền biến thành cái gọi là linh thú.
Linh thú trong Kỳ lân các này, đại đa số cũng là linh thú cấp một mà thôi, cho dù có vài linh thú cấp hai cá biệt, cũng là của những người khác gởi tại nơi này, mà không thể tùy ý sử dụng được.
Chẳng qua, cho dù là linh thú cấp một, cũng cung cấp rất nhiều tiện lợi cho chúng đệ tử trong cốc. Tỷ như nói, làm phương tiện đi lại, bảo vệ môn hộ, tìm kiếm linh dược, hiệp trợ tấn công địch… Mà Hàn Lập chính là hướng về một trong số này, yêu thú "Song đồng thử" mà đến.
Loại này ngoại hình như lão thử bình thường, nhưng là linh thú có mắt thần trời sinh, đúng là loài được tiến cử trong ngọc giản Chung Linh Đạo cấp cho Hàn Lấp. Chính là trợ thủ tốt nhất cho việc tìm kiếm động phủ.
Loại này là yêu thú cấp một bậc trung, Song đồng thử có khả năng dễ dàng nhìn thấu những trở ngại bình thường che khuất tầm mắt của người tu tiên như sương mù, sông, cây cối… Hơn nữa thiên tính còn thích đến những địa phương có nhiều linh khí nhất mà đào động làm tổ.
Bởi vậy sau khi được huấn luyện thêm, Song đồng thử này chính là loài truy tìm tốt nhất để tìm ra địa phương tập trung linh khí! Được đệ tử trong cốc phi thường yêu thích!
Hàn Lập thực không phải lần đầu tiên đến Kỳ lân các này. Trước kia, có vài lần có việc, phải theo đường cửa trước vội vàng mà qua nơi đây. Bởi vậy đối với nơi này không hoàn toàn lạ lẫm.
Khi hắn từ trên trời hạ xuống, dừng ở tòa tiểu sơn xanh biếc là Nghênh khách đài của Kỳ lân các thì lập tức có một nữ đệ tử đi tới, thi lễ với Hàn Lập nói:
"Vị sư thúc này, đến để thuê linh thú phải không?" Nữ đệ tử này mới mười sáu, mười bảy tuổi, thanh thúy nói xong, không khỏi lộ ra vẻ hy vọng.
Hàn Lập thấy vậy, cười nhẹ mở miệng hỏi:
Hiện tại trên núi, còn có Song đồng thử nhàn rỗi không? Ta muốn thuê một con, dùng hai ngày!"
"Có, đương nhiên có! Ta đưa đến cho sư thúc một con!" Nữ đệ tử này nghe thấy vậy, trên mặt vui vẻ, cao hứng nói.
Tác giả :
Vong Ngữ