Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 70 Tệ bạc
Sở Mộ Vân nhận lấy thư, hắn không xem luôn mà nhanh chóng trở về doanh trướng.
Không có sự cho phép của hắn không ai dám đi vào, nhưng hiển nhiên Tạ Thiên Lan không nằm trong phạm vi 'người khác' này.
Sở Mộ Vân không để ý đến y. Vừa về đến doanh trướng, hắn đã xoay người đi tắm nước đá.
Thật sự rất lạnh, loại rét lạnh đến mức run rẩy này. Sở Mộ Vân còn cố ý bỏ xuống lớp phòng ngự của Băng Linh Thú, sự rét buốt vờn quanh khiến hắn lạnh đến tận xương.
Mặc dù lạnh như vậy nhưng ngọn lửa cháy trong cơ thể vẫn không tiêu tan. Huyết mạch với da thịt như chia lìa, cơ thể như bị hai dây thần kinh khác nhau điều khiển, một dây lạnh như băng, còn dây kia lại nóng như lửa. Thế nhưng chúng lại không có chút giao thoa hay hòa hợp nào.
Cảm giác vừa lạnh vừa nóng này càng khó chịu. Sở Mộ Vân buồn bực ra khỏi hồ băng, tùy ý khoác một cái áo tắm đi ra ngoài.
Hắn vừa mới ra đã thấy nam nhân một thân hồng y diễm lệ đang cầm một bức thư.
Sở Mộ Vân không do dự đoạt lại.
Tạ Thiên Lan không nói lời nào, tầm mắt hạ xuống, gần như xuyên qua áo tắm đơn bạc đụng chạm thân thể hoàn mỹ này.
Sở Mộ Vân bị y nhìn đến khô nóng nhưng lại không muốn y được một bước tiến một bước: "Ra ngoài!"
"Đêm qua chính ngươi xin ta đừng ra ngoài." Y cong mắt cười, giọng điệu nóng bỏng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Sở Mộ Vân: "Ta mặc kệ. Ngươi đừng vọng tưởng dùng thủ đoạn thấp kém này mà khống chế ta!"
Tạ Thiên Lan: "Ta chưa làm gì, ngươi thân là Băng Linh Thú mà lại không rõ thể chất của mình sao? Sau khi thành niên ngươi sẽ trải qua kỳ phát tình ba năm, cứ cách bảy ngày sẽ không chịu được..... "
Sở Mộ Vân đương nhiên biết thiết lập quái quỷ này, nhưng 'tôn giả' thì không.
Cho nên lời của Tạ Thiên Lan khiến 'Sở Mộ Vân' tức giận.
"Nói hươu nói vượn!" Hắn quát.
Tạ Thiên Lan khẽ mỉm cười: ".....Không phải chính ngươi biết rõ nhất sao?" Vừa dứt lời y đã đến gần Sở Mộ Vân, ngón tay trắng nõn xoa eo hắn, nhẹ nhàng nhấn một chút, nam nhân anh tuấn lập tức run rẩy.
"Tôn thượng..... " Tạ Thiên Lan dán vào tai hắn, ái muội nói khẽ: "Ta không có ý đồ gì, ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi, thích ngươi, có thể giúp ngươi ta rất vinh hạnh."
Nói xong ngón tay y linh hoạt giật xuống, trường bào lỏng lẻo nháy mắt rơi xuống.
Sở Mộ Vân nắm chặt lấy lá thư, hắn muốn đẩy nam nhân này ra, nhưng thân thể khô nóng đã chiếm lấy suy nghĩ của hắn, không thể chống lại dục vọng......
Lại một đêm.
Lần này Tạ Thiên Lan không thể nhịn được, tưởng tượng nam nhân dâm đãng dưới thân y lúc này là thủ lĩnh Nhân tộc ban ngày lạnh lùng cường thế, y liền hưng phấn không nhịn được.
Không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng không thể nghi ngờ là lần này sung sướng gấp mấy lần đêm trước.
Mà sau khi xong việc, Sở Mộ Vân lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.
Hắn ngồi ở mép giường, trên người còn lưu lại dấu vết điên cuồng hôm qua, gò má anh tuấn còn chút ửng hồng nhưng đôi mắt đen nhánh lại chỉ có sự mờ mịt cùng sự bất lực và hối hận sâu thẳm.
Trên mặt đất còn vương vãi quần áo hai người dây dưa, ở giữa là bức thư lẻ loi nằm đó.
Đêm qua Tạ Thiên Lan ép hắn mở lá thư của Thẩm Thủy Yên trong trạng thái kia.
Dưới tình huống vô cùng xấu hổ như vậy bắt hắn đọc lá thư này.
