Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 23 Trận chiến
Ma giới có bảy ma tôn: Lăng Huyền, chưởng quản ' Phẫn nộ ', tóc đỏ, tính cách tùy ý, làm việc tùy tâm, nhưng lại có sức chiến đấu hung mãnh nhất trong bảy Ma tôn. Trong mắt gã, con người chỉ chia làm hai loại: Một loại là đối thủ của gã, loại còn lại là kẻ yếu. Chiến đấu với gã chỉ có kết cục là chết mà kẻ yếu thì gã không thèm để mắt đến.
Nếu phải liệt kê một danh sách công lược, Sở Mộ Vân chắc chắn sẽ xếp gã đứng thứ ba từ dưới lên.
Bởi vì gã cả đời chỉ biết có đánh nhau, trong đầu căn bản không có dây thần kinh gọi là tình yêu. Cho nên muốn tên này yêu một người thì thà làm thịt gã còn dễ hơn.
Thế nhưng Sở Mộ Vân vẫn rất thưởng thức tên này.
Cuồng dã, bá đạo, lại còn rất soái.
Sở Mộ Vân là đàn ông đương nhiên sẽ thích loại người này nhất.
Còn nếu muốn chơi đùa...
Ha ha, nhìn đế tôn Ngạo mạn của chúng ta đi.
Bị gã thương nhớ suốt 300 năm, vừa đến ngày ước định đã điên cuồng chạy đến. Mặc kệ Ngạo mạn có đồng ý hay không, nhất định phải đánh lộn, đánh đến ta sống ngươi chết....
Có câu tú tài gặp gỡ nhà binh, có lý không nói nên lời*
* Giống kiểu mọt sách muốn đánh nhau với đầu gấu í.
Mạc Cửu Thiều phong nhã gặp phải vị này cũng chỉ có thể hoãn chiến 300 năm.
Đoạn cốt truyện này được xem như bước ngoặt thứ hai trong vận mệnh Mạc Cửu Thiều.
Đầu tiên là bị hung hỏa chi độc của Yến Quân Khanh xuyên vào ma hồn, sau lại bị Phẫn nộ khiêu chiến dẫn đến trọng thương.
Cũng vì lần bị thương này, nhân vật chính cùng Yến Quân Khanh mới có thể đánh bại Ngạo mạn. Nếu không chỉ với hung hỏa chi độc, tu vi của Mạc Cửu Thiều vẫn cao đến đáng sợ. Ít nhất phải 20 nhân vật chính và 10 Yến Quân Khanh mới có thể chống lại.
Trong tình tiết quan trọng này, Sở Mộ Vân muốn làm gì?
Đương nhiên là công lược đế tôn Ngạo mạn!
Lăng Huyền đứng trước gió, tóc đỏ bay phần phật, lộ ra khuôn mặt cực kì anh tuấn. Nếu không phải cặp mắt đỏ tươi kia chứa đầy huyết tinh, chỉ sợ với dáng người cuồng dã này cũng đủ mê hoặc vô số thiếu nữ.
Bờ môi mỏng của gã khẽ cong, giương giọng nói:"300 năm trước, ngươi vì trợ giúp Yến Trầm đột phá thần cảnh mà hao tổn tu vi, nếu lúc đó ta đấu với ngươi, thì khác gì thắng mà không cần chiến. Vì vậy ta đã cho ngươi thời gian để khôi phục lại. Bây giờ có phải ngươi nên thực hiện ước định? "
Theo lời của gã, trên bậc thang bằng bạch ngọc xuất hiện một thân ảnh màu lam.
Đế tôn Ngạo mạn một thân trường bào thủy sắc, lụa mỏng vờn quanh, ngọc quan chỉnh tề đứng ở trên cao, dưới chân gió thổi mây bay. Tư thái như trích tiên hạ phàm.
Y mở miệng, giọng nói ôn nhã thanh đạm:"Lăng Huyền, ngươi không giết được ta."
Lăng Huyền vừa nhìn thấy y, đôi mắt đỏ càng phát ra ngọn lửa mãnh liệt. Gã liếm nhẹ môi dưới, hứng thú dâng trào:"Không thử sao biết? "
Ánh mắt Mạc Cửu Thiều thanh lãnh:"Dù thử bao nhiêu lần, ngươi vẫn không thể có được kết quả mình muốn. "
"Thì sao?" Nam nhân cuồng vọng cười:"Hoặc là giết chết ngươi, hoặc là bị ngươi giết. Lăng Huyền ta cũng không sợ chết."
Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm gã:"Hôm nay ngươi nhất định muốn đấu với ta?"
Lăng Huyền cũng nhìn chằm chằm y:"Ta nhất định phải lĩnh giáo thử kiếm pháp Thiên Nguyệt chấn động tam giới! "
"Nếu đã như vậy... " Mạc Cửu Thiều nâng tay, trên không trung chấn động ầm ầm, một thanh kiếm lam phá không mà ra, vững vàng nằm trong tay y:"Như ngươi mong muốn. "
Trận chiến bùng nổ!
Sở Mộ Vân cũng không chạy đến chiến trường mà vội vàng đi đến chỗ Yến Quân Khanh.
Vào thời điểm mấu chốt, Linh vẫn luôn chú ý đến chiến trường. Dựa vào khí tức của Ngạo mạn và Phẫn nộ mà suy đoán tiến độ của trận chiến, tính toán thời gian phối hợp với Sở Mộ Vân.
Vừa mới vào tẩm điện, Yến Quân Khanh đã khoác thêm quần áo đi ra. Nhìn thấy Sở Mộ Vân, cậu đã vội vàng hỏi:"Vân ca, huynh có bị thương không?"
Cậu có thể cảm giác được một sức mạnh cường đại, xa lạ phóng uy áp ngang với tôn thượng.
Yến Quân Khanh theo bản năng suy đoán đây chính là cường địch, mạnh đến mức tôn thượng phải tự mình ra trận!
Cậu nhìn Sở Mộ Vân đến đây, trong lòng liền an tâm, cầm tay hắn tiếp tục nói:"Không sao rồi, Vân ca, đệ sẽ bảo vệ.... " Chữ ' huynh' còn chưa kịp nói ra, Sở Mộ Vân bỗng nhiên giơ tay, một huyết châu từ đầu ngón tay hắn rơi xuống, sau đó hoa văn màu đen rườm rà lan khắp cả căn phòng.
Yến Quân Khanh không hiểu gì về trận pháp nhưng ở chung với Sở Mộ Vân nhiều năm, mưa dầm thấm đất, cậu có thể nhìn ra hắn đang làm gì.
" Vân ca, huynh muốn làm cái gì? "
Trận pháp đã bố trí xong, giờ chỉ còn thiếu lời dẫn. Sở Mộ Vân dùng ba giây kích hoạt 'tù trận', hoàn mỹ nhốt Yến Quân Khanh ở trong.
Ý thức được mình bị nhốt, Yến Quân Khanh luống cuống:"Vân ca...huynh..."
Sở Mộ Vân trầm tĩnh, đôi mắt hiện lên sự sủng nịch:"Cố gắng sống tốt. "
Bốn chữ của hắn giống như cây búa đập vào tim Yến Quân Khanh:"Huynh muốn làm cái gì? Huynh muốn đi đâu? Vân ca, huynh... " Trong lòng tràn đầy suy nghĩ đáng sợ khiến cậu hoảng loạn đến cực điểm. Nhưng vì bị nhốt trong trận pháp, chỉ có thể hét lên:"Đừng đi! Nơi đó rất nguy hiểm! Có tôn thượng là được rồi! Vân ca, nếu huynh đi...sẽ..." sẽ chết!
"Huynh chỉ làm việc mình nên làm, Tiểu Khanh... " Sở Mộ Vân chỉ cho cậu bóng lưng cùng câu nói cuối cùng:"Nhất định hãy vì chính mình, cố gắng sống tốt! "
Trận pháp bốc lên sương đen mù mịt, Yến Quân Khanh không còn nhìn rõ bóng dáng Sở Mộ Vân. Nhưng khoảng khắc này lại lồng lên hình ảnh mười năm trước.
Yến gia bị sụp đổ, máu cùng chướng khí cắn nuốt hy vọng sinh tồn. Cậu bất lực nhìn người nhà chết thảm. Trong lồng ngực chỉ còn tuyệt vọng cùng thống khổ.
Sống sót sau nguy hiểm. Cậu thề, tuyệt đối sẽ không để mất đi người quan trọng với mình. Tuyệt đối sẽ bảo vệ...
Nhưng bây giờ... Cậu cho rằng mình đã trở nên mạnh mẽ, cho rằng mình đã có năng lực, cho rằng mình sẽ tạo ra hy vọng....
Giẫm lên vết xe đổ.
Bóng dáng Sở Mộ Vân rời đi lồng lên hình ảnh phụ thân vì bảo vệ mình mà chết.
