Phạm Lỗi
Chương 17
Kể từ đó, cuộc sống đi theo một hướng kỳ lạ, hoàn toàn mất kiểm soát. Cuộc sống của Dung Bái cũng giống như vị giác của hắn, mỗi một giây phút đều không có vị gì. Hắn từng cho rằng cuộc sống của hắn sẽ mãi mãi muôn màu muôn vẻ, nhưng từ lúc hắn trở về, toàn bộ mọi chuyện đều thay đổi. Ban đầu hắn cùng bạn bè tụ tập, rồi bận rộn với công việc của hắn, lúc đầu thì thật sự ổn, nhưng sau đó thì không ổn. Những cuộc tụ tập mỗi lúc một trở nên nhàm chán, những thử thách trong công việc cũng giảm dần, mỗi ngày cảm xúc của hắn như dần tê liệt, thế nhưng không thể tìm ra nguyên nhân vì sao.
Có một số việc khiến cho hắn không vui, không muốn ăn uống, không muốn nói chuyện, không thích bất cứ ai làm phiền hắn. Hắn đang dần bước tới trạng thái tinh thần gần như mệt mỏi với cuộc đời này, mà đáng sợ hơn là, hắn không thèm quan tâm. Hắn không cố gắng thay đổi hay điều chỉnh bản thân, thay vào đó, sau những ngày đấu tranh chống cự, hắn lựa chọn cách sống như vậy thành một thói quen. Người của hắn gầy đi, tính cách cũng thay đổi, mọi đường nét thu hút đều biến mất, chỉ để lại sự lạnh lùng không thể biến mất, từng lớp từng lớp bảo vệ trái tim của hắn, ngăn không cho bất cứ ai đến gần, kể cả bản thân hắn. Hắn ăn để duy trì sự sống, mở miệng để nói mấy chuyện công việc. Không còn bất cứ điều gì khác.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nháy mắt đã tới giữa tháng mười một. Dung Bái đã trở thành một người trầm tư, mỗi ngày cứ vào khoảng ba, bốn giờ hắn sẽ mở tung cửa sổ để gió lạnh thổi vào, châm một điếu thuốc, muốn suy nghĩ về mọi thứ nhưng cũng chẳng có gì để suy nghĩ. Phòng làm việc của hắn đối diện một con phố thương mại, đông đúc người qua lại, mỗi khi hắn đứng ở trên nhìn xuống, đoàn người vẫn luôn tấp nập. Hắn nhả một làn khói, im lặng một hồi lâu, chỉ nghe những tiếng xôn xao không rõ, nhìn đám người phía dưới, chăm chú vô cùng. Khu vực này là khu vực đông dân cư nhất thành phố, người dân sống trong thành phố đi lại qua đây nhiều hơn hẳn. Có lẽ trong đám đông chậm rãi và nặng nề đó, có người kia đang hòa vào trong đấy, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhưng có lẽ người kia đang đi vòng qua ánh mắt hắn, hết lần này đến lần khác hy vọng hắn nhìn thấy.
Gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi lên mặt hắn, lướt qua mái tóc hắn, Dung Bái cảm thấy có chút lạnh, hút xong hai điếu thuốc, hắn hơi liếc mắt nhìn tập tài liệu trên mặt bàn, rồi thu lại ánh mắt không mục đích. Hắn quay lại ngồi vào bàn, mở tập tài liệu ra, mắt hắn ngập tràn những tờ giấy đầy chữ, não của hắn cũng nhanh chóng tìm ra câu trả lời, ngón tay cầm bút, viết ra những chỉ thị chính xác rồi mới bắt đầu xử lý công việc. Hắn bận rộn với công việc, bầu trời ngoài cửa sổ hiện lên màu sắc tuyệt vọng, ảm đạm và buồn tẻ. Cánh cửa đối diện cửa sổ không đóng, từng cơn gió lạnh lùa vào, thổi qua mấy tờ giấy, phát ra tiếng cạch cạch.
Thời gian cứ thế trôi qua, người đàn ông ngồi trong phòng làm việc không thay đổi chút nào, hắn ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, vẻ mặt chăm chú. Thế nhưng tất cả những việc đó trông quá chỉnh tề, quá máy móc. Mỗi một ngày của Dung Bái đều trải qua như vậy, nhưng nó không quan trọng với hắn, hắn cảm thấy cứ như này cũng không tệ. Bây giờ hắn như bị ngâm trong một đám bùn, nó đang dần đông lại, làm cơ thể của hắn mỗi ngày đều nặng nề như bị đè nén bởi áp lực, làm cho hắn thở cũng khó, không thể cử động, nhưng không sao cả. Miễn sao hắn không chết là được.