Tạ Thiên Lan nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vì vậy mới vũ nhục hắn như vậy.
Nhưng hắn lại làm.
Làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Không chỉ vũ nhục chính mình, mà còn...
Thẩm Thủy Yên.
Sắc mặt Sở Mộ Vân lạnh xuống, hắn không cho phép mình làm ra dáng vẻ mềm yếu như vậy trong tình huống tỉnh táo..... Cho nên dù chật vật như vậy hắn vẫn cố chấp không để lộ chút cảm xúc nào.
Hắn đứng dậy, đi tới chỗ lá thư, cẩn thận nhặt nó lên.
Nếu quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy ngón tay kia run nhè nhẹ, bại lộ chủ nhân của nó cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tạ Thiên Lan nheo mắt nhìn, y xuống giường, giữ chặt lấy eo hắn, không hề báo trước mà đâm vào.
Sở Mộ Vân quay lại nhìn y: "Tạ Thiên Lan!"
Tạ Thiên Lan ngậm lấy vành tai hắn: "..... Không muốn bảo bối của ngươi nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi thì đừng cự tuyệt ta."
"Ngươi!"
"Ai bảo ngươi quyến rũ như vậy, tôn thượng, ngươi chính là kỹ nữ trời sinh thiếu thao."
Sở Mộ Vân: Ngươi mới là kỹ nữ, cả nhà ngươi đều là kỹ nữ!
Mắng xong Sở Mộ Vân lại cảm thấy khó chịu, từ góc độ nào đó hắn cũng là phụ thân Tạ Thiên Lan, mắng cả nhà y có hơi rộng.......
Hít sâu một hơi, Sở Mộ Vân bình tĩnh trở lại, không làm cho tiểu tiện nhân này phát điên thì sao có thể ngược y?
Sáng sớm làm một phát nữa, đến khi mặt trời lên cao bọn họ mới ra khỏi doanh trướng.
Trận chiến lần này giằng co suốt ba tháng.
Tạ Thiên Lan và Sở Mộ Vân cũng điên loan đảo phượng qua vô số ngày đêm, trên giường thân thể hai người càng ngày càng phù hợp thì dưới giường quan hệ cũng càng ngày càng lạnh nhạt.
Tạ Thiên Lan lúc nào cũng cười với hắn, đôi mắt xinh đẹp kia không che giấu được tình yêu ngập tràn, tất cả thị vệ trong doanh địa đều nhìn thấy rõ ràng.
Trái lại Sở Mộ Vân từ trước đến giờ không cho y đến nửa ánh mắt, chỉ cần xuống giường sẽ không nói một lời với y.
Không ít chiến sĩ nghị luận sôi nổi, tất cả đều cảm thấy tôn thượng quá lãnh khốc vô tình, Tạ Thiên Lan rõ ràng yêu hắn đến tận xương tủy, ngủ cùng hắn hàng đêm, trời sáng hắn lại không thèm để ý tới, này cũng thật là......
Ai, sao tôn thượng lại nhẫn tâm đối xử với một mỹ nhân như vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không thích.... vì sao lại ngủ chung mỗi đêm?
Khụ khụ, tuy nói không nên can thiệp sinh hoạt cá nhân của tôn thượng nhưng hành vi này thật sự là....tệ bạc!
Từ tối đó, Sở Mộ Vân liền không xem thư của Thẩm Thủy Yên nữa.
Không phải không muốn xem, mà là không muốn lại bị Tạ Thiên Lan làm bẩn.
Ký ức đêm đó khắc quá sâu, cho nên Sở Mộ Vân không muốn xem thư Thẩm Thủy Yên gửi đến.
Tuy mấy tháng này vô cùng gian nan, nhưng thời gian lại trôi qua cực nhanh.
Chờ đến khi dàn xếp xong ranh giới, Sở Mộ Vân cuối cùng có thể lên đường trở về Thiên Lâm Cung.
Hắn không biết đối mặt với Thẩm Thủy Yên ra sao, nhưng cũng không biết an trí Tạ Thiên Lan như thế nào.
Lúc rời đi, hắn nói Thiên Lâm Cung chỉ cần hắn và Thẩm Thủy Yên là đủ rồi.
Hắn giải tán đám nữ nhân là để cho mình và Thẩm Thủy Yên có thể được an tĩnh.
Nhưng bây giờ hắn lại đem một người trở về.
Một người hắn vô cùng chán ghét nhưng lại không thể thoát khỏi.
Đêm trước khi về Thiên Lâm Cung, Tạ Thiên Lan làm đến quá mức, thể lực của Sở Mộ Vân cũng không chịu được.
Lúc cuối cùng Tạ Thiên Lan còn dán bên tai hắn nói: "Vui không? Rất nhanh sẽ có thể gặp lại nhi tử bảo bối của ngươi."