Cùng một hình ảnh, cùng một thời điểm khiến Yến Quân Khanh gần như tuyệt vọng. Hối hận cắm rễ xuống trái tim, sinh trưởng nhanh chóng, cuối cùng bao phủ khắp huyết mạch, kêu gào: Mạnh hơn, mạnh hơn, nhất định phải mạnh hơn!
Chỉ như vậy mới có thể.... Bảo vệ được hắn. Chỉ như vậy mới không mất đi người quan trọng với mình, chỉ như vậy mới không còn bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy!
Yến Quân Khanh khóc không thành tiếng, cảm xúc trong lòng vặn vẹo đến cực điểm. Giọng cậu đầy chua xót:"Đừng chết. Vân ca, đừng chết! "
Sở Mộ Vân thu xếp cho Yến Quân Khanh xong liền vội vàng chạy đến chiến trường.
"Cuộc chiến như thế nào rồi?"
Linh vẫn luôn chú ý:"20%"
Đây chính là ước định của bọn họ. Linh sẽ phân tích khí lực trong cơ thể hai người. Bởi vì thể lực của Ngạo mạn và Phẫn nộ là như nhau, cho nên trước khi tiêu hao được một nửa, sẽ không thể phân thắng bại.
Mà thời điểm quan trọng chính là khi khí lực của hai người tiêu hao quá một nửa.
Sở Mộ Vân nín thở chờ, Linh cũng không ngừng thông báo con số cho hắn.
Hai nhân vật đỉnh cao đối chiến, trước điện Thiên Loan Phong như bị mưa rền gió dữ quét qua, cung điện hoa lệ biến thành một mảnh hỗn độn. Uy áp cường đại khiến cả ngọn núi chấn động, bầu trời tối sầm, tiếng gió gào thét, tiếng sấm sét nổ vang trời, bạo tuyết rơi xuống.
Sở Mộ Vân đứng ở chỗ an toàn, nhìn chằm chằm vào chiến trường nhưng lại không thấy gì.
Bóng dáng hai người đan xen thành từng đạo hư ảnh, thân ảnh đỏ lam giằng co, kiếm quang bắn ra bốn phía, lực lượng cường đại đè ép đất đá thành bột mịn.
Sở Mộ Vân không nháy mắt nhìn chăm chú. Tuyệt đối không thể sai lầm!
Trận pháp được kích hoạt sẽ vây khốn hai người kia.
Nhưng nếu tính toán không cẩn thận, sức mạnh cường đại của hai người sẽ khiến trận pháp tiêu hao, dù được kích hoạt nhưng uy lực lại giảm đi.
Theo như tính toán của hắn, Ngạo mạn và Phẫn nộ sắp suy giảm khí lực đến 50%...
Linh khôi phục giọng nói điện tử ban đầu:"40%, 45%, 46%, 47%...."
Khi vừa đến:"49%", Sở Mộ Vân nhanh như cắt, máu tươi trào ra cùng lúc với giọng nói điện tử trầm tĩnh:"50%..." Rơi xuống đất, xung quanh liền nổi lên hoa văn máu khổng lồ.
Mạc Cửu Thiều và Lăng Huyền nhanh chóng phát hiện ra khác thường, hai người nhanh như chớp bay ra phía cửa trận, hiển nhiên là muốn phá tan xiềng xích của trận pháp.
Nhưng Sở Mộ Vân tính toán rất chuẩn xác. Hắn tính ra khi khí lực của bọn họ còn 50%, tốc độ sẽ không phản ứng kịp.
Vì vậy... Trốn không thoát.
Hai vị đế tôn Ma giới cùng dừng lại, hoa văn như máu bao quanh lấy bọn họ.
Đại chiến một hồi nhưng phong thái của hai người vẫn không suy giảm.
Lăng Huyền tóc đỏ, mắt đỏ càng thêm minh diễm. Ngọn lửa màu đen tà khí châm ở đầu ngón tay ẩn chứa sức mạnh đến đáng sợ.
Mạc Cửu Thiều tóc đen như mực, đôi mắt xám nhạt trầm xuống, trong tay cầm thanh trường kiếm màu lam, không nháy mắt nhìn thanh niên đứng giữa mắt trận.
Thanh niên ấy mặc một thân trường bào ngân bạch, dệt từ tơ tằm nơi núi tuyết, màu sắc tựa như sương, sáng như nguyệt, ngàn năm khó gặp, trân quý vô cùng.