Thật ra cũng đã quen rồi, Dung Bái suy nghĩ một cách nghiêm túc, cũng đâu phải chuyện gì to tác. Hắn dùng phương thức chuẩn mực nhất để hoàn thành công việc, nếu muốn duy trì cơ thể này hoạt động bình thường thì mỗi bữa ăn dù buồn nôn hắn vẫn phải ăn cho no, mà việc này cũng có tác dụng, không có gì khác là được. Rõ ràng hắn không có gì phải suy sụp tinh thần, chỉ là...có những chuyện không giải thích được. Hắn không biết tại sao mỗi ngày sau khi tan làm, hắn một mình lái một xe, mỗi lần muốn về nhà lại lái sang đoạn đường khác, sau đó đi lang thang đến một nơi nào đó không biết. Quay trở lại đi, đừng lãng phí thời gian, hắn tự nói với bản thân mình, cố gắng đổ lỗi cho ma quỷ, tiếc là không có tác dụng, hắn mắng bản thân xong, lấy lại tinh thần, nhưng vẫn lang thang trong quá khứ, luôn ngơ ngác trước những người những việc giống nhau.
Cứ như vậy, Dung Bái thường xuyên vừa lái xe vừa tìm tòi ở những ngã tư đường. Lúc đầu chỉ giả vờ làm bộ làm tịch, nhưng sau đó hắn cũng thể khống chế bản thân, hắn muốn tìm người kia. Hắn đi qua nhà trẻ trước đây mà hai người từng học, sau đó đến tiểu học, đi qua trường trung học, đi qua cả những nơi mà hai người từng đến. Có một hôm hắn đi rất sớm, vừa đúng lúc nhà trẻ tan học, hắn trực tiếp dừng xe ở con phố đối diện nhà trẻ, tắt thuốc lá, tay chống cằm, nhìn kỹ từng đứa nhóc đang đi ra từ cửa lớn. Không lâu sau, dưới ánh nắng chập chờn phía xa, ngay giữa một đống đầu củ cải đỏ, vậy mà lại xuất hiện hình ảnh của hắn và người kia ngày trước, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra bọn họ, hắn đang bĩu môi đi phía trước, người kia lộ ra vẻ bất đắc dĩ đi theo sau, nói mấy câu dỗ ngọt hắn, cũng gắng kéo lấy tay hắn mấy lần, thế nhưng hắn nhất quyết không chịu, người kia vẫn cố gắng thử. Hắn không kiềm chế được nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, mãi cho đến khi hai thân hình nhỏ bé kia tan vào trong không khí, trong nháy mắt tim hắn nhói đau, đột nhiên hắn nhận ra, người kia thật sự yêu hắn.
Những kỷ niệm lại trở thành sự đe dọa của cuộc sống, Dung Bái ghét cái cảm giác này, rồi lại không nhịn được đi đến những nơi cũ, trong lòng cũng không dám mong đợi nhiều. Thế nhưng chỉ riêng khu trường đại học là hắn không đi qua, hắn không thích nơi đó, như thể nó sẽ bao trùm toàn bộ mong chờ của hắn. Hắn sợ hãi vì trong lòng biết rõ một sự thật, đó chính là nơi hai người gặp nhau lần cuối, những gì liên quan đến nhau, những gì vướng mắc giữa hai người đều chấm dứt tại lúc đó.
Thật ra...
Từ nhỏ đến lớn hắn luôn căm ghét người kia, coi người kia là cái gai trong mắt. Bây giờ lại mù quáng ngu ngốc đi tìm kiếm, hắn chỉ có thể tự nói đi nói lại với bản thân, hắn muốn tìm người kia để cười nhạo anh ta, nhục nhã anh ta, chất vấn người kia tại sao còn xuất hiện trước mặt hắn. Dung Bái cố gắng hết sức để tìm người kia trong lòng đại dương này, tìm kiếm từng ngày từng ngày, chỉ có thể oán hận mắng một câu, "Tại sao anh còn muốn tôi đi tìm anh vậy chứ?" Cách làm này đúng là vừa ngu ngốc vừa mâu thuẫn. Nhưng đây cũng là điều khiến hắn cố gắng, hắn cắn chặt răng, cho rằng bản thân tìm người kia để trêu chọc, như thế hắn mới có thể cho phép bản thân đi tìm, không suy nghĩ đến những lý do khác, chỉ có vậy hắn sẽ không sợ hãi, sẽ không phải đối mặt với nỗi sợ sắp tràn đầy bản thân.