Không có sự cho phép của hắn không ai dám đi vào, nhưng hiển nhiên Tạ Thiên Lan không nằm trong phạm vi 'người khác' này.
Sở Mộ Vân không để ý đến y. Vừa về đến doanh trướng, hắn đã xoay người đi tắm nước đá.
Thật sự rất lạnh, loại rét lạnh đến mức run rẩy này. Sở Mộ Vân còn cố ý bỏ xuống lớp phòng ngự của Băng Linh Thú, sự rét buốt vờn quanh khiến hắn lạnh đến tận xương.
Mặc dù lạnh như vậy nhưng ngọn lửa cháy trong cơ thể vẫn không tiêu tan. Huyết mạch với da thịt như chia lìa, cơ thể như bị hai dây thần kinh khác nhau điều khiển, một dây lạnh như băng, còn dây kia lại nóng như lửa. Thế nhưng chúng lại không có chút giao thoa hay hòa hợp nào.
Cảm giác vừa lạnh vừa nóng này càng khó chịu. Sở Mộ Vân buồn bực ra khỏi hồ băng, tùy ý khoác một cái áo tắm đi ra ngoài.
Hắn vừa mới ra đã thấy nam nhân một thân hồng y diễm lệ đang cầm một bức thư.
Sở Mộ Vân không do dự đoạt lại.
Tạ Thiên Lan không nói lời nào, tầm mắt hạ xuống, gần như xuyên qua áo tắm đơn bạc đụng chạm thân thể hoàn mỹ này.
Sở Mộ Vân bị y nhìn đến khô nóng nhưng lại không muốn y được một bước tiến một bước: "Ra ngoài!"
"Đêm qua chính ngươi xin ta đừng ra ngoài." Y cong mắt cười, giọng điệu nóng bỏng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Sở Mộ Vân: "Ta mặc kệ. Ngươi đừng vọng tưởng dùng thủ đoạn thấp kém này mà khống chế ta!"
Tạ Thiên Lan: "Ta chưa làm gì, ngươi thân là Băng Linh Thú mà lại không rõ thể chất của mình sao? Sau khi thành niên ngươi sẽ trải qua kỳ phát tình ba năm, cứ cách bảy ngày sẽ không chịu được..... "
Sở Mộ Vân đương nhiên biết thiết lập quái quỷ này, nhưng 'tôn giả' thì không.
Cho nên lời của Tạ Thiên Lan khiến 'Sở Mộ Vân' tức giận.
"Nói hươu nói vượn!" Hắn quát.
Tạ Thiên Lan khẽ mỉm cười: ".....Không phải chính ngươi biết rõ nhất sao?" Vừa dứt lời y đã đến gần Sở Mộ Vân, ngón tay trắng nõn xoa eo hắn, nhẹ nhàng nhấn một chút, nam nhân anh tuấn lập tức run rẩy.
"Tôn thượng..... " Tạ Thiên Lan dán vào tai hắn, ái muội nói khẽ: "Ta không có ý đồ gì, ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi, thích ngươi, có thể giúp ngươi ta rất vinh hạnh."
Nói xong ngón tay y linh hoạt giật xuống, trường bào lỏng lẻo nháy mắt rơi xuống.
Sở Mộ Vân nắm chặt lấy lá thư, hắn muốn đẩy nam nhân này ra, nhưng thân thể khô nóng đã chiếm lấy suy nghĩ của hắn, không thể chống lại dục vọng......
Lại một đêm.
Lần này Tạ Thiên Lan không thể nhịn được, tưởng tượng nam nhân dâm đãng dưới thân y lúc này là thủ lĩnh Nhân tộc ban ngày lạnh lùng cường thế, y liền hưng phấn không nhịn được.
Không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng không thể nghi ngờ là lần này sung sướng gấp mấy lần đêm trước.
Mà sau khi xong việc, Sở Mộ Vân lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.
Hắn ngồi ở mép giường, trên người còn lưu lại dấu vết điên cuồng hôm qua, gò má anh tuấn còn chút ửng hồng nhưng đôi mắt đen nhánh lại chỉ có sự mờ mịt cùng sự bất lực và hối hận sâu thẳm.
Trên mặt đất còn vương vãi quần áo hai người dây dưa, ở giữa là bức thư lẻ loi nằm đó.
Đêm qua Tạ Thiên Lan ép hắn mở lá thư của Thẩm Thủy Yên trong trạng thái kia.
Dưới tình huống vô cùng xấu hổ như vậy bắt hắn đọc lá thư này.
Tạ Thiên Lan nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vì vậy mới vũ nhục hắn như vậy.
Nhưng hắn lại làm.
Làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Không chỉ vũ nhục chính mình, mà còn...
Thẩm Thủy Yên.
Sắc mặt Sở Mộ Vân lạnh xuống, hắn không cho phép mình làm ra dáng vẻ mềm yếu như vậy trong tình huống tỉnh táo..... Cho nên dù chật vật như vậy hắn vẫn cố chấp không để lộ chút cảm xúc nào.
Hắn đứng dậy, đi tới chỗ lá thư, cẩn thận nhặt nó lên.
Nếu quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy ngón tay kia run nhè nhẹ, bại lộ chủ nhân của nó cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tạ Thiên Lan nheo mắt nhìn, y xuống giường, giữ chặt lấy eo hắn, không hề báo trước mà đâm vào.
Sở Mộ Vân quay lại nhìn y: "Tạ Thiên Lan!"
Tạ Thiên Lan ngậm lấy vành tai hắn: "..... Không muốn bảo bối của ngươi nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi thì đừng cự tuyệt ta."
"Ngươi!"
"Ai bảo ngươi quyến rũ như vậy, tôn thượng, ngươi chính là kỹ nữ trời sinh thiếu thao."
Sở Mộ Vân: Ngươi mới là kỹ nữ, cả nhà ngươi đều là kỹ nữ!
Mắng xong Sở Mộ Vân lại cảm thấy khó chịu, từ góc độ nào đó hắn cũng là phụ thân Tạ Thiên Lan, mắng cả nhà y có hơi rộng.......
Hít sâu một hơi, Sở Mộ Vân bình tĩnh trở lại, không làm cho tiểu tiện nhân này phát điên thì sao có thể ngược y?
Sáng sớm làm một phát nữa, đến khi mặt trời lên cao bọn họ mới ra khỏi doanh trướng.
Trận chiến lần này giằng co suốt ba tháng.
Tạ Thiên Lan và Sở Mộ Vân cũng điên loan đảo phượng qua vô số ngày đêm, trên giường thân thể hai người càng ngày càng phù hợp thì dưới giường quan hệ cũng càng ngày càng lạnh nhạt.
Tạ Thiên Lan lúc nào cũng cười với hắn, đôi mắt xinh đẹp kia không che giấu được tình yêu ngập tràn, tất cả thị vệ trong doanh địa đều nhìn thấy rõ ràng.
Trái lại Sở Mộ Vân từ trước đến giờ không cho y đến nửa ánh mắt, chỉ cần xuống giường sẽ không nói một lời với y.
Không ít chiến sĩ nghị luận sôi nổi, tất cả đều cảm thấy tôn thượng quá lãnh khốc vô tình, Tạ Thiên Lan rõ ràng yêu hắn đến tận xương tủy, ngủ cùng hắn hàng đêm, trời sáng hắn lại không thèm để ý tới, này cũng thật là......
Ai, sao tôn thượng lại nhẫn tâm đối xử với một mỹ nhân như vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không thích.... vì sao lại ngủ chung mỗi đêm?
Khụ khụ, tuy nói không nên can thiệp sinh hoạt cá nhân của tôn thượng nhưng hành vi này thật sự là....tệ bạc!
Từ tối đó, Sở Mộ Vân liền không xem thư của Thẩm Thủy Yên nữa.
Không phải không muốn xem, mà là không muốn lại bị Tạ Thiên Lan làm bẩn.
Ký ức đêm đó khắc quá sâu, cho nên Sở Mộ Vân không muốn xem thư Thẩm Thủy Yên gửi đến.
Tuy mấy tháng này vô cùng gian nan, nhưng thời gian lại trôi qua cực nhanh.
Chờ đến khi dàn xếp xong ranh giới, Sở Mộ Vân cuối cùng có thể lên đường trở về Thiên Lâm Cung.
Hắn không biết đối mặt với Thẩm Thủy Yên ra sao, nhưng cũng không biết an trí Tạ Thiên Lan như thế nào.
Lúc rời đi, hắn nói Thiên Lâm Cung chỉ cần hắn và Thẩm Thủy Yên là đủ rồi.
Hắn giải tán đám nữ nhân là để cho mình và Thẩm Thủy Yên có thể được an tĩnh.
Nhưng bây giờ hắn lại đem một người trở về.
Một người hắn vô cùng chán ghét nhưng lại không thể thoát khỏi.
Đêm trước khi về Thiên Lâm Cung, Tạ Thiên Lan làm đến quá mức, thể lực của Sở Mộ Vân cũng không chịu được.
Lúc cuối cùng Tạ Thiên Lan còn dán bên tai hắn nói: "Vui không? Rất nhanh sẽ có thể gặp lại nhi tử bảo bối của ngươi."
Tác giả :
Long Thất