Mà xiêm y mỹ lệ lúc này lại nhuốm đầy máu, đối lập như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya, tuyệt vọng đến cực điểm.
Sở Mộ Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng Mạc Cửu Thiều:"Diệt môn Sở gia...chính là ngươi!"
Nếu phải liệt kê một danh sách công lược, Sở Mộ Vân chắc chắn sẽ xếp gã đứng thứ ba từ dưới lên.
Bởi vì gã cả đời chỉ biết có đánh nhau, trong đầu căn bản không có dây thần kinh gọi là tình yêu. Cho nên muốn tên này yêu một người thì thà làm thịt gã còn dễ hơn.
Thế nhưng Sở Mộ Vân vẫn rất thưởng thức tên này.
Cuồng dã, bá đạo, lại còn rất soái.
Sở Mộ Vân là đàn ông đương nhiên sẽ thích loại người này nhất.
Còn nếu muốn chơi đùa...
Ha ha, nhìn đế tôn Ngạo mạn của chúng ta đi.
Bị gã thương nhớ suốt 300 năm, vừa đến ngày ước định đã điên cuồng chạy đến. Mặc kệ Ngạo mạn có đồng ý hay không, nhất định phải đánh lộn, đánh đến ta sống ngươi chết....
Có câu tú tài gặp gỡ nhà binh, có lý không nói nên lời*
* Giống kiểu mọt sách muốn đánh nhau với đầu gấu í.
Mạc Cửu Thiều phong nhã gặp phải vị này cũng chỉ có thể hoãn chiến 300 năm.
Đoạn cốt truyện này được xem như bước ngoặt thứ hai trong vận mệnh Mạc Cửu Thiều.
Đầu tiên là bị hung hỏa chi độc của Yến Quân Khanh xuyên vào ma hồn, sau lại bị Phẫn nộ khiêu chiến dẫn đến trọng thương.
Cũng vì lần bị thương này, nhân vật chính cùng Yến Quân Khanh mới có thể đánh bại Ngạo mạn. Nếu không chỉ với hung hỏa chi độc, tu vi của Mạc Cửu Thiều vẫn cao đến đáng sợ. Ít nhất phải 20 nhân vật chính và 10 Yến Quân Khanh mới có thể chống lại.
Trong tình tiết quan trọng này, Sở Mộ Vân muốn làm gì?
Đương nhiên là công lược đế tôn Ngạo mạn!
Lăng Huyền đứng trước gió, tóc đỏ bay phần phật, lộ ra khuôn mặt cực kì anh tuấn. Nếu không phải cặp mắt đỏ tươi kia chứa đầy huyết tinh, chỉ sợ với dáng người cuồng dã này cũng đủ mê hoặc vô số thiếu nữ.
Bờ môi mỏng của gã khẽ cong, giương giọng nói:"300 năm trước, ngươi vì trợ giúp Yến Trầm đột phá thần cảnh mà hao tổn tu vi, nếu lúc đó ta đấu với ngươi, thì khác gì thắng mà không cần chiến. Vì vậy ta đã cho ngươi thời gian để khôi phục lại. Bây giờ có phải ngươi nên thực hiện ước định? "
Theo lời của gã, trên bậc thang bằng bạch ngọc xuất hiện một thân ảnh màu lam.
Đế tôn Ngạo mạn một thân trường bào thủy sắc, lụa mỏng vờn quanh, ngọc quan chỉnh tề đứng ở trên cao, dưới chân gió thổi mây bay. Tư thái như trích tiên hạ phàm.
Y mở miệng, giọng nói ôn nhã thanh đạm:"Lăng Huyền, ngươi không giết được ta."
Lăng Huyền vừa nhìn thấy y, đôi mắt đỏ càng phát ra ngọn lửa mãnh liệt. Gã liếm nhẹ môi dưới, hứng thú dâng trào:"Không thử sao biết? "
Ánh mắt Mạc Cửu Thiều thanh lãnh:"Dù thử bao nhiêu lần, ngươi vẫn không thể có được kết quả mình muốn. "
"Thì sao?" Nam nhân cuồng vọng cười:"Hoặc là giết chết ngươi, hoặc là bị ngươi giết. Lăng Huyền ta cũng không sợ chết."
Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm gã:"Hôm nay ngươi nhất định muốn đấu với ta?"
Lăng Huyền cũng nhìn chằm chằm y:"Ta nhất định phải lĩnh giáo thử kiếm pháp Thiên Nguyệt chấn động tam giới! "
"Nếu đã như vậy... " Mạc Cửu Thiều nâng tay, trên không trung chấn động ầm ầm, một thanh kiếm lam phá không mà ra, vững vàng nằm trong tay y:"Như ngươi mong muốn. "
Trận chiến bùng nổ!
Sở Mộ Vân cũng không chạy đến chiến trường mà vội vàng đi đến chỗ Yến Quân Khanh.
Vào thời điểm mấu chốt, Linh vẫn luôn chú ý đến chiến trường. Dựa vào khí tức của Ngạo mạn và Phẫn nộ mà suy đoán tiến độ của trận chiến, tính toán thời gian phối hợp với Sở Mộ Vân.
Vừa mới vào tẩm điện, Yến Quân Khanh đã khoác thêm quần áo đi ra. Nhìn thấy Sở Mộ Vân, cậu đã vội vàng hỏi:"Vân ca, huynh có bị thương không?"
Cậu có thể cảm giác được một sức mạnh cường đại, xa lạ phóng uy áp ngang với tôn thượng.
Yến Quân Khanh theo bản năng suy đoán đây chính là cường địch, mạnh đến mức tôn thượng phải tự mình ra trận!
Cậu nhìn Sở Mộ Vân đến đây, trong lòng liền an tâm, cầm tay hắn tiếp tục nói:"Không sao rồi, Vân ca, đệ sẽ bảo vệ.... " Chữ ' huynh' còn chưa kịp nói ra, Sở Mộ Vân bỗng nhiên giơ tay, một huyết châu từ đầu ngón tay hắn rơi xuống, sau đó hoa văn màu đen rườm rà lan khắp cả căn phòng.
Yến Quân Khanh không hiểu gì về trận pháp nhưng ở chung với Sở Mộ Vân nhiều năm, mưa dầm thấm đất, cậu có thể nhìn ra hắn đang làm gì.
" Vân ca, huynh muốn làm cái gì? "
Trận pháp đã bố trí xong, giờ chỉ còn thiếu lời dẫn. Sở Mộ Vân dùng ba giây kích hoạt 'tù trận', hoàn mỹ nhốt Yến Quân Khanh ở trong.
Ý thức được mình bị nhốt, Yến Quân Khanh luống cuống:"Vân ca...huynh..."
Sở Mộ Vân trầm tĩnh, đôi mắt hiện lên sự sủng nịch:"Cố gắng sống tốt. "
Bốn chữ của hắn giống như cây búa đập vào tim Yến Quân Khanh:"Huynh muốn làm cái gì? Huynh muốn đi đâu? Vân ca, huynh... " Trong lòng tràn đầy suy nghĩ đáng sợ khiến cậu hoảng loạn đến cực điểm. Nhưng vì bị nhốt trong trận pháp, chỉ có thể hét lên:"Đừng đi! Nơi đó rất nguy hiểm! Có tôn thượng là được rồi! Vân ca, nếu huynh đi...sẽ..." sẽ chết!
"Huynh chỉ làm việc mình nên làm, Tiểu Khanh... " Sở Mộ Vân chỉ cho cậu bóng lưng cùng câu nói cuối cùng:"Nhất định hãy vì chính mình, cố gắng sống tốt! "
Trận pháp bốc lên sương đen mù mịt, Yến Quân Khanh không còn nhìn rõ bóng dáng Sở Mộ Vân. Nhưng khoảng khắc này lại lồng lên hình ảnh mười năm trước.
Yến gia bị sụp đổ, máu cùng chướng khí cắn nuốt hy vọng sinh tồn. Cậu bất lực nhìn người nhà chết thảm. Trong lồng ngực chỉ còn tuyệt vọng cùng thống khổ.
Sống sót sau nguy hiểm. Cậu thề, tuyệt đối sẽ không để mất đi người quan trọng với mình. Tuyệt đối sẽ bảo vệ...
Nhưng bây giờ... Cậu cho rằng mình đã trở nên mạnh mẽ, cho rằng mình đã có năng lực, cho rằng mình sẽ tạo ra hy vọng....
Giẫm lên vết xe đổ.
Bóng dáng Sở Mộ Vân rời đi lồng lên hình ảnh phụ thân vì bảo vệ mình mà chết.
Cùng một hình ảnh, cùng một thời điểm khiến Yến Quân Khanh gần như tuyệt vọng. Hối hận cắm rễ xuống trái tim, sinh trưởng nhanh chóng, cuối cùng bao phủ khắp huyết mạch, kêu gào: Mạnh hơn, mạnh hơn, nhất định phải mạnh hơn!
Chỉ như vậy mới có thể.... Bảo vệ được hắn. Chỉ như vậy mới không mất đi người quan trọng với mình, chỉ như vậy mới không còn bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy!
Yến Quân Khanh khóc không thành tiếng, cảm xúc trong lòng vặn vẹo đến cực điểm. Giọng cậu đầy chua xót:"Đừng chết. Vân ca, đừng chết! "
Sở Mộ Vân thu xếp cho Yến Quân Khanh xong liền vội vàng chạy đến chiến trường.
"Cuộc chiến như thế nào rồi?"
Linh vẫn luôn chú ý:"20%"
Đây chính là ước định của bọn họ. Linh sẽ phân tích khí lực trong cơ thể hai người. Bởi vì thể lực của Ngạo mạn và Phẫn nộ là như nhau, cho nên trước khi tiêu hao được một nửa, sẽ không thể phân thắng bại.
Mà thời điểm quan trọng chính là khi khí lực của hai người tiêu hao quá một nửa.
Sở Mộ Vân nín thở chờ, Linh cũng không ngừng thông báo con số cho hắn.
Hai nhân vật đỉnh cao đối chiến, trước điện Thiên Loan Phong như bị mưa rền gió dữ quét qua, cung điện hoa lệ biến thành một mảnh hỗn độn. Uy áp cường đại khiến cả ngọn núi chấn động, bầu trời tối sầm, tiếng gió gào thét, tiếng sấm sét nổ vang trời, bạo tuyết rơi xuống.
Sở Mộ Vân đứng ở chỗ an toàn, nhìn chằm chằm vào chiến trường nhưng lại không thấy gì.
Bóng dáng hai người đan xen thành từng đạo hư ảnh, thân ảnh đỏ lam giằng co, kiếm quang bắn ra bốn phía, lực lượng cường đại đè ép đất đá thành bột mịn.
Sở Mộ Vân không nháy mắt nhìn chăm chú. Tuyệt đối không thể sai lầm!
Trận pháp được kích hoạt sẽ vây khốn hai người kia.
Nhưng nếu tính toán không cẩn thận, sức mạnh cường đại của hai người sẽ khiến trận pháp tiêu hao, dù được kích hoạt nhưng uy lực lại giảm đi.
Theo như tính toán của hắn, Ngạo mạn và Phẫn nộ sắp suy giảm khí lực đến 50%...
Linh khôi phục giọng nói điện tử ban đầu:"40%, 45%, 46%, 47%...."
Khi vừa đến:"49%", Sở Mộ Vân nhanh như cắt, máu tươi trào ra cùng lúc với giọng nói điện tử trầm tĩnh:"50%..." Rơi xuống đất, xung quanh liền nổi lên hoa văn máu khổng lồ.
Mạc Cửu Thiều và Lăng Huyền nhanh chóng phát hiện ra khác thường, hai người nhanh như chớp bay ra phía cửa trận, hiển nhiên là muốn phá tan xiềng xích của trận pháp.
Nhưng Sở Mộ Vân tính toán rất chuẩn xác. Hắn tính ra khi khí lực của bọn họ còn 50%, tốc độ sẽ không phản ứng kịp.
Vì vậy... Trốn không thoát.
Hai vị đế tôn Ma giới cùng dừng lại, hoa văn như máu bao quanh lấy bọn họ.
Đại chiến một hồi nhưng phong thái của hai người vẫn không suy giảm.
Lăng Huyền tóc đỏ, mắt đỏ càng thêm minh diễm. Ngọn lửa màu đen tà khí châm ở đầu ngón tay ẩn chứa sức mạnh đến đáng sợ.
Mạc Cửu Thiều tóc đen như mực, đôi mắt xám nhạt trầm xuống, trong tay cầm thanh trường kiếm màu lam, không nháy mắt nhìn thanh niên đứng giữa mắt trận.
Thanh niên ấy mặc một thân trường bào ngân bạch, dệt từ tơ tằm nơi núi tuyết, màu sắc tựa như sương, sáng như nguyệt, ngàn năm khó gặp, trân quý vô cùng.
Mà xiêm y mỹ lệ lúc này lại nhuốm đầy máu, đối lập như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya, tuyệt vọng đến cực điểm.
Sở Mộ Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng Mạc Cửu Thiều:"Diệt môn Sở gia...chính là ngươi!"
Tác giả :
Long Thất